Chương 50
Khánh Linh
02/06/2022
Sau khi Nạp Lan được đưa đi, Hoắc vương tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói
'' Giận rồi à? ''
Cô không nhìn hắn, biểu thị sự giận dỗi, Hoắc vương thấy vậy liền nói
'' Không phải ta có ý bao che cho cô ta đâu, nhưng bây giờ nàng không thể giết cô ta được ''
'' Lý do? ''
'' Diệu quốc tới đón cô ta rồi, bây giờ nàng mà giết cô ta nàng sẽ gặp rắc rối ''
'' Hừ ''
'' Vũ Ninh, con sư tử đó quan trọng với nàng lắm sao? ''
'' Rất quan trọng ''
'' Có thể nói cho ta lý do không? ''
Cô khựng lại một lát, thấy vậy Hoắc vương nói
'' Không muốn nói thì thôi ''
'' Đản Đản ở bên ta từ nhỏ, cái ngày ta bị cha ta bỏ lại trong khu rừng không một bóng người, nếu không có Đản Đản ở bên trong thời gian đó, có lẽ ta đã từ bỏ cuộc sống ở trong khu rừng rồi ''
Ánh mắt cô trở nên buồn bã, thấy vậy Hoắc vương cũng buồn theo, hắn nói
'' Vũ Ninh, xin lỗi để nàng nhớ lại chuyện không vui rồi ''
'' ( Gượng cười) Không sao, qua lâu rồi ''
'' Vũ Ninh, chuyện này để ta giúp nàng ''
'' Chuyện gì? ''
'' Ta nói không thể giết cô ta ở trong Nghi quốc vậy thì chỉ cần rời khỏi Nghi quốc....''
Cô nhìn Hoắc vương, nở nụ cười nhẹ, hỏi
'' Chàng không sợ đắc tội đến Diêu quốc à? ''
'' Vì nàng, ta nguyện đối đầu với tất cả mọi thứ ''
Cô nghe xong nụ cười nở trên môi. Lúc đó Cửu Nhi đi tới, nói
'' Khụ khụ, hai người, muốn bày tỏ thì để khi khác đi, bây giờ khung cảnh máu me thế này mà....hai người...''
Cô bắt đầu quan sát xung quanh, cả căn phòng đều là thi thể và máu. Đúng lúc đó, Lưu quản gia đi lên, quỳ xuống, nói
'' Vương gia, Vương phi, lão nô biết tội nguyện nghe theo mọi hình phạt ''
Cô nhìn vào vẻ mặt đó, thở dài một cái rồi nói
'' Lưu quản gia, đứng dậy đi, đây cũng không phải lỗi của ông, thế này đi bây giờ ta giao cho ông một nhiệm vụ hết sức quan trọng, ông nhất định phải làm thật tốt ''
'' Vương phi người cứ nói, ta nhất định sẽ hoàn thành ''
'' Ta muốn ông.......tắm rửa thật sạch cho Đản Đản ''
'' ( Kinh ngạc) Vương phi....người....''
'' Chuyện này cũng không phải lỗi của ông, nói thật trong phủ này người ta tin chỉ có ông, còn mấy người kia thì.....''
'' ( Vui mừng) Đa tạ Vương phi, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ''
'' Được, đi đi ''
'' Vâng ''
Ngay sau đó, Lưu quản gia đưa Đản Đản đi. Lúc này Phương Gia Thành nói
'' Xem kịch xong rồi, không làm phiền các người nữa ''
'' Được. Cảm ơn ''
Phương Gia Thành nghe xong, cười nhẹ rồi rời đi. Sau đó, cô hướng sang Linh Ca, nói
'' Ngươi tên Linh Ca phải không? ''
'' Vâng ''
'' Sau này đi theo ta, không cần lén đi theo nữa ''
'' Vâng. Vương phi ''
'' Vương phi này, mình nguyện ý phục tùng, so với Vương gia cô ấy hoàn toàn không thua kém, sự tàn nhẫn, rứt khoát....đều có đủ tố chất làm một thủ lĩnh''
Cô quay sang Hoắc vương nói
'' Ta cướp mất thuộc hạ của chàng, chàng không để ý chứ? ''
'' Thuộc hạ của ta, tùy nàng sử dụng ''
'' Tên Linh Ca rất hợp ý ta, lâu rồi không ai làm ta hài lòng như vậy ''
Sau đó 4 người rời khỏi căn phòng.
______________________________
Hai ngày sau, người của Diệu quốc tới kinh thành, cô và Cửu vương phụ trách đưa tiễn cô ta rời đi. Lúc tới nơi, người dẫn đầu của quân đội đó là một vị tướng quân trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén, dáng người cao....
Vừa thấy hắn Nạp Lan liền đi tới, cả người run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, nhìn thấy vậy vị tướng quân kia cũng thấy điểm khác thường,Nạp Lan vội vàng nói
'' Đi đi mai, rời khỏi đây, ta không muốn ở đây nữa ''
'' Vâng ''
Nạp Lan lên xe ngựa, trong lòng vẫn không nguôi đi sự sợ hãi những hình ảnh đáng sợ hôm đó lại hiện ra. Cô ta đan tay vào nhau, bàn tay không ngừng run rẩy
'' Chỉ cần rời khỏi đây mình sẽ an toàn, mình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, thật đáng sợ ''
Họ lập tức khởi hành, nhanh chóng rời khỏi thành.
_____________
Trời dần dần chuyển tối, đám người dựng trại tại một khu rừng gần vách núi. Cả ngày hôm đó, Nạp Lan không nói bất kỳ câu gì, luôn trong trạng thái sợ hãi. Đúng lúc đó, vị tướng quân đó bước vào lều của Nạp Lan ( Giáo tướng quân, Giáo Nghĩa, là vị tướng quân trẻ tuổi nhất của Diệu quốc) hắn hỏi Nạp Lan
'' Quận chúa, những người đi chung với người đâu? ''
Vừa nghe thấy họ, khuân mặt Nạp Lan liền biến sắc, ngập ngừng nói
'' Chết...chết rồi ''
'' Sao lại chết? Họ đều là cao thủ mà ''
'' Bị...bị sư tử cắn chết rồi ''
'' Quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao người lại thành bộ dạng như vậy? ''
Nạp Lan ôm lấy đầu mình, nói
'' Ta...ta..không biết...ngươi đừng hỏi nữa ''
Giáo Nghĩa giữ chặt lấy Nạp Lan, hỏi
'' Quận chúa, người nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp người ''
Giáo Nghĩa dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào Nạp Lan, Nạp Lan ngẩng đầu, nói
'' Ngươi thật sự có thể giúp ta sao? ''
'' Vâng ''
'' Ta...ta...ta bị Hoắc vương gia và Hoắc vương phi uy hiếp, người của ta đều bị cô ta giết hết rồi ''
'' Hai người sáng nay sao? ''
'' Đúng thật là họ có sự đáng sợ sâu trong ánh mắt đó, độ sâu không đoán được ''
'' Phải, là họ, rất đáng sợ, bọn họ đều là ác quỷ ''
'' Quận chúa người yên tâm ta nhất định sẽ giúp người ''
'' Ừ, ngươi chỉ cần đưa ta an toàn về nước là được rồi, đừng có động vào họ nữa, ngươi không phải đối thủ của họ ''
'' Quận chúa, không thể bỏ qua cho họ dễ như vậy được, họ dám bắt nạt người, không thể bỏ qua được ''
Đúng lúc đó, cô và Hoắc vương bước vào, Hoắc vương nói
'' Định cho các người một cơ hội sống nhưng bây giờ...''
Giáo Nghĩa kinh ngạc, hỏi
'' Các ngươi, sao các ngươi lại vào đây được? Ta đã cho người canh giữ nghiêm ngặt rồi mà ''
Cô cầm trên tay một thứ giống với cây hương, nói
'' Chúng à, ngủ hết rồi ''
'' Thuốc của Phương Gia Thành quả nhiên hữu dụng,chỉ có một chút mà toàn đội quân đều không biết gì nữa ''
Cô nở nụ cười đáng sợ, tiến lại gần, nói
'' Bắt đầu đến các người rồi ''.
'' Giận rồi à? ''
Cô không nhìn hắn, biểu thị sự giận dỗi, Hoắc vương thấy vậy liền nói
'' Không phải ta có ý bao che cho cô ta đâu, nhưng bây giờ nàng không thể giết cô ta được ''
'' Lý do? ''
'' Diệu quốc tới đón cô ta rồi, bây giờ nàng mà giết cô ta nàng sẽ gặp rắc rối ''
'' Hừ ''
'' Vũ Ninh, con sư tử đó quan trọng với nàng lắm sao? ''
'' Rất quan trọng ''
'' Có thể nói cho ta lý do không? ''
Cô khựng lại một lát, thấy vậy Hoắc vương nói
'' Không muốn nói thì thôi ''
'' Đản Đản ở bên ta từ nhỏ, cái ngày ta bị cha ta bỏ lại trong khu rừng không một bóng người, nếu không có Đản Đản ở bên trong thời gian đó, có lẽ ta đã từ bỏ cuộc sống ở trong khu rừng rồi ''
Ánh mắt cô trở nên buồn bã, thấy vậy Hoắc vương cũng buồn theo, hắn nói
'' Vũ Ninh, xin lỗi để nàng nhớ lại chuyện không vui rồi ''
'' ( Gượng cười) Không sao, qua lâu rồi ''
'' Vũ Ninh, chuyện này để ta giúp nàng ''
'' Chuyện gì? ''
'' Ta nói không thể giết cô ta ở trong Nghi quốc vậy thì chỉ cần rời khỏi Nghi quốc....''
Cô nhìn Hoắc vương, nở nụ cười nhẹ, hỏi
'' Chàng không sợ đắc tội đến Diêu quốc à? ''
'' Vì nàng, ta nguyện đối đầu với tất cả mọi thứ ''
Cô nghe xong nụ cười nở trên môi. Lúc đó Cửu Nhi đi tới, nói
'' Khụ khụ, hai người, muốn bày tỏ thì để khi khác đi, bây giờ khung cảnh máu me thế này mà....hai người...''
Cô bắt đầu quan sát xung quanh, cả căn phòng đều là thi thể và máu. Đúng lúc đó, Lưu quản gia đi lên, quỳ xuống, nói
'' Vương gia, Vương phi, lão nô biết tội nguyện nghe theo mọi hình phạt ''
Cô nhìn vào vẻ mặt đó, thở dài một cái rồi nói
'' Lưu quản gia, đứng dậy đi, đây cũng không phải lỗi của ông, thế này đi bây giờ ta giao cho ông một nhiệm vụ hết sức quan trọng, ông nhất định phải làm thật tốt ''
'' Vương phi người cứ nói, ta nhất định sẽ hoàn thành ''
'' Ta muốn ông.......tắm rửa thật sạch cho Đản Đản ''
'' ( Kinh ngạc) Vương phi....người....''
'' Chuyện này cũng không phải lỗi của ông, nói thật trong phủ này người ta tin chỉ có ông, còn mấy người kia thì.....''
'' ( Vui mừng) Đa tạ Vương phi, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ''
'' Được, đi đi ''
'' Vâng ''
Ngay sau đó, Lưu quản gia đưa Đản Đản đi. Lúc này Phương Gia Thành nói
'' Xem kịch xong rồi, không làm phiền các người nữa ''
'' Được. Cảm ơn ''
Phương Gia Thành nghe xong, cười nhẹ rồi rời đi. Sau đó, cô hướng sang Linh Ca, nói
'' Ngươi tên Linh Ca phải không? ''
'' Vâng ''
'' Sau này đi theo ta, không cần lén đi theo nữa ''
'' Vâng. Vương phi ''
'' Vương phi này, mình nguyện ý phục tùng, so với Vương gia cô ấy hoàn toàn không thua kém, sự tàn nhẫn, rứt khoát....đều có đủ tố chất làm một thủ lĩnh''
Cô quay sang Hoắc vương nói
'' Ta cướp mất thuộc hạ của chàng, chàng không để ý chứ? ''
'' Thuộc hạ của ta, tùy nàng sử dụng ''
'' Tên Linh Ca rất hợp ý ta, lâu rồi không ai làm ta hài lòng như vậy ''
Sau đó 4 người rời khỏi căn phòng.
______________________________
Hai ngày sau, người của Diệu quốc tới kinh thành, cô và Cửu vương phụ trách đưa tiễn cô ta rời đi. Lúc tới nơi, người dẫn đầu của quân đội đó là một vị tướng quân trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén, dáng người cao....
Vừa thấy hắn Nạp Lan liền đi tới, cả người run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, nhìn thấy vậy vị tướng quân kia cũng thấy điểm khác thường,Nạp Lan vội vàng nói
'' Đi đi mai, rời khỏi đây, ta không muốn ở đây nữa ''
'' Vâng ''
Nạp Lan lên xe ngựa, trong lòng vẫn không nguôi đi sự sợ hãi những hình ảnh đáng sợ hôm đó lại hiện ra. Cô ta đan tay vào nhau, bàn tay không ngừng run rẩy
'' Chỉ cần rời khỏi đây mình sẽ an toàn, mình sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, thật đáng sợ ''
Họ lập tức khởi hành, nhanh chóng rời khỏi thành.
_____________
Trời dần dần chuyển tối, đám người dựng trại tại một khu rừng gần vách núi. Cả ngày hôm đó, Nạp Lan không nói bất kỳ câu gì, luôn trong trạng thái sợ hãi. Đúng lúc đó, vị tướng quân đó bước vào lều của Nạp Lan ( Giáo tướng quân, Giáo Nghĩa, là vị tướng quân trẻ tuổi nhất của Diệu quốc) hắn hỏi Nạp Lan
'' Quận chúa, những người đi chung với người đâu? ''
Vừa nghe thấy họ, khuân mặt Nạp Lan liền biến sắc, ngập ngừng nói
'' Chết...chết rồi ''
'' Sao lại chết? Họ đều là cao thủ mà ''
'' Bị...bị sư tử cắn chết rồi ''
'' Quận chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao người lại thành bộ dạng như vậy? ''
Nạp Lan ôm lấy đầu mình, nói
'' Ta...ta..không biết...ngươi đừng hỏi nữa ''
Giáo Nghĩa giữ chặt lấy Nạp Lan, hỏi
'' Quận chúa, người nói cho ta biết, ta nhất định sẽ giúp người ''
Giáo Nghĩa dùng ánh mắt thâm tình nhìn vào Nạp Lan, Nạp Lan ngẩng đầu, nói
'' Ngươi thật sự có thể giúp ta sao? ''
'' Vâng ''
'' Ta...ta...ta bị Hoắc vương gia và Hoắc vương phi uy hiếp, người của ta đều bị cô ta giết hết rồi ''
'' Hai người sáng nay sao? ''
'' Đúng thật là họ có sự đáng sợ sâu trong ánh mắt đó, độ sâu không đoán được ''
'' Phải, là họ, rất đáng sợ, bọn họ đều là ác quỷ ''
'' Quận chúa người yên tâm ta nhất định sẽ giúp người ''
'' Ừ, ngươi chỉ cần đưa ta an toàn về nước là được rồi, đừng có động vào họ nữa, ngươi không phải đối thủ của họ ''
'' Quận chúa, không thể bỏ qua cho họ dễ như vậy được, họ dám bắt nạt người, không thể bỏ qua được ''
Đúng lúc đó, cô và Hoắc vương bước vào, Hoắc vương nói
'' Định cho các người một cơ hội sống nhưng bây giờ...''
Giáo Nghĩa kinh ngạc, hỏi
'' Các ngươi, sao các ngươi lại vào đây được? Ta đã cho người canh giữ nghiêm ngặt rồi mà ''
Cô cầm trên tay một thứ giống với cây hương, nói
'' Chúng à, ngủ hết rồi ''
'' Thuốc của Phương Gia Thành quả nhiên hữu dụng,chỉ có một chút mà toàn đội quân đều không biết gì nữa ''
Cô nở nụ cười đáng sợ, tiến lại gần, nói
'' Bắt đầu đến các người rồi ''.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.