Chương 54
Khánh Linh
02/06/2022
Qua một ngày sau, cô đang ở trong phòng thì đám người hôm qua đi tới, họ tới trước mặt cô nhìn thẳng vào cô rồi bỗng nhiên quỳ xuống nói
''( Đồng thanh) Chủ nhân ''
Cô mỉm cười nói
'' Đứng dậy đi ''
Họ nghe lời cô đứng dậy, Cổ Tịch hỏi
'' Chủ nhân, bây giờ chúng tôi cần làm gì? ''
'' Không làm gì cả ''
'' Không làm gì sao ạ? ''
'' Bây giờ việc của các người là nghỉ ngơi cho tốt, ngày sau sẽ không dễ dàng đâu ''
'' Vâng ''
______________
Hai ngày sau, cô gọi tất cả bọn họ đến phòng mình. Sau khi họ tới đó, cô bảo họ ngồi xuống rồi hỏi
'' Các người bây giờ nói rõ cho tôi trước kia các người làm gì? ''
Cổ Tịch liền đáp
'' Trước đây chúng tôi đều được một nhóm người nuôi dưỡng làm vũ khí giết người, chuyên đi giết người cho họ để kiếm tiền nhưng.....''
'' Nhưng sao? ''
''' Thời gian trước đã bị triều đình đã diệt hết nhóm người của chúng tôi, bây giờ chúng tôi không có nhà để về ''
'' Vậy nên các người vào cung ám sát Nạp Lan và cha cô ấy Nạp Nhẫn ''
'' Cũng không hẳn, lúc đầu chúng tôi nghĩ rất khó để vào cung ám sát thì có một người đến thêu chúng tôi giết bọn họ còn giúp chúng tôi vào cung ''
'' Ồ ''
'' Bây giờ các người là người của Mạn Châu Sa , do ta làm thủ lĩnh ''
'' Mạn Châu Sa? ''
'' Là tên của một loại hoa, nó thể hiện của sự chết chóc. Sau này không được để lộ mặt ''
Đúng lúc này, Nạp Lan cùng rất nhiều nô tỳ đi tới, trên tay mang theo y phục và mặt nạ, cô ấy đi vào, đưa cho cô nói
'' Vũ Ninh, đây là đồ cô nhờ ta chuẩn bị, đều ở đây ''
'' Nhanh vậy à? ''
'' Ừ ''
'' Làm phiền cô phát cho họ rùm ta ''
Nạp Lan lập tức sai người đi đưa cho họ, mỗi người một bộ và một chiếc mặt nạ, họ nhìn bộ y phục rồi nhận lấy, lúc này cô lại nói
'' Mặc vào đi, sau này các người chỉ có thể hoạt động với bộ dạng này ''
Cổ Tịch nhìn vào bộ y phục, nó đều được làm rất tỉ mỉ và từ loại vải thượng hạng, trên y phục chỉ là màu đen và những bông hoa Mạn Châu Sa Hoa ( Hoa bỉ ngạn) đỏ rực như màu máu vậy ở mặt nạ cũng như thế. Cổ Tịch nói
'' Tạ chủ nhân ''
Những người khác cũng bắt đầu làm theo, sau đó họ rời đi. Sau khi họ đi, Nạp Lan đưa bộ y phục cũng như vậy nhưng nó lại khác biệt hơn cho cô nói
'' Đây là của cô Vũ Ninh, này hoa văn trên y phục này đẹp thật đấy cô có thể cho ta thêu nó trên y phục của ta được không? ''
'' Không được ''
'' Keo kiệt ''
'' Cô có biết ý nghĩa của loài hoa này không? ''
'' Không biết ''
'' Loại hoa này tên là Mạn Châu Sa Hoa cũng có thể gọi nó là Hoa Bỉ Ngạn, loại hoa này tượng trưng cho sự chết chóc, chia ly ''
'' Đẹp vậy mà lại có ý nghĩa ghê vậy, thôi thôi không cần nữa ''
_________
Một lúc sau, bọn họ quay lại, mặc y phục nhìn ai đều có khí thế đáng sợ, thấy vậy cô mỉm cười, nói
'' Đẹp lắm rất hợp với các ngươi ''
'' Tạ Chủ nhân '' Cổ Tịch nói
'' Sau này, khi ta đeo mặt nạ các người gọi ta là Mạn Sa khi không đeo ta là Âu Dương Vũ Ninh, hiểu hết rồi chứ? ''
'' ( Đồng thanh) Hiểu ''
'' Tốt. Bây giờ ta giao cho các người một nhiệm vụ ''
'' Chủ nhân, người cứ nói ''
'' Cái người thêu các người giết Nạp Lan và cha cô ấy, bây giờ ta muốn các người mang đầu hắn về đây ''
'' Xem các người có đáng để ta cứu hay không? ''
'' Vâng. Chủ nhân chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành ''
'' Ừ, đi đi ''
Sau đó họ rời đi. Nạp Lan liền hỏi cô
'' Vũ Ninh, chuyện này là sao? ''
'' Có người thêu chúng giết cô và cha cô hơn nữa còn có thể giúp bọn chúng vào cung một cách dễ dàng ''
'' ( Bất ngờ) Cái gì? ''
'' Để ta xem hắn là ai nào ''
Cô lấy bộ y phục, thay ra rồi đuổi theo bọn họ. Cô theo họ tới một Vương phủ, cô rất bất ngờ đây là phủ đệ của Nạp Lãnh, đệ đệ của Nạp Nhẫn. Cô đứng trên cành cây quan sát đám người từ xa. Bọn họ giết hết các binh lính canh gác rồi tiến vào sân, vừa bước vào thì bị một nhóm binh lính bao vây họ, sau đó một người bước từ trong phòng ra không ai khác là Nạp Lãnh, ông ta đi tới gần hỏi
''Các người là ai? ''
'' Mạn Châu Sa ''
''Mạn Châu Sa? ''
'' Chủ nhân nói phải giết ông, Vương gia ông chuẩn bị chết đi ''
'' Ngông cuồng ''
Những binh lính xung quanh bắt đầu tiến lại bắt họ nhưng đều bị họ xử lý một cách dễ dàng, thấy vậy Nạp Lãnh mỉm cười nói
'' Khá lắm. Ra đây đi ''
Một nhóm người thần bí xuất hiện, họ rất nhanh đến không thể nhìn rõ, họ bao vây xung quanh đám người tổng cộng họ chỉ có năm người, Cổ Tịch quan sát họ nói
'' Xem thường bọn ta sao? Các huynh đệ giết chúng lấy đầu Nạp Lãnh về cho Chủ nhân ''
'' ( Đồng thanh) Giết ''
Bọn họ lao vào năm người kia. Sau đó họ đều bị hạ gục, họ bị bắt ngồi xuống đất. Lúc này Nạp Lãnh đi tới hỏi
'' Nói. Chủ nhân các người là ai? Sao lại muốn giết ta?''
'' Đừng có mơ ''
'' Vậy thì các người đều phải chết ''
Nói xong hắn liếc sang hắn ta, hắn ta liền giơ cây kiếm trong tay nhưng khi chuẩn bị chém xuống thì một cây kiếm từ xa bay tới đỡ một kiếm đó thanh kiếm cũng bật ra một bên . Nạp Lãnh nhìn về hướng kiếm nói
'' Ai? Ra đây ''
Cô nhanh chóng xuất hiện, từ từ đi lấy lại thanh kiếm, thấy cô bọn họ đều nói
'' Chủ nhân''
Cô đi tới gần bọn họ, Nạp Lãnh hỏi
'' Ngươi là thủ lĩnh của họ? ''
'' Phải. Ta là Mạn Sa, ta đến đây để lấy mạng ông '
'' Hừ ( Khinh thường) ''
Cô nâng thanh kiếm lên nhìn vào lưỡi kiếm rồi không nói gì vung về trên thị vệ gần mình nhất hắn cũng phản ứng đỡ lấy nhưng hắn vẫn mất mạng thanh kiếm trước mặt cũng gãy làm đôi. Cô nhìn xuống hắn nói
'' Kiếm cỏi ''
Bọn thị vệ thấy vậy ánh mắt kinh hãi nhìn cô, bọn người Cổ Tịch cũng kinh ngạc, Nạp Lãnh thấy vậy liền lộ ra vẻ mặt bất ngờ
'' Con nhỏ đó nhìn thì yếu đuối nhưng nhát kiếm vừa nãy lại đầy uy lực, còn thanh kiếm đó nữa, đám thị vệ kia chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta, không được mình không thể chết thế này được ''.
''( Đồng thanh) Chủ nhân ''
Cô mỉm cười nói
'' Đứng dậy đi ''
Họ nghe lời cô đứng dậy, Cổ Tịch hỏi
'' Chủ nhân, bây giờ chúng tôi cần làm gì? ''
'' Không làm gì cả ''
'' Không làm gì sao ạ? ''
'' Bây giờ việc của các người là nghỉ ngơi cho tốt, ngày sau sẽ không dễ dàng đâu ''
'' Vâng ''
______________
Hai ngày sau, cô gọi tất cả bọn họ đến phòng mình. Sau khi họ tới đó, cô bảo họ ngồi xuống rồi hỏi
'' Các người bây giờ nói rõ cho tôi trước kia các người làm gì? ''
Cổ Tịch liền đáp
'' Trước đây chúng tôi đều được một nhóm người nuôi dưỡng làm vũ khí giết người, chuyên đi giết người cho họ để kiếm tiền nhưng.....''
'' Nhưng sao? ''
''' Thời gian trước đã bị triều đình đã diệt hết nhóm người của chúng tôi, bây giờ chúng tôi không có nhà để về ''
'' Vậy nên các người vào cung ám sát Nạp Lan và cha cô ấy Nạp Nhẫn ''
'' Cũng không hẳn, lúc đầu chúng tôi nghĩ rất khó để vào cung ám sát thì có một người đến thêu chúng tôi giết bọn họ còn giúp chúng tôi vào cung ''
'' Ồ ''
'' Bây giờ các người là người của Mạn Châu Sa , do ta làm thủ lĩnh ''
'' Mạn Châu Sa? ''
'' Là tên của một loại hoa, nó thể hiện của sự chết chóc. Sau này không được để lộ mặt ''
Đúng lúc này, Nạp Lan cùng rất nhiều nô tỳ đi tới, trên tay mang theo y phục và mặt nạ, cô ấy đi vào, đưa cho cô nói
'' Vũ Ninh, đây là đồ cô nhờ ta chuẩn bị, đều ở đây ''
'' Nhanh vậy à? ''
'' Ừ ''
'' Làm phiền cô phát cho họ rùm ta ''
Nạp Lan lập tức sai người đi đưa cho họ, mỗi người một bộ và một chiếc mặt nạ, họ nhìn bộ y phục rồi nhận lấy, lúc này cô lại nói
'' Mặc vào đi, sau này các người chỉ có thể hoạt động với bộ dạng này ''
Cổ Tịch nhìn vào bộ y phục, nó đều được làm rất tỉ mỉ và từ loại vải thượng hạng, trên y phục chỉ là màu đen và những bông hoa Mạn Châu Sa Hoa ( Hoa bỉ ngạn) đỏ rực như màu máu vậy ở mặt nạ cũng như thế. Cổ Tịch nói
'' Tạ chủ nhân ''
Những người khác cũng bắt đầu làm theo, sau đó họ rời đi. Sau khi họ đi, Nạp Lan đưa bộ y phục cũng như vậy nhưng nó lại khác biệt hơn cho cô nói
'' Đây là của cô Vũ Ninh, này hoa văn trên y phục này đẹp thật đấy cô có thể cho ta thêu nó trên y phục của ta được không? ''
'' Không được ''
'' Keo kiệt ''
'' Cô có biết ý nghĩa của loài hoa này không? ''
'' Không biết ''
'' Loại hoa này tên là Mạn Châu Sa Hoa cũng có thể gọi nó là Hoa Bỉ Ngạn, loại hoa này tượng trưng cho sự chết chóc, chia ly ''
'' Đẹp vậy mà lại có ý nghĩa ghê vậy, thôi thôi không cần nữa ''
_________
Một lúc sau, bọn họ quay lại, mặc y phục nhìn ai đều có khí thế đáng sợ, thấy vậy cô mỉm cười, nói
'' Đẹp lắm rất hợp với các ngươi ''
'' Tạ Chủ nhân '' Cổ Tịch nói
'' Sau này, khi ta đeo mặt nạ các người gọi ta là Mạn Sa khi không đeo ta là Âu Dương Vũ Ninh, hiểu hết rồi chứ? ''
'' ( Đồng thanh) Hiểu ''
'' Tốt. Bây giờ ta giao cho các người một nhiệm vụ ''
'' Chủ nhân, người cứ nói ''
'' Cái người thêu các người giết Nạp Lan và cha cô ấy, bây giờ ta muốn các người mang đầu hắn về đây ''
'' Xem các người có đáng để ta cứu hay không? ''
'' Vâng. Chủ nhân chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành ''
'' Ừ, đi đi ''
Sau đó họ rời đi. Nạp Lan liền hỏi cô
'' Vũ Ninh, chuyện này là sao? ''
'' Có người thêu chúng giết cô và cha cô hơn nữa còn có thể giúp bọn chúng vào cung một cách dễ dàng ''
'' ( Bất ngờ) Cái gì? ''
'' Để ta xem hắn là ai nào ''
Cô lấy bộ y phục, thay ra rồi đuổi theo bọn họ. Cô theo họ tới một Vương phủ, cô rất bất ngờ đây là phủ đệ của Nạp Lãnh, đệ đệ của Nạp Nhẫn. Cô đứng trên cành cây quan sát đám người từ xa. Bọn họ giết hết các binh lính canh gác rồi tiến vào sân, vừa bước vào thì bị một nhóm binh lính bao vây họ, sau đó một người bước từ trong phòng ra không ai khác là Nạp Lãnh, ông ta đi tới gần hỏi
''Các người là ai? ''
'' Mạn Châu Sa ''
''Mạn Châu Sa? ''
'' Chủ nhân nói phải giết ông, Vương gia ông chuẩn bị chết đi ''
'' Ngông cuồng ''
Những binh lính xung quanh bắt đầu tiến lại bắt họ nhưng đều bị họ xử lý một cách dễ dàng, thấy vậy Nạp Lãnh mỉm cười nói
'' Khá lắm. Ra đây đi ''
Một nhóm người thần bí xuất hiện, họ rất nhanh đến không thể nhìn rõ, họ bao vây xung quanh đám người tổng cộng họ chỉ có năm người, Cổ Tịch quan sát họ nói
'' Xem thường bọn ta sao? Các huynh đệ giết chúng lấy đầu Nạp Lãnh về cho Chủ nhân ''
'' ( Đồng thanh) Giết ''
Bọn họ lao vào năm người kia. Sau đó họ đều bị hạ gục, họ bị bắt ngồi xuống đất. Lúc này Nạp Lãnh đi tới hỏi
'' Nói. Chủ nhân các người là ai? Sao lại muốn giết ta?''
'' Đừng có mơ ''
'' Vậy thì các người đều phải chết ''
Nói xong hắn liếc sang hắn ta, hắn ta liền giơ cây kiếm trong tay nhưng khi chuẩn bị chém xuống thì một cây kiếm từ xa bay tới đỡ một kiếm đó thanh kiếm cũng bật ra một bên . Nạp Lãnh nhìn về hướng kiếm nói
'' Ai? Ra đây ''
Cô nhanh chóng xuất hiện, từ từ đi lấy lại thanh kiếm, thấy cô bọn họ đều nói
'' Chủ nhân''
Cô đi tới gần bọn họ, Nạp Lãnh hỏi
'' Ngươi là thủ lĩnh của họ? ''
'' Phải. Ta là Mạn Sa, ta đến đây để lấy mạng ông '
'' Hừ ( Khinh thường) ''
Cô nâng thanh kiếm lên nhìn vào lưỡi kiếm rồi không nói gì vung về trên thị vệ gần mình nhất hắn cũng phản ứng đỡ lấy nhưng hắn vẫn mất mạng thanh kiếm trước mặt cũng gãy làm đôi. Cô nhìn xuống hắn nói
'' Kiếm cỏi ''
Bọn thị vệ thấy vậy ánh mắt kinh hãi nhìn cô, bọn người Cổ Tịch cũng kinh ngạc, Nạp Lãnh thấy vậy liền lộ ra vẻ mặt bất ngờ
'' Con nhỏ đó nhìn thì yếu đuối nhưng nhát kiếm vừa nãy lại đầy uy lực, còn thanh kiếm đó nữa, đám thị vệ kia chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta, không được mình không thể chết thế này được ''.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.