Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 77: 70.1 : Ánh mắt rất độc (1)

Nhược Thanh Ngôn

18/12/2016

Nàng thừa nhận bản thân có chút thất thần, nàng gần như đã cùng thế giới này dung nhập làm một, tận lực che giấu toàn bộ làm cho mọi người không ai nhận ra điều khác thường. Nàng tự cho rằng bản thân nàng làm tốt lắm, không phải ngay cả thị nữ thiếp thân bên người nàng cũng không nhận ra sao?

Nhưng hôm nay nàng đến đây, những lời nói này của Dịch Tương, làm cho nàng vô tận bất an. Những lời này là hắn đã biết thân phận của nàng, hay chỉ muốn thử nàng thôi?

Ba lần vận mệnh chuyển biến Long Vân Thấm đương nhiên không tin, nhưng Dịch Tương nói được rõ ràng: Đại tế lần đầu tiên của Nam Hoàng quốc! Nói thế nào đi chăng nữa nàng vẫn có một phần lưu ý ở trong lòng, bởi vì sắp tới cũng là đại tế mười năm một lần ấy.

“Công chúa, canh thịt rắn này thực sự không ăn sao?” Hạ Vũ vẫn không chịu từ bỏ ý định như cũ, rắn trúc diệp thanh tuy chất độc cực kì nguy hiểm, nhưng nếu loại bỏ độc tố đi lấy thịt mà nấu canh uống, chính là đại bổ thân thể.

Hạ Vũ phi thường sung bái Mị, hôm nay Mị cố ý giao cho nàng một con trúc diệp thanh để làm đồ ăn cho công chúa, nàng gật đầu đáp ứng người ta rồi.

Long Vân Thấm nhìn cái nồi đất không ngừng bốc khói trước mặt, bên dưới là một cái bếp lò nhỏ đang cháy, nồi đất kia nửa đóng nửa mở cái vung. Theo chỗ mở ra kia, nàng có thể nhìn rõ ràng một vật thể dài nhỏ, ở trong làn nước canh không ngừng di động, càng nhìn càng cảm thấy….nổi da gà a.

“Mang ra ngoài đi.”

Tuy biết con rắn này đã chết, nhưng nàng vẫn không tránh được ghê tởm. Nàng thực không thích loại vật thể trắng mịn mềm nhũn ấy.

Ha Vũ thấy vậy thì gương mặt vô cùng đau lòng, tâm tình uể oải đi xuống, rõ ràng canh này là đại bổ dược a, công chúa điện hạ vì sao không dùng. Mấy thứ như thế này, mấy vị nương nương công chúa trong cung cầu mong còn không có mà ăn đâu!

“Công chúa, canh rắn có thể từ hàn, rất có lợi cho thân thể người, hơn nữa nó còn có thể dưỡng nhan làm da thịt nhẵn nhụi, tốt vô cùng đó! Công chúa người xem, con rắn nhỏ này đều là nô tỳ cẩn thận xử lí..”

Hạ Vũ đem vung nồi đất mở ra, chỉ vào mấy vật thể bồng bềnh trên mặt nước không ngừng đắc ý nói.

Sắc mặt Long Vân Thấm chuyển trắng nhợt, lấy tay ôm ngực của mình, tâm tình nàng có chút tích tụ, nàng không thích canh rắn gì đó, thực sự không thích. Hạ Vũ ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy sắc mặt ta không tốt sao?

Chắc trên đời này cũng chỉ có mình Hạ Vũ mới đơn thuần đến mức không nhìn ra Long Vân Thấm chán ghét thứ trước mặt như thế nào, nếu đổi lại là Đông Mai hay Xuân Lan, chỉ sợ sớm đã vứt đi ra ngoài rồi.

Hạ Vũ càng thấy vậy càng đau khổ khuyên bảo, thậm chí còn tự mình múc canh ra chén ngọc đặt trước mặt Long Vân Thấm, nháy mắt cười hì hì nói, “Công chúa, ngài vẫn nên uống một ít đi, thật nhiều thời gian nô tỳ mới làm xong mà, hơn nữa bữa tối cũng chưa chuẩn bị được thứ gì tốt, công chúa?”

Long Vân Thấm không nói gì, tại sao nàng cảm thấy nha đầu này hôm nay cười thật giảo hoạt đâu… Nhưng lại nghĩ đến một phen tâm ý của Lăng Triệt cho nàng, Long Vân Thấm đành phải đáp ứng.



“Ngươi mang bếp lò cùng nồi đất xuống đi, một chén này là đủ rồi.” Nhìn chén canh trước mặt, Long Vân Thấm có chút sợ hãi nuốt nước miếng, nàng liệu có nuốt trôi thứ này a?

Hạ Vũ nghe vậy mới vui vẻ mang đồ đi xuống, Long Vân Thấm cau mày, tựa hồ hạ một cái quyết tâm thật lớn, một hơi uống hết chén canh mới thôi. Sau đó nàng cầm nguyên một ấm nước trên bàn uống vội, giống như nàng vừa ăn phải cái gì ghê tởm muốn chết…

Ngoài phòng bếp, Mị nhìn thấy nữ tử đi tới liền kêu lên, “Như thế nào? Công chúa có dùng hay không?”

Hạ Vũ đắc ý giương cổ lên, đem bếp lò buông xuống mà không ngừng vỗ tay, “Đương nhiên, Hạ Vũ ta làm việc khi nào thì có lỗi chứ, công chúa đương nhiên dùng một chén lớn, nhưng mà ta không biết công chúa làm sao không thích canh ta nấu a, ta đã thử qua thấy hương vị tốt lắm…

Mị lúc này mới thả lỏng tâm, hắn chỉ dám nói với Hạ Vũ đây là trúc diệp thanh có thể pha chế rượu thuốc cùng làm canh bồi bổ, cũng không nói cho nàng rượu hôm trước đưa công chúa điện hạ là đồ vương gia ngâm mấy năm nay. Hắn là sợ nói ran ha đầu này không tài nào dám nhận mất.

Trở về Ngọc Tuyền cung, Mị nhất nhất bẩm báo tình hình.

Lăng Triệt nghe nói giải sầu, rượu này hắn vốn muốn để cho nàng thường xuyên uống để giảm bớt hàn chứng trong người, cái này mùa đông uống mới tốt, nhưng hiện tại mới bắt đầu vào thu, không sao, chuẩn bị sớm một chút cũng được.

“Hành trình ngày mai an bày như thế nào?”

“Ngày mai Phong Hạ sẽ được công chúa điện hạ đưa ra ngoài cung đi dạo, coi như quen thuộc cuộc sống nơi đây, cũng không có công việc gì trọng yếu.”

Lăng Triệt nghe vậy trầm ngâm một phen, Phong Hạ này hắn cần gặp một lần, “Ngươi đi chuẩn bị đi, bản vương ngày mai muốn gặp hắn.”

Mị lĩnh mệnh liền lui xuống.

Ngày hôm sau, Long Vân Thấm mặc trên người một thân cung trang, đơn giản gọn gàng một chút nhưng cũng không mất một tia cấp bậc lễ nghĩa nào, nàng cùng Bắc Tề quốc đại tướng quân xuất cung ra ngoài.

Đây là yêu cầu của bản thân Phong Hạ, hắn muốn xem kinh thành náo nhiệt phồng hoa như thế nào, Long Vân Thấm vốn là người chịu trách nhiệm tiếp đãi hắn, đương nhiên phải bồi hắn cùng đi.

Hai người đi ở trên đường, Long Vân Thấm thỉnh thoảng sẽ nói chuyện, còn việc giới thiệu hay giải thích gì gì đó đều giao cho người quan viên đi ở bên cạnh. Phong Hạ khó có được hứng thú, một bên hắn gật đầu nghe lời nói của quan viên kia mà bật cười, mấy người đi lòng vòng cả buổi sáng đến mức đói bụng, cuối cùng liền quyết định dừng chân ở Thiên Hương lâu.

Những người khác đều nhanh chóng tản ra, trong phòng ngoài hai người Long Vân Thấm cùng Xuân Lan thì không có người thứ tư.

Phong Hạ nhìn những món ăn phong phú tinh xảo trên bàn ăn, không hề động đũa, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối đều đặt trên người nàng. Long Vân Thấm gắp một chút đồ ăn, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của hắn. Qua một hồi lâu, Xuân Lan đột nhiên nói: “Công chúa điện hạ, người có cảm thấy khát hay không? Nô tỳ lấy chút trà xanh cho người?”



Phong Hạ lúc này mới nói chen vào: “Làm phiền mang một chút rượu thanh đạm lên trên này.”

Xuân Lan ngẩn người không dám trả lời, quay đầu nhìn Long Vân Thấm. Long Vân Thấm buông đũa gật gật đầu, “Đi đi.”

Xuân Lan vừa đi, trong phòng lúc này chỉ còn hai người họ, Long Vân Thấm không nói chuyện, nàng đang chờ người đối diện mở miệng. Hắn cố ý làm cung nữ của nàng đi ra, ắt có cái gì cần nói riêng với nàng.

Ngày hôm qua ngày từ thời điểm bắt đầu, có lẽ ngại vì xung quanh nhiều người nên Phong Hạ muốn nói đều không được, hôm nay chỉ sợ sẽ nói không ít.

Quả nhiên, không đợi đến một lát Phong Hạ liền mở miệng, chính là lời vừa nói ra làm cho Long Vân Thấm không hiểu: Công chúa điện hạ cùng hắn có quan hệ gì?”

Hắn, cái gì hắn? Long Vân Thấm bất động thánh sắc, giống như cam chịu này đó.

Thấy thế, sắc mặt Phong Hạ dần dần chuyển xấu đi, hô hấp gian nan vang lên những tiếng ồ ồ, ánh hắn bắn ra một dòng băng liệt, hai bàn tay để dưới bàn nắm chặt thành quyền, giống như hận không thể trực tiếp lao đi đánh người vậy!

Nhưng nhìn nữ tử trước mắt, không, phải nói là thiếu nữ trước mắt, nàng căn bản không biết chuyện gì a.

Phong Hạ không dám nghĩ nếu nàng biết sự thật, nàng lại phản ứng như thế nào.

Ở Bắc Tề quốc, Phong Hạ luôn luôn ngụy trang mình là một tướng quân nhàn hạ, nhưng hắn chưa bao giờ ngừng chú ý đến động tĩnh của Nam Hoàng quốc, nhất là một người hắn từng đặt ở trong lòng.

Cũng vì như thế, lúc lơ đãng ấy hắn đột nhiên biết được một việc cơ mật, lúc đầu hắn căn bản không thèm để ý, nhưng khi biết Nhiếp Chính vương Lăng Triệt cùng Long Vân Thấm càng ngày càng thường xuyên tiếp xúc, hắn cuối cùng đứng ngồi không yên.

Nàng không thể, nhất quyết không thể!

Nam nhân Lăng Triệt kia, tâm tư sâu kín đến mức ngay cả một lão đầu sống trên đời mấy chục năm như hắn đều nhìn không thấu, huống chi là Long Vân Thấm vừa mới mười lăm. Hắn ta tiếp cận nàng chắc chắn có nguyên nhân gì đó, chỉ sợ hắn muốn trả thù nàng.

“Công chúa điện hạ, ta biết ta không nên nói những lời này, nhưng công chúa điện hạ vẫn là đưa nhỏ của Trưởng công chúa, ta..”

“Phong tướng quân có gì cứ nói thẳng ra là được, ấp a ấp úng như vậy lại lấy chuyện của mẫu hậu ta ra mà nói, người không biết còn tưởng ta cùng Phong tướng quân có cái gì quan hệ a, nếu là truyền một vài câu không hay ra ngoài, bản cung cho dù xuống suối vàng đều ngủ không yên, Phong tướng quân nói có phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook