Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 38: Một tầng quan hệ
Nhược Thanh Ngôn
01/06/2016
Hiện tại bên trong hoàng cung vì hôn sự của Ngũ công chúa mà vô cùng bận rộn, mọi việc như thế nào sắp đặt, như thế nào huyên náo, đều nhất nhất làm theo phân phó của Dung phi. Long Hạo Thiên lần này nhưng là đối Long Mộ Hi mười phần sủng ái a.
Bên kia mẫu thân của Văn Nhân Mặc cũng mặc danh kì diệu nâng lên thân phận Bình thê, Văn Nhân Mặc nghiễm nhiên trở thành trưởng tử Quân đại thế gia. Một phụ nhân đã chết lâu như vậy mà sức ảnh hưởng không nhỏ một chút nào đâu!
Quân gia hiện tại đối Văn Nhân Mặc lấy lòng ra sao không cần nói cũng biết, đơn giản là nước lên thì thuyền cũng lên, một ngày Văn Nhân Mặc còn là Trấn Bắc tướng quân, còn là phò mã của Ngũ công chúa, cũng còn được Hoàng thượng nhất nhất trọng dụng, thì Quân gia cũng chính là Quân gia của Văn Nhân Mặc đi.
Long Vân Thấm cười khinh hai tiếng, quả nhiên không có nàng đại sự của hắn cũng thành, cấp cho Văn Nhân Mặc bao nhiêu thân phận, kia chính là vì ai?
“Nha đầu, mau một chút theo ta xuống núi.” Tống Miễn đánh thức Long Vân Thấm vẫn còn đang chìm trong mơ hồ, đem một cái hòm thuốc nhét vào trong lòng nàng. Hai người vội vã xuống núi.
Nàng hiện tại đã chính thức đi theo Tống Miễn học dược lý, ở bên ngoài hoàng cung quả nhiên làm cái gì cũng thuận tiện, nàng so với Long Thanh Dương bây giờ tự do tự tại hơn nhiều lắm. Hầu như cả ngày nàng đều loanh quanh bên cạnh Tống Miễn.
Cuộc sống với nàng ngược lại tốt lắm, tạm thời bỏ qua tranh đấu, bỏ qua những con người làm cho nàng cảm giác ghê tởm.... Một thân y phục mộc mạc, gần gũi những người dân bình thường...
Ban đầu Tống Miễn chỉ muốn nhìn xem Long Vân Thấm này rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu, nào ngờ được nha đầu này lại nghiêm túc đến vậy, quả thực khiến hắn nhìn bằng con mắt khác.
Đi theo Tống Miễn xuống núi, Long Vân Thấm nhìn lão giả trước mặt chạy vội đến thở hồng hộc tới, không khỏi nhắc nhở : “Sư phụ, lão nhân người cũng đã bảy mươi tuổi, chạy nhanh như vậy không sợ hen suyễn sao?”
Tống Miễn nghe thấy một lời này không một chút cảm kích, hung hăng trừng mắt nhì Long Vân Thấm theo sát phía sau, bất mãn hô lên : “Nha đầu chết tiệt nhà ngươi kia là đang rủa sư phó của người đấy à? Ta sống tốt lắm, còn không dễ chết như vậy.”
“Nào có! Là ta lắm miệng, người cứ tiếp tục chạy a. " Long Vân Thấm không nhịn được bật cười ra tiếng, Tống Miễn nhìn bên ngoài dường như lạnh lùng không màng thế sự, kì thực bên trong nội tâm rất ấm áp, người được hắn để vào trong mắt, hắn cũng sẽ nhất nhất để trong lòng, cẩn cẩn dực dực đối đãi. Hơn nữa người mà hắn nhận thức, nàng trước duy chỉ biết đến Long Thanh Dương a, nghĩ đến lúc trước nhìn Long Thanh Dương bị Tống Miễn tức giận mắng cho một trận , không nghĩ tới bản thân cũng có cơ hội ‘hưởng thụ’. Trong lòng không dấu vết ấm lên, nàng chính là rất thích những gì chận thực như vậy.
Bệnh nhân nhưng là một cái oa nhi sống dưới chân núi, là bệnh sởi, Tống Miễn muốn nàng trước ra ngoài tránh mặt đi nhưng nàng nhanh chóng cự tuyệt : " Không có việc gì, ta hồi nhỏ đã từng bị qua bệnh này, sẽ không truyền nhiễm…. "
Tống Miễn nhìn nét mặt Long Vân Thấm tràn đầy lo lắng chăm sóc tiểu oa nhi kia, nhận thức đối nàng lại nhiều thêm một tầng. Bệnh sởi thật ra là có truyền nhiễm, căn bản là không phổ biến mà thôi, trước kia có rất nhiều hài tử vì truyền nhiễm bệnh này mà qua đời đâu. Nhưng là Long Vân Thấm vẫn nhất quyết đi vào trong này, thậm chí còn oán trách hắn : " Sư phụ người mau chút, đứa nhỏ còn đang chờ người cứu mệnh đấy ! "
Tống Miễn hoàn hồn, rất nhanh nghiêm cẩn xử lí bệnh tình cho oa nhi kia.
Công việc bất quá mất gần đến nửa ngày, tình trạng đứa nhỏ đã tốt nhiều lắm. Lúc này Tống Miễn mới mang theo Long Vân Thấm quay trở về tiểu thôn trang.
" Nha đầu, ngươi gần đây luôn cùng ta ở tại nơi này, thực không tốt. "
Hắn không phải không biết thế sự bên ngoài, hiện tại Nhị hoàng tử như thế nào được đế vương sủng ái, phía sau lại có một cái đại thế gia tương trợ như Quân gia, thế lực của hắn đã vươn lên một tầm cao hoàn toàn mới a. Mà Long Vân Thấm phía trước một chút cũng không chú ý, hắn không biết phần sủng ái Hoàng thượng dành cho nàng là thực hay là giả, nhưng dù là sủng ái cũng không mang theo được đến nơi này a.
Hơn nữa, Long Vân Thấm nha đầu này từ khi ra cung cũng chưa có từng một lần trở về, giống như nếu không được Hoàng thượng tuyên triệu nàng cả đời này cũng không định sẽ bước vào trong kia. Cái này càng làm cho tin đồn kia tác quái, công chúa điện hạ thất sủng ?
Long Vân Thấm căn bản không thèm để ý đến nững lời vô nghĩa này, nàng chỉ làm những việc nàng cho là cần thiết, sau đó liền quay đầu hướng Tống Miễn mỉm cười : " Sư phụ là ghét bỏ ta sao ? "
" Nha đầu ngươi nói cái gì, đừng nghĩ rằng ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi là suy nghĩ cái gì mà lại tình nguyện trầm mặc tất cả như vậy đâu ? "
Càng là trầm mặc, hắn càng lo lắng cho nàng, đứa nhỏ này có đủ nhẫn nại cùng trầm khí, chắc chắn là người làm nên đại sự, nhưng nàng càng như vậy càng làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
Thời gian gần đây Tống Miễn cùng Long Vân Thấm tiếp xúc không ít, hắn đối với nha đầu này quả thực đủ thích, nàng chẳng những thiên tư thông minh, làm việc hay học tập đều thực cẩn thận tỉ mỉ, căn bản không phải làm giống như có lệ mà trước kia hắn vẫn nghĩ, hắn cũng vì như vậy mới tính toán thực sự truyền lại y thuật cho nàng a.
" Sư phụ không cần suy nghĩ nhiều như vậy, việc này ta nào có thể làm phiền ngươi. "
" Ngươi nghĩ được như vậy liền tốt rồi. " Tống Miễn thở dài mộ tiếng, đẩy ra đại môn tiểu thôn trang, hai người vừa cùng nhau nói giỡn vừa đi vào.
Một hồi đi đến sân nhỏ, Tống Miễn nhìn đến bên trong sân thế nhưng có người, lập tức dừng lại tại chỗ, Long Vân Thấm cũng lập tức dừng lại theo hắn, nhìn bóng dáng trong kia mà nổi lên nghi hoặc.
Người kia quay lưng về phía hai người, nàng không thấy được bộ dạng của hắn, lại tựa hồ cảm thấy quen thuộc. Long Vân Thấm chưa kịp nhìn ra cái gì, tấm lưng kì liền cử động xoay người qua, Lăng Triệt nhìn Tống Miễn bình thản lên tiếng : " Tống thái phó. "
------
Long Vân Thấm đứng ở một bên pha nước trà, ánh mắt nàng liếc qua phía bên kia, sư phụ thật có chút quá đáng, nàng cư nhiên bị sai đi nấu nước trà a.
Chờ nước trà vừa đủ, nàng đem trà nóng đổ đầy hai chén, cung kính đưa một li đến trước mặt Tống Miễn, rồi tùy ý đem một chén kia đặt trước mặt Lăng Triệt. Chén trà kia vốn đã bất ổn, một động tác cố ý của nàng trực tiếp làm nước trà bắn ra tung tóe. Long Vân Thấm hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức rút tay về trừng mắt nhìn Lăng Triệt.
Ánh mắt Lăng Triệt tối sầm lại, không tiếng động đem bàn tay Long Vân Thấm kéo qua, lại nắm chắc nhìn thật kĩ, nhìn cổ tay vốn trắng nõn không tì vết của nàng nổi lên từng trận đỏ bừng, thanh âm không khỏi âm trầm : " Ngươi xúc động cái gì, tự làm khổ mình. "
Long Vân Thấm sắc mặt đại quẫn, vốn muốt rút tay mình về lại đột nhiên phát hiện Lăng Triệt chính là không có ý định buông tay nàng ra, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn vì nàng cẩn thận bôi thuốc. Tống Miễn một bên cười hề hề nhìn sự việc phát sinh, tựa hồ một chút cũng không xem đến Long Vân Thấm có bao nhiêu không tình nguyện.
Một lần bôi dược xong, Lăng Triệt mới nới lỏng tay thả ra Long Vân Thấm, hướng Tống Miễn xin lỗi : " Tống thái phó thứ lỗi, nha đầu này xúc động quen rồi. "
Tống Miễn cười càng lớn : " Quả thực thật xúc động. "
Long Vân Thấm không khỏi xem thường đảo ánh mắt lên án đi qua, sư phụ a, ngươi ở trước mặt ngoại nhân đem đồ nhi ngươi nói xấu thành cái gì? Ta tốt xấu đều là đồ đệ của người đấy, tuy rằng chưa có chính thức bái sư ! Trong lòng Long Vân Thấm một trận nói thầm.
" Sư phụ, đồ đệ của người là ta a, người như thế nào nói giúp ngoại nhân ? " Long Vân Thấm cắn răng, né tránh đi tầm mắt nóng rực của Lăng Triệt, nàng đã tránh đi hắn, vì sao hắn còn tìm đến nơi này. Hơn nữa, Lăng Triệt cùng Tống Miễn dường như nhận thức nhau a. Là sao ?
Tống Miễn khoanh tay, lơ đễnh nói với nàng : " Ngoại nhân cái gì nha, nơi này khi nào có ngoại nhân ? "
Long Vân Thấm nhất thời cứng họng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nàng nhìn chằm chằm Tống Miễn hồi lâu, tựa hồ đợi chờ một đáp án. Hảo sẵc bén a ! Tống miễn bị người nhìn có chút da đầu tê dại, nha đầu kia muốn ăn thịt người sao ?
Cuối cùng hắn ho khan lên tiếng giả thích : " Nhiếp Chính vương lúc trước có cùng ta học qua dược lí, tính ra hắn chính là sư huynh của ngươi đi. "
Long Vân Thấm cảm giác như có thiên lôi từ trên trời giáng xuống người nàng, nàng là bị đánh cho ngoài khét trong sống rồi, TMD, loại sự tình quái quỷ gì vậy !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.