Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 20: Nàng đơn giản cũng muốn một phần ấm áp
Nhược Thanh Ngôn
09/05/2016
Long Thanh Dương sắc mặt ôn nhuận như thường, tựa hồ hắn không nghe đến những lời vừa rồi của Hạ Vũ .
“Thân thể công chúa điện hạ ta nhìn thấy thật tốt?Ta vừa mới hồi cung còn chưa kịp qua nhìn ngươi. Chính là Trấn Bắc tướng quân hồi kinh, Phụ hoàng nói muốn ta phụ giúp Nhị hoàng huynh cùng nhau xử lí công việc.Có chút bận bịu a….”
Long Vân Thấm đối với sự thân thiết đột ngột của Long Thanh Dương cảm giác có chút quái dị, nếu nàng nhớ không sai, lúc trước Long Vân Thấm đối với các hoàng tử công chúa trong cung đều không có quan hệ , cùng lắm là đi qua nhau chào hỏi cho có lệ a. Long Thanh Dương nói những lời kia, không khỏi như hai người có quen thuộc đi.
“Tam hoàng tử có tâm, bản cung thân thế rất tốt.”
Long Thanh Dương gật gật đầu, hắn giống như còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị hai nhóm người đứng phía sau ngăn chặn. Hắn do dư hồi lâu mới lên tiếng hỏi Long Vân Thấm : “Không biết công chúa điện hạ có thể hay không cùng ta đi Ngự Hoa viên nhìn xem một chút.”
Long Vân Thấm không hiểu Long Thanh Dương cẩn thận như vậy là muốn biểu đạt cái gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn muốn nói chuyện riêng với một mình nàng, vì thế nàng liền gật đầu đồng ý : “Hạ Vũ, ngươi cùng những người phía sau đều đứng nơi này đợi, bản cung cùng Tam hoàng tử đi Ngự hoa viên một lát, chúng ta huynh muội lâu ngày không thấy, qua bên đó ôn chút chuyện.”
Hạ Vũ nhướng mày, không cam nguyện gật đầu mang theo đoàn người phía sau bảo trì khoảng cách với Long Vân Thấm . Mà người đi theo Long Thanh Dương cũng đồng dạng như thế.
Bên người đã không còn cung nhân, giọng điệu Long Thanh Dương lập tức thay đổi, thanh âm hắn tuy nhỏ nhưng lại nghe rất rõ ràng : “Lục muội, mấy ngày nay khiến ngươi chịu ủy khuất.”
Bước chân Long Vân Thấm có chút dừng, một tiếng Lục muội này làm cho nàng không biết phải cảm nhận như thế nào mới đúng, nàng giống như cùng hắn rất quen thuộc.
Nhìn sắc mặt Long Vân Thấm hoảng loạn, Long Thanh Dương mới phát giác mình vừa nhanh miệng nói ra cái lời gì, hắn đã thật lâu không gọi nàng một tiếng Lục muội, có lẽ cảm thấy quá xa lạ đi! Bao năm nay số lần hai người gặp nhau ngày càng ít, mỗi lần hắn muốn đi thăm nàng đều bị nàng ngăn chặn từ xa, ánh mắt nàng xa lạ nhìn hắn luôn làm cho đáy lòng hắn khó chịu vô cùng.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, nàng đã không còn là nữ hài ngây thơ hôn nhiên nữa.
Long Thanh Dương dừng lại bước chân, thôi không suy nghĩ đến chuyện trước kia nữa. Long Vân Thấm hiện tại làm cho hắn có cảm giác nàng sống rất tốt, lo lắng trong lòng cũng vơi bớt đi nhiều.
Thời gian Long Thanh Dương ở tại trong cung khong nhiều, chuyện giúp đỡ nàng đều không làm được cái gì. Mỗi lần nghe được nàng ở trong cung làm ra chuyện gì : Kinh thế hãi tục” trong lòng hắn lại dâng lên một hồi lo lắng. Nhưng có lẽ cũng chỉ hắn hiểu, đây chỉ là một phương thức nàng muốn tự bảo hộ mình thật tốt mà thôi!
Cho nên hiện thời hắn đã trở lại, chắc chắn sẽ hội che chở nàng thật tốt.
Trong lòng Long Vân Thấm như có một cỗ ám áp chảy qua, nàng nhìn không thấu tâm người, nhưng biểu cảm cùng ánh mắt chân thành của Long Thanh Dương nàng đều hiểu được, nếu đây là hắn đang diễn trò lừa dối nàng, vậy nàng chỉ có thể dơ cho hắn một ngón tay cái, hảo công phu a!
Nhưng là Long Văn Thấm theo bản năng nguyện tin tưởng Long Thanh Dương là thật tình đối đãi nàng.
Đây là người duy nhất trong thâm cung này nguyện cùng nàng nhận thức , cũng là tình nghĩa huynh muội duy nhất đối với nàng! Chỉ hy vọng hắn sẽ không cô phụ niềm tin của nàng.
“Lục muội, , tình thế hiện thời chắc ngươi cũng biết, ta chỉ có thể nói với ngươi nơi không người chú ý như vậy.”
Kỳ thực hai người đều rõ ràng, cuộc chiến tìm người kế vị kia, hai người đều muốn mình là người thắng sau cùng.
Tránh đi đề tài mẫn cảm này, hai người ngược lại nói đến một chút việc vụn vặt, Long Thanh Dương nói lại toàn bộ sự tình trước kia giữa bọn họ, nàng nghiêm cẩn lắng nghe cũng làm cho chính mình hảo hảo nhớ kĩ. Nguyên lai hồi nhỏ Long Thanh Dương cùng Long Vân Thấm quan hệ thật tốt, hai người không có giống như hậu cung tranh đấu tranh thủ tình cảm, chỉ đơn giản là hai hài tử ngây thơ che chở yêu thương nhau mà thôi.
Theo sự việc Hoàng Hậu cách thế, tứ phi tranh đấu vô cùng quyết liệt, quan hệ giữa một đám công chúa hoàng tử đều theo đó thay đổi, tất cả đối nhau đều là lạnh lùng vô cảm.
Mẫu phi của Long Thanh Dương là Uyển phi, nàng là một người thích yên tĩnh, nhưng nàng lại cũng muốn giành được sủng ái của Hoàng đế. Quan hệ giữa Long Thanh Dương và Long Vân Thấm như vậy đạm khai, từ đó hắn liền đem tâm tư đạt ở ngoài cung.
“Mấy năm nay không chỉ có biên cảnh thác loạn, quan trường Giang Nam cũng rắc rối phức tạp không kém, ngoại tổ phụ được Phụ hoàng hạ lệnh điều tra, nhưng ta một mực cũng muốn đi đến đó, mấy năm nay đều không có hồi cung qua. Cách xa đã nhiều năm Lục muội nhưng đã trưởng thành rồi” Long Thanh Dương tủm tìm cười nhìn nàng, không bao lâu nữa nàng chính là cô nương cập kê, thời gian qua thực mau a.
Long Vân Thấm nghe vậy cũng mỉm cười, nàng đem đề tài đến yến tiệc mười ngày sau, “Thiếu gia đại gia tộc hồi kinh sau nhiều năm trấn thủ biên quan, Phụ hoàng bốn phía đãi yến, Tam ca nhưng là đang ghen? Ngươi ở ngoài cũng thực nhiều năm đi!”
Long Thanh Dương nghe vậy liền sửng sốt, hắn cười đạm lắc đầu, “Thay Phụ hoàng phân ưu là vinh hạnh của ta, hơn nữa ta là thay ngoại tổ phụ xuất môn, không coi là chịu hoàng mệnh cái gì, sao có thể cùng Trấn Bắc tướng quân so sánh.” Long Thanh Dương trực tiếp đem thành tựu của bản thân coi nhẹ, phảng phất mấy năm nay hắn ở bên ngoài kia đều là du sơn ngoạn thủy không đáng nhắc tới.
Long Vân Thấm hiểu được, quan trường hiểm ác, Long Thanh Dương có thể đem tham quan Giang Nam trừng trị ra ngoài chắc chắn không dễ dàng, công lao như vậy nếu như làm quan trong triều sẽ được trọng thưởng tiến chức nha. Long Thanh Dương không màng danh lợi quả thực cho nàng có cái nhìn khác.
Nàng còn muốn nói cái gì, nhưng Long Thanh Dương nháy mắt đánh gãy : “Thời gian không còn sớm, bên ngoài nắng nóng ngươi chú ý nghỉ ngơi sớm một chút, đừng tự đề cao sức khỏe bản thân.”
Nàng gật gật đầu cùng Long Thanh Dương cáo biệt, xoay người mang theo đám người Hạ Vũ trở về Trọng Hoa cung.
Hôm nay nàng gặp được Long Thanh Dương quả là một cái thu hoạch lớn, cùng hắn nói chuyện một phen làm cho nàng thấy được trong hoàng cung vốn không có thân tình này còn một tia nhân khí. Đây là lần đầu tiên nàng xúc động muốn nhận thức một người, mặc dù trong lòng còn chút sợ hãi bị người phản bội, nhưng đơn giản, nàng luôn nghĩ có được một phần ấm áp.
“Thân thể công chúa điện hạ ta nhìn thấy thật tốt?Ta vừa mới hồi cung còn chưa kịp qua nhìn ngươi. Chính là Trấn Bắc tướng quân hồi kinh, Phụ hoàng nói muốn ta phụ giúp Nhị hoàng huynh cùng nhau xử lí công việc.Có chút bận bịu a….”
Long Vân Thấm đối với sự thân thiết đột ngột của Long Thanh Dương cảm giác có chút quái dị, nếu nàng nhớ không sai, lúc trước Long Vân Thấm đối với các hoàng tử công chúa trong cung đều không có quan hệ , cùng lắm là đi qua nhau chào hỏi cho có lệ a. Long Thanh Dương nói những lời kia, không khỏi như hai người có quen thuộc đi.
“Tam hoàng tử có tâm, bản cung thân thế rất tốt.”
Long Thanh Dương gật gật đầu, hắn giống như còn muốn nói cái gì đó nhưng lại bị hai nhóm người đứng phía sau ngăn chặn. Hắn do dư hồi lâu mới lên tiếng hỏi Long Vân Thấm : “Không biết công chúa điện hạ có thể hay không cùng ta đi Ngự Hoa viên nhìn xem một chút.”
Long Vân Thấm không hiểu Long Thanh Dương cẩn thận như vậy là muốn biểu đạt cái gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn muốn nói chuyện riêng với một mình nàng, vì thế nàng liền gật đầu đồng ý : “Hạ Vũ, ngươi cùng những người phía sau đều đứng nơi này đợi, bản cung cùng Tam hoàng tử đi Ngự hoa viên một lát, chúng ta huynh muội lâu ngày không thấy, qua bên đó ôn chút chuyện.”
Hạ Vũ nhướng mày, không cam nguyện gật đầu mang theo đoàn người phía sau bảo trì khoảng cách với Long Vân Thấm . Mà người đi theo Long Thanh Dương cũng đồng dạng như thế.
Bên người đã không còn cung nhân, giọng điệu Long Thanh Dương lập tức thay đổi, thanh âm hắn tuy nhỏ nhưng lại nghe rất rõ ràng : “Lục muội, mấy ngày nay khiến ngươi chịu ủy khuất.”
Bước chân Long Vân Thấm có chút dừng, một tiếng Lục muội này làm cho nàng không biết phải cảm nhận như thế nào mới đúng, nàng giống như cùng hắn rất quen thuộc.
Nhìn sắc mặt Long Vân Thấm hoảng loạn, Long Thanh Dương mới phát giác mình vừa nhanh miệng nói ra cái lời gì, hắn đã thật lâu không gọi nàng một tiếng Lục muội, có lẽ cảm thấy quá xa lạ đi! Bao năm nay số lần hai người gặp nhau ngày càng ít, mỗi lần hắn muốn đi thăm nàng đều bị nàng ngăn chặn từ xa, ánh mắt nàng xa lạ nhìn hắn luôn làm cho đáy lòng hắn khó chịu vô cùng.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, nàng đã không còn là nữ hài ngây thơ hôn nhiên nữa.
Long Thanh Dương dừng lại bước chân, thôi không suy nghĩ đến chuyện trước kia nữa. Long Vân Thấm hiện tại làm cho hắn có cảm giác nàng sống rất tốt, lo lắng trong lòng cũng vơi bớt đi nhiều.
Thời gian Long Thanh Dương ở tại trong cung khong nhiều, chuyện giúp đỡ nàng đều không làm được cái gì. Mỗi lần nghe được nàng ở trong cung làm ra chuyện gì : Kinh thế hãi tục” trong lòng hắn lại dâng lên một hồi lo lắng. Nhưng có lẽ cũng chỉ hắn hiểu, đây chỉ là một phương thức nàng muốn tự bảo hộ mình thật tốt mà thôi!
Cho nên hiện thời hắn đã trở lại, chắc chắn sẽ hội che chở nàng thật tốt.
Trong lòng Long Vân Thấm như có một cỗ ám áp chảy qua, nàng nhìn không thấu tâm người, nhưng biểu cảm cùng ánh mắt chân thành của Long Thanh Dương nàng đều hiểu được, nếu đây là hắn đang diễn trò lừa dối nàng, vậy nàng chỉ có thể dơ cho hắn một ngón tay cái, hảo công phu a!
Nhưng là Long Văn Thấm theo bản năng nguyện tin tưởng Long Thanh Dương là thật tình đối đãi nàng.
Đây là người duy nhất trong thâm cung này nguyện cùng nàng nhận thức , cũng là tình nghĩa huynh muội duy nhất đối với nàng! Chỉ hy vọng hắn sẽ không cô phụ niềm tin của nàng.
“Lục muội, , tình thế hiện thời chắc ngươi cũng biết, ta chỉ có thể nói với ngươi nơi không người chú ý như vậy.”
Kỳ thực hai người đều rõ ràng, cuộc chiến tìm người kế vị kia, hai người đều muốn mình là người thắng sau cùng.
Tránh đi đề tài mẫn cảm này, hai người ngược lại nói đến một chút việc vụn vặt, Long Thanh Dương nói lại toàn bộ sự tình trước kia giữa bọn họ, nàng nghiêm cẩn lắng nghe cũng làm cho chính mình hảo hảo nhớ kĩ. Nguyên lai hồi nhỏ Long Thanh Dương cùng Long Vân Thấm quan hệ thật tốt, hai người không có giống như hậu cung tranh đấu tranh thủ tình cảm, chỉ đơn giản là hai hài tử ngây thơ che chở yêu thương nhau mà thôi.
Theo sự việc Hoàng Hậu cách thế, tứ phi tranh đấu vô cùng quyết liệt, quan hệ giữa một đám công chúa hoàng tử đều theo đó thay đổi, tất cả đối nhau đều là lạnh lùng vô cảm.
Mẫu phi của Long Thanh Dương là Uyển phi, nàng là một người thích yên tĩnh, nhưng nàng lại cũng muốn giành được sủng ái của Hoàng đế. Quan hệ giữa Long Thanh Dương và Long Vân Thấm như vậy đạm khai, từ đó hắn liền đem tâm tư đạt ở ngoài cung.
“Mấy năm nay không chỉ có biên cảnh thác loạn, quan trường Giang Nam cũng rắc rối phức tạp không kém, ngoại tổ phụ được Phụ hoàng hạ lệnh điều tra, nhưng ta một mực cũng muốn đi đến đó, mấy năm nay đều không có hồi cung qua. Cách xa đã nhiều năm Lục muội nhưng đã trưởng thành rồi” Long Thanh Dương tủm tìm cười nhìn nàng, không bao lâu nữa nàng chính là cô nương cập kê, thời gian qua thực mau a.
Long Vân Thấm nghe vậy cũng mỉm cười, nàng đem đề tài đến yến tiệc mười ngày sau, “Thiếu gia đại gia tộc hồi kinh sau nhiều năm trấn thủ biên quan, Phụ hoàng bốn phía đãi yến, Tam ca nhưng là đang ghen? Ngươi ở ngoài cũng thực nhiều năm đi!”
Long Thanh Dương nghe vậy liền sửng sốt, hắn cười đạm lắc đầu, “Thay Phụ hoàng phân ưu là vinh hạnh của ta, hơn nữa ta là thay ngoại tổ phụ xuất môn, không coi là chịu hoàng mệnh cái gì, sao có thể cùng Trấn Bắc tướng quân so sánh.” Long Thanh Dương trực tiếp đem thành tựu của bản thân coi nhẹ, phảng phất mấy năm nay hắn ở bên ngoài kia đều là du sơn ngoạn thủy không đáng nhắc tới.
Long Vân Thấm hiểu được, quan trường hiểm ác, Long Thanh Dương có thể đem tham quan Giang Nam trừng trị ra ngoài chắc chắn không dễ dàng, công lao như vậy nếu như làm quan trong triều sẽ được trọng thưởng tiến chức nha. Long Thanh Dương không màng danh lợi quả thực cho nàng có cái nhìn khác.
Nàng còn muốn nói cái gì, nhưng Long Thanh Dương nháy mắt đánh gãy : “Thời gian không còn sớm, bên ngoài nắng nóng ngươi chú ý nghỉ ngơi sớm một chút, đừng tự đề cao sức khỏe bản thân.”
Nàng gật gật đầu cùng Long Thanh Dương cáo biệt, xoay người mang theo đám người Hạ Vũ trở về Trọng Hoa cung.
Hôm nay nàng gặp được Long Thanh Dương quả là một cái thu hoạch lớn, cùng hắn nói chuyện một phen làm cho nàng thấy được trong hoàng cung vốn không có thân tình này còn một tia nhân khí. Đây là lần đầu tiên nàng xúc động muốn nhận thức một người, mặc dù trong lòng còn chút sợ hãi bị người phản bội, nhưng đơn giản, nàng luôn nghĩ có được một phần ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.