Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 41: Trâm cài

Nhược Thanh Ngôn

01/06/2016



Nhìn Long Thanh Dương có thể nói là lệ rơi đầy mặt rời đi phủ Công chúa, Long Vân Thấm rốt cục cảm thấy yên tĩnh một chút.

Nàng có thể cảm giác được Long Thanh Dương là thật tâm quan tâm nàng, càng hiểu được như thế trong lòng nàng càng cảm thấy khủng hoảng vô cùng. Long Thanh Dương quan tâm nàng chính là vì tình thân, kia Lăng Triệt là vì sao?

Nàng hiện tâm thần đều có chút hoảng, không dám tin tưởng cái gì. Mọi chuyện xảy ra trước đây đều nói cho nàng Lăng Triệt cùng Văn Nhân Mặc không liên hệ với nhau, suy nghĩ của nàng lúc trước cũng có chút ngu xuẩn, Lăng Triệt là nam nhân như thế nào, hắn nếu là thích nam nhân lại có thể như vậy đối đãi Văn Nhân Mặc sao?

Ngược lại cùng hắn tiếp xúc nhiều, nàng có thể nhận thấy hắn đối với nàng hết mực quan tâm, Nàng không thích kén phò mã theo lời của Phụ hoàng, hắn liền tạo cớ để cho nàng lợi dụng chính mình, nàng không có thực lực cùng những người kia tranh đấu ngôi vị Thái tử hắn liền cấp Thanh Y vệ cho nàng. Nàng bị chính Long Mộ Hi hãm hại, bị phụ hoàng tính kế, hắn liền ở phía sau ‘báo thù’ cho nàng.

Nàng đâu phải người ngu, nàng cũng có cảm tình, chính bởi ý thức được điều này mà từ trước nàng đều không nghĩ sẽ động tâm tình với bất kì ai.

Không động chân tình sẽ không bị cảm tình làm cho vướng mắc, cho dù đến cuối cùng bị ai phản bội cũng đều không đau lòng, cùng lắm thì nàng sẽ nghĩ lúc trước bản thân nhìn lầm người mà thôi. Nếu để cho mình sa vào chân tình, nàng sợ bản thân mình sẽ càng muốn được nhiều ấm áp cùng che chở, càng muốn được nhiều hơn phần quý trọng kia.

Nhưng hắn chính là lương nhân của nàng sao?

Hai thanh mộc trâm còn ở trong tay nàng, lần đầu tiên nhận lấy trâm cài nàng liền biết hắn hao tốn tâm tư như thế nào, từng kí tự trên thân trâm đều cẩn thận tỉ mỉ, đặc biệt là đóa hoa đào nở rộ kia.

Long Vân Thấm cắn môi nghĩ đến xuất thần, nàng cảm giác được tim mình đập có chút nhanh, nghĩ đến hôm qua chính mình ở trong lòng hắn khóc đến mất mặt liền không khỏi cười khổ, hành động của nàng đã bán đứng chính tâm của nàng rồi, không phải sao!

Cho nàng thời gian, hãy cho nàng thời gian có được không.

“Ảnh.”

“Chủ tử.” Ánh mắt Ảnh sượt qua hai mộc trâm trên tay Long Vân Thấm, tâm tình ngay lập tức phức tạp, lúc trước Mị có tiết lộ một chút thông tin, Ngọc Tuyền bên kia nhưng là có chút chuyện đó.

Nhưng là loại sự tình này quả thật có chút dọa người nha.

Long Vân Thấm đem sự tình phân phó xuống xong, lại không thấy người phía sau phản ứng không khỏi quay đầu nhìn về phía Ảnh. Phát hiện mắt hắn không rời ra trâm cài trên tay mình nàng không khỏi cười khổ.

Nha, một tên mặt than cư nhiên sẽ biểu lộ ra một tia hèn mọn kia a, nàng đột nhiên đối Ảnh thực có hứng thú : “Ngươi đối trâm cài rất hứng thú.”

Nàng buồn cười nhìn hắn, thành công nhìn đến sắc mặt hắn đỏ lên, lập tức quay đầu sang một bên lấy lại bình tĩnh.

“Thuộc hạ quá phận.” Hắn không nên nghe theo lời Mị nói, tên kia mỗi lần nhắc tới chính là một lần hắn gặp xui xẻo.



“Ngươi đem sự tình tra đến rõ ràng đi, trở về hãy cùng ta nói sau.”

Sắc mặt Ảnh càng thêm khó coi, tay cầm trường kiếm bên hông có chút cứng ngắc, hắn đột nhiên đối Long Vân Thấm nhận tội : “Thuộc hạ thất trách, thỉnh chủ tử trách phạt..”

Vừa rồi hắn thất thần…

Nguyên nhân chính là câu nói đùa kia của Mị, đáng chết, hắn cư nhiên vì loại sự tình này mà suy nghĩ thất thần.

“Nói cho ta nghe một chút, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi mắc sai lầm như này.” Nàng đối với gương mặt gần như bị liệt dây thần kinh như Ảnh nổi lên rất nhiều hứng thú, đến cùng là có chuyện gì có thể làm cho người đứng đầu Thanh Y vệ này phạm sai lầm.

Ảnh ấp úng nửa ngày lại không biết phải mở miệng giải thích như thế nào, ánh mắt không dấu vết một lần nữa dừng trên hai mộc trâm kia, tâm nàng đột nhiên nhảy dựng, cảm giác có gì đó không tốt.

“Ngọc Tuyền gần đây có rất nhiều gốc hoa đào bị đốn xuống lấy gỗ, còn có, rất nhiều hoa đào mộc trâm.” Ảnh tận lực đem những gì mình nghe được từ Mị nhất nhất nói ra, đột nhiên cảm thấy bản thân mình quả thực chuyên nghiệp a.

Long Vân Thấm lập tức nghĩ đến Lăng Triệt, là chính hắn điêu khắc ra đi? Hắn đến cùng là làm bao nhiêu trâm cài? Cư nhiên ngay cả Ảnh cũng có thể bị ảnh hưởng.

“Tiếp tục.” Long Vân Thấm không thay đổi sắc mặt nói.

“Vương gia chính tay lựa chọn gỗ tốt, còn có đi tìm rất nhiều công cụ điêu khắc mang về.”

Long Vân Thấm khóe miệng liên giơ lên, trong lòng không biết nói cái gì nữa, Lăng Triệt hắn khắc trâm đến nghiện rồi sao, cư nhiên không nghĩ đến dừng lại?

“Ngươi muốn nói cái gì?” Nàng có thể nhìn ra, Ảnh đây là đang lo lắng đi, chính là ai có thể làm cho cái mặt than ngàn năm này thay đổi, kia nếu không phải Mị cũng chỉ còn có một người.

“Vương gia dường như có chút nhập ma, Mị nói quả thực rất lo lắng.”

Long Vân Thấm tâm tình hốt hoảng, đem tất cả sự tình của mình giao phó lại cho Ảnh,còn mình lập tức tìm đường li khai. Nàng sợ bản thân xấu hổ đến mức không dám nhìn người nữa, Lăng Triệt, nhà người đường đường là Nhiếp Chính vương Nam Hoàng quốc đó, sao ngươi dám để cho thuộc hạ chính mình biết ngươi khác một tá trâm cài cho ta như thế,quả thực, xấu hổ!

Bên trong Ngọc Tuyền, y bào đỏ tươi trước ngực nam tử tùy ý mở ra, khuôn ngực tinh tráng cứ thế lõa lồ, hắn cầm trên tay dao nhỏ sắc bén không ngừng xoay tròn một khối gỗ cây đào, khối gỗ kia ở trong tay hắn dần dần có hình dạng.

Lăng Triệt nhìn xung quanh mình từng kiện trâm cài, đây là chứng tỏ tay nghề của mình có tiến bộ đi. Hôm nay hắn liền có lí do đi phủ công chúa !

“Mị, ngươi chú ý chặt chẽ hành động của Long Hách Tường cùng Văn Nhân Mặc, nhất là mấy tháng này.”

Mị vừa bước được một chân vào trong điện liền nghe đến vương gia mệnh lệnh chính mình, lập tức dừng bước ngẩng mặt nhìn lên trời, rõ ràng là tháng bảy trời nắng như nung, sao hắn có cảm giác cả người ‘mát lạnh’ như này đâu.



“Thuộc hạ đã rõ, còn có bên phía Ngũ công chúa cần thêm người theo dõi sao?” Vương gia lo lắng Long Mộ Hi sẽ tìm đến công chúa điện hạ gây phiền toái, lại không nghĩ công chúa điện hạ nhanh như vậy đã phát hiện, quả thực là phí một hồi tâm tư a. Hắn chưa bảo giờ nghĩ đến vương gia anh tuấn tiêu sái của hắn lại làm ra nhiều sự tình giống cái mao đầu tiểu tử như vậy, ví dụ như gia nhà hắn đang điêu khắc trâm cài tặng người không biết mệt kia kìa.

“Tối nay ngươi chú ý động tĩnh thật kĩ, bản vương xuất cung một chuyến.”

-----

Lăng Triệt đứng bên ngoài phủ công chúa hồi lâu, rốt cục bước vào trong một bước, nháy mắt thân hình đã vào trong phủ rồi. Hắn đối với cấu trúc phủ công chúa rõ như lòng bàn tay, rất nhanh tìm được tẩm phòng của Long Vân Thấm.

Bên trong phòng nàng vẫn còn thắp đèn, xuyên thấu qua một tầng cửa sổ dán lụa mỏng liền có thể nhìn đến bên trong có bóng người đi qua đi lại, người kia tựa trên vách tường cúi đầu, phân phó từng nha đầu bên trong làm cái gì, đợi cho bên trong xác định không còn người ngoài, hắn liền trực tiếp đẩy cửa mà vào.

Long Vân Thấm một chút cũng không thèm để ý cả người duy trì tựa vào trên vách tường, ngoài cửa có người nàng đã phát hiện từ sớm, nhưng chính vì không phát hiện được gì nguy hiểm nên nàng không có đặt vào quá nhiều chú ý.

Chờ Lăng Triệt ở ngoài đẩy cửa tiến vào, cả người nàng ngược lại buông lỏng xuống, không ngoài ý muốn nói ra hai chữ : “Có việc?”

Lăng Triệt mỗi lần tìm nàng, nhìn như tùy ý nhưng đều sẽ tiết lộ cho nàng một số tin tức, thói quen hắn đột ngột đến này dường như đối với nàng chính là một lọai phương thức gặp mặt nhay, mặc dù đối với người khác hẳn là rất quái dị đi.

Lăng Triệt ở trong phòng nhìn qua hết thảy một lượt, sau đó dừng lại trên người Long Vân Thấm, trên người nàng chỉ khoác một kiện áo khoác trắng thuần, mái tóc dài cũng là tùy ý buông xuông trên bả vai, một tay nàng khoát bên hông, tay kia chống đỡ hàm dưới chính mình, nàng đang nhìn hắn suy tư.

“Không có việc gì không thể đến sao?” Hắn thực không vừa lòng với câu hỏi của nàng, bất quá trong lòng lại nổi lên một chút vui sướng, sắc mặt nàng cùng giọng điệu nói chuyện của nàng đối hắn có chút không giống trước, không có cái cảm giác cách xa ngàn dặm kia, ngược lại… là cảm giác hiền hòa nói không nên lời .

Ánh mắt nóng cháy của nam nhân dừng ở trên người nàng hồi lâu, Long Vân Thấm cảm thấy bản thân xấu hổ không thôi, nàng đêm nay cảm thấy bản thân dường như quá tùy ý rồi.

“Nhiếp Chính vương mỗi lần đến đều là có việc? Vô sự đến thăm chỉ sợ là không có đi.”

Lăng Triệt gật gật đầu, ý bảo nàng ngồi xuống, hắn nghiêng người về phía bàn trà, ngón tay thon dài thản nhiên vì nàng rót nước.

“Đại hôn của Long Mộ Hi cùng Văn Nhân Mặc tựa hồ rất yên tĩnh…”

“Thì sao?”

Lăng Triệt cũng tự tay cấp mình một ly trà : “Người phía dưới có báo lên một chút sự tình, có hứng thú nghe một chút hay không?”

Lông mi nàng khẽ chớp, cùng nàng có liên quan sao?

“Người theo dõi Long Mộ Hi hồi báo, một đêm kia ở Thiên điện nàng không có thất trinh.” Ánh mắt Lăng Triệt sâu thẳm, cầm lên ly trà đưa qua chóp mũi mình thưởng thức hương thơm, giọng nói cực kì tùy ý : “Nghe nói Trấn Bắc tướng quân tâm kế lợi hại, không thực sự trúng phải mị dược kia, hắn chính là cùng Long Mộ Hi diễn một vở kịch. Thật sự là cái tiểu tử không thành thật…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook