Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời
Chương 116
9292
08/09/2023
“Chết tiệt, tường này làm bằng chất liệu gì mà cách âm tốt thế không biết.” Hắn dơ chân đá vào bức tường làm bằng gỗ rắn chắc, miệng không ngừng chửi rủa.
Một lúc sau thấy Hạ Thôi Mị bước ra, hắn nấp vào một bên thấy cô đi ra lấy tay quẹt đi nước mắt.
‘Cô khóc ư?’ A Đa Đa vừa nghĩ đến điều này trong lòng lại dậy lên một nỗi căm tức.
Cái tên Dạ Huân Thiên chết tiệt kia lại nói gì rồi, chắc chắn lại không nể nang gì buông mấy lời tổn thương đây mà, dám khiến Hạ mỹ nhân của hắn khóc, tên này thật sự chán sống rồi.
Đợi cô rời đi, A Đa Đa lập tức bước vào bên trong phòng Dạ Huân Thiên, khí thế bừng bừng tựa như muốn giết người đến nơi.
“Dạ Huân Thiên…ngươi rốt cuộc đã nói gì?”
A Đa Đa chạy vào nắm lấy cổ áo Dạ Huân Thiên.
Hắn vì bất ngờ bị đột kích chưa kịp phản ứng liền bị xách lên, mày rậm lập tức cau lại, hắn khó chịu ra mặt.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Hắn hỏi.
“Làm gì ư…” A Đa Đa định vung tay đấm cho Dạ Huân Thiên một cái nhưng lại bị tay của hắn bắt lại.
“Trong một ngày không thể ăn đấm hai lần được.”
“Vậy sao? Thế thì ăn đá chắc là được nhỉ.”
Hai người giao đấu vài hiệp, bất phân thắng bại, cuối cùng mệt quá ngã vật ra.
Dạ Huân Thiên tức giận gầm lớn:
“A Đa Đa, rốt cuộc ngươi bị thần kinh gì vậy?”
A Đa Đa thở phì phò, chết tiệt, biết vậy ban đầu không nén năng lượng vào mặt, bây giờ cử động tay chân đều nặng nề như vậy, mới đấm đá chút ít đã mệt không thở được rồi.
“Ta cảnh cáo ngươi Dạ Huân Thiên, tránh xa Hạ Thôi Mị ra, đừng có vừa mất đi Mạc Tỏa lại chuyển hướng sang Hạ mỹ nhân của ta làm vật thay thế để an ủi, nếu không thì đừng trách.”
Dạ Huân Thiên hiểu ra nguyên nhân tên này như bị nhập vậy là gì, hắn thầm cười trong bụng, muốn trêu chết tên này liền nói:
“Chuyển hướng hay không thì liên quan gì đến ngươi, ta là Hoàng Thượng, ta thích cái gì còn cần ngươi quản sao, nếu không thì ngươi làm được gì ta nào?”
A Đa Đa bật người dậy đè lên người Dạ Huân Thiên, tay ghì chặt cổ áo hắn:
“Nếu không ta sẽ đưa Ba Ba Mạc Tỏa trở về hành tinh… à không về trời, lúc đó ngươi có muốn gặp cô ta cũng không được nhé.”
Dạ Huân Thiên xoay người bật dậy, lần này là hắn đè A Đa Đa xuống, gấp gáp hỏi:
“Ngươi nói cái gì, nàng ấy sẽ trở về trời ư?”
“Ha Ha sợ rồi chứ gì, vậy nên tránh xa Thôi Mị của ta ra, đi tìm cô ta về đi.”
Dạ Huân Thiên buông A Đa Đa ra, hắn đi đến bàn ngồi xuống, rót một ly rượu đầy nâng lên uống cạn.
“Tìm thì được lợi ích gì chứ, nàng ấy không chịu quay trở lại, ngươi không thấy nàng ấy nói đã thích người khác rồi sao?”
Nhìn thái độ bình tĩnh đến lạ thường của Dạ Huân Thiên, A Đa Đa khó hiểu hỏi:
“Ngươi không ghen chút nào sao?”
“Dĩ nhiên là có, nếu như điều đó là sự thật, sau thời gian dài ở bên nhau ta đã sớm nhận ra Ba Ba Mạc Tỏa lúc nào là đang nói thật lúc nào là đang nói dối rồi.”
Nha đầu này của hắn tính tình vốn ngây thơ, tâm ý nghĩ gì toàn bộ đều được viết trên mặt.
“Hả, ngươi cũng biết Ba Ba Mạc Tỏa đang lòe ngươi sao?”
Dạ Huân Thiên đưa chén rượu tiếp theo lên gần miệng, nghe A Đa Đa nói thế lập tức nghi hoặc nhìn hắn ta.
“Ngươi biết nàng ấy giả vờ sao?”
“Tất nhiên, trước khi rời khỏi ngươi ta có truyền chút năng lượng của mình vào cho cô ta duy trì sự sống được. Nhờ đó mà ta có thể cảm nhận được năng lượng của mình trong người Ba Ba Mạc Tỏa, nhịp tim khi đứng cạnh tên Kỵ Kỵ gì đó kia không hề mạnh, không phải tần sóng dành cho người mình yêu.”
Dạ Huân Thiên nghe đến đây bất chợt moi ra một mấu chốt của vấn đề:
“Duy trì sự sống là sao?”
A Đa Đa có chút chột dạ che miệng không kịp, thấy vậy Dạ Huân Thiên dùng ánh mắt hình viên đạn, giọng điệu đay nghiến nói:
“Tốt nhất là lên thành thật đi.”
“Thì cô ta rời đi là vì ngươi đó, trong người ngươi có ngọc tín hiệu của Mạc Tỏa, vì sợ ngươi phải mất mạng nên cô ta mới rời đi trong khi năng lượng còn lại chẳng còn bao nhiêu nên ta mới phải truyền cho chút ít để cô ta sống đến cơ nào cạn năng lượng cũng là lúc chết…”
“Ngươi nói cái gì?” Dạ Huân Thiên khó hiểu hỏi.
A Đa Đa kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, bao gồm việc Ba Ba Mạc Tỏa đã nhầm lẫn việc hắn cùng Mộc Thanh Nhi uống nhầm ngọc tín hiệu, sau đó cô đã nhập vào xác Mộc Thanh Nhi. Sau dần lại tình cờ gặp được hắn với thân phận là Ba Ba Mạc Tỏa, và hàng loạt những chuyện hiểu lầm sau đó.
Rồi sau này cô phát hiện ra ngọc tín hiệu thực ra ở trong tim hắn, nếu cả hai ở bên nhau, nếu tim mà rung động mạnh sẽ khiến hắn đau đớn, mà cô phải ở bên cạnh hắn mới có thể khôi phục năng lượng để lấy ngọc ra quay trở về.
Nhưng khi biết điều này nguy hại cho hắn thì cô đã quyết định từ bỏ khả năng khôi phục bản thể, mặc kệ bản thân mình không có năng lượng cũng khó sống được lâu bằng cơ thể của Mộc Thanh Nhi.
Một lúc sau thấy Hạ Thôi Mị bước ra, hắn nấp vào một bên thấy cô đi ra lấy tay quẹt đi nước mắt.
‘Cô khóc ư?’ A Đa Đa vừa nghĩ đến điều này trong lòng lại dậy lên một nỗi căm tức.
Cái tên Dạ Huân Thiên chết tiệt kia lại nói gì rồi, chắc chắn lại không nể nang gì buông mấy lời tổn thương đây mà, dám khiến Hạ mỹ nhân của hắn khóc, tên này thật sự chán sống rồi.
Đợi cô rời đi, A Đa Đa lập tức bước vào bên trong phòng Dạ Huân Thiên, khí thế bừng bừng tựa như muốn giết người đến nơi.
“Dạ Huân Thiên…ngươi rốt cuộc đã nói gì?”
A Đa Đa chạy vào nắm lấy cổ áo Dạ Huân Thiên.
Hắn vì bất ngờ bị đột kích chưa kịp phản ứng liền bị xách lên, mày rậm lập tức cau lại, hắn khó chịu ra mặt.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Hắn hỏi.
“Làm gì ư…” A Đa Đa định vung tay đấm cho Dạ Huân Thiên một cái nhưng lại bị tay của hắn bắt lại.
“Trong một ngày không thể ăn đấm hai lần được.”
“Vậy sao? Thế thì ăn đá chắc là được nhỉ.”
Hai người giao đấu vài hiệp, bất phân thắng bại, cuối cùng mệt quá ngã vật ra.
Dạ Huân Thiên tức giận gầm lớn:
“A Đa Đa, rốt cuộc ngươi bị thần kinh gì vậy?”
A Đa Đa thở phì phò, chết tiệt, biết vậy ban đầu không nén năng lượng vào mặt, bây giờ cử động tay chân đều nặng nề như vậy, mới đấm đá chút ít đã mệt không thở được rồi.
“Ta cảnh cáo ngươi Dạ Huân Thiên, tránh xa Hạ Thôi Mị ra, đừng có vừa mất đi Mạc Tỏa lại chuyển hướng sang Hạ mỹ nhân của ta làm vật thay thế để an ủi, nếu không thì đừng trách.”
Dạ Huân Thiên hiểu ra nguyên nhân tên này như bị nhập vậy là gì, hắn thầm cười trong bụng, muốn trêu chết tên này liền nói:
“Chuyển hướng hay không thì liên quan gì đến ngươi, ta là Hoàng Thượng, ta thích cái gì còn cần ngươi quản sao, nếu không thì ngươi làm được gì ta nào?”
A Đa Đa bật người dậy đè lên người Dạ Huân Thiên, tay ghì chặt cổ áo hắn:
“Nếu không ta sẽ đưa Ba Ba Mạc Tỏa trở về hành tinh… à không về trời, lúc đó ngươi có muốn gặp cô ta cũng không được nhé.”
Dạ Huân Thiên xoay người bật dậy, lần này là hắn đè A Đa Đa xuống, gấp gáp hỏi:
“Ngươi nói cái gì, nàng ấy sẽ trở về trời ư?”
“Ha Ha sợ rồi chứ gì, vậy nên tránh xa Thôi Mị của ta ra, đi tìm cô ta về đi.”
Dạ Huân Thiên buông A Đa Đa ra, hắn đi đến bàn ngồi xuống, rót một ly rượu đầy nâng lên uống cạn.
“Tìm thì được lợi ích gì chứ, nàng ấy không chịu quay trở lại, ngươi không thấy nàng ấy nói đã thích người khác rồi sao?”
Nhìn thái độ bình tĩnh đến lạ thường của Dạ Huân Thiên, A Đa Đa khó hiểu hỏi:
“Ngươi không ghen chút nào sao?”
“Dĩ nhiên là có, nếu như điều đó là sự thật, sau thời gian dài ở bên nhau ta đã sớm nhận ra Ba Ba Mạc Tỏa lúc nào là đang nói thật lúc nào là đang nói dối rồi.”
Nha đầu này của hắn tính tình vốn ngây thơ, tâm ý nghĩ gì toàn bộ đều được viết trên mặt.
“Hả, ngươi cũng biết Ba Ba Mạc Tỏa đang lòe ngươi sao?”
Dạ Huân Thiên đưa chén rượu tiếp theo lên gần miệng, nghe A Đa Đa nói thế lập tức nghi hoặc nhìn hắn ta.
“Ngươi biết nàng ấy giả vờ sao?”
“Tất nhiên, trước khi rời khỏi ngươi ta có truyền chút năng lượng của mình vào cho cô ta duy trì sự sống được. Nhờ đó mà ta có thể cảm nhận được năng lượng của mình trong người Ba Ba Mạc Tỏa, nhịp tim khi đứng cạnh tên Kỵ Kỵ gì đó kia không hề mạnh, không phải tần sóng dành cho người mình yêu.”
Dạ Huân Thiên nghe đến đây bất chợt moi ra một mấu chốt của vấn đề:
“Duy trì sự sống là sao?”
A Đa Đa có chút chột dạ che miệng không kịp, thấy vậy Dạ Huân Thiên dùng ánh mắt hình viên đạn, giọng điệu đay nghiến nói:
“Tốt nhất là lên thành thật đi.”
“Thì cô ta rời đi là vì ngươi đó, trong người ngươi có ngọc tín hiệu của Mạc Tỏa, vì sợ ngươi phải mất mạng nên cô ta mới rời đi trong khi năng lượng còn lại chẳng còn bao nhiêu nên ta mới phải truyền cho chút ít để cô ta sống đến cơ nào cạn năng lượng cũng là lúc chết…”
“Ngươi nói cái gì?” Dạ Huân Thiên khó hiểu hỏi.
A Đa Đa kể lại mọi chuyện cho hắn nghe, bao gồm việc Ba Ba Mạc Tỏa đã nhầm lẫn việc hắn cùng Mộc Thanh Nhi uống nhầm ngọc tín hiệu, sau đó cô đã nhập vào xác Mộc Thanh Nhi. Sau dần lại tình cờ gặp được hắn với thân phận là Ba Ba Mạc Tỏa, và hàng loạt những chuyện hiểu lầm sau đó.
Rồi sau này cô phát hiện ra ngọc tín hiệu thực ra ở trong tim hắn, nếu cả hai ở bên nhau, nếu tim mà rung động mạnh sẽ khiến hắn đau đớn, mà cô phải ở bên cạnh hắn mới có thể khôi phục năng lượng để lấy ngọc ra quay trở về.
Nhưng khi biết điều này nguy hại cho hắn thì cô đã quyết định từ bỏ khả năng khôi phục bản thể, mặc kệ bản thân mình không có năng lượng cũng khó sống được lâu bằng cơ thể của Mộc Thanh Nhi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.