Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời
Chương 121
9292
08/09/2023
Dạ Huân Thiên nhìn A Đa Đa, không vừa ý với việc hắn tự ý làm càn, nhưng cũng bước đi lên nói:
“Việc xử trí đám cướp này cứ giao cho bọn ta, các ngươi cứ về đi.”
“Điều này…” Tên tướng ngập ngừng nói.
Bên cạnh tên cầm đầu bọn cướp với cái đầu trọc lóc để mỗi chùm tóc xơ xác búi trên đầu, giữa ngực còn treo ngang một chiếc túi đựng đao.
Ánh mắt ‘nên làm gì bây giờ’ nhìn hắn ta.
“Có vấn đề gì sao?” Dạ Huân Thiên cau mày nhìn thẳng vào mắt tên tướng nói.
Bá khí bức người, âm giọng trầm lạnh, đôi mắt sắc bén tựa như dao, khí thế cứa vào tâm trí tên tướng. Hắn cảm giác bị khí chất trên người vị quan này áp chế, quả nhiên là quan cấp nhị phẩm, quả là không tầm thường.
Thường Kỵ liếc nhìn Dạ Huân Thiên một cái, quả là quan nhị phẩm của triều đình. Chức quan lớn như vậy thảo nào khí phách đều rất khác, cảm giác đứng bên cạnh hắn luôn thấy áp bức, lép vế.
Liếc nhìn xong Thường Kỵ cũng lên tiếng:
“Hay là ngươi sợ bị mất một cánh tay đắc lực.”
“Thường Kỵ ngươi đừng nói láo.”
Tên chỉ huy bên quân của tri huyện kia, tuy quát lớn nhưng lời nói đã ngập ngừng thấy rõ, hắn ta cảm thấy toàn thân run rẩy, vô lực, bộ ráp trên người cũng trở nên nặng nề, hai vai như có hòn đá nặng trĩu đè xuống.
Khi nghe vị quan nhị phẩm kia nói xong, cái khí chất này giống như một vị vua vậy, hắn cảm giác mình đang đối diện với một người không hề tầm thường, làm cho hắn hoàn toàn không mở lời được.
“Sao? Chẳng lẽ bây giờ triều đình muốn thu phục một đám người lại phải cần các ngươi ra lệnh sao?”
A Đa Đa vẻ mặt dữ tợn tựa như ác quỷ, cầm một đao chém xuống một tên cướp trong đám, hắn ta lập tức ngã xuống chết tươi.
Tất cả mọi người kinh hãi tột độ, Ba Ba Mạc Tỏa cũng trợn to mắt nhìn A Đa Đa. Hôm nay hắn ta làm sao vậy, sao tự nhiên kích động đến vậy chứ.
Cô chạy về phía A Đa Đa, nắm lấy cánh tay hắn ta nói:
“Kích động vừa thôi phi thuyền trưởng đại nhân, ở đây khác với trên kia à nha.”
“Hừ.”
Hạ Thôi Mị lần đầu tiên thấy A Đa Đa trở nên khác lạ như vậy, hắn thật máu lạnh, tuy cái tên cướp kia đúng thật là tàn ác, giết hại không biết bao nhiêu người, giết hắn cũng chỉ là thay trời hành đạo. Nhưng cũng không cần kích động như vậy, điều gì cũng có triều đình lo.
Riêng Dạ Huân Thiên lại cảm thấy hài lòng về cách làm của A Đa Đa, đây chính là cách làm của những người lãnh đạo như hắn. Hắn cảm nhận A Đa Đa trên trời chắc ít nhiều cũng làm đến bậc tướng quân, khí thế lãnh đạo trên người A Đa Đa đã chứng minh điều đó.
Nhìn thực lực hai bên, bên kia nếu bọn lính cùng tên cướp thấy sự việc không ổn, kế sách giàn kịch của bọn họ bị thất bại. Chó cùng dứt dậu, hai bên mà liên thủ với nhau hòng tiêu diệt hết đám người bên hắn thì sẽ không phản kháng được.
Tuy nói bên phía Dạ Huân Thiên ai cũng võ công cao cường, nhưng bên kia quá đông hơn nữa lại có người dân ở đây, bọn hắn không thể đảm bảo được rằng không có người dân nào bị giết chết.
Chính vì vậy chiêu giết gà dọa khỉ của A Đa Đa, cộng ánh mắt sắc lạnh, giọng nói đanh thép này của Dạ Huân Thiên đã áp chế được đám lính kia. Khiến chúng buộc lòng phải từ bỏ cộng sự của mình là đám cướp, lui quân trở về.
Ở phủ đệ của quan chi huyện.
“Ngu ngốc, một lũ ngu ngốc.”
Quan tri huyện phi thẳng chén trà nóng vào mặt tên tướng kia cũng chính là em vợ của mình.
“Khương Ngọc, sao đệ lại ngu ngốc như vậy được, một khi tên đại nhân cai quản lương thực bắt được đám cướp kia chắc chắn sẽ điều tra ra sự tình, sao lúc đó không dứt khoát giết chết bọn chúng đi.”
“Cẩm Hà huynh à, huynh không biết bọn chúng ghê gớm thế nào đâu, ngoài quan tiếp tế ra, không biết nhảy đâu ra thêm một tên quan nhị phẩm xuống vi hành nữa. Những kẻ khác thì không sao nhưng tên đó lại đặc biệt đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn như muốn thiêu cháy người đối diện, đệ cũng…hết cách.”
Quan tri huyện tên Cẩm Hà, thân hình to béo toàn mỡ, hục hịch chạy xuống nắm cổ áo tên em vợ lên.
“Đường đường là một chủ tướng của huyện Thiệm Chiếu mà lại sợ hãi một ánh mắt của con người ư? Nếu đây là ánh mắt của mãnh hổ ta còn tin đệ, nhưng hắn chỉ là con người có gì mà sợ chứ?”
Tên tướng Khương Ngọc lập tức thanh minh:
“Ánh mắt hắn ta đích thực là mãnh hổ đó, khi nhìn vào đó đệ cảm tưởng như bị nuốt trọn vậy.”
Nói xong hắn ta quỳ xuống:
“Thuộc hạ làm việc thất trách, mong tri huyện trách phạt.”
Tri huyện tức tối nói:
“Không được, chắc đám cướp kia đã khai ra tất cả rồi, quan vi hành này không thể giữ được.”
“Ý huynh là…” Nhận ra được ý đồ của Cẩm Hà, tên tướng lập tức hốt hoảng nói:
“Huynh điên rồi sao Cẩm Hà, hắn là quan nhị phẩm đó, hắn mà bỏ mạng ở đây nhất định Hoàng Thượng sẽ cho người xuống điều tra.”
“Việc xử trí đám cướp này cứ giao cho bọn ta, các ngươi cứ về đi.”
“Điều này…” Tên tướng ngập ngừng nói.
Bên cạnh tên cầm đầu bọn cướp với cái đầu trọc lóc để mỗi chùm tóc xơ xác búi trên đầu, giữa ngực còn treo ngang một chiếc túi đựng đao.
Ánh mắt ‘nên làm gì bây giờ’ nhìn hắn ta.
“Có vấn đề gì sao?” Dạ Huân Thiên cau mày nhìn thẳng vào mắt tên tướng nói.
Bá khí bức người, âm giọng trầm lạnh, đôi mắt sắc bén tựa như dao, khí thế cứa vào tâm trí tên tướng. Hắn cảm giác bị khí chất trên người vị quan này áp chế, quả nhiên là quan cấp nhị phẩm, quả là không tầm thường.
Thường Kỵ liếc nhìn Dạ Huân Thiên một cái, quả là quan nhị phẩm của triều đình. Chức quan lớn như vậy thảo nào khí phách đều rất khác, cảm giác đứng bên cạnh hắn luôn thấy áp bức, lép vế.
Liếc nhìn xong Thường Kỵ cũng lên tiếng:
“Hay là ngươi sợ bị mất một cánh tay đắc lực.”
“Thường Kỵ ngươi đừng nói láo.”
Tên chỉ huy bên quân của tri huyện kia, tuy quát lớn nhưng lời nói đã ngập ngừng thấy rõ, hắn ta cảm thấy toàn thân run rẩy, vô lực, bộ ráp trên người cũng trở nên nặng nề, hai vai như có hòn đá nặng trĩu đè xuống.
Khi nghe vị quan nhị phẩm kia nói xong, cái khí chất này giống như một vị vua vậy, hắn cảm giác mình đang đối diện với một người không hề tầm thường, làm cho hắn hoàn toàn không mở lời được.
“Sao? Chẳng lẽ bây giờ triều đình muốn thu phục một đám người lại phải cần các ngươi ra lệnh sao?”
A Đa Đa vẻ mặt dữ tợn tựa như ác quỷ, cầm một đao chém xuống một tên cướp trong đám, hắn ta lập tức ngã xuống chết tươi.
Tất cả mọi người kinh hãi tột độ, Ba Ba Mạc Tỏa cũng trợn to mắt nhìn A Đa Đa. Hôm nay hắn ta làm sao vậy, sao tự nhiên kích động đến vậy chứ.
Cô chạy về phía A Đa Đa, nắm lấy cánh tay hắn ta nói:
“Kích động vừa thôi phi thuyền trưởng đại nhân, ở đây khác với trên kia à nha.”
“Hừ.”
Hạ Thôi Mị lần đầu tiên thấy A Đa Đa trở nên khác lạ như vậy, hắn thật máu lạnh, tuy cái tên cướp kia đúng thật là tàn ác, giết hại không biết bao nhiêu người, giết hắn cũng chỉ là thay trời hành đạo. Nhưng cũng không cần kích động như vậy, điều gì cũng có triều đình lo.
Riêng Dạ Huân Thiên lại cảm thấy hài lòng về cách làm của A Đa Đa, đây chính là cách làm của những người lãnh đạo như hắn. Hắn cảm nhận A Đa Đa trên trời chắc ít nhiều cũng làm đến bậc tướng quân, khí thế lãnh đạo trên người A Đa Đa đã chứng minh điều đó.
Nhìn thực lực hai bên, bên kia nếu bọn lính cùng tên cướp thấy sự việc không ổn, kế sách giàn kịch của bọn họ bị thất bại. Chó cùng dứt dậu, hai bên mà liên thủ với nhau hòng tiêu diệt hết đám người bên hắn thì sẽ không phản kháng được.
Tuy nói bên phía Dạ Huân Thiên ai cũng võ công cao cường, nhưng bên kia quá đông hơn nữa lại có người dân ở đây, bọn hắn không thể đảm bảo được rằng không có người dân nào bị giết chết.
Chính vì vậy chiêu giết gà dọa khỉ của A Đa Đa, cộng ánh mắt sắc lạnh, giọng nói đanh thép này của Dạ Huân Thiên đã áp chế được đám lính kia. Khiến chúng buộc lòng phải từ bỏ cộng sự của mình là đám cướp, lui quân trở về.
Ở phủ đệ của quan chi huyện.
“Ngu ngốc, một lũ ngu ngốc.”
Quan tri huyện phi thẳng chén trà nóng vào mặt tên tướng kia cũng chính là em vợ của mình.
“Khương Ngọc, sao đệ lại ngu ngốc như vậy được, một khi tên đại nhân cai quản lương thực bắt được đám cướp kia chắc chắn sẽ điều tra ra sự tình, sao lúc đó không dứt khoát giết chết bọn chúng đi.”
“Cẩm Hà huynh à, huynh không biết bọn chúng ghê gớm thế nào đâu, ngoài quan tiếp tế ra, không biết nhảy đâu ra thêm một tên quan nhị phẩm xuống vi hành nữa. Những kẻ khác thì không sao nhưng tên đó lại đặc biệt đáng sợ, ánh mắt hắn nhìn như muốn thiêu cháy người đối diện, đệ cũng…hết cách.”
Quan tri huyện tên Cẩm Hà, thân hình to béo toàn mỡ, hục hịch chạy xuống nắm cổ áo tên em vợ lên.
“Đường đường là một chủ tướng của huyện Thiệm Chiếu mà lại sợ hãi một ánh mắt của con người ư? Nếu đây là ánh mắt của mãnh hổ ta còn tin đệ, nhưng hắn chỉ là con người có gì mà sợ chứ?”
Tên tướng Khương Ngọc lập tức thanh minh:
“Ánh mắt hắn ta đích thực là mãnh hổ đó, khi nhìn vào đó đệ cảm tưởng như bị nuốt trọn vậy.”
Nói xong hắn ta quỳ xuống:
“Thuộc hạ làm việc thất trách, mong tri huyện trách phạt.”
Tri huyện tức tối nói:
“Không được, chắc đám cướp kia đã khai ra tất cả rồi, quan vi hành này không thể giữ được.”
“Ý huynh là…” Nhận ra được ý đồ của Cẩm Hà, tên tướng lập tức hốt hoảng nói:
“Huynh điên rồi sao Cẩm Hà, hắn là quan nhị phẩm đó, hắn mà bỏ mạng ở đây nhất định Hoàng Thượng sẽ cho người xuống điều tra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.