Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời
Chương 25
9292
23/05/2022
Nghĩ lại mấy biểu cảm đó của cô, Dạ Huân Thiên bất giác nở nụ cười, một lát sau nhận ra được hành động của bản thân, hắn đưa tay lên xoa xoa thái dương, tâm tình không còn đặt lên đống tấu sớ này này nữa.
“Tiểu Toàn Tử.”
“Dạ, có nô tài.”
“Biệt cung của Mộc Tần sửa chữa thế nào rồi?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã xong hết cả rồi, chiều nay Mộc Tần nương nương đã chuyển về rồi ạ.”
Dạ Huân Thiên cau mày, vẻ bất ng cùng khó hiểu nghĩ: ‘đã chuyển về rồi sao?’ Hắn hỏi tiểu công công.
“Nàng ấy vẫn muốn về nơi hẻo lánh đấy sao?”
“À, cái này….vâng đúng vậy thưa Hoàng thượng.”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Sau khi Tiểu Toàn Tử lui ra, hắn bát đầu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa điện. Mấy ngày nay tình trạng ban nãy cứ liên tục xuất hiện, hắn hình như không thể tập trung vào công việc, cũng không có ý định lật thẻ thị tẩm của ai.
Dạ Huân Thiên đưa mắt nhìn lên bầu trời, màn đêm đen đặc càng làm nổi bật lên vầng trăng sáng rực.
“Trăng hôm nay thật lớn.”
Hắn tâm tình có chút lăn tăn, trong lòng nghĩ ngợi cảm thấy bản thân lúc này mà không đi gặp cô thì sẽ mãi ở trong tình trạng này mất.
“Phải đi thôi.”
Dạ Huân Thiên thay cho mình một bộ thường phục, đi đến Biệt Cung của Mộc Tần. Khung cảnh ở đây thật âm u lạnh lẽo, mặc dù đã được tu sửa đầy đủ. Biệt cung tuy rộng lớn nhưng chỉ có độc nhất một căn phòng còn có tí hơi ấm của sự sống nằm ở chính giữa, duy nhất một căn phòng đó sáng đèn, có lẽ Mộc Thanh Nhi ở trong đó.
Hắn nhìn ngó khắp nơi, Biệt Cung này thật sự quá khác biệt, không xây theo cấu trúc của các cung khác nên hắn không tìm được cổng vào. Chính vì vậy người ta mới đồn nơi đây không hợp phong thủy, những chủ tử nào vào trong đây ở một thời gian sẽ bệnh đau mà chết.
Dạ Huân Thiên bất lực đành vận công bay lên bức tường cao lớn, lại nhảy qua vài ba mái ngói tìm đến một căn phòng duy nhất sáng đèn.
Chỉ có điều hắn đang định nhảy xuống thì từ đâu có người bay đến bất ngờ đá vào lưng hắn một phát đau điếng.
“Là kẻ nào dám đột nhập?” Ba Ba Mạc Tỏa từ xa nhìn thấy bóng dáng đen xì của người nào đó đang đưa mắt thám thính xung quanh, cô lập tức bay lên dạy cho hắn một bài học.
Cô đang định cho tên kia ăn một cú đá từ trên không thì bất chợt hắn cất lên tiếng nói quen thuộc.
“Là ta, là ta.” Dạ Huân Thiên nhanh chóng giải thích, trong giọng còn có chút hốt hoảng, khác hẳn phong thái uy nghiêm của một vị Hoàng thượng.
“Dạ Huân Thiên?”
“Phải, là ta.”
“Sao ngươi lại đến đây.”
Ba Ba Mạc Tỏa trên tay cầm một trái bắp chỉ thẳng vào Dạ Huân Thiên, một lát sau mới nhận ra điều gì đó, cô nhìn lại tạo hình của mình hiện giờ là của một vị phi tần, là nữ nhân, liền mau chóng cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao
Dạ Huân Thiên nhận ra được biểu cảm khác thường liền nói:
“Không sao, ta biết cô là nữ từ lâu rồi.”
“Sao ngươi biết.”
“Ta đâu có mù.”
Một lát sau hai người trèo lên mái nhà nói chuyện với nhau.
“Ngươi đến đây làm gì, dám đột nhập vào hoàng cung lại còn là nơi ở của phi tần, ngươi muốn chết à?”
“Cô cũng chốn ra khỏi cung trong khi là một phi tần của Hoàng thượng đó thôi.”
Ba Ba Mạc Tỏa kéo kéo làn váy vướng víu lại để ngồi được thoải mái hơn, nói:
“Đó là vì lão Hoàng đế không thích Mộc Thanh Nhi cái gì mà sủng…sủng…đúng rồi…là thất sủng, Mộc Thanh Nhi quá kém cỏi, vậy nên có xuất cung hay không cũng chẳng có ai quan tâm…”
Trên đầu Dạ Huân Thiên như nổi lên ba vạch đen, cô nói cái gì vậy:
“Lão…lão Hoàng đế ư?”
“Ờ, Hoàng đế không phải thường là những ông già sao? Mà ngươi đến đây có việc gì?” Cô nghiêm mặt dò xét nhìn hắn, nét mặt như đang bức cung phạm nhân khiến tầm mắt hắn khi nhìn cô gần như vậy cảm thấy hơi lúng túng.”
“Ta…ta đây là thực hiện lời hứa mang đồ ăn cho cô.” Nói rồi hắn từ trong người lấy ra khoai lang nướng nóng hổi.
Ba Ba Mạc Tỏa: “…”
Chê ta ăn khoai còn chưa nhiều hay sao.
Sau đó cô húng hắng nói: “Ta không thèm, dạo gần đây lão hoàng đế rất tốt tính, đối xử với đám phi tần bọn ta rất tốt, nên ta không chết đói.”
“Hừ…lão Hoàng đế.” Da mặt của Dạ Huân Thiên trở nên căng cứng, nghiến răng tức tối.
“Ừ, ta cũng chỉ đoán vậy thôi, chưa từng nhìn thấy.”
Dạ Huân Thiên nhớ đến việc hoán đổi thân xác, lại thấy lời cô nói rất thật không có vẻ giả vờ bèn thử hỏi:
“Mạc Tỏa cô nương là người ở đâu.”
Ba Ba Mạc Tỏa không chút chờ đợi, lập tức nói:
“Ta là người ngoài hành tinh mang hiệu 92, thuộc hành tinh Apolojk bla bla…..”
Sau đó là tất cả mọi chuyện bao gồm việc phi thuyền của cô bị tấn công rơi vào hố đen vũ trụ, xuyên đến đây.
“Vậy có nghĩa là cô không phải Mộc Thanh Nhi?”
“Dĩ nhiên, ta là Ba Ba Mạc Tỏa.”
Gió đêm chợt lùa qua, từng đợt gió lạnh khiến cả hai phát run.
“Lạnh quá.” Ba Ba Mạc Tỏa hắt xì một cái nói.
“Tiểu Toàn Tử.”
“Dạ, có nô tài.”
“Biệt cung của Mộc Tần sửa chữa thế nào rồi?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã xong hết cả rồi, chiều nay Mộc Tần nương nương đã chuyển về rồi ạ.”
Dạ Huân Thiên cau mày, vẻ bất ng cùng khó hiểu nghĩ: ‘đã chuyển về rồi sao?’ Hắn hỏi tiểu công công.
“Nàng ấy vẫn muốn về nơi hẻo lánh đấy sao?”
“À, cái này….vâng đúng vậy thưa Hoàng thượng.”
“Được rồi, ngươi lui ra đi.”
Sau khi Tiểu Toàn Tử lui ra, hắn bát đầu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa điện. Mấy ngày nay tình trạng ban nãy cứ liên tục xuất hiện, hắn hình như không thể tập trung vào công việc, cũng không có ý định lật thẻ thị tẩm của ai.
Dạ Huân Thiên đưa mắt nhìn lên bầu trời, màn đêm đen đặc càng làm nổi bật lên vầng trăng sáng rực.
“Trăng hôm nay thật lớn.”
Hắn tâm tình có chút lăn tăn, trong lòng nghĩ ngợi cảm thấy bản thân lúc này mà không đi gặp cô thì sẽ mãi ở trong tình trạng này mất.
“Phải đi thôi.”
Dạ Huân Thiên thay cho mình một bộ thường phục, đi đến Biệt Cung của Mộc Tần. Khung cảnh ở đây thật âm u lạnh lẽo, mặc dù đã được tu sửa đầy đủ. Biệt cung tuy rộng lớn nhưng chỉ có độc nhất một căn phòng còn có tí hơi ấm của sự sống nằm ở chính giữa, duy nhất một căn phòng đó sáng đèn, có lẽ Mộc Thanh Nhi ở trong đó.
Hắn nhìn ngó khắp nơi, Biệt Cung này thật sự quá khác biệt, không xây theo cấu trúc của các cung khác nên hắn không tìm được cổng vào. Chính vì vậy người ta mới đồn nơi đây không hợp phong thủy, những chủ tử nào vào trong đây ở một thời gian sẽ bệnh đau mà chết.
Dạ Huân Thiên bất lực đành vận công bay lên bức tường cao lớn, lại nhảy qua vài ba mái ngói tìm đến một căn phòng duy nhất sáng đèn.
Chỉ có điều hắn đang định nhảy xuống thì từ đâu có người bay đến bất ngờ đá vào lưng hắn một phát đau điếng.
“Là kẻ nào dám đột nhập?” Ba Ba Mạc Tỏa từ xa nhìn thấy bóng dáng đen xì của người nào đó đang đưa mắt thám thính xung quanh, cô lập tức bay lên dạy cho hắn một bài học.
Cô đang định cho tên kia ăn một cú đá từ trên không thì bất chợt hắn cất lên tiếng nói quen thuộc.
“Là ta, là ta.” Dạ Huân Thiên nhanh chóng giải thích, trong giọng còn có chút hốt hoảng, khác hẳn phong thái uy nghiêm của một vị Hoàng thượng.
“Dạ Huân Thiên?”
“Phải, là ta.”
“Sao ngươi lại đến đây.”
Ba Ba Mạc Tỏa trên tay cầm một trái bắp chỉ thẳng vào Dạ Huân Thiên, một lát sau mới nhận ra điều gì đó, cô nhìn lại tạo hình của mình hiện giờ là của một vị phi tần, là nữ nhân, liền mau chóng cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao
Dạ Huân Thiên nhận ra được biểu cảm khác thường liền nói:
“Không sao, ta biết cô là nữ từ lâu rồi.”
“Sao ngươi biết.”
“Ta đâu có mù.”
Một lát sau hai người trèo lên mái nhà nói chuyện với nhau.
“Ngươi đến đây làm gì, dám đột nhập vào hoàng cung lại còn là nơi ở của phi tần, ngươi muốn chết à?”
“Cô cũng chốn ra khỏi cung trong khi là một phi tần của Hoàng thượng đó thôi.”
Ba Ba Mạc Tỏa kéo kéo làn váy vướng víu lại để ngồi được thoải mái hơn, nói:
“Đó là vì lão Hoàng đế không thích Mộc Thanh Nhi cái gì mà sủng…sủng…đúng rồi…là thất sủng, Mộc Thanh Nhi quá kém cỏi, vậy nên có xuất cung hay không cũng chẳng có ai quan tâm…”
Trên đầu Dạ Huân Thiên như nổi lên ba vạch đen, cô nói cái gì vậy:
“Lão…lão Hoàng đế ư?”
“Ờ, Hoàng đế không phải thường là những ông già sao? Mà ngươi đến đây có việc gì?” Cô nghiêm mặt dò xét nhìn hắn, nét mặt như đang bức cung phạm nhân khiến tầm mắt hắn khi nhìn cô gần như vậy cảm thấy hơi lúng túng.”
“Ta…ta đây là thực hiện lời hứa mang đồ ăn cho cô.” Nói rồi hắn từ trong người lấy ra khoai lang nướng nóng hổi.
Ba Ba Mạc Tỏa: “…”
Chê ta ăn khoai còn chưa nhiều hay sao.
Sau đó cô húng hắng nói: “Ta không thèm, dạo gần đây lão hoàng đế rất tốt tính, đối xử với đám phi tần bọn ta rất tốt, nên ta không chết đói.”
“Hừ…lão Hoàng đế.” Da mặt của Dạ Huân Thiên trở nên căng cứng, nghiến răng tức tối.
“Ừ, ta cũng chỉ đoán vậy thôi, chưa từng nhìn thấy.”
Dạ Huân Thiên nhớ đến việc hoán đổi thân xác, lại thấy lời cô nói rất thật không có vẻ giả vờ bèn thử hỏi:
“Mạc Tỏa cô nương là người ở đâu.”
Ba Ba Mạc Tỏa không chút chờ đợi, lập tức nói:
“Ta là người ngoài hành tinh mang hiệu 92, thuộc hành tinh Apolojk bla bla…..”
Sau đó là tất cả mọi chuyện bao gồm việc phi thuyền của cô bị tấn công rơi vào hố đen vũ trụ, xuyên đến đây.
“Vậy có nghĩa là cô không phải Mộc Thanh Nhi?”
“Dĩ nhiên, ta là Ba Ba Mạc Tỏa.”
Gió đêm chợt lùa qua, từng đợt gió lạnh khiến cả hai phát run.
“Lạnh quá.” Ba Ba Mạc Tỏa hắt xì một cái nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.