Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời
Chương 56
9292
27/05/2022
Dạ Huân Thiên thúc ngựa phía trước quay thử ra sau nhìn, thấy Tiểu Châu đang lo lắng sốt ruột đến nỗi mũi phổng lớn thở phì phì, giống như một con tinh tinh to lớn đang giận dữ.
Đây cũng chính là một trong số nguyên nhân làm lên cái biệt danh Châu Tinh Tinh của cậu, hắn cũng không tính làm khó cậu trẻ này nữa, hắn nhẹ nhàng thốt lên một câu:
“Đi đi.”
Tiểu Châu giật mình nhìn bóng lưng Hoàng Thượng, cậu hiểu rất rõ ý tứ của Hoàng thượng, chính là đồng ý cho cậu đi tìm Điềm Điềm.
“Hoàng Thượng…người.”
“Đi đi, không trách tội ngươi.”
Tiểu Châu nhận được đáp án, nội tâm dằn vặt một hồi lâu cuối cùng buông xuống, quyết địch thúc ngựa quay đầu lại.
“Ê lúc đến nhớ dắt theo cô ấy nhé.” Chuyến đi này cô cũng muốn đi cùng Điềm Điềm chỉ có điều cô ấy không có hứng đi nên đành thôi, lần này Tiểu Châu xuất chiêu, chắc ổn rồi.
Dạ Huân Thiên một tay ôm eo cô một tay cầm dây cương nói:
“Vì nàng mà trẫm mất một hộ vệ rồi.”
“Yên tâm có ta bảo vệ ngươi.”
“Nàng chắc không?”
Tự nhiên cô cảm nhận hắn đang cúi cười xuống, đặt cằm vào hõm vai cô, hơi thở của hắn phà vào bờ vai mảnh khảnh khiến Ba Ba Mạc Tỏa có chút mất tự nhiên đẩy đầu hắn ra.
“Đừng nghịch nữa!”
“Ta đâu có nghịch, ta đang yêu thương nương tử của mình.”
Ba Ba Mạc Tỏa quay ra đằng sau, khoảng cách mặt hai người lúc này rất gần.
“Ta đã nói rồi, ta không phải nương tử của ngươi, Mộc Thanh….ưm”
Đang nói thì môi cô bị hắn trọn vẹn chiếm lấy, làn môi mỏng bạc dính chặt lên đôi môi anh đào đỏ thắm, hình ảnh đối lập hiện lên thật đẹp, hắn dường như chưa thấy thỏa mãn, tay kia buông luôn dây cương hai tay ôm lấy mặt cô nâng lên tạo thế thoải mái, hắn tận hưởng sự ngọt ngào này, vui sướng khi cô không phản kháng.
Đang trong lúc hai người hôn nhau thắm thiết, cơn đau nhói từ tim hắn bỗng xuất hiện, do hắn quá kích động sao? Dạ Huân Thiên đau đớn, hắn cảm nhận từng cơn hít thở đều rất khó khăn, cứ mỗi lần hô hấp tim hắn lại một lần co rút bóp nghẹt, cảm thấy như toàn bộ quả tim không thực sự hoạt động hoàn toàn mà có một góc nào đó trong tim bị ngưng đọng.
Thấy hắn đau đớn, Ba Ba Mạc Tỏa lo lắng:
“Dạ Huân Thiên, ngươi không sao chứ?” Cô lo lắng vô cùng, nhìn hắn đau đớn cô cũng cảm thấy mình khó chịu vô cùng.
Vì không có ai điều khiển nên ngựa tự ý đi theo hướng của mình, nó đi đến nơi có cỏ mọc xanh tươi tự tận hưởng bữa ăn của mình.
Trên lưng ngựa, người trước lo lắng không biết nên làm gì, người sau đau đớn ngã gục trên vai người trước, khung cảnh chiều tà hoàng hôn lặn xuống thật lãng mạn nhưng cũng khiến cô càng thêm lo sợ, vì sắc trời càng tối cô càng không biết nên làm gì.
Sau khi ngựa dừng lại, cô cũng nhanh chóng đỡ Dạ Huân Thiên xuống.
Lúc này ở trong cung đang tổ chức tết trung thu.
Ánh trăng rằm treo trên bầu trời to tròn sáng vằng vặc khiến lòng ai cũng vô cùng háo hức ngóng đợi một tết trung thu vui vẻ.
Mỗi năm cứ đến ngày 14,15 tháng 8 cũng là ngày tết đoàn viên trong truyền thống. Nhà nhà người người đều treo trước nhà những ngọn đèn lồng đẹp đẽ, đủ màu sắc.
Trong cung cũng nhộn nhịp không kém, khắp nơi được bài trí lung linh vô cùng, treo rất nhiều đèn lồng kiểu dáng khác nhau.
Không những thế, năm nay vì là buổi lễ đầu tiên được tự mình tổ chức sau khi làm chủ hậu cung, nên Hoàng Hậu cực kì tích cực, chuẩn bị đầy đủ sao cho bữa tiệc diễn ra hoành tráng nhất.
Hoàng Hậu biết Thái Hậu cực kì thích trung thu, chính vì vậy còn đặc biệt chuẩn bị vì bà.
Hoàng Hậu cho bố trí ngày lễ trung thu trong cung y hệt như khu chợ huyên náo ngoài thành, có những sạp hàng bán những chiếc đèn lồng hình thú, những nghệ nhân cắt giấy trang trí, những người bán kẹo đường hình người, hay là những sạp kịch nhỏ chiếu rối bóng, vân vân và mây mây.
Tất cả đều do các cung nữ thái giám đóng vai người bán hàng rong, những chủ sạp hàng, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho các phi tần cùng Thái Hậu.
Nhìn bài trí bên ngoài chẳng khác nào một khu phố sầm uất ngoài thành đang vui đón tết trung thu. Thái Hậu vô cùng hài lòng thỏa thích dạo chơi.
“Hoàng Hậu có lòng rồi.” Thái Hậu không thể không khen Hoàng Hậu thật biết cách lấy lòng bà. Bà cười vui vẻ đi dạo quanh “khu chợ” này.
Đám nô tỳ thái giám cũng tích cực nhập vai một cách thuần thục.
“Mời Thái Hậu mua bánh ạ.”
“Mời Thái Hậu nếm thử rượu ạ.”
“Mời mọi người xem kịch bóng.”
“Ha Ha được được, đều xem hết, đều mua, mua hết.” Thái Hậu vui như vớ được vàng.
“Năm nay lễ trung thu thật vui, Hoàng hậu thật biết cách tạo sự náo nhiệt.” Bà quay sang phía Hoàng hậu nói.
“Mẫu hậu, người quá khen rồi ạ.” Hoàng Hậu vui sướng liếc mắt nhìn sang Lương quý phi.
Lương Quý Phi cũng dùng ánh mắt ra hiệu đáp lại rằng bản thân đã chuẩn bị theo kế hoạch.
Các cung tần mỹ nữ cùng nhau dạo chơi quanh khu chợ này, phải nói cuộc sống trong cung khiến họ cảm thấy vô cùng bí bách, hôm nay được tận hưởng sự đông đúc của phố xá ngay trong hoàng cung, ai nấy cũng cảm thấy vui vẻ.
Đây cũng chính là một trong số nguyên nhân làm lên cái biệt danh Châu Tinh Tinh của cậu, hắn cũng không tính làm khó cậu trẻ này nữa, hắn nhẹ nhàng thốt lên một câu:
“Đi đi.”
Tiểu Châu giật mình nhìn bóng lưng Hoàng Thượng, cậu hiểu rất rõ ý tứ của Hoàng thượng, chính là đồng ý cho cậu đi tìm Điềm Điềm.
“Hoàng Thượng…người.”
“Đi đi, không trách tội ngươi.”
Tiểu Châu nhận được đáp án, nội tâm dằn vặt một hồi lâu cuối cùng buông xuống, quyết địch thúc ngựa quay đầu lại.
“Ê lúc đến nhớ dắt theo cô ấy nhé.” Chuyến đi này cô cũng muốn đi cùng Điềm Điềm chỉ có điều cô ấy không có hứng đi nên đành thôi, lần này Tiểu Châu xuất chiêu, chắc ổn rồi.
Dạ Huân Thiên một tay ôm eo cô một tay cầm dây cương nói:
“Vì nàng mà trẫm mất một hộ vệ rồi.”
“Yên tâm có ta bảo vệ ngươi.”
“Nàng chắc không?”
Tự nhiên cô cảm nhận hắn đang cúi cười xuống, đặt cằm vào hõm vai cô, hơi thở của hắn phà vào bờ vai mảnh khảnh khiến Ba Ba Mạc Tỏa có chút mất tự nhiên đẩy đầu hắn ra.
“Đừng nghịch nữa!”
“Ta đâu có nghịch, ta đang yêu thương nương tử của mình.”
Ba Ba Mạc Tỏa quay ra đằng sau, khoảng cách mặt hai người lúc này rất gần.
“Ta đã nói rồi, ta không phải nương tử của ngươi, Mộc Thanh….ưm”
Đang nói thì môi cô bị hắn trọn vẹn chiếm lấy, làn môi mỏng bạc dính chặt lên đôi môi anh đào đỏ thắm, hình ảnh đối lập hiện lên thật đẹp, hắn dường như chưa thấy thỏa mãn, tay kia buông luôn dây cương hai tay ôm lấy mặt cô nâng lên tạo thế thoải mái, hắn tận hưởng sự ngọt ngào này, vui sướng khi cô không phản kháng.
Đang trong lúc hai người hôn nhau thắm thiết, cơn đau nhói từ tim hắn bỗng xuất hiện, do hắn quá kích động sao? Dạ Huân Thiên đau đớn, hắn cảm nhận từng cơn hít thở đều rất khó khăn, cứ mỗi lần hô hấp tim hắn lại một lần co rút bóp nghẹt, cảm thấy như toàn bộ quả tim không thực sự hoạt động hoàn toàn mà có một góc nào đó trong tim bị ngưng đọng.
Thấy hắn đau đớn, Ba Ba Mạc Tỏa lo lắng:
“Dạ Huân Thiên, ngươi không sao chứ?” Cô lo lắng vô cùng, nhìn hắn đau đớn cô cũng cảm thấy mình khó chịu vô cùng.
Vì không có ai điều khiển nên ngựa tự ý đi theo hướng của mình, nó đi đến nơi có cỏ mọc xanh tươi tự tận hưởng bữa ăn của mình.
Trên lưng ngựa, người trước lo lắng không biết nên làm gì, người sau đau đớn ngã gục trên vai người trước, khung cảnh chiều tà hoàng hôn lặn xuống thật lãng mạn nhưng cũng khiến cô càng thêm lo sợ, vì sắc trời càng tối cô càng không biết nên làm gì.
Sau khi ngựa dừng lại, cô cũng nhanh chóng đỡ Dạ Huân Thiên xuống.
Lúc này ở trong cung đang tổ chức tết trung thu.
Ánh trăng rằm treo trên bầu trời to tròn sáng vằng vặc khiến lòng ai cũng vô cùng háo hức ngóng đợi một tết trung thu vui vẻ.
Mỗi năm cứ đến ngày 14,15 tháng 8 cũng là ngày tết đoàn viên trong truyền thống. Nhà nhà người người đều treo trước nhà những ngọn đèn lồng đẹp đẽ, đủ màu sắc.
Trong cung cũng nhộn nhịp không kém, khắp nơi được bài trí lung linh vô cùng, treo rất nhiều đèn lồng kiểu dáng khác nhau.
Không những thế, năm nay vì là buổi lễ đầu tiên được tự mình tổ chức sau khi làm chủ hậu cung, nên Hoàng Hậu cực kì tích cực, chuẩn bị đầy đủ sao cho bữa tiệc diễn ra hoành tráng nhất.
Hoàng Hậu biết Thái Hậu cực kì thích trung thu, chính vì vậy còn đặc biệt chuẩn bị vì bà.
Hoàng Hậu cho bố trí ngày lễ trung thu trong cung y hệt như khu chợ huyên náo ngoài thành, có những sạp hàng bán những chiếc đèn lồng hình thú, những nghệ nhân cắt giấy trang trí, những người bán kẹo đường hình người, hay là những sạp kịch nhỏ chiếu rối bóng, vân vân và mây mây.
Tất cả đều do các cung nữ thái giám đóng vai người bán hàng rong, những chủ sạp hàng, tuyệt đối đảm bảo an toàn cho các phi tần cùng Thái Hậu.
Nhìn bài trí bên ngoài chẳng khác nào một khu phố sầm uất ngoài thành đang vui đón tết trung thu. Thái Hậu vô cùng hài lòng thỏa thích dạo chơi.
“Hoàng Hậu có lòng rồi.” Thái Hậu không thể không khen Hoàng Hậu thật biết cách lấy lòng bà. Bà cười vui vẻ đi dạo quanh “khu chợ” này.
Đám nô tỳ thái giám cũng tích cực nhập vai một cách thuần thục.
“Mời Thái Hậu mua bánh ạ.”
“Mời Thái Hậu nếm thử rượu ạ.”
“Mời mọi người xem kịch bóng.”
“Ha Ha được được, đều xem hết, đều mua, mua hết.” Thái Hậu vui như vớ được vàng.
“Năm nay lễ trung thu thật vui, Hoàng hậu thật biết cách tạo sự náo nhiệt.” Bà quay sang phía Hoàng hậu nói.
“Mẫu hậu, người quá khen rồi ạ.” Hoàng Hậu vui sướng liếc mắt nhìn sang Lương quý phi.
Lương Quý Phi cũng dùng ánh mắt ra hiệu đáp lại rằng bản thân đã chuẩn bị theo kế hoạch.
Các cung tần mỹ nữ cùng nhau dạo chơi quanh khu chợ này, phải nói cuộc sống trong cung khiến họ cảm thấy vô cùng bí bách, hôm nay được tận hưởng sự đông đúc của phố xá ngay trong hoàng cung, ai nấy cũng cảm thấy vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.