Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời
Chương 69
9292
08/09/2023
Bất ngờ hắn nhìn xuống đáy thỏi vàng, tròng mắt tự nhiên nổi cơn thịnh nộ, Ba Ba Mạc Tỏa khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy mắt hắn như đang có ngọn lửa tức giận bừng bừng.
“Dạ Huân Thiên, ngươi sao vậy?”
Cô hỏi nhưng hắn không nói gì, Tiểu Châu cúi đầu nhìn thử thỏi vàng, thoáng chút hoảng hốt:
“Hoàng Thượng…đây là ấn kí nhà họ Trương…”
“Phải.”
Ba Ba Mạc Tỏa: “???”
Điềm Điềm lúc này mới lên tiếng:
“Vàng có ấn kí nhà họ Trương thì chẳng phải là của Thuần Đức Hoàng Hậu hay sao? Họ ngoại của Hoàng Hậu là Trương Gia, nô tỳ nhớ tên húy của Hoàng Hậu hình như là Trương Mỹ Thuần thì phải.”
“Ừ.” Tiểu Châu lặng người. Sự việc này xem ra không bình thường, Hoàng Hậu sai người đi giết Mộc Phi, thật là tày đình mà.
Dạ Huân Thiên sau một lúc lâu suy nghĩ liền nhìn về phía tên thích khách.
“Ta đồng ý thả ngươi, với điều kiện ngươi trở về báo lại người chỉ thị nói nhiệm vụ hoàn thành, xong ta sẽ thưởng cho ngươi hậu hĩnh, còn nếu kháng mệnh ta sẽ cho ngươi biết trêu đùa Hoàng Thượng sẽ có hậu quả gì.”
“Dạ, tiểu nhân biết rồi, đa tạ Hoàng Thượng tha mạng.”
Tiểu Châu lại cởi trói thả hắn đi, hắn cũng là người có võ công không tồi, rất nhanh sau đó cả người đã biến mất không còn dấu vết.
Dạ Huân Thiên xoay người rời đi:
“Hồi cung.”
“Vâng.” Tiểu Châu cũng đi theo.
“Ta cũng chuẩn bị tối nay dự tiệc ăn bánh trung thu, háo hức quá háo hức quá.” Ba Ba Mạc Tỏa mặc kệ mọi chuyện chỉ nghĩ đến rốt cuộc bánh trung thu có hương vị thế nào.
“Mạc Tỏa à, người không nghe thấy gì ư? Hoàng Hậu sai người giết cô đó.”
“Ta thách đấy, thôi ta đi ngủ lấy sức đã.”
Điềm Điềm hết nói nổi luôn.
Hoàng Thượng về đến cung đã nghe không biết bao nhiêu tin đồn, rằng trong hậu cung hắn có một người hồng hạnh vượt tường, cùng nam nhân khác làm chuyện đó trước mặt Thái Hậu cùng phi tần trong ngày hôm qua.
Hắn cũng không quan tâm lắm, chuyện nếu đã vậy thì cứ xử theo phép thường, hủy hoại thanh danh hoàng thất, bôi nhọ hoàng đế, cứ theo luật mà trị tội.
Tối đến, hôm nay tiếp tục mở tiệc, ở trong cung mấy ngày lễ như này đặc biệt được chú trọng.
Hắn ngồi trên vị trí cao nhất, ánh mắt liên tục nhìn về phía Hoàng Hậu kế bên, hắn không biết tại sao Hoàng Hậu lại độc ác như vậy, cho người giết hại Mộc Phi.
Hoàng Hậu lại nghĩ rằng hôm nay bộ phượng hoàng tung cánh này của mình đặc biệt xinh đẹp, thu hút được ánh mắt của Hoàng Thượng nên lấy lòng đắc ý lắm.
Thái Hậu đột nhiên quay sang nói:
“Không biếtđã nghe sự việc xấu hổ hôm qua chưa, vì con không có mặt nên ta đã tự ý xử lí thay rồi hi vọng Hoàng Đế không trách ta.” Thái Hậu chột dạ nói trước với hắn, vì biết dạo gần đây hắn vô cùng sủng ái Mộc Phi, sợ rằng bà xử lí sủng phi của hắn sẽ khiến hắn không vui.
Nói thật dù là Thái Hậu, dù hắn là con trai bà, nhưng kể từ ngày mưa năm ấy hắn phát hiện ra bí mật động trời bà cất giấu, bà luôn nhún nhường trong mọi việc.
“Không sao đâu Mẫu Hậu, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, người cứ theo đó mà làm.”
Thái Hậu vui lòng mừng rỡ, quả nhiên là con trai bà, cốt cách của một vị minh quân giống y hệt người đó, không chút khác biệt.
Phụ nữ chỉ là phù du, quan trọng vẫn là quốc gia trăm họ.
“Phải, Mộc Phi làm ra loại chuyện như vậy, cho dù có sủng ái tận trời cũng không thể dung thứ.” Thái Hậu nhàn nhạt nói.
“Mộc Phi?”
“Đúng, là ả ta dám giữa thanh thiên bạch nhân cùng nam nhân khác dính chặt với nhau, bao nhiêu con mắt nhìn vào, thật là bại hoại, bại hoại mà.” Cứ nghĩ đến cảnh tượng đấy là Thái Hậu rùng mình nhắm chặt mắt.
“Người nói, phi tần làm chuyện xấu hổ đó là Mộc Phi ư? Không thể có chuyện đó được.” Dạ Huân Thiên giận dữ nói.
“Tất cả phi tần ở đây đều chứng kiến, sao có chuyện nhầm được.”
Dạ Huân Thiên suy nghĩ một lúc lâu, chắc chắn có người hãm hại cô, chợt hắn nhìn về phía Hoàng Hậu, như hiểu ra điều gì.
Hắn quay sang Thái Hậu hỏi:
“Hôm qua ai là người xử lí vụ đó.”
“Ta giao hết lại cho Hoàng Hậu, chuyện đó khiến ta kinh tởm đến nỗi không dám tự mình xử lí.”
Hắn lập tức lên tiếng hỏi toàn bộ phi tần tham gia tiệc:
“Các người hôm qua đều chứng kiến tận mắt Mộc Phi làm ra loại chuyện kia sao?”
“Vâng”
“Đúng vậy, thưa Hoàng Thượng.”
“Phải đó, Thiếp nhìn thấy rất rõ ràng.”
……
…..
…..
Đám phi tần đồng loạt đưa ra kết luận là chứng kiến tận mắt Mộc Phi làm điều đó.
“Ta hỏi lại lần nữa, có thật các nàng nhìn thấy người đó chính là Mộc Phi không?” Dạ Huân Thiên tức giận đưa mắt nhìn xung quanh.
Đám phi tần ban nãy một hai khẳng định nhưng hiện giờ nhìn thấy thái độ của hắn như vậy liền câm như hến, không dám ho he nữa.
Hoàng Hậu thấy tình thế có vẻ không lợi cho mình mau chóng lên tiếng:
“Hôm qua chứng kiến cảnh đó, thần thiếp cảm thấy ghê tởm đến nỗi toàn thân tê dại đến nhìn cũng không dám nhìn lập tức bảo các tỷ muội quay mặt đi tránh làm bẩn mắt.”
“Dạ Huân Thiên, ngươi sao vậy?”
Cô hỏi nhưng hắn không nói gì, Tiểu Châu cúi đầu nhìn thử thỏi vàng, thoáng chút hoảng hốt:
“Hoàng Thượng…đây là ấn kí nhà họ Trương…”
“Phải.”
Ba Ba Mạc Tỏa: “???”
Điềm Điềm lúc này mới lên tiếng:
“Vàng có ấn kí nhà họ Trương thì chẳng phải là của Thuần Đức Hoàng Hậu hay sao? Họ ngoại của Hoàng Hậu là Trương Gia, nô tỳ nhớ tên húy của Hoàng Hậu hình như là Trương Mỹ Thuần thì phải.”
“Ừ.” Tiểu Châu lặng người. Sự việc này xem ra không bình thường, Hoàng Hậu sai người đi giết Mộc Phi, thật là tày đình mà.
Dạ Huân Thiên sau một lúc lâu suy nghĩ liền nhìn về phía tên thích khách.
“Ta đồng ý thả ngươi, với điều kiện ngươi trở về báo lại người chỉ thị nói nhiệm vụ hoàn thành, xong ta sẽ thưởng cho ngươi hậu hĩnh, còn nếu kháng mệnh ta sẽ cho ngươi biết trêu đùa Hoàng Thượng sẽ có hậu quả gì.”
“Dạ, tiểu nhân biết rồi, đa tạ Hoàng Thượng tha mạng.”
Tiểu Châu lại cởi trói thả hắn đi, hắn cũng là người có võ công không tồi, rất nhanh sau đó cả người đã biến mất không còn dấu vết.
Dạ Huân Thiên xoay người rời đi:
“Hồi cung.”
“Vâng.” Tiểu Châu cũng đi theo.
“Ta cũng chuẩn bị tối nay dự tiệc ăn bánh trung thu, háo hức quá háo hức quá.” Ba Ba Mạc Tỏa mặc kệ mọi chuyện chỉ nghĩ đến rốt cuộc bánh trung thu có hương vị thế nào.
“Mạc Tỏa à, người không nghe thấy gì ư? Hoàng Hậu sai người giết cô đó.”
“Ta thách đấy, thôi ta đi ngủ lấy sức đã.”
Điềm Điềm hết nói nổi luôn.
Hoàng Thượng về đến cung đã nghe không biết bao nhiêu tin đồn, rằng trong hậu cung hắn có một người hồng hạnh vượt tường, cùng nam nhân khác làm chuyện đó trước mặt Thái Hậu cùng phi tần trong ngày hôm qua.
Hắn cũng không quan tâm lắm, chuyện nếu đã vậy thì cứ xử theo phép thường, hủy hoại thanh danh hoàng thất, bôi nhọ hoàng đế, cứ theo luật mà trị tội.
Tối đến, hôm nay tiếp tục mở tiệc, ở trong cung mấy ngày lễ như này đặc biệt được chú trọng.
Hắn ngồi trên vị trí cao nhất, ánh mắt liên tục nhìn về phía Hoàng Hậu kế bên, hắn không biết tại sao Hoàng Hậu lại độc ác như vậy, cho người giết hại Mộc Phi.
Hoàng Hậu lại nghĩ rằng hôm nay bộ phượng hoàng tung cánh này của mình đặc biệt xinh đẹp, thu hút được ánh mắt của Hoàng Thượng nên lấy lòng đắc ý lắm.
Thái Hậu đột nhiên quay sang nói:
“Không biếtđã nghe sự việc xấu hổ hôm qua chưa, vì con không có mặt nên ta đã tự ý xử lí thay rồi hi vọng Hoàng Đế không trách ta.” Thái Hậu chột dạ nói trước với hắn, vì biết dạo gần đây hắn vô cùng sủng ái Mộc Phi, sợ rằng bà xử lí sủng phi của hắn sẽ khiến hắn không vui.
Nói thật dù là Thái Hậu, dù hắn là con trai bà, nhưng kể từ ngày mưa năm ấy hắn phát hiện ra bí mật động trời bà cất giấu, bà luôn nhún nhường trong mọi việc.
“Không sao đâu Mẫu Hậu, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, người cứ theo đó mà làm.”
Thái Hậu vui lòng mừng rỡ, quả nhiên là con trai bà, cốt cách của một vị minh quân giống y hệt người đó, không chút khác biệt.
Phụ nữ chỉ là phù du, quan trọng vẫn là quốc gia trăm họ.
“Phải, Mộc Phi làm ra loại chuyện như vậy, cho dù có sủng ái tận trời cũng không thể dung thứ.” Thái Hậu nhàn nhạt nói.
“Mộc Phi?”
“Đúng, là ả ta dám giữa thanh thiên bạch nhân cùng nam nhân khác dính chặt với nhau, bao nhiêu con mắt nhìn vào, thật là bại hoại, bại hoại mà.” Cứ nghĩ đến cảnh tượng đấy là Thái Hậu rùng mình nhắm chặt mắt.
“Người nói, phi tần làm chuyện xấu hổ đó là Mộc Phi ư? Không thể có chuyện đó được.” Dạ Huân Thiên giận dữ nói.
“Tất cả phi tần ở đây đều chứng kiến, sao có chuyện nhầm được.”
Dạ Huân Thiên suy nghĩ một lúc lâu, chắc chắn có người hãm hại cô, chợt hắn nhìn về phía Hoàng Hậu, như hiểu ra điều gì.
Hắn quay sang Thái Hậu hỏi:
“Hôm qua ai là người xử lí vụ đó.”
“Ta giao hết lại cho Hoàng Hậu, chuyện đó khiến ta kinh tởm đến nỗi không dám tự mình xử lí.”
Hắn lập tức lên tiếng hỏi toàn bộ phi tần tham gia tiệc:
“Các người hôm qua đều chứng kiến tận mắt Mộc Phi làm ra loại chuyện kia sao?”
“Vâng”
“Đúng vậy, thưa Hoàng Thượng.”
“Phải đó, Thiếp nhìn thấy rất rõ ràng.”
……
…..
…..
Đám phi tần đồng loạt đưa ra kết luận là chứng kiến tận mắt Mộc Phi làm điều đó.
“Ta hỏi lại lần nữa, có thật các nàng nhìn thấy người đó chính là Mộc Phi không?” Dạ Huân Thiên tức giận đưa mắt nhìn xung quanh.
Đám phi tần ban nãy một hai khẳng định nhưng hiện giờ nhìn thấy thái độ của hắn như vậy liền câm như hến, không dám ho he nữa.
Hoàng Hậu thấy tình thế có vẻ không lợi cho mình mau chóng lên tiếng:
“Hôm qua chứng kiến cảnh đó, thần thiếp cảm thấy ghê tởm đến nỗi toàn thân tê dại đến nhìn cũng không dám nhìn lập tức bảo các tỷ muội quay mặt đi tránh làm bẩn mắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.