Chương 5: Thân phận
Yuu Uyên
13/11/2016
Ngồi trên xe ngựa hết 1 canh giờ cuối cùng cũng tới phủ Quận công. Nàng nhìn mà cũng phải trầm trồ khen ngợi rất xa hoa và tráng lệ. A Vân được mẫu thân và đại ca dìu vào vừa bước vào bao nhiêu hạ nhân trong phủ đồng loạt quỳ xuống hô to
'' Chúc mừng lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, nhị thiếu gia''
'' Chào mừng tam tiểu thư quay về''
Nàng giật mình hốt hoảng cả đời nàng chưa từng thấy ai quỳ trước mình. Một lúc sau mẫu thân đưa nàng về phòng, đột nhiên từ xa có một cô gái chạy tới
'' Tiểu thư, tiểu thư đã trở về, nô tì nhớ tiểu thư lắm!''
Nàng định hỏi cô gái đó là ai thì mẫu thân nàng đã lên tiếng trước
'' Đó là Ngọc Châu nô tì theo hầu con từ nhỏ.''
'' Vậy sao? Ngọc Châu à con nhớ rồi''- Nàng đáp
'' Tiểu thư..'' - Ngọc Châu tính nói nhưng bị Lục phu nhân cắt ngang
'' Ngọc Châu tiểu thư ngươi còn mệt mau đưa tiểu thư về phòng nghỉ''
'' Dạ phu nhân''
Nói rồi Ngọc Châu đỡ A Vân vào phòng, nàng ngồi xuống giường, Ngọc Châu rót nước đưa cho nàng. nàng chậm rãi và hỏi Ngọc Châu
'' Ngọc Châu ngươi có thể kể những chuyện trước đây cho ta biết không?''. Mặc dù nàng đã nhớ lại gần hết nhưng trí nhớ vẫn còn mơ hồ. Ngọc Châu kể rành mạch cho A Vân nghe
'' Tiểu thư là con của nhị phụ nhân là tam tiểu thư trưởng nữ lá ngọc cành vàng của Lục quận công mặc dù người không phải là con ruột của lão gia nhưng lão gia rất yêu quý người thương người còn hơn cả tứ tiểu thư. Đại thiếu gia và nhị thiếu gia từ nhỏ đã để ý tới người nhưng người không thích bọn họ cho nên càng làm cho tứ tiểu thư ghét người hơn. Người còn được Hoàng Thương phong làm Nguyệt Vân quận chúa sau này sẽ lấy Thái tử. ''
'' Em nói không phải con ruột là sao?''
'' Lúc lão gia lấy nhị phu nhân thì đã mang trong mình tiểu thư sau đó phu nhân lại chết đột ngột.''
''òm, còn đại ca, nhị ca và tứ muội đều do đại phu nhân sinh sao?''
'' Không phải đại công tử và tứ tiểu thư đều do đại phu nhân sinh còn nhị công tử do Tưởng lương đệ sinh''
''Ừm. Mà vụ Thái tử là sao?''
'' Hoàng thượng nói tiểu thư có khí chất hơn người, ôn nhu hiền dịu phong ng` làm quận chúa nói rằng sau này sẽ gả người cho Thái tử''
'' NOOOOOOOOOOOOO'' Miệng nàng nguyên một chữ O bự chảng
''Tiểu thư người không sao chứ??''
'' Không sao ta mệt rồi ngươi ra ngoài trước đi!!''- Nàng vội đuổi Ngọc Châu ra ngoài
Ngọc Châu ''dạ'' một tiếng rồi ra ngoài. Nàng ngả đầu lên giường ngủ một giấc tới sáng hôm sau luôn.
Sau 1 tuần dưỡng bệnh cuối cùng nàng cũng được đi ra khỏi phòng. Nàng ra hoa viên dạo, Ngọc Châu theo nàng. Vừa đi được một lúc có một tiếng nói chanh chua vang lên
''Ta còn tưởng là ai thì ra là Nguyệt Vân tỷ tỷ''
Nguyệt Vân quay đầu khó hiểu nhìn nàng ta, Ngọc Châu giải thích đó là Tô Dao tứ tiểu thư con gái của đại phu nhân. Nguyệt Vân cảm thấy không ổn
'' Mấy ngày không gặp muội thấy nhan sắc của tỷ vẫn đẹp như hoa như hồ ly vậy''
N.Vân không ngờ muội muội mình lại nói chuyện không có phép tắc như thế.
'' Lâu ngày không gặp muội mà cách nói chuyện vẫn vô phép vô tắc như thế!!''- Nguyệt Vân thản nhiên nói
''Ngươi!! Ngươi nhớ đó đồ con hoang''- Tô Dao tức giận mắng
'' Dao nhi!'' Lão gia tình cơ đi ngang nghe đc những lời này không khỏi tức giận
'' Cha phạt con cấm túc 2 tháng không được bước ra ngoài''
''Cha!! Rõ ràng cô ta có lỗi trước tại sao chỉ mình con bị phạt''
''Đi mau!''- Ông giận dữ quát
Nàng ta hậm hực quay đi không quên quăng cái lườm gay gắt cho Nguyệt Vân. Nguyệt Vân thở dài
'' Con gái đừng để những lời nói đó trong lòng. Ta vẫn luôn coi con là con gái ruột mặc dù mẹ con đã mất sớm.''
''Không sao đâu cha.Chỉ những lời nói thôi không làm con phải đau lòng đâu''
Vừa nói xong có một thái giám chạy đến
'' Lão gia, tiểu thư thánh chỉ đến''
''Thánh chỉ!!!'' Lão gia và nàng đều giật mình tại sao thánh chỉ lại vào lúc này.
Cả hai nhanh chóng đến sảnh chính, tất cả người trong nhà đều ra tiếp chỉ.
Giọng một thái giám già nua vang lên
'' Tam tiểu thư, Nguyệt Vân quận chúa tiếp chỉ''
Nguyệt Vân bước lên phía trước nhẹ nhàng quỳ xuống
'' Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết nay N.Vân quận chúa đã khoẻ trẫm ban hôn N.Vân cho Thái tử sắc phong làm lương viên phong hiệu Dung. Ngày 10 tháng hai làm lễ. Khâm thử''
''Đa tạ ân đức của Hoàng thượng''. NVân đứng lên tiếp chỉ vừa buồn vừa chán. Nàng nghĩ thầm màn cung đấu sắp mở rồi.
'' Chúc mừng lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, nhị thiếu gia''
'' Chào mừng tam tiểu thư quay về''
Nàng giật mình hốt hoảng cả đời nàng chưa từng thấy ai quỳ trước mình. Một lúc sau mẫu thân đưa nàng về phòng, đột nhiên từ xa có một cô gái chạy tới
'' Tiểu thư, tiểu thư đã trở về, nô tì nhớ tiểu thư lắm!''
Nàng định hỏi cô gái đó là ai thì mẫu thân nàng đã lên tiếng trước
'' Đó là Ngọc Châu nô tì theo hầu con từ nhỏ.''
'' Vậy sao? Ngọc Châu à con nhớ rồi''- Nàng đáp
'' Tiểu thư..'' - Ngọc Châu tính nói nhưng bị Lục phu nhân cắt ngang
'' Ngọc Châu tiểu thư ngươi còn mệt mau đưa tiểu thư về phòng nghỉ''
'' Dạ phu nhân''
Nói rồi Ngọc Châu đỡ A Vân vào phòng, nàng ngồi xuống giường, Ngọc Châu rót nước đưa cho nàng. nàng chậm rãi và hỏi Ngọc Châu
'' Ngọc Châu ngươi có thể kể những chuyện trước đây cho ta biết không?''. Mặc dù nàng đã nhớ lại gần hết nhưng trí nhớ vẫn còn mơ hồ. Ngọc Châu kể rành mạch cho A Vân nghe
'' Tiểu thư là con của nhị phụ nhân là tam tiểu thư trưởng nữ lá ngọc cành vàng của Lục quận công mặc dù người không phải là con ruột của lão gia nhưng lão gia rất yêu quý người thương người còn hơn cả tứ tiểu thư. Đại thiếu gia và nhị thiếu gia từ nhỏ đã để ý tới người nhưng người không thích bọn họ cho nên càng làm cho tứ tiểu thư ghét người hơn. Người còn được Hoàng Thương phong làm Nguyệt Vân quận chúa sau này sẽ lấy Thái tử. ''
'' Em nói không phải con ruột là sao?''
'' Lúc lão gia lấy nhị phu nhân thì đã mang trong mình tiểu thư sau đó phu nhân lại chết đột ngột.''
''òm, còn đại ca, nhị ca và tứ muội đều do đại phu nhân sinh sao?''
'' Không phải đại công tử và tứ tiểu thư đều do đại phu nhân sinh còn nhị công tử do Tưởng lương đệ sinh''
''Ừm. Mà vụ Thái tử là sao?''
'' Hoàng thượng nói tiểu thư có khí chất hơn người, ôn nhu hiền dịu phong ng` làm quận chúa nói rằng sau này sẽ gả người cho Thái tử''
'' NOOOOOOOOOOOOO'' Miệng nàng nguyên một chữ O bự chảng
''Tiểu thư người không sao chứ??''
'' Không sao ta mệt rồi ngươi ra ngoài trước đi!!''- Nàng vội đuổi Ngọc Châu ra ngoài
Ngọc Châu ''dạ'' một tiếng rồi ra ngoài. Nàng ngả đầu lên giường ngủ một giấc tới sáng hôm sau luôn.
Sau 1 tuần dưỡng bệnh cuối cùng nàng cũng được đi ra khỏi phòng. Nàng ra hoa viên dạo, Ngọc Châu theo nàng. Vừa đi được một lúc có một tiếng nói chanh chua vang lên
''Ta còn tưởng là ai thì ra là Nguyệt Vân tỷ tỷ''
Nguyệt Vân quay đầu khó hiểu nhìn nàng ta, Ngọc Châu giải thích đó là Tô Dao tứ tiểu thư con gái của đại phu nhân. Nguyệt Vân cảm thấy không ổn
'' Mấy ngày không gặp muội thấy nhan sắc của tỷ vẫn đẹp như hoa như hồ ly vậy''
N.Vân không ngờ muội muội mình lại nói chuyện không có phép tắc như thế.
'' Lâu ngày không gặp muội mà cách nói chuyện vẫn vô phép vô tắc như thế!!''- Nguyệt Vân thản nhiên nói
''Ngươi!! Ngươi nhớ đó đồ con hoang''- Tô Dao tức giận mắng
'' Dao nhi!'' Lão gia tình cơ đi ngang nghe đc những lời này không khỏi tức giận
'' Cha phạt con cấm túc 2 tháng không được bước ra ngoài''
''Cha!! Rõ ràng cô ta có lỗi trước tại sao chỉ mình con bị phạt''
''Đi mau!''- Ông giận dữ quát
Nàng ta hậm hực quay đi không quên quăng cái lườm gay gắt cho Nguyệt Vân. Nguyệt Vân thở dài
'' Con gái đừng để những lời nói đó trong lòng. Ta vẫn luôn coi con là con gái ruột mặc dù mẹ con đã mất sớm.''
''Không sao đâu cha.Chỉ những lời nói thôi không làm con phải đau lòng đâu''
Vừa nói xong có một thái giám chạy đến
'' Lão gia, tiểu thư thánh chỉ đến''
''Thánh chỉ!!!'' Lão gia và nàng đều giật mình tại sao thánh chỉ lại vào lúc này.
Cả hai nhanh chóng đến sảnh chính, tất cả người trong nhà đều ra tiếp chỉ.
Giọng một thái giám già nua vang lên
'' Tam tiểu thư, Nguyệt Vân quận chúa tiếp chỉ''
Nguyệt Vân bước lên phía trước nhẹ nhàng quỳ xuống
'' Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết nay N.Vân quận chúa đã khoẻ trẫm ban hôn N.Vân cho Thái tử sắc phong làm lương viên phong hiệu Dung. Ngày 10 tháng hai làm lễ. Khâm thử''
''Đa tạ ân đức của Hoàng thượng''. NVân đứng lên tiếp chỉ vừa buồn vừa chán. Nàng nghĩ thầm màn cung đấu sắp mở rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.