Sủng Phi Của Vương Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Quyển 2 - Chương 133: Chương 44.6
Mặc Hướng Khinh Trần
08/04/2016
Hơn ba trăm người, ở dưới cơn mưa tên vô tình ấy, trên người có vố số những lỗ máu phun điên cuồng, những thứ máu ấy tựa hồ như vô tận, lại như phảng phất nội tâm không cam lòng, máu chảy thành sông.
Khúc Vô Nham hung hăng nắm chặt quả đấm, gắt gao nhìn chằm chằm hơn ba trăm người chết thảm, trên mặt, trong đôi mắt, tựa hồ cũng nhiễm phải một mảnh huyết vũ kia, nhưng lại đỏ đến dọa người.
Tĩnh Uyên đế quả thực quá tàn nhẫn.
Tĩnh Uyên hoàng thất quả thật quá ác độc.
Thà giết nhầm một trăm, cũng không thể bỏ qua một.
Qủa thật rất tàn nhẫn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, mắt Quân Lam Tuyết nhìn dưới lầu các máu chảy thành sông, biển lửa đem những thi thể kia cuốn vào, ngọn lửa cuồn bạo như hừng hực thiêu đốt.
Hơn ba trăm mạng người, trong một khắc, liền biến mất.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng giọng nói lại tắc ở cổ họng, trước mắt một mảnh mơ hồ, sau đó, thần trí mơ màng hôn mê bất tỉnh.
"Tuyết Nhi!"
Bốn phía yên tĩnh, an tĩnh hệt như thế giới này vốn dĩ đã không có tiếng động.
Trong mộng, ngọn lửa điên cuồn hừng hực thiêu đốt, những khuôn mặt bị ngọn lửa bao vây vặn vẹo, bọn họ không ngừng giãy giụa, không ngừng cố gắng khát cầu được sống, lại bị biển lửa nuốt hết, vô tình mà ngang ngược nuốt hết.
Cha đâu? Phụ thân của nàng đâu?
Nàng hoang mang tìm kiếm, vừa la hét vừa ra sức bới những thi thể đầy đất để tìm kiếm, cha ở đâu? Mẹ lại ở đâu? Tại sao nàng không tìm được?
Cha, người đang ở đâu? Ngươi đang ở đâu.....?
"Cha-----!" Quân Lam Tuyết đột nhiên tỉnh lại, mồ hôi trên trán tí tách lăn xuống, sau lưng một mảnh ướt lạnh như băng.
"Tuyết Nhi!" Khúc Vô Nham lập tức vọt vào, lần đầu tiên trên mặt tràn ngập nóng nảy cùng hốt hoảng: "Thế nào? Gặp ác mộng sao? Tuyết Nhi."
Quân Lam Tuyết thở hổn hển từng ngụm, cho đến khi hơi thở dần bình ổn trở lại, mới chậm rãi giương mắt nhìn hắn: "Nơi này..... là đâu?"
Khúc Vô Nham đau lòng an ủi rồi lau mồ hôi cho nàng, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, không sao, nơi này là một thôn sơn nhỏ bên ngoài thành."
"Thôn sơn nhỏ?" Quân Lam Tuyết nhíu mày một cái, chọt nghĩ tới điều gì, ánh mắt tối sầm xuống: "Cha ta.... tìm được thi thể rồi sao?"
Khúc Vô Nham không tiếng động thở dài: "Tuyết Nhi, toàn bộ Đô Sát viện đều bị thiêu hủy, dưới tình huống như vậy rất khó tìm được thi thể, có cái đã bị thiêu thành tro tàn, có cái cũng đã đen đến mức khó nhận ra được, căn bản không thể phân biệt đâu là nam hay nữ."
Dừng một chút, hắn lại vội vàng nói: "Bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được bá phụ."
Quân Lam Tuyết lại trầm mặc, đêm qua một màn kia vẫn ám ảnh trong đầu nàng.
Từ trên xuống dưới của Quân gia nhiều người như vậy, trừ nàng, đều không còn ai.
Đột nhiên nàng rất muốn cười, dưới thành Quân vương, gần vua như gần cọp, quân muốn ta chết, ta không thể không chết, đây chính là quy luật của thế giới này, đây chính là nguyên tắc của thế giới này.
Cho dù lúc trước Quân gia có cường đại đến bao nhiêu.
Vậy mà, thứ Quân gia cầu là yên ổn, bọn họ chỉ cầu có thể an ổn mà sống là đủ.
Mà thứ hoàng thất có, cũng là dã tâm.
Chỉ cần có dã tâm, chuyện gì cũng có thể làm được.
Mười năm không làm được, thì hai mươi năm, hai mươi năm không được thì ba mươi năm, một ngày nào đó sẽ thành công.
Buồn cười chính là đến bây giờ nàng mới hiểu được đạo lí này, hai đời làm người nàng đều làm liều, nhưng vẫn là dưới tình huống như vậy, mới nhớ kỹ đạo lí này.
"Tuyết Nhi, tiếp theo, ngươi muốn làm gì?" Khúc Vô Nham nhìn nàng thật sâu, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Khúc Vô Nham hung hăng nắm chặt quả đấm, gắt gao nhìn chằm chằm hơn ba trăm người chết thảm, trên mặt, trong đôi mắt, tựa hồ cũng nhiễm phải một mảnh huyết vũ kia, nhưng lại đỏ đến dọa người.
Tĩnh Uyên đế quả thực quá tàn nhẫn.
Tĩnh Uyên hoàng thất quả thật quá ác độc.
Thà giết nhầm một trăm, cũng không thể bỏ qua một.
Qủa thật rất tàn nhẫn.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, mắt Quân Lam Tuyết nhìn dưới lầu các máu chảy thành sông, biển lửa đem những thi thể kia cuốn vào, ngọn lửa cuồn bạo như hừng hực thiêu đốt.
Hơn ba trăm mạng người, trong một khắc, liền biến mất.
Nàng muốn nói gì đó, nhưng giọng nói lại tắc ở cổ họng, trước mắt một mảnh mơ hồ, sau đó, thần trí mơ màng hôn mê bất tỉnh.
"Tuyết Nhi!"
Bốn phía yên tĩnh, an tĩnh hệt như thế giới này vốn dĩ đã không có tiếng động.
Trong mộng, ngọn lửa điên cuồn hừng hực thiêu đốt, những khuôn mặt bị ngọn lửa bao vây vặn vẹo, bọn họ không ngừng giãy giụa, không ngừng cố gắng khát cầu được sống, lại bị biển lửa nuốt hết, vô tình mà ngang ngược nuốt hết.
Cha đâu? Phụ thân của nàng đâu?
Nàng hoang mang tìm kiếm, vừa la hét vừa ra sức bới những thi thể đầy đất để tìm kiếm, cha ở đâu? Mẹ lại ở đâu? Tại sao nàng không tìm được?
Cha, người đang ở đâu? Ngươi đang ở đâu.....?
"Cha-----!" Quân Lam Tuyết đột nhiên tỉnh lại, mồ hôi trên trán tí tách lăn xuống, sau lưng một mảnh ướt lạnh như băng.
"Tuyết Nhi!" Khúc Vô Nham lập tức vọt vào, lần đầu tiên trên mặt tràn ngập nóng nảy cùng hốt hoảng: "Thế nào? Gặp ác mộng sao? Tuyết Nhi."
Quân Lam Tuyết thở hổn hển từng ngụm, cho đến khi hơi thở dần bình ổn trở lại, mới chậm rãi giương mắt nhìn hắn: "Nơi này..... là đâu?"
Khúc Vô Nham đau lòng an ủi rồi lau mồ hôi cho nàng, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, không sao, nơi này là một thôn sơn nhỏ bên ngoài thành."
"Thôn sơn nhỏ?" Quân Lam Tuyết nhíu mày một cái, chọt nghĩ tới điều gì, ánh mắt tối sầm xuống: "Cha ta.... tìm được thi thể rồi sao?"
Khúc Vô Nham không tiếng động thở dài: "Tuyết Nhi, toàn bộ Đô Sát viện đều bị thiêu hủy, dưới tình huống như vậy rất khó tìm được thi thể, có cái đã bị thiêu thành tro tàn, có cái cũng đã đen đến mức khó nhận ra được, căn bản không thể phân biệt đâu là nam hay nữ."
Dừng một chút, hắn lại vội vàng nói: "Bất quá ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được bá phụ."
Quân Lam Tuyết lại trầm mặc, đêm qua một màn kia vẫn ám ảnh trong đầu nàng.
Từ trên xuống dưới của Quân gia nhiều người như vậy, trừ nàng, đều không còn ai.
Đột nhiên nàng rất muốn cười, dưới thành Quân vương, gần vua như gần cọp, quân muốn ta chết, ta không thể không chết, đây chính là quy luật của thế giới này, đây chính là nguyên tắc của thế giới này.
Cho dù lúc trước Quân gia có cường đại đến bao nhiêu.
Vậy mà, thứ Quân gia cầu là yên ổn, bọn họ chỉ cầu có thể an ổn mà sống là đủ.
Mà thứ hoàng thất có, cũng là dã tâm.
Chỉ cần có dã tâm, chuyện gì cũng có thể làm được.
Mười năm không làm được, thì hai mươi năm, hai mươi năm không được thì ba mươi năm, một ngày nào đó sẽ thành công.
Buồn cười chính là đến bây giờ nàng mới hiểu được đạo lí này, hai đời làm người nàng đều làm liều, nhưng vẫn là dưới tình huống như vậy, mới nhớ kỹ đạo lí này.
"Tuyết Nhi, tiếp theo, ngươi muốn làm gì?" Khúc Vô Nham nhìn nàng thật sâu, ánh mắt tràn đầy đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.