Sủng Phi Của Vương Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Quyển 2 - Chương 175: Chương 58.3
Mặc Hướng Khinh Trần
08/04/2016
Nhưng nàng không hề biết, sau khi nàng rời đi, một bóng dáng cao lớn đứng cạnh cửa sổ, cẩm bào nhuốm máu màu xanh nhạt, trắng hồng xen lẫn tạo thành một bức tranh phong cảnh núi rừng, mắt hắn nhìn về phương xa, cứ nhìn thật lâu, từ khi trời còn đầy nắng đến khi trời chiều nhuộm hồng, thân thể của hắn cũng chưa từng động đậy.
Sơn hà xa tịch, lấm tấm hồng trần.
Dường như đã hòa thành một thể với vạn vật, giống như tượng đá vĩnh hằng, không bao giờ sụp đổ.
Mặt trời lặn phía tây, ánh nắng chiều trải rộng cả ngọn núi, cao xa mà tươi đẹp. Hắn thấy được sắc màu đẹp đẽ nhất trong thiên hạ, thấy được núi sông tráng lệ trong thiên địa, lại duy chỉ không thấy được tấm lòng kiên cường cố thủ của giai nhân.
"Tiểu nô tài..."
Tựa hồ như vạn năm đã trôi qua, lời nói ra rồi lại biến mất, thân thể tựa như tượng đá của hắn cuối cùng cũng chuyển động, từ từ buông hạ mí mắt: "Nếu đây là thứ ngươi muốn, vậy thì liền như ngươi mong muốn đi."
Đình đài lâu các.
Trong lê viên, Vệ Tác vùi đầu vào một đống tin tình báo chất đầy, vừa ngẩng đầu nhìn Quân Lam Tuyết đang ngồi ở đối diện thưởng thức trà: "Tiểu Ly tử, ngươi còn có thể như vậy sao? Ta ở chỗ này mệt mỏi chết được, ngươi lại nhàn rỗi đi đây đó!"
Sớm biết ở lại phải làm chuyện khổ sai như vậy, hắn nên đi cùng Kim Nhất Tử và Long Trạch hiên, thất sách, thất sách a.
Quân Lam Tuyết nhàn nhạt vỗ hắn một cái: "Đây là cơ hội để ngươi rèn luyện cách nói chuyện, nói lắp, phải đổi."
Vệ Tác né mình cực kì khinh bỉ, thở dài, tính toán một chút, không nên cãi vã với nữ nhân này, người thua nhất định là mình, tâm hồn đã bị tổn thương sâu sắc, hắn không muốn lại tự tay gây thêm một vết sẹo nữa, không thể làm gì khác hơn là nói về chính sự: "Ta xem hồi lâu, lại vẫn không hiểu, dù ở đây viết huyền thiết ám vệ là do hoàng đế tiền triều thành lập, nhưng, hiện tại ám vệ lại thuộc về Tĩnh Uyên đế, chúng ta lấy được những tin tình báo này thì có lợi gì?"
Quân Lam Tuyết từ từ để ly rượu trong tay xuống, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt như nước hồ nhộn nhạo: "Ta hỏi ngươi, những tin tình báo này cùng có một điểm giống nhau, là cái gì?"
"Điểm giống nhau?" Vệ Tác lật lại những tài liệu tình báo vừa mới xem qua, ánh mắt chợt lóe, mang theo nhiều nghi ngờ: "Điểm giống nhau duy nhất ở đây, chính là ám bộ do hoàng đế tiền triều thành lập, bên trong có tứ ty ngũ bộ sáu mươi hai lệnh, tổng cộng có hơn ba ngàn người, nhưng, cái này đối với những người có chút hiểu biết với nội tình ám bộ đều biết a."
"Như vậy ta hỏi ngươi lần nữa, ám bộ có cái gì đặc biệt?" Quân Lam Tuyết tiếp tục hỏi.
"Huyền thiết ám bộ trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế, lúc cần thiết, trừ lệnh hoàng đế ra, có thể không nghe theo bất kì một thành viên nào của hoàng thất."
"Đúng, chính là điểm này." Quân Lam Tuyết giải thích: "Năm đó hoàng đế tiền triều lúc tại vị có đưa ra một mệnh lệnh như vậy, huyền thiết ám vệ nhận lệnh không nhận người, bọn họ chỉ nhận thức kim bài lệnh, sau khi tiên hoàng chết, kim bài lệnh này tự nhiên rơi vào trong tay lão thái hậu, mà Tĩnh Uyên đế chẳng qua chỉ là một người không có chút huyết thống hoàng thất nào mà lão thái hậu mang về từ nhân gian, ngươi cảm thấy lão thái hậu sẽ đem giao kim bài lệnh cho Tĩnh Uyên đế sao?"
Mắt Vệ Tác sáng lên: "Cho nên ý của ngươi là, kim bài lệnh kia ở trên tay Tô Lăng Trạch?"
"Không sai. Tô Lăng Trạch là ngoại tôn của lão thái hậu, những hoàng tử khác cùng lão thái hậu đều không có quan hệ máu mủ, cho nên lệnh bài khẳng định là ở trong tay Tô Lăng Trạch, bất quá chỉ là Tĩnh Uyên đế cho rằng hắn vẫn nắm huyền thiết ám bộ trong tay, ngay cả Thất hoàng tử kia cũng ngây ngốc cho là hắn đã nắm được huyền thiết ám bộ từ trong tay Tĩnh Uyên đế, nhưng thật ra thì bọn hắn đều bị Tô Lăng trạch đùa bỡn."
"Vậy... Ngươi muốn làm thế nào?"
Quân Lam Tuyết uống cạn ly trà trong tay, giọng nói có chút điềm nhiên: "Đêm qua Thất hoàng tử đã đem toàn bộ hộ vệ Hoàng Thành thay thế thành huyền thiết ám vệ, đoán chừng tối nay hắn sẽ động thủ, không phải là muốn ép bức sao? Đến lúc đó Hách Liên Diệc nhất định cũng sẽ có mặt."
Hách Liên Diệc.
Năm đó ở trong lao, cha cũng không nói cho nàng biết mẹ chết thế nào.
Nàng tốn không ít thời gian, mới ép hỏi ra sự thật chân chính từ trong miệng Tô Mạc Thiên.
Sau khi biết được Tô Lăng Trạch chính là người đó trên Thiên Sơn, nàng liền loại bỏ khả năng là do Tô Lăng Trạch làm, bởi vì lúc ấy hắn đang ở trên Thiên Sơn, không thể nào xuất hiện ở nơi đó.
Sơn hà xa tịch, lấm tấm hồng trần.
Dường như đã hòa thành một thể với vạn vật, giống như tượng đá vĩnh hằng, không bao giờ sụp đổ.
Mặt trời lặn phía tây, ánh nắng chiều trải rộng cả ngọn núi, cao xa mà tươi đẹp. Hắn thấy được sắc màu đẹp đẽ nhất trong thiên hạ, thấy được núi sông tráng lệ trong thiên địa, lại duy chỉ không thấy được tấm lòng kiên cường cố thủ của giai nhân.
"Tiểu nô tài..."
Tựa hồ như vạn năm đã trôi qua, lời nói ra rồi lại biến mất, thân thể tựa như tượng đá của hắn cuối cùng cũng chuyển động, từ từ buông hạ mí mắt: "Nếu đây là thứ ngươi muốn, vậy thì liền như ngươi mong muốn đi."
Đình đài lâu các.
Trong lê viên, Vệ Tác vùi đầu vào một đống tin tình báo chất đầy, vừa ngẩng đầu nhìn Quân Lam Tuyết đang ngồi ở đối diện thưởng thức trà: "Tiểu Ly tử, ngươi còn có thể như vậy sao? Ta ở chỗ này mệt mỏi chết được, ngươi lại nhàn rỗi đi đây đó!"
Sớm biết ở lại phải làm chuyện khổ sai như vậy, hắn nên đi cùng Kim Nhất Tử và Long Trạch hiên, thất sách, thất sách a.
Quân Lam Tuyết nhàn nhạt vỗ hắn một cái: "Đây là cơ hội để ngươi rèn luyện cách nói chuyện, nói lắp, phải đổi."
Vệ Tác né mình cực kì khinh bỉ, thở dài, tính toán một chút, không nên cãi vã với nữ nhân này, người thua nhất định là mình, tâm hồn đã bị tổn thương sâu sắc, hắn không muốn lại tự tay gây thêm một vết sẹo nữa, không thể làm gì khác hơn là nói về chính sự: "Ta xem hồi lâu, lại vẫn không hiểu, dù ở đây viết huyền thiết ám vệ là do hoàng đế tiền triều thành lập, nhưng, hiện tại ám vệ lại thuộc về Tĩnh Uyên đế, chúng ta lấy được những tin tình báo này thì có lợi gì?"
Quân Lam Tuyết từ từ để ly rượu trong tay xuống, giương mắt nhìn hắn, ánh mắt trong suốt như nước hồ nhộn nhạo: "Ta hỏi ngươi, những tin tình báo này cùng có một điểm giống nhau, là cái gì?"
"Điểm giống nhau?" Vệ Tác lật lại những tài liệu tình báo vừa mới xem qua, ánh mắt chợt lóe, mang theo nhiều nghi ngờ: "Điểm giống nhau duy nhất ở đây, chính là ám bộ do hoàng đế tiền triều thành lập, bên trong có tứ ty ngũ bộ sáu mươi hai lệnh, tổng cộng có hơn ba ngàn người, nhưng, cái này đối với những người có chút hiểu biết với nội tình ám bộ đều biết a."
"Như vậy ta hỏi ngươi lần nữa, ám bộ có cái gì đặc biệt?" Quân Lam Tuyết tiếp tục hỏi.
"Huyền thiết ám bộ trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế, lúc cần thiết, trừ lệnh hoàng đế ra, có thể không nghe theo bất kì một thành viên nào của hoàng thất."
"Đúng, chính là điểm này." Quân Lam Tuyết giải thích: "Năm đó hoàng đế tiền triều lúc tại vị có đưa ra một mệnh lệnh như vậy, huyền thiết ám vệ nhận lệnh không nhận người, bọn họ chỉ nhận thức kim bài lệnh, sau khi tiên hoàng chết, kim bài lệnh này tự nhiên rơi vào trong tay lão thái hậu, mà Tĩnh Uyên đế chẳng qua chỉ là một người không có chút huyết thống hoàng thất nào mà lão thái hậu mang về từ nhân gian, ngươi cảm thấy lão thái hậu sẽ đem giao kim bài lệnh cho Tĩnh Uyên đế sao?"
Mắt Vệ Tác sáng lên: "Cho nên ý của ngươi là, kim bài lệnh kia ở trên tay Tô Lăng Trạch?"
"Không sai. Tô Lăng Trạch là ngoại tôn của lão thái hậu, những hoàng tử khác cùng lão thái hậu đều không có quan hệ máu mủ, cho nên lệnh bài khẳng định là ở trong tay Tô Lăng Trạch, bất quá chỉ là Tĩnh Uyên đế cho rằng hắn vẫn nắm huyền thiết ám bộ trong tay, ngay cả Thất hoàng tử kia cũng ngây ngốc cho là hắn đã nắm được huyền thiết ám bộ từ trong tay Tĩnh Uyên đế, nhưng thật ra thì bọn hắn đều bị Tô Lăng trạch đùa bỡn."
"Vậy... Ngươi muốn làm thế nào?"
Quân Lam Tuyết uống cạn ly trà trong tay, giọng nói có chút điềm nhiên: "Đêm qua Thất hoàng tử đã đem toàn bộ hộ vệ Hoàng Thành thay thế thành huyền thiết ám vệ, đoán chừng tối nay hắn sẽ động thủ, không phải là muốn ép bức sao? Đến lúc đó Hách Liên Diệc nhất định cũng sẽ có mặt."
Hách Liên Diệc.
Năm đó ở trong lao, cha cũng không nói cho nàng biết mẹ chết thế nào.
Nàng tốn không ít thời gian, mới ép hỏi ra sự thật chân chính từ trong miệng Tô Mạc Thiên.
Sau khi biết được Tô Lăng Trạch chính là người đó trên Thiên Sơn, nàng liền loại bỏ khả năng là do Tô Lăng Trạch làm, bởi vì lúc ấy hắn đang ở trên Thiên Sơn, không thể nào xuất hiện ở nơi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.