Sủng Phi Của Vương Ái Phi Thiếu Quản Giáo
Quyển 1 - Chương 69
Mặc Hướng Khinh Trần
27/08/2014
Edit: Jade
Lúc này, ở trong một lầu các cao ngất của Lăng vương phủ, bên trong đèn đuốc sáng ngời. Mạc Bạch cúi đầu quỳ gối không nhúc nhích ngoài cửa.
Bên trong lầu, vẻ mặt Tô Lăng Trạch không chút thay đổi ngồi ở chủ vị, ánh mắt hơi lạnh nhìn Mạc Bạch quỳ gối trước mặt.
Cận vệ Dương Thành đứng bên cạnh Tô Lăng Trạch, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không nói một câu.
Gió lạnh thổi lên tóc Tô Lăng Trạch tán loạn.
Hai tay Mạc Bạch nắm chặt thành nấm đấm, hồi lâu mới thả lỏng, gầm nhẹ một tiếng, "Thuộc hạ cũng vì muốn tốt cho điện hạ, nếu như điện hạ muốn trách tội thuộc hạ, thuộc hạ không còn lời nào để nói!"
"Muốn tốt cho bổn vương?" Mắt Tô Lăng Trạch khẽ híp lại, "Muốn tốt cho bổn vương nên phải giết tên tiểu nô tài kia không lưu người sống sao?"
"Điện hạ! Nàng là sát thủ do Ám Lâu phái tới giết ngài!" Mạc Bạch nóng nảy ngẩng đầu lên tiếng phản bác, "Chẳng lẽ điện hạ quên mất mấy ngày nay, Ám Lâu phái bao nhiêu người tới ám sát điện hạ sao?"
Bởi vì có nhiều lần bọn họ nhất thời lơ là nên thiếu chút nữa đã hại điện hạ mất tánh mạng, chuyện quan trọng như vậy tại sao hắn có thể không coi trọng?
Tô Lăng Trạch nghe vậy lại chậm rãi nở nụ cười, có chút giễu cợt, cũng có chút khinh miệt, "Tiểu nô tài là sát thủ sao?" Hắn nhìn Mạc Bạch, hỏi ngược lại: "Sát thủ mà một chút khinh công cũng không biết? Sát thủ mà một chút nội lực cũng không có?"
"Việc này. . . . . ." Lam Tử có nội lực hay không, Mạc Bạch hiểu rõ, cho nên trước kia mới có thể không có phòng bị gì với nàng, nói cho cùng thì ngoại trừ ngày thường gặp nguy hiểm thì Lam Tử trốn biến dạng, thêm nữa ngoại trừ dựa vào tài ăn nói và tính toán làm người ta khen thì dường như nàng . . . . . . Thật đúng là không có chỗ gì đặc biệt.
"Mạc Bạch, ngươi nói cho bổn vương biết, sát thủ như vậy thì giết người như thế nào?" Tô Lăng Trạch giễu cợt nói, "Hay là ở trong mắt ngươi, bổn vương giống như người yếu đuối, ngay cả một tiểu nô tài không có nội lực cũng không đối phó nổi?"
"Không, thuộc hạ không có ý này!" Mạc Bạch vội vàng phản bác, võ công của điện hạ sao lại có thể đem so với hắn, làm sao lại là người mềm yếu, "Chỉ là độc trên người nàng. . . . . ."
Giờ phút này, Dương Thành cũng xen vào một câu cắt đứt lời hắn, nói: "Chỉ dựa vào loại độc này, quả thật không cách nào phán định một người, Mạc Bạch đừng quên, người của Ám Lâu không người nào không ác, tất cả họ đều có thủ đoạn độc ác giết người không chớp mắt, nói không chừng Lam Tử huynh đệ đắc tội với người của Ám Lâu ở đâu đó nên trúng độc của bọn họ cũng không chừng, ngươi cũng biết tính tình của Lam Tử huynh đệ, không có quy củ, không có trên không có dưới, tinh thần nghĩa hiệp lại mạnh mẽ, có lẽ nàng thật không phải là người của Ám Lâu."
"Nhưng nếu như giống với những gì ngươi nói, nàng cần gì dùng loại giải dược khắc chế độc trong một thời gian dài? Dương Thành chẳng lẽ ngươi quên rằng loại giải dược này mỗi một sát thủ của Ám Lâu một tháng mới có thể được cấp một lần sao."
". . . . . . Như vậy, ta cũng không rõ." Dương Thành thở dài bất đắc dĩ, hắn luôn rất tin tưởng Lam Tử, nhưng lời Mạc Bạch nói cũng không phải là không có lý.
Đang lúc ấy thì một bóng màu xám nhỏ tròn xông vào lầu các, nhào vào trong ngực Tô Lăng Trạch là con mèo Tiểu Phong.
Ánh mắt Tô Lăng Trạch khẽ hòa hoãn một chút, vuốt bộ lông của mèo Tiểu Phong, nhỏ giọng nói: "Ừ? Đi ra ngoài đã trở lại rồi sao?"
"Meo meo ~" Mèo Tiểu Phong bất mãn kháng nghị, nó mới không có đi ra ngoài, nói chính xác là nó đi làm chính sự có được hay không?
Mèo Tiểu Phong nũng nịu liếm tay Tô Lăng Trạch một lát lại không ngừng kêu meo meo, không ngừng cắn tay áo của Tô Lăng trạch dường như đang muốn nói gì đó.
Mắt Tô Lăng Trạch khẽ trầm xuống, "Người có thân phận không rõ ràng? Ừ, ngươi dẫn đường đi."
Đầu nhỏ của mèo Tiểu Phong gật một phát, được lệnh của chủ nhân liền khí phách hiên ngang oai vệ xông ra ngoài.
Dương Thành và Mạc Bạch hai mặt nhìn nhau, có người ngoài xông vào Lăng vương phủ sao? Nghĩ tới đây, cũng gấp rút đứng dậy chạy theo sau Tô Lăng Trạch.
Lúc này, ở trong một lầu các cao ngất của Lăng vương phủ, bên trong đèn đuốc sáng ngời. Mạc Bạch cúi đầu quỳ gối không nhúc nhích ngoài cửa.
Bên trong lầu, vẻ mặt Tô Lăng Trạch không chút thay đổi ngồi ở chủ vị, ánh mắt hơi lạnh nhìn Mạc Bạch quỳ gối trước mặt.
Cận vệ Dương Thành đứng bên cạnh Tô Lăng Trạch, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhưng cũng không nói một câu.
Gió lạnh thổi lên tóc Tô Lăng Trạch tán loạn.
Hai tay Mạc Bạch nắm chặt thành nấm đấm, hồi lâu mới thả lỏng, gầm nhẹ một tiếng, "Thuộc hạ cũng vì muốn tốt cho điện hạ, nếu như điện hạ muốn trách tội thuộc hạ, thuộc hạ không còn lời nào để nói!"
"Muốn tốt cho bổn vương?" Mắt Tô Lăng Trạch khẽ híp lại, "Muốn tốt cho bổn vương nên phải giết tên tiểu nô tài kia không lưu người sống sao?"
"Điện hạ! Nàng là sát thủ do Ám Lâu phái tới giết ngài!" Mạc Bạch nóng nảy ngẩng đầu lên tiếng phản bác, "Chẳng lẽ điện hạ quên mất mấy ngày nay, Ám Lâu phái bao nhiêu người tới ám sát điện hạ sao?"
Bởi vì có nhiều lần bọn họ nhất thời lơ là nên thiếu chút nữa đã hại điện hạ mất tánh mạng, chuyện quan trọng như vậy tại sao hắn có thể không coi trọng?
Tô Lăng Trạch nghe vậy lại chậm rãi nở nụ cười, có chút giễu cợt, cũng có chút khinh miệt, "Tiểu nô tài là sát thủ sao?" Hắn nhìn Mạc Bạch, hỏi ngược lại: "Sát thủ mà một chút khinh công cũng không biết? Sát thủ mà một chút nội lực cũng không có?"
"Việc này. . . . . ." Lam Tử có nội lực hay không, Mạc Bạch hiểu rõ, cho nên trước kia mới có thể không có phòng bị gì với nàng, nói cho cùng thì ngoại trừ ngày thường gặp nguy hiểm thì Lam Tử trốn biến dạng, thêm nữa ngoại trừ dựa vào tài ăn nói và tính toán làm người ta khen thì dường như nàng . . . . . . Thật đúng là không có chỗ gì đặc biệt.
"Mạc Bạch, ngươi nói cho bổn vương biết, sát thủ như vậy thì giết người như thế nào?" Tô Lăng Trạch giễu cợt nói, "Hay là ở trong mắt ngươi, bổn vương giống như người yếu đuối, ngay cả một tiểu nô tài không có nội lực cũng không đối phó nổi?"
"Không, thuộc hạ không có ý này!" Mạc Bạch vội vàng phản bác, võ công của điện hạ sao lại có thể đem so với hắn, làm sao lại là người mềm yếu, "Chỉ là độc trên người nàng. . . . . ."
Giờ phút này, Dương Thành cũng xen vào một câu cắt đứt lời hắn, nói: "Chỉ dựa vào loại độc này, quả thật không cách nào phán định một người, Mạc Bạch đừng quên, người của Ám Lâu không người nào không ác, tất cả họ đều có thủ đoạn độc ác giết người không chớp mắt, nói không chừng Lam Tử huynh đệ đắc tội với người của Ám Lâu ở đâu đó nên trúng độc của bọn họ cũng không chừng, ngươi cũng biết tính tình của Lam Tử huynh đệ, không có quy củ, không có trên không có dưới, tinh thần nghĩa hiệp lại mạnh mẽ, có lẽ nàng thật không phải là người của Ám Lâu."
"Nhưng nếu như giống với những gì ngươi nói, nàng cần gì dùng loại giải dược khắc chế độc trong một thời gian dài? Dương Thành chẳng lẽ ngươi quên rằng loại giải dược này mỗi một sát thủ của Ám Lâu một tháng mới có thể được cấp một lần sao."
". . . . . . Như vậy, ta cũng không rõ." Dương Thành thở dài bất đắc dĩ, hắn luôn rất tin tưởng Lam Tử, nhưng lời Mạc Bạch nói cũng không phải là không có lý.
Đang lúc ấy thì một bóng màu xám nhỏ tròn xông vào lầu các, nhào vào trong ngực Tô Lăng Trạch là con mèo Tiểu Phong.
Ánh mắt Tô Lăng Trạch khẽ hòa hoãn một chút, vuốt bộ lông của mèo Tiểu Phong, nhỏ giọng nói: "Ừ? Đi ra ngoài đã trở lại rồi sao?"
"Meo meo ~" Mèo Tiểu Phong bất mãn kháng nghị, nó mới không có đi ra ngoài, nói chính xác là nó đi làm chính sự có được hay không?
Mèo Tiểu Phong nũng nịu liếm tay Tô Lăng Trạch một lát lại không ngừng kêu meo meo, không ngừng cắn tay áo của Tô Lăng trạch dường như đang muốn nói gì đó.
Mắt Tô Lăng Trạch khẽ trầm xuống, "Người có thân phận không rõ ràng? Ừ, ngươi dẫn đường đi."
Đầu nhỏ của mèo Tiểu Phong gật một phát, được lệnh của chủ nhân liền khí phách hiên ngang oai vệ xông ra ngoài.
Dương Thành và Mạc Bạch hai mặt nhìn nhau, có người ngoài xông vào Lăng vương phủ sao? Nghĩ tới đây, cũng gấp rút đứng dậy chạy theo sau Tô Lăng Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.