Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí
Chương 54: Kết cục của cha con Doãn thị
Phi Sắc Khuynh Thành
21/11/2013
Khi Mạc Ngôn đưa Phượng Khinh Vũ trở về thiên lao thì đám người Phượng gia còn đang mê ngủ. Phượng Khinh Vũ dựa vào góc tường, sau đó Mạc Ngôn mới thổi mùi thơm giải trừ thuốc mê
Phượng Khinh Ca tỉnh lại trước tiên, nàng mở con mắt mờ mịt nhìn lướt qua Phượng Khinh Vũ đang tựa trong góc tường, mi tâm khẽ nhíu. Nàng vốn đang giả bộ ngủ, sau đó ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, liền chìm vào giấc ngủ. Rõ ràng là có người muốn họ ngủ, chỉ là, trong khoảng thời gian này Phượng Khinh Vũ đã đi đâu?
Lông mi Phượng Khinh Vũ giật giật, Phượng Khinh Ca vội vàng nhắm mắt lại, nhưng trong lòng âm thầm run rẩy. Tỷ tỷ nàng người này quả nhiên không tầm thường
Phượng Khinh Vũ nhìn sang Phượng Khinh Ca, khóe môi nở nụ cười lạnh
Những người khác cũng lần lượt tỉnh lại, lúc này khúc quanh của phòng giam truyền đến tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh có một nam tử trung niên mặc quan phục nhị phẩm đi tới
“ Doãn tướng có lệnh, truyền Phượng Khinh Vũ lên công đường tra hỏi”
Hắn vừa nói dứt lời. đã có ngục tốt tiến lên mở khóa
Phượng Khinh Vũ chậm rãi đứng dậy
“Tiểu thư. . . . . .” Lan Tâm kéo ống tay áo của nàng, lo âu nhìn nàng.
Phượng Khinh Vũ nhìn nàng an ủi, sau đó tránh khỏi tay nàng, ngẩng đầu, ưỡn ngực bước ra ngoài
Cong cong, quẹo quẹo, Phượng Khinh Vũ bị mang vào một gian ám thất. Vừa mới mở cửa, mùi hôi tanh xộc vào mũi. Bên trong gian ánh sáng mờ mờ, chỉ có 2 cây đuốc 2 bên trái phải dùng để chiếu sáng. Bên trong phòng không lớn, bên trong đều đặt tất cả hình cụ kì quái, có nhiều hình cụ nàng không biết tên
Đây rõ ràng là gian hình thất
Phượng Khinh Vũ nhìn người đang ngồi ở vị trí chính giữa, bên trong phòng, cười lạnh. Doãn Hạc Linh nghĩ muốn nghiêm hình bức cung nào sao?
Phượng Khinh Vũ đứng trước mặt Doãn Hạc Linh cười khanh khách, khẽ khom người : “ Dân nữ Phượng Khinh Vũ tham kiến Doãn đại nhân”
Nụ cười của nàng dưới ánh lửa phi thường chói mắt, Doãn Hạc Linh nhướng mày, quát lạnh : “ Phượng Khinh Vũ to gan, nhìn thấy bản quan thế nhưng không quỳ”
Phượng Khinh Vũ không sợ hãi chút nào, tiến lên nhìn Doãn Hạc Linh, ánh mắt bén nhọn : “ Dân nữ không biết mình có tội gì?. Dân nữ vô tội, tại sao phải quỳ?”
“ Hừ, chứng cứ ràng ràng, ngươi đừng hòng trốn tội”
Doãn Hạc Linh cười lạnh nhìn Phượng Khinh Vũ : “ Quan ngân thứ mà ngươi gọi là dùng để dụ cá mắc câu tại sao đột nhiên biến mất?. Cá mà ngươi nói hiện đang ở đâu?”
Liên tiếp ném ra 2 vấn đề, Doãn Hạc Linh nhận thấy Phượng Khinh Vũ không cách nào trả lời được, mà hắn đã nghe ngóng, Ân Dạ Ly một ngày trước đã rời khỏi kinh thành, hiện tại không ai có thể cứu được ả!
“ Bạc trắng kia, ở đây…” Phượng Khinh Vũ nghe xong, không những không sợ hãi ngược lại nhếch môi cười
Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng : “Lệ vương giá lâm”
Ám thất bị người từ bên ngoài đẩy vào, một người mặc cẩm bào đi trước tiến vào. Nam tử này chừng 20 tuổi, mặt mày thanh tú, cùng Nam vương Tông Chính Vô Song có điểm giống nhau, chỉ là thiếu đi 1 phần yêu mị, thêm vào nhiều phần cương nghị
Doãn Hạc Linh vừa thấy nam tử này, vội vàng đứng dậy chào đón, quỳ xuống đất : “ Thần tham kiến Lệ vương điện hạ”
“Miễn lễ!”
Lệ Vương Tông Chính Vân Thanh nhàn nhạt vung tay lên, cũng không nhìn Doãn Hạc Linh, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế hắn vừa ngồi
“ Bổn vương phụng mệnh hoàng thượng, đến thẩm lý vụ án này”
Tông Chính Vân Thanh liếc xéo Doãn Hạc Linh, trên khuôn mặt tuấn nhã lộ ra phong thái uy nghiêm
Doãn Hạc Linh nghe vậy trong bụng cả kinh, Lệ Vương Tông Chính Vân Thanh là đối thủ tranh giành thừa kế ngôi vị với Tông Chính Vân Triệt. Tông Chính Vân Thanh hôm nay đến đây, chẳng lẽ muốn cứu Phượng Khinh Vũ sao?
“ Điện hạ phụng thánh chỉ của hoàng thượng, thần đương nhiên nghe theo”
Tông Chính Vân Thanh dời mắt nhìn Phượng Khinh Vũ, thanh âm êm dịu, hòa hoãn : “ Ngươi chính là Phượng Khinh Vũ?”
“Dân nữ Phượng Khinh Vũ tham kiến Lệ Vương Điện hạ!” Phượng Khinh Vũ khẽ khom mình hành lễ.
“ Phượng Khinh Vũ Doãn thừa tướng tố cáo cha con hai người liên thủ với Ma Môn cướp đoạt quan ngân hòng bỏ túi riêng, ngươi có nhận tội không?”
“ Bẩm điện hạ, dân nữ không có cùng sơn tặc liên thủ, càng không có cướp bạc làm của riêng” Phượng Khinh Vũ dừng một chút, liếc nhìn Doãn Hạc Linh đang đứng bên cạnh Tông Chính Vân Thanh :
“ Là có người liên thủ với Ma Môn đem quan ngân dời đi, ngược lại tới vu oan hãm hại cha con dân nữ, xin điện hạ điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho Phượng gia”
“ Hừ, Phượng Khinh Vũ, chứng cớ đã rõ ràng, ngươi đừng có ngụy biện” Doãn Hạc Linh bị ánh mắt bén nhọn của ả nhìn chằm chằm, thấy không tự nhiên, không khỏi cao giọng trách mắng
“ Thế nào?. Doãn đại nhân chột da?” Khóe môi Phượng Khinh Vũ cong lên, âm điêu không nhanh không chậm
“ Ai chột dạ, ngươi đừng vu cáo” Doãn Hạc Linh xác thực có chút chột dạ, nhưng không phải vì nàng nói đám quan ngân kia ở trong phủ của mình, mà là chuyện hắn cùng với Thẩm Kính Chi liên thủ, hãm hại cả Phượng gia
“Yên lặng!” Tông Chính Vân Thanh nhíu nhíu mày, lạnh giọng lên tiếng
“Phượng Khinh Vũ, ngươi nói tiếp.”
“ Điện hạ, quan ngân kia quả thực đang ở trong Doãn phủ”
Câu nói của nàng rất có trọng lượng, thu hút mọi ánh mắt của mọi người. Ngay từ đêm qua, khi nàng và Thẩm Kính Chi nhận nhau, đã nghĩ ra mưu kế này, đem số bạc đó bỏ vào phủ của Doãn Hạc Linh, sau đó sẽ cho người đi thông báo với Lệ vương Tông Chính Vân Thanh. Tông Chính Vân Thanh cùng với Tông Chính Vân Triệt luôn đối đầu với nhau. Những chuyện liên quan đến Hiền vương, hắn vô cùng vui vẻ đi làm. Sau khi hắn nghe người báo cáo, lập tức tiến cung chờ lệnh, muốn thẩm lý vụ án tham ô quan ngân của Phượng gia
“ Ngươi nói bậy!”
Doãn Hạc Linh kinh sợ, chỉ vào Phượng Khinh Vũ gầm lên, nếu không phải có Lệ vương ở đây, hắn nhất định sẽ dụng hình với ả
“ Ta không có nói bậy, điện hạ chỉ cần phải người đến lục soát tướng phủ, sẽ tìm ra manh mối thôi” Phượng Khinh Vũ nhìn Doãn Hạc Linh cười lạnh, ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết, bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút mùi vị tự ném đá vào chân mình là như thế nào
“Ừ.”
Tông Chính Vân Thanh nghe vậy lập tức phân phó cả đám Cẩm y vệ đi lục soát phủ, rất nhanh người lục soát phủ đã trở về bẩm báo
“Bẩm Điện hạ, bên trong tướng phủ tìm ra quan ngân!”
“Cái gì, không thể nào, làm sao có thể?”
Doãn Hạc Linh mặc dù không phải là người thông minh, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không đem số quan ngân kia bỏ trong phủ của mình
Thẩm Kính Chi, nhất định là hắn hại!. Nhưng vì sao Thẩm Kính Chi lại muốn hại hắn?
“ Doãn thừa tướng, chứng cớ xác thật, ngươi có gì để nói!. Người đâu, đem Doãn Hạc Linh giải vào đại lao, chờ ngày xét xử” Tông Chính Vân Thanh lạnh lùng dứt lời, ý vị sâu xa nhìn Phượng Khinh Vũ một cái
“Oan uổng a! Ta oan uổng! Điện hạ, Điện hạ ngươi phải tin tưởng ta!”
Doãn Hạc Linh làm sao chịu nhân tội, hắn vội vàng kéo cánh tay của Tông Chính Tông Chính Vân Thanh, kêu to.
Thị vệ hai bên lập tức tiến lên ngăn cản Doãn Hạc Linh, Tông Chính Vân Thanh phất tay áo, đi ra ngoài
Rất nhanh, có thánh chỉ ban xuống. Doãn Hạc Linh vì cấu kết với tặc nhân cướp quan ngân, lại không chịu khai ra đồng đảng đang ở chỗ nào, nể tình hắn làm quan nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Cho nên đày đến biên cương. Tộc Doãn Thị là nam đày đến biên cương làm nô dịch, toàn bộ nữ tử vào hoàn cung hoặc đến tất cả phủ nha chờ làm nô dịch
Mà Doãn Ngọc Yên, tam tiểu thư của hữu tướng phủ trước nay luôn có hiềm khích với Phượng Khinh Vũ, lại bị phân đến Phượng phủ làm nô
Phượng Khinh Ca tỉnh lại trước tiên, nàng mở con mắt mờ mịt nhìn lướt qua Phượng Khinh Vũ đang tựa trong góc tường, mi tâm khẽ nhíu. Nàng vốn đang giả bộ ngủ, sau đó ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, liền chìm vào giấc ngủ. Rõ ràng là có người muốn họ ngủ, chỉ là, trong khoảng thời gian này Phượng Khinh Vũ đã đi đâu?
Lông mi Phượng Khinh Vũ giật giật, Phượng Khinh Ca vội vàng nhắm mắt lại, nhưng trong lòng âm thầm run rẩy. Tỷ tỷ nàng người này quả nhiên không tầm thường
Phượng Khinh Vũ nhìn sang Phượng Khinh Ca, khóe môi nở nụ cười lạnh
Những người khác cũng lần lượt tỉnh lại, lúc này khúc quanh của phòng giam truyền đến tiếng bước chân dồn dập, rất nhanh có một nam tử trung niên mặc quan phục nhị phẩm đi tới
“ Doãn tướng có lệnh, truyền Phượng Khinh Vũ lên công đường tra hỏi”
Hắn vừa nói dứt lời. đã có ngục tốt tiến lên mở khóa
Phượng Khinh Vũ chậm rãi đứng dậy
“Tiểu thư. . . . . .” Lan Tâm kéo ống tay áo của nàng, lo âu nhìn nàng.
Phượng Khinh Vũ nhìn nàng an ủi, sau đó tránh khỏi tay nàng, ngẩng đầu, ưỡn ngực bước ra ngoài
Cong cong, quẹo quẹo, Phượng Khinh Vũ bị mang vào một gian ám thất. Vừa mới mở cửa, mùi hôi tanh xộc vào mũi. Bên trong gian ánh sáng mờ mờ, chỉ có 2 cây đuốc 2 bên trái phải dùng để chiếu sáng. Bên trong phòng không lớn, bên trong đều đặt tất cả hình cụ kì quái, có nhiều hình cụ nàng không biết tên
Đây rõ ràng là gian hình thất
Phượng Khinh Vũ nhìn người đang ngồi ở vị trí chính giữa, bên trong phòng, cười lạnh. Doãn Hạc Linh nghĩ muốn nghiêm hình bức cung nào sao?
Phượng Khinh Vũ đứng trước mặt Doãn Hạc Linh cười khanh khách, khẽ khom người : “ Dân nữ Phượng Khinh Vũ tham kiến Doãn đại nhân”
Nụ cười của nàng dưới ánh lửa phi thường chói mắt, Doãn Hạc Linh nhướng mày, quát lạnh : “ Phượng Khinh Vũ to gan, nhìn thấy bản quan thế nhưng không quỳ”
Phượng Khinh Vũ không sợ hãi chút nào, tiến lên nhìn Doãn Hạc Linh, ánh mắt bén nhọn : “ Dân nữ không biết mình có tội gì?. Dân nữ vô tội, tại sao phải quỳ?”
“ Hừ, chứng cứ ràng ràng, ngươi đừng hòng trốn tội”
Doãn Hạc Linh cười lạnh nhìn Phượng Khinh Vũ : “ Quan ngân thứ mà ngươi gọi là dùng để dụ cá mắc câu tại sao đột nhiên biến mất?. Cá mà ngươi nói hiện đang ở đâu?”
Liên tiếp ném ra 2 vấn đề, Doãn Hạc Linh nhận thấy Phượng Khinh Vũ không cách nào trả lời được, mà hắn đã nghe ngóng, Ân Dạ Ly một ngày trước đã rời khỏi kinh thành, hiện tại không ai có thể cứu được ả!
“ Bạc trắng kia, ở đây…” Phượng Khinh Vũ nghe xong, không những không sợ hãi ngược lại nhếch môi cười
Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng : “Lệ vương giá lâm”
Ám thất bị người từ bên ngoài đẩy vào, một người mặc cẩm bào đi trước tiến vào. Nam tử này chừng 20 tuổi, mặt mày thanh tú, cùng Nam vương Tông Chính Vô Song có điểm giống nhau, chỉ là thiếu đi 1 phần yêu mị, thêm vào nhiều phần cương nghị
Doãn Hạc Linh vừa thấy nam tử này, vội vàng đứng dậy chào đón, quỳ xuống đất : “ Thần tham kiến Lệ vương điện hạ”
“Miễn lễ!”
Lệ Vương Tông Chính Vân Thanh nhàn nhạt vung tay lên, cũng không nhìn Doãn Hạc Linh, trực tiếp ngồi lên chiếc ghế hắn vừa ngồi
“ Bổn vương phụng mệnh hoàng thượng, đến thẩm lý vụ án này”
Tông Chính Vân Thanh liếc xéo Doãn Hạc Linh, trên khuôn mặt tuấn nhã lộ ra phong thái uy nghiêm
Doãn Hạc Linh nghe vậy trong bụng cả kinh, Lệ Vương Tông Chính Vân Thanh là đối thủ tranh giành thừa kế ngôi vị với Tông Chính Vân Triệt. Tông Chính Vân Thanh hôm nay đến đây, chẳng lẽ muốn cứu Phượng Khinh Vũ sao?
“ Điện hạ phụng thánh chỉ của hoàng thượng, thần đương nhiên nghe theo”
Tông Chính Vân Thanh dời mắt nhìn Phượng Khinh Vũ, thanh âm êm dịu, hòa hoãn : “ Ngươi chính là Phượng Khinh Vũ?”
“Dân nữ Phượng Khinh Vũ tham kiến Lệ Vương Điện hạ!” Phượng Khinh Vũ khẽ khom mình hành lễ.
“ Phượng Khinh Vũ Doãn thừa tướng tố cáo cha con hai người liên thủ với Ma Môn cướp đoạt quan ngân hòng bỏ túi riêng, ngươi có nhận tội không?”
“ Bẩm điện hạ, dân nữ không có cùng sơn tặc liên thủ, càng không có cướp bạc làm của riêng” Phượng Khinh Vũ dừng một chút, liếc nhìn Doãn Hạc Linh đang đứng bên cạnh Tông Chính Vân Thanh :
“ Là có người liên thủ với Ma Môn đem quan ngân dời đi, ngược lại tới vu oan hãm hại cha con dân nữ, xin điện hạ điều tra rõ ràng, trả lại trong sạch cho Phượng gia”
“ Hừ, Phượng Khinh Vũ, chứng cớ đã rõ ràng, ngươi đừng có ngụy biện” Doãn Hạc Linh bị ánh mắt bén nhọn của ả nhìn chằm chằm, thấy không tự nhiên, không khỏi cao giọng trách mắng
“ Thế nào?. Doãn đại nhân chột da?” Khóe môi Phượng Khinh Vũ cong lên, âm điêu không nhanh không chậm
“ Ai chột dạ, ngươi đừng vu cáo” Doãn Hạc Linh xác thực có chút chột dạ, nhưng không phải vì nàng nói đám quan ngân kia ở trong phủ của mình, mà là chuyện hắn cùng với Thẩm Kính Chi liên thủ, hãm hại cả Phượng gia
“Yên lặng!” Tông Chính Vân Thanh nhíu nhíu mày, lạnh giọng lên tiếng
“Phượng Khinh Vũ, ngươi nói tiếp.”
“ Điện hạ, quan ngân kia quả thực đang ở trong Doãn phủ”
Câu nói của nàng rất có trọng lượng, thu hút mọi ánh mắt của mọi người. Ngay từ đêm qua, khi nàng và Thẩm Kính Chi nhận nhau, đã nghĩ ra mưu kế này, đem số bạc đó bỏ vào phủ của Doãn Hạc Linh, sau đó sẽ cho người đi thông báo với Lệ vương Tông Chính Vân Thanh. Tông Chính Vân Thanh cùng với Tông Chính Vân Triệt luôn đối đầu với nhau. Những chuyện liên quan đến Hiền vương, hắn vô cùng vui vẻ đi làm. Sau khi hắn nghe người báo cáo, lập tức tiến cung chờ lệnh, muốn thẩm lý vụ án tham ô quan ngân của Phượng gia
“ Ngươi nói bậy!”
Doãn Hạc Linh kinh sợ, chỉ vào Phượng Khinh Vũ gầm lên, nếu không phải có Lệ vương ở đây, hắn nhất định sẽ dụng hình với ả
“ Ta không có nói bậy, điện hạ chỉ cần phải người đến lục soát tướng phủ, sẽ tìm ra manh mối thôi” Phượng Khinh Vũ nhìn Doãn Hạc Linh cười lạnh, ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết, bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử một chút mùi vị tự ném đá vào chân mình là như thế nào
“Ừ.”
Tông Chính Vân Thanh nghe vậy lập tức phân phó cả đám Cẩm y vệ đi lục soát phủ, rất nhanh người lục soát phủ đã trở về bẩm báo
“Bẩm Điện hạ, bên trong tướng phủ tìm ra quan ngân!”
“Cái gì, không thể nào, làm sao có thể?”
Doãn Hạc Linh mặc dù không phải là người thông minh, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không đem số quan ngân kia bỏ trong phủ của mình
Thẩm Kính Chi, nhất định là hắn hại!. Nhưng vì sao Thẩm Kính Chi lại muốn hại hắn?
“ Doãn thừa tướng, chứng cớ xác thật, ngươi có gì để nói!. Người đâu, đem Doãn Hạc Linh giải vào đại lao, chờ ngày xét xử” Tông Chính Vân Thanh lạnh lùng dứt lời, ý vị sâu xa nhìn Phượng Khinh Vũ một cái
“Oan uổng a! Ta oan uổng! Điện hạ, Điện hạ ngươi phải tin tưởng ta!”
Doãn Hạc Linh làm sao chịu nhân tội, hắn vội vàng kéo cánh tay của Tông Chính Tông Chính Vân Thanh, kêu to.
Thị vệ hai bên lập tức tiến lên ngăn cản Doãn Hạc Linh, Tông Chính Vân Thanh phất tay áo, đi ra ngoài
Rất nhanh, có thánh chỉ ban xuống. Doãn Hạc Linh vì cấu kết với tặc nhân cướp quan ngân, lại không chịu khai ra đồng đảng đang ở chỗ nào, nể tình hắn làm quan nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao. Cho nên đày đến biên cương. Tộc Doãn Thị là nam đày đến biên cương làm nô dịch, toàn bộ nữ tử vào hoàn cung hoặc đến tất cả phủ nha chờ làm nô dịch
Mà Doãn Ngọc Yên, tam tiểu thư của hữu tướng phủ trước nay luôn có hiềm khích với Phượng Khinh Vũ, lại bị phân đến Phượng phủ làm nô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.