Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 71: Kinh biến (1)

Phi Sắc Khuynh Thành

21/11/2013

Nhìn chăm chú vào nàng không phải là ai khác, chính là người mà ngày trước nàng mượn cớ đang mang thai hài tử của Hiền vương Điện hạ mà bị nàng đánh Châu nhi.

Kể từ sau vụ việc đó, Châu nhi vẫn thầm hận Hoàn nhi, thật ra thì nàng đã sớm muốn tùy thời trả thù, chỉ là bởi vì Hoàn nhi đã thành công trở thành Hiền vương Trắc phi, thân phận đã vượt xa nàng hôm nay rồi, nàng muốn báo thù lại tìm mãi không có cơ hội nên mới đành tạm gác lại một bên. Nhưng Châu nhi chưa bao giờ thực sự bỏ qua cho Hoàn nhi, cho nên đối với nhất cử nhất động của Hoàn nhi, nàng cực kỳ lưu tâm.

Ai ngờ hôm nay, vừa lúc thấy được bộ dáng Hoàn nhi bị thương ở Thấu Phương điện, từ cửa sau đi ra, Châu nhi ở trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ Hoàn nhi ngươi cũng có hôm nay, quả nhiên làm Hiền vương Trắc phi cũng không phải là tất thảy đều như ý, còn không phải chỉ là món đồ bị Thục phi nương nương muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi sao!

Châu nhi bởi vì chuyện Hoàn nhi bị đánh mà tâm tình tốt hẳn lên, khi hầu hạ Mạnh Quý phi cũng không giấu nổi sự nhiệt tình, ngay cả Mạnh Quý phi cũng nhìn thấu sự bất đồng của nàng so với mọi hôm.

"Chuyện gì cao hứng như thế à?" Mạnh Quý phi ngồi trước gương đồng đang trang điểm, một cung nữ cài trên mái tóc nàng một đóa Phù Dung bạch ngọc trâm, nàng soi gương nhìn quanh nhìn quẩn một hồi, cảm thấy không tệ, lúc này mới đứng dậy hỏi Châu nhi.

"Nương nương!" Châu nhi vội vàng tiến lên đỡ Mạnh Quý phi, trong miệng lại khoái đạo: "Nô tỳ mới từ Thấu Phương điện tới đây, Thục phi nương nương thực là đã nổi giận rất lớn, đem Hiền vương Trắc phi đánh cho thê thảm, trán nàng ta tứa máu, chảy ra không ngừng, Hiền vương Trắc phi sợ bị người ngoài nhìn thấy, phải từ cửa sau Thấu Phương điện mà rời đi !" Nàng vừa cười vừa nói vô cùng vui vẻ.

Mạnh Quý phi nương nương cũng vô cùng căm ghét người của Thấu Phương điện, vừa đúng nàng còn có thể đụng tới hoan tâm Mạnh Quý phi.

"Làm sao như thế được, ngươi không có nhìn lầm rồi chứ?" Mạnh Quý phi nghi ngờ nhìn về phía Châu nhi, nàng sờ sờ búi tóc trên đầu, khóe miệng còn mang theo vài phần ý cười, tâm tình có thể nói là cực tốt.

Châu nhi vốn là do sự chất vấn của Mạnh Quý phi mà bị doạ sợ, nhưng nhìn ra thần sắc Mạnh Quý phi, lại cảm thấy Mạnh Quý phi không hề giống tức giận, lúc này mới vội vàng cười nói: "Nương nương, nô tỳ cũng không dám nhìn lầm, Châu nhi cũng là cừu hận cô ta, nô tỳ như thế nào lại nhìn lầm nàng ta? Nương nương, chính mắt nô tỳ thấy y phục trên người nàng có vết máu, không còn nửa điểm giống Trắc phi nương nương, đối với Doãn Thục phi, nàng cũng chỉ bằng cung nữ bình thường, thậm chí không bằng, điều này là nô tỳ nghe tiểu cung nữ bên Thấu Phương điện nói qua!"

"Nói như vậy, lời ngươi là sự thật?" Mạnh Quý phi mi tâm lộ ra biểu tình suy tư, "Lẽ ra không nên như vậy, dù Doãn Thục phi không ư Hoàn nhi, nhưng rốt cuộc Hoàn nhi mang thai hài tử của Hiền vương, hiện tại trong cung nàng ta chẳng phải là bảo bối được cưng chiều nhất sao? Ai ai cũng dè chừng nàng ta, lẽ ra thân là tổ mẫu Doãn Thục phi càng nên bảo hộ nàng mới phải, thế nào lại đối xử với nàng ta như vậy !"

"Nương nương, nô tỳ cũng không dám lừa nương nương, chuyện này nô tỳ tận mắt nhìn thấy, cũng quyết định không có nhận lầm người!" Châu nhi vội vàng thao thao nói, nàng nhìn được, Mạnh Quý phi cũng không phải là không tin nàng, mà là từ trong lời của nàng, có thể suy ra ý tứ khác.

Không thể không nói, trong cung này nữ nhân có thể sống sót, đều không ai là hiền lành, ngay cả Châu nhi chỉ là cung nữ nhỏ nhoi như vậy cũng là không hề đơn giản.

"Trừ phi. . . . . ." Mạnh Quý phi sóng mắt lưu chuyển, như yên tự huyễn, trong lời nói đã có thể nghe ra mấy phần suy đoán.

"Ý của nương nương là, trừ phi Doãn Thục phi căn bản là biết Hoàn nhi không có mang thai Hoàng Trưởng Tôn, nếu không nhất quyết không đối đãi Hoàn nhi như thế, dù sao Hoàn nhi mang thai cũng là tôn nhi của Doãn Thục phi ?" Châu nhi mạnh miệng lựa theo lời nói của Mạnh Quý mà xen vào một phen, không tự chủ, đem điều ngờ vực trong lòng nói ra.

Nàng kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Quý phi, đây hiển nhiên không phải là lời nàng nên nói, chỉ là, lời này lại buông ra đúng với ý Mạnh Quý phi, cũng không phải là không có khả năng.

Mạnh Quý phi sắc mặt có mấy phần đấu tranh, Châu nhi cũng chính là nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, nhưng nàng lại không thể giống như Châu nhi như vậy dễ dàng để những lời như vậy ra khỏi miệng, trong lòng nàng ngược lại hi vọng, suy đoán của Châu nhi chính là sự thật.

"Nương nương!" Nhìn thấu Mạnh Quý phi đấu tranh nội tâm, Châu nhi bắt đầu thêm mắm dặm muối nói, "Nương nương cẩn thận suy ngẫm một chút, đứa nhỏ Hoàn nhi mang trong mình không chỉ là Hoàng Trưởng Tôn Điện hạ, còn là cháu nội của Thục phi nương nương, Thục phi nương nương vì mong muốn được bệ hạ sủng ái lẫn nữa, Hoàng Tôn này cũng là không cho sơ thất, nàng làm sao vào lúc này lại đối đãi Hoàn nhi như thế, nếu không sợ mất đi Hoàng Trưởng Tôn chẳng phải nên nhất mực cưng chiều nàng ta sao? Nếu là Hoàng Trưởng Tôn Điện hạ có chuyện. . . . . ." Nàng sắc mặt mang theo ý quỷ dị, nói tới đoạn này, nàng ta lại ngưng không nói nữa.

Không thể không nói, Châu nhi thật sự là hận Hoàn nhi tới tận xương tủy, đây chính là lòng ghen tỵ của con người, xuất thân của nàng cùng Hoàn nhi chẳng hề khác nhau, một kẻ trước là cung nữ của Doãn Thục phi, một là cung nữ của Mạnh Quý phi, thân phận khởi đầu đều như nhau, tại sao Hoàn nhi có thể thượng làm Trắc phi nương nương, còn nàng mãi vẫn chỉ là cung nữ nhỏ bé?

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, giả dụ như Hoàn nhi vốn là một tiểu thư con quan thất thế, nếu quả thực như vậy Châu nhi cũng sẽ không có ý định lật nàng ta, nói đúng hơn là không dám, nhưng là hai người thân phận không sai biệt lắm, nàng lúc này nổi lên lòng ganh tỵ, huống chi, Hoàn nhi sau khi trở thành Trắc phi chuyện đầu tiên làm chính là mượn cớ Hoàng Trưởng Tôn đem lấy nàng hung hăng đánh cho một trận.

Nhưng lúc này đây chưa ai nghĩ đến, Châu nhi lần này tuy nhỏ mọn thế nhưng lại là chó ngáp phải ruồi.

"Châu nhi, chuyện này ta giao cho ngươi đi làm, chuyện thành, Bổn cung khắc có trọng thưởng, nếu muốn trở thành giống như Hoàn nhi, cũng chưa hẳn là không thể!" Mạnh Quý phi đổi ý, đã đem chuyện này suy tư từ tận đáy lòng suy tư một lần.

Nếu Hoàn nhi thực sự là giả mang thai, như vậy Doãn Thục phi cùng Hiền vương coi như đã phạm vào tội khi quân, từ xưa hoàng gia coi trọng nhất đúng là chuyện con cháu để nối dõi, mẹ con Doãn Thục phi hai người dám gian lận chuyện này, đây là tội lỗi lớn bậc nhất, bị tịch biên gia sản chu di diệt tộc cũng không quá đáng. Nàng trừ đi một đối thủ, không cần nói cũng biết là có thêm lợi thế; nhưng nếu như chuyện này không thành, như vậy có thể đổ lỗi cho ân oán giữa Châu nhi cùng Hoàn nhi, nói thế nào cũng không dính líu tới nàng, nàng cùng lắm chỉ là tổn thất một tiểu cung nữ mà thôi.

Một cơ hội lớn như vậy, cớ sao mà không làm!

"Dạ, nương nương, nô tỳ tuân lệnh!" Châu nhi vội vàng lên tiếng. Nàng không ngờ Mạnh Quý phi đổi ý nhanh như vậy, tuy nhiên nàng thực đã bị lời nói của Mạnh Quý phi mê hoặc, Mạnh Quý phi ám hiệu cho nàng hiểu, nếu như chuyện này thành công, như vậy nàng muốn trở thành Lệ Vương Trắc phi chẳng phải là chuyện gì khó khăn.

Châu nhi chưa bao giờ dám nghĩ, bản thân cũng có thể có phất lên thành Phượng Hoàng chỉ trong một ngày, đợi đến lúc Tông Chính Vân Triệt bị trừ bỏ, bệ hạ cũng chỉ còn lại có hai vị hoàng tử Tông Chính Vô Song cùng Tông Chính Vân Thanh, nghe nói Tông Chính Vô Song mắc bệnh từ nhỏ, như vậy, có khả năng ngồi lên ngai vàng không phải chỉ còn có Lệ Vương Điện hạ hay sao? Nếu như nàng thành Lệ Vương Trắc phi, như vậy tương lai lên làm hoàng phi chỉ còn là chuyện một sớm một chiều, nói không chừng còn có thể làm hoàng hậu . . . . . .

Nhưng ngẫm lại, thật ra thì Hoàn nhi cũng là một nha đầu thông minh, mấy mẹo nhỏ trong Hoàng thất bí sự không phải là không biết, nhưng giờ đây mắt nàng đã bị huyễn tượng tốt đẹp trước mắt che mờ, một lòng chỉ nghĩ tới vị trí Lệ Vương Trắc phi, cũng không còn quan tâm tới sự nhỏ mọn của Mạnh Quý phi nữa.

Ban đêm!

Hiền vương phủ đèn dầu sáng rỡ, người ra người vào, nha hoàn gia nô đi lại tấp nập trong vương phủ, bưng lên vô số cao lương mỹ vị phong phú đủ kiểu, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng, còn về nguyên nhân thì, dĩ nhiên chính là Minh Đế giá lâm Hiền vương phủ, vì Hoàng Trưởng Tôn cầu phúc.

Đây chính là thiên đại hoàng ân a, Hiền vương phủ trên dưới không kẻ nào dám lười biếng, có thể nói là tưng bừng không thể tưởng được, hạ nhân trong phủ cũng là khí thế ngất trời.

Lại nói, chuyện này còn là do Mạnh Quý phi hết sức thúc đẩy, nàng nói đây là Hoàng Tôn đầu tiên của Minh Đế, Minh Đế dĩ nhiên là rất coi trọng, nhưng Minh Đế cũng không có nghĩ đến sủng phi của mình lại biết phân rõ thị phi, cho dù không phải là nhi tử của mình, cũng biết rõ đạo lý, Minh Đế mặt nở nụ cười, hài lòng nhìn về phía Mạnhn Quý phi.



Doãn Thục phi ngồi ở một bên thì ngược lại làm bô dạng khinh khỉnh cười nhạt, nhất là khi nhìn thấy Minh Đế cùng Mạnh Quý phi một bộ chàng chàng thiếp thiếp tình tứ hết sức, hai hàm răng càng cắn chặt vào. Chính là bởi vì Hoàn nhi không có mang thai Hoàng Trưởng Tôn, nàng mới phải lo lắng nghĩ kế, không ngờ tới Hoàng đế coi trọng tôn nhi này hư vậy, ban ân điển lớn lao như thế này, bây giờ ngộ nhỡ. . . . . .

Doãn Thục phi không dám tưởng tượng đi xuống!

Hôm nay Hoàng thất tề tụ rất đông ở Hiền vương phủ, ngay cả Tông Chính Vân Triệt cùng Tông Chính Vân Thanh cũng đều tới, trên mặt tất cả mọi người đều là vui mừng, không ai phát hiện Hoàn nhi đứng ngồi không yên, gương mặt hoảng hốt cùng lo lắng cực lực.

Bình thường Hoàn nhi rất khôn ngoan, nếu không đã không giúp Doãn Thục phi bày ra chuyện giả mang thai này, mặc dù ban đầu nguyên nhân chính là nàng muốn mượn cớ Hoàng Trưởng Tôn trèo cành cao, thế nhưng nói cho cùng tâm kế của nàng chưa sâu, hôm nay Hoàng đế cùng các vị phi tần, vương gia đều tới, mục đích đúng là khối thịt (*) trong bụng của nàng, nhưng nàng trong bụng lại không có khối thịt nào cả, dù sao cũng chỉ là một tiểu nha đầu gan chưa đủ lớn, rốt cuộc chột dạ, được Hoàng đế coi trọng hóa ra đáng sợ như vậy!

(*) đây là từ của tác giả

"Hoàn nhi, ngươi sao trông có vẻ không thoải mái, ngươi nay đang mang thai Hoàng Trưởng Tôn của Hoàng thượng rồi, cần phải chú ý nhiều tới thân thể của mình, thân thể khó chịu phải đi cho mời thái y ngay, cũng đừng tự mình chịu đựng!" Mạnh Quý phi làm ra một bộ mặt quan tâm chân thật, đi tới gần, nắm bàn tay Hoàn nhi nhỏ bé, trong miệng cũng là nói: "Xem này khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa cũng rất ưa nhìn chứ."

Minh Đế cũng chuyển sự chú ý tới Hoàn nhi, đây chính là Hoàng tôn đầu tiên của hắn, không thể khinh thường, lập tức cũng cực kỳ quan tâm, nói thẳng: "Sao có thể tùy tiện như vậy, ta sẽ cho phái thái y tới Hiền vương phủ, chuyên chức chăm sóc hoàng tôn của trẫm!"

"Hoàng thượng lời này nói đúng rồi, đây chính là đại hỷ sự của Hoàng thất, sao có thể khinh thường?" Mạnh Quý phi gương mặt vui vẻ, vội vàng tiếp lời nói, "Đã là đại hỷ sự của Hoàng thất, chỉ mong bệ hạ sớm được bế tôn nhi, lẽ ra chuyện này vốn không nên bận đến bệ hạ quan tâm , là do chúng nô tì sơ sót, nên truyền thái y."

"Việc này, không cần chứ?" Doãn Thục phi cuống quít mở miệng, nếu như bị thái y chẩn đoán được Hoàn nhi không có hoài thai hoàng tôn, như vậy mẹ con nàng làm sao gánh tội, nhưng hiện nay Hoàng đế cùng Mạnh Quý phi đều tán thành chuyện này, nàng cũng khó mà cự tuyệt.

"Nô tì sẽ chăm sóc thật tốt trưởng tôn, hoàng thượng, ngươi nói này xem trong vương phủ, chẳng phải lắm thầy thì nhiều ma sao, quá nhiều người ngược lại bất lợi cho tu dưỡng, phụ nữ có thai, quan trọng nhất là giữ cho tâm tình tốt!" Nàng hướng Hoàn nhi nháy mắt, ý bảo nàng phụ họa lời của mình.

"Đúng vậy, thưa bệ hạ, Hoàn nhi không có việc gì!" Hoàn nhi vội vàng tiếp lời, sự tình xoay theo hướng này, bây giờ nàng cùng Doãn Thục phi đành đứng trên cùng một trận tuyến .

"Điều này ngươi nói cũng có lý, nhưng trưởng tôn điện hạ không thể qua loa. . . . . ." Mạnh Quý phi còn muốn nói thêm cái gì, lại tinh mắt nhìn thấy một tiểu nha hoàn nhanh như mèo lách người chạy ra bên ngoài, vì vậy dừng một chút, nói một câu: "Người làm trong Hiền vương phủ sao lại có kẻ không biết quy củ, nôn nôn nóng nóng, ngộ nhỡ đụng phải chủ tử thì các ngươi định làm sao?"

Nàng giả bộ như vô ý thức oán trách một câu, nhưng thanh âm cực lớn, thu hút sự chú ý của mọi người, lập tức ánh mắt của tất cả người trong phủ đều đổ dồn về phía tiểu nha hoàn kia.

"Không phải lỗi của nô tì, không phải là của nô tì, là của Trắc phi nương nương. . . . . ." Ai biết tiểu nha đầu kia lập tức liền quỳ trên mặt đất, hoảng hốt kêu lên, còn định dập đầu, trong ngực nàng bọc quần áo cũng lập tức rơi trên đất, cũng không biết túi trang phục kia có hay là không có buộc lại, mà toàn bộ đều giải tán ra.

Từ trong túi rơi xuống, đều là quần áo còn dính chút máu. . . . . .

"Chuyện gì xảy ra?" Minh Đế nhìn về phía Doãn Thục phi, gương mặt tức giận, cũng không biết hắn liên tưởng đến cái gì.

Doãn Thục phi hơi giật mình nhìn chằm chằm những thứ mang máu đang nằm ngổn ngang trên đất kia, hận không thể đem toàn bộ vùi xuống hố sâu, nàng cắn cắn môi, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Minh Đế lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm vào mấy mảnh quần áo, sắc mặt âm tình bất định, cũng không biết đang suy nghĩ gì, Mạnh Quý phi kinh ngạc kêu lên: "Ngươi mới vừa nói gì, cái gì Trắc phi nương nương?"

"Nô tỳ, nô tỳ là phụng Trắc phi nương nương chi mệnh, mang chỗ quần áo dính máu này vứt đi!" Tiểu nha hoàn nói mạch lạc rõ ràng, cơ thể run rẩy không ngừng.

"Ngươi, nói!" Hoàng đế quay lại nhìn về phía tiểu nha hoàn.

"Nô tỳ, nô tỳ không biết, Trắc phi nương nương tới tẩm cung một chuyến, trở lại trang phục trên người đã nhiễm toàn máu, Trắc phi nương nương còn bị thương rất nặng, toàn thân từ trên xuống dưới đều thâm tím, nô tỳ nhìn giống như là bị người đánh, trên trán cũng có vết thương, chỉ là ẩn ở phía trong, bệ hạ nhìn không ra. . . ." Tiểu nha đầu vâng vâng dạ dạ mở miệng.

"Ngươi nói tiếp, Bổn cung cũng muốn tra một chút, đây là người nào to gan như vậy, lại dám đánh mẫu thân Hoàng Trưởng Tôn của chúng ta, lần này lỡ là Hoàng Trưởng Tôn có mệnh hệ gì. . . . . ." Mạnh Quý phi nói được nơi này đừng nói rồi, người ở chỗ này đều là người thông minh, trong lời nói của nàng ý tứ, tất cả mọi người đã hiểu.

Câu nói dừng lại ở đúng chỗ cao trào. Đúng là điểm dừng lý tưởng!

Minh Đế quả nhiên tức giận, nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn ý bảo nàng nói ra tất cả nhũng điều nàng biết. Lời nói của Mạnh Quý phi đã động tới ranh giới chịu đựng cuối cùng của hắn, Hoàng Trưởng Tôn của hắn không thể có sơ thất, đủ để chứng minh hắn đối với tôn tử đầu tiên nặng lòng tới mức nào.

"Trắc phi nương nương sau khi trở lại, lời nói phát ra đều là mắng Thục phi nương nương, nô tỳ nghe ý của Trắc phi nương nương, thật giống như việc nương nương bị thương, tất cả đều là do bị Thục phi nương nương đánh!" Tiểu nha hoàn nói qua liền cúi đầu, "Trắc phi nương nương không dám truyền thái y, chỉ ở trong phòng lau chút Kim Sang Dược, cho nên, nô tỳ mới đem chỗ quần áo dính máu này bỏ đi."

"Trên y phục dính nhiều máu như vậy, cũng không biết lúc ấy chảy máu bao nhiêu, Doãn Thục phi ngươi thật đúng là độc ác, ngươi là muốn đưa Hoàng Trưởng Tôn vào chỗ chết sao?" lời nói của Mạnh Quý phi lại càng như đổ thêm dầu vào lửa.

"Chuyện gì xảy ra?" Minh Đế quay sang Doãn Thục phi, "Đây thật là ngươi gây nên?"

"Bệ, bệ hạ!" Doãn Thục phi sợ đến mức vội vàng quỳ xuống, "Thần, nô tì. . . . . ." Nàng lắp bắp không thốt nên lời, chuyện này, nàng chẳng thể biện minh nữa rồi!

Không đợi Doãn Thục phi nói gì, Mạnh Quý phi đột nhiên chen miệng nói: "Bệ hạ, nên nhanh truyền thái y, Trắc phi bị đánh cho thành như vậy, cũng không biết Hoàng Trưởng Tôn. . . . . ."

Diễn trò phải diễn đến tận cùng, nàng lại đi tới kéo tay Hoàn nhi nói, "Ngươi đó cái đứa nhỏ này, sao lại phải chịu khổ như vậy!"



Minh Đế cũng không có thời gian xử lý Doãn Thục phi, hắn giận đến sắc mặt tái xanh, một chuyện tưởng hoang đường mà hóa ra có thật, thật không thể tưởng tượng trên đời có nữ nhân ác tâm như vậy, đối với một phụ nữ mang thai cũng có thể hạ thủ tàn tệ không nương tay, mà người kia lại là đang mang thai đứa cháu nội của nàng ta, nếu hôm nay tới Hiền vương phủ không phải là chủ ý của Mạnh Quý phi, hắn vẫn còn không biết, "Mau, mau cho truyền thái y !"

Hắn quay đầu lại nhìn Doãn Thục phi nói, "Nếu là tôn tử của trẫm có chuyện gì, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, ngươi, ngươi cút sang một bên cho trẫm!" Hắn đem Doãn Thục phi đẩy sang một bên.

Lúc này Doãn Thục phi làm sao còn dám nguỵ biện, không thể làm gì khác hơn là lui ra một bên, mặt mày trong chốc lát tràn ngập lo lắng.

Đến lúc này nếu nàng còn không biết mình trúng phải kế của Mạnh Quý phi, nàng chính là một cái chày gỗ, cả quá trình nàng một câu cũng không chen vào nổi, trơ mắt nhìn tình thế phát triển thành đúng như ý muốn của nàng ta. Sợ rằng, ngay cả thái y, Mạnh Quý phi cũng an bài rồi cũng nên?

Lần này, để xem nàng còn có cách nào có thể tưởng tượng? Doãn Thục phi hận hận nhìn Mạnh Quý phi, hận không thể đem nàng băm vằm thành trăm mảnh, nhưng Mạnh Quý phi ngược lại không thèm liếc nhìn nàng một cái, nàng bây giờ vô cùng tự tại.

Rốt cuộc, có thể diệt trừ bớt một tên ngáng đường Thanh nhi rồi, tâm tình của nàng bây giờ hưng phấn lên rất nhiều.

Cùng lúc đó, Tông Chính Vân Triệt thần sắc âm tình bất định, hắn tựa hồ cũng đoán được điều gì sắp xảy ra, nắm chặt quyền nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Rất nhanh, thái y đã đến, lần này tới không phải là thái y của lần trước nữa, hắn thỉnh an Minh Đế, nhưng Minh Đế hiện tại không có tâm tình nghe hắn thỉnh an: "Mau đi xem một chút, Hoàng Trưởng Tôn của trẫm như thế nào!"

Lúc này hắn không để tâm đến thương thế trên người của Hoàn nhi, hắn chỉ quan tâm sự an nguy của Hoàng Trưởng Tôn mà thôi!

"Dạ, bệ hạ!" Thái y vâng mệnh mời Hoàn nhi tới bên giường, sau đó ấn lên mạch trên cổ tay Hoàn nhi, hắn chẩn nửa ngày, sắc mặt cổ quái, một bộ suy tư, nhưng thủy chung không chịu nói lời nào.

"Như thế nào?" Minh Đế ở một bên sốt ruột hỏi.

Thái y lại cẩn thận chẩn đoán mạch tượng của Hoàn nhi, hắn vừa chẩn đoạn nửa ngày, đột nhiên sau đó quỳ xuống, mặt hoảng hốt nói: "Bệ hạ, vi thần vô năng, thật sự chẩn đoán không ra dấu hiệu Hiền vương Trắc phi có mang thai a!"

"Cái... cái gì?" Minh Đế đột nhiên lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi trên ghế, gương mặt không thể tin, "Ngươi chẩn đoán lại xem nào."

Đồng thời, sắc mặt Doãn Thục phi cùng Tông Chính Vân Triệt cũng là đại biến.

Thái y theo lời lại đi chẩn mạch cho Hoàn nhi lần nữa, Mạnh Quý phi ở một bên thêm vào, "Bệ hạ, điều này sao có thể, lần trước thái y kia rõ ràng nói Hoàn nhi mang thai, không bằng đem hắn cùng những thái y tinh thông ở Thái Y Viện cùng chẩn đoán, nghe bọn họ nói một chút."

"Chuẩn tấu!" Minh Đế phất phất tay, liền có thái giám chạy tới hoàng cung tuyên triệu thái y.

Không bao lâu sau, toàn bộ thầy thuốc ở Thái Y Viện đã tụ tập đến Hiền vương phủ, mỗi thái y đều tiến lên phía trước tỉ mỉ chẩn mạch cho Hoàn nhi, cuối cùng chung một kết luận là: Hoàn nhi chưa từng mang thai.

Không phải thai nhi khó giữ được, cũng không phải là bị sảy, mà là Hiền vương Trắc phi từ đầu tới cuối không hề mang thai.

Cả phòng xôn xao!

Mấy ngày nay ai cũng có thể nhìn ra được Minh Đế quan tâm đứa cháu chưa chào đời này tới nhường nào, nhưng bây giờ trước mặt tất cả mọi người trong Hoàng thất, lại nghe được tin tức từ đầu tới cuối người cháu này không hề tồn tại.

"Ai có thể nói cho trẫm đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trò cười lớn nhất thiên hạ, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ." Minh Đế giận tới đỉnh điểm bước chân không yên đi tới đi lui trong căn phòng, giận dữ nhìn ba người đang quỳ gối trước mặt mình là Doãn Thục phi, Tông Chính Vân Triệt cùng với Hoàn nhi, chướng mắt hắn vung chân đã một cước thẳng vào Doãn Thục phi, khiến Doãn Thục phi ngã úp sấp trên đất, bò cũng không dám bò dậy.

"Bệ hạ!" Doãn Thục phi trên mặt đất khóc thút thít, van xin Minh Đế nương tay vì tình cảm ngày xưa.

"Việc này đã quá rõ ràng rồi, nàng từ đầu tới cuối là lừa gạt bệ hạ, Hoàng Trưởng Tôn căn bản không tồn tại, Doãn Thục phi ngay từ đầu bởi vì biết Hoàn nhi không có thai, mới dám hạ thủ với Hoàn nhi, đây là một âm mưu, một âm mưu không thể chối cãi!" Mạnh Quý phi ở một bên lại nói, nàng vô cùng kích động, giờ khắc này rốt cuộc đã tới, nàng có thể diệt trừ mẹ con hai người này, giúp Thanh nhi tiêu diệt một chướng ngại rồi.

"Doãn Thục phi, hành động này của ngươi là khi quân, lừa gạt hoàng thượng là tội khi quân phạm thượng, ngươi biết không?" Mạnh Quý phi lớn tiếng nói, dễ dàng quy cho Doãn Thục phi tội trạng lớn nhất thiên hạ.

Trên thế giới còn có tội danh nào lớn hơn khi quân chứ? Mà ngươi dùng kế nào lại bày ra trò dối vua gạt chúa, lợi dụng lòng quan tâm của hoàng đế tới hoàng tôn, Doãn Thục phi, ngươi nhất định phải chết, Mạnh Quý phi hả hê nghĩ.

Doãn Thục phi căn bản chưa từng nghĩ tới mình lại khi quân, nàng chỉ là muốn lợi dụng Hoàng Trưởng Tôn tranh thủ sự sủng ái của Minh Đế mà thôi, nàng thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, chính mình lại tạo cơ hội cho Mạnh Quý phi dễ dàng gắn cho nàng tội danh lớn lao, kinh thiên động địa tới vậy.

"Bệ hạ, ngươi tin tưởng nô tì, nô tì thật sự không biết!" Doãn Thục phi quỳ bò đến dưới chân Minh Đế, vừa khóc lóc vừa kể lể, đột nhiên nàng ánh mắt chuyển lệ, ngón tay ngọc ngà nâng lên chỉ thẳng vào Hoàn nhi đang quỳ rạp dưới đất, giọng nói tràn ngập hung ác cùng oán hận, "Là nha hoàn này, đều là do con tiện tỳ này, nó lừa gạt thiếp, là nó lừa gạt thiếp!"

Mạnh Quý phi khóe miệng khẽ nâng lên, nụ cười khinh bỉ ngưng trên khuôn mặt tinh xảo của nàng, ánh mắt mang theo lệ khí, nhìn lướt qua Doãn Thục phi lúc này đã rối loạn.

Hừ! Nàng ta cho là bây giờ còn có thể chối cãi được sao?

Hoàn nhi khiếp sợ không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Doãn phi khuôn mặt như gặp phati ma, đôi mắt trung đầy tràn sợ hãi, nàng chu môi, vội vàng muốn phân biệt, lại cảm nhận được ánh mắt uy hiếp phóng tới từ Tông Chính Vân Triệt ở bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook