Sủng Phi Đông Bắc Của Bạo Quân
Chương 10: Lạc đường
Nhất Chích Đại Nhạn
09/09/2021
Diệp Dương thành thành thật thật ở trong cung dưỡng thương vài ngày, ngày đó cậu vốn chỉ bị cắt qua da thịt, vết thương không nghiêm trọng lắm, độc tính trong cơ thể đã sạch, vết thương lành cực nhanh, mà Phong Loan thì luôn muốn qua đêm trong cung cậu, Diệp Dương đã coi hắn thành một cậu trai nhỏ bị tổn thương cả thể xác lẫn tâm hồn, trái lại Phong Loan cũng không có ý gì với cậu, cậu mỗi khi rãnh rỗi lại bắt lấy Phong Loan vuốt mông ngựa, cuối cùng cũng tăng độ thiện cảm của Phong loan lên 37 một lần nữa.
Ngày hôm đó là ngày mười lăm tháng bảy, tết Trung Nguyên.
Diệp Dương nhớ rất rõ.
Mười lăm tháng bảy, tình tiết trong sách gốc xảy ra chuyện lớn.
Theo hướng phát triển trong sách gốc, sau khi Sở Liên được lâm hạnh, quan hệ với Phong Loan vẫn chưa cải thiện được bao nhiêu, cho đến ngày mười lăm tháng bảy, Sở Liên đi lang thang ban đêm trong cung rồi lạc đường, bắt gặp Phong Loan đang lén cúng tế cho mẹ.
Thái hậu hiện tại cũng không phải mẹ đẻ của Phong Loan, sách nói mẹ đẻ của Phong Loan được phân cho vị trí không cao, lại nhiều bệnh xưa nay, thái hậu nuôi hắn lớn lên, không thích hắn nhắc đến mẹ đẻ, hắn cũng chỉ có thể trộm mà làm, mà lần vô tình gặp gỡ này khiến cho Sở Liên cùng Phong Loan có chung bí mặt, càng làm Sở Liên hiểu được điểm thiếu hụt trong lòng Phong Loan, mới biết làm thế nào mới có thể chiếm được sự sủng ái của thánh tâm.
Diệp Dương còn ôm một lòng tác hợp cho các nhân vật chính trong sách gốc, Phong Loan đã nói, đợi đến khi mọi chuyện đã thành, liền cho cậu một số tiền lớn rồi tiễn cậu xuất cung, vậy chỉ cần Phong Loan ở chung một chỗ với Sở Liên, liền giống như sứ mệnh của cậu đã kết thúc, chuyện tối nay, bất kể ra sao cậu tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy.
Diệp Dương quyết định trước tiên ở lại trong cung của mình trạch [1] hơn một ngày.
([1] trạch: từ mượn tiếng Nhật của Trung Quốc, ám chỉ những người nằm lì trong nhà hoặc trong phòng, chỉ bấm điện thoại, đọc truyện, ngủ ngày, các hoạt động đều quanh quẩn trong một phạm vi nhất định, ít hoặc thậm chỉ không tiếp xúc với bên ngoài.)
Hôm nay Phong Loan cần đi theo đủ loại quan lại để cúng bái, không có thời gian tới tìm cậu, sinh hoạt trong cung hiện nay quả là không thú vị, Diệp Dương ngủ thẳng một giấc từ sáng sớm tới giờ, đang ngồi ở đầu giường nghĩ thầm trưa nên ăn gì mới tốt, Vãn Quyên đã vội vã từ bên ngoài chạy vào.
"Minh tư tịch [2] đang cầu kiến ở bên ngoài." Vãn Quyên khẩn trương nói: "Nàng...Thân phận của nàng, nô tỳ không dám cản nàng."
([2] tư tịch: tên các nữ quan trong hoàng cung thời Đường.)
Cái tay đang cắn hạt dưa của Diệp Dương dừng lại một chút.
"Minh tài xế*?" Cậu có chút khó hiểu: "Trong cung còn có tài xế hở?"
(*Tài xế trong tiếng Trung là tư cơ, raw là 司机, còn tư tịch là 司籍, mặc dù cách viết khác nhau nhưng cách đọc và phiên âm giống nhau, đều là [siji], nên dễ nhầm lẫn, trong truyện bé thụ nhà ta nghe không rõ, nên đã nhầm hai từ này với nhau.)
Với trình độ khoa học kĩ thuật của thời đại ni, zậy thì lái được xe gì chớ? Dùng tay đẩy xe ba gác lớn á?
Vãn Quyên không thể làm gì hơn là nhỏ giọng giải thích: "Là Minh Nghiễn cô nương."
Diệp Dương đau não.
Cậu còn nhớ rõ ràng độ thiện cảm ban đầu chẳng thể giải thích được mà Minh Nghiễn dành cho cậu, trên đời này chẳng có sự yêu mến nào vô duyên vô cớ, cậu không rõ mục đích của thái độ mà Minh Nghiễn dành với cậu, mà trong sách thì Minh Nghiễn sau khi trở thành Hiền phi, thủ đoạn cung đấu rất có bản lĩnh, suýt nữa đẩy Sở Liên vào đường chết, nàng là miệng nam mô, bụng bồ dao găm, Diệp Dương rất không muốn giao tiếp với nàng.
Nhưng người đã tới, cậu cũng không thể để người ta phơi nắng ở bên ngoài.
Diệp Dương cất hạt dưa xong, chờ Minh Nghiễn bước vào.
Nhìn qua tâm tình của Minh Nghiễn rất tốt, nàng giống như có phần không sợ lạ, vừa bước vào cửa đã nhìn về phía Diệp Dương cười, một bên nói với Diệp Dương: "Vân thị quân, khí trời bên ngoài tốt như vậy, chẳng lẽ thái y không nhắc ngài nên ra ngoài một chút giải sầu một chút sao?"
Diệp Dương nhìn mặt trời lớn canh hai giờ chiều bên ngoài một chút: "...Như zầy thì đi răng được."
Minh Nghiễn: "Ô kìa, nhưng ta đã nhờ Ngự thiện phòng làm một ít kem đá, bảo bọn họ đưa đến Ngự hoa viên, nếu như không đến, chỉ sợ chảy hết ấy."
Diệp Dương: "Ặc..."
Minh Nghiễn: "Còn có bánh trôi băng lạnh nữa, nước mơ ướp lạnh, rượu hoa mai..."
Diệp Dương: "..."
Minh Nghiễn: "Nghe nói còn cái gì mà...trà sữa quan ngoại truyền tới, Vũ Tuyền Long Tỉnh [3] cộng thêm sữa tươi, lại ướp lạnh trong hầm băng, thêm chút bánh trôi mơ, hoàng thượng gần đây rất thích đấy."
([3] Vũ Tiền Long Tỉnh: trà Long Tỉnh hái trước tiết Cốc vũ, là phân nhánh ngon nhất của loài trà Lonh Tỉnh.)
Diệp Dương xoạt một phát đứng lên: "Sinh mệnh quyết định ở sự vận động, đi thôi...ngự thiện, dùng trong Ngự hoa viên vậy!"
...
Diệp Dương thật sự không rõ tại sao Minh Nghiễn lại tìm tới mình.
Bọn họ chẳng qua chỉ có duyên gặp một lần, ngồi chung một chỗ cũng không tìm được đề tài để nói, nếu không phải cái mâm này ăn ngon, cậu thật không muốn bước ra ngoài ngay giữa giờ ngọ.
Minh Nghiễn lại duỗi đầu nhìn cậu, hỏi: "Vân thị quân, ngày ấy ngài với hoàng thượng...sao rồi?"
Diệp Dương: "Hả?"
Ngày ấy? Ngày nào chớ?
"Hoàng thượng trách ngài?" Mặt Minh Nghiễn lộ nét cười: "Ta nghe Khang Ninh nói, Vân thị quân hình như khóc à?"
Diệp Dương: "..."
Khang công công, loại chuyện này không cần nói với bên ngoài chớ!!
Diệp Dương lập tức xua tay phủ nhận, không ngừng lắc đầu, nói: "Không có! Khóc cái gì mà khóc, nam tử hán đại trượng phu, đâu dễ rơi nước mắt!"
Lời còn chưa dứt, mặt của cậu trái lại đỏ trước tiên, mà Vân Dương dậy thì được một khuôn mặt mỹ nhân, nét mặt ửng đỏ, trái lại có chút vị thẹn thùng, Minh Nghiễn hình như ngay tức khắc đã hiểu, ý cười bên môi nàng càng sâu, sau khi khẽ gật đầu liền đổi chủ đề, nói với Diệp Dương: "Vân thị quân, ngài so với những người khác trong cung, thực sự rất khác biệt, cũng chẳng trách hoàng thượng thích ngài."
Diệp Dương miễn cưỡng cười cười, thích cậu gì chớ, cậu chẳng qua là vật che giấu nhỏ bé của cẩu hoàng đế mà thôi.
"Chỉ là thế cục trong cung này, ngài hình như còn chưa nhìn rõ." Minh Nghiễn nhẹ giọng nói: "Ngài cũng biết..Ngài đã ngăn cản không ít đường của người khác rồi."
Trong tay Diệp Dương còn cầm kem đá, vạn lần không nghĩ tới Minh Nghiễn bỗng dưng lại thốt ra một câu như vậy, cậu ngừng lại chốc lát, cũng chỉ có thể cẩn thận mở miệng nói: "Ta bây giờ không có ý tranh sủng."
"Tranh sủng?" Minh Nghiễn hơi mím môi: "Ngài cho rằng, thứ bọn họ tranh là sự sủng ái của hoàng thượng sao?"
Diệp Dương: "..."
Phim truyền hình cùng tiểu thuyết cung đấu cậu từng xem lúc dưỡng bệnh khi còn sống, giống như đã hình thành một hình thái tư duy, chỉ cảm thấy trong thâm cung này, phi tần tranh sủng vốn là chuyện đương nhiên, người người đều muốn tranh giành sự sủng ái của hoàng đế, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ về nguyên nhân sâu xa trong đó.
Sách gốc còn chưa hoàn thành, vẫn còn dừng lại lúc sau khi Sở Liên được thịnh sủng, các phi tần còn lại trong cung hạ màn một cách tiêu điều, chỉ còn lại một mình Sở Liên, tác giả lại nói sau nay vẫn còn độ dài hơn phân nửa, nếu chỉ là tranh sủng, độ dài sau này...nói nên cái gì?
Nhưng Minh Nghiễn đã không muốn nhiều lời.
Nàng chuyển mắt nhìn về phía khu vườn tràn đầy hoa cỏ bên trong Ngự hoa viên, tán gẫu vài chuyện thú vị trung cung, Diệp Dương thuận miệng đáp, một bên lại dốc sức nhớ lại tình tiết trong sách gốc.
Hậu cung tranh sủng, nếu không chỉ đơn thuần vì thánh tâm, tám chín phần mười là có liên quan đến chuyện triều chính.
Bấy giờ trong triều, Vân gia làm thừa tướng, Vân Lẫm cầm trong tay trọng binh Kinh Doanh của kinh thành, phụ trách lực lượng phòng thủ của kinh đô và các vùng lân cận, là tâm phúc của Phong Loan; Thẩm gia là nhà tướng, mấy vị đại ca của Thẩm phi Thẩm Hương Ngưng đều trấn giữ những vị trí quan trọng tại biên quan, đệ đệ nhỏ nhất là thống lĩnh Cấm vệ quân, đang canh gác trước mắt Phong Loan, cũng là cận thần tâm phúc của Phong Loan.
Trừ những người này ra, Minh Nghiễn là người nhà mẹ đẻ của đương kim thái hậu, thái hậu hi vọng nàng gả cho Phong Loan làm hậu, đây là họ ngoại; mà phụ thân Sở Liên đã từng được bổ nhiệm làm tể tướng, được phong là tam công [4], lúc Phong Loan tuổi còn quá nhỏ, y vẫn là nhiếp chính đại thần do Tiên đế khâm định, đợi sau khi Phong Loan nắm quyền, quay lại giáng y xuống Lại bộ.
([4] tam công: chức quan cấp cao thứ hai, giúp đỡ hoàng đế việc triều chính.)
Chờ đã.
Nhiếp chính đại thần.
Ni không phải là chức vị kèm theo thuộc tính gây sự à?!
Minh Nghiễn nuốt xuống cái bánh trôi lạnh cuối cùng, nói: "Sắc trời không còn sớm, Vân thị quân, ta tiễn ngài về vậy?"
Diệp Dương vội vàng xua tay: "Để ta tự về là được."
Cậu kêu Vãn Quyên qua, sắc trời đã gần chập tối, nếu như cậu không mau mau trở về, khó tránh khỏi quấy rầy chuyện tốt của nam nữ chính trong sách gốc.
Kiệu liễn dừng ở phía bên ngoài, cậu cùng Vãn Quyên đi một đoạn đường nhỏ trong Ngự hoa viên trước, mới vừa vòng qua hòn non bộ, đã thấy tiểu cung nữ bên người Sở Liên đứng ở một bên, Diệp Dương sợ đến mức dừng lại bước chân, đang muốn đổi lại đường khác, lại thoáng nhìn về Sở Liên ngồi ở dưới hòn non bộ, hình như đang...khóc?
Diệp Dương hơi dừng lại một chút, có hơi do dự.
Tuy cậu biết nơi trong cung này, không nên xen vào việc của người khác, nhưng cậu vốn là một người có tính không muốn thấy người khác khóc, lúc còn sống là một tuần cảnh [5] nhỏ nhiệt thành cả đời, cậu không thể chịu được cảnh cô bé nhỏ mười tám mười chín tuổi này ngồi xổm vem đường khóc hu hu, đang do dự có cần tới hỏi tình huống một chút hay không, Sở Liên đã đứng lên, tay còn cầm một bức thư, dụi dụi con mắt khóc tới đỏ ưng ửng, ngẩng đầu, vừa lúc đối mắt với Diệp Dương cách đó không xa.
([5] tuần cảnh: cảnh sát giữ gìn trật tự công cộng.)
Diệp Dương lại càng hoảng sợ, vội vã quay đầu lại, túm Vãn Quyên chọn đại một con đường rồi đi tới, một bên còn lớn tiếng nói với Vãn Quyên: "Quyên à! Ngươi xem hôm nay bầu trời thật đẹp! Xanh thẳm lại thẳm xanh!"
Vãn Quyên cũng sợ đến lắp bắp, ứng đối theo: "Dạ dạ dạ đúng vậy! Này...Mặt trời này thiệt tròn!"
Diệp Dương: "..."
Bất chấp zậy, chỉ cần cậu không nhìn thấy Sở Liên tụt thiện cảm, thì chính là không tụt.
Nhưng sau khi cậu túm Vãn Quyên chạy được một đoạn, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Chờ chút, đường này hình như...có chút lạ.
Diệp Dương dừng bước lại, lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Ni là chỗ nào zậy?
Vãn Quyên dừng chân lại bên cạnh cậu, mê man nhìn chung quanh, thì thào hỏi nhỏ: "Tiểu công tử, chúng ta như này là đi tới đâu rồi?"
Diệp Dương: "..."
...
Theo tình tiết sách gốc, sau khi Sở Liên lạc đường thì đi lung tung xung quanh, gặp được Phong Loan đang đốt vàng mã.
Hoàn cảnh hiện tại, cậu lạc đường, còn chưa gặp được Phong Loan đang đốt vàng mã.
Diệp Dương không định đi dạo lung tung.
Trời vừa sẩm tối, cậu quyết định tìm một chỗ ngồi xuống, ở nơi này chờ cung nhân đi ngang qua cứu mình.
Nhưng hình như nơi này có hơi hẻo lánh, hoa cỏ cây cối nhìn qua cũng không giống như có người xử lý hàng ngày, một hồi cũng không thấy có người đi qua, trời về đêm giá rét, cơ thể Vân Dương lại yếu ớt, sợ là chẳng mấy chốc nữa, có lẽ cậu lại thu hoạch thêm một cơn cảm cúm nặng.
Vãn Quyên run run hỏi cậu: "Tiểu công tử, người người có lạnh không, bộ y phục này của nô tỳ, người khoác trước đi."
Diệp Dương vội vã từ chối: "Đừng đừng đừng, dầu gì ta cũng là một thằng đàn ông."
Cậu vừa mới dứt lời, đã thấy xa xa có một ngọn đèn dầu di chuyển về hướng này, Vãn Quyên nhất thời kích động, lại sợ đối phương không nhìn thấy bọn họ, nhảy cẩng lên dốc sức vẫy tay về hướng bên kia, một bên hô to: "Vị tỷ tỷ bên kia --"
Ngọn đèn dầu đã gần đến, Diệp Dương ngẩng đầu một cái, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Khang Ninh xách theo cái lồng đèn lớn, trợn to mắt nhìn bọn họ, thấp giọng hoang mang hỏi: "Vân thị quân, các người sao lại ở đây."
Diệp Dương: "...Ha ha."
Phong Loan đã bước ra ngoài mấy bước.
Tay hắn xách cái giỏ trúc, thấy loáng thoáng nhang nến vàng mã trong đó, đang hơi hơi mím môi nhíu mày nhìn về phía cậu.
[Thiện cảm của Phong Loan -20, độ thiện cảm hiện tại: 17"
Diệp Dương: "..."
Phong Loan: "Sao ngươi lại ở đây?"
Diệp Dương: "...Đêm dài đằng đẵng, không có lòng dạ nào chợp mắt."
Phong Loan nhướng mày: "Nói tiếng người."
Diệp Dương: "Đêm dài hiu quạnh, ta thật sự không sao chợp mắt được."
Phong Loan: "..."
"Lạc đường." Diệp Dương thành thật trả lời: "Cảm phiền chỉ đường một chút, ta biến ngay lập tức đây."
Ngày hôm đó là ngày mười lăm tháng bảy, tết Trung Nguyên.
Diệp Dương nhớ rất rõ.
Mười lăm tháng bảy, tình tiết trong sách gốc xảy ra chuyện lớn.
Theo hướng phát triển trong sách gốc, sau khi Sở Liên được lâm hạnh, quan hệ với Phong Loan vẫn chưa cải thiện được bao nhiêu, cho đến ngày mười lăm tháng bảy, Sở Liên đi lang thang ban đêm trong cung rồi lạc đường, bắt gặp Phong Loan đang lén cúng tế cho mẹ.
Thái hậu hiện tại cũng không phải mẹ đẻ của Phong Loan, sách nói mẹ đẻ của Phong Loan được phân cho vị trí không cao, lại nhiều bệnh xưa nay, thái hậu nuôi hắn lớn lên, không thích hắn nhắc đến mẹ đẻ, hắn cũng chỉ có thể trộm mà làm, mà lần vô tình gặp gỡ này khiến cho Sở Liên cùng Phong Loan có chung bí mặt, càng làm Sở Liên hiểu được điểm thiếu hụt trong lòng Phong Loan, mới biết làm thế nào mới có thể chiếm được sự sủng ái của thánh tâm.
Diệp Dương còn ôm một lòng tác hợp cho các nhân vật chính trong sách gốc, Phong Loan đã nói, đợi đến khi mọi chuyện đã thành, liền cho cậu một số tiền lớn rồi tiễn cậu xuất cung, vậy chỉ cần Phong Loan ở chung một chỗ với Sở Liên, liền giống như sứ mệnh của cậu đã kết thúc, chuyện tối nay, bất kể ra sao cậu tuyệt đối sẽ không đi quấy rầy.
Diệp Dương quyết định trước tiên ở lại trong cung của mình trạch [1] hơn một ngày.
([1] trạch: từ mượn tiếng Nhật của Trung Quốc, ám chỉ những người nằm lì trong nhà hoặc trong phòng, chỉ bấm điện thoại, đọc truyện, ngủ ngày, các hoạt động đều quanh quẩn trong một phạm vi nhất định, ít hoặc thậm chỉ không tiếp xúc với bên ngoài.)
Hôm nay Phong Loan cần đi theo đủ loại quan lại để cúng bái, không có thời gian tới tìm cậu, sinh hoạt trong cung hiện nay quả là không thú vị, Diệp Dương ngủ thẳng một giấc từ sáng sớm tới giờ, đang ngồi ở đầu giường nghĩ thầm trưa nên ăn gì mới tốt, Vãn Quyên đã vội vã từ bên ngoài chạy vào.
"Minh tư tịch [2] đang cầu kiến ở bên ngoài." Vãn Quyên khẩn trương nói: "Nàng...Thân phận của nàng, nô tỳ không dám cản nàng."
([2] tư tịch: tên các nữ quan trong hoàng cung thời Đường.)
Cái tay đang cắn hạt dưa của Diệp Dương dừng lại một chút.
"Minh tài xế*?" Cậu có chút khó hiểu: "Trong cung còn có tài xế hở?"
(*Tài xế trong tiếng Trung là tư cơ, raw là 司机, còn tư tịch là 司籍, mặc dù cách viết khác nhau nhưng cách đọc và phiên âm giống nhau, đều là [siji], nên dễ nhầm lẫn, trong truyện bé thụ nhà ta nghe không rõ, nên đã nhầm hai từ này với nhau.)
Với trình độ khoa học kĩ thuật của thời đại ni, zậy thì lái được xe gì chớ? Dùng tay đẩy xe ba gác lớn á?
Vãn Quyên không thể làm gì hơn là nhỏ giọng giải thích: "Là Minh Nghiễn cô nương."
Diệp Dương đau não.
Cậu còn nhớ rõ ràng độ thiện cảm ban đầu chẳng thể giải thích được mà Minh Nghiễn dành cho cậu, trên đời này chẳng có sự yêu mến nào vô duyên vô cớ, cậu không rõ mục đích của thái độ mà Minh Nghiễn dành với cậu, mà trong sách thì Minh Nghiễn sau khi trở thành Hiền phi, thủ đoạn cung đấu rất có bản lĩnh, suýt nữa đẩy Sở Liên vào đường chết, nàng là miệng nam mô, bụng bồ dao găm, Diệp Dương rất không muốn giao tiếp với nàng.
Nhưng người đã tới, cậu cũng không thể để người ta phơi nắng ở bên ngoài.
Diệp Dương cất hạt dưa xong, chờ Minh Nghiễn bước vào.
Nhìn qua tâm tình của Minh Nghiễn rất tốt, nàng giống như có phần không sợ lạ, vừa bước vào cửa đã nhìn về phía Diệp Dương cười, một bên nói với Diệp Dương: "Vân thị quân, khí trời bên ngoài tốt như vậy, chẳng lẽ thái y không nhắc ngài nên ra ngoài một chút giải sầu một chút sao?"
Diệp Dương nhìn mặt trời lớn canh hai giờ chiều bên ngoài một chút: "...Như zầy thì đi răng được."
Minh Nghiễn: "Ô kìa, nhưng ta đã nhờ Ngự thiện phòng làm một ít kem đá, bảo bọn họ đưa đến Ngự hoa viên, nếu như không đến, chỉ sợ chảy hết ấy."
Diệp Dương: "Ặc..."
Minh Nghiễn: "Còn có bánh trôi băng lạnh nữa, nước mơ ướp lạnh, rượu hoa mai..."
Diệp Dương: "..."
Minh Nghiễn: "Nghe nói còn cái gì mà...trà sữa quan ngoại truyền tới, Vũ Tuyền Long Tỉnh [3] cộng thêm sữa tươi, lại ướp lạnh trong hầm băng, thêm chút bánh trôi mơ, hoàng thượng gần đây rất thích đấy."
([3] Vũ Tiền Long Tỉnh: trà Long Tỉnh hái trước tiết Cốc vũ, là phân nhánh ngon nhất của loài trà Lonh Tỉnh.)
Diệp Dương xoạt một phát đứng lên: "Sinh mệnh quyết định ở sự vận động, đi thôi...ngự thiện, dùng trong Ngự hoa viên vậy!"
...
Diệp Dương thật sự không rõ tại sao Minh Nghiễn lại tìm tới mình.
Bọn họ chẳng qua chỉ có duyên gặp một lần, ngồi chung một chỗ cũng không tìm được đề tài để nói, nếu không phải cái mâm này ăn ngon, cậu thật không muốn bước ra ngoài ngay giữa giờ ngọ.
Minh Nghiễn lại duỗi đầu nhìn cậu, hỏi: "Vân thị quân, ngày ấy ngài với hoàng thượng...sao rồi?"
Diệp Dương: "Hả?"
Ngày ấy? Ngày nào chớ?
"Hoàng thượng trách ngài?" Mặt Minh Nghiễn lộ nét cười: "Ta nghe Khang Ninh nói, Vân thị quân hình như khóc à?"
Diệp Dương: "..."
Khang công công, loại chuyện này không cần nói với bên ngoài chớ!!
Diệp Dương lập tức xua tay phủ nhận, không ngừng lắc đầu, nói: "Không có! Khóc cái gì mà khóc, nam tử hán đại trượng phu, đâu dễ rơi nước mắt!"
Lời còn chưa dứt, mặt của cậu trái lại đỏ trước tiên, mà Vân Dương dậy thì được một khuôn mặt mỹ nhân, nét mặt ửng đỏ, trái lại có chút vị thẹn thùng, Minh Nghiễn hình như ngay tức khắc đã hiểu, ý cười bên môi nàng càng sâu, sau khi khẽ gật đầu liền đổi chủ đề, nói với Diệp Dương: "Vân thị quân, ngài so với những người khác trong cung, thực sự rất khác biệt, cũng chẳng trách hoàng thượng thích ngài."
Diệp Dương miễn cưỡng cười cười, thích cậu gì chớ, cậu chẳng qua là vật che giấu nhỏ bé của cẩu hoàng đế mà thôi.
"Chỉ là thế cục trong cung này, ngài hình như còn chưa nhìn rõ." Minh Nghiễn nhẹ giọng nói: "Ngài cũng biết..Ngài đã ngăn cản không ít đường của người khác rồi."
Trong tay Diệp Dương còn cầm kem đá, vạn lần không nghĩ tới Minh Nghiễn bỗng dưng lại thốt ra một câu như vậy, cậu ngừng lại chốc lát, cũng chỉ có thể cẩn thận mở miệng nói: "Ta bây giờ không có ý tranh sủng."
"Tranh sủng?" Minh Nghiễn hơi mím môi: "Ngài cho rằng, thứ bọn họ tranh là sự sủng ái của hoàng thượng sao?"
Diệp Dương: "..."
Phim truyền hình cùng tiểu thuyết cung đấu cậu từng xem lúc dưỡng bệnh khi còn sống, giống như đã hình thành một hình thái tư duy, chỉ cảm thấy trong thâm cung này, phi tần tranh sủng vốn là chuyện đương nhiên, người người đều muốn tranh giành sự sủng ái của hoàng đế, nhưng lại chưa bao giờ suy nghĩ về nguyên nhân sâu xa trong đó.
Sách gốc còn chưa hoàn thành, vẫn còn dừng lại lúc sau khi Sở Liên được thịnh sủng, các phi tần còn lại trong cung hạ màn một cách tiêu điều, chỉ còn lại một mình Sở Liên, tác giả lại nói sau nay vẫn còn độ dài hơn phân nửa, nếu chỉ là tranh sủng, độ dài sau này...nói nên cái gì?
Nhưng Minh Nghiễn đã không muốn nhiều lời.
Nàng chuyển mắt nhìn về phía khu vườn tràn đầy hoa cỏ bên trong Ngự hoa viên, tán gẫu vài chuyện thú vị trung cung, Diệp Dương thuận miệng đáp, một bên lại dốc sức nhớ lại tình tiết trong sách gốc.
Hậu cung tranh sủng, nếu không chỉ đơn thuần vì thánh tâm, tám chín phần mười là có liên quan đến chuyện triều chính.
Bấy giờ trong triều, Vân gia làm thừa tướng, Vân Lẫm cầm trong tay trọng binh Kinh Doanh của kinh thành, phụ trách lực lượng phòng thủ của kinh đô và các vùng lân cận, là tâm phúc của Phong Loan; Thẩm gia là nhà tướng, mấy vị đại ca của Thẩm phi Thẩm Hương Ngưng đều trấn giữ những vị trí quan trọng tại biên quan, đệ đệ nhỏ nhất là thống lĩnh Cấm vệ quân, đang canh gác trước mắt Phong Loan, cũng là cận thần tâm phúc của Phong Loan.
Trừ những người này ra, Minh Nghiễn là người nhà mẹ đẻ của đương kim thái hậu, thái hậu hi vọng nàng gả cho Phong Loan làm hậu, đây là họ ngoại; mà phụ thân Sở Liên đã từng được bổ nhiệm làm tể tướng, được phong là tam công [4], lúc Phong Loan tuổi còn quá nhỏ, y vẫn là nhiếp chính đại thần do Tiên đế khâm định, đợi sau khi Phong Loan nắm quyền, quay lại giáng y xuống Lại bộ.
([4] tam công: chức quan cấp cao thứ hai, giúp đỡ hoàng đế việc triều chính.)
Chờ đã.
Nhiếp chính đại thần.
Ni không phải là chức vị kèm theo thuộc tính gây sự à?!
Minh Nghiễn nuốt xuống cái bánh trôi lạnh cuối cùng, nói: "Sắc trời không còn sớm, Vân thị quân, ta tiễn ngài về vậy?"
Diệp Dương vội vàng xua tay: "Để ta tự về là được."
Cậu kêu Vãn Quyên qua, sắc trời đã gần chập tối, nếu như cậu không mau mau trở về, khó tránh khỏi quấy rầy chuyện tốt của nam nữ chính trong sách gốc.
Kiệu liễn dừng ở phía bên ngoài, cậu cùng Vãn Quyên đi một đoạn đường nhỏ trong Ngự hoa viên trước, mới vừa vòng qua hòn non bộ, đã thấy tiểu cung nữ bên người Sở Liên đứng ở một bên, Diệp Dương sợ đến mức dừng lại bước chân, đang muốn đổi lại đường khác, lại thoáng nhìn về Sở Liên ngồi ở dưới hòn non bộ, hình như đang...khóc?
Diệp Dương hơi dừng lại một chút, có hơi do dự.
Tuy cậu biết nơi trong cung này, không nên xen vào việc của người khác, nhưng cậu vốn là một người có tính không muốn thấy người khác khóc, lúc còn sống là một tuần cảnh [5] nhỏ nhiệt thành cả đời, cậu không thể chịu được cảnh cô bé nhỏ mười tám mười chín tuổi này ngồi xổm vem đường khóc hu hu, đang do dự có cần tới hỏi tình huống một chút hay không, Sở Liên đã đứng lên, tay còn cầm một bức thư, dụi dụi con mắt khóc tới đỏ ưng ửng, ngẩng đầu, vừa lúc đối mắt với Diệp Dương cách đó không xa.
([5] tuần cảnh: cảnh sát giữ gìn trật tự công cộng.)
Diệp Dương lại càng hoảng sợ, vội vã quay đầu lại, túm Vãn Quyên chọn đại một con đường rồi đi tới, một bên còn lớn tiếng nói với Vãn Quyên: "Quyên à! Ngươi xem hôm nay bầu trời thật đẹp! Xanh thẳm lại thẳm xanh!"
Vãn Quyên cũng sợ đến lắp bắp, ứng đối theo: "Dạ dạ dạ đúng vậy! Này...Mặt trời này thiệt tròn!"
Diệp Dương: "..."
Bất chấp zậy, chỉ cần cậu không nhìn thấy Sở Liên tụt thiện cảm, thì chính là không tụt.
Nhưng sau khi cậu túm Vãn Quyên chạy được một đoạn, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Chờ chút, đường này hình như...có chút lạ.
Diệp Dương dừng bước lại, lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Ni là chỗ nào zậy?
Vãn Quyên dừng chân lại bên cạnh cậu, mê man nhìn chung quanh, thì thào hỏi nhỏ: "Tiểu công tử, chúng ta như này là đi tới đâu rồi?"
Diệp Dương: "..."
...
Theo tình tiết sách gốc, sau khi Sở Liên lạc đường thì đi lung tung xung quanh, gặp được Phong Loan đang đốt vàng mã.
Hoàn cảnh hiện tại, cậu lạc đường, còn chưa gặp được Phong Loan đang đốt vàng mã.
Diệp Dương không định đi dạo lung tung.
Trời vừa sẩm tối, cậu quyết định tìm một chỗ ngồi xuống, ở nơi này chờ cung nhân đi ngang qua cứu mình.
Nhưng hình như nơi này có hơi hẻo lánh, hoa cỏ cây cối nhìn qua cũng không giống như có người xử lý hàng ngày, một hồi cũng không thấy có người đi qua, trời về đêm giá rét, cơ thể Vân Dương lại yếu ớt, sợ là chẳng mấy chốc nữa, có lẽ cậu lại thu hoạch thêm một cơn cảm cúm nặng.
Vãn Quyên run run hỏi cậu: "Tiểu công tử, người người có lạnh không, bộ y phục này của nô tỳ, người khoác trước đi."
Diệp Dương vội vã từ chối: "Đừng đừng đừng, dầu gì ta cũng là một thằng đàn ông."
Cậu vừa mới dứt lời, đã thấy xa xa có một ngọn đèn dầu di chuyển về hướng này, Vãn Quyên nhất thời kích động, lại sợ đối phương không nhìn thấy bọn họ, nhảy cẩng lên dốc sức vẫy tay về hướng bên kia, một bên hô to: "Vị tỷ tỷ bên kia --"
Ngọn đèn dầu đã gần đến, Diệp Dương ngẩng đầu một cái, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Khang Ninh xách theo cái lồng đèn lớn, trợn to mắt nhìn bọn họ, thấp giọng hoang mang hỏi: "Vân thị quân, các người sao lại ở đây."
Diệp Dương: "...Ha ha."
Phong Loan đã bước ra ngoài mấy bước.
Tay hắn xách cái giỏ trúc, thấy loáng thoáng nhang nến vàng mã trong đó, đang hơi hơi mím môi nhíu mày nhìn về phía cậu.
[Thiện cảm của Phong Loan -20, độ thiện cảm hiện tại: 17"
Diệp Dương: "..."
Phong Loan: "Sao ngươi lại ở đây?"
Diệp Dương: "...Đêm dài đằng đẵng, không có lòng dạ nào chợp mắt."
Phong Loan nhướng mày: "Nói tiếng người."
Diệp Dương: "Đêm dài hiu quạnh, ta thật sự không sao chợp mắt được."
Phong Loan: "..."
"Lạc đường." Diệp Dương thành thật trả lời: "Cảm phiền chỉ đường một chút, ta biến ngay lập tức đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.