Chương 179: Dấu hiệu
Triêm Y
01/11/2017
“Chủ tử, Thục Hương quán mà ngài nói là chỉ tiểu quán…”. Cường Tam lau
mồ hôi trán, mấy lời còn lại không nói ra nổi. Những lời dơ bẩn kia… Sao hắn dám để chủ tử nghe thấy. Bỗng nhiên một nam nhân thân cao tám thước , cường tráng lại lúng ta lung túng quẫn bách không biết nên làm thế
nào.
“Tiểu quan quán”. Mộ Tịch Dao buồn cười thay hắn nói nốt. ( Tiểu quan quán là nơi nuôi dưỡng kỹ nam của mấy ông quan lớn hoặc lắm tiền)
Đại Ngụy không cấm quan viên nuôi tiểu quan, tuy quan hệ nam nam không thịnh hành lắm, nhưng cũng khá phổ biến. Theo như nàng biết, Nguyên Thành Đế đã từng răn dạy thái tử nhưng Tông Chính Huy vẫn nuôi tiểu quan ở biệt viện.
Không cần nói đến đám đại thần trong triều, mặc dù là quan lớn cũng không ít bố trí chút sản nghiệp ở bên ngoài để nuôi con hát, thanh quan , tiểu quan.
“Chủ tử, lá gan của tiểu nhân dù cho có to bằng trời cũng không dám chạy việc này cho ngài đâu ạ”. Cường Tam lo lắng nóng nảy tới mức muốn giơ chân giơ tay, lần này chủ tử giao cho hắn một chuyện không thể tưởng tượng được, nếu hắn dám làm, không cần chờ đến ngày mai, chắc chắn đêm nay điện hạ sẽ gọi người bắt hắn đi xử lý rồi.
“Nghĩ gì linh tinh thế hả Tam nhi”. Mộ Tịch Dao trừng mắt, “Điện hạ nhà ngươi rất hẹp hòi, không tới lượt ta đây nuôi trai bao đâu”.
Tam nhi? Tóc gáy của Cường Tam bỗng dựng đứng khi nghe thấy tên gọi này. Cách gọi sao nghe kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên. Giống như mẹ chồng gọi con dâu vậy. Nhưng hắn lại không dám trực tiếp chống đối thượng cấp, chỉ đành cắn môi nhận lệnh.
Còn về thái độ bất kính của chủ tử với điện hạ trong câu nói vừa rồi thì…, thân là một hạ nhân, hắn chỉ cần coi như không biết là được rồi.
“Nghe kỹ, vệ thống lĩnh sẽ mang ngươi đến Thục Hương quán dạo một vòng. Cái mặt của Vệ thống lĩnh quá mức quen thuộc, không thể để người ngoài nhìn thấy hắn xuất hiện ở đó. Chuyện này sẽ do ngươi ra mặt, rất đơn giản, đưa chút tiền rồi đe dọa người ta là được. Nhớ là càng hung ác càng tốt”.
Sau đó, càng nghe Mộ Tịch Dao dặn dò, Cường Tam càng hoảng sợ. Vị chủ tử này đúng là đã không làm thì thôi,nếu đã làm… đúng là không còn ai hung ác hơn so với nàng. Đợi đến khi Vệ thống lĩnh xụ mặt nhận lệnh, Cường Tam đã hiểu vị cách mà vị chủ tử này làm việc, so với điện hạ … chẳng kém chút nào.
“Vệ Chân”. Cuối cũng thì Mộ Tịch Dao cũng nhớ đến vấn đề thời gian. “sau khi thưởng hoa yến kết thúc, truyền chuyện này ra”.
Khóe mắt Vệ Chân giật giật liên tục, chết lặng đồng ý. Dao chủ tử ra tay quá độc ác, đúng là chọc ai cũng không thể chọc cái người coi trời bằng vung này, hơn nữa sau lưng vị này còn có chỗ dựa cường đại.
Sau khi mọi việc được thu xếp thỏa đáng, Mộ Tịch Dao đột nhiên rảnh rỗi. Bánh bao nhỏ Thành Khánh bị Thục phi đưa đi đến nay còn chưa về. Nghe nói trong cung cực kỳ náo nhiệt. Cũng may bánh bao rất thông minh, nàng đã dặn dò cái miệng ngọt ngào của bé phải thành thật hơn, chỉ cần lấy một cái ngọc bội khắc hoa của Nguyên Thành Đế là được, còn về thái hậu lão tổ tông đã đóng cửa chuyên tâm lễ phật, không phải thỉnh an nên ít gặp.
Đang định trốn Tông Chính Lâm tìm hai con thỏ chơi, lại bị đại quản sự chủ động đến tìm khiến kế hoạch bị rối loạn.
“Chủ tử, lần trước điện hạ dặn tìm cho tiểu chủ tử một người chơi cùng”. Điền Phúc Sơn nói đến đây không khỏi âm thầm thở dài, tiểu chủ tử Thành Khánh cũng thật khó khăn, có một vị mẫu thân như Dao chủ tử, tuổi còn nhỏ đã bị nuôi thả. Dù cho là hoàng tử trong nội cung cũng phải đợi đến khi sau ba tuổi mới từ từ tiếp xúc với người ngoài. “Đây là danh sách thuộc hạ chọn lọc, kính xin chủ tử định đoạt”.
Mộ Tịch Dao giật mình, nàng quên mất việc này. Mấy ngày trước vội chuẩn bị việc Thành Khánh chọn đồ vật đoán tương lai, thế mà lại quên chọn bạn chơi cho con trai. May trong phủ còn có đại tổng quản, chuyện gì giao phó cũng luôn luôn chú ý.
“Làm phiền đại quản sự. Đợi sau khi thiếp xem xong, lại thương nghị với điện hạ một chút rồi chọn người”. Boss đại nhân quen thuộc việc này hơn nàng. Phần thi viết thì để Boss xem. Phỏng vấn thì để nàng.
Nàng không làm nổi Mạnh Mẫu ba lần đổi chỗ ở ( câu chuyện mẹ của Mạnh tử, vì để con có hoàn cảnh học tập tốt mà đã 3 lạy ần đổi chỗ ở ), nhưng tạo ra một hoàn cảnh nho nhỏ đủ an toàn để Thành Khánh phát triển thuận lợi thì nàng làm được.
Buổi chiều Tông Chính Lâm về phủ, dùng cơm xong liền gọi Mặc Lan qua hỏi chuyện.
Mộ Tịch Dao cầm quyển sách cố ý trở mình, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn với Boss đại nhân, chằm chằm nhìn vào hắn.
“Nếu Kiều Kiều vẫn cố làm loạn tiếp, ngày mai sẽ cắt một nửa điểm tâm so với quy định”. Ngoài sự uy hiếp là Vu thị, cô gái nhỏ của hắn cực thích điểm tâm ngọt nên đây cũng là một cách uy hiếp khác của hắn. Tông Chính Lâm quay đầu ra hiệu cho Mặc Lan tiếp tục, còn bên kia Mộ Tịch Dao lặng lẽ thu mình, trông mong nhìn Boss, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương.
Lúc Tông Chính Lâm xử lý công việc, hắn luôn không thèm để ý đến các kiểu giả vờ giả vịt của Mộ Tịch Dao. Hắn biết lúc này chỉ cần lộ ra chút quan tâm thì nàng nhất định sẽ được đằng chân lân đằng đầu, trèo lên đầu hắn mà cưỡi ngay. Sau đó sẽ là cả một núi những yêu cầu vô lý vô cớ. Từng có kinh nghiệm mấy lần nên Lục điện hạ quyết đoán lờ ngay trò xiếc của tiểu yêu tinh, không mắc mưu nữa.
Thật lâu sau, đến khi Mặc Lan bẩm báo xong những chuyện của hôm nay thì cổ họng đã khô khốc.
Tông Chính Lâm nhìn Mặc Lan làm việc càng ngày càng cẩn thận, thỏa mãn ban thưởng, dặn dò mấy đại nha hoàn trước mặt Mộ Tịch Dao rằng phải chú ý đến chủ tử, thấy trắc phi làm gì quá phận thì phải đến thư phòng bẩm báo.
Mộ Tịch Dao u oán nhìn chằm chằm Mặc Lan, đúng là phí công sức mình chỉ dạy bao lâu nay, lúc này nha đầu này có biết ai mới là chủ tử của mình không? Sao ở trước mặt đại Boss lại nghe lời như thế, dám nói hết mọi chuyện của nàng ra?
“Sao Kiều Kiều lại biết Thục Hương quán?”. Tông Chính Lâm nhớ hắn chưa từng nhắc tới những thứ này trước mặt nàng. Nàng là người rất tò mò cao, nếu biết có mấy nơi bàng môn tà đạo này thì chỉ sợ nàng sẽ tự mình đi xem. Lần trước hắn bất đắc dĩ lắm mới đồng ý cho nàng đến Hồng lâu tham quan, nhưng do thân thể không tiện nên đến nay vẫn chưa làm được.
Mộ Tịch Dao đã sớm đoán được Boss sẽ hỏi như thế, hung hồn trả lời không hề có một chút chột dạ nào, “thiếp ngẫu nhiên nghe được khi các phu nhân tiểu thư nói chuyện”.
Thực ra là lúc nàng vừa đến Thịnh Kinh đã buộc Triệu Thanh nói ra hết các nơi thú vị. Thục Hương quán đương nhiên không thể bỏ qua. Nhưng điều này không thể để cho kẻ hẹp hòi nhà nàng biết được, trước khi “tình cờ gặp gỡ” Lục điện hạ mà đã dám có những ý tưởng to gan lớn mật đầy gian xảo, hậu quả đó Mộ Tịch Dao có chết cũng không muốn nếm thử.
“Cái đầu nhỏ của nàng suốt ngày nghĩ ra ý xấu”. Tông Chính Lâm vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, ngón tay luồn qua những sợi tóc mềm mại lưu luyến không rời.
Người như Mộ Tịch Dao thì làm sao có thể chịu được bị thiệt thòi. Tuy nói là làm việc phải mềm mại rộng rãi nhưng đương nhiên nàng không thể không cho Tông Chính Oánh một bài học. Sau việc này có lẽ Tông Chính Oánh sẽ thông minh hơn một chút, hiểu ra lúc trước là nàng lựa chọn như thế nào, dù xương cốt cứng rắn thế nào cũng sẽ bị cô nàng điêu toa xảo trá nhà hắn đánh dập đầu.
“Điện hạ rõ ràng đang oan uổng thiếp. Nha, đây là danh sách hôm nay đại quản sự đưa đến, điện hạ xem giúp thiếp?”. Nhân lúc bên cạnh có người thì dĩ nhiên vấn đề này để cho người làm cha như hắn quyết định.
Tông Chính Lâm cẩn thận đọc qua danh sách, nhìn từng cái, cuối cùng miễn cưỡng chọn bảy tám người đạt tư cách làm bạn với con hắn.
Mộ Tịch Dao nhìn hắn chọn người một cách tùy ý, lật ào ào danh sách xong đưa ra kết luận, tên còn không nhìn rõ, chẳng lẽ hắn cố tình chọc tức định lực của mình?
“điện hạ, danh sách đều là người của ngài, đương nhiên là đã biết rõ. Nhưng mà thiếp là người ở hậu trạch, tất cả đều là lần đầu nghe nói về bọn họ. Ngài tùy tiện lật như thế thì sao thiếp nhớ rõ?”. Mộ Tịch Dao nhíu mày, cảm thấy gần đây Boss rất không tâm lý.
Thấy vẻ oán trách trong mắt nàng , hắn hơi nheo mày phượng. Vốn định mai dùng bút mực phác họa lại rồi giao cho nàng xem, không ngờ nàng lại không biết tốt xấu, còn định quấy phá, chu miệng.
“không nhớ rõ?”. Mộ Tịch Dao nghe giọng điệu này của Boss lòng cảnh giác tăng cao.
“vậy đổi cách khác”. Tiếng vừa rơi vào tai, Tông Chính Lâm đã cúi người ngậm lấy nàng.
Hôm sau Huệ Lan được chủ tử sai chép lại một phần danh sách đưa cho đại quản sự, lúc này mới phát hiện ấn ký đóng trên giấy tuyên thành không ra hình thù gì cả.
Dấu ấn này không giống dùng bút lông vẽ mà như là tiện tay bôi lên. Màu sắc lại càng không đồng đều, không phải màu đỏ tươi của chu sa. Nhưng lại mang theo mùi thơm nhẹ, ngửi thì thấy lại có vẻ giống với mùi son mới được ban thưởng hôm trước vậy?
“Tiểu quan quán”. Mộ Tịch Dao buồn cười thay hắn nói nốt. ( Tiểu quan quán là nơi nuôi dưỡng kỹ nam của mấy ông quan lớn hoặc lắm tiền)
Đại Ngụy không cấm quan viên nuôi tiểu quan, tuy quan hệ nam nam không thịnh hành lắm, nhưng cũng khá phổ biến. Theo như nàng biết, Nguyên Thành Đế đã từng răn dạy thái tử nhưng Tông Chính Huy vẫn nuôi tiểu quan ở biệt viện.
Không cần nói đến đám đại thần trong triều, mặc dù là quan lớn cũng không ít bố trí chút sản nghiệp ở bên ngoài để nuôi con hát, thanh quan , tiểu quan.
“Chủ tử, lá gan của tiểu nhân dù cho có to bằng trời cũng không dám chạy việc này cho ngài đâu ạ”. Cường Tam lo lắng nóng nảy tới mức muốn giơ chân giơ tay, lần này chủ tử giao cho hắn một chuyện không thể tưởng tượng được, nếu hắn dám làm, không cần chờ đến ngày mai, chắc chắn đêm nay điện hạ sẽ gọi người bắt hắn đi xử lý rồi.
“Nghĩ gì linh tinh thế hả Tam nhi”. Mộ Tịch Dao trừng mắt, “Điện hạ nhà ngươi rất hẹp hòi, không tới lượt ta đây nuôi trai bao đâu”.
Tam nhi? Tóc gáy của Cường Tam bỗng dựng đứng khi nghe thấy tên gọi này. Cách gọi sao nghe kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên. Giống như mẹ chồng gọi con dâu vậy. Nhưng hắn lại không dám trực tiếp chống đối thượng cấp, chỉ đành cắn môi nhận lệnh.
Còn về thái độ bất kính của chủ tử với điện hạ trong câu nói vừa rồi thì…, thân là một hạ nhân, hắn chỉ cần coi như không biết là được rồi.
“Nghe kỹ, vệ thống lĩnh sẽ mang ngươi đến Thục Hương quán dạo một vòng. Cái mặt của Vệ thống lĩnh quá mức quen thuộc, không thể để người ngoài nhìn thấy hắn xuất hiện ở đó. Chuyện này sẽ do ngươi ra mặt, rất đơn giản, đưa chút tiền rồi đe dọa người ta là được. Nhớ là càng hung ác càng tốt”.
Sau đó, càng nghe Mộ Tịch Dao dặn dò, Cường Tam càng hoảng sợ. Vị chủ tử này đúng là đã không làm thì thôi,nếu đã làm… đúng là không còn ai hung ác hơn so với nàng. Đợi đến khi Vệ thống lĩnh xụ mặt nhận lệnh, Cường Tam đã hiểu vị cách mà vị chủ tử này làm việc, so với điện hạ … chẳng kém chút nào.
“Vệ Chân”. Cuối cũng thì Mộ Tịch Dao cũng nhớ đến vấn đề thời gian. “sau khi thưởng hoa yến kết thúc, truyền chuyện này ra”.
Khóe mắt Vệ Chân giật giật liên tục, chết lặng đồng ý. Dao chủ tử ra tay quá độc ác, đúng là chọc ai cũng không thể chọc cái người coi trời bằng vung này, hơn nữa sau lưng vị này còn có chỗ dựa cường đại.
Sau khi mọi việc được thu xếp thỏa đáng, Mộ Tịch Dao đột nhiên rảnh rỗi. Bánh bao nhỏ Thành Khánh bị Thục phi đưa đi đến nay còn chưa về. Nghe nói trong cung cực kỳ náo nhiệt. Cũng may bánh bao rất thông minh, nàng đã dặn dò cái miệng ngọt ngào của bé phải thành thật hơn, chỉ cần lấy một cái ngọc bội khắc hoa của Nguyên Thành Đế là được, còn về thái hậu lão tổ tông đã đóng cửa chuyên tâm lễ phật, không phải thỉnh an nên ít gặp.
Đang định trốn Tông Chính Lâm tìm hai con thỏ chơi, lại bị đại quản sự chủ động đến tìm khiến kế hoạch bị rối loạn.
“Chủ tử, lần trước điện hạ dặn tìm cho tiểu chủ tử một người chơi cùng”. Điền Phúc Sơn nói đến đây không khỏi âm thầm thở dài, tiểu chủ tử Thành Khánh cũng thật khó khăn, có một vị mẫu thân như Dao chủ tử, tuổi còn nhỏ đã bị nuôi thả. Dù cho là hoàng tử trong nội cung cũng phải đợi đến khi sau ba tuổi mới từ từ tiếp xúc với người ngoài. “Đây là danh sách thuộc hạ chọn lọc, kính xin chủ tử định đoạt”.
Mộ Tịch Dao giật mình, nàng quên mất việc này. Mấy ngày trước vội chuẩn bị việc Thành Khánh chọn đồ vật đoán tương lai, thế mà lại quên chọn bạn chơi cho con trai. May trong phủ còn có đại tổng quản, chuyện gì giao phó cũng luôn luôn chú ý.
“Làm phiền đại quản sự. Đợi sau khi thiếp xem xong, lại thương nghị với điện hạ một chút rồi chọn người”. Boss đại nhân quen thuộc việc này hơn nàng. Phần thi viết thì để Boss xem. Phỏng vấn thì để nàng.
Nàng không làm nổi Mạnh Mẫu ba lần đổi chỗ ở ( câu chuyện mẹ của Mạnh tử, vì để con có hoàn cảnh học tập tốt mà đã 3 lạy ần đổi chỗ ở ), nhưng tạo ra một hoàn cảnh nho nhỏ đủ an toàn để Thành Khánh phát triển thuận lợi thì nàng làm được.
Buổi chiều Tông Chính Lâm về phủ, dùng cơm xong liền gọi Mặc Lan qua hỏi chuyện.
Mộ Tịch Dao cầm quyển sách cố ý trở mình, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn với Boss đại nhân, chằm chằm nhìn vào hắn.
“Nếu Kiều Kiều vẫn cố làm loạn tiếp, ngày mai sẽ cắt một nửa điểm tâm so với quy định”. Ngoài sự uy hiếp là Vu thị, cô gái nhỏ của hắn cực thích điểm tâm ngọt nên đây cũng là một cách uy hiếp khác của hắn. Tông Chính Lâm quay đầu ra hiệu cho Mặc Lan tiếp tục, còn bên kia Mộ Tịch Dao lặng lẽ thu mình, trông mong nhìn Boss, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương.
Lúc Tông Chính Lâm xử lý công việc, hắn luôn không thèm để ý đến các kiểu giả vờ giả vịt của Mộ Tịch Dao. Hắn biết lúc này chỉ cần lộ ra chút quan tâm thì nàng nhất định sẽ được đằng chân lân đằng đầu, trèo lên đầu hắn mà cưỡi ngay. Sau đó sẽ là cả một núi những yêu cầu vô lý vô cớ. Từng có kinh nghiệm mấy lần nên Lục điện hạ quyết đoán lờ ngay trò xiếc của tiểu yêu tinh, không mắc mưu nữa.
Thật lâu sau, đến khi Mặc Lan bẩm báo xong những chuyện của hôm nay thì cổ họng đã khô khốc.
Tông Chính Lâm nhìn Mặc Lan làm việc càng ngày càng cẩn thận, thỏa mãn ban thưởng, dặn dò mấy đại nha hoàn trước mặt Mộ Tịch Dao rằng phải chú ý đến chủ tử, thấy trắc phi làm gì quá phận thì phải đến thư phòng bẩm báo.
Mộ Tịch Dao u oán nhìn chằm chằm Mặc Lan, đúng là phí công sức mình chỉ dạy bao lâu nay, lúc này nha đầu này có biết ai mới là chủ tử của mình không? Sao ở trước mặt đại Boss lại nghe lời như thế, dám nói hết mọi chuyện của nàng ra?
“Sao Kiều Kiều lại biết Thục Hương quán?”. Tông Chính Lâm nhớ hắn chưa từng nhắc tới những thứ này trước mặt nàng. Nàng là người rất tò mò cao, nếu biết có mấy nơi bàng môn tà đạo này thì chỉ sợ nàng sẽ tự mình đi xem. Lần trước hắn bất đắc dĩ lắm mới đồng ý cho nàng đến Hồng lâu tham quan, nhưng do thân thể không tiện nên đến nay vẫn chưa làm được.
Mộ Tịch Dao đã sớm đoán được Boss sẽ hỏi như thế, hung hồn trả lời không hề có một chút chột dạ nào, “thiếp ngẫu nhiên nghe được khi các phu nhân tiểu thư nói chuyện”.
Thực ra là lúc nàng vừa đến Thịnh Kinh đã buộc Triệu Thanh nói ra hết các nơi thú vị. Thục Hương quán đương nhiên không thể bỏ qua. Nhưng điều này không thể để cho kẻ hẹp hòi nhà nàng biết được, trước khi “tình cờ gặp gỡ” Lục điện hạ mà đã dám có những ý tưởng to gan lớn mật đầy gian xảo, hậu quả đó Mộ Tịch Dao có chết cũng không muốn nếm thử.
“Cái đầu nhỏ của nàng suốt ngày nghĩ ra ý xấu”. Tông Chính Lâm vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, ngón tay luồn qua những sợi tóc mềm mại lưu luyến không rời.
Người như Mộ Tịch Dao thì làm sao có thể chịu được bị thiệt thòi. Tuy nói là làm việc phải mềm mại rộng rãi nhưng đương nhiên nàng không thể không cho Tông Chính Oánh một bài học. Sau việc này có lẽ Tông Chính Oánh sẽ thông minh hơn một chút, hiểu ra lúc trước là nàng lựa chọn như thế nào, dù xương cốt cứng rắn thế nào cũng sẽ bị cô nàng điêu toa xảo trá nhà hắn đánh dập đầu.
“Điện hạ rõ ràng đang oan uổng thiếp. Nha, đây là danh sách hôm nay đại quản sự đưa đến, điện hạ xem giúp thiếp?”. Nhân lúc bên cạnh có người thì dĩ nhiên vấn đề này để cho người làm cha như hắn quyết định.
Tông Chính Lâm cẩn thận đọc qua danh sách, nhìn từng cái, cuối cùng miễn cưỡng chọn bảy tám người đạt tư cách làm bạn với con hắn.
Mộ Tịch Dao nhìn hắn chọn người một cách tùy ý, lật ào ào danh sách xong đưa ra kết luận, tên còn không nhìn rõ, chẳng lẽ hắn cố tình chọc tức định lực của mình?
“điện hạ, danh sách đều là người của ngài, đương nhiên là đã biết rõ. Nhưng mà thiếp là người ở hậu trạch, tất cả đều là lần đầu nghe nói về bọn họ. Ngài tùy tiện lật như thế thì sao thiếp nhớ rõ?”. Mộ Tịch Dao nhíu mày, cảm thấy gần đây Boss rất không tâm lý.
Thấy vẻ oán trách trong mắt nàng , hắn hơi nheo mày phượng. Vốn định mai dùng bút mực phác họa lại rồi giao cho nàng xem, không ngờ nàng lại không biết tốt xấu, còn định quấy phá, chu miệng.
“không nhớ rõ?”. Mộ Tịch Dao nghe giọng điệu này của Boss lòng cảnh giác tăng cao.
“vậy đổi cách khác”. Tiếng vừa rơi vào tai, Tông Chính Lâm đã cúi người ngậm lấy nàng.
Hôm sau Huệ Lan được chủ tử sai chép lại một phần danh sách đưa cho đại quản sự, lúc này mới phát hiện ấn ký đóng trên giấy tuyên thành không ra hình thù gì cả.
Dấu ấn này không giống dùng bút lông vẽ mà như là tiện tay bôi lên. Màu sắc lại càng không đồng đều, không phải màu đỏ tươi của chu sa. Nhưng lại mang theo mùi thơm nhẹ, ngửi thì thấy lại có vẻ giống với mùi son mới được ban thưởng hôm trước vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.