Chương 144: Không thỏa đáng
Triêm Y
02/04/2017
Edit: Linh Sờ Tinh
“Nếu Trắc phi không thích Hách Liên Uy Nhi vào cửa, vậy thì có thể bàn một chút”. Hách Liên Mẫn Mẫn vuốt ve bộ móng tay giả mạ vàng, trên mặt có ý cười.
Mộ Tịch Dao nghe nàng ta nói với vẻ rất chắc chắc , nhưng lực chú ý lại đặt lên bộ quần áo nàng ta đang mặc.
Trang phục Chính phi màu xanh mực mình chưa từng thấy qua. Đây là quần áo kiểu mới mà Thượng y cục làm chăng? Theo thường lệ thì năm nay trong phủ có một Chính phi và hai Trắc phi, đồ mới đều đã sớm đưa đủ, sao đột nhiên lại nhiều hơn một bộ?
“Trắc phi cảm thấy kiểu dáng bộ cung trang trên người thiếp có đẹp mắt không?” Hách Liên Mẫn Mẫn được Mộ Tịch Dao thẳng thắn tỏ thái độ nên cũng có tâm tư ngồi nói chuyện.
“Đây là thiếp đặt Nghê Thường quán mới mở trong kinh làm, sợi tơ không những mềm mại, tay nghề thêu cũng là hạng nhất”. Hách Liên Mẫn Mẫn đưa ống tay áo rộng thùng thình ra, tay thị hơi mở về phía trước, để Mộ Tịch Dao có thể xem một cách chi tiết hơn, được làm tỉ mỉ cũng rất tinh xảo.
Mộ Tịch Dao cẩn thận xem , lông mày lại thoáng nhíu lại. “Nghê Thường quán còn có thể lén lút làm đồ trong cung?”. Từ bao giờ mà cửa hàng trong nhân gian lại có thể nhận làm hàng trong cung? Những thái giám quản sự của Thượng y cục kia có thể nhìn mớ lợi nhuận béo bở này chạy ra ngoài?
Hách Liên Mẫn Mẫn nghe thấy nàng nghi vấn, nâng quạt tròn trong tay lên chậm rãi phe phẩy vài cái. “Hoàng Quý phi tôn quý bởi được quản lý hậu viện lục cung, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã cao, không quản được nhiều chuyện như vậy. Việc này đương nhiên là giao xuống dưới, để các vị nương nương khác chia sẻ. Y phục của Thượng y cục làm theo yêu cầu của từng phủ viện, mặc dù có đơn hàng khác nhưng kiểu dáng lại không mới lạ bằng bên ngoài , màu sắc và hoa văn luôn quá quy củ”.
“Nghê Thường quán là do mấy vị quận chúa bỏ tiền làm kinh doanh trong kinh thành, mới khai trương mấy ngày thôi. Nói là làm y phục trong cung, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phỏng theo hình dáng mà thôi, hơn nữa muốn nhận đơn cũng phải xem thân phận nữa. Hoàng Quý phi có lẽ cũng có nghe nói, nhưng chút tiền bạc này đối với bề trên cũng chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa còn liên quan đến mấy vị công chúa đã thành gia nên cũng không nhiều lời, chỉ coi như không biết”.
Mộ Tịch Dao nhíu mi, còn có chuyện này ? Công chúa quận chúa kiếm chút tiền riêng? Phỏng theo cung trang còn được coi là việc nhỏ, Mộ Tịch Dao cảm thấy không lâu nữa có lẽ Nguyên Thành đế sẽ không để yên việc này.
Hoàng Quý phi không hỏi , không phải là thấy chuyện nhỏ nên không thèm để ý, mà là chuyện này không dễ sử lý, bà ta không phải sợ chịu trách nhiệm, mà là có tâm tư khác.
Nếu Mộ Tịch Dao đoán không sai, thì đương nhiên hai vị công chúa của Hoàng Quý phi không dính vào việc này.
“Thiếp từng nghe một câu truyện, về một nhà phú hộ nọ. Tất cả trưởng bối đều còn, danh mục chi tiêu cũng đã được quy định rõ. Con trai út cảm thấy ngày thường cần chi tiêu hơi nhiều, nên lén đặt mua sản nghiệp bên ngoài, lấy chút trúc thừa trong nhà chuyển ra ngoài đan thành sọt rồi đem đi bán”.
Hách Liên Mẫn Mẫn cảm thấy khi nói chuyện với Mộ Tịch Dao phải cực kỳ chú ý. Nữ nhân này chuyện trước còn chưa nói xong mà đã bắt đầu nói sang chuyện khác , không biết ý nàng ta là gì.
“Giá cả tuy rẻ, nhưng số lượng bán nhiều. Dần dần việc buôn bán cũng tốt lên”. Mộ Tịch Dao nhìn vẻ không thèm để ý của Hách Liên Mẫn Mẫn, trong lòng không khỏi lắc đầu. Quả nhiên là tầm nhìn khác nhau, không nhìn xa trông rộng. Cứ suốt ngày nhốt mình trong bốn bức tường của hậu viện, ra vào cũng chỉ thấy mấy chuyện của nữ nhân, ý muốn của Tông Chính Lâm về hậu viện đến bao giờ mới thành được đây.
“Tích tiểu sẽ thành đại. Con trai út sau khi buôn bán có tiền , chi tiêu cũng rộng rãi hơn . Người các phòng khác thấy cậu ta sống thoải mái đương nhiên không hài lòng, đồ thì là đồ của chung sao lại thành hàng hóa để người khác tự làm ăn? Nếu thế thì có cần quy định luật lệ nữa không? Vì thế trong nhà bắt đầu bất hòa”.
“Trưởng bối trong nhà biết được việc này, cũng không nói gì liền khấu trừ tiền của con út, từ đó về sau thà để trúc thừa mốc meo hỏng ở góc vườn cũng không cho ai động vào”.
Nguyên Thành đế cũng không phải chủ nhà bình thường, khi đã trừng phạt ai thì đương nhiên cũng không phải chỉ là khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng mà thôi. Có gan dám vi phạm quy củ trong cung, công và tư không biết phân biệt, nếu sau này có chuyện làm quần áo giống long bào, thì liệu Hoàng đế có buông tha không?
“Chính phi cảm thấy trưởng bối nhà này và đương kim thánh thượng thì như thế nào?”. Nếu thị còn nghĩ mãi mà vẫn không ra thì Mộ Tịch Dao sẽ phát điên mất.
Còn không nhanh chóng cách Nghê Thường quán này càng xa càng tốt, nếu vẫn lẫn lộn cùng một chỗ, thì nếu hôm nào đó Nguyên Thành đế biết sẽ bị sử lý thế nào? Chính phi của Tông Chính Lâm cũng không nên không có tầm nhìn đến thế chứ, còn không phải khiến người ta cười cho sao.
Mộ Tịch Dao cảm thấy rất bi thương. Nàng là Trắc phi trong phủ, nếu không thể cho Chính phi chút mặt mũi, thì điểm trung bình có cao lên chút nào không. Nguyên Thành đế vậy mà còn rảnh mà xem xét hậu trạch của mấy người con trai, nếu mình quá lạc hậu, rõ ràng ảnh hưởng đến quá trình thượng vị của đại boss , con đường sủng phi của nàng còn lâu mới có thể hoàn thành. Điều này không thể được.
Mộ yêu nữ cảm giác mình rất khó có thể đối xử đúng mực với Hách Liên Mẫn Mẫn. Muốn nâng nàng ta lên chút, thỉnh thoảng lại còn phải chống lưng cho nàng ta, công việc này thật không nhẹ nhàng! Đại boss lấy phụ nữ về, nàng còn phải như bảo mẫu trông nom, hắn phải cho nàng nhiều lợi ích hơn nữa mới có thể xứng với công sức mà nàng bỏ ra.
Không đúng sao, hôm nay Hách Liên Mẫn Mẫn tới nói chuyện của Hách Liên Uy Nhi, cho dù nàng ta không mở miệng thì mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù Hách Liên Mẫn Mẫn và nàng không chung một con đường, tranh đấu nội viện cũng khiến người ta phiền chán, nhưng nếu chiếc thuyền khổng lồ là hoàng tử phủ này mà bị chìm, thì còn gì mà tranh ! Cho nên chuyện gì cũng có chừng mực của nó.
Hách Liên Mẫn Mẫn mặc dù không được coi là cực kỳ khôn khéo, nhưng ít ra thì đa số thời điểm cũng coi như là hiểu rõ đại cục. Về phần lương thiện hay độc ác, Mộ Tịch Dao chẳng để ý. Nữ nhân ở hậu cung có mấy người sạch sẽ? Hách Liên thị vào cửa cũng không đến nửa năm, nếu nàng ta trở thành độc phụ nhanh như vậy, Tông Chính Lâm có thể để nàng ta đi Thiên viện tĩnh dưỡng mười năm, tám năm.
Nữ nhân ở hậu trạch ấy mà, chẳng qua chỉ là chọn kẻ cao trong đống người lùn mà thôi. Nói chung là so với Hách Liên Uy Nhi thì Hách Liên Mẫn Mẫn có vẻ thoải mái hơn. Mộ Tịch Dao cũng chẳng có yêu cầu cao gì, chỉ cần đừng trêu chọc đến mình, còn những nữ nhân khác, Hách Liên Mẫn Mẫn đường đường là đương gia chủ mẫu, có thể xem xét mà xử lý bất cứ ai.
Mộ Tịch Dao mặc dù uyển chuyển nói chuyện nhưng ý tứ thì có thể hiểu được. Đặc biệt là câu cuối cùng, Hách Liên Mẫn Mẫn thoáng nghe đã hiểu rõ ý trong lời nói đó. Nghĩ lại theo ý nàng ta chỉ dẫn, lập tức nhận ra chuyện xiêm y này không ổn.
Nữ nhân này lại có ý tốt nhắc nhở nàng sao? Hách Liên Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dù Mộ Tịch Dao có bản lĩnh lớn, nhưng cũng bị trói buộc trong quy củ của hậu việc. Mặc dù không thích qua lại với nữ nhân trong phủ, nhưng đến lúc quan trọng mà không giữ lấy đại cục thì chẳng phải phí công sức sao? Mấy câu nói này tuy đơn giản nhưng lại chứa rất nhiều tâm tư.
“Cơ sở của Nghê Thường quán dù cách phủ có mấy con phố. Nhưng sau này tất cả xiêm y của các viện vẫn nên giao cho thượng y cục thì hơn, nói chung số đo của mọi người trong cung đều có , không cần phiền các viện phải đo lại lần nữa”. Hách Liên Mẫn Mẫn bưng ly trà xanh lên nhấp một ngụm, chuyển biến cực kỳ tự nhiên.
Mộ Tịch Dao nheo mắt, cười dịu dàng, “Đúng vậy, Chính phi cân nhắc vô cùng chu đáo”.
Hai người nhìn nhau cười, đúng là chưa bao giờ từng ăn ý như vậy.
“Chính phi định làm vụ làm ăn này như thế nào?”. Chuyện bày ra như vậy thì cũng nên ngả bài ngửa đi thôi?
Hách Liên Mẫn Mẫn buông chén trà , dùng khăn lụa đoan trang lau khóe môi, nhìn Mộ Tịch Dao cười thực hiền lành, cuối cùng cũng đem lời trong lòng nói ra.
“Trước khi Trắc phi ra tháng thiếp giúp Trắc phi ngăn tất cả phiền toái từ Tứ công chúa. Trắc phi chỉ cần an tâm ở trong phủ chờ sinh và điều dưỡng cơ thể là được. Còn đổi lại thì, lúc Trắc phi rảnh rỗi, cũng giúp nghĩ kế cản trở Hách Liên Uy Nhi vào phủ. Nếu Trắc phi có hứng thú thì dứt khoát chặt đứt tâm tư của vị thứ muội của thiếp đi, được như thế thì không còn gì tốt hơn”.
“Nếu Trắc phi không thích Hách Liên Uy Nhi vào cửa, vậy thì có thể bàn một chút”. Hách Liên Mẫn Mẫn vuốt ve bộ móng tay giả mạ vàng, trên mặt có ý cười.
Mộ Tịch Dao nghe nàng ta nói với vẻ rất chắc chắc , nhưng lực chú ý lại đặt lên bộ quần áo nàng ta đang mặc.
Trang phục Chính phi màu xanh mực mình chưa từng thấy qua. Đây là quần áo kiểu mới mà Thượng y cục làm chăng? Theo thường lệ thì năm nay trong phủ có một Chính phi và hai Trắc phi, đồ mới đều đã sớm đưa đủ, sao đột nhiên lại nhiều hơn một bộ?
“Trắc phi cảm thấy kiểu dáng bộ cung trang trên người thiếp có đẹp mắt không?” Hách Liên Mẫn Mẫn được Mộ Tịch Dao thẳng thắn tỏ thái độ nên cũng có tâm tư ngồi nói chuyện.
“Đây là thiếp đặt Nghê Thường quán mới mở trong kinh làm, sợi tơ không những mềm mại, tay nghề thêu cũng là hạng nhất”. Hách Liên Mẫn Mẫn đưa ống tay áo rộng thùng thình ra, tay thị hơi mở về phía trước, để Mộ Tịch Dao có thể xem một cách chi tiết hơn, được làm tỉ mỉ cũng rất tinh xảo.
Mộ Tịch Dao cẩn thận xem , lông mày lại thoáng nhíu lại. “Nghê Thường quán còn có thể lén lút làm đồ trong cung?”. Từ bao giờ mà cửa hàng trong nhân gian lại có thể nhận làm hàng trong cung? Những thái giám quản sự của Thượng y cục kia có thể nhìn mớ lợi nhuận béo bở này chạy ra ngoài?
Hách Liên Mẫn Mẫn nghe thấy nàng nghi vấn, nâng quạt tròn trong tay lên chậm rãi phe phẩy vài cái. “Hoàng Quý phi tôn quý bởi được quản lý hậu viện lục cung, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã cao, không quản được nhiều chuyện như vậy. Việc này đương nhiên là giao xuống dưới, để các vị nương nương khác chia sẻ. Y phục của Thượng y cục làm theo yêu cầu của từng phủ viện, mặc dù có đơn hàng khác nhưng kiểu dáng lại không mới lạ bằng bên ngoài , màu sắc và hoa văn luôn quá quy củ”.
“Nghê Thường quán là do mấy vị quận chúa bỏ tiền làm kinh doanh trong kinh thành, mới khai trương mấy ngày thôi. Nói là làm y phục trong cung, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phỏng theo hình dáng mà thôi, hơn nữa muốn nhận đơn cũng phải xem thân phận nữa. Hoàng Quý phi có lẽ cũng có nghe nói, nhưng chút tiền bạc này đối với bề trên cũng chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa còn liên quan đến mấy vị công chúa đã thành gia nên cũng không nhiều lời, chỉ coi như không biết”.
Mộ Tịch Dao nhíu mi, còn có chuyện này ? Công chúa quận chúa kiếm chút tiền riêng? Phỏng theo cung trang còn được coi là việc nhỏ, Mộ Tịch Dao cảm thấy không lâu nữa có lẽ Nguyên Thành đế sẽ không để yên việc này.
Hoàng Quý phi không hỏi , không phải là thấy chuyện nhỏ nên không thèm để ý, mà là chuyện này không dễ sử lý, bà ta không phải sợ chịu trách nhiệm, mà là có tâm tư khác.
Nếu Mộ Tịch Dao đoán không sai, thì đương nhiên hai vị công chúa của Hoàng Quý phi không dính vào việc này.
“Thiếp từng nghe một câu truyện, về một nhà phú hộ nọ. Tất cả trưởng bối đều còn, danh mục chi tiêu cũng đã được quy định rõ. Con trai út cảm thấy ngày thường cần chi tiêu hơi nhiều, nên lén đặt mua sản nghiệp bên ngoài, lấy chút trúc thừa trong nhà chuyển ra ngoài đan thành sọt rồi đem đi bán”.
Hách Liên Mẫn Mẫn cảm thấy khi nói chuyện với Mộ Tịch Dao phải cực kỳ chú ý. Nữ nhân này chuyện trước còn chưa nói xong mà đã bắt đầu nói sang chuyện khác , không biết ý nàng ta là gì.
“Giá cả tuy rẻ, nhưng số lượng bán nhiều. Dần dần việc buôn bán cũng tốt lên”. Mộ Tịch Dao nhìn vẻ không thèm để ý của Hách Liên Mẫn Mẫn, trong lòng không khỏi lắc đầu. Quả nhiên là tầm nhìn khác nhau, không nhìn xa trông rộng. Cứ suốt ngày nhốt mình trong bốn bức tường của hậu viện, ra vào cũng chỉ thấy mấy chuyện của nữ nhân, ý muốn của Tông Chính Lâm về hậu viện đến bao giờ mới thành được đây.
“Tích tiểu sẽ thành đại. Con trai út sau khi buôn bán có tiền , chi tiêu cũng rộng rãi hơn . Người các phòng khác thấy cậu ta sống thoải mái đương nhiên không hài lòng, đồ thì là đồ của chung sao lại thành hàng hóa để người khác tự làm ăn? Nếu thế thì có cần quy định luật lệ nữa không? Vì thế trong nhà bắt đầu bất hòa”.
“Trưởng bối trong nhà biết được việc này, cũng không nói gì liền khấu trừ tiền của con út, từ đó về sau thà để trúc thừa mốc meo hỏng ở góc vườn cũng không cho ai động vào”.
Nguyên Thành đế cũng không phải chủ nhà bình thường, khi đã trừng phạt ai thì đương nhiên cũng không phải chỉ là khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng mà thôi. Có gan dám vi phạm quy củ trong cung, công và tư không biết phân biệt, nếu sau này có chuyện làm quần áo giống long bào, thì liệu Hoàng đế có buông tha không?
“Chính phi cảm thấy trưởng bối nhà này và đương kim thánh thượng thì như thế nào?”. Nếu thị còn nghĩ mãi mà vẫn không ra thì Mộ Tịch Dao sẽ phát điên mất.
Còn không nhanh chóng cách Nghê Thường quán này càng xa càng tốt, nếu vẫn lẫn lộn cùng một chỗ, thì nếu hôm nào đó Nguyên Thành đế biết sẽ bị sử lý thế nào? Chính phi của Tông Chính Lâm cũng không nên không có tầm nhìn đến thế chứ, còn không phải khiến người ta cười cho sao.
Mộ Tịch Dao cảm thấy rất bi thương. Nàng là Trắc phi trong phủ, nếu không thể cho Chính phi chút mặt mũi, thì điểm trung bình có cao lên chút nào không. Nguyên Thành đế vậy mà còn rảnh mà xem xét hậu trạch của mấy người con trai, nếu mình quá lạc hậu, rõ ràng ảnh hưởng đến quá trình thượng vị của đại boss , con đường sủng phi của nàng còn lâu mới có thể hoàn thành. Điều này không thể được.
Mộ yêu nữ cảm giác mình rất khó có thể đối xử đúng mực với Hách Liên Mẫn Mẫn. Muốn nâng nàng ta lên chút, thỉnh thoảng lại còn phải chống lưng cho nàng ta, công việc này thật không nhẹ nhàng! Đại boss lấy phụ nữ về, nàng còn phải như bảo mẫu trông nom, hắn phải cho nàng nhiều lợi ích hơn nữa mới có thể xứng với công sức mà nàng bỏ ra.
Không đúng sao, hôm nay Hách Liên Mẫn Mẫn tới nói chuyện của Hách Liên Uy Nhi, cho dù nàng ta không mở miệng thì mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù Hách Liên Mẫn Mẫn và nàng không chung một con đường, tranh đấu nội viện cũng khiến người ta phiền chán, nhưng nếu chiếc thuyền khổng lồ là hoàng tử phủ này mà bị chìm, thì còn gì mà tranh ! Cho nên chuyện gì cũng có chừng mực của nó.
Hách Liên Mẫn Mẫn mặc dù không được coi là cực kỳ khôn khéo, nhưng ít ra thì đa số thời điểm cũng coi như là hiểu rõ đại cục. Về phần lương thiện hay độc ác, Mộ Tịch Dao chẳng để ý. Nữ nhân ở hậu cung có mấy người sạch sẽ? Hách Liên thị vào cửa cũng không đến nửa năm, nếu nàng ta trở thành độc phụ nhanh như vậy, Tông Chính Lâm có thể để nàng ta đi Thiên viện tĩnh dưỡng mười năm, tám năm.
Nữ nhân ở hậu trạch ấy mà, chẳng qua chỉ là chọn kẻ cao trong đống người lùn mà thôi. Nói chung là so với Hách Liên Uy Nhi thì Hách Liên Mẫn Mẫn có vẻ thoải mái hơn. Mộ Tịch Dao cũng chẳng có yêu cầu cao gì, chỉ cần đừng trêu chọc đến mình, còn những nữ nhân khác, Hách Liên Mẫn Mẫn đường đường là đương gia chủ mẫu, có thể xem xét mà xử lý bất cứ ai.
Mộ Tịch Dao mặc dù uyển chuyển nói chuyện nhưng ý tứ thì có thể hiểu được. Đặc biệt là câu cuối cùng, Hách Liên Mẫn Mẫn thoáng nghe đã hiểu rõ ý trong lời nói đó. Nghĩ lại theo ý nàng ta chỉ dẫn, lập tức nhận ra chuyện xiêm y này không ổn.
Nữ nhân này lại có ý tốt nhắc nhở nàng sao? Hách Liên Mẫn Mẫn đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dù Mộ Tịch Dao có bản lĩnh lớn, nhưng cũng bị trói buộc trong quy củ của hậu việc. Mặc dù không thích qua lại với nữ nhân trong phủ, nhưng đến lúc quan trọng mà không giữ lấy đại cục thì chẳng phải phí công sức sao? Mấy câu nói này tuy đơn giản nhưng lại chứa rất nhiều tâm tư.
“Cơ sở của Nghê Thường quán dù cách phủ có mấy con phố. Nhưng sau này tất cả xiêm y của các viện vẫn nên giao cho thượng y cục thì hơn, nói chung số đo của mọi người trong cung đều có , không cần phiền các viện phải đo lại lần nữa”. Hách Liên Mẫn Mẫn bưng ly trà xanh lên nhấp một ngụm, chuyển biến cực kỳ tự nhiên.
Mộ Tịch Dao nheo mắt, cười dịu dàng, “Đúng vậy, Chính phi cân nhắc vô cùng chu đáo”.
Hai người nhìn nhau cười, đúng là chưa bao giờ từng ăn ý như vậy.
“Chính phi định làm vụ làm ăn này như thế nào?”. Chuyện bày ra như vậy thì cũng nên ngả bài ngửa đi thôi?
Hách Liên Mẫn Mẫn buông chén trà , dùng khăn lụa đoan trang lau khóe môi, nhìn Mộ Tịch Dao cười thực hiền lành, cuối cùng cũng đem lời trong lòng nói ra.
“Trước khi Trắc phi ra tháng thiếp giúp Trắc phi ngăn tất cả phiền toái từ Tứ công chúa. Trắc phi chỉ cần an tâm ở trong phủ chờ sinh và điều dưỡng cơ thể là được. Còn đổi lại thì, lúc Trắc phi rảnh rỗi, cũng giúp nghĩ kế cản trở Hách Liên Uy Nhi vào phủ. Nếu Trắc phi có hứng thú thì dứt khoát chặt đứt tâm tư của vị thứ muội của thiếp đi, được như thế thì không còn gì tốt hơn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.