Chương 29: Lại mặt
Triêm Y
25/03/2017
Đối với việc Mộ thứ phi cảm thấy bản thân không được sủng ái bằng hai con
thỏ, Lục Điện hạ cảm thấy rất là không đúng. Vì thế đêm hôm đó, Tông
Chính Lâm tự thể nghiệm choMộ Tịch Dao biết , cái gì mới được phép gọi
là "Được sủng ái" . Lại lo lắng nữ nhân này trí nhớ không tốt, liền lập
đi lập lại, tới tới lui lui chứng minh nhiều lần. Cho đến khi Mộ Tịch
Dao rên rỉ liên tục cam đoan đã vô cùng hiểu rõ, sẽ không bao giờ lầm
lẫn nữa, lúc đó hắn mới thu binh.
Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm hung hăng thu thập một chút, toàn thân vô lực, chỉ giương đôi mắt hơi đỏ hồng, tựa vào trên thân nam nhân thở dốc. Tông Chính Lâm thì mộtthân khinh thích, vuốt ve lưng nàng, nhẹ nhàng liếm láp ở trên lỗ tai nàng.
"Ngứa ~~" Mộ Tịch Dao mềm nhũn yêu kiều hừ nhẹ. Đầu trốn vào bên cạnh, tránh khỏi sự quấy rầy của Tông Chính Lâm.
"Vừa rồi có thoải mái không?" Tông Chính Lâm khàn khàn mở miệng.
"Chán ghét ~~ không thèm nói." Mộ Tịch Dao đưa chân đá đá chân hắn, tỏ vẻ tức hận.
"Vậy có nhớ kỹ không?"
Mộ Tịch Dao liền phát hoảng, nhanh chóng rầu rĩ hừ một cái thật thấp đủ khiến hắn không nghe được, "Nhớ."
Cuối cùng quá tức giận, há mồm cắn một miếng trước ngực hắn. Dời người khỏi ngực ai kia, đổi một cái tư thế càng thoải mái hơn, ôm Tông Chính Lâm nghỉ xả hơi.
"Muốn tắm rửa không?"
"Đi không xong, thật đau nhức ~~" Mộ Tịch Dao thật sự cảm thấy ủy khuất ,rồi bỗng như nhớ tới điều gì, lập tức bỏ them một câu, "Không được khi dễ người ta."
Tông Chính Lâm nhéo cái mũi nhỏ của nàng, rồi ôm người, đi vào Song Yến trì phía sau.
Chờ hai người thu thập thỏa đáng xong, Mộ Tịch Dao thoải mái cuộn tròn trong lòng nam nhân, mí mắt càng ngày càng nặng.
"Ngủ đi." Tông Chính Lâm ôm thân mình nhỏ nhắn mềm mại, đem nàng ôm sát hơn vài phần, rồi cũng chìm vào giấc nồng.
Sớm hôm sau Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm dựng dậy, mơ mơ màng màng thu thập xong liền bị nhét vào xe ngựa. Bây giờ thì đang được đút điểm tâm.
"Điện hạ, muốn đi đâu vậy?" Mộ Tịch Dao tựa vào trên người Tông Chính Lâm, vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
"Đến Đãi Nguyệt Lâu dùng cơm sớm, sau đó hồi Vu phủ." Tông Chính Lâm cúi người liếm miếng vụn điểm tâm trên khóe miệng nàng, rồi mới buông nàng ra.
"Hồi Vu phủ?" Mộ Tịch Dao kinh hô. Cuối cùng cũng thanh tỉnh .
Mộ Tịch Dao chưa từng nghĩ tới sau khi vào phủ hoàng tử, còn có thể nhanh như vậy trở về thăm Vu thị, ngốc lăng lăng nhìnTông Chính Lâm, ánh mắt từ từ đã có chút ướt át.
"Khóc cái gì, đồ ngốc." Tông Chính Lâm nhẹ nhàng ôm nàng, vuốt ve sợi tóc mềm mại.
Mộ Tịch Dao cọ cọ trước ngực hắn, đôi bàn tay nhỏ bé bắt lấy vạt áo trước của Tông Chính Lâm, giọng nói hơi hơi nghẹn ngào rầu rĩ , "Điện hạ, thiếp thật vui mừng."
Hai người dùng qua cơm, lại mang theo vài món điểm tâm ngọt của Đãi Nguyệt Lâu, cũng đóng gói vài món ăn nổi tiếng của quán, đi về Vu phủ.
Vu thị vốn định đợi sau mấy ngày nữa Mộ Tịch Đình cũng xuất giá , liền mang theo di nương về Thanh Châu. Nào đâu ngờ rằng Lục Điện hạ lại mang theo nữ nhi nhà mình đến lại mặt. Theo lý thuyết thứ phi không có lễ lại mặt, mà lúc này người cũng đã đến trước cửa phủ rồi, mọi người trong Vu phủ mới lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chuẩn bị tiếp đón.
Vào cửa, Tông Chính Lâm liền cùng Mộ Tịch Dao đến nói chuyện với ngoại tổ của nàng. Sau đó Mộ Tịch Dao đi theo Vu thị về sân viện nàng ở trước khi đi lấy chồng, lại kéo cả Mộ Tịch Đình đến cùng nói chuyện.
Vu thị tất nhiên là hỏi han ân cần một phen, lại dặn nàng không được vô pháp vô thiên đùa giỡn hoặc cáu kỉnh ở hậu viện. Khiến cho Mộ Tịch Dao chu miệng trợn mắt. Mộ Tịch Đình ngồi ở một bên rất là hâm mộ nhìn Tịch Dao, thấy Lục Điện hạ đối với tỷ tỷ thật tốt, dùng nghênh lễ, lại có lại mặt, chứng minh điện hạ sủng tỷ tỷ . Chỉ là không biết Ngũ điện hạ có đối với mình như thế hay không?
Sau khi bị nương dạy dỗ, Mộ Tịch Dao liền ba ba kể lể, nói Tông Chính Lâm khi dễ nàng. Còn đem vết cắn trên cổ có khi hai người ở trên xe ngựa ra cho Vu thị xem. Khiến cho Vu thị dở khóc dở cười, lại có chút xấu hổ, nhéo lỗ tai nàng, rồi cười rộ lên. Mộ Tịch Đình là người chưa trải đời, nhưng cũng biết được vài thứ, xấu hổ đỏ mặt, hơi cúi đầu xuống.
Náo xong một trận, Mộ Tịch Dao mới nhớ tới đống lễ vật điểm tâm mình mang về, vội sai hai đóa hoa lan giúp nàng thu xếp. Còn cố ý thanh minh, món ăn là do nàng chọn , lễ vật là điện hạ chuẩn bị , nếu không thích thì tìm hắn. Nhìn bộ dáng nàng ,người trong phòng đều cười vui vẻ.
Đến giữa trưa một nhà lớn nhỏ dùng cơm vô cùng náo nhiệt, sau đó cũng chỉ nói vài lời thôi, Tông Chính Lâm liền sai người hồi cung. Biết được mấy ngày nữa Vu thị sẽ về Thanh Châu, Mộ Tịch Dao bĩu môi, rớm nước mắt nói tạm biệt, rồi mới lưu luyến không rời lên xe ngựa. Tông Chính Lâm thấy nàng đáng thương như bị người vứt bỏ, nhịn không được cười rộ lên. Nhưng vẫn nhớ ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng, " Kiều Kiều của bản điện hạ, còn thích khóc hơn cả trẻ con."
Mộ Tịch Dao mệt mỏi, nghe thấy cũng mặc kệ . Ngẩng đầu liền ngậm cằm của Tông Chính Lâm, nhẹ nhàng cắn cắn, trong miệng còn hừ hừ vẻ chưa hết giận.
Mắtphượng của Lục điện hạ nhíu lại, vỗ hai cái lên cái mông nhỏ của nàng."Còn làm càn,sẽ thu thập nàng ngay trong xe ngựa."
Mộ Tịch Dao tức giận dùng thân thể đẩy hắn, quai hàm nhả ra , trừng đôi mắt đen, "Quân tử động khẩu không động thủ!"
Đôi mắt hẹp dài của Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm hai mắt nàng, bên trong tràn đầy vẻ cường thế bá đạo, "Đối với nàng, bản điện hạ chưa từng nghĩ tới việc phải làm quân tử." Vì để chứng minh, bàn tay hắn liền chụp lấy khối to tròn trịa trước ngực của Mộ Tịch Dao, hai tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng như trước, trên tay lại dùng thêm chút lực. Khiến Mộ Tịch Dao sợ hãi hô nhỏ một tiếng, vội vã dựa sát vào hắn vờ ngoan ngoãn.
Cười đùa xong, Mộ Tịch Dao đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm, chu miệng cười rồi chạm lên môi hắn, ôm cổ hắn, chậm rãi dựa vào, ở bên tai Tông Chính Lâm ôn nhu cọ xát, "Điện hạ, thiếp cám ơn ngài."
Tông Chính Lâm thân thể hơi cứng lại, nhưng sau khi ôm chặt Mộ Tịch Dao, chỉ trả lời rất nhẹ, "Ừm" .
***********
Hôm nay các chủ tử trong phủ dậy sớm, thu thập muốn đi thỉnh an điện hạ, và chào hỏi các viện. Nhưng còn chưa có ra khỏi cửa, chợt nghe đại quản sự phái người đến truyền lời, điện hạ mang Mộ thứ phi đi lại mặt, dặn các chủ tử giờ Thân mới đến sau chủ viện chờ .
Đám nữ nhân âm thầm cắn răng, ngay cả Đường thị cũng đỏ mắt. Lòng điện hạ đúng là quá phân biệt . Tuy rằng trong lễ chế , hoàng tử nạp trắc phi là có lại mặt, nhưng cũng phải xem điện hạ có nguyện ý hay không. Nếu trắc phi không được sủng, lúc lại mặt cũng chỉ mang theo lễ vật điện hạ ban cho về nhà. Còn Mộ thị ngay cả trắc phi cũng không phải, dựa vào cái gì lại có thể khiến điện hạ tự mình đưa nàng về lại mặt? Việc này còn quá đáng hơn cả Nghênh lễ. Nghênh lễ chẳng qua cũng chỉ là tỏ vẻ coi trọng người này hoặc gia tộc sau lưng người đó mà thôi, còn lại mặt chính là nói cho mọi người biết, nam nhân đối với người mới vào phủ rất là vừa lòng.
Mộ thị chính là một thứ phi, lại trở thành tiêu điểm của toàn Thịnh Kinh, đương nhiên, trên ngự án của Nguyên Thành Hoàng Đế lại nhiều thêm vài tấu chương của các ngự sử.
Lại nói khi Mộ Tịch Dao hồi cung, không hề biết bản thân đã càng thêm nổi bật. Tông Chính Lâm đi tiền viện xử lý công vụ, để nàng tự trở về nghỉ trưa, chờ đến giờ Thân mới đón nàng đến chính viện để đám nữ nhân tới chào. Mộ Tịch Dao ngoan ngoãn gật đầu, đi về ngủ bù.
Trong sảnh chính, gấm hoa rực rỡ, chủ tử các viện mang theo nha hoàn, muôn sắc muôn vẻ , rất là náo nhiệt. Ngay cả Tề thị bị giam kín cũng được thả ra, thị chỉ hơi tỏ vẻ ốm bệnh đợi ở một bên, vẫn cóvẻ mặt cao ngạo thanh cao. Tề thị bị Tông Chính Lâm tức giận, đương nhiên không ai lại đi dính vào sự rủi ro của nàng ta, nên đứng cách nàng ta khá xa .
Bên người Tề thị chỉ có một tiểu nha hoàn nâng đỡ, trong lòng hận thấu xương. Nhìn đám tiện nhân ở trước mặt nàng õng ẹo làm dáng, liền hận không thể cho một bao dược độc chết hết cả. Trong mắt đang bốc hỏa ngùn ngụt, liền thấy một nữ tử mặt y phục màu hồng phấn chân thành đi tới.
Nàng kia tuổi cũng không lớn, đồ trang sức ăn diện đều theo quy chế của thứ phi, dung mạo diễm lệ, hình thể đẫy đà.
Mọi người không biết là thứ phi đến, Hạnh quản sự vội nhắc nhở, tất cả liền quỳ gối hành lễ chào Đường Nghi Như, sau đó lại tự giác ngồi xuống phía dưới.
Lúc này đại quản sự Điền Phúc Sơn truyền lời, Lục Điện hạ đến.
Mọi người vội vã đứng lên, sửa sang lại quần áo, bày ra dáng vẻ đẹp nhất, vừa nhìn thấy thân ảnh nam tử xuất hiện tại cửa, liền rào rào cúi người, âm thanh cao thấp ,oanh oanh yến yến ân cần thăm hỏi nối tiếp vang lên.
Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm hung hăng thu thập một chút, toàn thân vô lực, chỉ giương đôi mắt hơi đỏ hồng, tựa vào trên thân nam nhân thở dốc. Tông Chính Lâm thì mộtthân khinh thích, vuốt ve lưng nàng, nhẹ nhàng liếm láp ở trên lỗ tai nàng.
"Ngứa ~~" Mộ Tịch Dao mềm nhũn yêu kiều hừ nhẹ. Đầu trốn vào bên cạnh, tránh khỏi sự quấy rầy của Tông Chính Lâm.
"Vừa rồi có thoải mái không?" Tông Chính Lâm khàn khàn mở miệng.
"Chán ghét ~~ không thèm nói." Mộ Tịch Dao đưa chân đá đá chân hắn, tỏ vẻ tức hận.
"Vậy có nhớ kỹ không?"
Mộ Tịch Dao liền phát hoảng, nhanh chóng rầu rĩ hừ một cái thật thấp đủ khiến hắn không nghe được, "Nhớ."
Cuối cùng quá tức giận, há mồm cắn một miếng trước ngực hắn. Dời người khỏi ngực ai kia, đổi một cái tư thế càng thoải mái hơn, ôm Tông Chính Lâm nghỉ xả hơi.
"Muốn tắm rửa không?"
"Đi không xong, thật đau nhức ~~" Mộ Tịch Dao thật sự cảm thấy ủy khuất ,rồi bỗng như nhớ tới điều gì, lập tức bỏ them một câu, "Không được khi dễ người ta."
Tông Chính Lâm nhéo cái mũi nhỏ của nàng, rồi ôm người, đi vào Song Yến trì phía sau.
Chờ hai người thu thập thỏa đáng xong, Mộ Tịch Dao thoải mái cuộn tròn trong lòng nam nhân, mí mắt càng ngày càng nặng.
"Ngủ đi." Tông Chính Lâm ôm thân mình nhỏ nhắn mềm mại, đem nàng ôm sát hơn vài phần, rồi cũng chìm vào giấc nồng.
Sớm hôm sau Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm dựng dậy, mơ mơ màng màng thu thập xong liền bị nhét vào xe ngựa. Bây giờ thì đang được đút điểm tâm.
"Điện hạ, muốn đi đâu vậy?" Mộ Tịch Dao tựa vào trên người Tông Chính Lâm, vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
"Đến Đãi Nguyệt Lâu dùng cơm sớm, sau đó hồi Vu phủ." Tông Chính Lâm cúi người liếm miếng vụn điểm tâm trên khóe miệng nàng, rồi mới buông nàng ra.
"Hồi Vu phủ?" Mộ Tịch Dao kinh hô. Cuối cùng cũng thanh tỉnh .
Mộ Tịch Dao chưa từng nghĩ tới sau khi vào phủ hoàng tử, còn có thể nhanh như vậy trở về thăm Vu thị, ngốc lăng lăng nhìnTông Chính Lâm, ánh mắt từ từ đã có chút ướt át.
"Khóc cái gì, đồ ngốc." Tông Chính Lâm nhẹ nhàng ôm nàng, vuốt ve sợi tóc mềm mại.
Mộ Tịch Dao cọ cọ trước ngực hắn, đôi bàn tay nhỏ bé bắt lấy vạt áo trước của Tông Chính Lâm, giọng nói hơi hơi nghẹn ngào rầu rĩ , "Điện hạ, thiếp thật vui mừng."
Hai người dùng qua cơm, lại mang theo vài món điểm tâm ngọt của Đãi Nguyệt Lâu, cũng đóng gói vài món ăn nổi tiếng của quán, đi về Vu phủ.
Vu thị vốn định đợi sau mấy ngày nữa Mộ Tịch Đình cũng xuất giá , liền mang theo di nương về Thanh Châu. Nào đâu ngờ rằng Lục Điện hạ lại mang theo nữ nhi nhà mình đến lại mặt. Theo lý thuyết thứ phi không có lễ lại mặt, mà lúc này người cũng đã đến trước cửa phủ rồi, mọi người trong Vu phủ mới lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chuẩn bị tiếp đón.
Vào cửa, Tông Chính Lâm liền cùng Mộ Tịch Dao đến nói chuyện với ngoại tổ của nàng. Sau đó Mộ Tịch Dao đi theo Vu thị về sân viện nàng ở trước khi đi lấy chồng, lại kéo cả Mộ Tịch Đình đến cùng nói chuyện.
Vu thị tất nhiên là hỏi han ân cần một phen, lại dặn nàng không được vô pháp vô thiên đùa giỡn hoặc cáu kỉnh ở hậu viện. Khiến cho Mộ Tịch Dao chu miệng trợn mắt. Mộ Tịch Đình ngồi ở một bên rất là hâm mộ nhìn Tịch Dao, thấy Lục Điện hạ đối với tỷ tỷ thật tốt, dùng nghênh lễ, lại có lại mặt, chứng minh điện hạ sủng tỷ tỷ . Chỉ là không biết Ngũ điện hạ có đối với mình như thế hay không?
Sau khi bị nương dạy dỗ, Mộ Tịch Dao liền ba ba kể lể, nói Tông Chính Lâm khi dễ nàng. Còn đem vết cắn trên cổ có khi hai người ở trên xe ngựa ra cho Vu thị xem. Khiến cho Vu thị dở khóc dở cười, lại có chút xấu hổ, nhéo lỗ tai nàng, rồi cười rộ lên. Mộ Tịch Đình là người chưa trải đời, nhưng cũng biết được vài thứ, xấu hổ đỏ mặt, hơi cúi đầu xuống.
Náo xong một trận, Mộ Tịch Dao mới nhớ tới đống lễ vật điểm tâm mình mang về, vội sai hai đóa hoa lan giúp nàng thu xếp. Còn cố ý thanh minh, món ăn là do nàng chọn , lễ vật là điện hạ chuẩn bị , nếu không thích thì tìm hắn. Nhìn bộ dáng nàng ,người trong phòng đều cười vui vẻ.
Đến giữa trưa một nhà lớn nhỏ dùng cơm vô cùng náo nhiệt, sau đó cũng chỉ nói vài lời thôi, Tông Chính Lâm liền sai người hồi cung. Biết được mấy ngày nữa Vu thị sẽ về Thanh Châu, Mộ Tịch Dao bĩu môi, rớm nước mắt nói tạm biệt, rồi mới lưu luyến không rời lên xe ngựa. Tông Chính Lâm thấy nàng đáng thương như bị người vứt bỏ, nhịn không được cười rộ lên. Nhưng vẫn nhớ ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng, " Kiều Kiều của bản điện hạ, còn thích khóc hơn cả trẻ con."
Mộ Tịch Dao mệt mỏi, nghe thấy cũng mặc kệ . Ngẩng đầu liền ngậm cằm của Tông Chính Lâm, nhẹ nhàng cắn cắn, trong miệng còn hừ hừ vẻ chưa hết giận.
Mắtphượng của Lục điện hạ nhíu lại, vỗ hai cái lên cái mông nhỏ của nàng."Còn làm càn,sẽ thu thập nàng ngay trong xe ngựa."
Mộ Tịch Dao tức giận dùng thân thể đẩy hắn, quai hàm nhả ra , trừng đôi mắt đen, "Quân tử động khẩu không động thủ!"
Đôi mắt hẹp dài của Tông Chính Lâm nhìn chằm chằm hai mắt nàng, bên trong tràn đầy vẻ cường thế bá đạo, "Đối với nàng, bản điện hạ chưa từng nghĩ tới việc phải làm quân tử." Vì để chứng minh, bàn tay hắn liền chụp lấy khối to tròn trịa trước ngực của Mộ Tịch Dao, hai tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng như trước, trên tay lại dùng thêm chút lực. Khiến Mộ Tịch Dao sợ hãi hô nhỏ một tiếng, vội vã dựa sát vào hắn vờ ngoan ngoãn.
Cười đùa xong, Mộ Tịch Dao đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tông Chính Lâm, chu miệng cười rồi chạm lên môi hắn, ôm cổ hắn, chậm rãi dựa vào, ở bên tai Tông Chính Lâm ôn nhu cọ xát, "Điện hạ, thiếp cám ơn ngài."
Tông Chính Lâm thân thể hơi cứng lại, nhưng sau khi ôm chặt Mộ Tịch Dao, chỉ trả lời rất nhẹ, "Ừm" .
***********
Hôm nay các chủ tử trong phủ dậy sớm, thu thập muốn đi thỉnh an điện hạ, và chào hỏi các viện. Nhưng còn chưa có ra khỏi cửa, chợt nghe đại quản sự phái người đến truyền lời, điện hạ mang Mộ thứ phi đi lại mặt, dặn các chủ tử giờ Thân mới đến sau chủ viện chờ .
Đám nữ nhân âm thầm cắn răng, ngay cả Đường thị cũng đỏ mắt. Lòng điện hạ đúng là quá phân biệt . Tuy rằng trong lễ chế , hoàng tử nạp trắc phi là có lại mặt, nhưng cũng phải xem điện hạ có nguyện ý hay không. Nếu trắc phi không được sủng, lúc lại mặt cũng chỉ mang theo lễ vật điện hạ ban cho về nhà. Còn Mộ thị ngay cả trắc phi cũng không phải, dựa vào cái gì lại có thể khiến điện hạ tự mình đưa nàng về lại mặt? Việc này còn quá đáng hơn cả Nghênh lễ. Nghênh lễ chẳng qua cũng chỉ là tỏ vẻ coi trọng người này hoặc gia tộc sau lưng người đó mà thôi, còn lại mặt chính là nói cho mọi người biết, nam nhân đối với người mới vào phủ rất là vừa lòng.
Mộ thị chính là một thứ phi, lại trở thành tiêu điểm của toàn Thịnh Kinh, đương nhiên, trên ngự án của Nguyên Thành Hoàng Đế lại nhiều thêm vài tấu chương của các ngự sử.
Lại nói khi Mộ Tịch Dao hồi cung, không hề biết bản thân đã càng thêm nổi bật. Tông Chính Lâm đi tiền viện xử lý công vụ, để nàng tự trở về nghỉ trưa, chờ đến giờ Thân mới đón nàng đến chính viện để đám nữ nhân tới chào. Mộ Tịch Dao ngoan ngoãn gật đầu, đi về ngủ bù.
Trong sảnh chính, gấm hoa rực rỡ, chủ tử các viện mang theo nha hoàn, muôn sắc muôn vẻ , rất là náo nhiệt. Ngay cả Tề thị bị giam kín cũng được thả ra, thị chỉ hơi tỏ vẻ ốm bệnh đợi ở một bên, vẫn cóvẻ mặt cao ngạo thanh cao. Tề thị bị Tông Chính Lâm tức giận, đương nhiên không ai lại đi dính vào sự rủi ro của nàng ta, nên đứng cách nàng ta khá xa .
Bên người Tề thị chỉ có một tiểu nha hoàn nâng đỡ, trong lòng hận thấu xương. Nhìn đám tiện nhân ở trước mặt nàng õng ẹo làm dáng, liền hận không thể cho một bao dược độc chết hết cả. Trong mắt đang bốc hỏa ngùn ngụt, liền thấy một nữ tử mặt y phục màu hồng phấn chân thành đi tới.
Nàng kia tuổi cũng không lớn, đồ trang sức ăn diện đều theo quy chế của thứ phi, dung mạo diễm lệ, hình thể đẫy đà.
Mọi người không biết là thứ phi đến, Hạnh quản sự vội nhắc nhở, tất cả liền quỳ gối hành lễ chào Đường Nghi Như, sau đó lại tự giác ngồi xuống phía dưới.
Lúc này đại quản sự Điền Phúc Sơn truyền lời, Lục Điện hạ đến.
Mọi người vội vã đứng lên, sửa sang lại quần áo, bày ra dáng vẻ đẹp nhất, vừa nhìn thấy thân ảnh nam tử xuất hiện tại cửa, liền rào rào cúi người, âm thanh cao thấp ,oanh oanh yến yến ân cần thăm hỏi nối tiếp vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.