Chương 108: Làm khó dễ
Triêm Y
31/03/2017
Edit: Linh Sờ Tinh
Mùng một tháng tám năm Chương Hòa thứ mười ba, Lục hoàng tử Tông Chính Lâm lập phủ. Các quan viên phụ tá tổ chức lập hồ sơ, xây dựng chế độ cho thân vệ riêng của phủ Lục hoàng tử.
Giờ thìn canh ba, Tông Chính Lâm mặc triều phục hoàng tử màu đen có đường viền đại diện, đeo thắt lưng ngọc thạch, đội mũ ngọc trai. Lục điện hạ có khuôn mặt lạnh lùng, dáng người anh tuấn. Từ phủ hoàng tử đến đại điện thực hiện nghi lễ của hoàng tộc, mở tiệc chiêu đãi tân khách đến từ khắp nơi.
Nữ quyến thì do Hách Liên chính phi ra mặt tiếp đãi, dựng một sân khấu ở hậu viện, rất náo nhiệt.
Lần này không chỉ có chư vị hoàng tử tới dự, ngay cả tam đại Quốc Công và bát đại Hầu Phủ cũng đến dự. Trừ An quốc công còn đang hôn mê phải nằm trên giường nên cử đại diện đến, còn Vinh quốc công và Vệ quốc công đều đích thân đến dự.
Hách Liên Mẫn Mẫn ngồi ở ghế chủ vị, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đoan trang mà thục nhã. Đang trò chuyện với Lão thái quân phủ Vinh quốc công.
Lúc Mộ Tịch Dao đến nơi thì coi như là người đến chậm nhất. Bên trong rạp hát đã đầy chật khách quý, đầy tiếng vui cười.
“Muội muội đến rồi”. Hách Liên Mẫn Mẫn nhận trà, sau đó tiếp tục xem diễn cùng lão thái quân bên cạnh .
Có thể ngồi cùng Lục hoàng tử phi, không phải là gia quyến của hoàng tử thì cũng là mệnh phụ triều đình, mọi người nhìn bụng Mộ Tịch Dao, liền biết người đến là ai.
“Tứ tẩu.” Mộ Tịch Dao thân thiết đón chào.
“Đệ muội thân thể đã nặng nề, không cần đa lễ. Ta còn đang thắc mắc sao hôm nay không thấy muội, những trường hợp náo nhiệt như thế này mà thiếu muội sẽ kém mất mấy phần vui.” Tứ hoàng tử phi vẫn thân thiết như xưa, kéo tay nàng nói chuyện. Nhóm thị thiếp theo phía sau cũng đều mỉm cười chào hỏi.
Hách Liên Mẫn Mẫn nghiêng đầu chỉ thấy khá đông người đang nịnh bợ lấy lòng Mộ Tịch Dao, sắc mặt trở nên khó chịu. Quả nhiên là không có quy củ, ở bên ngoài cũng không biết tôn ti cao thấp. Có Trắc phi nhà ai mà dám trắng trợn như vậy, thậm chí còn được xu nịnh hơn cả chính phi?
“Đó chính là Mộ thị?” lão thái quân nhíu mày, nhìn nữ nhân xinh đẹp trẻ trung kia cảm thấy có chút không tôn. Đã có mang còn không chịu nghỉ ngơi, đến xem náo nhiệt để một đống người phải nịnh bợ, thật sự không thể chịu nổi.
“Chính là Mộ Trắc phi, hiện nay đã có thai tám tháng.” Với tư cách là chủ nhân, Hách Liên Mẫn Mẫn không tiện bày tỏ thái độ quá trực tiếp, chỉ thoáng đề cập vài việc vụn vặt, để cho người khác tự đoán phẩm chất và thủ đoạn của Mộ thị.
Lão thái quân của phủ Vinh quốc công là người nổi tiếng chán ghét tiểu thiếp, hiện giờ thấy Trắc phi được thịnh sủng của Lục điện hạ, cực kỳ không vừa mắt. Thấy nàng việc gì cũng đều thuận lợi, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
“Trắc phi chẳng lẽ không biết nơi này có diễn khúc, không nên huyên náo ầm ỹ?” lão thái quân lớn tiếng chỉ trích. Bà ta là siêu phẩm mệnh phụ được tiên hoàng ngự phong, đương nhiên không cần để ý mặt mũi ai.
Người khác nghe thế đều hiểu là giận chó chửi mèo, Mộ thị đúng là không may, đụng phải xui xẻo.
Mộ Tịch Dao đang hứng trí, lại bị lão thái bà đánh gãy, thật sự cảm thấy ngoài ý muốn. Ai đang giáo huấn nàng?
“Chủ tử, đó là lão thái quân phủ Vinh quốc công. Trưởng tôn nữ là đương kim quý tần nương nương.” Triệu ma ma vội nhắc nhỏ.
Thì ra là thái quân của phủ Vinh quốc công. Vậy thì nhường một chút cũng được.
Người phụ nữ này cả đời bị lão quốc công vắng vẻ, sinh được con trai trưởng lại đoản mệnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai của tiểu thiếp đoạt mất tước vị. Có chút oán khí cũng không thể tránh được.
Mộ Tịch Dao biết bà ta số khổ, lại niệm tình bà ta đã lớn tuổi, không muốn tranh chấp. Nàng tuy là thiếp, nhưng chưa bao giờ có ý xoay người làm chủ. Vận mệnh tiểu tam không phải là nàng có thể tự lựa chọn, nhưng ít ra vẫn còn có bản tính. Chỉ cần không trêu chọc nàng, vẫn có thể dễ dàng nói chuyện.
“Là thiếp quấy nhiễu thái quân, sẽ ngừng đùa giỡn”. Mộ Tịch Dao hào phóng nhượng bộ.
Mặc Lan thấy chủ tử thay tính, ngay tức khắc không thể thích ứng. Trước kia chỉ cần bị mạo phạm, chủ tử lần nào cũng sẽ đáp trả thực sắc bén, sao hôm nay lại dễ dàng nhượng bộ vậy?
Quế ma ma cũng hiểu được vài phần khác biệt trong đó. Là chủ tử nể tình người già nên đặc biệt rộng lượng. Không cần biết là bà hay Triệu ma ma, từ trước tới giờ chủ tử nói chuyện đều có thêm vài phần kính trọng. Điều này đối với quý nữ ở thế gia mà nói là vô cùng hiếm có. Tiểu như nhà bình thường còn tùy tiện sai sử ma ma quản sự nữa là, chỉ có chủ tử nhà nàng là khác hẳn.
Lão thái quân của phủ Vinh quốc công phủ hừ lạnh một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, lúc này mới thuận khí. Thiếp thất phải có dáng vẻ của thiếp thất, trước mặt chủ tử , cho dù có được vào tông điệp thì cũng vẫn chỉ là một nô tỳ.
Sau khoảng nửa canh giờ, vở kịch cuối cùng cũng diễn xong. Mộ Tịch Dao không thấy thú vị, ngồi đó vừa cắn hạt dưa vừa cảm thán. Đây đúng là tất cả đều vui vẻ. Đáng tiếc chuyện đời thường không giống như hy vọng. Năm kia Thịnh Kinh còn ồn ào vụ tân khoa trạng nguyên vứt bỏ vợ cả. Quan viên Đại Ngụy tìm hoa chơi liễu, bao dưỡng ngoại thất bên ngoài cũng chẳng là chuyện lạ gì. Tác phong không đứng đắn đã sớm thịnh hành, không ép vào khuôn khổ được. May mắn dưới trướng Lục điện hạ coi như sạch sẽ, không nói là hoàn toàn, tối thiểu cũng không tôn sùng khoản đó.
Vở kịch này diễn xong, đến lượt Vinh lão thái quân chọn kịch. Hách Liên Mẫn Mẫn nhấp nháy mắt, đem danh sách kịch cho lão thái quân chọn.
Xem qua danh sách, sắc mặt lão thái quân càng trở nên khó coi. Tại sao lại là mấy vở diễn khó coi như vậy?
Gậy quải trượng hình phúc thọ gõ xuống đật, đập tập danh sách xuống bàn, làm mọi người kinh ngạc nhìn lại.
“Sao lại là mấy vở kịch làm hư quy củ tổ tông thế chứ! Thiếp thất nhà ai lại dám bất kính chủ mẫu, không theo quy củ? Tiện tỳ dám lấn chủ như thế, không hiểu tôn ti hiếu kính là gì, còn có thể thành kịch diễn trên sân khấu!”
Từ lúc ở phủ Vinh quốc công bà ta đã từng nghe mấy vở diễn này, lúc đó đã phát hỏa một trận, nữ quyến trong phủ không dám nghe vở diễn như vậy nữa. Không ngờ hôm nay đến phủ Lục hoàng tử lại gặp phải, làm sao có thể chấp nhận được.
Mọi người nghe bà ta nói mà không hiểu ra sao, Hách Liên Mẫn Mẫn giả vờ xấu hổ, lên tiếng giải vây.
“Thái quân, hai vở “Tây sương khúc”, “Hoa dung về” đều là những vở diễn mới ở Thịnh Kinh, nữ quyến các phủ rất thích xem”.
Đây là thứ Hách thị đặc biệt chuẩn bị cho lão thái quân, cũng là muốn cho Mộ thị một cái giáo huấn. Điện hạ bảo vệ nàng ta quá chặt, đã bị truyền ra ngoài, mất cả thanh danh. Phụ thân lại muốn để cho Hách Liên Uy Nhuy vào phủ giúp đỡ, tuyệt đối không thể như thế! Dù cho rõ ràng không thể đấu lại sự thiên vị rõ ràng của điện hạ, vẫn có cách mượn lực người khác cho Mộ thị đẹp mặt. Chỉ cần Mộ Tịch Dao đuối lý, không còn uy hiếp nữa, Hách Liên Uy Nhuy cũng không có khả năng vào phủ.
“Vô liêm sỉ! Rõ ràng là không có nhân hiếu”. Lão thái quân tức giận liên tục phát hỏa.
Mộ Tịch Dao nghe bà ta nói chuyện, lập tức hiểu ra, hôm nay sợ là sẽ có nhiều chuyện sảy ra.
Lại nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn đoan chính ngồi bên nghe, bàng quang, Mộ Tịch Dao thầm thở dài. Nữ nhân này không yên ổn làm chủ mẫu , còn cứ muốn phân tranh với mình làm gì? Hôm nay là ngày Tông Chính Lâm mở phủ, ai cũng lo giữ gìn uy nghiêm phủ hoàng tử còn không kịp, chỉ có nàng ta thì chỉ biết , gây chuyện thị phi, khơi mào mâu thuẫn.
Tông Chính Lâm là người vô cùng chú trọng thể diện, sao có thể chấp nhận nàng ta xằng bậy, làm hỏng thanh danh của hắn? Sợ là sau hôm nay nay sẽ bị trừng trị.
Hách Liên Mẫn Mẫn này thực khiến mình sầu muộn. Thân là chủ mẫu, cũng chính là có chung vận mệnh với phủ hoàng tử. Nay địa vị còn chưa ổn định, đã bắt đầu ngáng chân Tông Chính Lâm? Sau này nhỡ đến thời điểm quan trọng liệu có phải chưa cần Tông Chính Hàm ra tay, Hách Liên chính phi sẽ tự mình dâng cả trăm mạng người trong phủ dâng cho địch ?
Mộ Tịch Dao vô cùng sầu não. Nữ nhân này tuy không ác độc đến mức lấy tính mạng mình, nhưng luôn chỉ biết gây rắc rối. Chẳng lẽ lại để cho Tông Chính Lâm giam cầm chính phi? Đây chẳng phải là càng trở thành trò cười sao?
Kiếp trước Hách Liên Mẫn Mẫn cũng không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy, sao hiện giờ đầu óc hồ đồ đến thế?
Mộ Tịch Dao không biết , bởi vì hiện nay nàng quá mức cường thế, ép cho Hách Liên Mẫn Mẫn không thở nổi. Sau khi Hách Liên thị Lại bị Hách Liên đại nhân nghiêm khắc giáo huấn, cảnh cáo rằng nếu không tiến bộ sẽ để cho Hách Liên Uy Nhuy nhập phủ tìm lại sủng ái. Bị kẹp giữa nguy cơ và uy hiếp cả trong lẫn ngoài như thế Hách Liên Mẫn Mẫn đã không thể bình tĩnh được nữa, mới ra chiêu hồ đồ này.
Trong đình, chúng mệnh phụ không biết lời này còn có huyền cơ, chỉ thấy thái độ của lão thái quân hơi quá mức. Chỉ là xem khúc giải trí, làm gì cần phải như thế, ngay cả quy củ thường ngày cũng phải đưa lên sân khấu nếu thế thì còn có ý giải trí gì nữa.
Lão Thái quân tự nhận mình có lý, kiên quyết không cho hát. Khiến mọi người há hốc mồm.
“Trắc phi, ngươi nói xem, lão thân nói có lý không?” Vinh lão thái quân được thế còn không muốn buông tha, tóm mầm tai họa lớn nhất ở đây, hung hăng điểm danh, dứt khoát muốn kéo thể diện Mộ Tịch Dao xuống.
Mùng một tháng tám năm Chương Hòa thứ mười ba, Lục hoàng tử Tông Chính Lâm lập phủ. Các quan viên phụ tá tổ chức lập hồ sơ, xây dựng chế độ cho thân vệ riêng của phủ Lục hoàng tử.
Giờ thìn canh ba, Tông Chính Lâm mặc triều phục hoàng tử màu đen có đường viền đại diện, đeo thắt lưng ngọc thạch, đội mũ ngọc trai. Lục điện hạ có khuôn mặt lạnh lùng, dáng người anh tuấn. Từ phủ hoàng tử đến đại điện thực hiện nghi lễ của hoàng tộc, mở tiệc chiêu đãi tân khách đến từ khắp nơi.
Nữ quyến thì do Hách Liên chính phi ra mặt tiếp đãi, dựng một sân khấu ở hậu viện, rất náo nhiệt.
Lần này không chỉ có chư vị hoàng tử tới dự, ngay cả tam đại Quốc Công và bát đại Hầu Phủ cũng đến dự. Trừ An quốc công còn đang hôn mê phải nằm trên giường nên cử đại diện đến, còn Vinh quốc công và Vệ quốc công đều đích thân đến dự.
Hách Liên Mẫn Mẫn ngồi ở ghế chủ vị, khuôn mặt trang điểm tinh xảo, đoan trang mà thục nhã. Đang trò chuyện với Lão thái quân phủ Vinh quốc công.
Lúc Mộ Tịch Dao đến nơi thì coi như là người đến chậm nhất. Bên trong rạp hát đã đầy chật khách quý, đầy tiếng vui cười.
“Muội muội đến rồi”. Hách Liên Mẫn Mẫn nhận trà, sau đó tiếp tục xem diễn cùng lão thái quân bên cạnh .
Có thể ngồi cùng Lục hoàng tử phi, không phải là gia quyến của hoàng tử thì cũng là mệnh phụ triều đình, mọi người nhìn bụng Mộ Tịch Dao, liền biết người đến là ai.
“Tứ tẩu.” Mộ Tịch Dao thân thiết đón chào.
“Đệ muội thân thể đã nặng nề, không cần đa lễ. Ta còn đang thắc mắc sao hôm nay không thấy muội, những trường hợp náo nhiệt như thế này mà thiếu muội sẽ kém mất mấy phần vui.” Tứ hoàng tử phi vẫn thân thiết như xưa, kéo tay nàng nói chuyện. Nhóm thị thiếp theo phía sau cũng đều mỉm cười chào hỏi.
Hách Liên Mẫn Mẫn nghiêng đầu chỉ thấy khá đông người đang nịnh bợ lấy lòng Mộ Tịch Dao, sắc mặt trở nên khó chịu. Quả nhiên là không có quy củ, ở bên ngoài cũng không biết tôn ti cao thấp. Có Trắc phi nhà ai mà dám trắng trợn như vậy, thậm chí còn được xu nịnh hơn cả chính phi?
“Đó chính là Mộ thị?” lão thái quân nhíu mày, nhìn nữ nhân xinh đẹp trẻ trung kia cảm thấy có chút không tôn. Đã có mang còn không chịu nghỉ ngơi, đến xem náo nhiệt để một đống người phải nịnh bợ, thật sự không thể chịu nổi.
“Chính là Mộ Trắc phi, hiện nay đã có thai tám tháng.” Với tư cách là chủ nhân, Hách Liên Mẫn Mẫn không tiện bày tỏ thái độ quá trực tiếp, chỉ thoáng đề cập vài việc vụn vặt, để cho người khác tự đoán phẩm chất và thủ đoạn của Mộ thị.
Lão thái quân của phủ Vinh quốc công là người nổi tiếng chán ghét tiểu thiếp, hiện giờ thấy Trắc phi được thịnh sủng của Lục điện hạ, cực kỳ không vừa mắt. Thấy nàng việc gì cũng đều thuận lợi, cảm thấy vô cùng chướng mắt.
“Trắc phi chẳng lẽ không biết nơi này có diễn khúc, không nên huyên náo ầm ỹ?” lão thái quân lớn tiếng chỉ trích. Bà ta là siêu phẩm mệnh phụ được tiên hoàng ngự phong, đương nhiên không cần để ý mặt mũi ai.
Người khác nghe thế đều hiểu là giận chó chửi mèo, Mộ thị đúng là không may, đụng phải xui xẻo.
Mộ Tịch Dao đang hứng trí, lại bị lão thái bà đánh gãy, thật sự cảm thấy ngoài ý muốn. Ai đang giáo huấn nàng?
“Chủ tử, đó là lão thái quân phủ Vinh quốc công. Trưởng tôn nữ là đương kim quý tần nương nương.” Triệu ma ma vội nhắc nhỏ.
Thì ra là thái quân của phủ Vinh quốc công. Vậy thì nhường một chút cũng được.
Người phụ nữ này cả đời bị lão quốc công vắng vẻ, sinh được con trai trưởng lại đoản mệnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai của tiểu thiếp đoạt mất tước vị. Có chút oán khí cũng không thể tránh được.
Mộ Tịch Dao biết bà ta số khổ, lại niệm tình bà ta đã lớn tuổi, không muốn tranh chấp. Nàng tuy là thiếp, nhưng chưa bao giờ có ý xoay người làm chủ. Vận mệnh tiểu tam không phải là nàng có thể tự lựa chọn, nhưng ít ra vẫn còn có bản tính. Chỉ cần không trêu chọc nàng, vẫn có thể dễ dàng nói chuyện.
“Là thiếp quấy nhiễu thái quân, sẽ ngừng đùa giỡn”. Mộ Tịch Dao hào phóng nhượng bộ.
Mặc Lan thấy chủ tử thay tính, ngay tức khắc không thể thích ứng. Trước kia chỉ cần bị mạo phạm, chủ tử lần nào cũng sẽ đáp trả thực sắc bén, sao hôm nay lại dễ dàng nhượng bộ vậy?
Quế ma ma cũng hiểu được vài phần khác biệt trong đó. Là chủ tử nể tình người già nên đặc biệt rộng lượng. Không cần biết là bà hay Triệu ma ma, từ trước tới giờ chủ tử nói chuyện đều có thêm vài phần kính trọng. Điều này đối với quý nữ ở thế gia mà nói là vô cùng hiếm có. Tiểu như nhà bình thường còn tùy tiện sai sử ma ma quản sự nữa là, chỉ có chủ tử nhà nàng là khác hẳn.
Lão thái quân của phủ Vinh quốc công phủ hừ lạnh một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, lúc này mới thuận khí. Thiếp thất phải có dáng vẻ của thiếp thất, trước mặt chủ tử , cho dù có được vào tông điệp thì cũng vẫn chỉ là một nô tỳ.
Sau khoảng nửa canh giờ, vở kịch cuối cùng cũng diễn xong. Mộ Tịch Dao không thấy thú vị, ngồi đó vừa cắn hạt dưa vừa cảm thán. Đây đúng là tất cả đều vui vẻ. Đáng tiếc chuyện đời thường không giống như hy vọng. Năm kia Thịnh Kinh còn ồn ào vụ tân khoa trạng nguyên vứt bỏ vợ cả. Quan viên Đại Ngụy tìm hoa chơi liễu, bao dưỡng ngoại thất bên ngoài cũng chẳng là chuyện lạ gì. Tác phong không đứng đắn đã sớm thịnh hành, không ép vào khuôn khổ được. May mắn dưới trướng Lục điện hạ coi như sạch sẽ, không nói là hoàn toàn, tối thiểu cũng không tôn sùng khoản đó.
Vở kịch này diễn xong, đến lượt Vinh lão thái quân chọn kịch. Hách Liên Mẫn Mẫn nhấp nháy mắt, đem danh sách kịch cho lão thái quân chọn.
Xem qua danh sách, sắc mặt lão thái quân càng trở nên khó coi. Tại sao lại là mấy vở diễn khó coi như vậy?
Gậy quải trượng hình phúc thọ gõ xuống đật, đập tập danh sách xuống bàn, làm mọi người kinh ngạc nhìn lại.
“Sao lại là mấy vở kịch làm hư quy củ tổ tông thế chứ! Thiếp thất nhà ai lại dám bất kính chủ mẫu, không theo quy củ? Tiện tỳ dám lấn chủ như thế, không hiểu tôn ti hiếu kính là gì, còn có thể thành kịch diễn trên sân khấu!”
Từ lúc ở phủ Vinh quốc công bà ta đã từng nghe mấy vở diễn này, lúc đó đã phát hỏa một trận, nữ quyến trong phủ không dám nghe vở diễn như vậy nữa. Không ngờ hôm nay đến phủ Lục hoàng tử lại gặp phải, làm sao có thể chấp nhận được.
Mọi người nghe bà ta nói mà không hiểu ra sao, Hách Liên Mẫn Mẫn giả vờ xấu hổ, lên tiếng giải vây.
“Thái quân, hai vở “Tây sương khúc”, “Hoa dung về” đều là những vở diễn mới ở Thịnh Kinh, nữ quyến các phủ rất thích xem”.
Đây là thứ Hách thị đặc biệt chuẩn bị cho lão thái quân, cũng là muốn cho Mộ thị một cái giáo huấn. Điện hạ bảo vệ nàng ta quá chặt, đã bị truyền ra ngoài, mất cả thanh danh. Phụ thân lại muốn để cho Hách Liên Uy Nhuy vào phủ giúp đỡ, tuyệt đối không thể như thế! Dù cho rõ ràng không thể đấu lại sự thiên vị rõ ràng của điện hạ, vẫn có cách mượn lực người khác cho Mộ thị đẹp mặt. Chỉ cần Mộ Tịch Dao đuối lý, không còn uy hiếp nữa, Hách Liên Uy Nhuy cũng không có khả năng vào phủ.
“Vô liêm sỉ! Rõ ràng là không có nhân hiếu”. Lão thái quân tức giận liên tục phát hỏa.
Mộ Tịch Dao nghe bà ta nói chuyện, lập tức hiểu ra, hôm nay sợ là sẽ có nhiều chuyện sảy ra.
Lại nhìn Hách Liên Mẫn Mẫn đoan chính ngồi bên nghe, bàng quang, Mộ Tịch Dao thầm thở dài. Nữ nhân này không yên ổn làm chủ mẫu , còn cứ muốn phân tranh với mình làm gì? Hôm nay là ngày Tông Chính Lâm mở phủ, ai cũng lo giữ gìn uy nghiêm phủ hoàng tử còn không kịp, chỉ có nàng ta thì chỉ biết , gây chuyện thị phi, khơi mào mâu thuẫn.
Tông Chính Lâm là người vô cùng chú trọng thể diện, sao có thể chấp nhận nàng ta xằng bậy, làm hỏng thanh danh của hắn? Sợ là sau hôm nay nay sẽ bị trừng trị.
Hách Liên Mẫn Mẫn này thực khiến mình sầu muộn. Thân là chủ mẫu, cũng chính là có chung vận mệnh với phủ hoàng tử. Nay địa vị còn chưa ổn định, đã bắt đầu ngáng chân Tông Chính Lâm? Sau này nhỡ đến thời điểm quan trọng liệu có phải chưa cần Tông Chính Hàm ra tay, Hách Liên chính phi sẽ tự mình dâng cả trăm mạng người trong phủ dâng cho địch ?
Mộ Tịch Dao vô cùng sầu não. Nữ nhân này tuy không ác độc đến mức lấy tính mạng mình, nhưng luôn chỉ biết gây rắc rối. Chẳng lẽ lại để cho Tông Chính Lâm giam cầm chính phi? Đây chẳng phải là càng trở thành trò cười sao?
Kiếp trước Hách Liên Mẫn Mẫn cũng không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy, sao hiện giờ đầu óc hồ đồ đến thế?
Mộ Tịch Dao không biết , bởi vì hiện nay nàng quá mức cường thế, ép cho Hách Liên Mẫn Mẫn không thở nổi. Sau khi Hách Liên thị Lại bị Hách Liên đại nhân nghiêm khắc giáo huấn, cảnh cáo rằng nếu không tiến bộ sẽ để cho Hách Liên Uy Nhuy nhập phủ tìm lại sủng ái. Bị kẹp giữa nguy cơ và uy hiếp cả trong lẫn ngoài như thế Hách Liên Mẫn Mẫn đã không thể bình tĩnh được nữa, mới ra chiêu hồ đồ này.
Trong đình, chúng mệnh phụ không biết lời này còn có huyền cơ, chỉ thấy thái độ của lão thái quân hơi quá mức. Chỉ là xem khúc giải trí, làm gì cần phải như thế, ngay cả quy củ thường ngày cũng phải đưa lên sân khấu nếu thế thì còn có ý giải trí gì nữa.
Lão Thái quân tự nhận mình có lý, kiên quyết không cho hát. Khiến mọi người há hốc mồm.
“Trắc phi, ngươi nói xem, lão thân nói có lý không?” Vinh lão thái quân được thế còn không muốn buông tha, tóm mầm tai họa lớn nhất ở đây, hung hăng điểm danh, dứt khoát muốn kéo thể diện Mộ Tịch Dao xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.