Chương 153: Lời riêng tư
Triêm Y
02/04/2017
Edit: Linh Sờ Tinh.
Tông Chính Lâm nói những gì riêng tư với Hách Liên Mẫn Mẫn, Mộ Tịch Dao rất tò mò. Đáng tiếc boss không cho phép nàng tìm hiểu thêm, chỉ nói chuyện nàng quan tâm đều đã giải quyết, sau này nàng chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, chờ sinh ở Đan Như Uyển là được.
Mộ Tịch Dao chu miệng, boss đúng là hình mẫu của loại người qua cầu rút ván, vừa trở về liền chèn ép nàng không có chỗ đứng. Đang định tiếp tục hờn dỗi, lại bị lời nói ngay trên đỉnh đầu truyền đến khiến cho nàng sợ hãi mà không dám nói những lời muốn nói ra.
“Nếu Kiều Kiều còn sức lực, thì tự tay làm quần áo và tất giày của bản điện hạ đi”.
Chỉ cần nhắc tới nữ công là quả nhiên có thể khiến cho Mộ Tịch Dao yên lặng, cả người cuộn tròn vào ngực Tông Chính Lâm, coi như không nghe thấy.
Lục điện hạ thấy vẻ trốn tránh của nàng mà cười thầm. Tiểu nữ nhân thực sợ hãi nữ hồng. Bảo nàng thêu cái hầu bao từ bao giờ còn chưa thành hình. Ba mặt đều hở toác, vì thế cái mong ước được mang theo vật phẩm nữ hồng để luôn tưởng nhớ của Tông Chính Lâm chẳng có dịp được thành sự thực.
Mộ Tịch Dao vờ làm đà điểu, vụng trộm hé mắt nhìn trộm boss, có vẻ như đại Boss không thèm chấp nhặt với mình,
Thế này mới tốt, không hỏi đến thì không hỏi. Đến lúc đó thì xem những việc mà hai người bọn họ làm là có thể đoán được đại khái. Nghĩ thế nên Mộ Tịch Dao lại vui vẻ lên.
Tông Chính Lâm có thể chủ động tiếp đống hỗn độn này từ tay mình , đây đã là hành động rất hiếm có của Lục điện hạ rồi. Với tư cách là một ái thiếp, thì nàng phải biểu hiện cảm ơn mới đúng, như thế thì mới có thể khích lệ Lục điện hạ tiếp lực, sau này mới càng thêm cần cù. Vì vậy, Mộ yêu nữ thay đổi dáng vẻ sợ hãi một cách không dấu vết, tròng mắt xoay tròn, chống người lên, dính sát mặt vào khuôn mặt hắn, nhẹ nhàn dịu dàng ma sát.
Chuyện này, lại tặng kèm quá tặng dán sát mặt, nịnh nọt Lục điện hạ. Mộ Tịch Dao đắc ý cười gian, không để ý liền bị Tông Chính Lâm giữ chặt gáy, hắn cúi người vùi vào cổ nàng, những nụ hôn liên tiếp rơi xuống.
“Bản điện sẽ càng vui hơn khi được chạm vào tiểu mỹ nhân như thế này”. Tông Chính Lâm giữ chặt người không buông, hôn mãi đến khi mặt nàng đỏ rực, thở hổn hển, thật sự không chịu nổi mới có chút tiếc nuối mà thả người.
“Sau khi Kiều Kiều sinh xong, phải chăm sóc thân thể cần phải điều dưỡn cho tốt. Nếu vẫn yếu ớt như thế này thì bản điện rất khó tận hứng”.
Rất khó tận hứng? Mộ Tịch Dao tức giận! Ngài giữ cái cổ nhỏ bé của thiếp làm gì? Lục điện hạ gần như được ăn sạch, còn lấy tận hứng ra làm yêu cầu? Có phải là quá vô sỉ rồi không?
Tông Chính Lâm hưởng thụ đủ mỹ nhân, thông cảm sự vất vả gần tháng nay của nàng, nên hắn ôm lấy cái người đang làm nũng trong ngực, dịu dàng trấn an, thi thoảng trêu chọc đôi câu, nhìn nàng trừng mắt giương mày cũng thấy thú vị. Đương nhiên, lúc nào Lục điện cũng tiếp thu cái thành tích nịnh nọt một cách không thèm để ý xem có đủ ưu nhã hay không của nàng, còn hào phóng khen ngợi.
Mộ Tịch Dao ngấy ngúa nằm trong ngực hắn, một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt linh động mà giảo hoạt.
Những ngày “dốc hết tâm huyết” vất vả vì phủ hoàng tử của nàng, cuối cùng cũng kiếm lại cả gốc lẫn lời từ đại boss. Lấy được cái tốt thì lúc này mới có tâm tư quan tâm đến người nam nhân ra ngoài làm việc này.
“Điện hạ, ngài hồi kinh không cần vào cung bẩm báo một chuyến sao?”. Chẳng lẽ còn đợi Nguyên Thành đế tuyên gọi? Nếu Đương kim hoàng thượng mà biết việc đầu tiên khi con ông hồi kinh là xông vào khuê các hút mật hoa, thì trong lòng sẽ thế nào.
“Lâu như vậy mới nhớ để hỏi đến chuyện của ta, Kiều Kiều không phát hiện là đã muộn rồi sao?”. Tông Chính Lâm dùng chòm râu mới mọc trên cằm hắn cọ cọ lên hai má nàng, coi như là trừng phạt nàng không có tâm ý.
Quả nhiên hắn thấy Mộ Tịch Dao trợn mắt, tức giận nhìn hắn, bất mãn xoa nhẹ chỗ bị cọ hồng.
Lục điện hạ xấu xa thích thú vì đạt được mục đích, lúc này mới có vẻ trấn an, điều chỉnh tư thế, kéo bàn tay mềm mại của nàng mà vuốt ve.
“Sáng nay đã bí mật áp giải phạm nhân vào kinh. Lúc Kiều Kiều nhìn thấy bản điện hạ thì ta đã thỉnh an xong rồi. Nhưng tin tức bên ngoài vẫn là ngày mai đại quân mới vào kinh”.
Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong ánh mắt có những tia sáng xán lạn tụa như sao sớm.
“Điện hạ, ngày mai dân chúng Thịnh Kinh có ra thành chào đón không? Có mười dặm thảm hồng không, có khắp nơi đều ăn mừng náo nhiệt không”. Đầu óc Mộ Tịch Dao thay đổi thật nhanh, nghĩ đến cảnh boss uy phong ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ngựa, tay dẫn đoàn quân. Cảnh tượng này thực không thể bỏ qua?
“Lại nghĩ lung tung cái gì, cái não nhỏ này thực chẳng có tác dụng gì cả”. Hắn vỗ cái trán nàng, không nhịn được lộ ra chút vui vẻ. “Bình định phản đảng của Thục Trung có mấy phần cơ mật. Cái cảnh tượng mà Kiều Kiều vừa nói,thì đợi sau khi chiến sự Mạc Bắc thắng lợi về kinh thì mới thấy được”.
Thủ lĩnh của phản đảng Thục Trung, thực ra là xuất thân từ hoàng tộc, sao Nguyên Thành đế có thể gióng trống khua chiêng tự vạch áo cho người xem lưng chứ?
Nhắc đến chiến sự Mạc Bắc, Tông Chính Lâm lại cúi đầu nhìn nữ nhân đang vờ ra vẻ ủy khuất.
Bình định Thục Trung mất một tháng. Khoảng thời gian này luôn nhớ đến nàng, mỗi đêm chỉ cần có rảnh rỗi, là hình dáng Mộ Tịch Dao lại hiện lên trong đầu hắn.
Nếu chiến sự Mạc Bắc nổ ra, lại phải từ biệt mấy tháng không gặp, Tông Chính Lâm cảm thấy tính nhẫn nại mà người đời thường nói có vẻ không đáng tin lắm.
Đôi mắt của Lục điện hạ trở nên tĩnh mịch, trong lòng lại hạ quyết tâm chiến sự Mạc Bắc này, Mộ Tịch Dao nhất định phải theo quân. Để nàng một mình ở lại Thịnh kinh mấy tháng, Tông Chính Lâm thực không dám tưởng tượng xem kinh thành sẽ náo nhiệt đến mức nào.
“Không xem được?”. Mộ Tịch Dao tiếc nuối. Đáng thương nhìn boss, boss về phủ rồi thì lẽ nào nàng lại phải ngoan ngoãn bị quản chế?
Vừa nghĩ như thế, Mộ Tịch Dao cảm thấy ngày tháng có chút khó khăn. Boss ơi, ngài vẫn nên nhanh chóng đi Mạc Bắc thì hơn.
Lúc này Mộ yêu nữ còn chưa phát hiện người bên cạnh có gì khác thường, nên không biết tiếp theo mình sẽ bị người này khiến cho tức giận đến mức giậm chân gọi cha kêu mẹ.
“Kiều Kiều, nếu còn trắng trợn câu diễn bản điện hạ như thế thì đêm nay sẽ không dung thứ cho nàng đâu”. Tông Chính Lâm cúi đầu nhìn đôi mắt ướt sũng của nàng, thật sự làm người ta yêu thương. Cái dáng vẻ như bị đoạt đồ yêu thích này, có chút biểu lộ ủy khuất, làm hắn thật thích thú. Đã làm mẹ rồi, mà vẫn giống hệt dáng vẻ khi đòi ăn của Thành Khánh, hai mẹ con này….
“Dù sao thì vào ben đêm, cũng chưa từng thấy điện hạ nương tay…”. Mộ Tịch Dao bất mãn nói. Có khi nào nàng nói mà Lục điện hạ nghe đâu, thương hoa tiếc ngọc? Tông Chính Lâm chính là mắt điếc tai ngơ, tất cả đều là vì hắn được tận hứng, thỏa sức đùa nghịch? Bây giờ uy hiếp nàng sẽ không dừng tay, hoàn toàn không hề có uy hiếp, nàng chẳng sợ chút nào.
“Tính khí càng lúc càng xấu”. Tông Chính Lâm gõ cái trán nàng, bất đăc dĩ thở dài, “Có Trắc phi nhà nào như nàng không, vụng trộm oán trách phu quân mình?”
“Các nàng không phải là thiếp, cũng không trở thành đầu quả tim của điện hạ nhà họ, cái phiền phức khi bị coi là bảo bối nuông chiều bọn họ không có. Không dám có dáng vẻ cản rỡ ồn ào, bị phu quân bọn họ thu thập cũng đáng đời”. Mộ Tịch Dao khinh thường nhướng mày.
Đặc thù về cái nghề nghiệp này của nàng ấy à, ai cũng dám đảm nhiệm hay sao? Kẻ nào dám không để ý quy củ trước mặt hoàng đế, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm, Mộ Tịch Dao cảm thấy hả giận vô cùng. Hơn nữa, đại boss vốn thích tính tình đanh đá của mình, tận lực thu liễm làm gì, mất đặc sắc?
“Cái đồ không biết xấu hổ”. Tông Chính Lâm ôn người, cực kỳ hưởng thụ lời nàng nói.
“Dáng vẻ của Kiều Kiều rất tốt. Không cần phải thay đổi”. Nữ nhân ở hậu cung có âm độc đến thế nào, thì Tông Chính Lâm cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ có Mộ Tịch Dao,nàng chắc chắn không có khả năng trở nên đáng ghét, điều này làm cho lòng hắn một lần nữa được thỏa mãn.
Tông Chính Lâm nói những gì riêng tư với Hách Liên Mẫn Mẫn, Mộ Tịch Dao rất tò mò. Đáng tiếc boss không cho phép nàng tìm hiểu thêm, chỉ nói chuyện nàng quan tâm đều đã giải quyết, sau này nàng chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, chờ sinh ở Đan Như Uyển là được.
Mộ Tịch Dao chu miệng, boss đúng là hình mẫu của loại người qua cầu rút ván, vừa trở về liền chèn ép nàng không có chỗ đứng. Đang định tiếp tục hờn dỗi, lại bị lời nói ngay trên đỉnh đầu truyền đến khiến cho nàng sợ hãi mà không dám nói những lời muốn nói ra.
“Nếu Kiều Kiều còn sức lực, thì tự tay làm quần áo và tất giày của bản điện hạ đi”.
Chỉ cần nhắc tới nữ công là quả nhiên có thể khiến cho Mộ Tịch Dao yên lặng, cả người cuộn tròn vào ngực Tông Chính Lâm, coi như không nghe thấy.
Lục điện hạ thấy vẻ trốn tránh của nàng mà cười thầm. Tiểu nữ nhân thực sợ hãi nữ hồng. Bảo nàng thêu cái hầu bao từ bao giờ còn chưa thành hình. Ba mặt đều hở toác, vì thế cái mong ước được mang theo vật phẩm nữ hồng để luôn tưởng nhớ của Tông Chính Lâm chẳng có dịp được thành sự thực.
Mộ Tịch Dao vờ làm đà điểu, vụng trộm hé mắt nhìn trộm boss, có vẻ như đại Boss không thèm chấp nhặt với mình,
Thế này mới tốt, không hỏi đến thì không hỏi. Đến lúc đó thì xem những việc mà hai người bọn họ làm là có thể đoán được đại khái. Nghĩ thế nên Mộ Tịch Dao lại vui vẻ lên.
Tông Chính Lâm có thể chủ động tiếp đống hỗn độn này từ tay mình , đây đã là hành động rất hiếm có của Lục điện hạ rồi. Với tư cách là một ái thiếp, thì nàng phải biểu hiện cảm ơn mới đúng, như thế thì mới có thể khích lệ Lục điện hạ tiếp lực, sau này mới càng thêm cần cù. Vì vậy, Mộ yêu nữ thay đổi dáng vẻ sợ hãi một cách không dấu vết, tròng mắt xoay tròn, chống người lên, dính sát mặt vào khuôn mặt hắn, nhẹ nhàn dịu dàng ma sát.
Chuyện này, lại tặng kèm quá tặng dán sát mặt, nịnh nọt Lục điện hạ. Mộ Tịch Dao đắc ý cười gian, không để ý liền bị Tông Chính Lâm giữ chặt gáy, hắn cúi người vùi vào cổ nàng, những nụ hôn liên tiếp rơi xuống.
“Bản điện sẽ càng vui hơn khi được chạm vào tiểu mỹ nhân như thế này”. Tông Chính Lâm giữ chặt người không buông, hôn mãi đến khi mặt nàng đỏ rực, thở hổn hển, thật sự không chịu nổi mới có chút tiếc nuối mà thả người.
“Sau khi Kiều Kiều sinh xong, phải chăm sóc thân thể cần phải điều dưỡn cho tốt. Nếu vẫn yếu ớt như thế này thì bản điện rất khó tận hứng”.
Rất khó tận hứng? Mộ Tịch Dao tức giận! Ngài giữ cái cổ nhỏ bé của thiếp làm gì? Lục điện hạ gần như được ăn sạch, còn lấy tận hứng ra làm yêu cầu? Có phải là quá vô sỉ rồi không?
Tông Chính Lâm hưởng thụ đủ mỹ nhân, thông cảm sự vất vả gần tháng nay của nàng, nên hắn ôm lấy cái người đang làm nũng trong ngực, dịu dàng trấn an, thi thoảng trêu chọc đôi câu, nhìn nàng trừng mắt giương mày cũng thấy thú vị. Đương nhiên, lúc nào Lục điện cũng tiếp thu cái thành tích nịnh nọt một cách không thèm để ý xem có đủ ưu nhã hay không của nàng, còn hào phóng khen ngợi.
Mộ Tịch Dao ngấy ngúa nằm trong ngực hắn, một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, đôi mắt linh động mà giảo hoạt.
Những ngày “dốc hết tâm huyết” vất vả vì phủ hoàng tử của nàng, cuối cùng cũng kiếm lại cả gốc lẫn lời từ đại boss. Lấy được cái tốt thì lúc này mới có tâm tư quan tâm đến người nam nhân ra ngoài làm việc này.
“Điện hạ, ngài hồi kinh không cần vào cung bẩm báo một chuyến sao?”. Chẳng lẽ còn đợi Nguyên Thành đế tuyên gọi? Nếu Đương kim hoàng thượng mà biết việc đầu tiên khi con ông hồi kinh là xông vào khuê các hút mật hoa, thì trong lòng sẽ thế nào.
“Lâu như vậy mới nhớ để hỏi đến chuyện của ta, Kiều Kiều không phát hiện là đã muộn rồi sao?”. Tông Chính Lâm dùng chòm râu mới mọc trên cằm hắn cọ cọ lên hai má nàng, coi như là trừng phạt nàng không có tâm ý.
Quả nhiên hắn thấy Mộ Tịch Dao trợn mắt, tức giận nhìn hắn, bất mãn xoa nhẹ chỗ bị cọ hồng.
Lục điện hạ xấu xa thích thú vì đạt được mục đích, lúc này mới có vẻ trấn an, điều chỉnh tư thế, kéo bàn tay mềm mại của nàng mà vuốt ve.
“Sáng nay đã bí mật áp giải phạm nhân vào kinh. Lúc Kiều Kiều nhìn thấy bản điện hạ thì ta đã thỉnh an xong rồi. Nhưng tin tức bên ngoài vẫn là ngày mai đại quân mới vào kinh”.
Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong ánh mắt có những tia sáng xán lạn tụa như sao sớm.
“Điện hạ, ngày mai dân chúng Thịnh Kinh có ra thành chào đón không? Có mười dặm thảm hồng không, có khắp nơi đều ăn mừng náo nhiệt không”. Đầu óc Mộ Tịch Dao thay đổi thật nhanh, nghĩ đến cảnh boss uy phong ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ngựa, tay dẫn đoàn quân. Cảnh tượng này thực không thể bỏ qua?
“Lại nghĩ lung tung cái gì, cái não nhỏ này thực chẳng có tác dụng gì cả”. Hắn vỗ cái trán nàng, không nhịn được lộ ra chút vui vẻ. “Bình định phản đảng của Thục Trung có mấy phần cơ mật. Cái cảnh tượng mà Kiều Kiều vừa nói,thì đợi sau khi chiến sự Mạc Bắc thắng lợi về kinh thì mới thấy được”.
Thủ lĩnh của phản đảng Thục Trung, thực ra là xuất thân từ hoàng tộc, sao Nguyên Thành đế có thể gióng trống khua chiêng tự vạch áo cho người xem lưng chứ?
Nhắc đến chiến sự Mạc Bắc, Tông Chính Lâm lại cúi đầu nhìn nữ nhân đang vờ ra vẻ ủy khuất.
Bình định Thục Trung mất một tháng. Khoảng thời gian này luôn nhớ đến nàng, mỗi đêm chỉ cần có rảnh rỗi, là hình dáng Mộ Tịch Dao lại hiện lên trong đầu hắn.
Nếu chiến sự Mạc Bắc nổ ra, lại phải từ biệt mấy tháng không gặp, Tông Chính Lâm cảm thấy tính nhẫn nại mà người đời thường nói có vẻ không đáng tin lắm.
Đôi mắt của Lục điện hạ trở nên tĩnh mịch, trong lòng lại hạ quyết tâm chiến sự Mạc Bắc này, Mộ Tịch Dao nhất định phải theo quân. Để nàng một mình ở lại Thịnh kinh mấy tháng, Tông Chính Lâm thực không dám tưởng tượng xem kinh thành sẽ náo nhiệt đến mức nào.
“Không xem được?”. Mộ Tịch Dao tiếc nuối. Đáng thương nhìn boss, boss về phủ rồi thì lẽ nào nàng lại phải ngoan ngoãn bị quản chế?
Vừa nghĩ như thế, Mộ Tịch Dao cảm thấy ngày tháng có chút khó khăn. Boss ơi, ngài vẫn nên nhanh chóng đi Mạc Bắc thì hơn.
Lúc này Mộ yêu nữ còn chưa phát hiện người bên cạnh có gì khác thường, nên không biết tiếp theo mình sẽ bị người này khiến cho tức giận đến mức giậm chân gọi cha kêu mẹ.
“Kiều Kiều, nếu còn trắng trợn câu diễn bản điện hạ như thế thì đêm nay sẽ không dung thứ cho nàng đâu”. Tông Chính Lâm cúi đầu nhìn đôi mắt ướt sũng của nàng, thật sự làm người ta yêu thương. Cái dáng vẻ như bị đoạt đồ yêu thích này, có chút biểu lộ ủy khuất, làm hắn thật thích thú. Đã làm mẹ rồi, mà vẫn giống hệt dáng vẻ khi đòi ăn của Thành Khánh, hai mẹ con này….
“Dù sao thì vào ben đêm, cũng chưa từng thấy điện hạ nương tay…”. Mộ Tịch Dao bất mãn nói. Có khi nào nàng nói mà Lục điện hạ nghe đâu, thương hoa tiếc ngọc? Tông Chính Lâm chính là mắt điếc tai ngơ, tất cả đều là vì hắn được tận hứng, thỏa sức đùa nghịch? Bây giờ uy hiếp nàng sẽ không dừng tay, hoàn toàn không hề có uy hiếp, nàng chẳng sợ chút nào.
“Tính khí càng lúc càng xấu”. Tông Chính Lâm gõ cái trán nàng, bất đăc dĩ thở dài, “Có Trắc phi nhà nào như nàng không, vụng trộm oán trách phu quân mình?”
“Các nàng không phải là thiếp, cũng không trở thành đầu quả tim của điện hạ nhà họ, cái phiền phức khi bị coi là bảo bối nuông chiều bọn họ không có. Không dám có dáng vẻ cản rỡ ồn ào, bị phu quân bọn họ thu thập cũng đáng đời”. Mộ Tịch Dao khinh thường nhướng mày.
Đặc thù về cái nghề nghiệp này của nàng ấy à, ai cũng dám đảm nhiệm hay sao? Kẻ nào dám không để ý quy củ trước mặt hoàng đế, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm, Mộ Tịch Dao cảm thấy hả giận vô cùng. Hơn nữa, đại boss vốn thích tính tình đanh đá của mình, tận lực thu liễm làm gì, mất đặc sắc?
“Cái đồ không biết xấu hổ”. Tông Chính Lâm ôn người, cực kỳ hưởng thụ lời nàng nói.
“Dáng vẻ của Kiều Kiều rất tốt. Không cần phải thay đổi”. Nữ nhân ở hậu cung có âm độc đến thế nào, thì Tông Chính Lâm cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ có Mộ Tịch Dao,nàng chắc chắn không có khả năng trở nên đáng ghét, điều này làm cho lòng hắn một lần nữa được thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.