Chương 133: Thành toàn
Triêm Y
02/04/2017
Edit: Linh Sờ Tinh
Đồng tử của Ngũ thị co rụt lại, ngay lập tức, Mộ Tịch Dao phát hiện vẻ mặt nàng ta có chút cứng ngắc.
“Quả nhiên là ngươi”. Tông Chính Lâm đã từng nhắc với nàng, người của của hắn ở phủ Đại hoàng tử từng điều tra ra một tin tức, nói rất có khả năng An quốc công sắp xếp một con cờ ở nội viện, bí danh “Dành Dành”. Vì thế Nàng liền tập trung lưu ý những người khả nghi, cuối cùng cũng xác định được phạm vi là trong ba người Ngũ thị, Vạn thị và An thị.
Ba nữ nhân này, không hề có một người đơn giản. Đến nay, Vạn thị và An thị chưa lộ ra bất kỳ sơ hở gì. Chỉ có Ngũ thị thường đến phòng Trương thị vì thế mới làm nàng chú ý. Sau đó lại phát hiện nha hoàn của Ngũ thị thường xuyên tiếp xúc với gã sai vặt ở viện trước, nhờ người mua những vật linh tinh.
Những việc này thoạt nhìn thì rất tầm thường, nhưng chỉ cần lưu tâm một chút sẽ phát hiện ra có điểm kỳ lạ. Mỗi lần trong phủ có việc gì, hoặc nàng có động tĩnh gì, thì số lần Ngũ thị mua đồ sẽ tăng lên hơn so với bình thường, những điều này hiển nhiên khiến cho Mộ Tịch Dao để tâm đến Ngũ thị nhiều hơn.
Sau này nàng còn phát hiện ra một việc rất cổ quái. Đó là hai nha hoàn bên người của Ngũ thị, mỗi lần hai người này tiếp xúc với người khác thì không hề giống nhau. Tựa như là hai phần của một tổ chức, không hề liên quan đến nhau. An bài tinh vi như thế Mộ Tịch Dao sớm đã để trong mắt, nếu không phải thân ở trong hoàng cung, nhân thủ lại không đủ thì nàng đã sớm phái người điều tra để tìm ra sự thực.
Cho đến tận khi chuyện ám sát sảy ra, Mộ Tịch Dao còn chưa kịp xử lý, đã bị nàng ta đi trước một bước, hại mình bị bắt đi.
Bởi vậy một khi Mộ Tịch Dao muốn điều tra, kẻ đầu tiên bị hoài nghi chính là Ngũ thị, còn về Khổng thị và Tề thị thì chẳng qua là vì chắc chắn và cho mọi việc càng thêm chắc chắn ổn thỏa, mới cho thêm vào danh sách hiềm nghi.
“Cho nên, chủ tử sau lưng ngươi rốt cục là người phương nào? Thiếp quả thật rất tò mò, người đó chủ thượng của phản đảng hay là Đại hoàng tử, người sau lưng An quốc công?” Mộ Tịch Dao nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của người phụ nữ trước mặt, nàng thấy rất bội phục thị. Không hề kém đạo lý, chơi rất khá. Không khéo thị còn là gián điệp hai mang nữa cơ. Sự nhẫn nại của người này nếu so sánh ở Đại Ngụy cũng có thể coi như là có một không hai.
Đáng tiếc nữ nhân này có một điểm yếu trí mệnh, đó là thị thực sự động tình với Tông Chính Lâm! Mỗi khi Tông Chính Lâm và mình thân mật trước mặt người khác, mình đều có thể thấy trong mắt thị lóe lên tia đau đớn, loại tình cảm được che đậy mà đau khổ này làm Mộ Tịch Dao chấn động không nhỏ.
Về sau khi Ngũ thị toàn lực phối hợp hành động với bên kia, có lẽ là do trải qua thời gian dài ghen ghét và có ý định trả thù.
“Trắc phi làm nô tỳ quá giật mình, trong hậu viện này liệu có còn chuyện gì mà Trắc phi không biết không?” Ngũ thị ném cho nàng một ánh mắt rồi lui về sau, ngồi lên ghế với khí thế ung dung.
Mọi người xung quanh thấy nàng ta đến gần, vội tản ra, để cho nàng ta chỗ ngồi thật rộng, chung quanh không một ai dám ngồi gần.
Thật không ngờ , người thành thật lại là rắn độc nhất. Không chỉ là nội ứng của phản đảng, còn cấu kết với An quốc công phủ. Thân phận này nói ra cũng không ai dám tin.
“Quả thực là phản rồi! Ngũ thị, ngươi là kẻ mang tội, có tư cách gì mà dám ngồi?”
Hách Liên Mẫn Mẫn vốn bị lời nói của Mộ Tịch Dao làm cho kinh sợ, thật vất vả hoàn hồn, lại thấy Ngũ thị công khai ngồi dưới mình, rõ ràng không hề có sự hối hận nhận lỗi khi phạm tội.
“Tỷ tỷ cũng không cần tức giận, đối với người sắp chết, nhừng cho nàng ta cái ghế cũng coi như là tiễn nàng đi”. Mộ Tịch Dao cười đến thực sáng chói, nhưng trong mắt lại có một mảnh lo lắng.
Không thể đưa Ngũ thị đến quan phủ. Nếu đưa thị vào đại lao, Đại hoàng tử sẽ có thể hành động bất cứ lúc nào. Mà lúc này Tông Chính Lâm không ở Thịnh Kinh, mình lại là một nữ nhân, tuyệt đối sẽ không thể ngang nhiên chống lại phủ hoàng tử khác.
Trước đó nói đưa Ngũ thị đến quan phủ điều tra, chẳng qua là vì nàng còn một chút chưa xác định rõ. Hiện nay sự tình đã sáng tỏ, Ngũ thị không thể giữ lại được rồi.
“Trắc phi nói ra thân phận nô tỳ ở trước mặt mọi người, không phải là muốn chặt đứt đường lui của nô tỳ hay sao?”. Nếu như Mộ thị không mở miệng, Đại hoàng tử có thể nghĩ đến công lao của nàng ngày xưa, nghĩ biện pháp đưa nàng ra ngoài rồi thu xếp đưa đi nơi khác. Bây giờ thì không được rồi. Bị chứng minh thân phận trước bao nhiêu người thế này, Tông Chính Thuần chắc chắn sẽ không nhảy vào vũng nước đục này làm gì , càng không thể thừa nhận thân phận nàng.
“Ngươi đúng rất thông minh”. Mộ Tịch Dao cũng không thèm để ý đến sự căm hận mãnh liệt trong mắt Ngũ thị.
“Ân Cơ cũng bị phát hiện rồi sao?”
“Thiếp là Trắc phi của phủ Lục hoàng tử, chuyện điều tra hậu viện, tạm thời thiếp không thể can thiệp vào hậu viện phủ khác”. Kẻ tên Ân Cơ kia, có lẽ Tông Chính Minh còn chưa mốn loại bỏ. Nếu không thì hắn sẽ không cấm túc toàn bộ hậu viện, đến tận khi hắn rời kinh cũng chưa truyền ra tin tức gì.
“Nói cách khác đó là do mệnh của nô tỳ không tốt, nên mới bị đưa vào phủ Lục hoàng tử”. Hơn nữa Còn sinh tình với điện hạ, nhưng lại gặp phải loại nữ nhân yêu nghiệt như Mộ thị.
“Trắc phi cũng biết nô tỳ cũng không sống lâu được nữa, người có thể giải thích câu hỏi cuối cùng cho nô tỳ k, để nô tỳ chết được cam tâm tình nguyện không ”.
“Không thể”. Ngoài dự đón của tất cả mọi người, Mộ Tịch Dao từ chối thỉnh cầu cuối cùng của Ngũ thị.
Con ngươi Ngũ thị đột nhiên trợn ngược, khóe miệng xuất hiện tơ máu tràn ra.
“Ah~~”. Tề thị bị dáng vẻ của Ngũ thị dọa mà kêu ra tiếng, trong chớp mắt nỗi sợ hãi bao trùm khắp căn phòng.
Nữ tử hậu trạch đều chưa từng chứng kiến một màn máu me thế này, Tô Lận Nhu kinh hãi quá độ cộng thêm trước đó có sự xấu hổ và giận dữ, bị chấn động quá lớn, thân thể mềm nhũn gục xuống bàn.
Sắc mặt của Hách Liên Mẫn Mẫn trắng bệch, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ. Lúc này mới hiểu được lời Mộ Tịch Dao nói “ tiễn nàng ấy” không phải là lời nói chơi, mà đó chính là kết cục của Ngũ thị.
“Tỷ tỷ, nếu người không nói gì thì nữa cục diện hỗn loạn… sẽ không hay đâu”. Mộ Tịch Dao nhàn nhã thảnh thơi, nhìn đám nữ nhân loạn thành một đoàn, lỗ tai cảm thấy không chịu nổi quấy nhiễu.
Hách Liên Mẫn Mẫn thấy nàng còn trấn định, so ra thì chính mình còn có vẻ kém cỏi hơn, trên mặt không dễ coi.
Nữ nhân mà , chính là loại dễ dàng giận cá chém thớt. sau khi thấy xấu hổ xong thì Hách Liên Mẫn Mẫn lại phát hỏa thật lớn, dọa không ít nữ nhân yên tĩnh lại.
Vạt áo trắng của Ngũ thị đã bị máu nhuộm đỏ tươi, nhưng người thị lại quật cường dựa thẳng vào ghế, mắt nhìn thẳng vào Mộ Tịch Dao không rời.
“Ngay cả nguyện vọng hèn mọn cuối cùng của nô tỳ mà Trắc phi cũng không chịu thành toàn sao?”. Vừa nói xong thì cơ thể run lên, hơi thở không còn đều đặn nữa.
Mộ Tịch Dao nhận quạt từ trong tay Huệ Lan, phe phẩy vài cái, xua mùi máu tươi nhàn nhạt quanh mũi đi.
“Cũng không hẳn. Ngươi muốn ra đi một cách cam tâm tình nguyện, việc này thiếp sợ không làm nổi. Câu trả lời mà ngươi mong muốn nghe , thiếp thật sự rất sợ, nếu như thiếp nói ra chỉ sợ ngươi sẽ không thể giải thoát được”.
“Nô tỳ là người sắp chết, còn có cái gì không chịu nổi?”
Thấy nàng ta ngay cả chết cũng muốn chết cho rõ ràng, Mộ Tịch Dao rất không đồng ý. Chết là việc vô cùng đơn giản, hỏi nhiều như vậy là muốn mang oán hận và không cam lòng đưa xuống dưới đó để oán tiếp ư? Con người ấy mà, phải biết buông bỏ, mới có thể có được hạnh phúc.
“Nô tỳ nghĩ mãi mà không rõ, trên tờ giấy kia thực ra là có mùi hương gì, lại có thể làm Trắc phi nắm chặt nô tỳ chết cũng không buông, một lời là định xong tội danh cho nô tỳ?”. Vừa nhanh vừa ác xử ý nàng, ngay cả gặp mặt lần cuối với người nọ không gặp được rồi.
Điện hạ…
Ôi, còn có thời gian nhớ thương nam nhân của nàng cơ đấy? Điều này thì chạm đúng phải lòng dạ hẹp hòi của Mộ Tịch Dao rồi. Tông Chính Lâm giờ là gối ôm riêng của nàng, theo lý thì đó là vật sở hữu tư nhân của nàng. Mộ yêu nữ có tính báo thù rất mạnh …
Đồng tử của Ngũ thị co rụt lại, ngay lập tức, Mộ Tịch Dao phát hiện vẻ mặt nàng ta có chút cứng ngắc.
“Quả nhiên là ngươi”. Tông Chính Lâm đã từng nhắc với nàng, người của của hắn ở phủ Đại hoàng tử từng điều tra ra một tin tức, nói rất có khả năng An quốc công sắp xếp một con cờ ở nội viện, bí danh “Dành Dành”. Vì thế Nàng liền tập trung lưu ý những người khả nghi, cuối cùng cũng xác định được phạm vi là trong ba người Ngũ thị, Vạn thị và An thị.
Ba nữ nhân này, không hề có một người đơn giản. Đến nay, Vạn thị và An thị chưa lộ ra bất kỳ sơ hở gì. Chỉ có Ngũ thị thường đến phòng Trương thị vì thế mới làm nàng chú ý. Sau đó lại phát hiện nha hoàn của Ngũ thị thường xuyên tiếp xúc với gã sai vặt ở viện trước, nhờ người mua những vật linh tinh.
Những việc này thoạt nhìn thì rất tầm thường, nhưng chỉ cần lưu tâm một chút sẽ phát hiện ra có điểm kỳ lạ. Mỗi lần trong phủ có việc gì, hoặc nàng có động tĩnh gì, thì số lần Ngũ thị mua đồ sẽ tăng lên hơn so với bình thường, những điều này hiển nhiên khiến cho Mộ Tịch Dao để tâm đến Ngũ thị nhiều hơn.
Sau này nàng còn phát hiện ra một việc rất cổ quái. Đó là hai nha hoàn bên người của Ngũ thị, mỗi lần hai người này tiếp xúc với người khác thì không hề giống nhau. Tựa như là hai phần của một tổ chức, không hề liên quan đến nhau. An bài tinh vi như thế Mộ Tịch Dao sớm đã để trong mắt, nếu không phải thân ở trong hoàng cung, nhân thủ lại không đủ thì nàng đã sớm phái người điều tra để tìm ra sự thực.
Cho đến tận khi chuyện ám sát sảy ra, Mộ Tịch Dao còn chưa kịp xử lý, đã bị nàng ta đi trước một bước, hại mình bị bắt đi.
Bởi vậy một khi Mộ Tịch Dao muốn điều tra, kẻ đầu tiên bị hoài nghi chính là Ngũ thị, còn về Khổng thị và Tề thị thì chẳng qua là vì chắc chắn và cho mọi việc càng thêm chắc chắn ổn thỏa, mới cho thêm vào danh sách hiềm nghi.
“Cho nên, chủ tử sau lưng ngươi rốt cục là người phương nào? Thiếp quả thật rất tò mò, người đó chủ thượng của phản đảng hay là Đại hoàng tử, người sau lưng An quốc công?” Mộ Tịch Dao nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của người phụ nữ trước mặt, nàng thấy rất bội phục thị. Không hề kém đạo lý, chơi rất khá. Không khéo thị còn là gián điệp hai mang nữa cơ. Sự nhẫn nại của người này nếu so sánh ở Đại Ngụy cũng có thể coi như là có một không hai.
Đáng tiếc nữ nhân này có một điểm yếu trí mệnh, đó là thị thực sự động tình với Tông Chính Lâm! Mỗi khi Tông Chính Lâm và mình thân mật trước mặt người khác, mình đều có thể thấy trong mắt thị lóe lên tia đau đớn, loại tình cảm được che đậy mà đau khổ này làm Mộ Tịch Dao chấn động không nhỏ.
Về sau khi Ngũ thị toàn lực phối hợp hành động với bên kia, có lẽ là do trải qua thời gian dài ghen ghét và có ý định trả thù.
“Trắc phi làm nô tỳ quá giật mình, trong hậu viện này liệu có còn chuyện gì mà Trắc phi không biết không?” Ngũ thị ném cho nàng một ánh mắt rồi lui về sau, ngồi lên ghế với khí thế ung dung.
Mọi người xung quanh thấy nàng ta đến gần, vội tản ra, để cho nàng ta chỗ ngồi thật rộng, chung quanh không một ai dám ngồi gần.
Thật không ngờ , người thành thật lại là rắn độc nhất. Không chỉ là nội ứng của phản đảng, còn cấu kết với An quốc công phủ. Thân phận này nói ra cũng không ai dám tin.
“Quả thực là phản rồi! Ngũ thị, ngươi là kẻ mang tội, có tư cách gì mà dám ngồi?”
Hách Liên Mẫn Mẫn vốn bị lời nói của Mộ Tịch Dao làm cho kinh sợ, thật vất vả hoàn hồn, lại thấy Ngũ thị công khai ngồi dưới mình, rõ ràng không hề có sự hối hận nhận lỗi khi phạm tội.
“Tỷ tỷ cũng không cần tức giận, đối với người sắp chết, nhừng cho nàng ta cái ghế cũng coi như là tiễn nàng đi”. Mộ Tịch Dao cười đến thực sáng chói, nhưng trong mắt lại có một mảnh lo lắng.
Không thể đưa Ngũ thị đến quan phủ. Nếu đưa thị vào đại lao, Đại hoàng tử sẽ có thể hành động bất cứ lúc nào. Mà lúc này Tông Chính Lâm không ở Thịnh Kinh, mình lại là một nữ nhân, tuyệt đối sẽ không thể ngang nhiên chống lại phủ hoàng tử khác.
Trước đó nói đưa Ngũ thị đến quan phủ điều tra, chẳng qua là vì nàng còn một chút chưa xác định rõ. Hiện nay sự tình đã sáng tỏ, Ngũ thị không thể giữ lại được rồi.
“Trắc phi nói ra thân phận nô tỳ ở trước mặt mọi người, không phải là muốn chặt đứt đường lui của nô tỳ hay sao?”. Nếu như Mộ thị không mở miệng, Đại hoàng tử có thể nghĩ đến công lao của nàng ngày xưa, nghĩ biện pháp đưa nàng ra ngoài rồi thu xếp đưa đi nơi khác. Bây giờ thì không được rồi. Bị chứng minh thân phận trước bao nhiêu người thế này, Tông Chính Thuần chắc chắn sẽ không nhảy vào vũng nước đục này làm gì , càng không thể thừa nhận thân phận nàng.
“Ngươi đúng rất thông minh”. Mộ Tịch Dao cũng không thèm để ý đến sự căm hận mãnh liệt trong mắt Ngũ thị.
“Ân Cơ cũng bị phát hiện rồi sao?”
“Thiếp là Trắc phi của phủ Lục hoàng tử, chuyện điều tra hậu viện, tạm thời thiếp không thể can thiệp vào hậu viện phủ khác”. Kẻ tên Ân Cơ kia, có lẽ Tông Chính Minh còn chưa mốn loại bỏ. Nếu không thì hắn sẽ không cấm túc toàn bộ hậu viện, đến tận khi hắn rời kinh cũng chưa truyền ra tin tức gì.
“Nói cách khác đó là do mệnh của nô tỳ không tốt, nên mới bị đưa vào phủ Lục hoàng tử”. Hơn nữa Còn sinh tình với điện hạ, nhưng lại gặp phải loại nữ nhân yêu nghiệt như Mộ thị.
“Trắc phi cũng biết nô tỳ cũng không sống lâu được nữa, người có thể giải thích câu hỏi cuối cùng cho nô tỳ k, để nô tỳ chết được cam tâm tình nguyện không ”.
“Không thể”. Ngoài dự đón của tất cả mọi người, Mộ Tịch Dao từ chối thỉnh cầu cuối cùng của Ngũ thị.
Con ngươi Ngũ thị đột nhiên trợn ngược, khóe miệng xuất hiện tơ máu tràn ra.
“Ah~~”. Tề thị bị dáng vẻ của Ngũ thị dọa mà kêu ra tiếng, trong chớp mắt nỗi sợ hãi bao trùm khắp căn phòng.
Nữ tử hậu trạch đều chưa từng chứng kiến một màn máu me thế này, Tô Lận Nhu kinh hãi quá độ cộng thêm trước đó có sự xấu hổ và giận dữ, bị chấn động quá lớn, thân thể mềm nhũn gục xuống bàn.
Sắc mặt của Hách Liên Mẫn Mẫn trắng bệch, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ. Lúc này mới hiểu được lời Mộ Tịch Dao nói “ tiễn nàng ấy” không phải là lời nói chơi, mà đó chính là kết cục của Ngũ thị.
“Tỷ tỷ, nếu người không nói gì thì nữa cục diện hỗn loạn… sẽ không hay đâu”. Mộ Tịch Dao nhàn nhã thảnh thơi, nhìn đám nữ nhân loạn thành một đoàn, lỗ tai cảm thấy không chịu nổi quấy nhiễu.
Hách Liên Mẫn Mẫn thấy nàng còn trấn định, so ra thì chính mình còn có vẻ kém cỏi hơn, trên mặt không dễ coi.
Nữ nhân mà , chính là loại dễ dàng giận cá chém thớt. sau khi thấy xấu hổ xong thì Hách Liên Mẫn Mẫn lại phát hỏa thật lớn, dọa không ít nữ nhân yên tĩnh lại.
Vạt áo trắng của Ngũ thị đã bị máu nhuộm đỏ tươi, nhưng người thị lại quật cường dựa thẳng vào ghế, mắt nhìn thẳng vào Mộ Tịch Dao không rời.
“Ngay cả nguyện vọng hèn mọn cuối cùng của nô tỳ mà Trắc phi cũng không chịu thành toàn sao?”. Vừa nói xong thì cơ thể run lên, hơi thở không còn đều đặn nữa.
Mộ Tịch Dao nhận quạt từ trong tay Huệ Lan, phe phẩy vài cái, xua mùi máu tươi nhàn nhạt quanh mũi đi.
“Cũng không hẳn. Ngươi muốn ra đi một cách cam tâm tình nguyện, việc này thiếp sợ không làm nổi. Câu trả lời mà ngươi mong muốn nghe , thiếp thật sự rất sợ, nếu như thiếp nói ra chỉ sợ ngươi sẽ không thể giải thoát được”.
“Nô tỳ là người sắp chết, còn có cái gì không chịu nổi?”
Thấy nàng ta ngay cả chết cũng muốn chết cho rõ ràng, Mộ Tịch Dao rất không đồng ý. Chết là việc vô cùng đơn giản, hỏi nhiều như vậy là muốn mang oán hận và không cam lòng đưa xuống dưới đó để oán tiếp ư? Con người ấy mà, phải biết buông bỏ, mới có thể có được hạnh phúc.
“Nô tỳ nghĩ mãi mà không rõ, trên tờ giấy kia thực ra là có mùi hương gì, lại có thể làm Trắc phi nắm chặt nô tỳ chết cũng không buông, một lời là định xong tội danh cho nô tỳ?”. Vừa nhanh vừa ác xử ý nàng, ngay cả gặp mặt lần cuối với người nọ không gặp được rồi.
Điện hạ…
Ôi, còn có thời gian nhớ thương nam nhân của nàng cơ đấy? Điều này thì chạm đúng phải lòng dạ hẹp hòi của Mộ Tịch Dao rồi. Tông Chính Lâm giờ là gối ôm riêng của nàng, theo lý thì đó là vật sở hữu tư nhân của nàng. Mộ yêu nữ có tính báo thù rất mạnh …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.