Sủng Phi: Ngạo Thế Nguyệt Hoa Tuyết
Chương 25: GỌI LÀ MAY MẮN HAY XUI XẺO ĐÂY?
chạng vạng
03/06/2016
_cầu hôn sao?ai thế?_ngước mặt lên nhìn Thiếu, lại ra chất giọng lạnh tanh
_ra ngoài đi rồi biết….._thật sự Sở Dương Thiếu hắn thấy tiếc nụ cười lúc nảy của nàng….
_ân_rời khỏi ghế, nàng rất háo hứng như thế lại muốn xem ai lại có thể lấy một soái ca sắp tới đây, có lẽ là Nguyệt Thư THư, nàng ta cũng rất đẹp a~
_Hoa Tuyết.._đứng phía sau nàng, giọng nói trở nên nghiêm túc
_...ân…_quay sang, hơi giật mình nhìn vào ánh mắt kia, có ý gì,nó như rất có chuyện không tốt xảy ra, nàng chưa bao giờ nhìn thấy khi mới gặp hắn, chuyện gì sao?
_...ta…không tốt sao?
_...gì?...
_nếu như khi nàng ghét ta nàng có bỏ ta đi theo người khác?
_...hả…theo người khác? Ý ngươi là sao? Tại sao lại bỏ người_Nhìn nhìn hắn bước tới gần hơn, nhìn thẳng vào mắt hắn, ta không biết có một ngày ta có thể ghét ngươi hay không nhưng_ Sở Dương Thiếu ngươi là phu quân của ta cũng như đã là người của ta, ngươi tốt như thế làm sao ta bỏ ngươi?
_thật chứ?!!!
_ân
_ân vậy đi nhanh thôi sẽ không để tể tướng đợi lâu_phút chốc khuôn mặt kia lại tươi cười rồi kéo tay nàng chạy về phía đại sảnh
_..._tuy không hiểu ý của hắn lắm nhưng bây giờ hiếu kì về cuộc cầu hôn kia lại hấp dẫn nàng hơn
………………………………………………………………………………………………phân cách……………………………………………………
* Đại sảnh*
Không khí trở nên khẩn trương, trên ghế gỗ vị trí cao là Nguyệt Dương Phù sắc mặt có chút trầm xuống bất quá khí thế kia lại lấp đi sự lo lắng trong lòng, bên trái là ba con trưởng Phong-Ngâm-Tịch nhìn các hòm sính lễ giữa phòng người kia lại là Bạch Thiên Di, họ không hiểu bọn hắn chỉ trêu chọc muội muội bây giờ lại có tên họ BẠch này nhảy vào nữa…này có hay không tiểu muội của bọn họ không còn quan tâm đến họ nữa. Bên phải là nhị phu nhân cùng hai tiểu nữ của bà Thư Thư- Song Song với vẻ mặt chỉ chờ xem kịch hay. Giữ sảnh trải thảm đỏ là những hòm gỗ chất đầy tơ lụa và vàng bạc quý hiếm, cùng một cặp lưu ly (loại ly bằng ngọc thạch chạm khắc tinh xảo)
(Chạng VẠng: cái này mình không quen lắm, có người dịch nó là bình thuỷ tinh có người nói là bằng ngọc thạch. Nên mình sử dụng ngọc thạch cho sang ^.^)
*CỘC CỘC*_ tiếng bước chân ngày một gần không gian yên ắng trở nên có gì đó u ám, Dương Phù ngồi trên ghế cao thật chán nản, lúc trước nếu ông không cho Nguyệt Hoa Tuyết đến hội thi thơ thì sẽ không có chuyện hôm nay. Mới ngày trước nàng rời hội về, sang ngày sau tin đồn bên một số nho sĩ có một công tử tuổi trẻ tài cao đã làm thơ, đã dám thách đấu với Lăng công tử vừa làm nhạc có ý thơ, rồi cuối họ lại hoà nhau. Lúc đầu ông không nghĩ là Hoa Tuyết nữ nhi chỉ ở biết đến hoa viên phủ tể tướng, nhưng sau Sở Dương Thiếu đến cầu hốn, sau ông mới dò hỏi lại hội thơ thì mới biết chính nàng làm. Nhưng mà cái tài đi đôi với cái tai…..
_tiểu nữ đến, cha khoẻ
_tể tướng khoẻ
Lúc này SỞ Dương Thiếu cùng Nguyệt Hoa Tuyết đã vào đại sảnh hành lễ, nàng cảm nhận được các loại ánh mắt nhìn mình, thật sự chẳng hay chút nào, trong tâm nàng lại dáy lên cảm giác muốn giết người. Dương PHù sau khi họ hành lễ, lại phất tay: “về chỗ ngồi đi”. Hai người lần lượt về chỗ ngồi, Dương Thiếu ngồi sau ghế nàng, xem như là yên ổn
_Bạch công tử, thật sự tiểu nữ nhà ta đã hứa hôn với Sở công tử, ta….
_tại hạ thất lễ, nhưng một khi sính lễ mang đến đây sẽ không mang
về_Bạch Thiên Di cắt ngang lời ông, với giọng nhẹ nhưng là khẳng định
_.....
_....
Không gian trong phòng bắt đầu yên tỉnh ngay cả tiếng gió thôi cây khô xào xạc bên ngoài cũng có thể nghe thấy, mọi người có một suy nghĩ riêng ánh mắt kia của Tuyết lại một lần nữa vô hồn, ánh mắt lạnh lẽo kia lại làm cho người khác rợn gai óc, nàng không biết đã làm gì nếu có thể Sở Dương Thiếu chỉ thấy thích thú với nàng về tài gì đó trong hội thi, đến khi nào đó nàng sẽ tìm cơ hội đưa hắn tới cô gái hắn thích sau đó sẽ giải quyết xong không những thế nàng còn có một bằng hữu tốt.
Nhưng Bạch Thiên Di thì nàng lại không hiểu, kiều gì hắn lại nhảy vào thêm trò a~, có thể vì gia tộc, nhưng nếu gia tộc thì sẽ không phải vì hắn cơ bản gia tộc hắn rất vững chắc, công ăn việc làm đang ngày một đi lên sắp sửa đứng nhất trong ba gia tốc, vậy thì lý do gì hắn phải tới mang sính lễ. Còn một chuyện nữa nếu như cha nàng từ chối thì có hay không họ sẽ thù vặt, hoặc cũng cho làm mất danh dự cho Nguyệt tộc không xem gia tộc Bạch ra gì.
CŨng có thể là nguyên nhân làm cho ba tộc sức mẽ nhưng như thế cũng có lợi gì cho họ Bạch chứ? Nếu không ngánh nổi chỉ sợ quyết định này sẽ đổ hết lên đầu nàng, sau đó nàng trở thành con cừu thế mạng thôi. Chết tiệt lui không được tiến không xong tình thế này do cái quái gì tạo ra a~
_ra ngoài đi rồi biết….._thật sự Sở Dương Thiếu hắn thấy tiếc nụ cười lúc nảy của nàng….
_ân_rời khỏi ghế, nàng rất háo hứng như thế lại muốn xem ai lại có thể lấy một soái ca sắp tới đây, có lẽ là Nguyệt Thư THư, nàng ta cũng rất đẹp a~
_Hoa Tuyết.._đứng phía sau nàng, giọng nói trở nên nghiêm túc
_...ân…_quay sang, hơi giật mình nhìn vào ánh mắt kia, có ý gì,nó như rất có chuyện không tốt xảy ra, nàng chưa bao giờ nhìn thấy khi mới gặp hắn, chuyện gì sao?
_...ta…không tốt sao?
_...gì?...
_nếu như khi nàng ghét ta nàng có bỏ ta đi theo người khác?
_...hả…theo người khác? Ý ngươi là sao? Tại sao lại bỏ người_Nhìn nhìn hắn bước tới gần hơn, nhìn thẳng vào mắt hắn, ta không biết có một ngày ta có thể ghét ngươi hay không nhưng_ Sở Dương Thiếu ngươi là phu quân của ta cũng như đã là người của ta, ngươi tốt như thế làm sao ta bỏ ngươi?
_thật chứ?!!!
_ân
_ân vậy đi nhanh thôi sẽ không để tể tướng đợi lâu_phút chốc khuôn mặt kia lại tươi cười rồi kéo tay nàng chạy về phía đại sảnh
_..._tuy không hiểu ý của hắn lắm nhưng bây giờ hiếu kì về cuộc cầu hôn kia lại hấp dẫn nàng hơn
………………………………………………………………………………………………phân cách……………………………………………………
* Đại sảnh*
Không khí trở nên khẩn trương, trên ghế gỗ vị trí cao là Nguyệt Dương Phù sắc mặt có chút trầm xuống bất quá khí thế kia lại lấp đi sự lo lắng trong lòng, bên trái là ba con trưởng Phong-Ngâm-Tịch nhìn các hòm sính lễ giữa phòng người kia lại là Bạch Thiên Di, họ không hiểu bọn hắn chỉ trêu chọc muội muội bây giờ lại có tên họ BẠch này nhảy vào nữa…này có hay không tiểu muội của bọn họ không còn quan tâm đến họ nữa. Bên phải là nhị phu nhân cùng hai tiểu nữ của bà Thư Thư- Song Song với vẻ mặt chỉ chờ xem kịch hay. Giữ sảnh trải thảm đỏ là những hòm gỗ chất đầy tơ lụa và vàng bạc quý hiếm, cùng một cặp lưu ly (loại ly bằng ngọc thạch chạm khắc tinh xảo)
(Chạng VẠng: cái này mình không quen lắm, có người dịch nó là bình thuỷ tinh có người nói là bằng ngọc thạch. Nên mình sử dụng ngọc thạch cho sang ^.^)
*CỘC CỘC*_ tiếng bước chân ngày một gần không gian yên ắng trở nên có gì đó u ám, Dương Phù ngồi trên ghế cao thật chán nản, lúc trước nếu ông không cho Nguyệt Hoa Tuyết đến hội thi thơ thì sẽ không có chuyện hôm nay. Mới ngày trước nàng rời hội về, sang ngày sau tin đồn bên một số nho sĩ có một công tử tuổi trẻ tài cao đã làm thơ, đã dám thách đấu với Lăng công tử vừa làm nhạc có ý thơ, rồi cuối họ lại hoà nhau. Lúc đầu ông không nghĩ là Hoa Tuyết nữ nhi chỉ ở biết đến hoa viên phủ tể tướng, nhưng sau Sở Dương Thiếu đến cầu hốn, sau ông mới dò hỏi lại hội thơ thì mới biết chính nàng làm. Nhưng mà cái tài đi đôi với cái tai…..
_tiểu nữ đến, cha khoẻ
_tể tướng khoẻ
Lúc này SỞ Dương Thiếu cùng Nguyệt Hoa Tuyết đã vào đại sảnh hành lễ, nàng cảm nhận được các loại ánh mắt nhìn mình, thật sự chẳng hay chút nào, trong tâm nàng lại dáy lên cảm giác muốn giết người. Dương PHù sau khi họ hành lễ, lại phất tay: “về chỗ ngồi đi”. Hai người lần lượt về chỗ ngồi, Dương Thiếu ngồi sau ghế nàng, xem như là yên ổn
_Bạch công tử, thật sự tiểu nữ nhà ta đã hứa hôn với Sở công tử, ta….
_tại hạ thất lễ, nhưng một khi sính lễ mang đến đây sẽ không mang
về_Bạch Thiên Di cắt ngang lời ông, với giọng nhẹ nhưng là khẳng định
_.....
_....
Không gian trong phòng bắt đầu yên tỉnh ngay cả tiếng gió thôi cây khô xào xạc bên ngoài cũng có thể nghe thấy, mọi người có một suy nghĩ riêng ánh mắt kia của Tuyết lại một lần nữa vô hồn, ánh mắt lạnh lẽo kia lại làm cho người khác rợn gai óc, nàng không biết đã làm gì nếu có thể Sở Dương Thiếu chỉ thấy thích thú với nàng về tài gì đó trong hội thi, đến khi nào đó nàng sẽ tìm cơ hội đưa hắn tới cô gái hắn thích sau đó sẽ giải quyết xong không những thế nàng còn có một bằng hữu tốt.
Nhưng Bạch Thiên Di thì nàng lại không hiểu, kiều gì hắn lại nhảy vào thêm trò a~, có thể vì gia tộc, nhưng nếu gia tộc thì sẽ không phải vì hắn cơ bản gia tộc hắn rất vững chắc, công ăn việc làm đang ngày một đi lên sắp sửa đứng nhất trong ba gia tốc, vậy thì lý do gì hắn phải tới mang sính lễ. Còn một chuyện nữa nếu như cha nàng từ chối thì có hay không họ sẽ thù vặt, hoặc cũng cho làm mất danh dự cho Nguyệt tộc không xem gia tộc Bạch ra gì.
CŨng có thể là nguyên nhân làm cho ba tộc sức mẽ nhưng như thế cũng có lợi gì cho họ Bạch chứ? Nếu không ngánh nổi chỉ sợ quyết định này sẽ đổ hết lên đầu nàng, sau đó nàng trở thành con cừu thế mạng thôi. Chết tiệt lui không được tiến không xong tình thế này do cái quái gì tạo ra a~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.