Chương 59
Thanh Thiển Chi Thượng Tuyết
08/12/2017
Chương 60
Như Tuyết nghe thanh âm Vĩnh Dạ đế đột nhiên trầm thấp, gợi cảm như bắt đầu…, hai gò mắt đột nhiên đỏ ửng, giống như đang nghĩ cái gì.
Vĩnh Dạ đế nhìn người trước mắt cảnh đẹp ý vui, giọng nói cũng mang theo vui vẻ:
“Đệ đệ này của trẫm nháy mắt cũng đã lớn như vậy rồi, trẫm còn nhớ khi còn bé hắn cực kỳ nghịch ngợm, thích gây sự, bây giờ cũng đã trưởng thành rồi. Mắt thấy Tề vương cùng tuổi hắn cũng đã có Minh Châu quận chúa đáng yêu, trẫm mới ý thức thì ra Thành vương vẫn chưa có người quan tâm chăm sóc. Không chỉ vậy, ngay cả mẫu hậu không thường ra khỏi Từ An cung cũng thúc giục, giục trẫm đi tìm người quản người không nên thân ấy.”
Như Tuyết một bên nghe một bên gật đầu, líu lưỡi, xem ra Vĩnh Dạ đế cũng không phải thiên vị bình thường, Thành vương ở kinh thành ngang ngược càn rỡ cực điểm, vậy mà trong mắt Vĩnh Dạ đế chỉ là “Nghịch ngợm, gây sự”.
Sau đó, Ân Như Tuyết lại nghe thấy Vĩnh Dạ đế nói tiếp, bắt đầu chăm chú nghe, “Nhưng mà, đây cũng mới là một mặt, mặt khác là vì nàng.”
“Ta?” Như Tuyết thấy chuyện kéo đến trên người mình, khó hiểu đặt câu hỏi.
“Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự vì ta mà tức giận?”
Vĩnh Dạ đế sờ sờ cái mũi Như Tuyết.
“Đích nữ nhà Điền Đô Đốc thực sự rất tốt, trẫm phái người đi thăm dò rồi, làm người trầm ổn, tướng mạo mỹ lệ, trẫm cùng mẫu hậu xem qua đều rất hài lòng.”
Như Tuyết nói tiếp: “Quan trọng nhất là, hơn nữa điều ta muốn hỏi nhất là, Điền Điềm thật sự bất hòa với muội muội cùng cha khác mẹ kia của ta sao?”
“Biết còn hỏi. Tuy cái đó có liên quan đến nàng, nhưng nếu Điền Điềm kia không tốt như lời nói…, trẫm cũng không thật sự gả nàng cho đệ đệ đâu.”
“Ta biết rõ, ta biết rõ, Hoàng thượng anh minh như vậy, quyết đoán như vậy sao sẽ vì ta mà ra quyết định sai lầm đâu?” Như Tuyết tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng cũng rất ngọt ngào, một nam nhân quyền thế ngập trời, bình thường quốc gia đại sự đã vất vả rồi, lại tự nguyện để ý đến kẻ làm khó dễ nàng. Nói Như Tuyết không cảm động là không thể, nụ cười Như Tuyết càng ngày càng rạng rỡ.
Vĩnh Dạ đế hiếu kỳ hỏi: “Chẳng qua là việc nhỏ mà thôi, cũng làm nàng vui vẻ như vậy sao, ngày thường trẫm đối xử với nàng không tốt sao?”
Như Tuyết lắc đầu, cười nói: “Hoàng thượng, ta chỉ là đột nhiên nhớ ra một câu già mồm cãi láo mà thôi.”
“Nói.”
“Chàng phụ trách quyền khuynh thiên hạ, ta phụ trách cười tươi như hoa.”
Vĩnh Dạ đế giật mình, sau đó lắc đầu, “Ý không tệ, rất tinh tế, nhưng mà…”
Vĩnh Dạ đế còn chưa nói xong, đã bị Như Tuyết dùng ngón tay ngăn lại.
Như Tuyết bĩu môi, “Hoàng thượng không có ý tốt.”
Vĩnh Dạ đế cảm nhận được ngón tay mềm mại đang ngăn miệng mình, hơi thất thần, lại nghe được tiểu nữ nhân mềm mại như giận dỗi. Vĩnh Dạ đế đột nhiên có hành động.Như Tuyết giật mình, Vĩnh Dạ đế lại ngậm ngón tay nàng vào miệng.
Vĩnh Dạ đế tuy thật sự rất sủng ái nàng, nhưng thân là hoàng đế cao quý, có một số việc sẽ không chấp nhận làm, như có hành động nịnh nọt người khác.
Cho nên bình thường Vĩnh Dạ đế dỗ dành nàng, sủng nàng, Như Tuyết cũng hiểu rõ cảm giác về sự ưu việt đấy, giống như ngươi nuôi một con mèo nhỏ, con mèo nhỏ làm nũng với ngươi, ngươi sẽ hưởng thụ, con mèo nhỏ tức giận với ngươi, ngươi sẽ dỗ dành nó.
Nhưng lần này thực sự bất đồng, Như Tuyết lần này thật sự cảm thấy một loại cảm giác gọi là thật tình, Vĩnh Dạ đế ngậm ngón tay nàng, thậm chí có cảm giác cẩn thận từng li từng tí.
Như Tuyết hoàn hồn lập tức rút ngón tay về, còn giận Vĩnh Dạ đế một câu: “Tay bẩn đó, vừa rồi ta còn ăn linh tinh đấy”.
Nào biết Vĩnh Dạ đế luôn đứng đắn giờ lại không đứng đắn, miệng lưỡi trơn tru:
“Vui vẻ chịu đựng.”
Như Tuyết lúc này mặt cực kỳ đỏ, cái gì mà vui vẻ chịu đựng,…
Hệ thống quân đã lâu không thấy giờ phút này lại đi ra tác quái.
“Thiếu nữ, đây tuyệt đối là trắng trợn đùa giỡn nha! Thiếu nữ, ngươi không thể sa đọa! Chạy mau rời khỏi ma trảo a.”
Như Tuyết đen mặt, “Hệ thống quân, ngươi lâu không xuất hiện như vậy có phải vì ngươi vụng trộm trốn trong xó xỉnh suy nghĩ tiểu thuyết não tàn buồn nôn không?”
Hệ thống quân quả nhiên nổi giận đùng đùng, “Hệ thống thông báo, hệ thống thông báo, kí chủ xin chú ý, nếu như kí chủ chửi bới hệ thống lần nữa…, hệ thống sẽ áp dụng biện pháp trừng phạt với kí chủ.”
Như Tuyết đang còn muốn trêu chọc hệ thống quân chút nữa, nhưng ngại biện pháp trừng phạt của hệ thống quân thật sự làm nàng khiếp sợ, hảo hán biết thức thời nên im miệng không nói nữa.
Như Tuyết thất thần nói chuyện với hệ thống quân, mà Vĩnh Dạ đế cũng đang trầm tư, không khí giữa hai người hòa hợp tốt đẹp, rất an bình.
Mà lúc này trong nội cung khác đang thương lượng một chuyện, cũng là bình tĩnh hòa khí, nhưng nội dung lại không ít.
“Nương nương, đây là thư thế tử phu nhân đưa đến”. Cảnh Tuyết cung kính đưa một phong thư cho Hàn tiệp dư đang nghỉ ngơi.
“Mau đưa đây.” Hàn Tiệp dư nghe được Cảnh Tuyết bẩm báo, gấp gáp nhận thư trên tay Cảnh Tuyết.
Sau khi Hàn tiệp dư xem xong trầm tư một lát, phân phó Cảnh Tuyết một chuyện.
“Cảnh Tuyết, đến Tây Dạng các của Lý tiệp dư, nói bản tần gần đây có trà ngon, muốn mời Lý tiệp dư đến Tây Cảnh các thưởng trà, thuận tiện giám thưởng (đánh giá+thưởng thức).”
Cảnh Tuyết không dám sơ suất, lập tức đi làm.
Nếu trong cung có người khác nghe được lời này của Hàn tiệp dư, nhất định sẽ chấn động. Dù sao trong cung này có ai mà không biết, không hiểu, Hàn tiệp dư đoan trang hào phóng, mà Lý tiệp dư tính tình dữ dằn, hai người căn bản không thể hòa hợp được. Hơn nữa từ khi tiến cung đến nay chưa từng nghe Hàn tiệp dư và Lý tiệp dư có giao tình.Nhưng Cảnh Tuyết biết không giống như bề ngoài vậy.
Cảnh Tuyết từ nhỏ lớn lên cùng với Hàn tiệp dư, hiểu rõ mọi chuyện của Hàn tiệp dư. Đương nhiên cũng rõ quan hệ của Hàn tiệp dư và Lý tiệp dư không lãnh đạm như bề ngoài.
Hàn tiệp dư và Lý tiệp dư đang làm gì, Cảnh Tuyết không biết, nàng chỉ làm theo phân phó.
Cảnh Tuyết đi Tây Dạng các, theo lý do mà Hàn tiệp dư phân phó nói cho Lý tiệp dư. Lý tiệp dư nhanh chóng quyết định, cũng nghiêm túc nói: “Bản tần đã biết, ngươi trở về nói cho Hàn tiệp dư bản tần lập tức sẽ đến thưởng trà”.
Hàn tiệp dư nghe Cảnh Tuyết đáp lời xong cũng không gấp, như trước ngồi trong phòng, cũng không gấp gáp chuẩn bị khi sắp có khách.
“Hàn tỷ tỷ, sao hôm nay lại có hứng tìm muội muội thưởng trà vậy?” Lúc Lý tiệp dư tiến vào, giọng mang vẻ bới móc. Mọi người hầu hạ xung quanh đều nghĩ, Hàn tiệp dư tốt tính mời Lý tiệp dư tới uống trà, nhưng Lý tiệp dư một lần lại một lần không cho Hàn tiệp dư mặt mũi, lời nói lúc nào cũng khích bác.
Hàn tiệp dư ôn hòa tươi cười, không chút nào có vẻ khó chịu, ôn hòa nhìn Lý tiệp dư.
“Tỷ tỷ có ít trà ngon, chỉ là tỷ tỷ không hiểu về trà lắm. Nghe nói muội muội tinh thông trà đạo, nên mới mời muội muội đến”. Hàn tiệp dư nói xong, để cung nữ mang đồ pha trà, lá trà lên.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn Hàn tiệp dư Lý tiệp dư và hai đại cung nữ thiếp thân.
Hàn tiệp dư liếc mắt ra hiệu, Cảnh Tuyết cùng cung nữ của Lý tiệp dư là Mai Linh ra cửa canh chừng.
Lý tiệp dư lúc này mới gỡ vẻ khinh thường trên mặt xuống, cả người có vẻ đơn thuần ngây thơ ngoài ý muốn.
“Hàn tỷ tỷ, vội vã gọi ta đến làm gì vậy?”
Hàn tiệp dư cũng có vẻ nhẹ nhõm, “Đừng nóng vội, chẳng phải bây giờ ta nói cho muội sao.”
Lý tiệp dư lúc này mới ngồi xuống chăm chú lắng nghe.
“Hôm nay kế phu nhân phái người gửi thư đến.” Hàn tiệp dư nói đến chỗ này, ngữ khí dần có vẻ trào phúng.
“Kế phu nhân, bà gửi thư nói gì?” Lý tiệp dư nghe thế, ngữ khí bắt đầu có vẻ bất thiện…, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nộ khí.
Hàn tiệp dư liếc qua Lý tiệp dư, nhíu mày.
“Ta còn chưa có tức giận, muội gấp cái gì?”
“Hàn tỷ tỷ, chẳng phải là muội lo lắng cho tỷ sao.” Lý tiệp dư không đồng ý nói.
“Trong thư bà nói, chỉ cần ta làm xong chuyện này, bà sẽ thả hắn.”
Lý tiệp dư tập trung suy nghĩ: “Hàn tỷ tỷ, việc này ta có thể giúp gì không?”
Lý tiệp dư biết rõ Hàn tỷ tỷ vì “Hắn” kia mà làm rất nhiều, cũng muốn hỗ trợ.
Hàn tiệp dư thấy Lý tiệp dư tin tưởng, cười nói: “Muội xem đây không phải ta tìm muội đến để hỗ trợ sao? Nghe cho kỹ.”
Không lâu sau, Lý tiệp dư đi về. Hàn tiệp dư nhìn bóng Lý tiệp dư rời đi, suy nghĩ bắt đầu trôi đi.
Lý Dạng nhỏ hơn mình hai tuổi, vẫn ngây thơ thiên chân vô tà. Mấy năm trước từ khi mình vô tình gặp nàng ở Thọ Thánh tự, sau đó vô tình cứu nàng một mạng, quan hệ giữa các nàng rất tốt. Mình cũng rất thích tiểu muội muội này.
Về sau tiến cung, mình nói với Lý Dạng, hậu cung phức tạp, quan hệ giữa các nàng không thể để người khác biết. Vốn là vì bảo vệ mình, cũng là vì tốt cho nàng. Nhưng lần này, nàng thật sự có nỗi khổ tâm, vì hắn, Lý muội muội, Hàn tỷ tỷ lần này chỉ có thể thật sự xin lỗi muội thôi.
Nhưng mà đã làm chuyện này, dứt khoát làm tốt một chút, không để để lại bất cứ dấu vết gì để người khác biết được. Hàn tiệp dư luôn luôn ôn hòa vậy mà trong ánh mắt lúc này lại nhuộm vẻ tàn nhẫn hung ác.
Cảnh Tuyết tiễn Lý tiệp dư xong, trở về bẩm báo với Hàn tiệp dư, vô tình thấy thần sắc nương nương không giống bình thường. Cảnh Tuyết ngây ra một lát, hình như nương nương có chút thay đổi, thì ra nàng không phải luôn luôn có dáng vẻ dịu dàng an tường.
Hàn tiệp dư thấy Cảnh Tuyết đi vào, vội vàng thu hồi ánh mắt tàn nhẫn, trong nháy mắt lại là tươi cười dịu dàng.
“Lý tiệp dư về Tây Dạng các rồi?”
“Vâng nương nương”. Cảnh Tuyết thấp giọng đáp lời.
“Vậy là tốt rồi.”
Cảnh Tuyết thấy nương nương lại là dáng vẻ ôn nhu, hơi hoài nghi, liệu có phải vừa rồi mình nhìn nhầm rồi không. Đăng bởi: admin
Như Tuyết nghe thanh âm Vĩnh Dạ đế đột nhiên trầm thấp, gợi cảm như bắt đầu…, hai gò mắt đột nhiên đỏ ửng, giống như đang nghĩ cái gì.
Vĩnh Dạ đế nhìn người trước mắt cảnh đẹp ý vui, giọng nói cũng mang theo vui vẻ:
“Đệ đệ này của trẫm nháy mắt cũng đã lớn như vậy rồi, trẫm còn nhớ khi còn bé hắn cực kỳ nghịch ngợm, thích gây sự, bây giờ cũng đã trưởng thành rồi. Mắt thấy Tề vương cùng tuổi hắn cũng đã có Minh Châu quận chúa đáng yêu, trẫm mới ý thức thì ra Thành vương vẫn chưa có người quan tâm chăm sóc. Không chỉ vậy, ngay cả mẫu hậu không thường ra khỏi Từ An cung cũng thúc giục, giục trẫm đi tìm người quản người không nên thân ấy.”
Như Tuyết một bên nghe một bên gật đầu, líu lưỡi, xem ra Vĩnh Dạ đế cũng không phải thiên vị bình thường, Thành vương ở kinh thành ngang ngược càn rỡ cực điểm, vậy mà trong mắt Vĩnh Dạ đế chỉ là “Nghịch ngợm, gây sự”.
Sau đó, Ân Như Tuyết lại nghe thấy Vĩnh Dạ đế nói tiếp, bắt đầu chăm chú nghe, “Nhưng mà, đây cũng mới là một mặt, mặt khác là vì nàng.”
“Ta?” Như Tuyết thấy chuyện kéo đến trên người mình, khó hiểu đặt câu hỏi.
“Chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự vì ta mà tức giận?”
Vĩnh Dạ đế sờ sờ cái mũi Như Tuyết.
“Đích nữ nhà Điền Đô Đốc thực sự rất tốt, trẫm phái người đi thăm dò rồi, làm người trầm ổn, tướng mạo mỹ lệ, trẫm cùng mẫu hậu xem qua đều rất hài lòng.”
Như Tuyết nói tiếp: “Quan trọng nhất là, hơn nữa điều ta muốn hỏi nhất là, Điền Điềm thật sự bất hòa với muội muội cùng cha khác mẹ kia của ta sao?”
“Biết còn hỏi. Tuy cái đó có liên quan đến nàng, nhưng nếu Điền Điềm kia không tốt như lời nói…, trẫm cũng không thật sự gả nàng cho đệ đệ đâu.”
“Ta biết rõ, ta biết rõ, Hoàng thượng anh minh như vậy, quyết đoán như vậy sao sẽ vì ta mà ra quyết định sai lầm đâu?” Như Tuyết tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng cũng rất ngọt ngào, một nam nhân quyền thế ngập trời, bình thường quốc gia đại sự đã vất vả rồi, lại tự nguyện để ý đến kẻ làm khó dễ nàng. Nói Như Tuyết không cảm động là không thể, nụ cười Như Tuyết càng ngày càng rạng rỡ.
Vĩnh Dạ đế hiếu kỳ hỏi: “Chẳng qua là việc nhỏ mà thôi, cũng làm nàng vui vẻ như vậy sao, ngày thường trẫm đối xử với nàng không tốt sao?”
Như Tuyết lắc đầu, cười nói: “Hoàng thượng, ta chỉ là đột nhiên nhớ ra một câu già mồm cãi láo mà thôi.”
“Nói.”
“Chàng phụ trách quyền khuynh thiên hạ, ta phụ trách cười tươi như hoa.”
Vĩnh Dạ đế giật mình, sau đó lắc đầu, “Ý không tệ, rất tinh tế, nhưng mà…”
Vĩnh Dạ đế còn chưa nói xong, đã bị Như Tuyết dùng ngón tay ngăn lại.
Như Tuyết bĩu môi, “Hoàng thượng không có ý tốt.”
Vĩnh Dạ đế cảm nhận được ngón tay mềm mại đang ngăn miệng mình, hơi thất thần, lại nghe được tiểu nữ nhân mềm mại như giận dỗi. Vĩnh Dạ đế đột nhiên có hành động.Như Tuyết giật mình, Vĩnh Dạ đế lại ngậm ngón tay nàng vào miệng.
Vĩnh Dạ đế tuy thật sự rất sủng ái nàng, nhưng thân là hoàng đế cao quý, có một số việc sẽ không chấp nhận làm, như có hành động nịnh nọt người khác.
Cho nên bình thường Vĩnh Dạ đế dỗ dành nàng, sủng nàng, Như Tuyết cũng hiểu rõ cảm giác về sự ưu việt đấy, giống như ngươi nuôi một con mèo nhỏ, con mèo nhỏ làm nũng với ngươi, ngươi sẽ hưởng thụ, con mèo nhỏ tức giận với ngươi, ngươi sẽ dỗ dành nó.
Nhưng lần này thực sự bất đồng, Như Tuyết lần này thật sự cảm thấy một loại cảm giác gọi là thật tình, Vĩnh Dạ đế ngậm ngón tay nàng, thậm chí có cảm giác cẩn thận từng li từng tí.
Như Tuyết hoàn hồn lập tức rút ngón tay về, còn giận Vĩnh Dạ đế một câu: “Tay bẩn đó, vừa rồi ta còn ăn linh tinh đấy”.
Nào biết Vĩnh Dạ đế luôn đứng đắn giờ lại không đứng đắn, miệng lưỡi trơn tru:
“Vui vẻ chịu đựng.”
Như Tuyết lúc này mặt cực kỳ đỏ, cái gì mà vui vẻ chịu đựng,…
Hệ thống quân đã lâu không thấy giờ phút này lại đi ra tác quái.
“Thiếu nữ, đây tuyệt đối là trắng trợn đùa giỡn nha! Thiếu nữ, ngươi không thể sa đọa! Chạy mau rời khỏi ma trảo a.”
Như Tuyết đen mặt, “Hệ thống quân, ngươi lâu không xuất hiện như vậy có phải vì ngươi vụng trộm trốn trong xó xỉnh suy nghĩ tiểu thuyết não tàn buồn nôn không?”
Hệ thống quân quả nhiên nổi giận đùng đùng, “Hệ thống thông báo, hệ thống thông báo, kí chủ xin chú ý, nếu như kí chủ chửi bới hệ thống lần nữa…, hệ thống sẽ áp dụng biện pháp trừng phạt với kí chủ.”
Như Tuyết đang còn muốn trêu chọc hệ thống quân chút nữa, nhưng ngại biện pháp trừng phạt của hệ thống quân thật sự làm nàng khiếp sợ, hảo hán biết thức thời nên im miệng không nói nữa.
Như Tuyết thất thần nói chuyện với hệ thống quân, mà Vĩnh Dạ đế cũng đang trầm tư, không khí giữa hai người hòa hợp tốt đẹp, rất an bình.
Mà lúc này trong nội cung khác đang thương lượng một chuyện, cũng là bình tĩnh hòa khí, nhưng nội dung lại không ít.
“Nương nương, đây là thư thế tử phu nhân đưa đến”. Cảnh Tuyết cung kính đưa một phong thư cho Hàn tiệp dư đang nghỉ ngơi.
“Mau đưa đây.” Hàn Tiệp dư nghe được Cảnh Tuyết bẩm báo, gấp gáp nhận thư trên tay Cảnh Tuyết.
Sau khi Hàn tiệp dư xem xong trầm tư một lát, phân phó Cảnh Tuyết một chuyện.
“Cảnh Tuyết, đến Tây Dạng các của Lý tiệp dư, nói bản tần gần đây có trà ngon, muốn mời Lý tiệp dư đến Tây Cảnh các thưởng trà, thuận tiện giám thưởng (đánh giá+thưởng thức).”
Cảnh Tuyết không dám sơ suất, lập tức đi làm.
Nếu trong cung có người khác nghe được lời này của Hàn tiệp dư, nhất định sẽ chấn động. Dù sao trong cung này có ai mà không biết, không hiểu, Hàn tiệp dư đoan trang hào phóng, mà Lý tiệp dư tính tình dữ dằn, hai người căn bản không thể hòa hợp được. Hơn nữa từ khi tiến cung đến nay chưa từng nghe Hàn tiệp dư và Lý tiệp dư có giao tình.Nhưng Cảnh Tuyết biết không giống như bề ngoài vậy.
Cảnh Tuyết từ nhỏ lớn lên cùng với Hàn tiệp dư, hiểu rõ mọi chuyện của Hàn tiệp dư. Đương nhiên cũng rõ quan hệ của Hàn tiệp dư và Lý tiệp dư không lãnh đạm như bề ngoài.
Hàn tiệp dư và Lý tiệp dư đang làm gì, Cảnh Tuyết không biết, nàng chỉ làm theo phân phó.
Cảnh Tuyết đi Tây Dạng các, theo lý do mà Hàn tiệp dư phân phó nói cho Lý tiệp dư. Lý tiệp dư nhanh chóng quyết định, cũng nghiêm túc nói: “Bản tần đã biết, ngươi trở về nói cho Hàn tiệp dư bản tần lập tức sẽ đến thưởng trà”.
Hàn tiệp dư nghe Cảnh Tuyết đáp lời xong cũng không gấp, như trước ngồi trong phòng, cũng không gấp gáp chuẩn bị khi sắp có khách.
“Hàn tỷ tỷ, sao hôm nay lại có hứng tìm muội muội thưởng trà vậy?” Lúc Lý tiệp dư tiến vào, giọng mang vẻ bới móc. Mọi người hầu hạ xung quanh đều nghĩ, Hàn tiệp dư tốt tính mời Lý tiệp dư tới uống trà, nhưng Lý tiệp dư một lần lại một lần không cho Hàn tiệp dư mặt mũi, lời nói lúc nào cũng khích bác.
Hàn tiệp dư ôn hòa tươi cười, không chút nào có vẻ khó chịu, ôn hòa nhìn Lý tiệp dư.
“Tỷ tỷ có ít trà ngon, chỉ là tỷ tỷ không hiểu về trà lắm. Nghe nói muội muội tinh thông trà đạo, nên mới mời muội muội đến”. Hàn tiệp dư nói xong, để cung nữ mang đồ pha trà, lá trà lên.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn Hàn tiệp dư Lý tiệp dư và hai đại cung nữ thiếp thân.
Hàn tiệp dư liếc mắt ra hiệu, Cảnh Tuyết cùng cung nữ của Lý tiệp dư là Mai Linh ra cửa canh chừng.
Lý tiệp dư lúc này mới gỡ vẻ khinh thường trên mặt xuống, cả người có vẻ đơn thuần ngây thơ ngoài ý muốn.
“Hàn tỷ tỷ, vội vã gọi ta đến làm gì vậy?”
Hàn tiệp dư cũng có vẻ nhẹ nhõm, “Đừng nóng vội, chẳng phải bây giờ ta nói cho muội sao.”
Lý tiệp dư lúc này mới ngồi xuống chăm chú lắng nghe.
“Hôm nay kế phu nhân phái người gửi thư đến.” Hàn tiệp dư nói đến chỗ này, ngữ khí dần có vẻ trào phúng.
“Kế phu nhân, bà gửi thư nói gì?” Lý tiệp dư nghe thế, ngữ khí bắt đầu có vẻ bất thiện…, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nộ khí.
Hàn tiệp dư liếc qua Lý tiệp dư, nhíu mày.
“Ta còn chưa có tức giận, muội gấp cái gì?”
“Hàn tỷ tỷ, chẳng phải là muội lo lắng cho tỷ sao.” Lý tiệp dư không đồng ý nói.
“Trong thư bà nói, chỉ cần ta làm xong chuyện này, bà sẽ thả hắn.”
Lý tiệp dư tập trung suy nghĩ: “Hàn tỷ tỷ, việc này ta có thể giúp gì không?”
Lý tiệp dư biết rõ Hàn tỷ tỷ vì “Hắn” kia mà làm rất nhiều, cũng muốn hỗ trợ.
Hàn tiệp dư thấy Lý tiệp dư tin tưởng, cười nói: “Muội xem đây không phải ta tìm muội đến để hỗ trợ sao? Nghe cho kỹ.”
Không lâu sau, Lý tiệp dư đi về. Hàn tiệp dư nhìn bóng Lý tiệp dư rời đi, suy nghĩ bắt đầu trôi đi.
Lý Dạng nhỏ hơn mình hai tuổi, vẫn ngây thơ thiên chân vô tà. Mấy năm trước từ khi mình vô tình gặp nàng ở Thọ Thánh tự, sau đó vô tình cứu nàng một mạng, quan hệ giữa các nàng rất tốt. Mình cũng rất thích tiểu muội muội này.
Về sau tiến cung, mình nói với Lý Dạng, hậu cung phức tạp, quan hệ giữa các nàng không thể để người khác biết. Vốn là vì bảo vệ mình, cũng là vì tốt cho nàng. Nhưng lần này, nàng thật sự có nỗi khổ tâm, vì hắn, Lý muội muội, Hàn tỷ tỷ lần này chỉ có thể thật sự xin lỗi muội thôi.
Nhưng mà đã làm chuyện này, dứt khoát làm tốt một chút, không để để lại bất cứ dấu vết gì để người khác biết được. Hàn tiệp dư luôn luôn ôn hòa vậy mà trong ánh mắt lúc này lại nhuộm vẻ tàn nhẫn hung ác.
Cảnh Tuyết tiễn Lý tiệp dư xong, trở về bẩm báo với Hàn tiệp dư, vô tình thấy thần sắc nương nương không giống bình thường. Cảnh Tuyết ngây ra một lát, hình như nương nương có chút thay đổi, thì ra nàng không phải luôn luôn có dáng vẻ dịu dàng an tường.
Hàn tiệp dư thấy Cảnh Tuyết đi vào, vội vàng thu hồi ánh mắt tàn nhẫn, trong nháy mắt lại là tươi cười dịu dàng.
“Lý tiệp dư về Tây Dạng các rồi?”
“Vâng nương nương”. Cảnh Tuyết thấp giọng đáp lời.
“Vậy là tốt rồi.”
Cảnh Tuyết thấy nương nương lại là dáng vẻ ôn nhu, hơi hoài nghi, liệu có phải vừa rồi mình nhìn nhầm rồi không. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.