Chương 72
Cố Chi Quân
22/06/2022
Văn Minh Ngọc vừa bực vừa xấu hổ, muốn ra vẻ như không có gì nhưng hiển nhiên là không thể. Vì thế cậu quyết đoán biến thành thỏ tai cụp, giống như đang muốn nói đó là thỏ cắn nhá, chả liên quan gì tới Văn Minh Ngọc ta hết.
Thỏ cắn đồ không phải chuyện bình thường sao?
Sau khi biến thành thỏ, Văn Minh Ngọc càng thoải mái. Không hiểu sao cậu cứ muốn cắn cái gì đó, không thể khống chế nổi.
Vì thế cậu bổ nhào lên gối đầu há miệng cắn lung tung, còn cắn rách luôn cả gối dược liệu của Mục Trạm làm lá thuốc trong đó văng lung tung, trong miệng Văn Minh Ngọc cũng còn ngậm vài cái, vì đắng chát làm cậu vội vàng thè lưỡi phun phì phì.
Cái gối dược liệu này là thái y đặc biệt phối để cho Mục Trạm tĩnh tâm, trong đó có không ít dược liệu quý báu. Vải dệt dùng để may gối cũng không phải loại thường.
Nhưng Mục Trạm nhìn thấy cảnh này lại không hề tức giận, ngược lại tâm tình tốt lạ thường, nhất là khi nhìn thấy Văn Minh Ngọc cắn quần áo của mình, để lại dấu vết ướt át, hắn cao hứng vô cùng, khóe môi bất giác cong lên.
Hắn duỗi tay đặt thỏ tai cụp vào lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng bao lấy, rồi dịu dàng vuốt lông thỏ như trước, lại sờ tai thỏ, cả phần bị Văn Minh Ngọc bứt lông rối loạn cũng xoa xoa.
Mục Trạm vốn muốn giúp cậu vuốt lông, nhưng tay hắn vừa chạm vào mảng thịt ấm áp kia đã bị cự tuyệt.
Thỏ tai cụp lùi lại, giơ hai bàn chân lên dùng sức vỗ vào tay Mục Trạm, trừng lớn đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt như muốn nói ta cực hung dữ không cho đụng vào, trông giống như một con thỏ đanh đá vậy.
Mục Trạm sửng sốt một chút, nhưng hắn cũng không quan tâm, lại vươn tay ra.
Thỏ tai cụp lại gạt bay tay hắn, đệm thịt mềm mại, không biết có phải cố tình không dùng sức không mà Mục Trạm chẳng thấy đau gì, ngược lại còn giống như đang làm nũng.
Văn Minh Ngọc mà biết hắn đang nghĩ gì khéo thực sự muốn đánh hắn u đầu mất.
Mục Trạm dùng một tay ôm thỏ, tay kia chụm lại, tạo thành một cái lồng nhỏ rồi mang thỏ tai cụp đi ăn tối.
Cả bữa ăn, Mục Trạm không ngừng đút, thỏ tai cụp cũng bẹp bẹp không ngừng ăn, có khi còn lắc đầu kêu ô ô không muốn, rồi duỗi móng vuốt tỏ vẻ mình muốn ăn cái kia, không hề khách khí sai sử hoàng đế như thể hắn là cung nữ chia thức ăn vậy.
Mục Trạm cũng không cảm thấy gì, ngược lại tràn đầy hứng thú cho thỏ ăn.
Thỏ tai cụp lớn có bằng bàn tay thôi mà có thể ăn nhiều như vậy, thực không biết đồ ăn đi đâu hết.
Có lẽ Mục Trạm cũng thấy rất lạ nên khẽ sờ lên cái bụng căng phồng của cậu, động tác thực nhẹ, lần này Văn Minh Ngọc không cự tuyệt mà để mặc cho hắn sờ. Lông mao mềm mại mượt mà ấm áp lại phập phồng theo hô hấp, cảm xúc rất tốt. Nhưng khi sờ đến phần nhô lên rõ ràng kia, Văn Minh Ngọc đột nhiên tạc mao, cậu nhảy ra né tránh, đôi mắt ướt át nhìn như đang thẹn muốn chết.
Rất nhanh, Mục Trạm đã phản ứng lại, hắn hơi buồn cười, đáy lòng còn có một tia khác thường, nhẹ giọng dỗ dành: “Cô không cẩn thận.”
Dường như Văn Minh Ngọc không tin hắn, cậu giơ sẵn móng vuốt lên, còn lui về sau hai bước, thoạt nhìn cực hung dữ kiểu hễ hắn duỗi tay là sẽ đẩy ra.
Hai người đối diện một lúc, Mục Trạm liền cầm một miếng quả trám chua. Vốn quả khá to, sợ thỏ tai cụp khó ăn nên hắn đã sai cung nhân cắt thành từng miếng.
Vị chua toát ra, Văn Minh Ngọc quả nhiên bị hấp dẫn, miệng mấp máy, rồi cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà há miệng ăn miếng trám trong tay Mục Trạm, miệng vô tình còn đụng phải ngón tay hắn.
Mục Trạm cười cười, định nhân lúc cậu mải ăn thì sờ tiếp. Nhưng Văn Minh Ngọc chú ý thấy liền dùng móng vuốt đẩy đẩy, vẻ mặt ngươi cút đi. Mục Trạm không lui nên cậu nuốt vội miếng trám, vội tới mức cắn cả vào ngón tay hắn.
Ánh mắt Mục Trạm tối sầm lại nhìn chằm chằm nhóc thỏ tai cụp trước mặt.
Triệu Đức Toàn nhìn cung nhân mang vãn thiện lên rồi lui xuống, trong lúc lơ đãng còn trông thấy Thánh thượng đang vuốt một con thỏ tai cụp to bằng bàn tay, con thỏ kêu ô ô ghét bỏ cự tuyệt, lúc nóng nảy còn cắn Thánh thượng một miếng.
Triệu Đức Toàn sợ run lên, toàn thân cứng lại. Con thỏ này lợi hại thật chứ, dám làm chuyện mà biết bao người dù nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn hầu hạ ở ngự tiền, cũng coi như lão nhân bên người Thánh thượng, đã từng thấy con thỏ này rất nhiều lần, biết Thánh thượng rất cưng chiều nó, còn mang theo nó thượng triều. Nhưng nó lại cắn Thánh thượng, thực quá lớn mật, mạo phạm như vậy sao Thánh thượng có thể không tức giận?
Triệu Đức Toàn thấp thỏm chuẩn bị lui ra ngoài, ngay lúc đóng cửa thì nghe thấy Thánh thượng khẽ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt nên không so đo. Triệu Đức Toàn không nhịn được mà cảm thấy có khi con thỏ này còn được sủng ái ngang với Văn công tử cũng nên, nhưng dù sao thì động vật cũng không thể bằng người được, mà nói mới nhớ, Văn công tử đâu nhỉ?
Triệu Đức Toàn thầm nghi hoặc nhưng vẫn nén lại rồi đóng cửa, canh giữ bên ngoài.
Mà trong điện.
Văn Minh Ngọc nghiến răng cắn Mục Trạm một miếng, chờ cậu phản ứng lại liền hơi hối hận. Không hiểu sao cơ thể cậu lại cự tuyệt Mục Trạm tới quá gần mình, đặc biệt là sờ lỗ tai và lưng. Khi cảm nhận được tin tức tố mùi rượu mạnh kia, trong lòng cậu vừa ỷ lại vừa có hơi chút kháng cự, cảm giác như mình không thể tiến lại gần hắn vậy.
Cho nên khi bị Mục Trạm xoa tai, cậu mới quýnh lên rồi cắn hắn.
Nhưng đối phương vừa cho cậu ăn tối, còn đút quả chua cho cậu, giờ cắn hắn lại cảm giác như mình là kẻ qua cầu rút ván vậy. Thỏ tai cụp nho nhỏ cúi đầu ảo não, hối hận vì chuyện mình vừa làm, vì thế cậu thả lỏng hàm ra, lại như lấy lòng mà liếm liếm ngón tay hắn, ánh mắt lộ ra ý xin lỗi.
Mục Trạm cảm giác tay mình ướt át mềm mại, ánh mắt bỗng trở nên nhu hòa hơn chút, giọng nói còn mang ý cười, “Không sao, cô không giận.”
Thỏ tai cụp thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng phải một lúc sau mới buông hắn ra, sau đó lại cắn một chiếc khăn tay lại đây lau lau giùm hắn.
Mục Trạm nhìn cảnh đó, ý cười càng sâu, cũng lau miệng cho cậu.
Sau đó hắn đặt thỏ tai cụp vào lòng bàn tay, không sờ tai nó nữa.
Văn Minh Ngọc bình tĩnh lại một lúc, sau đó lại trở nên bồn chồn, cậu nhìn chằm chằm vào ống tay áo của Mục Trạm trước mặt, không khỏi mấp máy miệng, muốn cắn……
Nghẹn một hồi, cuối cùng cậu cũng không nhịn được lao tới gặm như thể trước kia từng gặp trái cây sấy khô vậy.
Mục Trạm trông thấy cũng không ngăn cậu, còn rất dung túng đặt tay lên bàn, một tay kia nâng thỏ lên để tránh cho cậu hưng phấn quá mà rơi xuống.
Sau khi xử lý chút chính sự, thấy thời gian đã không sai biệt lắm, Mục Trạm liền ôm thỏ tai cụp đi tắm rồi đi ngủ.
Nằm trên long sàng, Văn Minh Ngọc đã khôi phục hình người, lại bắt đầu bứt lông tai. Mục Trạm nhíu mày tóm tay cậu, “Không đau sao?”
Văn Minh Ngọc bĩu môi, hơi tủi thân đáp, “Đau, nhưng ta không nhịn được….”
Cho nên cứ vừa đau vừa bứt lông, mắt hồng cả lên rồi.
Mục Trạm bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy mang thai quả thực là một chuyện vừa đau khổ vừa phiền toái. Hắn chỉ đành cố gắng nói chuyện để giảm sự chú ý của Văn Minh Ngọc, không để cậu tự bứt lông nữa.
Văn Minh Ngọc chớp mắt như nghĩ tới chuyện gì, hai mắt sáng lấp lánh, vui sướng nói: “Vậy bệ hạ cho ta xem long giác đi.”
Mục Trạm ngây người rồi.
Văn Minh Ngọc nghĩ hắn không hiểu liền chỉ chỉ lên đầu hắn, “Là long giác trước kia Bệ hạ từng cho ta xem đó.”
Mục Trạm quả thực không phản ứng kịp, hắn luôn vẫn ghét thứ đồ kia, giống như người khác vẫn nói, đó là đặc thù của quái vật, trong lòng hắn vô cùng kháng cự, không thể tiếp thu được một bộ phận thân thể mình. Sau khi lớn lên, hắn đã có thể khống chế thứ đó nên vẫn luôn không để lộ ra, chỉ có duy nhất một lần không khống chế được, chính là lần đó cùng Văn Minh Ngọc.
Nhưng ánh mắt của Văn Minh Ngọc rất khác, cậu vừa tò mò lại vừa kích động, giống như người ta mỗi khi trông thấy đệm thịt của mèo vậy, quả thực rất là thích.
“Cho ta xem đi, ta đảm bảo sẽ không nghịch lung tung đâu. Không phải ngươi thường xuyên sờ tai ta sao? Coi như có qua có lại.” Văn Minh Ngọc trông mong nhìn hắn, vẻ mặt xin ngươi mà.
Mục Trạm không nói gì, nhưng sau khi im lặng một chút, đỉnh đầu liền hiện ra long giác, lộ ra cảm giác nguy hiểm rõ ràng.
Nếu là người khác chắc sẽ không dám nhìn thẳng. Nhưng Văn Minh Ngọc ở chung thân cận với hắn như vậy, trên người cũng còn có chút khí vị tin tức tố của hắn nên cậu chẳng sợ gì cả, còn đang rục rịch muốn duỗi tay.
Có thể nói, đôi khi lời thỏ cũng không đáng tin giống như lời tra nam vậy. Miệng nói là chỉ nhìn thôi nhưng tay đã sờ soạng không ngừng, thậm chí còn muốn cắn thử. Chẳng qua Mục Trạm đã kịp thời thu lại làm cậu cắn vào không khí.
Mục Trạm nhíu mày, vẻ mặt có hơi kỳ quái, thì ra lần đầu tiên sừng được chạm vào là cảm giác như thế sao. Lúc Văn Minh Ngọc bị hắn sờ tai cũng sẽ cảm thấy ngưa ngứa như thể chạm vào nơi yếu ớt như vậy sao?
Hắn mải suy tư, nhất thời không chú ý tới Văn Minh Ngọc khác thường.
Văn Minh Ngọc cúi đầu, cảm giác ngực mình rất khó chịu, cậu bị nhiều ngày rồi nhưng có vẻ hôm nay càng nghiêm trọng. Vì Mục Trạm đang ở ngay cạnh nên cậu không dám làm gì cả, chỉ cẩn thận khẽ chạm vào, vậy mà…..hình như áo bị ướt một chút rồi?
Văn Minh Ngọc ngây người, vẻ mặt mờ mịt.
Thỏ cắn đồ không phải chuyện bình thường sao?
Sau khi biến thành thỏ, Văn Minh Ngọc càng thoải mái. Không hiểu sao cậu cứ muốn cắn cái gì đó, không thể khống chế nổi.
Vì thế cậu bổ nhào lên gối đầu há miệng cắn lung tung, còn cắn rách luôn cả gối dược liệu của Mục Trạm làm lá thuốc trong đó văng lung tung, trong miệng Văn Minh Ngọc cũng còn ngậm vài cái, vì đắng chát làm cậu vội vàng thè lưỡi phun phì phì.
Cái gối dược liệu này là thái y đặc biệt phối để cho Mục Trạm tĩnh tâm, trong đó có không ít dược liệu quý báu. Vải dệt dùng để may gối cũng không phải loại thường.
Nhưng Mục Trạm nhìn thấy cảnh này lại không hề tức giận, ngược lại tâm tình tốt lạ thường, nhất là khi nhìn thấy Văn Minh Ngọc cắn quần áo của mình, để lại dấu vết ướt át, hắn cao hứng vô cùng, khóe môi bất giác cong lên.
Hắn duỗi tay đặt thỏ tai cụp vào lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng bao lấy, rồi dịu dàng vuốt lông thỏ như trước, lại sờ tai thỏ, cả phần bị Văn Minh Ngọc bứt lông rối loạn cũng xoa xoa.
Mục Trạm vốn muốn giúp cậu vuốt lông, nhưng tay hắn vừa chạm vào mảng thịt ấm áp kia đã bị cự tuyệt.
Thỏ tai cụp lùi lại, giơ hai bàn chân lên dùng sức vỗ vào tay Mục Trạm, trừng lớn đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt như muốn nói ta cực hung dữ không cho đụng vào, trông giống như một con thỏ đanh đá vậy.
Mục Trạm sửng sốt một chút, nhưng hắn cũng không quan tâm, lại vươn tay ra.
Thỏ tai cụp lại gạt bay tay hắn, đệm thịt mềm mại, không biết có phải cố tình không dùng sức không mà Mục Trạm chẳng thấy đau gì, ngược lại còn giống như đang làm nũng.
Văn Minh Ngọc mà biết hắn đang nghĩ gì khéo thực sự muốn đánh hắn u đầu mất.
Mục Trạm dùng một tay ôm thỏ, tay kia chụm lại, tạo thành một cái lồng nhỏ rồi mang thỏ tai cụp đi ăn tối.
Cả bữa ăn, Mục Trạm không ngừng đút, thỏ tai cụp cũng bẹp bẹp không ngừng ăn, có khi còn lắc đầu kêu ô ô không muốn, rồi duỗi móng vuốt tỏ vẻ mình muốn ăn cái kia, không hề khách khí sai sử hoàng đế như thể hắn là cung nữ chia thức ăn vậy.
Mục Trạm cũng không cảm thấy gì, ngược lại tràn đầy hứng thú cho thỏ ăn.
Thỏ tai cụp lớn có bằng bàn tay thôi mà có thể ăn nhiều như vậy, thực không biết đồ ăn đi đâu hết.
Có lẽ Mục Trạm cũng thấy rất lạ nên khẽ sờ lên cái bụng căng phồng của cậu, động tác thực nhẹ, lần này Văn Minh Ngọc không cự tuyệt mà để mặc cho hắn sờ. Lông mao mềm mại mượt mà ấm áp lại phập phồng theo hô hấp, cảm xúc rất tốt. Nhưng khi sờ đến phần nhô lên rõ ràng kia, Văn Minh Ngọc đột nhiên tạc mao, cậu nhảy ra né tránh, đôi mắt ướt át nhìn như đang thẹn muốn chết.
Rất nhanh, Mục Trạm đã phản ứng lại, hắn hơi buồn cười, đáy lòng còn có một tia khác thường, nhẹ giọng dỗ dành: “Cô không cẩn thận.”
Dường như Văn Minh Ngọc không tin hắn, cậu giơ sẵn móng vuốt lên, còn lui về sau hai bước, thoạt nhìn cực hung dữ kiểu hễ hắn duỗi tay là sẽ đẩy ra.
Hai người đối diện một lúc, Mục Trạm liền cầm một miếng quả trám chua. Vốn quả khá to, sợ thỏ tai cụp khó ăn nên hắn đã sai cung nhân cắt thành từng miếng.
Vị chua toát ra, Văn Minh Ngọc quả nhiên bị hấp dẫn, miệng mấp máy, rồi cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà há miệng ăn miếng trám trong tay Mục Trạm, miệng vô tình còn đụng phải ngón tay hắn.
Mục Trạm cười cười, định nhân lúc cậu mải ăn thì sờ tiếp. Nhưng Văn Minh Ngọc chú ý thấy liền dùng móng vuốt đẩy đẩy, vẻ mặt ngươi cút đi. Mục Trạm không lui nên cậu nuốt vội miếng trám, vội tới mức cắn cả vào ngón tay hắn.
Ánh mắt Mục Trạm tối sầm lại nhìn chằm chằm nhóc thỏ tai cụp trước mặt.
Triệu Đức Toàn nhìn cung nhân mang vãn thiện lên rồi lui xuống, trong lúc lơ đãng còn trông thấy Thánh thượng đang vuốt một con thỏ tai cụp to bằng bàn tay, con thỏ kêu ô ô ghét bỏ cự tuyệt, lúc nóng nảy còn cắn Thánh thượng một miếng.
Triệu Đức Toàn sợ run lên, toàn thân cứng lại. Con thỏ này lợi hại thật chứ, dám làm chuyện mà biết bao người dù nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn hầu hạ ở ngự tiền, cũng coi như lão nhân bên người Thánh thượng, đã từng thấy con thỏ này rất nhiều lần, biết Thánh thượng rất cưng chiều nó, còn mang theo nó thượng triều. Nhưng nó lại cắn Thánh thượng, thực quá lớn mật, mạo phạm như vậy sao Thánh thượng có thể không tức giận?
Triệu Đức Toàn thấp thỏm chuẩn bị lui ra ngoài, ngay lúc đóng cửa thì nghe thấy Thánh thượng khẽ cười, tâm trạng có vẻ rất tốt nên không so đo. Triệu Đức Toàn không nhịn được mà cảm thấy có khi con thỏ này còn được sủng ái ngang với Văn công tử cũng nên, nhưng dù sao thì động vật cũng không thể bằng người được, mà nói mới nhớ, Văn công tử đâu nhỉ?
Triệu Đức Toàn thầm nghi hoặc nhưng vẫn nén lại rồi đóng cửa, canh giữ bên ngoài.
Mà trong điện.
Văn Minh Ngọc nghiến răng cắn Mục Trạm một miếng, chờ cậu phản ứng lại liền hơi hối hận. Không hiểu sao cơ thể cậu lại cự tuyệt Mục Trạm tới quá gần mình, đặc biệt là sờ lỗ tai và lưng. Khi cảm nhận được tin tức tố mùi rượu mạnh kia, trong lòng cậu vừa ỷ lại vừa có hơi chút kháng cự, cảm giác như mình không thể tiến lại gần hắn vậy.
Cho nên khi bị Mục Trạm xoa tai, cậu mới quýnh lên rồi cắn hắn.
Nhưng đối phương vừa cho cậu ăn tối, còn đút quả chua cho cậu, giờ cắn hắn lại cảm giác như mình là kẻ qua cầu rút ván vậy. Thỏ tai cụp nho nhỏ cúi đầu ảo não, hối hận vì chuyện mình vừa làm, vì thế cậu thả lỏng hàm ra, lại như lấy lòng mà liếm liếm ngón tay hắn, ánh mắt lộ ra ý xin lỗi.
Mục Trạm cảm giác tay mình ướt át mềm mại, ánh mắt bỗng trở nên nhu hòa hơn chút, giọng nói còn mang ý cười, “Không sao, cô không giận.”
Thỏ tai cụp thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng phải một lúc sau mới buông hắn ra, sau đó lại cắn một chiếc khăn tay lại đây lau lau giùm hắn.
Mục Trạm nhìn cảnh đó, ý cười càng sâu, cũng lau miệng cho cậu.
Sau đó hắn đặt thỏ tai cụp vào lòng bàn tay, không sờ tai nó nữa.
Văn Minh Ngọc bình tĩnh lại một lúc, sau đó lại trở nên bồn chồn, cậu nhìn chằm chằm vào ống tay áo của Mục Trạm trước mặt, không khỏi mấp máy miệng, muốn cắn……
Nghẹn một hồi, cuối cùng cậu cũng không nhịn được lao tới gặm như thể trước kia từng gặp trái cây sấy khô vậy.
Mục Trạm trông thấy cũng không ngăn cậu, còn rất dung túng đặt tay lên bàn, một tay kia nâng thỏ lên để tránh cho cậu hưng phấn quá mà rơi xuống.
Sau khi xử lý chút chính sự, thấy thời gian đã không sai biệt lắm, Mục Trạm liền ôm thỏ tai cụp đi tắm rồi đi ngủ.
Nằm trên long sàng, Văn Minh Ngọc đã khôi phục hình người, lại bắt đầu bứt lông tai. Mục Trạm nhíu mày tóm tay cậu, “Không đau sao?”
Văn Minh Ngọc bĩu môi, hơi tủi thân đáp, “Đau, nhưng ta không nhịn được….”
Cho nên cứ vừa đau vừa bứt lông, mắt hồng cả lên rồi.
Mục Trạm bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy mang thai quả thực là một chuyện vừa đau khổ vừa phiền toái. Hắn chỉ đành cố gắng nói chuyện để giảm sự chú ý của Văn Minh Ngọc, không để cậu tự bứt lông nữa.
Văn Minh Ngọc chớp mắt như nghĩ tới chuyện gì, hai mắt sáng lấp lánh, vui sướng nói: “Vậy bệ hạ cho ta xem long giác đi.”
Mục Trạm ngây người rồi.
Văn Minh Ngọc nghĩ hắn không hiểu liền chỉ chỉ lên đầu hắn, “Là long giác trước kia Bệ hạ từng cho ta xem đó.”
Mục Trạm quả thực không phản ứng kịp, hắn luôn vẫn ghét thứ đồ kia, giống như người khác vẫn nói, đó là đặc thù của quái vật, trong lòng hắn vô cùng kháng cự, không thể tiếp thu được một bộ phận thân thể mình. Sau khi lớn lên, hắn đã có thể khống chế thứ đó nên vẫn luôn không để lộ ra, chỉ có duy nhất một lần không khống chế được, chính là lần đó cùng Văn Minh Ngọc.
Nhưng ánh mắt của Văn Minh Ngọc rất khác, cậu vừa tò mò lại vừa kích động, giống như người ta mỗi khi trông thấy đệm thịt của mèo vậy, quả thực rất là thích.
“Cho ta xem đi, ta đảm bảo sẽ không nghịch lung tung đâu. Không phải ngươi thường xuyên sờ tai ta sao? Coi như có qua có lại.” Văn Minh Ngọc trông mong nhìn hắn, vẻ mặt xin ngươi mà.
Mục Trạm không nói gì, nhưng sau khi im lặng một chút, đỉnh đầu liền hiện ra long giác, lộ ra cảm giác nguy hiểm rõ ràng.
Nếu là người khác chắc sẽ không dám nhìn thẳng. Nhưng Văn Minh Ngọc ở chung thân cận với hắn như vậy, trên người cũng còn có chút khí vị tin tức tố của hắn nên cậu chẳng sợ gì cả, còn đang rục rịch muốn duỗi tay.
Có thể nói, đôi khi lời thỏ cũng không đáng tin giống như lời tra nam vậy. Miệng nói là chỉ nhìn thôi nhưng tay đã sờ soạng không ngừng, thậm chí còn muốn cắn thử. Chẳng qua Mục Trạm đã kịp thời thu lại làm cậu cắn vào không khí.
Mục Trạm nhíu mày, vẻ mặt có hơi kỳ quái, thì ra lần đầu tiên sừng được chạm vào là cảm giác như thế sao. Lúc Văn Minh Ngọc bị hắn sờ tai cũng sẽ cảm thấy ngưa ngứa như thể chạm vào nơi yếu ớt như vậy sao?
Hắn mải suy tư, nhất thời không chú ý tới Văn Minh Ngọc khác thường.
Văn Minh Ngọc cúi đầu, cảm giác ngực mình rất khó chịu, cậu bị nhiều ngày rồi nhưng có vẻ hôm nay càng nghiêm trọng. Vì Mục Trạm đang ở ngay cạnh nên cậu không dám làm gì cả, chỉ cẩn thận khẽ chạm vào, vậy mà…..hình như áo bị ướt một chút rồi?
Văn Minh Ngọc ngây người, vẻ mặt mờ mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.