Chương 118
Mạch Thượng Phù Tô
03/04/2017
Lâm tần tâm sự nặng nề, cả đêm đều lo lắng hãi hùng. Một đêm chưa ngủ,
thật vất vả lăn lộn đến hừng đông, vừa mới chuẩn bị như thường ngày đi
thỉnh an Hoàng hậu nương nương, vừa ra đến trước cửa lại thu được tin
tức Trấn quốc tướng quân cho người truyền vào.
Lâm tần nhìn xung quanh một chút, thấy chung quanh cũng không có người ngoài, mới căng thẳng mở ra thư tín có ấn kí bí mật mà chỉ nàng cùng Trấn quốc tướng quân mới nhìn hiểu được kia. Trên tờ giấy rõ ràng viết: Nhược điểm tham ô của Vi phụ bất hạnh rơi vào trong tay cừu nhân, nay có thể cứu Lâm gia chúng ta chỉ có biểu tỷ của ngươi Hoàng hậu nương nương cùng Lưu thừa tướng phụ thân của nàng. Vi phụ cùng nương ngươi và Lâm tộc có bình yên vượt qua kiếp nạn này hay không, liền xem Mộng Thuần có cầu được Hoàng hậu nương nương tương trợ hay không. Chuyện quá khẩn cấp, nhanh chóng.
Lâm tần kinh ngạc nhìn chữ trên thư, đó là thư Trấn quốc tướng quân tự tay viết, không giả được. +
“Cha, nương...... Đệ đệ...... Các ngươi chờ ta đi cầu Hoàng hậu biểu tỷ. Bất luận như thế nào, ta tuyệt không sẽ để các ngươi xảy ra việc gì. Mặc dù là biểu tỷ muốn mệnh của nữ nhi, nữ nhi cũng muốn bảo hộ các ngươi, bảo hộ Lâm gia.” Hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần, Lâm tần hạ quyết định, trong thanh âm êm ái lộ ra một sự quyết tuyệt.
Xoay người tùy tay ném thư vào lư hương. Lâm tần tận mắt nhìn thư hoàn toàn hóa thành tro tàn mới yên tâm rời đi.
Trong chủ điện Phượng Nghi cung, Lâm tần đứng ngồi không yên nhìn Hoàng hậu trên chủ vị, một lòng ngóng trông Hoàng hậu sớm một chút cho mọi người tan đi. Nàng muốn đem chuyện phụ thân báo cáo sớm với Hoàng hậu, sớm cầu được Hoàng hậu cứu trợ. Nàng sợ trì hoãn thêm nữa, sẽ khiến toàn bộ Lâm gia gặp nguy.
Hoàng hậu khóe mắt đảo qua Lâm tần, thấy được nàng vẻ mặt lo âu bất an. Đối với việc này, Hoàng hậu khóe môi hơi hơi gợi lên một chút ý cười nắm tất cả trong tay.
Nhưng mà, kế tiếp sự xuất hiện của Tiêu Dục lại bất ngờ ra ngoài dự kiến của Hoàng hậu. Đương nhiên, trong mọi người ở đây, phi tần khiếp sợ cùng sợ hãi nhất là Lâm tần.
So sánh với mọi người đều biểu hiện ra ngoài là mê mang cùng bất an, Cố Vân Yên có vẻ thoải mái sung sướng hơn. Chỉ thấy nàng thản nhiên đứng dậy, cùng mọi người tiến lên hành lễ vấn an Tiêu Dục.
“Nô tì/tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Hoàng hậu mỉm cười dẫn theo mọi người trăm miệng một lời nói.
Tiêu Dục nhìn lướt qua Hoàng hậu, tmặt không chút thay đổi đi qua bên người nàng, đi tới chủ vị ngồi xuống, thần sắc đen tối không rõ nói:“Đều đứng dậy đi!”
Hành động của Tiêu Dục đã thuyết minh hết thảy. Thấy Tiêu Dục lạnh lùng đối đãi, Hoàng hậu giây lát liền sáng tỏ vì sao Tiêu Dục có hành xử như vậy, tim đập dồn dập không khống chế nổi.
Hoàng hậu đứng dậy ngồi xuống bên tay trái Tiêu Dục, ra vẻ khó hiểu nói:“Hoàng thượng lúc này như thế nào lại đây. Thật làm cho nô tì cùng bọn muội muội lắp bắp kinh hãi.”
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
Tiêu Dục vẫn chưa nhìn về phía Hoàng hậu, mà là lạnh mặt nói:“Trẫm nếu không lại đây, chỉ sợ sẽ có kẻ làm loạn hậu cung. Thật cho là trẫm dễ bị lừa gạt sao? Dám ở dưới mí mắt trẫm gây sự!”
Hoàng hậu chưa từng đoán được Tiêu Dục sẽ ở trước mặt của mọi người làm cho chính mình sượng mặt. Trong lúc nhất thời trên mặt tươi cười đều trầm xuống, một hồi lâu mới khôi phục thần sắc tự nhiên.
Phi tần ở đây trừ bỏ Cố Vân Yên cùng Lâm tần ra, đều là một bộ mờ mịt không biết Tiêu Dục ý nói gì. Rất nhanh, Hoàng hậu liền hỏi điều mà mọi người một lòng muốn hỏi,“Nô tì ngu dốt, không biết Hoàng thượng muốn chỉ chuyện gì. Mong Hoàng thượng nói rõ.”
Tiêu Dục đảo mắt qua Lâm tần. Lâm tần chạm đến ánh mắt sắc bén của Tiêu Dục, không khỏi sắc mặt trắng bệch theo bản năng co rúm lại, rụt cổ.
“Người tới! Dẫn nhũ nương của Tam hoàng tử cùng với Nghiên chiêu nghi tới.” Tiêu Dục không có trực tiếp trả lời Hoàng hậu, mà là giương giọng phân phó cung nhân áp giải người đi lên.
Tiêu Dục vừa nói ra, không cần thời gian uống cạn nửa chén trà, nhũ nương hấp hối khuôn mặt rách nát cùng với Nghiên chiêu nghi khuôn mặt tiều tụy liền bị cung nhân áp đi lên.
Nguyên bản Nghiên chiêu nghi ánh mắt dại ra khi nhìn đến nhũ nương ở bên cạnh cùng Cố Vân Yên tao nhã ngồi trong điện, nhất thời mắt lộ ra hận ý, cảm xúc kích động. Nhờ bốn cung nhân đồng tâm hiệp lực mới thành công ngăn lại hành vi muốn đánh về phía Cố Vân Yên cùng nhũ nương của nàng.
“Trước kia trẫm còn cảm thấy ngươi là cái người trí tuệ, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy. Bị người tính kế điều khiển còn không hề hay biết, có thể thấy được là ngu xuẩn cỡ nào. Suốt ngày ồn ào muốn báo thù cho Tam Hoàng nhi, lại ngay cả hung phạm chân chính mưu hại Tam Hoàng nhi là ai cũng chẳng biết làm rõ ràng.”
Tiêu Dục một phen nói làm cho Nghiên chiêu nghi liên tục giãy giụa nháy mắt yên tĩnh lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Dục hồ nghi nói:“Ngài nói cái gì? Hoàng thượng... Ngài vừa rồi nói là cái ý gì?”
Tiêu Dục cười lạnh một tiếng,“Trẫm nói ngươi là một kẻ đại ngốc, bị thủ phạm thật phía sau màn mưu hại Tam Hoàng nhi đùa bỡn trong tay. Để nhũ nương nói cho ngươi biết ai mới là người sai sử nàng giết hại Tam Hoàng nhi đi.” Nói xong,liếc mắt qua Lưu Đức Phúc.
Lưu Đức Phúc hiểu ý, đệ cái ánh mắt cho Tiểu Toàn Tử ở phía sau. Tiểu Toàn Tử khom người tiến lên, từ trong tay áo xuất ra một cây ngân châm điểm xuống một huyệt vị bên tay trái của nhũ nương.
Nhũ nương hữu khí vô lực ngâm một tiếng, sau đó thần chí rõ ràng hơn, hai mắt đục ngầu cũng dần dần có tầm nhìn.
“Ngươi không phải vẫn cầu xin Hoàng thượng buông tha con trai của ngươi sao? Hiện tại cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Chỉ cần ngươi đem lời vừa nói với Hoàng thượng nói lại trước mặt các vị chủ tử lần nữa. Nói rõ ràng là ai sai sử ngươi mưu hại Tam hoàng tử. Hoàng thượng sẽ ngươi mong muốn, tha cho con trai ngươi một mạng.” Thấy được nhũ nương dần dần thanh tỉnh, Tiểu Toàn Tử hứa hẹn.
Nghe được Tiểu Toàn Tử nói vậy, trên gương mặt nhìn không ra dung mạo của nhũ nương lộ ra một chút tươi cười so với khóc còn khó coi hơn. Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người trong điện, cuối cùng dừng lại ở Lâm tần.
Lúc này Lâm tần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có một chút huyết sắc, nhìn kỹ không khó phát hiện bàn tay nàng đươi tay áo đang không ngừng run run. Lúc này thấy nhũ nương đem ánh mắt định ở trên người mình, lại thất kinh cụp mắt cắn môi.
“Lâm tần nương nương... Lúc trước ngài bắt con trai nô tỳ... Lấy tính mạng của hắn áp chế nô tỳ... Áp chế nô tỳ sát hại Tam hoàng tử tiện đà giá họa cho Thục phi nương nương... Ngài nói chỉ cần nô tỳ dựa theo ngài nói mà làm, sẽ thả con trai nô tỳ ra. Ngài vì sao phải lừa nô tỳ? Nô tỳ đã dựa theo ngài nói đi làm. Ngài lại không có thực hiện lời hứa của mình... Vẫn làm cho con trai nô tỳ bị thương tổn......” Nhũ mẫu đứt quãng nói xong, tuy rằng hơi thở mỏng manh, cũng không gây trở ngại người ở đây từ lời của nàng mà hiểu được chân tướng sự tình.
Chỉ một thoáng, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm tần. Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Lâm tần không khỏi chột dạ cúi đầu thấp hơn, không dám lại liếc nhìn mọi người một cái.
Từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, Nghiên chiêu nghi nhất thời giống như bà điên liều chết tránh thoát kìm cặp của cung nhân, lấy tốc độ kinh người đánh về phía Lâm tần. Tiếp theo đó là một chút hành hung ập xuống.
Bởi vì Tiêu Dục vẫn chưa nói ngăn lại, cho nên kia vài cái cung nhân vốn muốn tiến lên cản được Tiểu Toàn Tử ám chỉ thức thời lui trở về, thành thành thật thật đợi ở một bên xem cuộc chiến.
Chỉ chốc lát sau, nguyên lai Lâm tầm dung nhan chỉn chu bị Nghiên chiêu nghi điên cuồng hành hung, nháy mắt búi tóc hỗn độn, trang dung bị hủy không còn chút hình tượn nào.
Nghiên chiêu nghi điên cuồng bứt tóc Lâm tần, nổi giận mắng:“Tiện, nhân, nguyên lai kẻ chân chính hại chết hoàng nhi của ta là ngươi. Nói! Ngươi vì sao phải hại chết hoàng nhi của ta? Vì sao phải hại chết hoàng nhi của ta? Hắn rốt cuộc làm sao gì ngươi, ngươi nhưng lại muốn nhẫn tâm đoạt đi sinh mệnh nhỏ bé của hắn. Ngươi có biết hay không hoàng nhi là mệnh của ta a... Tiện nhân, ngươi trả mạng hoàng nhi ta đây. Ta muốn ngươi đi đền mạng cho hắn...”
Nghiên chiêu nghi vừa tức giận mắng vừa đánh Lâm tần, tư thế hận không thể đem Lâm tần bằm thây vạn đoạn. Nghiên chiêu nghi ột ngày chưa ăn cơm càng ngày càng lực bất tòng tâm, rất nhanh liền kiệt sức tê liệt ngã xuống, từng hớp từng hớp thở phì phò.
Tiêu Dục lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm tần lúc này chỉ có thể dùng bốn chữ "hoàn toàn thay đổi" đến hình dung nói:“Lời nhũ nương nói, nhưng là sự thật?”
Lâm tần hiện tại đã biết con trai nhũ nương là bị Tiêu Dục cướp đi từ trong tay Trấn quốc tướng quân. Cho nên nàng không hề làm chuyện nói sạo vô vị, cũng biết Tiêu Dục bất quá là biết rõ còn cố hỏi mà thôi.
Lâm tần gian nan từ dưới đất bò dậy, quỳ trước mặt Tiêu Dục cùng Hoàng hậu trước mặt, đối với nhũ nương chỉ chứng thú nhận:“ Nhũ nương nói đúng. Sai sử nàng mưu hại Tam hoàng tử ngược lại giá họa cho Thục phi nương nương này đó đều là tần thiếp gây nên. Tần thiếp không dám giấu diếm.”
“Thục phi cùng hoàng nhi với ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao phải làm như vậy?” Tiêu Dục vỗ án.
Lâm tần nâng mày, hai hàng lệ không tiếng động hạ xuống, thần sắc bi ai nói:“Không oán không cừu? Tần thiếp vào cung nửa năm hơn tới nay, Hoàng thượng sủng hạnh tần thiếp số lần có thể đếm trên một cái bàn tay. Đều là bởi vì Thục phi mị chủ, chuyên sủng hậu cung, làm cho Hoàng thượng không rảnh chú ý tới đám tần thiếp, làm cho tần thiếp mỗi ngày mòn con mắt ngóng trông Hoàng thượng đến nhưng đều phòng không chiếc bóng! Tất cả đều là nhờ Thục phi ban tặng. Cho nên tần thiếp hận nàng, hận không thể khiến nàng lập tức biến mất khỏi nhân thế.”
“Hoang đường! Ở trong mắt ngươi trẫm chính là cái hôn quân bị người mị hoặc sao? Trẫm nguyện ý đi đến cung ai, nguyện ý sủng hạnh ai, đều là trẫm tự chủ. Cùng Thục phi có cái quan hệ gì? Ngươi làm sao phải giận chó đánh mèo lên Thục phi? Quả thực là tội chồng tội! Ngươi lòng dạ hẹp hòi ghen tị người khác, nay phạm phải tội lớn ngập trời vẫn không biết hối cải, mưu hại hoàng tự, ngươi chết cũng không đủ đền tội.”
“Tần thiếp phạm lỗi tần thiếp một người gánh vác, mong Hoàng thượng chớ giận chó đánh mèo lên người khác.” Lâm tần ngược lại cầu xin Hoàng hậu nói:“Hoàng hậu nương nương, tần thiếp xin lỗi ngài, cô phụ ngài dốc lòng dạy bảo, phạm vào tội lớn ngập trời như thế. Tần thiếp sẽ không ở nhân thế được nữa, cầu ngài niệm tình nghĩa của tần thiếp cùng ngài khi còn bé, đáp ứng một cái thỉnh cầu cuối cùng của thần thiếp...”
Hoàng hậu hồng hốc mắt trách cứ nói:“Ngươi sao lại hồ đồ như vậy? Ngươi làm cho bản cung quá thất vọng rồi. Vốn tưởng rằng ngươi là tốt, chưa từng nghĩ là bản cung nhìn sai ngươi...... Cũng thế! Hiện tại phút cuối nhiều lời vô ích. Nhớ kỹ tình cảm tỷ muội một thời, bản cung sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, ngươi nói đi.”
“ Phụ thân tần thiếp năm xưa ở chiến trường cùng địch nhân chém giết thân chịu trọng thương, trên người vết thương to nhỏ vô vàn có đếm không hết, hiện tại tuổi tác đã cao sợ chẳng sống được bao lâu. Thêm nay tuổi già tang con, chỉ sợ sẽ không chịu nổi đả kích mà không dậy nổi. Đệ đệ tuổi còn nhỏ quá, vẫn chưa thể đảm nhận trọng trách chiếu cố song thân. Ngày sau tần thiếp mất, khẩn cầu Hoàng hậu nương nương để ý hơn.”
Hoàng hậu rưng rưng ứng hạ,“Ngươi yên tâm đi! Bản cung luôn luôn xem dì như nương, chắc chắn quan tâm lão nhân gia nàng nhiều hơn.”
Lâm tần hướng về Tiêu Dục cùng Hoàng hậu dập đầu ba cái, nước mắt rào rạt nói:“Tần thiếp muốn xuống hoàng tuyền tạ tội với Tam hoàng tử, khẩn cầu hắn tha thứ. Ân đức của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đối với tần thiếp, tần thiếp chỉ có kiếp sau báo đáp, tần thiếp...”
Tiêu Dục bất vi sở động xua tay ngắt lời nói:“Sớm biết như thế sao lúc trước còn làm? Hối hận thì đã muộn! Ngươi vẫn là đem những lời này lưu đến cửu tuyền nói cho Tam Hoàng nhi nghe đi. Người tới, đem tất cả các nàng áp giải đi xuống.” Nói xong liền đứng dậy đi tới trước mặt Cố Vân Yên.
Tiêu Dục hoãn thần sắc nói:“Đi thôi, trẫm cùng ngươi về Trường Xuân cung, nhìn hai hoàng nhi.”
Cố Vân Yên mềm mại mỉm cười gật đầu, rồi trước mặt của mọi người cùng Tiêu Dục dắt tay rời đi.
Phía sau, Hoàng hậu dẫn chúng phi tần quỳ xuống hành lễ,“Nô tì/tần thiếp cung đưa Hoàng thượng!”
Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hai người sau khi rời đi, Hoàng hậu ẩn nhẩn căm tức liền không còn muốn cùng các phi tần chu toàn, trực tiếp cho mọi người tan đi. Chỉ thấy Hoàng hậu xoa xoa lệ nơi khóe mắt nói:“Bản cung thân mình không khoẻ, liền không lưu bọn muội muội nữa, đều về đi!”
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ cáo lui,“ Vâng! Nô tì/ tần thiếp cáo lui, mong Hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể.”
Hậu thất Phượng Nghi cung, Hoàng hậu đang đập bình hoa xả giận. Một cái lại một cái đồ sứ tinh mỹ rơi xuống đất lên tiếng trả lời. Chỉ chốc lát sau, đồ sứ liền nát một mảnh.
Khi Hoàng hậu chuẩn bị cầm lấy cái bình hoa cuối cùng ném xuống mặt đất, Trương ma ma vội vàng ngăn lại khuyên nhủ:“Nương nương vạn vạn không thể, đây chính là lão gia mất một phen tâm tư mới từ trong tay người khác lấy ra tặng người làm của hồi môn. Không nói đến giá trị cùng ý nghĩa phi phàm, chính là lão gia nếu biết ngài hiện tại không khống chế được bộ dáng thì sẽ khổ sở. Ngài là kiêu ngạo của lão gia, là quốc mẫu Đại Chiêu. Sao có thể dễ dàng bị người đả kích?”
Hoàng hậu khóc không ra nước mắt nói:“Kiêu ngạo? Quốc mẫu? Bản cung tính cái quốc mẫu gì? Phụ thân nếu là nhìn thấy Hoàng thượng hôm nay là làm cho bản cung khó xử như thế nào, hắn còn có thể xem bản cung là kiêu ngạo sao?”
“Nương nương, lão nô biết Hoàng thượng hôm nay hành động làm cho ngài sượng mặt, ngài trong lòng khó chịu. Nhưng dù vậy thì tính sao? Ngài vẫn là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này, là chính cung Hoàng hậu duy nhất trên thế gian có tư cách cùng Hoàng thượng kề vai sát cánh. Thục phi dù được sủng ái ở trước mặt ngài cũng không phải là cúi đầu xưng thần sao? Cho nên ngài đừng nóng vội. Hôm nay mọi thứ đều chỉ là tạm thời, chỉ cần loại bỏ Thục phi. Tất cả đều sẽ tốt!” Trương ma ma tận tình khuyên bảo.
“Đúng rồi! Bản cung là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này, ai cũng không thể thay đổi sự thật này. Bản cung tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào uy hiếp được hậu vị của bản cung. Ai cũng không thể! Cố Vân Yên, hôm nay ngươi làm cho bản cung mất hết thể diện, ngày khác bản cung nhất định phải cho ngươi muốn sống không được, mới có thể giải mối hận trong lòng bản cung.” Hoàng hậu mắt lộ ra âm ngoan nói.
Lâm tần nhìn xung quanh một chút, thấy chung quanh cũng không có người ngoài, mới căng thẳng mở ra thư tín có ấn kí bí mật mà chỉ nàng cùng Trấn quốc tướng quân mới nhìn hiểu được kia. Trên tờ giấy rõ ràng viết: Nhược điểm tham ô của Vi phụ bất hạnh rơi vào trong tay cừu nhân, nay có thể cứu Lâm gia chúng ta chỉ có biểu tỷ của ngươi Hoàng hậu nương nương cùng Lưu thừa tướng phụ thân của nàng. Vi phụ cùng nương ngươi và Lâm tộc có bình yên vượt qua kiếp nạn này hay không, liền xem Mộng Thuần có cầu được Hoàng hậu nương nương tương trợ hay không. Chuyện quá khẩn cấp, nhanh chóng.
Lâm tần kinh ngạc nhìn chữ trên thư, đó là thư Trấn quốc tướng quân tự tay viết, không giả được. +
“Cha, nương...... Đệ đệ...... Các ngươi chờ ta đi cầu Hoàng hậu biểu tỷ. Bất luận như thế nào, ta tuyệt không sẽ để các ngươi xảy ra việc gì. Mặc dù là biểu tỷ muốn mệnh của nữ nhi, nữ nhi cũng muốn bảo hộ các ngươi, bảo hộ Lâm gia.” Hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần, Lâm tần hạ quyết định, trong thanh âm êm ái lộ ra một sự quyết tuyệt.
Xoay người tùy tay ném thư vào lư hương. Lâm tần tận mắt nhìn thư hoàn toàn hóa thành tro tàn mới yên tâm rời đi.
Trong chủ điện Phượng Nghi cung, Lâm tần đứng ngồi không yên nhìn Hoàng hậu trên chủ vị, một lòng ngóng trông Hoàng hậu sớm một chút cho mọi người tan đi. Nàng muốn đem chuyện phụ thân báo cáo sớm với Hoàng hậu, sớm cầu được Hoàng hậu cứu trợ. Nàng sợ trì hoãn thêm nữa, sẽ khiến toàn bộ Lâm gia gặp nguy.
Hoàng hậu khóe mắt đảo qua Lâm tần, thấy được nàng vẻ mặt lo âu bất an. Đối với việc này, Hoàng hậu khóe môi hơi hơi gợi lên một chút ý cười nắm tất cả trong tay.
Nhưng mà, kế tiếp sự xuất hiện của Tiêu Dục lại bất ngờ ra ngoài dự kiến của Hoàng hậu. Đương nhiên, trong mọi người ở đây, phi tần khiếp sợ cùng sợ hãi nhất là Lâm tần.
So sánh với mọi người đều biểu hiện ra ngoài là mê mang cùng bất an, Cố Vân Yên có vẻ thoải mái sung sướng hơn. Chỉ thấy nàng thản nhiên đứng dậy, cùng mọi người tiến lên hành lễ vấn an Tiêu Dục.
“Nô tì/tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Hoàng hậu mỉm cười dẫn theo mọi người trăm miệng một lời nói.
Tiêu Dục nhìn lướt qua Hoàng hậu, tmặt không chút thay đổi đi qua bên người nàng, đi tới chủ vị ngồi xuống, thần sắc đen tối không rõ nói:“Đều đứng dậy đi!”
Hành động của Tiêu Dục đã thuyết minh hết thảy. Thấy Tiêu Dục lạnh lùng đối đãi, Hoàng hậu giây lát liền sáng tỏ vì sao Tiêu Dục có hành xử như vậy, tim đập dồn dập không khống chế nổi.
Hoàng hậu đứng dậy ngồi xuống bên tay trái Tiêu Dục, ra vẻ khó hiểu nói:“Hoàng thượng lúc này như thế nào lại đây. Thật làm cho nô tì cùng bọn muội muội lắp bắp kinh hãi.”
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
Tiêu Dục vẫn chưa nhìn về phía Hoàng hậu, mà là lạnh mặt nói:“Trẫm nếu không lại đây, chỉ sợ sẽ có kẻ làm loạn hậu cung. Thật cho là trẫm dễ bị lừa gạt sao? Dám ở dưới mí mắt trẫm gây sự!”
Hoàng hậu chưa từng đoán được Tiêu Dục sẽ ở trước mặt của mọi người làm cho chính mình sượng mặt. Trong lúc nhất thời trên mặt tươi cười đều trầm xuống, một hồi lâu mới khôi phục thần sắc tự nhiên.
Phi tần ở đây trừ bỏ Cố Vân Yên cùng Lâm tần ra, đều là một bộ mờ mịt không biết Tiêu Dục ý nói gì. Rất nhanh, Hoàng hậu liền hỏi điều mà mọi người một lòng muốn hỏi,“Nô tì ngu dốt, không biết Hoàng thượng muốn chỉ chuyện gì. Mong Hoàng thượng nói rõ.”
Tiêu Dục đảo mắt qua Lâm tần. Lâm tần chạm đến ánh mắt sắc bén của Tiêu Dục, không khỏi sắc mặt trắng bệch theo bản năng co rúm lại, rụt cổ.
“Người tới! Dẫn nhũ nương của Tam hoàng tử cùng với Nghiên chiêu nghi tới.” Tiêu Dục không có trực tiếp trả lời Hoàng hậu, mà là giương giọng phân phó cung nhân áp giải người đi lên.
Tiêu Dục vừa nói ra, không cần thời gian uống cạn nửa chén trà, nhũ nương hấp hối khuôn mặt rách nát cùng với Nghiên chiêu nghi khuôn mặt tiều tụy liền bị cung nhân áp đi lên.
Nguyên bản Nghiên chiêu nghi ánh mắt dại ra khi nhìn đến nhũ nương ở bên cạnh cùng Cố Vân Yên tao nhã ngồi trong điện, nhất thời mắt lộ ra hận ý, cảm xúc kích động. Nhờ bốn cung nhân đồng tâm hiệp lực mới thành công ngăn lại hành vi muốn đánh về phía Cố Vân Yên cùng nhũ nương của nàng.
“Trước kia trẫm còn cảm thấy ngươi là cái người trí tuệ, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy. Bị người tính kế điều khiển còn không hề hay biết, có thể thấy được là ngu xuẩn cỡ nào. Suốt ngày ồn ào muốn báo thù cho Tam Hoàng nhi, lại ngay cả hung phạm chân chính mưu hại Tam Hoàng nhi là ai cũng chẳng biết làm rõ ràng.”
Tiêu Dục một phen nói làm cho Nghiên chiêu nghi liên tục giãy giụa nháy mắt yên tĩnh lại, kinh ngạc nhìn Tiêu Dục hồ nghi nói:“Ngài nói cái gì? Hoàng thượng... Ngài vừa rồi nói là cái ý gì?”
Tiêu Dục cười lạnh một tiếng,“Trẫm nói ngươi là một kẻ đại ngốc, bị thủ phạm thật phía sau màn mưu hại Tam Hoàng nhi đùa bỡn trong tay. Để nhũ nương nói cho ngươi biết ai mới là người sai sử nàng giết hại Tam Hoàng nhi đi.” Nói xong,liếc mắt qua Lưu Đức Phúc.
Lưu Đức Phúc hiểu ý, đệ cái ánh mắt cho Tiểu Toàn Tử ở phía sau. Tiểu Toàn Tử khom người tiến lên, từ trong tay áo xuất ra một cây ngân châm điểm xuống một huyệt vị bên tay trái của nhũ nương.
Nhũ nương hữu khí vô lực ngâm một tiếng, sau đó thần chí rõ ràng hơn, hai mắt đục ngầu cũng dần dần có tầm nhìn.
“Ngươi không phải vẫn cầu xin Hoàng thượng buông tha con trai của ngươi sao? Hiện tại cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội. Chỉ cần ngươi đem lời vừa nói với Hoàng thượng nói lại trước mặt các vị chủ tử lần nữa. Nói rõ ràng là ai sai sử ngươi mưu hại Tam hoàng tử. Hoàng thượng sẽ ngươi mong muốn, tha cho con trai ngươi một mạng.” Thấy được nhũ nương dần dần thanh tỉnh, Tiểu Toàn Tử hứa hẹn.
Nghe được Tiểu Toàn Tử nói vậy, trên gương mặt nhìn không ra dung mạo của nhũ nương lộ ra một chút tươi cười so với khóc còn khó coi hơn. Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người trong điện, cuối cùng dừng lại ở Lâm tần.
Lúc này Lâm tần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có một chút huyết sắc, nhìn kỹ không khó phát hiện bàn tay nàng đươi tay áo đang không ngừng run run. Lúc này thấy nhũ nương đem ánh mắt định ở trên người mình, lại thất kinh cụp mắt cắn môi.
“Lâm tần nương nương... Lúc trước ngài bắt con trai nô tỳ... Lấy tính mạng của hắn áp chế nô tỳ... Áp chế nô tỳ sát hại Tam hoàng tử tiện đà giá họa cho Thục phi nương nương... Ngài nói chỉ cần nô tỳ dựa theo ngài nói mà làm, sẽ thả con trai nô tỳ ra. Ngài vì sao phải lừa nô tỳ? Nô tỳ đã dựa theo ngài nói đi làm. Ngài lại không có thực hiện lời hứa của mình... Vẫn làm cho con trai nô tỳ bị thương tổn......” Nhũ mẫu đứt quãng nói xong, tuy rằng hơi thở mỏng manh, cũng không gây trở ngại người ở đây từ lời của nàng mà hiểu được chân tướng sự tình.
Chỉ một thoáng, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm tần. Trong ánh mắt khác thường của mọi người, Lâm tần không khỏi chột dạ cúi đầu thấp hơn, không dám lại liếc nhìn mọi người một cái.
Từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, Nghiên chiêu nghi nhất thời giống như bà điên liều chết tránh thoát kìm cặp của cung nhân, lấy tốc độ kinh người đánh về phía Lâm tần. Tiếp theo đó là một chút hành hung ập xuống.
Bởi vì Tiêu Dục vẫn chưa nói ngăn lại, cho nên kia vài cái cung nhân vốn muốn tiến lên cản được Tiểu Toàn Tử ám chỉ thức thời lui trở về, thành thành thật thật đợi ở một bên xem cuộc chiến.
Chỉ chốc lát sau, nguyên lai Lâm tầm dung nhan chỉn chu bị Nghiên chiêu nghi điên cuồng hành hung, nháy mắt búi tóc hỗn độn, trang dung bị hủy không còn chút hình tượn nào.
Nghiên chiêu nghi điên cuồng bứt tóc Lâm tần, nổi giận mắng:“Tiện, nhân, nguyên lai kẻ chân chính hại chết hoàng nhi của ta là ngươi. Nói! Ngươi vì sao phải hại chết hoàng nhi của ta? Vì sao phải hại chết hoàng nhi của ta? Hắn rốt cuộc làm sao gì ngươi, ngươi nhưng lại muốn nhẫn tâm đoạt đi sinh mệnh nhỏ bé của hắn. Ngươi có biết hay không hoàng nhi là mệnh của ta a... Tiện nhân, ngươi trả mạng hoàng nhi ta đây. Ta muốn ngươi đi đền mạng cho hắn...”
Nghiên chiêu nghi vừa tức giận mắng vừa đánh Lâm tần, tư thế hận không thể đem Lâm tần bằm thây vạn đoạn. Nghiên chiêu nghi ột ngày chưa ăn cơm càng ngày càng lực bất tòng tâm, rất nhanh liền kiệt sức tê liệt ngã xuống, từng hớp từng hớp thở phì phò.
Tiêu Dục lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm tần lúc này chỉ có thể dùng bốn chữ "hoàn toàn thay đổi" đến hình dung nói:“Lời nhũ nương nói, nhưng là sự thật?”
Lâm tần hiện tại đã biết con trai nhũ nương là bị Tiêu Dục cướp đi từ trong tay Trấn quốc tướng quân. Cho nên nàng không hề làm chuyện nói sạo vô vị, cũng biết Tiêu Dục bất quá là biết rõ còn cố hỏi mà thôi.
Lâm tần gian nan từ dưới đất bò dậy, quỳ trước mặt Tiêu Dục cùng Hoàng hậu trước mặt, đối với nhũ nương chỉ chứng thú nhận:“ Nhũ nương nói đúng. Sai sử nàng mưu hại Tam hoàng tử ngược lại giá họa cho Thục phi nương nương này đó đều là tần thiếp gây nên. Tần thiếp không dám giấu diếm.”
“Thục phi cùng hoàng nhi với ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao phải làm như vậy?” Tiêu Dục vỗ án.
Lâm tần nâng mày, hai hàng lệ không tiếng động hạ xuống, thần sắc bi ai nói:“Không oán không cừu? Tần thiếp vào cung nửa năm hơn tới nay, Hoàng thượng sủng hạnh tần thiếp số lần có thể đếm trên một cái bàn tay. Đều là bởi vì Thục phi mị chủ, chuyên sủng hậu cung, làm cho Hoàng thượng không rảnh chú ý tới đám tần thiếp, làm cho tần thiếp mỗi ngày mòn con mắt ngóng trông Hoàng thượng đến nhưng đều phòng không chiếc bóng! Tất cả đều là nhờ Thục phi ban tặng. Cho nên tần thiếp hận nàng, hận không thể khiến nàng lập tức biến mất khỏi nhân thế.”
“Hoang đường! Ở trong mắt ngươi trẫm chính là cái hôn quân bị người mị hoặc sao? Trẫm nguyện ý đi đến cung ai, nguyện ý sủng hạnh ai, đều là trẫm tự chủ. Cùng Thục phi có cái quan hệ gì? Ngươi làm sao phải giận chó đánh mèo lên Thục phi? Quả thực là tội chồng tội! Ngươi lòng dạ hẹp hòi ghen tị người khác, nay phạm phải tội lớn ngập trời vẫn không biết hối cải, mưu hại hoàng tự, ngươi chết cũng không đủ đền tội.”
“Tần thiếp phạm lỗi tần thiếp một người gánh vác, mong Hoàng thượng chớ giận chó đánh mèo lên người khác.” Lâm tần ngược lại cầu xin Hoàng hậu nói:“Hoàng hậu nương nương, tần thiếp xin lỗi ngài, cô phụ ngài dốc lòng dạy bảo, phạm vào tội lớn ngập trời như thế. Tần thiếp sẽ không ở nhân thế được nữa, cầu ngài niệm tình nghĩa của tần thiếp cùng ngài khi còn bé, đáp ứng một cái thỉnh cầu cuối cùng của thần thiếp...”
Hoàng hậu hồng hốc mắt trách cứ nói:“Ngươi sao lại hồ đồ như vậy? Ngươi làm cho bản cung quá thất vọng rồi. Vốn tưởng rằng ngươi là tốt, chưa từng nghĩ là bản cung nhìn sai ngươi...... Cũng thế! Hiện tại phút cuối nhiều lời vô ích. Nhớ kỹ tình cảm tỷ muội một thời, bản cung sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi, ngươi nói đi.”
“ Phụ thân tần thiếp năm xưa ở chiến trường cùng địch nhân chém giết thân chịu trọng thương, trên người vết thương to nhỏ vô vàn có đếm không hết, hiện tại tuổi tác đã cao sợ chẳng sống được bao lâu. Thêm nay tuổi già tang con, chỉ sợ sẽ không chịu nổi đả kích mà không dậy nổi. Đệ đệ tuổi còn nhỏ quá, vẫn chưa thể đảm nhận trọng trách chiếu cố song thân. Ngày sau tần thiếp mất, khẩn cầu Hoàng hậu nương nương để ý hơn.”
Hoàng hậu rưng rưng ứng hạ,“Ngươi yên tâm đi! Bản cung luôn luôn xem dì như nương, chắc chắn quan tâm lão nhân gia nàng nhiều hơn.”
Lâm tần hướng về Tiêu Dục cùng Hoàng hậu dập đầu ba cái, nước mắt rào rạt nói:“Tần thiếp muốn xuống hoàng tuyền tạ tội với Tam hoàng tử, khẩn cầu hắn tha thứ. Ân đức của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đối với tần thiếp, tần thiếp chỉ có kiếp sau báo đáp, tần thiếp...”
Tiêu Dục bất vi sở động xua tay ngắt lời nói:“Sớm biết như thế sao lúc trước còn làm? Hối hận thì đã muộn! Ngươi vẫn là đem những lời này lưu đến cửu tuyền nói cho Tam Hoàng nhi nghe đi. Người tới, đem tất cả các nàng áp giải đi xuống.” Nói xong liền đứng dậy đi tới trước mặt Cố Vân Yên.
Tiêu Dục hoãn thần sắc nói:“Đi thôi, trẫm cùng ngươi về Trường Xuân cung, nhìn hai hoàng nhi.”
Cố Vân Yên mềm mại mỉm cười gật đầu, rồi trước mặt của mọi người cùng Tiêu Dục dắt tay rời đi.
Phía sau, Hoàng hậu dẫn chúng phi tần quỳ xuống hành lễ,“Nô tì/tần thiếp cung đưa Hoàng thượng!”
Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên hai người sau khi rời đi, Hoàng hậu ẩn nhẩn căm tức liền không còn muốn cùng các phi tần chu toàn, trực tiếp cho mọi người tan đi. Chỉ thấy Hoàng hậu xoa xoa lệ nơi khóe mắt nói:“Bản cung thân mình không khoẻ, liền không lưu bọn muội muội nữa, đều về đi!”
Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ cáo lui,“ Vâng! Nô tì/ tần thiếp cáo lui, mong Hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể.”
Hậu thất Phượng Nghi cung, Hoàng hậu đang đập bình hoa xả giận. Một cái lại một cái đồ sứ tinh mỹ rơi xuống đất lên tiếng trả lời. Chỉ chốc lát sau, đồ sứ liền nát một mảnh.
Khi Hoàng hậu chuẩn bị cầm lấy cái bình hoa cuối cùng ném xuống mặt đất, Trương ma ma vội vàng ngăn lại khuyên nhủ:“Nương nương vạn vạn không thể, đây chính là lão gia mất một phen tâm tư mới từ trong tay người khác lấy ra tặng người làm của hồi môn. Không nói đến giá trị cùng ý nghĩa phi phàm, chính là lão gia nếu biết ngài hiện tại không khống chế được bộ dáng thì sẽ khổ sở. Ngài là kiêu ngạo của lão gia, là quốc mẫu Đại Chiêu. Sao có thể dễ dàng bị người đả kích?”
Hoàng hậu khóc không ra nước mắt nói:“Kiêu ngạo? Quốc mẫu? Bản cung tính cái quốc mẫu gì? Phụ thân nếu là nhìn thấy Hoàng thượng hôm nay là làm cho bản cung khó xử như thế nào, hắn còn có thể xem bản cung là kiêu ngạo sao?”
“Nương nương, lão nô biết Hoàng thượng hôm nay hành động làm cho ngài sượng mặt, ngài trong lòng khó chịu. Nhưng dù vậy thì tính sao? Ngài vẫn là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này, là chính cung Hoàng hậu duy nhất trên thế gian có tư cách cùng Hoàng thượng kề vai sát cánh. Thục phi dù được sủng ái ở trước mặt ngài cũng không phải là cúi đầu xưng thần sao? Cho nên ngài đừng nóng vội. Hôm nay mọi thứ đều chỉ là tạm thời, chỉ cần loại bỏ Thục phi. Tất cả đều sẽ tốt!” Trương ma ma tận tình khuyên bảo.
“Đúng rồi! Bản cung là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này, ai cũng không thể thay đổi sự thật này. Bản cung tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào uy hiếp được hậu vị của bản cung. Ai cũng không thể! Cố Vân Yên, hôm nay ngươi làm cho bản cung mất hết thể diện, ngày khác bản cung nhất định phải cho ngươi muốn sống không được, mới có thể giải mối hận trong lòng bản cung.” Hoàng hậu mắt lộ ra âm ngoan nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.