Chương 127
Mạch Thượng Phù Tô
03/04/2017
Trên bàn ăn, Tiêu Dục ngồi đối diện Cố Vân Yên. Giữa hai người là ba đứa nhỏ. Mà Linh nhi nhỏ nhất thì ngồi ở giữa Nhị hoàng tử cùng Cố Lăng.
Linh nhi bởi vì chưa ý thức được thân phận đế vương của Tiêu Dục có cái gì khác với mình, cho nên vẫn hoạt bát hiếu động như ở nhà. Thỉnh thoảng lại chuyển động cái đầu nhỏ, một hồi nhìn nhìn Nhị hoàng tử, một hồi nhìn nhìn ca ca nhà mình.
Mà hoàn toàn tương phản với Linh nhi đó là Cố Lăng. Cố Lăng 7 tuổi dĩ nhiên cảm nhận được nhà đế vương cùng nhà người thường là khác biệt. Bởi vậy, từ đầu tới cuối, biểu hiện của Cố Lăng chỉ có thể dùng ba cái thành ngữ đến hình dung đó là: trung quy trung củ, bất cẩu ngôn tiếu, cử chỉ đoan trang.
Nhị hoàng tử nhận ra được tương phan giữa biểu ca cùng biểu muội, ở dưới bàn ăn vỗ vỗ đùi Cố Lăng. Ý bảo hắn không cần câu nệ, cười nói:“Biểu ca cùng biểu muội nếm thử món thịt Đông Pha này, xem hương vị như thế nào?”
Nhị hoàng tử nói vừa dứt, cung nhân ở một bên hầu hạ gắp một khối thịt Đông Pha cho Cố Lăng và Linh nhi.
Linh nhi nhìn khối thịt Đông Pha trong bát làm cho người ta càng thèm ăn kia, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, cúi đầu hít thật sâu. Trong nhất thời hương thơm tràn đầy chóp mũi, lúc này liền chu cái miệng nhỏ thưởng thức món ngon.
Mà Cố Lăng là gật đầu nói lời cảm tạ với Nhị hoàng tử,“ Vâng, tạ Nhị hoàng tử ân điển!” Nói xong mới nho nhã nhấm nháp khối thịt Đông Pha trong bát.
“Ngon ngon, ăn thật ngon. Linh nhi còn muốn ăn một khối thịt Đông Pha nữa~” Linh nhi kéo tay Nhị hoàng tử chu miệng làm nũng.
Nhị hoàng tử cười sủng nịch, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh nhi, nói:“Hảo, lại cho Linh nhi một khối thịt Đông Pha.”
Linh nhi được như ý nguyện mặt cười thỏa mãn, nói tiếp:“Ân! Ăn ngon thật! Ca ca và biểu ca ăn thịt cùng Linh nhi đi.” Nói xong mới nhớ tới còn có Cố Vân Yên cùng Tiêu Dục ở đây, vì thế không hề sợ hãi nói tiếp,“Cô cùng dượng, các ngươi cũng ăn đi.”
Nghe được Linh nhi nói lời đại nghịch như vậy, Cố Vân Yên vẻ mặt kinh hoảng, có chút không biết làm sao nhìn về phía Tiêu Dục. Chỉ thấy Tiêu Dục động tác dừng một chút, trên mặt biểu tình thật là vi diệu. Vừa không phải tức giận cũng không phải trách cứ, làm cho Cố Vân Yên trong nhất thời giống như nhìn một hòa thượng nắm không được ý nghĩ. Chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, cùng đợi tiếp theo Tiêu Dục sẽ có cái hành động gì.
Mà ra ngoài dự kiến Cố Vân Yên, Tiêu Dục ngoại trừ lúc ban đầu nghe được lời Linh nhi nói có chút khẽ giật mình cực ngắn ra, sau đó liền khôi phục như thường. Giống như Linh nhi chưa bao giờ nói qua lời này. Hắn cũng chưa từng nghe qua.
Thấy thế, Cố Vân Yên trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nếu là Tiêu Dục vấn tội, nàng thật đúng là không biết nên làm thế nào cho phải. Vụng trộm quan sát thần sắc của Tiêu Dục một chút, cũng không khác thường. Hiển nhiên vẫn chưa để lời Linh nhi nói ở trong lòng. Cố Vân Yên hoàn toàn yên lòng.
Cố Lăng vẻ mặt lo lắng đánh giá thần sắc Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên. Thấy hai người không nói gì, tâm bất an rốt cục cũng thả xuống. Vì phòng ngừa Linh nhi không biết kiêng kị gì lại nói lời gì đó làm cho người ta khiếp sợ, Cố Lăng đành phải nhỏ giọng dặn dò, thêm chút uy hiếp Linh nhi:“Muội muội ngoan ngoãn ăn cơm. Đừng có không biết lớn nhỏ nói loạn. Bằng không ca ca không cho ngươi chơi tiểu ngựa gỗ đâu.”Linh nhi lúc này liền không lên tiếng, nháy mắt thay đổi thành thục nữ. Mới vừa rồi còn cắn ăn từng miếng lớm biến thành từng miếng nhỏ, nhai chậm rồi nuốt. Nhị hoàng tử ở bên cạnh một màn nhìn trước mắt, cười hiểu ý.
Dùng bữa xong, Tiêu Dục liền nhìn về phía Cố Vân Yên nói:“Trẫm về ngự thư phòng xử lý chính sự, Yên nhi không cần đưa tiễn!”
Tuy rằng Tiêu Dục lên tiếng để Cố Vân Yên không cần đưa tiễn, nhưng Cố Vân Yên vẫn là cười vui vẻ tự mình đưa người tới tiền viện, rồi mới quay trở vào.
Mấy ngày sau, trong cung liền truyền ra tin đồn Hoàng hậu nương nương bệnh nguy kịch, sống không còn bao lâu nữa. Trong lúc nhất thời, lời đồn giống như mọc cánh, rất nhanh liền từ trong cung truyền tới ngoài cung. Dân gian dân chúng cũng có nghe thấy. Mọi người đối với tin này cũng chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu hay thêm một tiếng thở dài. Sau khi trở về liền vội vàng xác định ổn thỏa hôn sự trong nhà, e sợ gặp phải quốc tang sẽ làm chậm trễ nhân duyên tốt.
Nghe tin này, phi tần hậu cung thấp thỏm lo âu đồng thời cũng đều phỏng đoán dưới đáy lòng nhân tuyển cho hậu vị tiếp theo.
Duyên Hi cung
Quý phi khi nghe xong tin tức Cẩm Yên mang về, không khỏi lâm vào trầm tư. Lúc trước Thái hậu vô cớ hôn mê bất tỉnh, tiếp theo Hoàng thượng sai người tiến đến lục soát Hoa Thanh cung cùng Trường Xuân cung, rồi Cố Vân Yên liền truyền ra tin bị bệnh. Ngay sau đó là Cố Vân Yên lành bệnh, đến phiên Hoàng hậu bị bệnh. Sau đó Thái hậu tỉnh lại. Quý phi kết hợp mọi thứ nhìn thấy cùng tin tình báo, sắp xếp lại mọi sự tình xảy ra trong gần một tháng này đã có chút mơ hồ. Nay lại truyền ra tin Hoàng hậu sắp bệnh chết, làm cho nàng càng khẳng định suy đoán của chính mình.
“Đây là thời điểm chuẩn bị tranh giành. Mộc Nhi có thể danh chính ngôn thuận thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế hay không liền xem trận chiến này ai thắng ai thua.” Quý phi phút chốc ngồi nghiêm chỉnh nói.
Cẩm Yên nghiêm mặt nói:“Ý của chủ tử là?”
“Ngươi vẫn không rõ ý của bản cung sao? Bản cung ẩn nhẫn nhiều năm. Hiền phi không ai bì nổi đi rồi. Hậu cung một cái lại một cái phi tần đi rồi. Nay mắt thấy trung cung Hoàng hậu cũng sẽ đi luôn. Trời ban cơ hội, bản cung sao có thể bỏ qua kỳ ngộ tốt này đây? Vì trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Chiêu, vì để Mộc Nhi có thể trở thành trưởng tử trên danh nghĩa, trận chiến này bản cung chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó!” Quý phi ngữ khí chắc chắc, giống như tình thế bắt buộc phải vậy.
Cẩm Yên khóe môi giương lên, đắc ý dào dạt khen nịnh:“Nô tỳ cầu chúc chủ tử được đền bù như mong muốn, thuận lợi làm chủ Phượng Nghi cung.”
Quý phi thu liễm thần sắc trên mặt, ngược lại dặn dò:“Nhìn chung phi tần trong hậu cung, hiện nay người duy nhất có tư cách cùng bản cung ganh đua cao thấp đó là Cố Vân Yên. Theo quan sát lâu nay của bản cung đối với nàng ta, không khó phát hiện nàng ta là một kẻ tâm tư kín đáo, có thủ đoạn. Rõ ràng là một đối thủ thực lực cực cao. Cứ xem kết cục của những người đã so chiêu với nàng ta như Hiền phi cùng Hoàng hậu liền biết. Cho nên, có một cái đối thủ cường đại ở trước mặt, một chút sơ ý cũng không thể. Nếu muốn nắm chắc phần thắng, bản cung chỉ có thể ra cờ bất ngờ đánh úp một cái khiến nàng trở tay không kịp.”Cẩm Yên gật đầu, đồng ý nói:“Chủ tử nói rất đúng. Vẫn là chủ tử có dự kiến trước!”
Quý phi cong môi cười, thì thầm một trận với Cẩm Yên, nói:“ Được rồi, lập tức đi chấp hành chuyện bản cung dặn đi. Nhớ rõ, động tác nhất định phải mau. Đợi nàng phát hiện thì tất cả sẽ không còn kịp.”
“ Vânv! Nô tỳ lĩnh mệnh, chủ tử cứ đợi tin lành.” Cẩm Yên trịnh trọng nói.
Trường Xuân cung
“Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng gặp báo ứng. Thật là một tin tức khiến người ta quá vui vẻ a!” Thị Thư vẻ mặt vui mừng đem tin tức báo cho Cố Vân Yên biết, sau đó không khỏi cảm thán.
“Hoàng hậu nương nương cũng 'Bệnh' nhiều ngày rồi, là thời điểm kết thúc. Khó trách Hoàng thượng cố ý cho người thả ra tin Hoàng hậu bệnh nguy kịch.”
“Hoàng hậu vừa đi, hậu vị liền vô chủ. Trước mặt bày một vị trí dụ hoặc như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người mơ ước mà rục rịch. Nếu là có người dọn đường cho hậu vị của mình, có lẽ đứng mũi chịu sào đó chính là bản cung, Thục phi có sủng có con này.”
“Chủ tử nói có lý! Xem ra chúng ta phải phòng bị khi còn chưa xảy ra.” Thị Thư vuốt cằm nói.
“Ân! Trải qua Hoàng hậu hai lần giá họa, làm cho bản cung hiểu được một việc. Chính là tại hậu cung này vĩnh viễn không thể ngồi chờ chết. Chỉ có chủ động cùng phòng bị chuyện chưa xảy ra mới là thượng sách. Nếu bản cung đoán không sai. Người thứ nhất muốn ra tay với bản cung nhất định là quý phi không thể nghi ngờ. Bởi vì chỉ cần loại bỏ bản cung, hậu vị sẽ trở thành thứ trong bàn tay của nàng.” Cố Vân Yên kết luận.
“Nô tỳ cả gan, xin hỏi chủ tử kế tiếp chuẩn bị ứng đối thế nào?” Thị Họa quỳ gối hỏi.
Cố Vân Yên trù trừ, sau đó trầm giọng phân phó hi người:“Lập tức truyền lệnh xuống nhắc nhở nhân lực nằm vùng ở các cung. Tăng cường giám thị động tĩnh Duyên Hi cung. Lại lưu ý xem quý phi gần đây cùng phi tần nào hay lui tới. Một khi phát hiện khác thường, lập tức tiến đến bẩm báo bản cung. Bản cung phải tiêu diệt hết tất cả tai hoạ ngầm có hại cho bản cung trước khi nó bùng nổ, bảo đảm không một kẻ hở.”
“ Vâng! Nô tỳ tuân mệnh, tức khắc đi nhắc nhở lệnh của chủ tử, chủ tử cứ việc yên tâm.” Thị Họa cùng Thị Thư cung thanh đáp.
“Oa oa ~ oa oa!” Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc bi tráng của Tứ hoàng tử. Không rõ chuyện gì cho nên Cố Vân Yên vội vàng đứng dậy bước về hướng cửa.
Mới vừa đi vài bước, liền thấy được nhũ mẫu của Tứ hoàng tử vẻ mặt khó xử cùng không biết làm sao ôm Tứ hoàng tử nước mắt xoạch xoạch rơi không ngừng đi vào.
“Nô tỳ gặp qua chủ tử!” Nhũ mẫu ôm Tứ hoàng tử, khi cách Cố Vân Yên một thước liền ngừng lại, quỳ gối hành lễ.
Cố Vân Yên xua tay ý bảo nhũ mẫu đứng dậy, rồi hỏi:“Tiểu Tứ Nhi làm sao vậy? Sao khóc tèm lem đáng thương như con mèo nhỏ vậy?”
“Hồi bẩm chủ tử, Tứ hoàng tử ngủ một giấc tỉnh lại, nhìn xung quanh một hồi, không thấy thân ảnh của chủ tử liền lập tức khóc lên. Bất luận nô tỳ dỗ như thế nào cũng là không chịu dừng lại. Nô tỳ bất đắc dĩ đành phải ôm Tứ hoàng tử lại đây.” Nhũ mẫu theo tình huống thực tế mà báo.
Nghe vậy, Cố Vân Yên bất đắc dĩ cười khổ, lúc này liền đưa tay ôm Tứ hoàng tử vẫn đang oa oa vào trong lòng, trìu mến nói:“Tiểu Tứ Nhi ngoan! Đến đây cho mẫu phi ôm một cái, đừng khóc a?”
Tứ hoàng tử chớp hai con mắt như nai con, tiếp theo dùng hai cái tay nhỏ mập mạp ôm cổ Cố Vân Yên, giây lát liền dừng khóc.
Nhị hoàng tử cùng với hai huynh muội Linh nhi nghe tiếng tiến đến.
“Mẫu phi, nhi thần mới vừa nghe đến tiếng khóc, là đệ đệ vừa khóc?” Nhị hoàng tử tiến lên quan tâm nói.
“Hạo Nhi mang theo biểu ca biểu muội đi chỗ nào chơi? Không có người cùng đệ đệ chơi nên đệ đệ khóc!” Cố Vân Yên giả bộ giận dữ nói.
Nhị hoàng tử nói mang theo tự trách nói:“Là nhi thần không tốt, không nên ham chơi. Để đệ đệ một mình, mong mẫu phi đừng tức giận.”
Linh nhi hoạt động cái người nhỏ đến trước mặt Cố Vân Yên, ôm chân Cố Vân Yên làm nũng nói:“Linh nhi nói muốn xem con thỏ nhỏ đáng yêu, biểu ca mới mang theo Linh nhi cùng ca ca đi ra ngoài. Cô đừng giận biểu ca cùng Linh nhi được không?”
Nghe được thanh âm mềm mỏng nũng nịu này khiến Cố Vân Yên tâm đều nhũn ra, làm sao còn có thể giả bộ tiếp, lúc này buồn cười nói:“ Được rồi! Cô chọc biểu ca ngươi thôi, các ngươi cứ tưởng thật à.”
“Mẫu phi không tức giận thật tốt!” Nhị hoàng tử trên mặt lộ ra tươi cười xán lạn, vui sướng đi tới chỗ Cố Vân Yên. Sau đó kiễng mũi chân nói nhỏ ở bên tai Tứ hoàng tử:“Đệ đệ không khóc nha. Phụ hoàng nói, chỉ cần chúng ta đều ngoan ngoãn, mẫu phi rất nhanh sẽ sinh cho chúng ta cái muội muội. Một muội muội xinh đẹp đáng yêu như biểu muội đó a!” Nói xong tươi cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Linh nhi bởi vì chưa ý thức được thân phận đế vương của Tiêu Dục có cái gì khác với mình, cho nên vẫn hoạt bát hiếu động như ở nhà. Thỉnh thoảng lại chuyển động cái đầu nhỏ, một hồi nhìn nhìn Nhị hoàng tử, một hồi nhìn nhìn ca ca nhà mình.
Mà hoàn toàn tương phản với Linh nhi đó là Cố Lăng. Cố Lăng 7 tuổi dĩ nhiên cảm nhận được nhà đế vương cùng nhà người thường là khác biệt. Bởi vậy, từ đầu tới cuối, biểu hiện của Cố Lăng chỉ có thể dùng ba cái thành ngữ đến hình dung đó là: trung quy trung củ, bất cẩu ngôn tiếu, cử chỉ đoan trang.
Nhị hoàng tử nhận ra được tương phan giữa biểu ca cùng biểu muội, ở dưới bàn ăn vỗ vỗ đùi Cố Lăng. Ý bảo hắn không cần câu nệ, cười nói:“Biểu ca cùng biểu muội nếm thử món thịt Đông Pha này, xem hương vị như thế nào?”
Nhị hoàng tử nói vừa dứt, cung nhân ở một bên hầu hạ gắp một khối thịt Đông Pha cho Cố Lăng và Linh nhi.
Linh nhi nhìn khối thịt Đông Pha trong bát làm cho người ta càng thèm ăn kia, vẻ mặt thèm nhỏ dãi, cúi đầu hít thật sâu. Trong nhất thời hương thơm tràn đầy chóp mũi, lúc này liền chu cái miệng nhỏ thưởng thức món ngon.
Mà Cố Lăng là gật đầu nói lời cảm tạ với Nhị hoàng tử,“ Vâng, tạ Nhị hoàng tử ân điển!” Nói xong mới nho nhã nhấm nháp khối thịt Đông Pha trong bát.
“Ngon ngon, ăn thật ngon. Linh nhi còn muốn ăn một khối thịt Đông Pha nữa~” Linh nhi kéo tay Nhị hoàng tử chu miệng làm nũng.
Nhị hoàng tử cười sủng nịch, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh nhi, nói:“Hảo, lại cho Linh nhi một khối thịt Đông Pha.”
Linh nhi được như ý nguyện mặt cười thỏa mãn, nói tiếp:“Ân! Ăn ngon thật! Ca ca và biểu ca ăn thịt cùng Linh nhi đi.” Nói xong mới nhớ tới còn có Cố Vân Yên cùng Tiêu Dục ở đây, vì thế không hề sợ hãi nói tiếp,“Cô cùng dượng, các ngươi cũng ăn đi.”
Nghe được Linh nhi nói lời đại nghịch như vậy, Cố Vân Yên vẻ mặt kinh hoảng, có chút không biết làm sao nhìn về phía Tiêu Dục. Chỉ thấy Tiêu Dục động tác dừng một chút, trên mặt biểu tình thật là vi diệu. Vừa không phải tức giận cũng không phải trách cứ, làm cho Cố Vân Yên trong nhất thời giống như nhìn một hòa thượng nắm không được ý nghĩ. Chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, cùng đợi tiếp theo Tiêu Dục sẽ có cái hành động gì.
Mà ra ngoài dự kiến Cố Vân Yên, Tiêu Dục ngoại trừ lúc ban đầu nghe được lời Linh nhi nói có chút khẽ giật mình cực ngắn ra, sau đó liền khôi phục như thường. Giống như Linh nhi chưa bao giờ nói qua lời này. Hắn cũng chưa từng nghe qua.
Thấy thế, Cố Vân Yên trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nếu là Tiêu Dục vấn tội, nàng thật đúng là không biết nên làm thế nào cho phải. Vụng trộm quan sát thần sắc của Tiêu Dục một chút, cũng không khác thường. Hiển nhiên vẫn chưa để lời Linh nhi nói ở trong lòng. Cố Vân Yên hoàn toàn yên lòng.
Cố Lăng vẻ mặt lo lắng đánh giá thần sắc Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên. Thấy hai người không nói gì, tâm bất an rốt cục cũng thả xuống. Vì phòng ngừa Linh nhi không biết kiêng kị gì lại nói lời gì đó làm cho người ta khiếp sợ, Cố Lăng đành phải nhỏ giọng dặn dò, thêm chút uy hiếp Linh nhi:“Muội muội ngoan ngoãn ăn cơm. Đừng có không biết lớn nhỏ nói loạn. Bằng không ca ca không cho ngươi chơi tiểu ngựa gỗ đâu.”Linh nhi lúc này liền không lên tiếng, nháy mắt thay đổi thành thục nữ. Mới vừa rồi còn cắn ăn từng miếng lớm biến thành từng miếng nhỏ, nhai chậm rồi nuốt. Nhị hoàng tử ở bên cạnh một màn nhìn trước mắt, cười hiểu ý.
Dùng bữa xong, Tiêu Dục liền nhìn về phía Cố Vân Yên nói:“Trẫm về ngự thư phòng xử lý chính sự, Yên nhi không cần đưa tiễn!”
Tuy rằng Tiêu Dục lên tiếng để Cố Vân Yên không cần đưa tiễn, nhưng Cố Vân Yên vẫn là cười vui vẻ tự mình đưa người tới tiền viện, rồi mới quay trở vào.
Mấy ngày sau, trong cung liền truyền ra tin đồn Hoàng hậu nương nương bệnh nguy kịch, sống không còn bao lâu nữa. Trong lúc nhất thời, lời đồn giống như mọc cánh, rất nhanh liền từ trong cung truyền tới ngoài cung. Dân gian dân chúng cũng có nghe thấy. Mọi người đối với tin này cũng chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu hay thêm một tiếng thở dài. Sau khi trở về liền vội vàng xác định ổn thỏa hôn sự trong nhà, e sợ gặp phải quốc tang sẽ làm chậm trễ nhân duyên tốt.
Nghe tin này, phi tần hậu cung thấp thỏm lo âu đồng thời cũng đều phỏng đoán dưới đáy lòng nhân tuyển cho hậu vị tiếp theo.
Duyên Hi cung
Quý phi khi nghe xong tin tức Cẩm Yên mang về, không khỏi lâm vào trầm tư. Lúc trước Thái hậu vô cớ hôn mê bất tỉnh, tiếp theo Hoàng thượng sai người tiến đến lục soát Hoa Thanh cung cùng Trường Xuân cung, rồi Cố Vân Yên liền truyền ra tin bị bệnh. Ngay sau đó là Cố Vân Yên lành bệnh, đến phiên Hoàng hậu bị bệnh. Sau đó Thái hậu tỉnh lại. Quý phi kết hợp mọi thứ nhìn thấy cùng tin tình báo, sắp xếp lại mọi sự tình xảy ra trong gần một tháng này đã có chút mơ hồ. Nay lại truyền ra tin Hoàng hậu sắp bệnh chết, làm cho nàng càng khẳng định suy đoán của chính mình.
“Đây là thời điểm chuẩn bị tranh giành. Mộc Nhi có thể danh chính ngôn thuận thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế hay không liền xem trận chiến này ai thắng ai thua.” Quý phi phút chốc ngồi nghiêm chỉnh nói.
Cẩm Yên nghiêm mặt nói:“Ý của chủ tử là?”
“Ngươi vẫn không rõ ý của bản cung sao? Bản cung ẩn nhẫn nhiều năm. Hiền phi không ai bì nổi đi rồi. Hậu cung một cái lại một cái phi tần đi rồi. Nay mắt thấy trung cung Hoàng hậu cũng sẽ đi luôn. Trời ban cơ hội, bản cung sao có thể bỏ qua kỳ ngộ tốt này đây? Vì trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Chiêu, vì để Mộc Nhi có thể trở thành trưởng tử trên danh nghĩa, trận chiến này bản cung chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó!” Quý phi ngữ khí chắc chắc, giống như tình thế bắt buộc phải vậy.
Cẩm Yên khóe môi giương lên, đắc ý dào dạt khen nịnh:“Nô tỳ cầu chúc chủ tử được đền bù như mong muốn, thuận lợi làm chủ Phượng Nghi cung.”
Quý phi thu liễm thần sắc trên mặt, ngược lại dặn dò:“Nhìn chung phi tần trong hậu cung, hiện nay người duy nhất có tư cách cùng bản cung ganh đua cao thấp đó là Cố Vân Yên. Theo quan sát lâu nay của bản cung đối với nàng ta, không khó phát hiện nàng ta là một kẻ tâm tư kín đáo, có thủ đoạn. Rõ ràng là một đối thủ thực lực cực cao. Cứ xem kết cục của những người đã so chiêu với nàng ta như Hiền phi cùng Hoàng hậu liền biết. Cho nên, có một cái đối thủ cường đại ở trước mặt, một chút sơ ý cũng không thể. Nếu muốn nắm chắc phần thắng, bản cung chỉ có thể ra cờ bất ngờ đánh úp một cái khiến nàng trở tay không kịp.”Cẩm Yên gật đầu, đồng ý nói:“Chủ tử nói rất đúng. Vẫn là chủ tử có dự kiến trước!”
Quý phi cong môi cười, thì thầm một trận với Cẩm Yên, nói:“ Được rồi, lập tức đi chấp hành chuyện bản cung dặn đi. Nhớ rõ, động tác nhất định phải mau. Đợi nàng phát hiện thì tất cả sẽ không còn kịp.”
“ Vânv! Nô tỳ lĩnh mệnh, chủ tử cứ đợi tin lành.” Cẩm Yên trịnh trọng nói.
Trường Xuân cung
“Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng gặp báo ứng. Thật là một tin tức khiến người ta quá vui vẻ a!” Thị Thư vẻ mặt vui mừng đem tin tức báo cho Cố Vân Yên biết, sau đó không khỏi cảm thán.
“Hoàng hậu nương nương cũng 'Bệnh' nhiều ngày rồi, là thời điểm kết thúc. Khó trách Hoàng thượng cố ý cho người thả ra tin Hoàng hậu bệnh nguy kịch.”
“Hoàng hậu vừa đi, hậu vị liền vô chủ. Trước mặt bày một vị trí dụ hoặc như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người mơ ước mà rục rịch. Nếu là có người dọn đường cho hậu vị của mình, có lẽ đứng mũi chịu sào đó chính là bản cung, Thục phi có sủng có con này.”
“Chủ tử nói có lý! Xem ra chúng ta phải phòng bị khi còn chưa xảy ra.” Thị Thư vuốt cằm nói.
“Ân! Trải qua Hoàng hậu hai lần giá họa, làm cho bản cung hiểu được một việc. Chính là tại hậu cung này vĩnh viễn không thể ngồi chờ chết. Chỉ có chủ động cùng phòng bị chuyện chưa xảy ra mới là thượng sách. Nếu bản cung đoán không sai. Người thứ nhất muốn ra tay với bản cung nhất định là quý phi không thể nghi ngờ. Bởi vì chỉ cần loại bỏ bản cung, hậu vị sẽ trở thành thứ trong bàn tay của nàng.” Cố Vân Yên kết luận.
“Nô tỳ cả gan, xin hỏi chủ tử kế tiếp chuẩn bị ứng đối thế nào?” Thị Họa quỳ gối hỏi.
Cố Vân Yên trù trừ, sau đó trầm giọng phân phó hi người:“Lập tức truyền lệnh xuống nhắc nhở nhân lực nằm vùng ở các cung. Tăng cường giám thị động tĩnh Duyên Hi cung. Lại lưu ý xem quý phi gần đây cùng phi tần nào hay lui tới. Một khi phát hiện khác thường, lập tức tiến đến bẩm báo bản cung. Bản cung phải tiêu diệt hết tất cả tai hoạ ngầm có hại cho bản cung trước khi nó bùng nổ, bảo đảm không một kẻ hở.”
“ Vâng! Nô tỳ tuân mệnh, tức khắc đi nhắc nhở lệnh của chủ tử, chủ tử cứ việc yên tâm.” Thị Họa cùng Thị Thư cung thanh đáp.
“Oa oa ~ oa oa!” Ngoài cửa truyền đến tiếng khóc bi tráng của Tứ hoàng tử. Không rõ chuyện gì cho nên Cố Vân Yên vội vàng đứng dậy bước về hướng cửa.
Mới vừa đi vài bước, liền thấy được nhũ mẫu của Tứ hoàng tử vẻ mặt khó xử cùng không biết làm sao ôm Tứ hoàng tử nước mắt xoạch xoạch rơi không ngừng đi vào.
“Nô tỳ gặp qua chủ tử!” Nhũ mẫu ôm Tứ hoàng tử, khi cách Cố Vân Yên một thước liền ngừng lại, quỳ gối hành lễ.
Cố Vân Yên xua tay ý bảo nhũ mẫu đứng dậy, rồi hỏi:“Tiểu Tứ Nhi làm sao vậy? Sao khóc tèm lem đáng thương như con mèo nhỏ vậy?”
“Hồi bẩm chủ tử, Tứ hoàng tử ngủ một giấc tỉnh lại, nhìn xung quanh một hồi, không thấy thân ảnh của chủ tử liền lập tức khóc lên. Bất luận nô tỳ dỗ như thế nào cũng là không chịu dừng lại. Nô tỳ bất đắc dĩ đành phải ôm Tứ hoàng tử lại đây.” Nhũ mẫu theo tình huống thực tế mà báo.
Nghe vậy, Cố Vân Yên bất đắc dĩ cười khổ, lúc này liền đưa tay ôm Tứ hoàng tử vẫn đang oa oa vào trong lòng, trìu mến nói:“Tiểu Tứ Nhi ngoan! Đến đây cho mẫu phi ôm một cái, đừng khóc a?”
Tứ hoàng tử chớp hai con mắt như nai con, tiếp theo dùng hai cái tay nhỏ mập mạp ôm cổ Cố Vân Yên, giây lát liền dừng khóc.
Nhị hoàng tử cùng với hai huynh muội Linh nhi nghe tiếng tiến đến.
“Mẫu phi, nhi thần mới vừa nghe đến tiếng khóc, là đệ đệ vừa khóc?” Nhị hoàng tử tiến lên quan tâm nói.
“Hạo Nhi mang theo biểu ca biểu muội đi chỗ nào chơi? Không có người cùng đệ đệ chơi nên đệ đệ khóc!” Cố Vân Yên giả bộ giận dữ nói.
Nhị hoàng tử nói mang theo tự trách nói:“Là nhi thần không tốt, không nên ham chơi. Để đệ đệ một mình, mong mẫu phi đừng tức giận.”
Linh nhi hoạt động cái người nhỏ đến trước mặt Cố Vân Yên, ôm chân Cố Vân Yên làm nũng nói:“Linh nhi nói muốn xem con thỏ nhỏ đáng yêu, biểu ca mới mang theo Linh nhi cùng ca ca đi ra ngoài. Cô đừng giận biểu ca cùng Linh nhi được không?”
Nghe được thanh âm mềm mỏng nũng nịu này khiến Cố Vân Yên tâm đều nhũn ra, làm sao còn có thể giả bộ tiếp, lúc này buồn cười nói:“ Được rồi! Cô chọc biểu ca ngươi thôi, các ngươi cứ tưởng thật à.”
“Mẫu phi không tức giận thật tốt!” Nhị hoàng tử trên mặt lộ ra tươi cười xán lạn, vui sướng đi tới chỗ Cố Vân Yên. Sau đó kiễng mũi chân nói nhỏ ở bên tai Tứ hoàng tử:“Đệ đệ không khóc nha. Phụ hoàng nói, chỉ cần chúng ta đều ngoan ngoãn, mẫu phi rất nhanh sẽ sinh cho chúng ta cái muội muội. Một muội muội xinh đẹp đáng yêu như biểu muội đó a!” Nói xong tươi cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.