Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
Chương 148: Ăn từ từ kẻo bỏng
Lộ Phi Đại Đại
11/08/2021
Tư Tuyết cười lấy túi thuốc bột kia ra.
“Chủ tử chờ ta.” Tư Tuyết cười nói một câu.
Sau đó Tư Tuyết quay người xông về phía lều vải, hai người kia đang nướng thịt trông thấy Tư Tuyết thì lập tức giật nảy mình.
Tư Tuyết cười với bọn họ, bước thẳng vào trong lều, hai người kia phản ứng lại thì vội vàng đuổi theo.
Trong lều vải có khá nhiều người, ngón tay Tư Tuyết kẹp túi thuốc bột kia chạy một vòng, mọi người nhao nhao ngã xuống, hai người đuổi theo kia cầm lấy kiếm muốn chém về phía Tư Tuyết.
Tư Tuyết lộn người một cái, vòng đến sau lưng hai người họ đồng thời cũng đổ thuốc bột ra, hai người kia ngã xuống trong nháy mắt.
Mười mấy người bị giải quyết một cách im hơi lặng tiếng.
Tư Tuyết thoả mãn phủi tay, đi ra ngoài đã thấy Quyền Mạch Ngự mặt đen thui đang đứng ở cổng.
“Chủ tử ơi.” Tư Tuyết vội cười cười.
Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn nàng, sắc mặt trầm xuống: “Sao vừa rồi chạy nhanh vậy hả? Trẫm có nói là để ngươi giải quyết bọn chúng chưa?”
Mặc dù hắn biết Tư Tuyết giải quyết bọn họ không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn không muốn để Tư Tuyết đi.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh đống lửa: “Chủ tử, ta sợ ngài sẽ giết hết bọn họ, động tĩnh quá lớn.”
Quyền Mạch Ngự không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Tư Tuyết.
Tư Tuyết đưa tay lấy thịt dê nướng đến, mùi thơm lập tức tràn ngập trong không khí, Tư Tuyết thèm đến mức muốn chảy nước miếng.
Trên thịt dê còn ướp gia vị khiến cho mùi thơm càng đậm đà hơn.
Tư Tuyết lấy hai con dao, đưa một con dao cho Quyền Mạch Ngự: “Này chủ tử.”
Quyền Mạch Ngự đưa tay nhận lấy, cắt một miếng thịt dê cho Tư Tuyết: “Đỡ lấy này.”
Tư Tuyết ngẩn người, vội vàng đỡ lấy thì thịt dê mới không rơi xuống đất.
“Cảm ơn chủ tử.” Tư Tuyết cười, bắt đầu gặm, mặc kệ có nóng hay không.
Cắn một miếng thịt dê, Tư Tuyết lập tức cảm thấy quá mỹ mãn.
“Ăn từ từ kẻo bỏng.” Quyền Mạch Ngự chậm rãi cắt một miếng thịt dê, cắn một miếng rồi nhìn Tư Tuyết, lên tiếng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết hơi sững người, sau đó vâng một tiếng rồi giảm tốc độ lại.
Sau đó Tư Tuyết vừa ăn vừa nướng thịt dê, rắc gia vị lên trên thịt dê.
“Ngon quá…” Tư Tuyết liếm ngón tay cảm thán.
Nói rồi nàng lại cắt một miếng thịt dễ nữa, hai tay cầm lấy, cắn một miếng, đột nhiên ánh mắt của nàng liếc về phía chiếc bình bên cạnh Quyền Mạch Ngự.
“Chủ tử, ngài xem bên cạnh ngài có phải có một bình rượu không?” Tư Tuyết liếm môi hỏi.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự thoáng nhìn phía bên cạnh, đúng là có một bình rượu, cầm lên xem sao thì thấy vẫn chưa được mở ra.
Quyền Mạch Ngự mở bình rượu ra, Tư Tuyết đang ăn thịt dê, nhìn động tác của Quyền Mạch Ngự.
Sau khi Quyền Mạch Ngự khui bình rượu thì uống luôn, Tư Tuyết thấy thế thì trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi.
“Chủ tử ơi, ta có thể uống không?” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự chằm chằm, yếu ớt hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi vậy, Quyền Mạch Ngự uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn nàng, đôi mắt to tròn của Tư Tuyết tràn đầy mong chờ, cứ nhìn chằm chằm vào Quyền Mạch Ngự như vậy.
“Không được.” Quyền Mạch Ngự chỉ nói hai chữ.
Tư Tuyết lập tức thấy không phục, dùng sức cắn thịt dê trong tay, khó chịu phản bác: “Vì sao chứ!”
Sớm biết vậy thì nàng đã không nói ở đó có rượu, bây giờ Quyền Mạch Ngự có cái để uống mà nàng chỉ có thể nhìn.
Đúng là khó chịu, nàng cũng muốn uống mà!
“Chủ tử chờ ta.” Tư Tuyết cười nói một câu.
Sau đó Tư Tuyết quay người xông về phía lều vải, hai người kia đang nướng thịt trông thấy Tư Tuyết thì lập tức giật nảy mình.
Tư Tuyết cười với bọn họ, bước thẳng vào trong lều, hai người kia phản ứng lại thì vội vàng đuổi theo.
Trong lều vải có khá nhiều người, ngón tay Tư Tuyết kẹp túi thuốc bột kia chạy một vòng, mọi người nhao nhao ngã xuống, hai người đuổi theo kia cầm lấy kiếm muốn chém về phía Tư Tuyết.
Tư Tuyết lộn người một cái, vòng đến sau lưng hai người họ đồng thời cũng đổ thuốc bột ra, hai người kia ngã xuống trong nháy mắt.
Mười mấy người bị giải quyết một cách im hơi lặng tiếng.
Tư Tuyết thoả mãn phủi tay, đi ra ngoài đã thấy Quyền Mạch Ngự mặt đen thui đang đứng ở cổng.
“Chủ tử ơi.” Tư Tuyết vội cười cười.
Quyền Mạch Ngự ngước mắt nhìn nàng, sắc mặt trầm xuống: “Sao vừa rồi chạy nhanh vậy hả? Trẫm có nói là để ngươi giải quyết bọn chúng chưa?”
Mặc dù hắn biết Tư Tuyết giải quyết bọn họ không thành vấn đề, nhưng hắn vẫn không muốn để Tư Tuyết đi.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết sửng sốt một chút, sau đó ngồi xuống bên cạnh đống lửa: “Chủ tử, ta sợ ngài sẽ giết hết bọn họ, động tĩnh quá lớn.”
Quyền Mạch Ngự không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Tư Tuyết.
Tư Tuyết đưa tay lấy thịt dê nướng đến, mùi thơm lập tức tràn ngập trong không khí, Tư Tuyết thèm đến mức muốn chảy nước miếng.
Trên thịt dê còn ướp gia vị khiến cho mùi thơm càng đậm đà hơn.
Tư Tuyết lấy hai con dao, đưa một con dao cho Quyền Mạch Ngự: “Này chủ tử.”
Quyền Mạch Ngự đưa tay nhận lấy, cắt một miếng thịt dê cho Tư Tuyết: “Đỡ lấy này.”
Tư Tuyết ngẩn người, vội vàng đỡ lấy thì thịt dê mới không rơi xuống đất.
“Cảm ơn chủ tử.” Tư Tuyết cười, bắt đầu gặm, mặc kệ có nóng hay không.
Cắn một miếng thịt dê, Tư Tuyết lập tức cảm thấy quá mỹ mãn.
“Ăn từ từ kẻo bỏng.” Quyền Mạch Ngự chậm rãi cắt một miếng thịt dê, cắn một miếng rồi nhìn Tư Tuyết, lên tiếng nói.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói vậy, Tư Tuyết hơi sững người, sau đó vâng một tiếng rồi giảm tốc độ lại.
Sau đó Tư Tuyết vừa ăn vừa nướng thịt dê, rắc gia vị lên trên thịt dê.
“Ngon quá…” Tư Tuyết liếm ngón tay cảm thán.
Nói rồi nàng lại cắt một miếng thịt dễ nữa, hai tay cầm lấy, cắn một miếng, đột nhiên ánh mắt của nàng liếc về phía chiếc bình bên cạnh Quyền Mạch Ngự.
“Chủ tử, ngài xem bên cạnh ngài có phải có một bình rượu không?” Tư Tuyết liếm môi hỏi.
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự thoáng nhìn phía bên cạnh, đúng là có một bình rượu, cầm lên xem sao thì thấy vẫn chưa được mở ra.
Quyền Mạch Ngự mở bình rượu ra, Tư Tuyết đang ăn thịt dê, nhìn động tác của Quyền Mạch Ngự.
Sau khi Quyền Mạch Ngự khui bình rượu thì uống luôn, Tư Tuyết thấy thế thì trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi.
“Chủ tử ơi, ta có thể uống không?” Tư Tuyết nhìn Quyền Mạch Ngự chằm chằm, yếu ớt hỏi.
Nghe Tư Tuyết hỏi vậy, Quyền Mạch Ngự uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn nàng, đôi mắt to tròn của Tư Tuyết tràn đầy mong chờ, cứ nhìn chằm chằm vào Quyền Mạch Ngự như vậy.
“Không được.” Quyền Mạch Ngự chỉ nói hai chữ.
Tư Tuyết lập tức thấy không phục, dùng sức cắn thịt dê trong tay, khó chịu phản bác: “Vì sao chứ!”
Sớm biết vậy thì nàng đã không nói ở đó có rượu, bây giờ Quyền Mạch Ngự có cái để uống mà nàng chỉ có thể nhìn.
Đúng là khó chịu, nàng cũng muốn uống mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.