Sủng Phi Vô Độ: Cuồng Phi Phách Lối Của Bạo Quân
Chương 257: Ta lo lắng cho ngươi
Lộ Phi Đại Đại
17/09/2021
“Này Vân Hiên, ngươi đánh thật hả?” Tư Tuyết ngẩng đầu trừng Vân Hiên, nghiêng người tránh một gậy của Vân Hiên.
Đúng là, cho nàng ăn mấy con gà rừng đi được không.
Tư Tuyết chỉ nghĩ tới gà rừng nên hơi phân tâm, Vân Hiên đánh trúng bắp chân nàng.
“A!” Tư Tuyết kêu lên, khom lưng ôm bắp chân mình.
Vân Hiên sững sờ tại chỗ, vài giây sau hắn ta há miệng, gậy gỗ rơi xuống đất, bịt miệng mình lại, vẻ mặt khiếp sợ.
“Đánh trúng thật rồi…” Vân Hiên ngơ ngác nói.
Tư Tuyết ngẩng đầu trừng Vân Hiên một cái: “Chứ gì nữa! Ngươi bị điên à!” Nói xong Tư Tuyết sờ bắp chân mình, cách một lớp vải mà nàng vẫn cảm nhận được nó sưng lên.
“Ai bảo ngươi không trốn cho đàng hoàng, phân tâm làm gì?” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết trợn mắt nhìn Vân Hiên, cầm gà rừng của mình lên đứng dậy nhìn Vân Hiên.
“Bây giờ nguôi giận chưa? Muốn đánh nữa không?” Tư Tuyết tức giận hỏi.
Vân Hiên hừ, không quan tâm đến nàng, xoay người đi.
“Đúng là đồ điên.” Tư Tuyết ghét bỏ nói, sau đó nhìn sang Úy Dực: “Úy Dực nhóm lửa giúp ta đi, ta muốn nướng gà rừng ăn."
“Được!” Úy Dực gật đầu đồng ý.
Sau đó Tư Tuyết tìm một dòng suối nhỏ vặt lông mổ bụng gà rửa sạch sẽ.
Đúng lúc nàng săn được bốn con, chia ra mỗi người một con nhưng thật ra bây giờ nàng không muốn cho Vân Hiên ăn.
Úy Dực đã nhóm lửa xong, Tư Tuyết dùng khung gỗ làm giá đỡ, xiên bốn con gà rừng lên nước trên lửa, vừa bước vừa rắc gia vị.
Nàng biết chắc chắn hôm nay săn bắn xong sẽ nướng thịt ăn nên cố tình mang gia vị theo.
“Tư Tuyết.” Vân Hiên chợt kêu Tư Tuyết.
“Hả?” Tư Tuyết sửng sốt trả lời, ngẩng đầu nhìn Vân Hiên.
Thừa Ảnh đang ngồi giữa ai người, đúng lúc tách hai người họ ra.
“Còn đau không?” Vân Hiên do dự một lúc rồi rầu rĩ hỏi.
Nghe Vân Hiên hỏi, Tư Tuyết trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ sao?” Tư Tuyết hừ rồi tức giận hỏi.
“Cũng tại ngươi…” Vân Hiên ngạc nhiên, hắn muốn giữ thể diện nên đổ cho Tư Tuyết.
“Gì mà ta, ta săn thú liên quan gì đến ngươi, ngươi đánh ta làm gì?” Vân Hiên chưa kịp nói hết câu Tư Tuyết đã giận ngược lại.
Vân Hiên muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng hắn ta im lặng.
Thừa Ảnh ngồi giữa hai người, nghe nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, ngơ ngác ngồi tại chỗ.
“Ta lo lắng cho ngươi.” Vân Hiên nhìn đống lửa, bực mình nói.
Tư Tuyết bất ngờ, dừng động tác lại, mím môi.
Một lát sau, Tư Tuyết bật cười.
“Ta hiểu lầm ngươi rồi.” Tư Tuyết nói với Vân Hiên.
Nghe Tư Tuyết nói, Vân Hiên sửng sốt.
“Cho ngươi con to nhất đó.” Tư Tuyết lại nói với hắn ta.
Vân Hiên ngơ ngác nhìn Tư Tuyết không nói gì, một lúc lâu sau hắn ta rầu rĩ cúi đầu xuống đất không nói một lời.
Tư Tuyết không quan tâm đến Vân Hiên nữa, nướng gà rừng tiếp.
“A!” Bỗng nhiên Thừa Ảnh võ dầu hô lên.
Thừa Ảnh vừa hô lên, mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Thừa Ảnh, mặt kinh hãi.
Đúng là, cho nàng ăn mấy con gà rừng đi được không.
Tư Tuyết chỉ nghĩ tới gà rừng nên hơi phân tâm, Vân Hiên đánh trúng bắp chân nàng.
“A!” Tư Tuyết kêu lên, khom lưng ôm bắp chân mình.
Vân Hiên sững sờ tại chỗ, vài giây sau hắn ta há miệng, gậy gỗ rơi xuống đất, bịt miệng mình lại, vẻ mặt khiếp sợ.
“Đánh trúng thật rồi…” Vân Hiên ngơ ngác nói.
Tư Tuyết ngẩng đầu trừng Vân Hiên một cái: “Chứ gì nữa! Ngươi bị điên à!” Nói xong Tư Tuyết sờ bắp chân mình, cách một lớp vải mà nàng vẫn cảm nhận được nó sưng lên.
“Ai bảo ngươi không trốn cho đàng hoàng, phân tâm làm gì?” Vân Hiên nói với Tư Tuyết.
Tư Tuyết trợn mắt nhìn Vân Hiên, cầm gà rừng của mình lên đứng dậy nhìn Vân Hiên.
“Bây giờ nguôi giận chưa? Muốn đánh nữa không?” Tư Tuyết tức giận hỏi.
Vân Hiên hừ, không quan tâm đến nàng, xoay người đi.
“Đúng là đồ điên.” Tư Tuyết ghét bỏ nói, sau đó nhìn sang Úy Dực: “Úy Dực nhóm lửa giúp ta đi, ta muốn nướng gà rừng ăn."
“Được!” Úy Dực gật đầu đồng ý.
Sau đó Tư Tuyết tìm một dòng suối nhỏ vặt lông mổ bụng gà rửa sạch sẽ.
Đúng lúc nàng săn được bốn con, chia ra mỗi người một con nhưng thật ra bây giờ nàng không muốn cho Vân Hiên ăn.
Úy Dực đã nhóm lửa xong, Tư Tuyết dùng khung gỗ làm giá đỡ, xiên bốn con gà rừng lên nước trên lửa, vừa bước vừa rắc gia vị.
Nàng biết chắc chắn hôm nay săn bắn xong sẽ nướng thịt ăn nên cố tình mang gia vị theo.
“Tư Tuyết.” Vân Hiên chợt kêu Tư Tuyết.
“Hả?” Tư Tuyết sửng sốt trả lời, ngẩng đầu nhìn Vân Hiên.
Thừa Ảnh đang ngồi giữa ai người, đúng lúc tách hai người họ ra.
“Còn đau không?” Vân Hiên do dự một lúc rồi rầu rĩ hỏi.
Nghe Vân Hiên hỏi, Tư Tuyết trừng mắt nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ sao?” Tư Tuyết hừ rồi tức giận hỏi.
“Cũng tại ngươi…” Vân Hiên ngạc nhiên, hắn muốn giữ thể diện nên đổ cho Tư Tuyết.
“Gì mà ta, ta săn thú liên quan gì đến ngươi, ngươi đánh ta làm gì?” Vân Hiên chưa kịp nói hết câu Tư Tuyết đã giận ngược lại.
Vân Hiên muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng hắn ta im lặng.
Thừa Ảnh ngồi giữa hai người, nghe nghe bọn họ ngươi một câu ta một câu, ngơ ngác ngồi tại chỗ.
“Ta lo lắng cho ngươi.” Vân Hiên nhìn đống lửa, bực mình nói.
Tư Tuyết bất ngờ, dừng động tác lại, mím môi.
Một lát sau, Tư Tuyết bật cười.
“Ta hiểu lầm ngươi rồi.” Tư Tuyết nói với Vân Hiên.
Nghe Tư Tuyết nói, Vân Hiên sửng sốt.
“Cho ngươi con to nhất đó.” Tư Tuyết lại nói với hắn ta.
Vân Hiên ngơ ngác nhìn Tư Tuyết không nói gì, một lúc lâu sau hắn ta rầu rĩ cúi đầu xuống đất không nói một lời.
Tư Tuyết không quan tâm đến Vân Hiên nữa, nướng gà rừng tiếp.
“A!” Bỗng nhiên Thừa Ảnh võ dầu hô lên.
Thừa Ảnh vừa hô lên, mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía Thừa Ảnh, mặt kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.