Chương 140: Ly biệt
Cửu Lam
11/02/2017
Triệu Hữu Đường phế Triệu Thừa Dục, tâm trạng tự nhiên cũng không tốt lắm, dù là chỗ Phùng Liê Dung hắn cũng liên tục mấy ngày không đi, thẳng đến hôm Triệu Hữu Ngô mang thê tử vào cung bái kiến Hoàng thái hậu, Phùng Liên Dung mới gặp được hắn, sắc mặt hắn âm trầm, nghe Đường Quý Lượng nói, đã mấy lần phát cáu.
Phùng Liên Dung thầm nghĩ, chính mình muốn phế Triệu Thừa Dục, giờ lại không vui, vào cung làm người hầu thật đáng thương.
Có điều nàng cũng đau lòng hắn.
Dù sao kia là con ruột của hắn, có câu nói là hổ dữ không ăn thịt con, hắn phế Triệu Thừa Dục cũng là có lý do. Chỉ tại Hoàng thất, quan hệ cha con xử lý không tốt liền thành chuyện lớn, hại người hại mình.
Hoàng thái hậu nói với Triệu Hữu Ngô: "Ngươi đã thành gia, Hoàng thượng cũng yên tâm, phải đối tốt với thê tử ngươi đấy."
Bà tuy cười, trên mặt lại có vài phần mệt mỏi.
Triệu Hữu Ngô lên tiếng nói: "Nhi thần sẽ nhớ kỹ lời của mẫu hậu, con không quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi nữa."
Hoàng thái hậu không giữ lại.
Triệu Thừa Dục bị phế, bà không thể ngăn cản, trong lòng luôn có mấy phần buồn bã, cho nên thật sự không lên nổi bao nhiêu tinh thần, đứng dậy đi vào phòng trong.
Mấy người ra khỏi cung Cảnh Nhân, Phùng Liên Dung cười nhìn Trương thị: "Nếu đã tới, không bằng đến cung Khôn Ninh ngồi một lát?"
Trương thị bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ tới bả vai Triệu Hữu Ngô, mặt mày tinh xảo, lúc cười trên má có hai lúm đồng tiền, mười phần tươi ngọt. Phùng Liên Dung thầm nghĩ, khó trách Triệu Hữu Ngô muốn cướp đến, quả nhiên là một tiểu mĩ nhân làm người thương.
Trương thị có chút câu thúc, nhìn Triệu Hữu Ngô.
Triệu Hữu Ngô cười nói: "Nương nương đã mời, nàng liền đi đi."
Trương thị thế này mới gật đầu: "Chỉ sợ quấy rầy nương nương."
Thật là người khôn khéo, Phùng Liên Dung nói: "Ngươi đã gả cho Tứ đệ, chúng ta chính là người một nhà, giống gia đình bình thường thăm người thân vậy, ngươi không cần câu nệ, Tam tẩu ngươi cũng thường đến đây, về sau các ngươi có thể cùng nhau."
Kim thị so với Trương thị, tính tình sang sảng hơn chút, có điều Trương thị vừa xuất giá, có chút thẹn thùng cũng là lẽ thường.
Thật ra các nữ nhân tụ tập, chỉ cần không phải không hợp, rất nhanh là có thể quen thuộc.
Trương thị lại gật đầu.
Triệu Hữu Ngô khích lệ cầm tay nàng.
Triệu Hữu Đường ở bên cạnh xem, trong lòng thầm nghĩ, hắn chọn thê tử quả nhiên có mấy phần giống Phùng Liên Dung, đều là loại hình xinh đẹp chim nhỏ nép vào người, có điều lại như thế nào, vẫn là khác.
Hắn sớm nói rồi, Phùng Liên Dung chỉ có một, hắn nhìn Trương thị, luôn cảm thấy có chỗ nào đó còn kém một chút.
Hẳn là vóc người thấp hơn chút? Làn da cũng không trắng bằng vậy?
Có điều mắc mớ gì đến hắn, Triệu Hữu Đường lười suy nghĩ, nói với Triệu Hữu Ngô: "Trẫm hôm nay khó được rảnh rỗi, ngươi cùng ta đi đánh vài ván cờ đi."
Triệu Hữu Ngô lĩnh mệnh.
Trương thị thì theo Phùng Liên Dung đi cung Khôn Ninh.
Triệu Huy Nghiên nghe nói nàng đến, bế Đông Lang đi qua gặp.
Nàng tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại rất khỏe mạnh, Đông Lang rất thích người tỷ tỷ này, để nàng bế không hề làm khó.
Trương thị sớm đã nghe nói trong cung có một công chúa, lần đầu tiên nhìn thấy cũng kinh ngạc mỹ mạo của nàng.
Phùng Liên Dung nhàn nhã tán gẫu chuyện nhà, Trương thị dần dần liền không còn cảm thấy căng thẳng, nghĩ Hoàng hậu nương nương quả nhiên giống Triệu Hữu Ngô nói, thân thiết hiền lành, hoàn toàn không có cái giá.
Nàng liền cũng coi nàng như tẩu tử đối đãi, hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Tới chiều, phu thê son mới cáo từ trở về.
Triệu Hữu Đường hôm đó mới đến cung Khôn Ninh dùng bữa, có điều nhìn ra được tâm trạng hắn vẫn không phải rất tốt, dù là Triệu Huy Nghiên cũng nhìn ra được, không dám làm nũng với phụ thân như ngày thường, quấn quít nói này nói kia, sớm liền mang đệ đệ tránh đến trắc điện, chứ đừng nói là Phùng Liên Dung.
Hai người bên nhau nhiều năm như vậy, nào có thể không biết.
Nhưng Phùng Liên Dung hiện thời dù sao cũng là thê tử của hắn, có nhiều lời vẫn là dám nói.
Thấy Triệu Hữu Đường nằm nghiêng trên giường la hán đọc sách, nàng lệnh tất cả cung nhân lui hết ra, cũng thoát giày trèo lên giường.
Triệu Hữu Đường nhìn nàng một cái, chỉ thấy trên người nàng mặc chiếc áo lót màu xanh thêu hoa thạch lựu hồng nhạt, nổi bật lên da thịt như ngọc, như ánh trăng bên ngoài, có ánh sáng trong suốt.
Hắn ngạc nhiên nói: "Nàng đây là dùng phấn gì vậy?"
"Loại mới, hình như bên trong có chút trân châu." Phùng Liên Dung thấy hắn nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười, "Hoàng thượng thích à?"
"Rất đẹp." Hắn duỗi tay sờ mặt nàng, bóng loáng phấn nộn, "Không sai, không nhơm nhớp như mấy cái khác, thích hợp với nàng."
"Vậy bảo bọn họ làm thêm mấy hộp nữa." Nàng nghiêng người qua, rất tự nhiên dựa vào cánh tay hắn, nhìn sách trong tay hắn, cười nói, "Hoàng thượng lại đang xem tiếu lâm kế?"
Trong sách này đều là mấy mẩu truyện ngắn, có cái buồn cười, có cái không buồn cười lắm, nếu đặt vào trước kia, Triệu Hữu Đường nhất định sẽ không xem, nhưng bây giờ hắn xem một hồi, cũng không thấy có dáng vẻ gì là vui vẻ.
Triệu Hữu Đường quăng sách: "Chẳng có gì thú vị."
Xem cái này còn không thú vị bằng ôm nàng, hắn duỗi tay liền ôm nàng qua.
Phùng Liên Dung thấy hắn đây là không có chỗ giải sầu, ôn nhu nói: "Hoàng thượng phế Thái tử cũng không nói cho thiếp thân biết, thậm chí còn không đến cung Khôn Ninh."
Triệu Hữu Đường tay hơi dừng, thản nhiên nói: "Nàng cuối cùng vẫn biết rồi đấy."
"Thiên hạ này có ai mà không biết, chỉ là nếu Hoàng thượng đã hạ quyết định, vì sao lại buồn bực không vui?" Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường nói: "Trẫm sao lại không vui?"
"Mặt mũi cau thành như vậy còn gọi là vui?" Nàng giơ tay chọc chọ mặt hắn, "Xem, một chút tươi cười cũng không có, hôm nay ngay cả Huy Nghiên cũng bị Hoàng thượng làm sợ tới mức không dám nói lời nào."
Triệu Hữu Đường im lặng.
"Thiếp thân hiểu Thừa Dục, trên mặt hắn tuy rằng không hiện ra, nhưng cũng không phải là tuổi không biết chuyện, sao có thể không khó chịu? Nhưng Hoàng thượng cũng chưa từng đi gặp hắn." Bàn tay nàng đặt lên mu bàn tay Triệu Hữu Đường, "Hoàng thượng nếu đã lo cho hắn, cần gì phải miễn cưỡng bản thân, không biểu lộ ra?"
Triệu Hữu Đường bị nàng nói trúng tâm sự, tuy có chút để ý, nhưng lại cảm thấy trong lòng hơi chút thoải mái.
Triệu Thừa Dục là hắn phế, làm cha, sao lại không thấy áy náy? Nhưng hắn cũng không biết nên xử trí như thế nào, cho nên mấy ngày nay, bất kể là bận hay là rảnh rỗi hắn đều cảm thấy không thoải mái.
Phùng Liên Dung thấy hắn không phủ nhận, nói tiếp: "Thừa Dục có rất nhiều đồ yêu thích, không bằng Hoàng thượng thưởng một ít cho hắn?"
Vết rách giữa hai người này cứ từ từ gắn lại đi.
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, qua một lát nhìn qua Phùng Liên Dung, vốn định hỏi một câu nhưng cuối cùng vẫn là nuốt trở vào. Sở dĩ hắn không báo cho Phùng Liên Dung biết liền phế Triệu Thừa Dục vẫn là bởi vì theo tính tình của nàng, nàng nhất định sẽ khuyên can.
Việc này đối nàng mà nói, thế nào là đúng, thế nào là sai, nói ra cũng vô cùng mơ hồ.
Hỏi nàng, cũng chỉ bằng thêm phiền não mà thôi.
Chính hắn muốn làm cái gì, tất cả vẫn phải từ chính hắn đến hánh vác.
Nhưng hắn nghe xong lời Phùng Liên Dung nói, ngày hôm sau liền thưởng Triệu Thừa Dục một bộ giấy mực, do hắn thích viết chữ, tính ra đúng sở thích của hắn.
Đây đối Triệu Thừa Dục mà nói, cũng là một chút an ủi.
Quá mấy ngày, Triệu Thừa Dục lại thưởng hắn một con bảo mã, một bộ cung tên.
Trong vòng một tháng, lục tục thưởng nhiều lần.
Triệu Thừa Dục trước đó chưa từng nghĩ gì cũng biết đây là ý phụ hoàng hắn, phụ hoàng hắn đây là đang biểu đạt xin lỗi vì phế đi vị Thái tử của hắn.
Nhưng vô luận như thế nào, hắn dù sao cũng là phụ thân của mình, lại là đương kim thiên tử, muốn trách chỉ có thể trách chính hắn không đủ không chịu thua kém, không làm phụ hoàng hài lòng.
Nhìn đứa con đang đứng bên dưới, sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng nhu hòa, khẽ mỉm cười nói: "Lý đại nhân nói ngươi lại nghe giảng, Trẫm thấy ngươi không cần miễn cưỡng, không bằng lại nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa."
Triệu Thừa Dục nói: "Nhi thần nhàn rỗi quá ngược lại không tốt." Hắn hơi ngừng, "Đồ phụ hoàng ban thưởng nhi thần đều rất thích, đa tạ phụ hoàng."
"Thích là được rồi." Triệu Hữu Đường nói: "Thừa Dục, bất kể như thế nào ngươi đều là con Trẫm, nếu có mong muốn gì khác, cứ nói với Trẫm."
Triệu Thừa Dục nghe vậy, do dự nói: "Phụ hoàng, nhi thần có một yêu cầu quá đáng."
"Ngươi nói."
"Nhi thần muốn đi chung quanh một lần, như Tam thúc vậy, xin phụ hoàng chấp thuận."
Triệu Hữu Đường ngẩn ra, chỉ cho là Triệu Thừa Dục muốn rời khỏi nơi thương tâm, càng thêm thấy áy náy, theo đó sắc mặt tối thêm mấy phần. Nhưng hắn đã muốn đi, giải sầu chưa chắc không phải là không tốt.
Triệu Thừa Dục vội nói: "Phụ hoàng, nhi thần không vì gì khác chỉ là muốn mở rộng tầm mắt, tương lai tự nhiên sẽ trở lại."
Con ngươi hắn tràn đầy sáng sủa, không còn tối tăm.
Tuy rằng hắn đã không phải Thái tử, nhưng hắn cũng tháo xuống gánh nặng đó, dựa theo Triệu Hữu Đường biểu hiện, đúng như mẫu thân nói, phụ hoàng vẫn quan tâm hắn, một khi đã như vậy hắn cần gì phải tiếp tục hối hận?
Đi qua dù sao cũng là quá khứ, hắn hẳn là nên lần nữa bắt đầu.
"Có điều, nhi thần còn có một thỉnh cầu." Triệu Thừa Dục có chút lo sợ bất an nói: "Nếu có thể, hi vọng phụ hoàng có thể đối tiên cô phóng khoáng hơn chút."
Phương Yên đã có giác ngộ, Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ liền đồng ý, hỏi: "Ngươi muốn khi nào khởi hành?"
"Trong hai ngày này."
Triệu Hữu Đường gật đầu: "Ra ngoài phải gia tăng chú ý, tuy rằng Trẫm đồng ý, nhưng hàng năm vẫn phải trở về mấy lần, không thể một lần cũng không trở về."
Triệu Thừa Dục nói được.
Triệu Hữu Đường đề nghị nói: "Không bằng đi Sơn Đông trước, năm đó Trẫm đi Sơn Đông, đối nơi đó ấn tượng không sai, hiện nay Tri phủ Sơn Đông Lục đại nhân làm người chính trực, tâm hệ sân sinh, ngươi tuy là du lịch, cũng có thể học thêm một số thứ."
Triệu Thừa Dục cười nói: "Vậy nhi thần sẽ đi Sơn Đông."
Hai cha con nói chuyện một hồi lâu.
Nghe nói Triệu Thừa Dục muốn đi, hai huynh đệ đều đến xem, Triệu Thừa Diễn hâm mộ nói: "Ta cũng muốn đi, hay là ta đi cầu xin phụ hoàng, chúng ta cùng đi?"
Triệu Thừa Dục nhìn Triệu Thừa Diễn một cái, nói đến Đại ca này của hắn, hắn từ trước tới nay đều chưa từng coi hắn là đối thủ cạnh tranh, nghe xong lời này cũng có chút buồn cười.
"Ngươi dù có đi cầu phụ hoàng, phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý."
Triệu Thừa Diễn vò đầu: "Vì sao?"
"Không vì sao, ngươi thử xem liền biết."
Triệu Thừa Diễn càng thêm không hiểu, hỏi Triệu Thừa Mô: "Đệ biết không?"
Triệu Thừa Mô nói: "Ta biết, do huynh không thông minh như Nhị ca, cho nên phải ở lại nghe giảng, nghe hết rồi phụ hoàng mới có thể thả huynh đi ra ngoài."
Triệu Thừa Diễn tức giận đến muốn đánh hắn, hắn lắc mình tránh thoát, một bên cười nói: "Nói đùa thôi, chỉ Đại ca huynh là con trưởng, hẳn là phải ở lại trong cung."
Ý nghĩa của con trưởng bất kể là ở hoàng thất, vẫn là nhà bình thường đều quan trọng như nhau.
Triệu Thừa Diễn tiếc nuối: "Đáng tiếc, ta ngược lại thật rất muốn đi Tuy Dương, đi xem Tam thúc." Hắn nói rồi con ngươi sáng lên: "Nhị đệ, ngươi cũng có thể đi Tuy Dương, nghe nói phong cảnh nơi đó đẹp lắm, khắp nơi là non xanh nước biếc."
Triệu Thừa Dục gật đầu: "Ta sẽ đi."
Triệu Thừa Mô đưa cho Triệu Thừa Dục một hộp mực Huy Châu.
Mực Huy Châu chính là tinh phẩm hiếm có, vì năm đó được Trình đại sư được xưng là yêu mực chế tạo, mười phần khó tìm, Triệu Thừa Dục kinh ngạc nói: "Ngươi đúng là bỏ được?"
"Ta vẫn còn một hộp, không có gì không bỏ được." Triệu Thừa Mô khẽ mỉm cười nói: "Hi vọng ngươi dùng nghiên mực này viết nhiều thư trở về, đừng làm chúng ta lo lắng."
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Triệu Thừa Dục cầm mực Huy Châu: "Được, ta sẽ thường dùng, ngươi ở trong cung phải chăm chỉ nghe giảng bài, có câu nói là đọc vạn quyển sách không baằng đi vạn dặm đường."
Tương lai, Triệu Thừa Mô kiến thức chưa chắc đã rộng lớn bằng mình, hai người bọn họ, dù lúc này hắn không phải Thái tử, nhưng vẫn còn phân chia cao thấp.
Trong cung này, chỉ có Triệu Thừa Mô mới là đối thủ của hắn.
Triệu Thừa Mô cười nói: "Xin Nhị ca yên tâm, ta tất sẽ không buông lỏng."
Hắn cũng nhìn Triệu Thừa Dục.
Mấy năm nay hắn trưởng thành sớm, tự nhiên sớm đã rõ quan hệ giữa hắn và Triệu Thừa Dục, không phải là không tin Nhị ca này, mà năm đó mẫu thân quỳ gối trước mặt Phương Yên, một màn đó hắn sẽ không bao giờ quên.
Tuy rằng khi đó tuổi nhỏ, nhưng bây giờ hắn đã rõ ràng, hắn cùng Triệu Thừa Dục mãi mãi cũng sẽ không trở thành người nhà thật tình đối đãi, đã không tin, đã hoài nghi, như vậy cũng chỉ có thể tiêu trừ sự hoài nghi này.
Nhưng giờ khắc này, hắn cũng không có bao nhiêu vui mừng, dù sao đó cũng là thiếu niên cùng nhau lớn lên.
Chính là vận mệnh, làm bọn hắn không thể trở thành huynh đệ thân mật.
Triệu Thừa Dục rất nhanh liền rời đi Kinh thành, quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy trong lòng lại có chút bàng hoàng.
Rời khỏi, coi như hoàng cung này đã không có liên quan gì tới mình, nhưng là, có lẽ ngày nào trở về, liền lại cùng mình không thoát được liên quan.
Ai biết được, thuận theo tự nhiên đi.
Triệu Thừa Diễn, Triệu Thừa Mô tiễn bước hắn, cùng Triệu Huy Nghiên cùng nhau trở về.
Triệu Huy Nghiên suy cho cùng vẫn là tiểu cô nương, đột nhiên nhíu mày nói: "Nhị ca bị phế, trong cung liền không có Thái tử, ngược lại không biết khi nào phụ hoàng sẽ lại lập thêm một người nữa."
Nàng nhìn Đại ca, lại nhìn Tam ca, nghĩ rằng, sẽ lập người nào đây?
Hai huynh đệ đi song song đều cùng dừng lại bước chân.
Phùng Liên Dung thầm nghĩ, chính mình muốn phế Triệu Thừa Dục, giờ lại không vui, vào cung làm người hầu thật đáng thương.
Có điều nàng cũng đau lòng hắn.
Dù sao kia là con ruột của hắn, có câu nói là hổ dữ không ăn thịt con, hắn phế Triệu Thừa Dục cũng là có lý do. Chỉ tại Hoàng thất, quan hệ cha con xử lý không tốt liền thành chuyện lớn, hại người hại mình.
Hoàng thái hậu nói với Triệu Hữu Ngô: "Ngươi đã thành gia, Hoàng thượng cũng yên tâm, phải đối tốt với thê tử ngươi đấy."
Bà tuy cười, trên mặt lại có vài phần mệt mỏi.
Triệu Hữu Ngô lên tiếng nói: "Nhi thần sẽ nhớ kỹ lời của mẫu hậu, con không quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi nữa."
Hoàng thái hậu không giữ lại.
Triệu Thừa Dục bị phế, bà không thể ngăn cản, trong lòng luôn có mấy phần buồn bã, cho nên thật sự không lên nổi bao nhiêu tinh thần, đứng dậy đi vào phòng trong.
Mấy người ra khỏi cung Cảnh Nhân, Phùng Liên Dung cười nhìn Trương thị: "Nếu đã tới, không bằng đến cung Khôn Ninh ngồi một lát?"
Trương thị bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ tới bả vai Triệu Hữu Ngô, mặt mày tinh xảo, lúc cười trên má có hai lúm đồng tiền, mười phần tươi ngọt. Phùng Liên Dung thầm nghĩ, khó trách Triệu Hữu Ngô muốn cướp đến, quả nhiên là một tiểu mĩ nhân làm người thương.
Trương thị có chút câu thúc, nhìn Triệu Hữu Ngô.
Triệu Hữu Ngô cười nói: "Nương nương đã mời, nàng liền đi đi."
Trương thị thế này mới gật đầu: "Chỉ sợ quấy rầy nương nương."
Thật là người khôn khéo, Phùng Liên Dung nói: "Ngươi đã gả cho Tứ đệ, chúng ta chính là người một nhà, giống gia đình bình thường thăm người thân vậy, ngươi không cần câu nệ, Tam tẩu ngươi cũng thường đến đây, về sau các ngươi có thể cùng nhau."
Kim thị so với Trương thị, tính tình sang sảng hơn chút, có điều Trương thị vừa xuất giá, có chút thẹn thùng cũng là lẽ thường.
Thật ra các nữ nhân tụ tập, chỉ cần không phải không hợp, rất nhanh là có thể quen thuộc.
Trương thị lại gật đầu.
Triệu Hữu Ngô khích lệ cầm tay nàng.
Triệu Hữu Đường ở bên cạnh xem, trong lòng thầm nghĩ, hắn chọn thê tử quả nhiên có mấy phần giống Phùng Liên Dung, đều là loại hình xinh đẹp chim nhỏ nép vào người, có điều lại như thế nào, vẫn là khác.
Hắn sớm nói rồi, Phùng Liên Dung chỉ có một, hắn nhìn Trương thị, luôn cảm thấy có chỗ nào đó còn kém một chút.
Hẳn là vóc người thấp hơn chút? Làn da cũng không trắng bằng vậy?
Có điều mắc mớ gì đến hắn, Triệu Hữu Đường lười suy nghĩ, nói với Triệu Hữu Ngô: "Trẫm hôm nay khó được rảnh rỗi, ngươi cùng ta đi đánh vài ván cờ đi."
Triệu Hữu Ngô lĩnh mệnh.
Trương thị thì theo Phùng Liên Dung đi cung Khôn Ninh.
Triệu Huy Nghiên nghe nói nàng đến, bế Đông Lang đi qua gặp.
Nàng tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại rất khỏe mạnh, Đông Lang rất thích người tỷ tỷ này, để nàng bế không hề làm khó.
Trương thị sớm đã nghe nói trong cung có một công chúa, lần đầu tiên nhìn thấy cũng kinh ngạc mỹ mạo của nàng.
Phùng Liên Dung nhàn nhã tán gẫu chuyện nhà, Trương thị dần dần liền không còn cảm thấy căng thẳng, nghĩ Hoàng hậu nương nương quả nhiên giống Triệu Hữu Ngô nói, thân thiết hiền lành, hoàn toàn không có cái giá.
Nàng liền cũng coi nàng như tẩu tử đối đãi, hai người trò chuyện với nhau rất vui.
Tới chiều, phu thê son mới cáo từ trở về.
Triệu Hữu Đường hôm đó mới đến cung Khôn Ninh dùng bữa, có điều nhìn ra được tâm trạng hắn vẫn không phải rất tốt, dù là Triệu Huy Nghiên cũng nhìn ra được, không dám làm nũng với phụ thân như ngày thường, quấn quít nói này nói kia, sớm liền mang đệ đệ tránh đến trắc điện, chứ đừng nói là Phùng Liên Dung.
Hai người bên nhau nhiều năm như vậy, nào có thể không biết.
Nhưng Phùng Liên Dung hiện thời dù sao cũng là thê tử của hắn, có nhiều lời vẫn là dám nói.
Thấy Triệu Hữu Đường nằm nghiêng trên giường la hán đọc sách, nàng lệnh tất cả cung nhân lui hết ra, cũng thoát giày trèo lên giường.
Triệu Hữu Đường nhìn nàng một cái, chỉ thấy trên người nàng mặc chiếc áo lót màu xanh thêu hoa thạch lựu hồng nhạt, nổi bật lên da thịt như ngọc, như ánh trăng bên ngoài, có ánh sáng trong suốt.
Hắn ngạc nhiên nói: "Nàng đây là dùng phấn gì vậy?"
"Loại mới, hình như bên trong có chút trân châu." Phùng Liên Dung thấy hắn nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười, "Hoàng thượng thích à?"
"Rất đẹp." Hắn duỗi tay sờ mặt nàng, bóng loáng phấn nộn, "Không sai, không nhơm nhớp như mấy cái khác, thích hợp với nàng."
"Vậy bảo bọn họ làm thêm mấy hộp nữa." Nàng nghiêng người qua, rất tự nhiên dựa vào cánh tay hắn, nhìn sách trong tay hắn, cười nói, "Hoàng thượng lại đang xem tiếu lâm kế?"
Trong sách này đều là mấy mẩu truyện ngắn, có cái buồn cười, có cái không buồn cười lắm, nếu đặt vào trước kia, Triệu Hữu Đường nhất định sẽ không xem, nhưng bây giờ hắn xem một hồi, cũng không thấy có dáng vẻ gì là vui vẻ.
Triệu Hữu Đường quăng sách: "Chẳng có gì thú vị."
Xem cái này còn không thú vị bằng ôm nàng, hắn duỗi tay liền ôm nàng qua.
Phùng Liên Dung thấy hắn đây là không có chỗ giải sầu, ôn nhu nói: "Hoàng thượng phế Thái tử cũng không nói cho thiếp thân biết, thậm chí còn không đến cung Khôn Ninh."
Triệu Hữu Đường tay hơi dừng, thản nhiên nói: "Nàng cuối cùng vẫn biết rồi đấy."
"Thiên hạ này có ai mà không biết, chỉ là nếu Hoàng thượng đã hạ quyết định, vì sao lại buồn bực không vui?" Nàng ngẩng đầu nhìn Triệu Hữu Đường.
Triệu Hữu Đường nói: "Trẫm sao lại không vui?"
"Mặt mũi cau thành như vậy còn gọi là vui?" Nàng giơ tay chọc chọ mặt hắn, "Xem, một chút tươi cười cũng không có, hôm nay ngay cả Huy Nghiên cũng bị Hoàng thượng làm sợ tới mức không dám nói lời nào."
Triệu Hữu Đường im lặng.
"Thiếp thân hiểu Thừa Dục, trên mặt hắn tuy rằng không hiện ra, nhưng cũng không phải là tuổi không biết chuyện, sao có thể không khó chịu? Nhưng Hoàng thượng cũng chưa từng đi gặp hắn." Bàn tay nàng đặt lên mu bàn tay Triệu Hữu Đường, "Hoàng thượng nếu đã lo cho hắn, cần gì phải miễn cưỡng bản thân, không biểu lộ ra?"
Triệu Hữu Đường bị nàng nói trúng tâm sự, tuy có chút để ý, nhưng lại cảm thấy trong lòng hơi chút thoải mái.
Triệu Thừa Dục là hắn phế, làm cha, sao lại không thấy áy náy? Nhưng hắn cũng không biết nên xử trí như thế nào, cho nên mấy ngày nay, bất kể là bận hay là rảnh rỗi hắn đều cảm thấy không thoải mái.
Phùng Liên Dung thấy hắn không phủ nhận, nói tiếp: "Thừa Dục có rất nhiều đồ yêu thích, không bằng Hoàng thượng thưởng một ít cho hắn?"
Vết rách giữa hai người này cứ từ từ gắn lại đi.
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng, qua một lát nhìn qua Phùng Liên Dung, vốn định hỏi một câu nhưng cuối cùng vẫn là nuốt trở vào. Sở dĩ hắn không báo cho Phùng Liên Dung biết liền phế Triệu Thừa Dục vẫn là bởi vì theo tính tình của nàng, nàng nhất định sẽ khuyên can.
Việc này đối nàng mà nói, thế nào là đúng, thế nào là sai, nói ra cũng vô cùng mơ hồ.
Hỏi nàng, cũng chỉ bằng thêm phiền não mà thôi.
Chính hắn muốn làm cái gì, tất cả vẫn phải từ chính hắn đến hánh vác.
Nhưng hắn nghe xong lời Phùng Liên Dung nói, ngày hôm sau liền thưởng Triệu Thừa Dục một bộ giấy mực, do hắn thích viết chữ, tính ra đúng sở thích của hắn.
Đây đối Triệu Thừa Dục mà nói, cũng là một chút an ủi.
Quá mấy ngày, Triệu Thừa Dục lại thưởng hắn một con bảo mã, một bộ cung tên.
Trong vòng một tháng, lục tục thưởng nhiều lần.
Triệu Thừa Dục trước đó chưa từng nghĩ gì cũng biết đây là ý phụ hoàng hắn, phụ hoàng hắn đây là đang biểu đạt xin lỗi vì phế đi vị Thái tử của hắn.
Nhưng vô luận như thế nào, hắn dù sao cũng là phụ thân của mình, lại là đương kim thiên tử, muốn trách chỉ có thể trách chính hắn không đủ không chịu thua kém, không làm phụ hoàng hài lòng.
Nhìn đứa con đang đứng bên dưới, sắc mặt Triệu Hữu Đường cũng nhu hòa, khẽ mỉm cười nói: "Lý đại nhân nói ngươi lại nghe giảng, Trẫm thấy ngươi không cần miễn cưỡng, không bằng lại nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa."
Triệu Thừa Dục nói: "Nhi thần nhàn rỗi quá ngược lại không tốt." Hắn hơi ngừng, "Đồ phụ hoàng ban thưởng nhi thần đều rất thích, đa tạ phụ hoàng."
"Thích là được rồi." Triệu Hữu Đường nói: "Thừa Dục, bất kể như thế nào ngươi đều là con Trẫm, nếu có mong muốn gì khác, cứ nói với Trẫm."
Triệu Thừa Dục nghe vậy, do dự nói: "Phụ hoàng, nhi thần có một yêu cầu quá đáng."
"Ngươi nói."
"Nhi thần muốn đi chung quanh một lần, như Tam thúc vậy, xin phụ hoàng chấp thuận."
Triệu Hữu Đường ngẩn ra, chỉ cho là Triệu Thừa Dục muốn rời khỏi nơi thương tâm, càng thêm thấy áy náy, theo đó sắc mặt tối thêm mấy phần. Nhưng hắn đã muốn đi, giải sầu chưa chắc không phải là không tốt.
Triệu Thừa Dục vội nói: "Phụ hoàng, nhi thần không vì gì khác chỉ là muốn mở rộng tầm mắt, tương lai tự nhiên sẽ trở lại."
Con ngươi hắn tràn đầy sáng sủa, không còn tối tăm.
Tuy rằng hắn đã không phải Thái tử, nhưng hắn cũng tháo xuống gánh nặng đó, dựa theo Triệu Hữu Đường biểu hiện, đúng như mẫu thân nói, phụ hoàng vẫn quan tâm hắn, một khi đã như vậy hắn cần gì phải tiếp tục hối hận?
Đi qua dù sao cũng là quá khứ, hắn hẳn là nên lần nữa bắt đầu.
"Có điều, nhi thần còn có một thỉnh cầu." Triệu Thừa Dục có chút lo sợ bất an nói: "Nếu có thể, hi vọng phụ hoàng có thể đối tiên cô phóng khoáng hơn chút."
Phương Yên đã có giác ngộ, Triệu Hữu Đường nghĩ nghĩ liền đồng ý, hỏi: "Ngươi muốn khi nào khởi hành?"
"Trong hai ngày này."
Triệu Hữu Đường gật đầu: "Ra ngoài phải gia tăng chú ý, tuy rằng Trẫm đồng ý, nhưng hàng năm vẫn phải trở về mấy lần, không thể một lần cũng không trở về."
Triệu Thừa Dục nói được.
Triệu Hữu Đường đề nghị nói: "Không bằng đi Sơn Đông trước, năm đó Trẫm đi Sơn Đông, đối nơi đó ấn tượng không sai, hiện nay Tri phủ Sơn Đông Lục đại nhân làm người chính trực, tâm hệ sân sinh, ngươi tuy là du lịch, cũng có thể học thêm một số thứ."
Triệu Thừa Dục cười nói: "Vậy nhi thần sẽ đi Sơn Đông."
Hai cha con nói chuyện một hồi lâu.
Nghe nói Triệu Thừa Dục muốn đi, hai huynh đệ đều đến xem, Triệu Thừa Diễn hâm mộ nói: "Ta cũng muốn đi, hay là ta đi cầu xin phụ hoàng, chúng ta cùng đi?"
Triệu Thừa Dục nhìn Triệu Thừa Diễn một cái, nói đến Đại ca này của hắn, hắn từ trước tới nay đều chưa từng coi hắn là đối thủ cạnh tranh, nghe xong lời này cũng có chút buồn cười.
"Ngươi dù có đi cầu phụ hoàng, phụ hoàng cũng sẽ không đồng ý."
Triệu Thừa Diễn vò đầu: "Vì sao?"
"Không vì sao, ngươi thử xem liền biết."
Triệu Thừa Diễn càng thêm không hiểu, hỏi Triệu Thừa Mô: "Đệ biết không?"
Triệu Thừa Mô nói: "Ta biết, do huynh không thông minh như Nhị ca, cho nên phải ở lại nghe giảng, nghe hết rồi phụ hoàng mới có thể thả huynh đi ra ngoài."
Triệu Thừa Diễn tức giận đến muốn đánh hắn, hắn lắc mình tránh thoát, một bên cười nói: "Nói đùa thôi, chỉ Đại ca huynh là con trưởng, hẳn là phải ở lại trong cung."
Ý nghĩa của con trưởng bất kể là ở hoàng thất, vẫn là nhà bình thường đều quan trọng như nhau.
Triệu Thừa Diễn tiếc nuối: "Đáng tiếc, ta ngược lại thật rất muốn đi Tuy Dương, đi xem Tam thúc." Hắn nói rồi con ngươi sáng lên: "Nhị đệ, ngươi cũng có thể đi Tuy Dương, nghe nói phong cảnh nơi đó đẹp lắm, khắp nơi là non xanh nước biếc."
Triệu Thừa Dục gật đầu: "Ta sẽ đi."
Triệu Thừa Mô đưa cho Triệu Thừa Dục một hộp mực Huy Châu.
Mực Huy Châu chính là tinh phẩm hiếm có, vì năm đó được Trình đại sư được xưng là yêu mực chế tạo, mười phần khó tìm, Triệu Thừa Dục kinh ngạc nói: "Ngươi đúng là bỏ được?"
"Ta vẫn còn một hộp, không có gì không bỏ được." Triệu Thừa Mô khẽ mỉm cười nói: "Hi vọng ngươi dùng nghiên mực này viết nhiều thư trở về, đừng làm chúng ta lo lắng."
Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Triệu Thừa Dục cầm mực Huy Châu: "Được, ta sẽ thường dùng, ngươi ở trong cung phải chăm chỉ nghe giảng bài, có câu nói là đọc vạn quyển sách không baằng đi vạn dặm đường."
Tương lai, Triệu Thừa Mô kiến thức chưa chắc đã rộng lớn bằng mình, hai người bọn họ, dù lúc này hắn không phải Thái tử, nhưng vẫn còn phân chia cao thấp.
Trong cung này, chỉ có Triệu Thừa Mô mới là đối thủ của hắn.
Triệu Thừa Mô cười nói: "Xin Nhị ca yên tâm, ta tất sẽ không buông lỏng."
Hắn cũng nhìn Triệu Thừa Dục.
Mấy năm nay hắn trưởng thành sớm, tự nhiên sớm đã rõ quan hệ giữa hắn và Triệu Thừa Dục, không phải là không tin Nhị ca này, mà năm đó mẫu thân quỳ gối trước mặt Phương Yên, một màn đó hắn sẽ không bao giờ quên.
Tuy rằng khi đó tuổi nhỏ, nhưng bây giờ hắn đã rõ ràng, hắn cùng Triệu Thừa Dục mãi mãi cũng sẽ không trở thành người nhà thật tình đối đãi, đã không tin, đã hoài nghi, như vậy cũng chỉ có thể tiêu trừ sự hoài nghi này.
Nhưng giờ khắc này, hắn cũng không có bao nhiêu vui mừng, dù sao đó cũng là thiếu niên cùng nhau lớn lên.
Chính là vận mệnh, làm bọn hắn không thể trở thành huynh đệ thân mật.
Triệu Thừa Dục rất nhanh liền rời đi Kinh thành, quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy trong lòng lại có chút bàng hoàng.
Rời khỏi, coi như hoàng cung này đã không có liên quan gì tới mình, nhưng là, có lẽ ngày nào trở về, liền lại cùng mình không thoát được liên quan.
Ai biết được, thuận theo tự nhiên đi.
Triệu Thừa Diễn, Triệu Thừa Mô tiễn bước hắn, cùng Triệu Huy Nghiên cùng nhau trở về.
Triệu Huy Nghiên suy cho cùng vẫn là tiểu cô nương, đột nhiên nhíu mày nói: "Nhị ca bị phế, trong cung liền không có Thái tử, ngược lại không biết khi nào phụ hoàng sẽ lại lập thêm một người nữa."
Nàng nhìn Đại ca, lại nhìn Tam ca, nghĩ rằng, sẽ lập người nào đây?
Hai huynh đệ đi song song đều cùng dừng lại bước chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.