Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 110:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc từ lần đầu tiên nhìn thấy Giản Vân Tu đã hận không thể đem những thứ tốt nhất trên đời này đều dâng lên trước mặt y.

Mà muốn như vậy thì phải có tiền.

Ngôn Cảnh Tắc theo bản năng tìm kiếm ký ức còn lưu lại của nguyên chủ — nguyên chủ vào hai năm sau chết, theo lý mấy năm nay cổ phiếu nào kiếm lời chỗ nào thua lỗ, nguyên chủ hẳn nên biết. Còn có nguyên chủ công ty làm sao bị đánh sập, nguyên chủ cũng nên biết. Nhưng ký ức nguyên chủ hai năm sau này rất mơ hồ.

Hắn biết lúc hai năm sau phát sinh chuyện gì, những chuyện có quan hệ với Giản Vân Tu cũng phá lệ rõ ràng, nhưng những chi tiết khác rất mơ hồ, hắn căn bản không có biện pháp dựa vào những ký ức đó để kiếm tiền.

Hắn sợ chỉ có thể làm đến nơi đến chốn, cố gắng chèo chống công ty.

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn làm việc đến hai giờ chiều mới bảo Chu bí thư đem cơm trưa của hắn lại đây. Kết quả, hắn đang ăn cơm thì Thái Hằng, cũng chính là người vẫn luôn khuyên hắn từ bỏ Giản Vân Tu, cùng sống với Đổng Thanh Lâm cho tốt, tức lão Thái tới tìm hắn.

Nguyên chủ và lão Thái này quan hệ khá tốt… Ngôn Cảnh Tắc bảo Chu bí thư để anh ta tiến vào.

“Ngôn Cảnh Tắc!” Lão Thái sau khi tiến vào, đặt mông ngồi đối diện Ngôn Cảnh Tắc: “Ông giỏi lắm nha, điện thoại tôi không bắt, tin nhắn tôi không trả lời… Có Giản Vân Tu kia rồi cả bạn bè cũng từ bỏ hả?” lão Thái vừa nói chuyện vừa đem điện thoại đập cái cốp lên bàn làm việc của Ngôn Cảnh Tắc.

Bàn làm việc của Ngôn Cảnh Tắc rất lớn, cũng rất chắc chắn, chỉ động tĩnh nhỏ như vậy, ly nước trên bàn cũng không sóng sánh.

Ngôn Cảnh Tắc thần thái tự nhiên mà ăn một mồm to cơm.

“Ngôn Cảnh Tắc!” Lão Thái lại vỗ một chút.

“Điện thoại ông mà hỏng tôi không đền đâu đấy.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lão Thái: “……”

“Lão Thái, tôi không rõ, sao ông lại khuyên tôi và Đổng Thanh Lâm ở bên nhau? Ông thích cậu ta như vậy? Nếu ông thích cậu ta có thể theo đuổi, tôi vô cùng ủng hộ!” Ngôn Cảnh Tắc bất đắc dĩ nói, người này vẫn luôn khuyên hắn cùng Đổng Thanh Lâm ở bên nhau……

“Ngôn Cảnh Tắc ông điên rồi, người đàn ông của ông cũng kêu tôi theo đuổi!”

“Cậu ta là người đàn ông của tôi bao giờ? Giản Vân Tu mới phải.”

“Ngôn Cảnh Tắc ông thật sự điên rồi! Giản Vân Tu là cái thá gì, làm ông đào tim đào phổi……” Lão Thái nói nói đến một nửa, liền không nói nữa —— sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc thật sự quá khó coi.

Ngôn Cảnh Tắc giương mắt liếc nhìn lão Thái một cái, âm thanh lạnh lùng: “Nếu ông còn nói nữa, về sau ông chính là kẻ thù của tôi.”

“Ngôn Cảnh Tắc ông……” Lão Thái không còn lời nào mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, từ trong điện thoại mình lấy ra ảnh chụp: “Ngôn Cảnh Tắc ông nhìn nè, nhìn mấy ảnh này đi! Tối qua lại mới được đăng lên đấy!”

“Tôi biết, chính tôi bảo người ta xóa.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Kia không phải Giản Vân Tu.”

“Đây không phải Giản Vân Tu thì là ai?” Lão Thái nói.

“Làm sao tôi biết hắn là ai?” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nói không chừng là Đổng Thanh Lâm.”

“Ngôn Cảnh Tắc, không nghĩ tới ông là cái dạng người này, Đổng Thanh Lâm tốt xấu cũng theo ông hai năm, ông vậy mà nói cậu ta như vậy?” Lão Thái nói.

“Lão Thái có phải ông nghĩ sai rồi hay không? Tôi cho tới bây giờ chưa hề chạm qua Đổng Thanh Lâm.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lão Thái sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc đem cơm trưa đẩy sang một bên: “Lúc trước tôi chính là nhìn cậu ta giống Giản Vân Tu, lại rơi vào đường cùng, thuận tay giúp đỡ cậu ta, bảo cậu ta giả làm Giản Vân Tu dỗ tôi vui. Khi đó mẹ cậu ta không có tiền chữa bệnh, tôi đương trường liền ra ba mươi vạn, sau đó mỗi tháng cho cậu ta mười vạn tiền lương cố định, còn thường thưởng thêm một chút, mấy năm nay tôi tiêu tiền trên người cậu ta không 500 vạn cũng hơn 400 vạn, tôi cũng chẳng nợ gì cậu ta.”

“Gì?” Lão Thái sửng sốt.

“Cho dù cậu ta thích tôi, nhưng tôi cũng không có khả năng ai thích tôi tôi cũng phải thích lại chứ?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Ông nói thật sao? Cậu ta cầm nhiều tiền của ông như vậy?” Lão Thái bình tĩnh lại.



“Tôi lừa ông làm gì?” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cho dù ngày nào đó tôi không thích Giản Vân Tu… Đương nhiên chuyện đó cũng không có khả năng, tôi cũng không cần thiết phải nói chuyện yêu đương với một người hướng về tiền của tôi mà tới, đúng không?”

Ngôn Cảnh Tắc đêm qua không kéo đen người này là bởi vì hắn phát hiện bạn bè mình có rất nhiều người ấn tượng với Đổng Thanh Lâm tốt hơn ấn tượng với Giản Vân Tu.

Đổng Thanh Lâm trước khi thái độ đột biến, đối với nguyên chủ ngàn y trăm thuận, hơn nữa hắn ta còn là sinh viên trường nghệ thuật, dương cầm linh tinh vài dạng tài năng khác nữa, tuy nói các mặt so ra kém Giản Vân Tu nhưng nguyên chủ theo đuổi Giản Vân Tu, không phải vẫn luôn không có kết quả sao?

So với tiêu tiền phí sức trên người Giản Vân Tu, bọn họ cảm thấy nguyên chủ và Đổng Thanh Lâm bên nhau càng tốt hơn.

Đương nhiên bọn họ có ý nghĩ như vậy có một phần lý do vì nguyên chủ không nói qua với người ta hắn và Đổng Thanh Lâm là giao dịch tiền bạc, Đổng Thanh Lâm cũng không tự mình nói.

Đổng Thanh Lâm rốt cuộc là học nghệ thuật, khí chất không tồi, nguyên chủ cho hắn ta tiền cũng không ít, hơn nữa lúc nguyên chủ dẫn hắn ta đi ra ngoài cũng chưa nói đây là người mình bao dưỡng, người bên ngoài cũng cảm thấy Đổng Thanh Lâm cũng là người gia cảnh không tồi.

Nhưng hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy chuyện này vẫn phải làm sáng tỏ, mà sáng tỏ này nên bắt đầu từ miệng lão Thái là tốt nhất. Chỉ cần làm sáng tỏ một người này, những người khác cũng sẽ rõ ràng thôi.

Lão Thái còn có điểm chưa phục hồi tinh thần lại: “Tôi thấy Đổng Thanh Lâm mỗi ngày nấu cơm cho ông, đối với ông khăng khăng một mực……”

“Tôi thiếu người nấu cơm sao? Đầu bếp nhà tôi lấy tiền lương không cao như cậu ta, nhưng nấu ăn lại ngon hơn cậu ta nhiều.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lão Thái không còn lời gì để nói: “Chuyện này là tôi không biết rõ ràng tình huống… Nhưng những hình ảnh đó của Giản Vân Tu…”

“Người trên ảnh tuyệt đối không phải Giản Vân Tu, em ấy là con trai Giản Khải Sơn, nào cần phải làm loại chuyện này?” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Cậu ây thật là con Giản Khải Sơn à?” Lão Thái hỏi: “Giản Khải Sơn không phải vẫn luôn không nhận sao?”

“Thật. Chỉ là em ấy thích đàn ông, cãi nhau với người nhà.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cho nên, sao em ấy có thể ở cùng phụ nữ được?”

“Ông xác định ông không tính sai chứ? Tôi nghe người ta nói em ấy đặc biệt nịnh bợ người khác…”

“Nghe ai nói?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Biểu tình Lão Thái trở nên ngưng trọng, anh ta đột nhiên nghĩ đến, là nghe Đổng Thanh Lâm nói: “Còn ở Thiên Thượng Nhân Gian……”

“Có người lừa em ấy đến nơi đó, em ấy muốn đi tìm tôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Chuyện này hắn tối hôm qua mới biết đến, sau khi biết còn khó chịu một trận.

“Gì?” Lão Thái lại ngốc.

Ngôn Cảnh Tắc quyết định nói cho anh ta câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ.

Hắn không hy vọng bất luận kẻ nào hiểu lầm Giản Vân Tu.

“Kỳ thật tôi và Giản Vân Tu là bạn học sơ trung, lúc ấy quan hệ của chúng tôi rất tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Trước đó ông chưa từng nói qua!”

“Bởi vì tôi ngại nói.” Ngôn Cảnh Tắc thở dài: “Trước kia lúc tôi học cao trung, vừa đen vừa béo, thật xấu, ở trường còn bị bắt nạt… Trước đó không phải ông nói kỳ quái sao nhà tôi không có hình chụp lúc nhỏ sao? Bởi vì đó là lịch sử đen tối của tôi, nên bị tôi đốt hết rồi…”

Ngôn Cảnh Tắc đem việc mình trong trường học bị khi dễ, Giản Vân Tu giúp hắn, tất cả đều nói ra, trường học nào cũng nói rõ ràng minh bạch: “Tôi vì sao lại chán ghét đám người Chương Hải Tân kia? Bởi vì bọn họ chính là người lúc trước bắt nạt tôi, bất quá có lẽ họ không biết nhóc mập mạp trước đó bọn họ bắt nạt là tôi thôi.”

“Nếu ông với Giản Vân Tu sơ trung đã biết nhau, làm gì lăn lộn lâu như vậy mà không ở cùng nhau?”

“Sau đó tôi chuyển trường, đổi tên, em ấy xuất ngoại…… Em ấy xuất sắc như vậy, giống như là thiên sứ ấy, tôi cảm thấy tôi không xứng với em, hơn nữa tôi trong lúc vô ý biết được em ấy có thích một người, càng không dám đi gặp em ấy…… Hôm qua tôi mới biết, người em ấy thích kỳ thật là tôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lão Thái: “……” anh ta kỳ thật cảm thấy chuyện xưa này có hơi buồn nôn có hơi cẩu huyết có hơi xạo.

Bất quá Ngôn Cảnh Tắc xác thật thích Giản Vân Tu rất nhiều năm rồi…… Giản Vân Tu thì sao? Y thật sự thích Ngôn Cảnh Tắc?

“Tóm lại, không có Giản Vân Tu liền không có tôi hiện tại, đời này, tôi cũng chỉ biết yêu một mình em ấy.”

“Tôi có thể gặp Giản Vân Tu không?” Lão Thái hỏi.



“Không thể.” Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự.

Tuy Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự cự tuyệt lão Thái, nhưng lão Thái vẫn mặt dày mày dạn mà đi theo Ngôn Cảnh Tắc trở về nhà.

Tới nhà, Ngôn Cảnh Tắc có điểm không tình nguyện mà mở cửa ra, liền nghe được giọng nói vui mừng của Giản Vân Tu: “Ngôn Cảnh Tắc, anh đã về rồi!”

“Anh về rồi đây.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, sau đó liền muốn đuổi lão Thái đi.

Nhưng lão Thái đã vào được, thấy được Giản Vân Tu mặc tạp dề, mang một cái mũ trùm tắm, trên tay còn bưng một mâm đồ ăn.

Giản Vân Tu ăn mặc có điểm chẳng ra cái gì cả, nhưng sao lại…… đáng yêu như vậy!

Giản Vân Tu đáng yêu như vậy, mắc gì phải cho người ta nhìn?!

Ngôn Cảnh Tắc nhìn lão Thái không vừa mắt.

Không hề nghi ngờ, lão Thái cũng bị chấn kinh rồi —— đây là Giản Vân Tu?

Bởi vì có quan hệ với Ngôn Cảnh Tắc, anh ta chuyên môn tìm người hiểu biết qua Giản Vân Tu, người khác đều nói với anh, Giản Vân Tu tâm cao khí ngạo, không dễ ở chung.

Anh ta cảm thấy người như vậy, đừng nói làm bạn lữ, làm bạn bè ở chung cũng cảm thấy mệt ấy chứ, tự nhiên là không thích, nhưng hiện tại…… Tiểu khả ái mềm mại moe này là ai?

“Giản Vân Tu, tôi đã sớm nghe Ngôn Cảnh Tắc nói về cậu, hiện tại rốt cuộc gặp được…… Xin chào!” Lão Thái vươn một bàn tay.

Giản Vân Tu hơi trốn về phía sau Ngôn Cảnh Tắc, cúi đầu: “Xin chào.” Y không muốn bắt tay với người khác, cũng không biết ở chung với người như vậy ra sao, đặc biệt không được tự nhiên.

Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp đè tay lão Thái xuống, nhìn về phía Giản Vân Tu: “Vân Tu, em đang nấu ăn?”

“Tùy tiện làm một chút.” Giản Vân Tu nói, hôm nay sau khi y ăn qua bữa sáng, linh cảm bùng nổ, chưa đầy hai giờ viết xong ca khúc mình nghĩ ra, sau đó liền bắt đầu làm vệ sinh, cuối cùng lại bắt đầu nấu cơm……

Y cơ hồ không ăn đồ người khác nấu, toàn tự mình làm, trù nghệ cũng không tồi.

“Em tiếp tục đi làm đi, anh cùng lão Thái nói chuyện.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Giản Vân Tu như được đại xá, chạy tới phòng bếp.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này mới nhìn về phía lão Thái: “Ông gặp qua người rồi, cần phải đi đi.”

Lão Thái không chịu đi: “Đừng mà! để tôi ở lại ăn bữa cơm đi!”

“Ngôn thiếu, Vân Tu làm không ít đồ ăn, để bạn anh ở lại đi.” Vu Diệp nói, Ngôn Cảnh Tắc muốn người ta đi, hơn phân nửa là vì Giản Vân Tu…… Nhưng như vậy Giản Vân Tu sẽ tự trách.

Lão Thái rốt cuộc vẫn được ở lại.

Giản Vân Tu hôm nay tâm tình tốt, xác thật làm không ít đồ ăn, mà Ngôn Cảnh Tắc vừa lên bàn, mỗi món đều gắp một đũa lớn, cầm đĩa to đặt trước mặt Giản Vân Tu: “Em ăn nhiều một chút.”

Đồ ăn người khác động qua, Giản Vân Tu khẳng định không thích ăn.

“Cảnh Tắc, anh thật tốt.” Giản Vân Tu cười tủm tỉm mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, ngoan ngoãn ăn đĩa ăn trước mặt mình.

Y không chủ động nói chuyện với lão Thái, bất quá lão Thái nói chuyện phiếm với y, y thật ra lại trả lời.

Lão Thái cùng y hàn huyên không ít, càng tám càng kinh ngạc.

Anh ta biết có vài nghệ thuật gia trầm mê nghệ thuật, tuổi tâm lý sẽ tương đối nhỏ, cũng sẽ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng thật đúng là không gặp được qua…… Không nghĩ tới hôm nay thế mà gặp!

Giản Vân Tu rõ ràng không giỏi giao tế với người khác, hơn nữa rất nhiều thứ cũng không hiểu, nhìn y chỉ ăn cái đĩa trước đó Ngôn Cảnh Tắc gắp cho y, nói chuyện với anh ta cũng không dám nói, sao anh ta lại cảm thấy… Ngôn Cảnh Tắc đang dụ dỗ anh bạn nhỏ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook