Chương 11:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Lúc Ngôn Cảnh Tắc an bài tốt cho mọi người Ngôn gia, cũng không quên xử lý tốt việc học của Tưởng Bình Tu.
Hôm nay ngày mười bốn tháng giêng, hắn rời quê.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc trở lại chỗ mình sống ở thành phố, đã là mười lăm tháng giêng, vừa đúng Tết Nguyên Tiêu, cũng là ngày cuối Tưởng Bình Tu đi làm.
Nghĩ nghĩ, trên người còn dư chưa đến 200 đồng, hắn tìm một nhà hàng đóng gói hai phần bánh trôi, sau đó đi về phía tiệm chỗ Tưởng Bình Tu làm việc.
Tưởng Bình Tu đang rửa xe cho người ta, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Ngôn Cảnh Tắc.
Tim cậu thật nhanh nhảy lên.
Tưởng Bình Tu làm việc ở tiệm rửa xe đến mười lăm tháng giêng thì không tiếp tục làm nữa, mà là mỗi ngày ở nhà, mỗi ngày giống như bọn Ngôn đại muội cầm một cái tablet Ngôn Cảnh Tắc cho, học online.
Lớp sơ trung online Ngôn Cảnh Tắc mua hai phần, cùng Ngôn đại muội xem với nhau, còn thêm hai người làm bạn tốt của nhau, gặp vấn đề không hiểu thì cùng nhau nghiên cứu.
Nếu vẫn không hiểu nữa thì viết xuống, chờ hắn từ từ giảng.
Nguyên chủ mới vừa lên năm nhất, kiến thức sơ trung cũng đều chưa quên.
Bất kể là Tưởng Bình Tu hay Ngôn đại muội, học tập đều vô cùng nghiêm túc.
Ngôn Cảnh Tắc mua khóa học online đều là các video học rất bình thường, không phải dạng lão sư tương tác trực tiếp với học sinh mà chỉ xem lại video thôi, nhưng bọn cậu vẫn học được kiến thức, học vô cùng nghiêm túc.
Tưởng Bình Tu còn mua quyển vở to cỡ A4, mỗi lần nghe giảng đều ghi chép lại.
Còn Ngôn Cảnh Tắc ngoài đi học ra chính là làm các loại việc làm thêm.
Bọn Ngôn đại muội chi tiêu không lớn, lương thực rau dưa đều là từ trong nhà đem ra, mỗi tháng đóng tiền nhà, mua thịt ăn, lại mua thêm các loại dụng cụ học tập, một tháng chi một ngàn đồng là đủ rồi. Đương nhiên hắn sẽ cấp nhiều hơn, mỗi lần đưa hai ngàn, để bọn họ ăn uống đừng tiết kiệm quá– ba đứa nhỏ cũng phải ăn thịt.
Bọn họ ở bên này cũng không tiêu quá nhiều tiền, cơm không cần phải làm, toàn mua ở nhà ăn của đại học A, mua cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Nửa năm sau, trên tay Ngôn Cảnh Tắc có mấy vạn tiền tiết kiệm.
Cũng vào lúc này, Ngôn Cảnh Tắc nghỉ việc dạy thêm ở lớp phụ đạo, công việc trên mạng cũng bắt đầu chọn lọc, bắt đầu quy hoạch cho tương lai của mình.
Đương nhiên hắn cũng không quên an bài trường học cho Tưởng Bình Tu.
Do không có quan hệ cũng không có nhiều tiền, chuyện này xử lý cũng không dễ. Ngôn Cảnh Tắc vốn dĩ muốn tìm một trường học cho Tưởng Bình Tu ở thành phố lớn, nhưng vẫn không tìm được nơi thích hợp, sau đó lại phát hiện Tưởng Bình Tu lên mạng học hành rất nghiêm túc, học được còn không tệ, hắn dứt khoát về quê, tiêu tiền đưa học tịch của Tưởng Bình Tu cho học trường bình thường ở huyện.
Trường cao trung này học sinh mỗi năm tốt nghiệp, thi đậu đại học chính quy đếm được trên đầu ngón tay, có rất nhiều người thi đại học xong đều học trung cấp nghề hoặc dứt khoát không học nữa. Tuy rằng Tưởng Bình Tu trước đó thành tích cũng không ra gì, nhưng họ cũng đồng ý nhận cậu vào học.
Đương nhiên Tưởng Bình Tu sẽ không chú tâm vào trường kia hoàn toàn, Ngôn Cảnh Tắc dự định cho cậu học online ở nhà, đăng ký thêm cho cậu mấy lớp gì đó.
Tự học là một việc yêu cầu ý chí rất cao, nhung Tưởng Bình Tu hoàn thành vô cùng tốt.
Cậu trước kia ăn qua nhiều khổ cực, thế nên mỗi ngày ở nhà đều không ngừng học tập mười mấy tiếng mỗi ngày như vậy, đối với cậu mà nói không tính là khổ.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc lên năm hai, Tưởng Bình Tu đã bổ sung xong chương trình sơ trung không sai biệt lắm, chính thức học qua chương trình cao trung.
Cậu cũng thành học sinh cao trung học khá nhất quê, đương nhiên bình thường cậu không đi học ở trường cao trung kia, cuối kỳ mới đi đến thi.
Ngoài việc học có tiến bộ nhảy vọt, nửa năm qua đi, bộ dáng Tưởng Bình Tu cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày đều sẽ lấy mấy món ăn mặn từ nhà ăn của trường về, trong nhà làm thêm ít rau dưa, lúc sau đã đủ dinh dưỡng, vóc dáng Tưởng Bình Tu bắt đầu cao thêm.
Này vẫn chưa tính, không ở bên ngoài giãi nắng dầm sương, cậu còn trở nên trắng đẹp.
Hôm nay là ngày đại học khai giảng, Ngôn Cảnh Tắc sáng sớm liền ra cửa, Tưởng Bình Tu chờ Ngôn Cảnh Tắc đi rồi mới cầm tablet, học phiên âm tiếng anh.
Lúc cậu đang học, Tưởng nãi nãi lại đây.
“Nãi nãi, có việc gì ạ?” Tưởng Bình Tu buông tablet xuống.
Tưởng nãi nãi nói: “Bình Tu, con thật muốn đi học sao?”
Tưởng Bình Tu gật gật đầu.
Trên mặt Tưởng nãi nãi tràn đầy rối rắm: “Nhưng mà…”
Tưởng Bình Tu hỏi: “Nãi nãi, làm sao vậy?”
Tưởng nãi nãi nói: “Con vẫn luôn không đi làm, chúng ta không thể nào cứ ăn nhờ ở đậu nhà người ta…”
Tưởng nãi nãi gần đây cực kì rối rắm.
Bà đời này cũng chỉ có bị người ta khi dễ chứ chưa từng chiếm qua tiện nghi của ai, cũng không có thói quen chiếm tiện nghi người khác, nhưng nửa năm qua… Cháu bà nửa năm nay không đi làm, dựa vào tiền Ngôn Cảnh Tắc nuôi!
Kỳ thật ngay từ đầu lúc Tưởng Bình Tu không đi làm, bà cũng không biết Tưởng Bình Tu là không có công việc, còn tưởng rằng cháu mình cũng như Ngôn Cảnh Tắc, muốn ở trên mạng kiếm tiền này nọ.
Bà chữ cũng không biết, nghe Tưởng Bình Tu cứ nhắc gì mà tiếng Anh Toán học, cảm thấy như đang nghe thiên thư, chỉ biết thật cẩn thận không đi quấy rầy chứ hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Thẳng đến gần đây, bà mới biết cháu mình cứ ở nhà, vậy mà không phải vì kiếm tiền, mà là để học!
Cháu bà không kiếm tiền mà muốn đi học, bọn họ ăn ở, dùng tiền không phải toàn bộ dựa vào Ngôn Cảnh Tắc sao?
Bọn họ cùng Ngôn Cảnh Tắc không thân không thích, sao có thể dựa vào Ngôn Cảnh Tắc nuôi?
“Ôi! Trước đây ta nghĩ, nếu ăn cơm là tiền của Tiểu Ngôn thì tốt xấu gì phòng cũng là con thuê, hiện giờ con không đi làm, học cao trung còn phải mất ba năm…” Tưởng nãi nãi sầu không chịu nổi.
Tưởng Bình Tu lúc đầu cũng vô cùng bất an.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn bên cạnh cổ vũ cậu.
Càng quan trọng là, cậu muốn làm một người xứng đôi với Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy, còn học rất giỏi ở đại học A, cậu khẳng định cũng không thể quá kém cỏi, nếu tương lai không đậu được đại học A thì cũng muốn học đại học khác.
Kỳ thật lúc ban đầu, Tưởng Bình Tu chưa từng nghĩ tới cùng với Ngôn Cảnh Tắc vĩnh viễn ở bên nhau, cậu nghĩ, nếu Ngôn Cảnh Tắc yêu cầu, cậu liền ở cạnh anh, ngày nào đó anh không cần nữa, cậu sẽ rời đi.
Nhưng hiện giờ, cậu luyến tiếc, cậu không nghĩ đến rời đi nữa.
Cậu muốn cùng với Ngôn Cảnh Tắc bên nhau.
“Nãi nãi, con muốn học đại học.” Tưởng Bình Tu nói.
“Nãi nãi cũng muốn con học đại học… Không thì chúng ta về quê học? Ở đây thuê phòng cũng quá đắt… ” Tưởng nãi nãi hơi rầu: “Trước kia con cho nãi nãi tiền, nãi nãi vẫn luôn giữ lại, có 5000 đồng, ta trở về đi học, vậy cũng đủ dùng rồi?”
“Con không trở về đâu.” Tưởng Bình Tu nói, cậu muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, không muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc tách ra.
“Ai!” Tưởng nãi nãi thở dài, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: “Nhóc Bình, trên tay con có bao nhiêu tiền?”
Tưởng Bình Tu nói: “Con có hơn một vạn.”
Trước đó làm việc ở tiệm rửa xe mỗi tháng cậu đều tích cóp, tiền để cho nãi nãi mình một ít, bên người mình cũng để lại hai ngàn, cuối cùng hai tháng cuối tăng lương lại cầm 8000 tiền lương, cộng lại cũng hơn một vạn.
Vốn dĩ mấy ngày nay, hoặc nhiều hoặc ít cậu cũng tiêu bớt ít tiền, nhưng qua năm mới Ngôn Cảnh Tắc mừng tuổi cậu bao lì xì… Cuối cùng cậu không thiếu tiền, ngược lại còn nhiều hơn.
“Con có nhiều tiền như vậy à?” Tưởng nãi nãi có chút kinh hỉ, lại nói: “Vậy sau này đưa Ngôn Cảnh Tắc một ít tiền đi?”
Tưởng Bình Tu gật gật đầu. Ngôn Cảnh Tắc nửa năm này kiếm tiền cũng rất vất vả, nhưng cậu đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc luôn bảo không cần, chi bằng để nãi nãi đưa anh?
Ngôn Cảnh Tắc chung quy vẫn không thể đem chuyện họ là đối tượng của nhau nói cho nãi nãi, không thể dùng cớ này cự tuyệt tiền của cậu, cũng chỉ có thể lấy tiền.
Nghĩ đến chuyện đối tượng này, mặt Tưởng Bình Tu không tránh khỏi đỏ lên.
Ngôn Cảnh Tắc còn gọi cậu là tức phụ nhi… Cậu thích Ngôn Cảnh Tắc gọi cậu như thế.
Bộ dáng này cứ như họ là người một nhà.
Thời điểm Tưởng Bình Tu nhớ thương Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc cũng vừa khai giảng xong, ở trong trường gặp thê tử sau này của nguyên chủ, cái cô bạch phú mỹ thích đánh gãy chân người khác.
Bạch phú mỹ tên là Lý Duy Duy, so với Ngôn Cảnh Tắc nhỏ hơn một tuổi, vừa mới vào năm nhất.
Bộ dáng nàng cũng không tính là đẹp cỡ nào, nhưng thắng ở chỗ biết trang điểm, quần áo phụ kiện lại tốt, trong lứa tân sinh mới vào cũng được coi là một tiểu mỹ nữ.
Trong cốt truyện nguyên bản, nguyên chủ chính là vào năm hai chú ý tới bạch phú mỹ, nhưng lúc đó bạch phú mỹ không chú ý đến hắn, sau đó thành tích của nguyên chủ càng ngày càng tốt, trổ hết tài năng ở hệ, bạch phú mỹ mới cùng nguyên chủ tiếp xúc.
Nguyên chủ từ năm ba bắt đầu theo đuổi bạch phú mỹ, theo đuổi một năm, rốt cuộc ôm được mỹ nhân về.
Ngôn Cảnh Tắc đối với cô gái này một chút cảm giác cũng không có, đã sớm quyết định kính nhi viễn chi*, hôm nay đến trường gặp Triệu lão sư hỏi chuyện, cũng coi như không thấy.
*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Kết quả, hắn không muốn cùng người ta tiếp xúc, Lý Duy Duy lại ngay lúc hắn đi mà đuổi theo, hướng hắn cười nói: “Học trưởng, anh tên gì thế?”
Ngôn Cảnh Tắc lướt chân như bay trên mặt đất, cưỡi lên xe đạp second-hand của mình, xông ra ngoài như mũi tên rời cung, đem tiểu học muội ném lại phía sau.
Lý Duy Duy: “……”
Hôm nay ngày mười bốn tháng giêng, hắn rời quê.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc trở lại chỗ mình sống ở thành phố, đã là mười lăm tháng giêng, vừa đúng Tết Nguyên Tiêu, cũng là ngày cuối Tưởng Bình Tu đi làm.
Nghĩ nghĩ, trên người còn dư chưa đến 200 đồng, hắn tìm một nhà hàng đóng gói hai phần bánh trôi, sau đó đi về phía tiệm chỗ Tưởng Bình Tu làm việc.
Tưởng Bình Tu đang rửa xe cho người ta, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Ngôn Cảnh Tắc.
Tim cậu thật nhanh nhảy lên.
Tưởng Bình Tu làm việc ở tiệm rửa xe đến mười lăm tháng giêng thì không tiếp tục làm nữa, mà là mỗi ngày ở nhà, mỗi ngày giống như bọn Ngôn đại muội cầm một cái tablet Ngôn Cảnh Tắc cho, học online.
Lớp sơ trung online Ngôn Cảnh Tắc mua hai phần, cùng Ngôn đại muội xem với nhau, còn thêm hai người làm bạn tốt của nhau, gặp vấn đề không hiểu thì cùng nhau nghiên cứu.
Nếu vẫn không hiểu nữa thì viết xuống, chờ hắn từ từ giảng.
Nguyên chủ mới vừa lên năm nhất, kiến thức sơ trung cũng đều chưa quên.
Bất kể là Tưởng Bình Tu hay Ngôn đại muội, học tập đều vô cùng nghiêm túc.
Ngôn Cảnh Tắc mua khóa học online đều là các video học rất bình thường, không phải dạng lão sư tương tác trực tiếp với học sinh mà chỉ xem lại video thôi, nhưng bọn cậu vẫn học được kiến thức, học vô cùng nghiêm túc.
Tưởng Bình Tu còn mua quyển vở to cỡ A4, mỗi lần nghe giảng đều ghi chép lại.
Còn Ngôn Cảnh Tắc ngoài đi học ra chính là làm các loại việc làm thêm.
Bọn Ngôn đại muội chi tiêu không lớn, lương thực rau dưa đều là từ trong nhà đem ra, mỗi tháng đóng tiền nhà, mua thịt ăn, lại mua thêm các loại dụng cụ học tập, một tháng chi một ngàn đồng là đủ rồi. Đương nhiên hắn sẽ cấp nhiều hơn, mỗi lần đưa hai ngàn, để bọn họ ăn uống đừng tiết kiệm quá– ba đứa nhỏ cũng phải ăn thịt.
Bọn họ ở bên này cũng không tiêu quá nhiều tiền, cơm không cần phải làm, toàn mua ở nhà ăn của đại học A, mua cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Nửa năm sau, trên tay Ngôn Cảnh Tắc có mấy vạn tiền tiết kiệm.
Cũng vào lúc này, Ngôn Cảnh Tắc nghỉ việc dạy thêm ở lớp phụ đạo, công việc trên mạng cũng bắt đầu chọn lọc, bắt đầu quy hoạch cho tương lai của mình.
Đương nhiên hắn cũng không quên an bài trường học cho Tưởng Bình Tu.
Do không có quan hệ cũng không có nhiều tiền, chuyện này xử lý cũng không dễ. Ngôn Cảnh Tắc vốn dĩ muốn tìm một trường học cho Tưởng Bình Tu ở thành phố lớn, nhưng vẫn không tìm được nơi thích hợp, sau đó lại phát hiện Tưởng Bình Tu lên mạng học hành rất nghiêm túc, học được còn không tệ, hắn dứt khoát về quê, tiêu tiền đưa học tịch của Tưởng Bình Tu cho học trường bình thường ở huyện.
Trường cao trung này học sinh mỗi năm tốt nghiệp, thi đậu đại học chính quy đếm được trên đầu ngón tay, có rất nhiều người thi đại học xong đều học trung cấp nghề hoặc dứt khoát không học nữa. Tuy rằng Tưởng Bình Tu trước đó thành tích cũng không ra gì, nhưng họ cũng đồng ý nhận cậu vào học.
Đương nhiên Tưởng Bình Tu sẽ không chú tâm vào trường kia hoàn toàn, Ngôn Cảnh Tắc dự định cho cậu học online ở nhà, đăng ký thêm cho cậu mấy lớp gì đó.
Tự học là một việc yêu cầu ý chí rất cao, nhung Tưởng Bình Tu hoàn thành vô cùng tốt.
Cậu trước kia ăn qua nhiều khổ cực, thế nên mỗi ngày ở nhà đều không ngừng học tập mười mấy tiếng mỗi ngày như vậy, đối với cậu mà nói không tính là khổ.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc lên năm hai, Tưởng Bình Tu đã bổ sung xong chương trình sơ trung không sai biệt lắm, chính thức học qua chương trình cao trung.
Cậu cũng thành học sinh cao trung học khá nhất quê, đương nhiên bình thường cậu không đi học ở trường cao trung kia, cuối kỳ mới đi đến thi.
Ngoài việc học có tiến bộ nhảy vọt, nửa năm qua đi, bộ dáng Tưởng Bình Tu cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày đều sẽ lấy mấy món ăn mặn từ nhà ăn của trường về, trong nhà làm thêm ít rau dưa, lúc sau đã đủ dinh dưỡng, vóc dáng Tưởng Bình Tu bắt đầu cao thêm.
Này vẫn chưa tính, không ở bên ngoài giãi nắng dầm sương, cậu còn trở nên trắng đẹp.
Hôm nay là ngày đại học khai giảng, Ngôn Cảnh Tắc sáng sớm liền ra cửa, Tưởng Bình Tu chờ Ngôn Cảnh Tắc đi rồi mới cầm tablet, học phiên âm tiếng anh.
Lúc cậu đang học, Tưởng nãi nãi lại đây.
“Nãi nãi, có việc gì ạ?” Tưởng Bình Tu buông tablet xuống.
Tưởng nãi nãi nói: “Bình Tu, con thật muốn đi học sao?”
Tưởng Bình Tu gật gật đầu.
Trên mặt Tưởng nãi nãi tràn đầy rối rắm: “Nhưng mà…”
Tưởng Bình Tu hỏi: “Nãi nãi, làm sao vậy?”
Tưởng nãi nãi nói: “Con vẫn luôn không đi làm, chúng ta không thể nào cứ ăn nhờ ở đậu nhà người ta…”
Tưởng nãi nãi gần đây cực kì rối rắm.
Bà đời này cũng chỉ có bị người ta khi dễ chứ chưa từng chiếm qua tiện nghi của ai, cũng không có thói quen chiếm tiện nghi người khác, nhưng nửa năm qua… Cháu bà nửa năm nay không đi làm, dựa vào tiền Ngôn Cảnh Tắc nuôi!
Kỳ thật ngay từ đầu lúc Tưởng Bình Tu không đi làm, bà cũng không biết Tưởng Bình Tu là không có công việc, còn tưởng rằng cháu mình cũng như Ngôn Cảnh Tắc, muốn ở trên mạng kiếm tiền này nọ.
Bà chữ cũng không biết, nghe Tưởng Bình Tu cứ nhắc gì mà tiếng Anh Toán học, cảm thấy như đang nghe thiên thư, chỉ biết thật cẩn thận không đi quấy rầy chứ hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Thẳng đến gần đây, bà mới biết cháu mình cứ ở nhà, vậy mà không phải vì kiếm tiền, mà là để học!
Cháu bà không kiếm tiền mà muốn đi học, bọn họ ăn ở, dùng tiền không phải toàn bộ dựa vào Ngôn Cảnh Tắc sao?
Bọn họ cùng Ngôn Cảnh Tắc không thân không thích, sao có thể dựa vào Ngôn Cảnh Tắc nuôi?
“Ôi! Trước đây ta nghĩ, nếu ăn cơm là tiền của Tiểu Ngôn thì tốt xấu gì phòng cũng là con thuê, hiện giờ con không đi làm, học cao trung còn phải mất ba năm…” Tưởng nãi nãi sầu không chịu nổi.
Tưởng Bình Tu lúc đầu cũng vô cùng bất an.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn bên cạnh cổ vũ cậu.
Càng quan trọng là, cậu muốn làm một người xứng đôi với Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thông minh như vậy, còn học rất giỏi ở đại học A, cậu khẳng định cũng không thể quá kém cỏi, nếu tương lai không đậu được đại học A thì cũng muốn học đại học khác.
Kỳ thật lúc ban đầu, Tưởng Bình Tu chưa từng nghĩ tới cùng với Ngôn Cảnh Tắc vĩnh viễn ở bên nhau, cậu nghĩ, nếu Ngôn Cảnh Tắc yêu cầu, cậu liền ở cạnh anh, ngày nào đó anh không cần nữa, cậu sẽ rời đi.
Nhưng hiện giờ, cậu luyến tiếc, cậu không nghĩ đến rời đi nữa.
Cậu muốn cùng với Ngôn Cảnh Tắc bên nhau.
“Nãi nãi, con muốn học đại học.” Tưởng Bình Tu nói.
“Nãi nãi cũng muốn con học đại học… Không thì chúng ta về quê học? Ở đây thuê phòng cũng quá đắt… ” Tưởng nãi nãi hơi rầu: “Trước kia con cho nãi nãi tiền, nãi nãi vẫn luôn giữ lại, có 5000 đồng, ta trở về đi học, vậy cũng đủ dùng rồi?”
“Con không trở về đâu.” Tưởng Bình Tu nói, cậu muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, không muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc tách ra.
“Ai!” Tưởng nãi nãi thở dài, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: “Nhóc Bình, trên tay con có bao nhiêu tiền?”
Tưởng Bình Tu nói: “Con có hơn một vạn.”
Trước đó làm việc ở tiệm rửa xe mỗi tháng cậu đều tích cóp, tiền để cho nãi nãi mình một ít, bên người mình cũng để lại hai ngàn, cuối cùng hai tháng cuối tăng lương lại cầm 8000 tiền lương, cộng lại cũng hơn một vạn.
Vốn dĩ mấy ngày nay, hoặc nhiều hoặc ít cậu cũng tiêu bớt ít tiền, nhưng qua năm mới Ngôn Cảnh Tắc mừng tuổi cậu bao lì xì… Cuối cùng cậu không thiếu tiền, ngược lại còn nhiều hơn.
“Con có nhiều tiền như vậy à?” Tưởng nãi nãi có chút kinh hỉ, lại nói: “Vậy sau này đưa Ngôn Cảnh Tắc một ít tiền đi?”
Tưởng Bình Tu gật gật đầu. Ngôn Cảnh Tắc nửa năm này kiếm tiền cũng rất vất vả, nhưng cậu đưa tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc luôn bảo không cần, chi bằng để nãi nãi đưa anh?
Ngôn Cảnh Tắc chung quy vẫn không thể đem chuyện họ là đối tượng của nhau nói cho nãi nãi, không thể dùng cớ này cự tuyệt tiền của cậu, cũng chỉ có thể lấy tiền.
Nghĩ đến chuyện đối tượng này, mặt Tưởng Bình Tu không tránh khỏi đỏ lên.
Ngôn Cảnh Tắc còn gọi cậu là tức phụ nhi… Cậu thích Ngôn Cảnh Tắc gọi cậu như thế.
Bộ dáng này cứ như họ là người một nhà.
Thời điểm Tưởng Bình Tu nhớ thương Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc cũng vừa khai giảng xong, ở trong trường gặp thê tử sau này của nguyên chủ, cái cô bạch phú mỹ thích đánh gãy chân người khác.
Bạch phú mỹ tên là Lý Duy Duy, so với Ngôn Cảnh Tắc nhỏ hơn một tuổi, vừa mới vào năm nhất.
Bộ dáng nàng cũng không tính là đẹp cỡ nào, nhưng thắng ở chỗ biết trang điểm, quần áo phụ kiện lại tốt, trong lứa tân sinh mới vào cũng được coi là một tiểu mỹ nữ.
Trong cốt truyện nguyên bản, nguyên chủ chính là vào năm hai chú ý tới bạch phú mỹ, nhưng lúc đó bạch phú mỹ không chú ý đến hắn, sau đó thành tích của nguyên chủ càng ngày càng tốt, trổ hết tài năng ở hệ, bạch phú mỹ mới cùng nguyên chủ tiếp xúc.
Nguyên chủ từ năm ba bắt đầu theo đuổi bạch phú mỹ, theo đuổi một năm, rốt cuộc ôm được mỹ nhân về.
Ngôn Cảnh Tắc đối với cô gái này một chút cảm giác cũng không có, đã sớm quyết định kính nhi viễn chi*, hôm nay đến trường gặp Triệu lão sư hỏi chuyện, cũng coi như không thấy.
*Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó.
Kết quả, hắn không muốn cùng người ta tiếp xúc, Lý Duy Duy lại ngay lúc hắn đi mà đuổi theo, hướng hắn cười nói: “Học trưởng, anh tên gì thế?”
Ngôn Cảnh Tắc lướt chân như bay trên mặt đất, cưỡi lên xe đạp second-hand của mình, xông ra ngoài như mũi tên rời cung, đem tiểu học muội ném lại phía sau.
Lý Duy Duy: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.