Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 127:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

“Vệ lão gia, các người hôm nay ồn ào như vậy, còn không phải là muốn đuổi Lăng Tu đi sao? Không cần các người đuổi, bọn ta tự đi!” Ngôn Cảnh Tắc nhìn Vệ Chí Viễn bị mình xách theo: “Ngươi cũng đừng hòng ngăn cản ta, đừng hòng chơi đa dạng, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, nếu nháo lớn lên, ta cũng không phải dễ chọc đâu.”

Ký ức nguyên chủ còn đấu đá lung tung trong đầu hắn, Ngôn Cảnh Tắc lúc này chưa cho nam nhân trung niên trước mặt này hai bạt tay đã là cực lực khắc chế lắm rồi.

Hắn cũng xác thật không sợ Vệ Chí Viễn…… Nhìn thấy Vệ Chí Viễn oán hận mà nhìn chằm chằm mình, Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần thấp giọng nói: “Vệ lão gia, ngươi nếu xuống tay với ta, ta liền đến chỗ đông người, nói ngươi là vì ta ngủ với phu nhân ngươi, ngươi mới không chịu bỏ qua cho ta.”

Ngôn Cảnh Tắc lời này người khác nghe không được, Vệ Chí Viễn lại nghe rõ ràng, mặt đều đen.

Bị người nháo tới tận cửa, Vệ Chí Viễn vốn muốn chờ qua hôm nay, giáo huấn tên này một phen, tuy nói Vệ gia ông không người nào làm quan, ông cũng chỉ là cử nhân, nhưng ông hoàn toàn có thể đệ thiệp cho huyện lệnh huyện Đông Cốc, đến lúc đó đối phó một tên lưu manh chỉ là một chuyện rất đơn giản.

Nhưng lưu manh này lại nói như vậy……

Trừ phi có thể lập tức giết chết người này, bằng không người khác nghe được người này hồ ngôn loạn ngữ, cuối cùng ồn ào ra, thể diện ông đều phải mất hết!

“Vệ lão gia, ngươi dẫn người đi đi, thả chúng ta ra ngoài.” Ngôn Cảnh Tắc nói, buông Vệ Chí Viễn ra.

Tuy hắn rất tức giận, rất muốn đánh người, nhưng Vệ gia này rốt cuộc đắc tội không nổi. Huống chi, bọn họ vẫn là thân nhân của Vệ Lăng Tu.

Vệ Chí Viễn được Ngôn Cảnh Tắc buông ra, mang theo người liền đi ra ngoài, đi vài bước lại quay đầu lại: “Vệ Lăng Tu, ngươi làm ra loại chuyện này…… Ta không có đứa con trai như ngươi! Hôm nay ngươi ra khỏi cái cửa này, cũng đừng trở lại nữa!”

Vệ Lăng Tu sắc mặt trắng nhợt.

Những người Vệ gia này, phần phật mà tới, lại phần phật mà đi.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Những người đó một tổ ong lại đây bắt gian, rõ ràng là tính kế cả rồi! Bọn họ không để ngươi trong lòng, không bằng ngươi đi theo ta đi, ta thương ngươi.”

Vệ Lăng Tu mặt trắng nhợt gật gật đầu, theo sát đó, trên mặt lại xuất hiện hai đóa mây đỏ: “Ngôn ca…… Mặc quần áo vào đi.”

Ngôn Cảnh Tắc nghe y vừa nói như vậy, cũng cảm thấy có hơi lạnh —— hắn cũng chỉ mặc một cái quần!

Tìm quần áo nguyên chủ ra mặc vào, Ngôn Cảnh Tắc càng mặc càng xấu hổ.

Huyện Đông Cốc ở vùng sông nước Giang Nam, sông nhiều nước nhiều, mọi người quen tắm gội, nguyên chủ nhiều mồ hôi, tính nhiệt lớn, ngày mùa đông cũng lấy nước giếng hừng hừng xối người, trên người thật ra không hề dơ.

Nhưng hắn không thích giặt quần áo, trên người quần áo rách tung toé, dơ hề hề.

Nhìn nhìn lại quần áo sạch sẽ của Vệ Lăng Tu, cái giường mềm mụp……

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc “lộp bộp” một chút.

Hắn còn nói muốn đau muốn thương Vệ Lăng Tu, nhưng hiện tại tình huống này, hắn làm sao mà thương? Nhà hắn một nghèo hai trắng!

Nghĩ đến đây, Ngôn Cảnh Tắc quả thực ngũ lôi oanh đỉnh, cả người đều ngây dại.

Vệ Lăng Tu lúc này cũng đã mặc xong quần áo.

Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hôm nay, chuyện của y và Ngôn Cảnh Tắc còn bị mọi người biết, Vệ Lăng Tu lúc này có điểm hoảng hốt, nhưng lại không phải hoàn toàn không chuẩn bị.

Mấy tháng trước sau khi được Ngôn Cảnh Tắc cứu, y liền nổi lên tâm tư khác thường với Ngôn Cảnh Tắc, thậm chí không muốn thành thân.

Chuyện này ở nhà quyết không thể cho phép, y đã sớm nghĩ tới có khả năng mình sẽ bị đuổi khỏi gia môn, như bây giờ kỳ thật cũng nằm trong dự kiến.

Nghĩ như vậy, Vệ Lăng Tu ghé vào trên giường, từ ngăn tủ đầu giường tìm tiền riêng của mình.

Chỉ là trong nhà tuy rằng không thiếu y tiền, nhưng cũng không nhiều lắm, bình thường y tiêu dùng còn lớn, nên tiền riêng căn bản không tích cóp được bao nhiêu……

“Khụ khụ…… Ngươi có đồ vật gì đáng giá, toàn bộ mang đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, dời tầm mắt đi —— nhìn tư thế nằm bò của Vệ Lăng Tu này, hắn sợ mình lại chảy máu mũi……

Nguyên chủ đúng là tuổi tác huyết khí phương cương, nên mới một lòng muốn lấy tiền cưới vợ…… Đương nhiên, hắn thật sự có tiền, chung quy sẽ muốn đi sòng bạc gỡ vốn, sau đó đem tiền sở hữu được thua sạch mà thôi.

Vệ Lăng Tu ngẩn người, lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngọc bội mình đã đeo linh tinh.

Cuối cùng, y thu thập ra một cái tay nải nho nhỏ, lúc này mới xuống giường.



Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Chỉ có nhiêu đây à?”

“A?” Vệ Lăng Tu có chút khó hiểu.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi từ từ, ta giúp ngươi đóng gói chăn đi!”

Ngôn Cảnh Tắc nói, liền tiến lên cấp cuốn chăn lên, ngay cả đệm giường phía dưới cũng không buông tha, hắn còn để riêng lại một cái khăn trải giường, nói với Vệ Lăng Tu: “Quần áo ngươi để ở đâu? Chúng ta cũng đóng gói mang đi luôn!”

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, quần áo trên người Vệ Lăng Tu sau đó cũng bị nguyên chủ cầm đi bán, vì thế Vệ Lăng Tu chỉ có thể mặc quần áo dơ hề hề rách nát của nguyên chủ…

Vệ Lăng Tu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi dọn nhanh lên.”

Vệ Lăng Tu nghe vậy, vội vàng đi thu dọn quần áo của mình, chỉ chốc lát đã từ trong rương ôm ra một đống.

Ngôn Cảnh Tắc dùng khăn trải giường đem quần áo bao lại, làm thành cái bao lớn, lại hỏi: “Ngươi còn có đồ đạc có ích lợi gì đó, cũng mang đi đi…… Mấy thứ giấy và bút mực có phải rất đáng giá không? Mang theo!”

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện, nhìn sách trên bàn Vệ Lăng Tu hai mắt tỏa sáng.

Sau khi Vệ Lăng Tu mang tiền từ Vệ gia ra bị nguyên chủ cướp sạch, y nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền, là chép sách.

Vệ Lăng Tu học thức chẳng ra gì, nét chữ thật ra lại rất đoan chính, đi hiệu sách cầm sách trở về sao chép, tốt xấu gì cũng có thể kiếm tiền.

Đáng tiếc, nguyên chủ là một kẻ ánh mắt thiển cận, chỉ muốn lập tức bán người, hắn không thể tưởng được lưu trữ Vệ Lăng Tu có thể kiếm nhiều tiền hơn, làm chuyện mổ gà lấy trứng… Có lần Vệ Lăng Tu đang chép sách, hắn đoạt sách, giấy và bút mực của y, bán đổi tiền.

Lúc ấy Vệ Lăng Tu khóc, kết quả nguyên chủ trở tay cho một cái tát.

Loại chuyện này, hắn đương nhiên sẽ không làm!

Bất quá nếu giấy và bút mực đáng giá, vậy mang theo thôi!

Vệ Lăng Tu: “……”

Vệ Lăng Tu có cái giỏ trúc khi đọc sách mang theo, nghe xong Ngôn Cảnh Tắc nói, liền đem sách vở còn có giấy và bút mực, bỏ vào giỏ gọn gàng.

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã bắt đầu xả màn giường —— vải tốt quá a! Mang đi luôn!

Nhìn Ngôn Cảnh Tắc vơ vét đồ trong phòng mình như châu chấu qua đồng, Vệ Lăng Tu nguyên bản trong lòng tràn ngập sợ hãi với tương lai, đột nhiên không còn sợ như vậy nữa.

Hiện tại y chỉ có chút lo lắng — nhiều đồ đạc như vậy, Ngôn Cảnh Tắc mang nổi sao?

Thời điểm Vệ Lăng Tu lo lắng, Vệ Chí Viễn và mẫu thân thê tử cùng nhau ở nhà chính Vệ gia, đang ở nổi trận lôi đình: “Chuyện hôm nay rốt cuộc là sao?!”

Vệ Lăng Tu chẳng sợ thật cùng cái tên lưu manh kia có gian tình, y cũng sẽ không gọi tên lưu manh kia vào nhà làm bừa trong tiệc mừng thọ của nãi nãi mình.

Càng đừng nói lại có nhiều người cùng đi bắt gian như vậy!

Vệ Chí Viễn không phải kẻ ngốc, ông có thể nhìn ra có vấn đề.

“Ngươi hung cái gì mà hung?” Vệ lão thái thái vỗ bàn cái chát: “Có hỏa khí thì hướng về thằng nhãi ranh kia đi! Nó đã sớm lui tới với thằng lưu manh kia, hôm nay ta mừng thọ còn không ngừng, không phải thứ an phận gì!”

“Thật là nó không an phận?” Vệ Chí Viễn hỏi.

Vệ lão thái thái nói: “Là ta để Trương mụ đem thằng lưu manh kia vào đấy.”

Vệ Chí Viễn sửng sốt: “Nương……”

“Chu gia đã xảy ra chuyện, để nó ở nhà sẽ liên lụy ngươi!” Vệ lão thái thái nói: “Tả hữu cũng là đứa con hoang.”

Vệ Chí Viễn sắc mặt khó coi: “Đó là nhi tử của ta.”

Vệ lão thái thái nói: “Này còn chưa chắc!”

Lại nói về hai mươi năm trước, sau khi Vệ Chí Viễn thi đậu cử nhân, cũng muốn tiến thêm một bước, thi tiến sĩ.



Ông đi kinh thành, nơi nơi luồn cúi, muốn kết bạn những người hữu dụng, cùng tìm cho mình nhạc gia tốt.

Cũng chính là khi đó, nhạc phụ trước đó của ông, Chu đại nhân nhìn trúng ông.

Chu đại nhân có một nữ nhi, bởi vì một chút chuyện nên bị hỏng thanh danh, ở kinh thành tìm không thấy hôn nhân tốt, liền nhìn trúng Vệ Chí Viễn gia cảnh giàu có, tướng mạo cũng không kém.

Vệ Chí Viễn đi kinh thành mới phát hiện, một cử nhân như mình căn bản không là cái gì, khó có được một cơ hội như vậy, tự nhiên chặt chẽ nắm lấy, cưới vị Chu tiểu thư này.

Chu tiểu thư tuy nói đã hỏng thanh danh nhưng kỳ thật không mất trinh tiết, nhưng Vệ Chí Viễn chung quy bị người ta lấy việc này ra giễu cợt, tóm lại trong lòng không thoải mái, hơn nữa Chu tiểu thư tính tình cương ngạnh, không hợp với ông, quan hệ hai người càng không tốt.

Quan trọng nhất chính là Vệ Chí Viễn cưới Chu tiểu thư vẫn chưa được đến bao nhiêu chỗ tốt.

Chu đại nhân không thích nữ nhi này, cũng không nguyện ý giúp con rể như ông, Chu tiểu thư của hồi môn tuy nhiều, nhưng tự mình nắm lấy chặt chẽ……

Kỳ thật lấy tình huống của ông, có thể cưới được một đại tiểu thư như vậy cũng không mệt, sau khi trở về huyện Đông Cốc càng không ai biết chuyện trước kia của Chu tiểu thư, nhưng Vệ Chí Viễn lúc đầu nghĩ quá tốt đẹp, cuối cùng không chiếm được kết quả mong muốn, liền không hài lòng.

Ông không chỉ ồn ào với Chu tiểu thư, trong lén lút còn oán giận một phen với mẫu thân của mình.

Vệ lão thái thái vốn không ưa người con dâu làm dáng này, đã sớm nhìn trúng cháu gái bà con xa của mình, biết được việc này càng không cao hứng, liền bắt đầu nhằm vào Chu tiểu thư.

Trời sinh Chu tiểu thư là người không chịu thiệt thòi.

Nguyên lai, Chu đại nhân thiên sủng tiểu thiếp, đối với phu nhân không tốt, phu nhân lại mềm yếu bảo vệ không được con cái, khiến cho phu nhân sinh ra Chu tiểu thư nuôi thành tính cách mọi việc đều phải tranh giành, thanh danh nàng không tốt cũng là vì thu thập mấy tiểu thiếp, sau đó bị người tính kế.

Chu tiểu thư và Vệ lão thái thái đấu đá nhau rất lợi hại, trong lúc đó, Chu tiểu thư sinh hạ Vệ Lăng Tu.

Vệ lão thái thái muốn đem tôn tử ôm đến bên người nuôi, Chu tiểu thư cũng không vui, hai bên tiếp tục cãi, ngươi tới ta đi thậm chí kết thù, Chu tiểu thư cũng không muốn đi gặp Vệ lão thái thái.

Lúc Vệ Lăng Tu hơn hai tuổi, Chu tiểu thư sinh bệnh qua đời, Vệ lão thái thái mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó một năm vừa qua, liền cho nhi tử cưới thê tử hiện tại về nhà.

Đáng tiếc cháu gái bà con xa thời trẻ bà nhìn trúng đã sớm gả chồng…… Nhưng thê tử hiện tại của Vệ Chí Viễn so với người trước kia, bà vừa lòng không biết bao nhiêu.

Còn Vệ Lăng Tu…… Thời điểm Chu tiểu thư mới vừa qua đời, lão thái thái từng nghĩ tới nuôi tôn tử, đáng tiếc tôn tử này cả ngày khóc lóc đòi mẹ, Vệ lão thái thái liền không thích y.

Nhưng lúc ấy Vệ lão thái thái tuy không thích tôn tử nhưng cũng không đến mức chán ghét tôn tử, thẳng đến khi đệ đệ ruột của Chu tiểu thư thi được tiến sĩ làm quan, còn tới huyện Đông Cốc một chuyến.

Vị tiểu Chu đại nhân này cũng không phải là dễ chọc, biết được tỷ tỷ mình đã chết, tỷ phu còn lập tức lại cưới vợ, lại thấy Vệ Lăng Tu gầy nhom, rất giận, lúc ấy Vệ Chí Viễn ở huyện thành làm chủ bộ cũng bị ông nghĩ biện pháp làm khó.

Mấy năm nay, tiểu Chu đại nhân này còn nhìn chằm chằm vào bọn họ, không cho phép bọn họ đối với Vệ Lăng Tu không tốt, cũng chỉ là ông ở kinh thành, chi tiết không rõ ràng lắm mà thôi.

Nhìn người mỗi năm đưa tới lễ vật giá trị xa xỉ, người Vệ gia đối với Vệ Lăng Tu bề ngoài còn tính không tồi, nhưng trong lòng càng ngày càng nghẹn khuất, hiện tại Chu gia cả nhà gặp chuyện, bỏ tù bỏ tù, bị biếm bị biếm, họ liền cảm thấy xoay người.

Trước đó tiêu tiền bảo Ngôn Cảnh Tắc mang Vệ Lăng Tu đi sòng bạc là Vệ phu nhân làm, nàng vẫn luôn nhìn Vệ Lăng Tu không vừa mắt, muốn trượng phu ghét bỏ đại nhi tử này.

Còn việc hôm nay chính là Vệ lão thái thái bày mưu đặt kế.

Chuyện của Chu gia rất nghiêm trọng, lưu giữ Vệ Lăng Tu kia lại, ai biết có thể có hại cho nhi tử bà hay không? Càng quan trọng chính là, sau khi bà lớn tuổi, nhìn lại chuyện trước kia, càng nhìn liền càng hận Chu tiểu thư thanh danh không tốt kia.

“Nương, người hồ đồ quá!” Vệ Chí Viễn nói, làm như vậy cũng hỏng luôn thanh danh nhà bọn họ!

Vệ lão thái thái nói: “Chặt đứt quan hệ là được!” Chu tiểu thư kia lưu lại rất nhiều của hồi môn, mấy năm nay bà chi tiêu không ít, chung quy cảm thấy Vệ Lăng Tu không còn trong nhà nữa mới an tâm.

Vệ Chí Viễn không nói gì.

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc mang theo Vệ Lăng Tu đi ra.

Trên người hắn khiêng một cái án thư*, giữa bốn chân bàn của án thư treo mấy cái tay nải thật lớn, trên chân bàn cũng treo mấy cái tay nải, giống như là khiêng một ngọn núi, nhưng vẫn đi được thập phần vững chắc.

(*án thư: kiểu bàn cổ dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên…)

Vệ Lăng Tu đi ở phía sau hắn, cõng cái giỏ trúc đựng sách, xách theo một cái ghế, cả người lại có điểm ngốc ra.

Ngôn Cảnh Tắc nói nhà hắn không có bàn, cho nên…… Cả án thư cũng mang đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook