Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 134:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc hôm nay mua không ít thức ăn về nhà, vào ban đêm liền chưng vài món ăn, để trên bàn sách nhìn cũng có vẻ thực phong phú.

Đương nhiên…… Cũng không quá ngon là được.

Bất quá Vệ Lăng Tu cũng không bắt bẻ, cũng chỉ liên tiếp mà gắp thịt cho Ngôn Cảnh Tắc, bảo Ngôn Cảnh Tắc ăn nhiều một chút.

Y đã phát hiện, Ngôn Cảnh Tắc cùng y ăn cơm đều ăn không nhiều lắm, còn phát hiện Ngôn Cảnh Tắc mỗi buổi sáng đều nấu một nồi cơm không lọc xác sạch sẽ, ăn nghẹn cổ họng để thêm cơm —— y buổi tối ngủ sớm, buổi sáng kỳ thật cũng dậy thật sự rất sớm.

Nhưng y không biết nên làm như thế nào, cũng cũng chỉ có thể vào lúc ăn cơm, đem thịt gắp nhiều cho Ngôn Cảnh Tắc, bảo Ngôn Cảnh Tắc ăn nhiều một chút.

Ngôn Cảnh Tắc thấy Vệ Lăng Tu vẫn luôn cho gắp thịt cho mình, trực tiếp bưng chén thịt: “Thịt này chúng ta chia nhau đi!”

Hắn đổ nửa chén vào chén Vệ Lăng Tu, lại đổ nửa chén vào chén mình, xong việc!

Vệ Lăng Tu liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, yên lặng mà ăn.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hai người liền đồng loạt xuất phát.

Trên đường xuất phát, Vệ Lăng Tu giảng giải Tam Tự Kinh cho Ngôn Cảnh Tắc.

Y ở tộc học Vệ gia đọc sách, tuy nói học chẳng ra gì, vẫn luôn cùng đám trẻ con học với nhau, nhưng Tam Tự Kinh học không tồi, thậm chí vì học vài lần nên ấn tượng còn đặc biệt sâu.

Y nói một đường ước chừng nửa canh giờ, đến cuối cùng đã miệng khô lưỡi khô, mà những thứ y giảng, Ngôn Cảnh Tắc đều nhớ kỹ, cũng nghe hiểu.

Vệ Lăng Tu trong lòng dâng lên một cỗ áp lực cực lớn, Ngôn Cảnh Tắc cũng quá lợi hại! Y chỉ có chút tri thức này, căn bản là không đủ lấy tới dạy hắn!

Y cần thiết phải đọc sách cho giỏi!

Ngôn Cảnh Tắc đem Vệ Lăng Tu đưa đi chỗ Triệu tú tài, liền đi phía sau hiệu sách trong phòng đơn chép sách.

Chưởng quầy hiệu sách có riêng đi vây xem một chút, tức khắc có cùng ý tưởng như Vệ Lăng Tu —— Ngôn Đại này cũng quá lợi hại!

Không, không thể kêu Ngôn Đại nữa, Ngôn Đại hiện tại còn cho mình cái tên, gọi là Ngôn Cảnh Tắc.

Ông chủ hiệu sách trơ mắt mà nhìn hắn nhanh như bay mà chép sách, càng xem càng giật mình, thiếu chút nữa liền hoài nghi đây là quái vật.

Nhưng mà người này…… Thật sự cũng chỉ là trí nhớ đặc biệt tốt mà thôi.

Mặc kệ là văn chương gì, hắn xem qua một lần là có thể đọc ra tới, mặc kệ là chữ gì, hắn xem qua một lần là có thể viết ra tới, mà thứ hắn chưa thấy qua, hắn xác thật hoàn toàn không biết gì cả.

Có bản lĩnh như vậy, chuyện khác không nói, thi đậu tú tài không phải việc khó…… Chưởng quầy nhìn Ngôn Cảnh Tắc, như suy tư gì.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc chép sách thuận tiện đọc thuộc sách, Vệ Lăng Tu lại ở học đường tiếp thu Triệu tú tài dạy dỗ.

Triệu tú tài xem qua chữ của Vệ Lăng Tu liền nhịn không được tán thưởng: “Chữ tốt!” chữ của ông không tốt như Vệ Lăng Tu.

Chờ ông cẩn thận hỏi qua học vấn của Vệ Lăng Tu……

“Người ta đều nói ngươi không học vấn không nghề nghiệp, nhưng ta xem ra, ngươi học vấn còn tính là vững chắc……” Triệu tú tài có chút nghi hoặc.

Vệ Lăng Tu đọc sách đọc đến chẳng ra gì, nhưng ý tứ của câu đều lý giải được, mà y không đọc thuộc được sách không phải do y quá ngốc không thuộc được, rõ ràng chính là trước kia không dụng tâm.

Học sinh như vậy, nhốt lại buộc học thuộc lòng, học không thuộc liền đánh, tàn nhẫn lên không cho ăn cơm, theo lý chung quy có thể học thuộc được.

Vệ Lăng Tu cũng không muốn cùng người ta nói chuyện Vệ gia, chỉ là nhảy ra một câu nói mình không quá lý giải mà nói, hướng về phía Triệu tú tài cười: “Lão sư, câu này có ý gì?”

Y hiện tại cũng chỉ muốn học thêm vài thứ, chờ lát học xong đi dạy Cảnh Tắc.

Vệ thiếu gia này cười rộ lên cũng thật chọc người đau lòng! Triệu tú tài lập tức giải thích.

Vệ Lăng Tu cầm sách đọc, gặp được chỗ không hiểu liền hỏi Triệu tú tài, một ngày trôi qua học được rất nhiều tri thức.

Cùng lúc đó, Triệu tú tài cũng không khỏi nghi hoặc —— Vệ gia thiếu gia này chăm chỉ như vậy, sao trước đây người ta đều nói y không thích đọc sách?

Hiện tại y không nên nhất chính là cùng Ngôn Đại kia quậy với nhau.

Học sinh của Triệu tú tài bên này đa số chỉ là tới học biết chữ, tranh thủ không lo có mắt như mù, muốn ông giảng giải kinh nghĩa không nhiều lắm, ông liền không đểbVệ Lăng Tu và bọn họ ngồi cùng nhau học tập, mà là bảo Vệ Lăng Tu đi theo bên người ông, có rảnh liền giải đáp cho Vệ Lăng Tu.

Như thế mà qua một ngày, Triệu tú tài đối với Vệ Lăng Tu càng ngày càng thích.



Học sinh diện mạo tuấn tiếu còn thông minh, ai mà không thích?

Cũng bởi vậy, chờ các học sinh khác đều đi, Triệu tú tài còn riêng nhắc nhở Vệ Lăng Tu: “Ngôn Đại người này…… Ngươi phải cẩn thận.”

Vệ Lăng Tu nhìn thấy lão sư y không ưa Ngôn Cảnh Tắc, vội nói: “Lão sư, Ngôn ca là người tốt!”

Triệu tú tài: “???” Bọn họ trên phố này, từng có người thiếu nợ sòng bạc, ông tận mắt nhìn thấy Ngôn Đại đem người từ trong nhà kéo ra ngoài, ném xuống sông, sau đó bắt người nhà người nọ đưa tiền, không trả tiền liền không cho ma bài bạc trong sông kia lên bờ.

Lúc ấy có mấy học sinh của ông đều bị dọa phát khóc!

“Ngôn ca đối với ta thật sự rất tốt, chính hắn ăn gạo cũ, cho ta ăn gạo mới.”

“Trong nhà làm thịt, hắn chỉ cho ta ăn, hắn không ăn.”

“Hắn đem giường mình cũng nhường cho ta!”

“Đúng rồi, Ngôn ca hắn kỳ thật rất thông minh, đã gặp qua là không quên được!”

“Cũng chỉ là gia cảnh hắn không tốt không thể đọc sách, nếu không, hắn hiện tại không chừng đã là cử nhân ấy!”

……

Triệu tú tài: “……” Ngươi nói thật là Ngôn Đại à?

Triệu tú tài cảm thấy học sinh của mình sợ là trúng độc Ngôn Đại rồi!

Không được, ông nhất định phải bắt học sinh này đọc sách thánh hiền nhiều vào, cho đầu óc thanh tỉnh một chút.

Nghĩ như vậy, Triệu tú tài còn đem nguyên bản lời muốn nói nuốt trở vào bụng.

Học sinh ông hiện tại một bộ dáng như vậy, ông nếu nói xấu Ngôn Đại, y có thể nào quay đầu liền nói cho Ngôn Đại nghe hay không?

Ông một chút cũng không muốn bị Ngôn Đại kéo ra ngoài ném xuống sông, cho nên vẫn là đừng nói nữa.

Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu cứ như vậy bắt đầu cuộc sống của bọn họ, một người chép sách, một người đi học.

Bọn họ sau khi ăn cơm sáng ở nhà là xuất phát, trên đường trả bài trong sách, ban ngày phân biệt học tập, giữa trưa, Vệ Lăng Tu ở chỗ Triệu tú tài giao lương thực và tiền, cùng Triệu tú tài ăn cơm, Ngôn Cảnh Tắc thì ăn tại hiệu sách, tới buổi tối, Ngôn Cảnh Tắc đi đón Vệ Lăng Tu, hai người lại cùng nhau về thôn Hưng Yên.

Mỗi ngày bọn họ sống rất quy luật, người huyện Đông Cốc lại có điểm không quen.

Ngôn Đại sao không cả ngày lắc lư trên phố nữa? Bọn họ thậm chí cũng không biết Ngôn Đại đi đâu!

Chẳng lẽ thật sự giống người trong sòng nói, Ngôn Đại vì Vệ gia thiếu gia, quyết định không tay đấm mà sống cho tốt?

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết người huyện Đông Cốc thế mà bắt đầu “tưởng niệm” mình.

Hắn chép sách càng ngày càng nhiều, liền cảm thấy thế giới mông lung nguyên bản ở trước mặt hắn đột nhiên trở nên rõ ràng.

Lại có một mảnh thế giới mông lung mới xuất hiện trước mặt hắn.

Trước kia hắn chỉ có ký ức nguyên chủ, đối với thế giới này cũng không hiểu biết, nhưng hiện tại, thứ hắn hiểu càng ngày càng nhiều.

Hắn còn phát hiện, “thư độc bách biến, kỳ nghĩa tự kiến”*, lời này có đạo lý.

(*đọc sách trăm lần, tự thấy ý nghĩa)

Hắn ngoại trừ chép sách thường dùng cho khoa khảo, thoại bản, du ký vân vân sách gì cũng chép, sao chép còn xem rất nhiều, chép nhiều xem nhiều, có vài ý nghĩa cứ tự nhiên như vậy mà lý giải.

Càng đừng nói, còn có Vệ Lăng Tu giảng giải cho hắn.

Ngôn Cảnh Tắc càng học càng muốn học, hắn đối với học tập tràn ngập hứng thú, tốc độ chép sách cũng càng lúc càng nhanh, ban ngày công tác năm canh giờ, có thể ổn định sao chép được hai vạn chữ.

Hắn thậm chí còn khai phá ra một bản lĩnh khác của mình.

Hắn có thể bắt chước chữ của người khác.

Chữ hắn ban đầu là bắt chước Vệ Lăng Tu viết, ghi nhớ bộ dáng Vệ Lăng Tu viết chữ, liền hoàn toàn chiếu theo mà viết.



Ngay từ đầu hắn chỉ biết viết chữ như vậy nhưng viết viết viết nhiều, chữ hắn liền chậm rãi có biến hóa, sau đó hắn lại ở hiệu sách nhìn đến mấy quyển sách in ấn bảng chữ mẫu, còn phát hiện mình có thể viết kiểu chữ khác.

Bất quá hắn thường chính là bớt thời giờ luyện luyện, thời điểm sao chép vẫn là dùng chữ Vệ Lăng Tu.

Dù sao hắn cũng đã viết quen, dùng loại chữ này tốc độ chép sách nhanh nhất, hơn nữa những bảng chữ mẫu kia không có mấy chữ, hắn có thể đem mấy chữ kia viết đến giống nguyên bản như đúc, nhưng chữ khác không có tham chiếu, liền không thể lập tức viết hoàn chỉnh.

Ngôn Cảnh Tắc bắt chước bảng chữ mẫu chưởng quầy treo ở hiệu sách, quý giá nhất, là hàng không bán, trong lén lút luyện rất nhiều lần, còn đem mấy chữ không có trong bảng chữ mẫu cũng luyện luyện cho tốt, rốt cuộc có thể viết đến hoàn mỹ, hắn mới dùng nét chữ này chép một quyển Tam Tự Kinh.

Đây là quyển sách hắn quen thuộc nhất, vừa mới bắt đầu dùng kiểu chữ mới viết chữ, hắn theo bản năng liền viết quyển sách này.

Sau khi viết xong, Ngôn Cảnh Tắc lại tự mình đóng giấy lại thành quyển.

Ngay từ đầu việc này là để người khác đi làm, sau hắn lại cảm thấy phiền phức, liền tự mình học làm, mỗi lần chép xong hai ngàn chữ, hắn liền sẽ đi nghỉ ngơi một chút, còn sẽ thuận tiện giấy đã chép tốt đóng thành sách.

Bởi vì hắn chép sách cũng không mắc lỗi, đến sau đó, chưởng quầy thậm chí cũnh không kiểm tra, sách hắn chép xong trực tiếp cầm đi bán.

Dù sao một đám chữ kiểm tra nhiều cũng rất phiền toái.

Lúc này, chưởng quầy tới một chuyến, liền thuận tiện đem sách Ngôn Cảnh Tắc mới vừa chép xong cầm đi, còn có điểm nghi hoặc: “Sao lại là Tam Tự Kinh?”

Sách này tuy dễ bán, nhưng bán giá cả không cao, có mấy loại sách một quyển có thể bán được một quan tiền, sách này chỉ bán 300 văn.

Hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc trước đó đã chép qua rất nhiều, gần đây đã không còn chép sách này.

“Luyện tập.” Ngôn Cảnh Tắc nói, tiếp tục chép sách.

Chưởng quầy cũng không quấy rầy hắn, cầm sách liền đi.

Cũng trùng hợp, chưởng quầy ra bên ngoài, liền có người tới mua Tam Tự Kinh.

Tới huyện Đông Cốc có một tú tài họ Lý hơn ba mươi tuổi. Lý tú tài là người Lý gia, tuy chỉ là dòng bên nhưng gia cảnh giàu có, lần này con của hắn ta muốn học vỡ lòng, yêu cầu một bộ sách, hắn ta lười tự mình chép, dứt khoát liền tới hiệu sách mua.

Chưởng quầy thực mau liền giúp Lý tú tài chọn sách, trong đó có Tam Tự Kinh Ngôn Cảnh Tắc mới vừa chép xong.

Lý tú tài kia cũng không lật xem, sảng khoái mà trả tiền, liền cầm sách đi.

Hắn ta đi không bao lâu, Ngôn Cảnh Tắc cũng ra tới.

Mới vừa học một loại kiểu chữ mới, hắn cảm thấy mình hôm nay rất có thu hoạch, tính toán ra ngoài đi dạo, cũng đi nhìn Vệ Lăng Tu thuận tiện đốc xúc Vệ Lăng Tu học tập.

Đường phố huyện Đông Cốc cơ bản đều dựa gần con sông, Ngôn Cảnh Tắc đi theo dọc con đường trải đá dọc bờ sông, rất nhanh liền tới nhà Triệu tú tài.

Giá cả nhà huyện thành đắt, nhà Triệu tú tài cũng không lớn, cửa nhà ông mở ra có một tiểu viện không quá mười mét vuông, chỗ đó cũng phơi nắng phơi quần áo các thứ, sau sân đó là chỗ ở của người trong nhà bọn họ. Ngoài ra, vào cửa bên tay phải là tường vây, bên tay trái còn lại là một gian phòng lớn, để Triệu tú tài dùng dạy học.

Ngôn Cảnh Tắc mấy ngày nay mỗi ngày ngày mới tờ mờ sáng liền đưa Vệ Lăng Tu tới, lúc trời sắp tối lại đến đón người đi, đối với nơi này cũng rất quen thuộc, lúc này liền đi vào.

Mấy ngày nay, Ngôn Cảnh Tắc không chỉ có viết xuống chỗ mình không hiểu cho Vệ Lăng Tu, để Vệ Lăng Tu đi hỏi Triệu tú tài, còn ý thức được điểm yếu của Vệ Lăng Tu, làm bộ chính mình cũng không hiểu, để Vệ Lăng Tu đi hỏi, cũng học được rất nhiều thứ.

Còn Triệu tú tài…… Triệu tú tài bị Vệ Lăng Tu hỏi, đầu cũng muốn trọc.

Thời điểm Triệu tú tài mới vừa nhận Vệ Lăng Tu, chỉ cảm thấy Vệ Lăng Tu cơ sở vững chắc, nhìn cũng rất thông minh, nhưng sau khi dạy một tháng…… Ông đột nhiên phát hiện Vệ Lăng Tu càng thông minh hơn ông nghĩ nhiều.

Gia hỏa này quả thực là một thiên tài!

Vệ gia rốt cuộc là làm sao vậy? Hài tử thông minh như vậy, nỗ lực như vậy, thế mà nói y không học vấn không nghề nghiệp?

Triệu tú tài cũng cảm thấy Vệ gia không thích hợp, đồng thời cũng càng dạy càng ra sức.

Nói không chừng ông có thể dạy ra một tú tài ấy chứ!

Đến lúc đó, ông theo lý là có thể được một phần đại lễ! Về sau thu học sinh cũng càng dễ thu!

Hôm nay, Triệu tú tài lại đi dạy học sinh học hành, giảng giảng, liền nhìn thấy phía sau phòng học xuất hiện thêm một người đặc biệt cao lớn.

Âm thanh giảng bài của ông đột nhiên ngừng bặt.

Học sinh nghe giảng nhìn thấy tình huống của lão sư, theo bản năng mà nhìn ra phía sau……

“Oa” một tiếng, một hài tử khóc lớn lên: “Ngôn Đại tới!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook