Chương 142:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Đúng, Ngôn Đại đã gọi là Ngôn Cảnh Tắc.
Cho nên, Ngôn Đại thành huyện án đầu rồi?
Sao có thể!
Tuy bọn họ gần đây có nghe một vài lời đồn đãi, nói Ngôn Đại cỡ nào cỡ nào lợi hại, nhưng cũng khó mà tin được Ngôn Đại thế mà có thể trở thành huyện án đầu.
Thường huyện án đầu đi tham gia phủ thí chẳng sợ có thi rớt, tri phủ cũng sẽ cho cái danh đồng sinh, thậm chí có vài địa phương huyện án đầu trực tiếp có thể đi thi tú tài.
Hiện tại Ngôn Đại được huyện án đầu, tương đương với cũng đã là đồng sinh.
Trong số bọn họ không ít người đều thi rớt, Ngôn Đại không chỉ có thượng bảng, còn thành huyện án đầu, sao có thể!
Những học sinh này đều không hài lòng, sôi nổi nghi ngờ.
Chu huyện lệnh cũng biết bọn họ khẳng định có nghi vấn, hắn đã sớm đem mười bài thi đầu tiên tất cả đều dán ra tới.
Cơ hồ mọi người, đều vọt tới trước bài thi của Ngôn Cảnh Tắc, nếu không có nha dịch che chở bài thi, không chừng bài thi đều phải bị xé rồi.
Sau đó những người đó nhìn đến bài thi, đã bị chấn trụ.
Bài thi này không hề có xóa sửa chỗ nào, mỗi chữ đều viết tốt kinh người, chỉ mỗi chuyện này thôi là huyện thí có thể vào trước mười hạng đầu.
Lại đi nhìn văn chương bên trong……
Huyện thí chủ yếu xem học sinh quen thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh đến trình độ nào, có rất nhiều đề mục đều là bắt người ta viết chính tả trong đó.
Tuy nói đề mục huyện thí tương đối đơn giản, nhưng có thể đem Tứ Thư Ngũ Kinh toàn bộ thuộc hết, có bao nhiêu người?
Hơn nữa, có đôi khi hôm nay thuộc, qua một khoảng thời gian liền lại quên mất, cho dù là ôn tập…… Nhiều sách như vậy ôn tập lên cũng không dễ dàng.
Cho nên rất nhiều người đều điền sai.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì không.
Hắn tất cả đều nhớ kỹ!
Bài thi huyện thí, hắn tự nhiên viết được hoàn mỹ.
Còn bên trong cần phải viết văn chương làm thơ linh tinh, trình độ huyện thí một chút cũng không khó —— hắn đọc nhiều sách như vậy, văn chương tràn ngập chiều sâu và câu thơ tràn ngập linh khí có lẽ không viết ra được, nhưng muốn viết ra văn chương hay thơ quy củ vẫn là không thành vấn đề.
Có lẽ ở trong mắt cử nhân tiến sĩ, văn chương của hắn còn thiếu chút hỏa hậu, nhưng ở giữa một đám người khảo huyện thí cũng đã có thể rút đến hạng nhất.
Đây thật là Ngôn Đại làm?
Sao có thể!
Trong phủ Chu huyện lệnh.
Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ngồi trước mặt Chu huyện lệnh, đang uống trà.
Chu huyện lệnh đã sớm biết thành tích hai người, trước tiên chúc mừng hai người —— ở huyện thí, Ngôn Cảnh Tắc được án đầu, Vệ Lăng Tu cũng không kém, được hạng thứ bảy.
Hơn nữa Chu huyện lệnh dám nói, chính mình cũng không làm việc thiên vị.
Vệ Lăng Tu tài học thật sự không kém, thậm chí ở phương diện làm thơ, y so với Ngôn Cảnh Tắc càng có linh khí hơn.
Chu huyện lệnh kỳ thật thực thưởng thức Vệ Lăng Tu, đồng thời đối với Vệ gia cũng càng thêm khinh thường.
Mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ở tại hiệu sách Ngụy gia, dưới mí mắt Ngụy chưởng quầy, ông cũng đi nhìn vài lần, hai người này rõ ràng là thanh thanh bạch bạch!
Càng quan trọng là, Vệ Lăng Tu toàn thân trên dưới đều không có cái mùi son phấn gì, Ngôn Cảnh Tắc càng không cần phải nói, hai người không giống như là có quan hệ gì.
Đương nhiên, hai người dù có gì đó kỳ thật cũng không sao, ở kinh thành còn có người cảm thấy đây là chuyện phong nhã.
Sau đó, Chu huyện lệnh liền nói đến chuyện đi phủ thành tham gia phủ thí.
Phủ thí vào tháng tư, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu còn có thể có một tháng chuẩn bị, sau đó nên đi phủ thành, đương nhiên trừ cái này ra, Ngôn Cảnh Tắc còn cần làm chút chuyện khác.
“Phàm là người đọc sách, đều phải nổi danh……” Chu huyện lệnh chậm rãi nói.
Đầu năm nay, danh khí đối người đọc sách mà nói là phi thường quan trọng.
Tuy nói chấm bài thi sẽ che tên, thậm chí tới thi hương phía sau còn sẽ sao chép qua rồi lại từ giám khảo chấm bài thi, nhưng cuối cùng thời điểm xếp hạng vẫn là sẽ xem nguyên bản bài thi, cũng sẽ đem nguyên bản tên đã che mở ra.
Rất nhiều người giải bài thi kỳ thật không phân cao thấp với nhau, loại thời điểm này, người chấm bài thi muốn xếp hạng cho người ta sẽ xem danh khí của người nọ.
Tỷ như tú tài nào đó cực có danh tiếng, một tú tài khác bừa bãi vô danh, thi hương đầu danh Giải Nguyên muốn lấy một trong hai người này, giám khảo chắc chắn không nói hai lời liền sẽ tuyển người cực có danh tiếng kia, miễn cho có người nói giám khảo làm việc thiên tư làm rối kỉ cương.
Ngôn Cảnh Tắc trước khi không tham gia huyện thí chuyên tâm đọc sách là được, dương danh xấu xí không sao cả, hiện tại lại nên bắt đầu “nổi danh”.
“Đa tạ đại nhân dạy bảo.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Chu huyện lệnh nhìn hắn một cái, âm thầm thở dài một hơi.
Ông trời cũng không biết là bị gì, đầu óc thông tuệ như vậy, thế mà lại cho một kẻ…… không hề giống người đọc sách.
Thời điểm bọn họ nói chuyện, người đọc sách bên ngoài cũng đã quần chúng xúc động phẫn nộ: “Bài thi như vậy sao có thể là Ngôn Đại viết?”
“Ngôn Đại chưa bao giờ đi học, sợ là cả chữ cũng không quen biết, tuyệt đối không thể viết ra được bài thi như vậy!”
“Có phải có người thay đổi bài thi rồi không?”
……
Bọn họ đang nói, đột nhiên có người nói: “Nếu có người viết đến chữ tuyệt vời như vậy, sẽ nguyện ý đi thi huyện thí hộ người ta, giúp người ta gian lận sao?”
Mọi người xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy người tới chính là Lý tú tài và các tú tài khác.
Lý tú tài là Lẫm sinh huyện Đông Cốc, mọi người đều là nhận thức hắn ta, cũng biết hắn ta là người bảo đảm cho Ngôn Cảnh Tắc.
Bởi vì việc này, trước đó còn có Lẫm sinh khác ngấm ngầm hại người mà nói Lý tú tài vì tiền tài không cần thanh danh.
Chuyện này là làm Lý tú tài nghẹn một bụng hỏa, cũng may lúc này hắn ta có thể rửa sạch bát nước bẩn người khác hắt lên người mình.
Nhìn thấy người xung quanh đều nhìn qua, Lý tú tài lại nói: “Cho dù thực sự có người mánh khoé thông thiên, có thể làm ra một phần bài thi như vậy để hắn gian lận…… Ngôn Cảnh Tắc có quyền lực như vậy?”
Lý tú tài nói hai câu này rất có đạo lý.
Người có thể viết ra chữ như vậy khẳng định sẽ không giúp người khác gian lận, Ngôn Đại cũng không có quyền lực như vậy, bắt người giúp hắn gian lận.
Chung quy không có khả năng có một vị thư pháp đại gia bị Ngôn Đại bắt cóc đúng không? Nhưng cho dù Ngôn Đại bắt cóc người ta, hắn làm sao đổi bài thi?
Hắn bất quá là một tên lưu manh mà thôi!
Người tham gia huyện thí ở đây tuy nói các phương diện đều phổ phổ thông thông, có vài người còn không biết giám định và thưởng thức thư pháp, nhưng những người này đều có người nhà.
Trong đó có người có phụ thân còn là cử nhân.
Cử nhân này đối với nhi tử mình phi thường coi trọng, cũng cảm thấy nhi tử mình nhất định có thể được đầu danh, kết quả con của ông chỉ được đệ nhị…… Hắn vừa rồi vẫn luôn đang xem bài thi Ngôn Cảnh Tắc bài, lúc này liền thở dài nói: “Chữ án đầu giá trị ngàn vàng.”
“Ngôn tiên sinh kỳ thật có tài năng kinh thế.” Lý tú tài lại nói.
Những tú tài khác bên cạnh Lý tú tài cũng sôi nổi khích lệ.
Những học sinh vừa mới khảo xong huyện thí: “……” Ngôn Cảnh Tắc hóa ra là dạng người này sao?
Giữa bọn họ có một số người trước kia không thân với Ngôn Cảnh Tắc, thật ra lại tin lời Lý tú tài nói, nhưng trong bọn họ cũng có người từng gặp qua Ngôn Đại “uy phong” trước kia.
Chuyện khác không nói, trước kia Ngôn Đại đi đòi nợ, loại chuyện một chân giữ cửa đá văng, xách cả đám người trong phòng ra ngoài… làm không hề ít.
Tuy nói xác thật là dân cờ bạc kia thiếu tiền, nhưng bộ dáng này của Ngôn Đại cũng làm người sợ hãi.
Người này…… Thế mà có được tài năng kinh thế, còn thi được huyện án đầu?
Những người này thật sự rất khó tin tưởng, cũng chính là lúc này, Ngôn Cảnh Tắc tới.
Ngôn Cảnh Tắc là tới để “nổi danh”, gần đến nơi liền nói thẳng: “Có người hoài nghi ta gian lận? Muốn cùng ta tham thảo học vấn một chút không?”
Đương nhiên muốn!
Người ở đây, tất cả đều mênh mông cuồn cuộn, đi theo Ngôn Cảnh Tắc đến một tửu lầu gần đó.
Sau đó……
Ngôn Cảnh Tắc tuyệt bút vung lên, liền viết ra vài loại kiểu chữ!
Chữ tốt như vậy, bọn họ trước kia cả thấy cũng khó có thể nhìn thấy, càng đừng nói luyện……
Nói đến Tứ Thư Ngũ Kinh, Ngôn Cảnh Tắc càng là há mồm liền nói, đó là Tả Truyện gần hai mươi vạn chữ hắn cũng có thể đọc làu làu.
Kia chính là sách gần hai mươi vạn chữ đó!
Tới lúc này rồi, ngoại trừ tán thành Ngôn Cảnh Tắc là thiên tài, bọn họ còn có thể làm sao bây giờ?
Thậm chí vì che dấu việc bọn họ mười mấy năm đọc sách, khảo thí cũng thi không qua Ngôn Cảnh Tắc nghe nói học chưa đầy một năm, bọn họ còn còn khen Ngôn Cảnh Tắc càng thêm lợi hại.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ huyện Đông Cốc, nơi nơi đều có người khen Ngôn Cảnh Tắc.
Bá tánh huyện Đông Cốc đều ngốc.
Trước đó Ngôn Cảnh Tắc đi tham gia huyện thí, bọn họ còn cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn thi không đậu, kết quả chỉ chớp mắt, Ngôn Cảnh Tắc không chỉ thi đậu, còn thi được hạng nhất?
Thi hạng nhất còn chưa tính, những người đọc sách đó thế mà đều khen hắn?
Mọi người phần lớn là xuôi theo chiều gió, vì thế……
“Ngôn Đại…… Không, Ngôn Cảnh Tắc xác thật từ nhỏ đã thông minh, cha hắn cũng mặc kệ hắn, nhưng hắn cũng có bản lĩnh làm mình no bụng!”
“Hắn trước kia ở sòng bạc làm tay đấm, cũng là không có cách nào…… Ai bảo hắn có một người cha như vậy.”
“Hắn kỳ thật cũng không đánh qua người không nợ tiền?”
“Hắn đi đòi nợ không hề sai số a, thật sự thực thông minh!”
……
Thậm chí, người huyện Đông Cốc cũng không lôi Ngôn Đại ra hù dọa hài tử nhà mình, ngược lại nói với hài tử: “Ngươi nhìn xem Ngôn Đại nhà người ta, cũng không ai quản còn có thể thi đậu án đầu! Học hỏi đi biết không?!”
Hài tử: “……” Cha, ngày hôm qua còn nói với con nếu con không ngoan Ngôn Đại liền tới đánh con mà!
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc quá nổi bật liền trở về hiệu sách Ngụy gia đọc sách, tiếp tục vùi đầu khổ đọc.
Đương nhiên, hắn cũng chưa quên treo mấy bức chữ của mình ở hiệu sách Ngụy gia, cung những người đọc sách đó tiến đến thưởng thức.
Vệ gia.
Trước đó bảo gia đinh đi bắt Vệ Lăng Tu, kết quả những gia đinh đó đều bị nha dịch trói lại, thậm chí muốn bọn họ lấy ra tiền chuộc đi chuộc người, khiến cho Vệ lão thái thái thiếu chút nữa bị tức điên.
Hiện tại biết được một kết quả như vậy, càng trực tiếp bị bệnh.
Ngôn Đại kia khảo được án đầu, bà cảm thấy không có gì, nhưng Vệ Lăng Tu thế mà cũng vào trước mười……
Vệ gia đưa tin đến phủ thành cho Vệ Chí Viễn sau đó bị tức điên lại nhiều một người.
Tháng tư là phủ thí, Ngôn Cảnh Tắc ngồi thuyền của Ngụy chưởng quầy đi trước đến phủ thành.
Mà lúc này, thanh danh hắn sớm đã truyền tới phủ thành.
“Nghe nói án đầu huyện Đông Cốc đã gặp qua là không quên được!”
“Chữ của án đầu huyện Đông Cốc Ngôn Cảnh Tắc kia có ở hiệu sách Ngụy gia, ta có xem qua, một chút không thua gì đại gia!”
“Lần này phủ thí, sợ là hắn sẽ được đầu danh.”
“Cũng không biết người này bộ dáng ra sao……”
……
Mặc kệ nguyên chủ ở huyện Đông Cốc là bộ dáng gì, tới phủ thành thì không ai biết Ngôn Đại đã từng đã làm chuyện gì, chỉ biết gần đây học sinh huyện Đông Cốc đã mang đến phủ thành đủ loại tin tức về Ngôn Cảnh Tắc —— học sinh huyện Đông Cốc đều nói Ngôn Cảnh Tắc kinh tài tuyệt diễm.
Đồng thời, bọn họ còn gặp qua chữ Ngôn Cảnh Tắc ở hiệu sách Ngụy gia, một đám liền đều ngưỡng mộ Ngôn Cảnh Tắc không thôi.
Chờ biết được Ngôn Cảnh Tắc tới phủ thành, mọi người càng sôi nổi tiến đến bái phỏng.
Sau đó liền thấy được một kẻ…… bự con.
Án đầu huyện Đông Cốc tài hoa hơn người kia thế mà là bộ dáng như vậy?
Hắn sao lại… Một chút cũng không giống người đọc sách thế?
Mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc giống hay không giống người đọc sách, phủ thí hắn đương nhiên lại được đầu danh, ngay cả Vệ Lăng Tu cũng qua phủ thí, hai người cùng trở thành đồng sinh, có thể tham gia viện thí.
Nếu viện thí có thể qua, bọn họ có thể trở thành tú tài, trở thành người đọc sách chân chính, Ngôn Cảnh Tắc nhớ rõ, đệ đệ Vệ Lăng Tu chính là tại năm này thi được tú tài.
Người này niên thiếu thành danh, phong cảnh vô hạn, mà ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, khi đó Vệ Lăng Tu sớm đã qua đời.
Còn nguyên chủ…… Đệ đệ Vệ Lăng Tu thi được Trạng Nguyên không lâu, nguyên chủ liền bị người đánh chết.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm Vệ Lăng Tu, cân nhắc bất kể như thế nào cũng phải phải làm Vệ Lăng Tu thi được tú tài.
Cùng lúc đó, một con thuyền từ kinh thành xuất phát về hướng nam.
Ngồi trên thuyền là người năm trước bị răn dạy bãi quan, năm nay lại được khởi phục phóng ra ngoài, Chu Tùng.
Mà Chu Tùng lần này xuôi nam là bởi vì hắn được ủy nhiệm làm học chính*, đi phủ Nam Châu nhậm chức.
(* đây là một chức quan coi về việc học hành, kiểu quan chức chính phủ bộ giáo dục bây giờ á)
Lần phái đi này là ông tốn không ít công phu mới nhận được, vì chính là thuận đường nhìn xem cháu ngoại trai của mình.
Đáng tiếc huyện Đông Cốc cũng không thuộc về phủ Nam Châu mà ông làm quan, cho nên ông phải đợi viện thí kết thúc mới có thể đi gặp cháu ngoại trai, cũng may hai huyện khoảng cách không xa, ngồi thuyền cần một ngày.
Cho nên, Ngôn Đại thành huyện án đầu rồi?
Sao có thể!
Tuy bọn họ gần đây có nghe một vài lời đồn đãi, nói Ngôn Đại cỡ nào cỡ nào lợi hại, nhưng cũng khó mà tin được Ngôn Đại thế mà có thể trở thành huyện án đầu.
Thường huyện án đầu đi tham gia phủ thí chẳng sợ có thi rớt, tri phủ cũng sẽ cho cái danh đồng sinh, thậm chí có vài địa phương huyện án đầu trực tiếp có thể đi thi tú tài.
Hiện tại Ngôn Đại được huyện án đầu, tương đương với cũng đã là đồng sinh.
Trong số bọn họ không ít người đều thi rớt, Ngôn Đại không chỉ có thượng bảng, còn thành huyện án đầu, sao có thể!
Những học sinh này đều không hài lòng, sôi nổi nghi ngờ.
Chu huyện lệnh cũng biết bọn họ khẳng định có nghi vấn, hắn đã sớm đem mười bài thi đầu tiên tất cả đều dán ra tới.
Cơ hồ mọi người, đều vọt tới trước bài thi của Ngôn Cảnh Tắc, nếu không có nha dịch che chở bài thi, không chừng bài thi đều phải bị xé rồi.
Sau đó những người đó nhìn đến bài thi, đã bị chấn trụ.
Bài thi này không hề có xóa sửa chỗ nào, mỗi chữ đều viết tốt kinh người, chỉ mỗi chuyện này thôi là huyện thí có thể vào trước mười hạng đầu.
Lại đi nhìn văn chương bên trong……
Huyện thí chủ yếu xem học sinh quen thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh đến trình độ nào, có rất nhiều đề mục đều là bắt người ta viết chính tả trong đó.
Tuy nói đề mục huyện thí tương đối đơn giản, nhưng có thể đem Tứ Thư Ngũ Kinh toàn bộ thuộc hết, có bao nhiêu người?
Hơn nữa, có đôi khi hôm nay thuộc, qua một khoảng thời gian liền lại quên mất, cho dù là ôn tập…… Nhiều sách như vậy ôn tập lên cũng không dễ dàng.
Cho nên rất nhiều người đều điền sai.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì không.
Hắn tất cả đều nhớ kỹ!
Bài thi huyện thí, hắn tự nhiên viết được hoàn mỹ.
Còn bên trong cần phải viết văn chương làm thơ linh tinh, trình độ huyện thí một chút cũng không khó —— hắn đọc nhiều sách như vậy, văn chương tràn ngập chiều sâu và câu thơ tràn ngập linh khí có lẽ không viết ra được, nhưng muốn viết ra văn chương hay thơ quy củ vẫn là không thành vấn đề.
Có lẽ ở trong mắt cử nhân tiến sĩ, văn chương của hắn còn thiếu chút hỏa hậu, nhưng ở giữa một đám người khảo huyện thí cũng đã có thể rút đến hạng nhất.
Đây thật là Ngôn Đại làm?
Sao có thể!
Trong phủ Chu huyện lệnh.
Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ngồi trước mặt Chu huyện lệnh, đang uống trà.
Chu huyện lệnh đã sớm biết thành tích hai người, trước tiên chúc mừng hai người —— ở huyện thí, Ngôn Cảnh Tắc được án đầu, Vệ Lăng Tu cũng không kém, được hạng thứ bảy.
Hơn nữa Chu huyện lệnh dám nói, chính mình cũng không làm việc thiên vị.
Vệ Lăng Tu tài học thật sự không kém, thậm chí ở phương diện làm thơ, y so với Ngôn Cảnh Tắc càng có linh khí hơn.
Chu huyện lệnh kỳ thật thực thưởng thức Vệ Lăng Tu, đồng thời đối với Vệ gia cũng càng thêm khinh thường.
Mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ở tại hiệu sách Ngụy gia, dưới mí mắt Ngụy chưởng quầy, ông cũng đi nhìn vài lần, hai người này rõ ràng là thanh thanh bạch bạch!
Càng quan trọng là, Vệ Lăng Tu toàn thân trên dưới đều không có cái mùi son phấn gì, Ngôn Cảnh Tắc càng không cần phải nói, hai người không giống như là có quan hệ gì.
Đương nhiên, hai người dù có gì đó kỳ thật cũng không sao, ở kinh thành còn có người cảm thấy đây là chuyện phong nhã.
Sau đó, Chu huyện lệnh liền nói đến chuyện đi phủ thành tham gia phủ thí.
Phủ thí vào tháng tư, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu còn có thể có một tháng chuẩn bị, sau đó nên đi phủ thành, đương nhiên trừ cái này ra, Ngôn Cảnh Tắc còn cần làm chút chuyện khác.
“Phàm là người đọc sách, đều phải nổi danh……” Chu huyện lệnh chậm rãi nói.
Đầu năm nay, danh khí đối người đọc sách mà nói là phi thường quan trọng.
Tuy nói chấm bài thi sẽ che tên, thậm chí tới thi hương phía sau còn sẽ sao chép qua rồi lại từ giám khảo chấm bài thi, nhưng cuối cùng thời điểm xếp hạng vẫn là sẽ xem nguyên bản bài thi, cũng sẽ đem nguyên bản tên đã che mở ra.
Rất nhiều người giải bài thi kỳ thật không phân cao thấp với nhau, loại thời điểm này, người chấm bài thi muốn xếp hạng cho người ta sẽ xem danh khí của người nọ.
Tỷ như tú tài nào đó cực có danh tiếng, một tú tài khác bừa bãi vô danh, thi hương đầu danh Giải Nguyên muốn lấy một trong hai người này, giám khảo chắc chắn không nói hai lời liền sẽ tuyển người cực có danh tiếng kia, miễn cho có người nói giám khảo làm việc thiên tư làm rối kỉ cương.
Ngôn Cảnh Tắc trước khi không tham gia huyện thí chuyên tâm đọc sách là được, dương danh xấu xí không sao cả, hiện tại lại nên bắt đầu “nổi danh”.
“Đa tạ đại nhân dạy bảo.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Chu huyện lệnh nhìn hắn một cái, âm thầm thở dài một hơi.
Ông trời cũng không biết là bị gì, đầu óc thông tuệ như vậy, thế mà lại cho một kẻ…… không hề giống người đọc sách.
Thời điểm bọn họ nói chuyện, người đọc sách bên ngoài cũng đã quần chúng xúc động phẫn nộ: “Bài thi như vậy sao có thể là Ngôn Đại viết?”
“Ngôn Đại chưa bao giờ đi học, sợ là cả chữ cũng không quen biết, tuyệt đối không thể viết ra được bài thi như vậy!”
“Có phải có người thay đổi bài thi rồi không?”
……
Bọn họ đang nói, đột nhiên có người nói: “Nếu có người viết đến chữ tuyệt vời như vậy, sẽ nguyện ý đi thi huyện thí hộ người ta, giúp người ta gian lận sao?”
Mọi người xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy người tới chính là Lý tú tài và các tú tài khác.
Lý tú tài là Lẫm sinh huyện Đông Cốc, mọi người đều là nhận thức hắn ta, cũng biết hắn ta là người bảo đảm cho Ngôn Cảnh Tắc.
Bởi vì việc này, trước đó còn có Lẫm sinh khác ngấm ngầm hại người mà nói Lý tú tài vì tiền tài không cần thanh danh.
Chuyện này là làm Lý tú tài nghẹn một bụng hỏa, cũng may lúc này hắn ta có thể rửa sạch bát nước bẩn người khác hắt lên người mình.
Nhìn thấy người xung quanh đều nhìn qua, Lý tú tài lại nói: “Cho dù thực sự có người mánh khoé thông thiên, có thể làm ra một phần bài thi như vậy để hắn gian lận…… Ngôn Cảnh Tắc có quyền lực như vậy?”
Lý tú tài nói hai câu này rất có đạo lý.
Người có thể viết ra chữ như vậy khẳng định sẽ không giúp người khác gian lận, Ngôn Đại cũng không có quyền lực như vậy, bắt người giúp hắn gian lận.
Chung quy không có khả năng có một vị thư pháp đại gia bị Ngôn Đại bắt cóc đúng không? Nhưng cho dù Ngôn Đại bắt cóc người ta, hắn làm sao đổi bài thi?
Hắn bất quá là một tên lưu manh mà thôi!
Người tham gia huyện thí ở đây tuy nói các phương diện đều phổ phổ thông thông, có vài người còn không biết giám định và thưởng thức thư pháp, nhưng những người này đều có người nhà.
Trong đó có người có phụ thân còn là cử nhân.
Cử nhân này đối với nhi tử mình phi thường coi trọng, cũng cảm thấy nhi tử mình nhất định có thể được đầu danh, kết quả con của ông chỉ được đệ nhị…… Hắn vừa rồi vẫn luôn đang xem bài thi Ngôn Cảnh Tắc bài, lúc này liền thở dài nói: “Chữ án đầu giá trị ngàn vàng.”
“Ngôn tiên sinh kỳ thật có tài năng kinh thế.” Lý tú tài lại nói.
Những tú tài khác bên cạnh Lý tú tài cũng sôi nổi khích lệ.
Những học sinh vừa mới khảo xong huyện thí: “……” Ngôn Cảnh Tắc hóa ra là dạng người này sao?
Giữa bọn họ có một số người trước kia không thân với Ngôn Cảnh Tắc, thật ra lại tin lời Lý tú tài nói, nhưng trong bọn họ cũng có người từng gặp qua Ngôn Đại “uy phong” trước kia.
Chuyện khác không nói, trước kia Ngôn Đại đi đòi nợ, loại chuyện một chân giữ cửa đá văng, xách cả đám người trong phòng ra ngoài… làm không hề ít.
Tuy nói xác thật là dân cờ bạc kia thiếu tiền, nhưng bộ dáng này của Ngôn Đại cũng làm người sợ hãi.
Người này…… Thế mà có được tài năng kinh thế, còn thi được huyện án đầu?
Những người này thật sự rất khó tin tưởng, cũng chính là lúc này, Ngôn Cảnh Tắc tới.
Ngôn Cảnh Tắc là tới để “nổi danh”, gần đến nơi liền nói thẳng: “Có người hoài nghi ta gian lận? Muốn cùng ta tham thảo học vấn một chút không?”
Đương nhiên muốn!
Người ở đây, tất cả đều mênh mông cuồn cuộn, đi theo Ngôn Cảnh Tắc đến một tửu lầu gần đó.
Sau đó……
Ngôn Cảnh Tắc tuyệt bút vung lên, liền viết ra vài loại kiểu chữ!
Chữ tốt như vậy, bọn họ trước kia cả thấy cũng khó có thể nhìn thấy, càng đừng nói luyện……
Nói đến Tứ Thư Ngũ Kinh, Ngôn Cảnh Tắc càng là há mồm liền nói, đó là Tả Truyện gần hai mươi vạn chữ hắn cũng có thể đọc làu làu.
Kia chính là sách gần hai mươi vạn chữ đó!
Tới lúc này rồi, ngoại trừ tán thành Ngôn Cảnh Tắc là thiên tài, bọn họ còn có thể làm sao bây giờ?
Thậm chí vì che dấu việc bọn họ mười mấy năm đọc sách, khảo thí cũng thi không qua Ngôn Cảnh Tắc nghe nói học chưa đầy một năm, bọn họ còn còn khen Ngôn Cảnh Tắc càng thêm lợi hại.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ huyện Đông Cốc, nơi nơi đều có người khen Ngôn Cảnh Tắc.
Bá tánh huyện Đông Cốc đều ngốc.
Trước đó Ngôn Cảnh Tắc đi tham gia huyện thí, bọn họ còn cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn thi không đậu, kết quả chỉ chớp mắt, Ngôn Cảnh Tắc không chỉ thi đậu, còn thi được hạng nhất?
Thi hạng nhất còn chưa tính, những người đọc sách đó thế mà đều khen hắn?
Mọi người phần lớn là xuôi theo chiều gió, vì thế……
“Ngôn Đại…… Không, Ngôn Cảnh Tắc xác thật từ nhỏ đã thông minh, cha hắn cũng mặc kệ hắn, nhưng hắn cũng có bản lĩnh làm mình no bụng!”
“Hắn trước kia ở sòng bạc làm tay đấm, cũng là không có cách nào…… Ai bảo hắn có một người cha như vậy.”
“Hắn kỳ thật cũng không đánh qua người không nợ tiền?”
“Hắn đi đòi nợ không hề sai số a, thật sự thực thông minh!”
……
Thậm chí, người huyện Đông Cốc cũng không lôi Ngôn Đại ra hù dọa hài tử nhà mình, ngược lại nói với hài tử: “Ngươi nhìn xem Ngôn Đại nhà người ta, cũng không ai quản còn có thể thi đậu án đầu! Học hỏi đi biết không?!”
Hài tử: “……” Cha, ngày hôm qua còn nói với con nếu con không ngoan Ngôn Đại liền tới đánh con mà!
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc quá nổi bật liền trở về hiệu sách Ngụy gia đọc sách, tiếp tục vùi đầu khổ đọc.
Đương nhiên, hắn cũng chưa quên treo mấy bức chữ của mình ở hiệu sách Ngụy gia, cung những người đọc sách đó tiến đến thưởng thức.
Vệ gia.
Trước đó bảo gia đinh đi bắt Vệ Lăng Tu, kết quả những gia đinh đó đều bị nha dịch trói lại, thậm chí muốn bọn họ lấy ra tiền chuộc đi chuộc người, khiến cho Vệ lão thái thái thiếu chút nữa bị tức điên.
Hiện tại biết được một kết quả như vậy, càng trực tiếp bị bệnh.
Ngôn Đại kia khảo được án đầu, bà cảm thấy không có gì, nhưng Vệ Lăng Tu thế mà cũng vào trước mười……
Vệ gia đưa tin đến phủ thành cho Vệ Chí Viễn sau đó bị tức điên lại nhiều một người.
Tháng tư là phủ thí, Ngôn Cảnh Tắc ngồi thuyền của Ngụy chưởng quầy đi trước đến phủ thành.
Mà lúc này, thanh danh hắn sớm đã truyền tới phủ thành.
“Nghe nói án đầu huyện Đông Cốc đã gặp qua là không quên được!”
“Chữ của án đầu huyện Đông Cốc Ngôn Cảnh Tắc kia có ở hiệu sách Ngụy gia, ta có xem qua, một chút không thua gì đại gia!”
“Lần này phủ thí, sợ là hắn sẽ được đầu danh.”
“Cũng không biết người này bộ dáng ra sao……”
……
Mặc kệ nguyên chủ ở huyện Đông Cốc là bộ dáng gì, tới phủ thành thì không ai biết Ngôn Đại đã từng đã làm chuyện gì, chỉ biết gần đây học sinh huyện Đông Cốc đã mang đến phủ thành đủ loại tin tức về Ngôn Cảnh Tắc —— học sinh huyện Đông Cốc đều nói Ngôn Cảnh Tắc kinh tài tuyệt diễm.
Đồng thời, bọn họ còn gặp qua chữ Ngôn Cảnh Tắc ở hiệu sách Ngụy gia, một đám liền đều ngưỡng mộ Ngôn Cảnh Tắc không thôi.
Chờ biết được Ngôn Cảnh Tắc tới phủ thành, mọi người càng sôi nổi tiến đến bái phỏng.
Sau đó liền thấy được một kẻ…… bự con.
Án đầu huyện Đông Cốc tài hoa hơn người kia thế mà là bộ dáng như vậy?
Hắn sao lại… Một chút cũng không giống người đọc sách thế?
Mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc giống hay không giống người đọc sách, phủ thí hắn đương nhiên lại được đầu danh, ngay cả Vệ Lăng Tu cũng qua phủ thí, hai người cùng trở thành đồng sinh, có thể tham gia viện thí.
Nếu viện thí có thể qua, bọn họ có thể trở thành tú tài, trở thành người đọc sách chân chính, Ngôn Cảnh Tắc nhớ rõ, đệ đệ Vệ Lăng Tu chính là tại năm này thi được tú tài.
Người này niên thiếu thành danh, phong cảnh vô hạn, mà ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, khi đó Vệ Lăng Tu sớm đã qua đời.
Còn nguyên chủ…… Đệ đệ Vệ Lăng Tu thi được Trạng Nguyên không lâu, nguyên chủ liền bị người đánh chết.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm Vệ Lăng Tu, cân nhắc bất kể như thế nào cũng phải phải làm Vệ Lăng Tu thi được tú tài.
Cùng lúc đó, một con thuyền từ kinh thành xuất phát về hướng nam.
Ngồi trên thuyền là người năm trước bị răn dạy bãi quan, năm nay lại được khởi phục phóng ra ngoài, Chu Tùng.
Mà Chu Tùng lần này xuôi nam là bởi vì hắn được ủy nhiệm làm học chính*, đi phủ Nam Châu nhậm chức.
(* đây là một chức quan coi về việc học hành, kiểu quan chức chính phủ bộ giáo dục bây giờ á)
Lần phái đi này là ông tốn không ít công phu mới nhận được, vì chính là thuận đường nhìn xem cháu ngoại trai của mình.
Đáng tiếc huyện Đông Cốc cũng không thuộc về phủ Nam Châu mà ông làm quan, cho nên ông phải đợi viện thí kết thúc mới có thể đi gặp cháu ngoại trai, cũng may hai huyện khoảng cách không xa, ngồi thuyền cần một ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.