Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 165:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Trước khi xuyên thư, Hạ Thích Thất trước đó chỉ là một cô bé bình thường vừa tốt nghiệp cấp ba, nhân sinh trước đó cơ hồ đều tất cả do đọc sách.

Nàng căn bản sẽ không xem sắc mặt người khác, thậm chí ngay cả tinh thần lực cấp S của mình cũng dùng không thuần thục — nàng cũng không phải từ nhỏ sinh hoạt ở địa phương này, quen sử dụng tinh thần lực, nàng chung quy còn quên việc chính mình có tinh thần lực.

Sau khi nàng xuyên qua đây, mọi thứ hết thảy còn đều rất thuận lợi.

Nguyên chủ ở Hạ gia thật không được sủng ái, nhưng từ khi nàng xuyên tới triển lộ ra thiên phú, địa vị nàng ở Hạ gia liền càng ngày càng cao, mọi người Hạ gia đều là nâng niu nàng.

Thời điểm nàng đi tiếp xúc với Phù Phỉ, Phù Phỉ còn chưa được Cossack nhận về, chỉ là một cô nhi, cũng bởi vậy từ ngay từ đầu ấn tượng của Phù Phỉ đối với nàng liền rất tốt, tuy nói ngay từ đầu đối xử nàng có điểm lãnh đạm, sau lại lại đối nàng càng ngày càng tốt.

Vì thế, Hạ Thích Thất liền bảo lưu lại một phần ngây thơ, đối với nội dung trong sách viết cũng vô cùng tín nhiệm.

Tuy rằng xuất hiện ngoài ý muốn là Hạ Duy Thừa không chết, nhưng cha Phù Phỉ là nguyên soái, chuyện này chung quy sẽ không sai!

Hạ Thích Thất thâm tình mà nhìn Phù Phỉ.

Phù Phỉ biểu cảm đã cứng lại rồi.

Trước đó Hạ Tử Tu giúp người khai thông tinh thần lực, Phù Phỉ rất tức giận, còn bởi vậy ở trước mặt Hạ Thích Thất nói qua rất nhiều lần, bảo Hạ Thích Thất không cần làm loại chuyện này.

Lúc ấy thấy Hạ Thích Thất đáp ứng, gã phi thường vừa lòng, nhưng hiện tại……

Phù Phỉ lúc này cũng không biết nên có phản ứng gì mới tốt. Cha gã đã xảy ra chuyện, nếu là cấp bậc tinh thần lực của cha gã giảm xuống, cha gã còn có thể làm quân đoàn trưởng quân đoàn thứ tám sao?

Lúc này Phù Phỉ còn không biết, cha gã đã không còn là quân đoàn trưởng quân đoàn thứ tám nữa.

“Thích Thất, anh không phải đang nói giỡn!” Phù Phỉ nói: “Em cùng anh về đi.”

Hạ Thích Thất cười nói: “Em cũng không có nói giỡn……”

“Phụt.” Tiếng cười đột nhiên vang lên.

Phù Phỉ và Hạ Thích Thất cùng nhau quay đầu, liền thấy được Ngôn Cảnh Tắc và Hạ Tử Tu.

Trước đó Hạ Thích Thất lại đây, Hạ Tử Tu không muốn gặp phải Hạ Thích Thất, liền lôi kéo Ngôn Cảnh Tắc núp vào, hai người còn thu liễm tinh thần lực, kết quả bọn họ đang trốn tránh thì Phù Phỉ tới, bọn họ còn nghe được đối thoại của Phù Phỉ cùng Hạ Thích Thất.

Ngôn Cảnh Tắc không nhịn xuống được liền cười.

Hắn có điểm tò mò, lúc này Phù Phỉ nghĩ như thế nào…… Ha ha ha ha!

Phù Phỉ nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt liền toát ra lửa giận.

Biết Hạ Tử Tu lúc trước cũng không có thu được thư tình của gã, phía trước hết thảy đều là hiểu lầm, gã đối Hạ Tử Tu liền lại có ý tưởng không bình thường, đối với đối tượng định khế của Hạ Tử Tu này cũng là chướng mắt các thứ.

Bất quá là một chủ quặng mỏ ở tinh cầu xa xôi, dựa vào cái gì mà có được Hạ Tử Tu?

Phù Phỉ tức giận thực rõ ràng, Hạ Tử Tu lập tức liền chắn trước mặt Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc vô cùng thích cách làm như vậy của cục cưng nhà mình, hắn thân là chiến sĩ, so Hạ Tử Tu còn cao hơn một ít, lúc này hơi hơi nhón chân, liền đem cằm dựa vào trên đầu Hạ Tử Tu, nói với Phù Phỉ: “Nghe nói cậu không thể tiếp thu phụ sư mình khai thông tinh thần lực cho người khác? Có thể tìm được phụ sư hợp tâm ý cậu như vậy không dễ dàng đâu, cậu nhất định phải giữ chặt lấy nhé!”

Phù Phỉ mặt đều đen, trừng mắt Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chẳng lẽ anh có thể tiếp thu phụ sư mình giúp người khác khai thông tinh thần lực? Anh biết những chiến sĩ tiếp thu khai thông đó suy nghĩ cái gì ghê tởm sao?”

Ngôn Cảnh Tắc hết chỗ nói rồi: “Chính cậu xấu xa, đừng nghĩ rằng người khác cũng xấu xa như cậu, hơn nữa… Cậu xác định cậu có thể cả đời không xin giúp đỡ từ phụ sư khác sao?”



Phù Phỉ sắc mặt biến đổi, Hạ Thích Thất lại nói: “Phù Phỉ đương nhiên có thể cả đời không hướng phụ sư khác xin giúp đỡ, tôi sẽ chiếu cố anh ấy thật tốt! Còn anh, biết thời điểm phụ sư giúp người chải vuốt tinh thần lực có thể cảm nhận được cảm xúc của người đó không? Chuyện này thật sự quá thân mật!”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hạ Thích Thất, vậy cô biết giữa chiến sĩ với nhau lúc dùng tinh thần lực tiến hành chiến đấu có thể cảm nhận được cảm xúc đối phương không? Như vậy thật sự quá thân mật, cô vẫn là nên quản chặt Phù Phỉ nhà cô, về sau đừng để cậu ta chiến đấu với chiến sĩ khác!”

Hôm qua hắn dùng tinh thần lực quật cha Phù Phỉ là mang theo cảm xúc chán ghét và phẫn nộ, cha Phù Phỉ chắc chắn cảm nhận được, hắn còn cảm nhận được cha Phù Phỉ sợ hãi và sợ hãi……

Nhưng hắn thật sự cùng cha Phù Phỉ một chút cũng không thân mật.

Phù Phỉ và Hạ Thích Thất đều rất nổi danh, ngay từ đầu còn không ai chú ý tới, lúc này cũng đã có người dừng lại bước chân xem diễn.

Ngôn Cảnh Tắc lời này nói ra lớn tiếng, càng không ít người đều nghe thấy được, một đám nghẹn cười.

Tuyệt đại đa số người vẫn là cảm thấy phụ sư giúp chiến sĩ không phải đối tượng định khế khai thông tinh thần lực là không thành vấn đề, cũng chỉ có những kẻ tự nhận là chiến sĩ cao nhân quý tộc nhất đẳng, đối với phụ sư của mình có dục vọng chiếm hữu.

Hạ Tử Tu cố nén mới không cười, Ngôn Cảnh Tắc sao mà…… Mỗi câu nói đều có thể nói đến tâm khảm của y vậy!

Chỉ là…… Bị Ngôn Cảnh Tắc đè cằm lên đỉnh đầu, y có điểm không thoải mái!

Hạ Tử Tu nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền cảm giác được, vội vàng nhấc đầu ra khỏi đỉnh đầu Hạ Tử Tu, sau đó lại ló ra từ vai Hạ Tử Tu, nói với Phù Phỉ: “Các người ngàn vạn không được công kích chúng tôi nha! Các người một khi công đánh chúng tôi, chúng tôi có thể cảm giác được cảm xúc các người, tôi một chút cũng không muốn thân mật với các người đâu à.”

Hạ Tử Tu kỳ thật vẫn là có điểm sợ Phù Phỉ, Phù Phỉ thân phận không thấp, y sợ Phù Phỉ tìm cha mình phiền toái.

Nhưng lúc này…… Y vẫn là nhịn không được cười.

Y vốn lớn lên đẹp, nụ cười này càng loá mắt, người xung quanh nhìn thấy đều ngây người ra.

Này còn chưa tính, còn có người vỗ tay cười rộ lên: “Đúng! Đúng! Chính là như vậy! Phù Phỉ anh về sau vẫn là ngàn vạn đừng cùng người đánh nhau nha! Còn có Hạ Thích Thất, về sau cô mặc kệ gặp phải chuyện gì, nhất định cũng không được dùng tinh thần lực phản kháng! Miễn cho quá thân mật với người ta!”

Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn đến người tới chính là một cô gái thân hình cao lớn, xem nàng trang điểm, hẳn là một nữ chiến sĩ.

Mà hiện tại, nữ chiến sĩ này đang cười ha ha, thoạt nhìn đặc biệt dũng cảm.

“Các người……” Phù Phỉ cả giận nói.

Nữ chiến sĩ nói: “Phù Phỉ, cha anh còn nằm ở nhà kìa, anh không đi chiếu cố ông ấy, ngược lại ở chỗ này cọ xát à?”

Nữ chiến sĩ này có thân phận không sai biệt lắm với Phù Phỉ, cô là cháu gái quân đoàn trưởng quân đoàn thứ năm.

Phù Phỉ không thể làm gì cô, hiện tại còn bị cô giễu cợt, gã bắt lấy Hạ Thích Thất liền đi.

Lúc Phù Phỉ đi rõ ràng thực tức giận, Hạ Tử Tu phía trước không nhịn được cười, hiện tại lại lo lắng lên.

“Các cậu không cần lo lắng, cha Phù Phỉ xảy ra chuyện, quân đoàn trưởng quân đoàn thứ tám sắp thay đổi người rồi.” nữ chiến sĩ cao lớn này nói với Hạ Tử Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc.

Hạ Tử Tu mặt lộ vẻ vui mừng. Ấn tượng của y đối với Phù Phỉ không tốt, ấn tượng với cha Phù Phỉ cũng đồng dạng không tốt.

Trước đó cha y và 3000 binh lính liên quan mất tích, quân đoàn thứ tám thế mà không hề làm gì cả!

Này còn chưa tính, nhiều chiến sĩ mất tích như vậy, quân đoàn thứ tám vừa không cấp tiền bồi thường cũng không đem tiền trợ cấp của binh lính chia cho người nhà, trừ phi người nhà chủ động đi khai chứng minh tử vong cho bọn họ mới có thể lãnh được tiền bồi thường là mấy tháng lương chiến sĩ kia thu vào.

Y không muốn đi khai giấy chứng tử cho cha, cuối cùng lại là một phân tiền cũng không lấy được.



Các quân đoàn khác gặp phải loại tình huống này thường sẽ phát tiền trợ cấp cho người nhà binh lính, còn sẽ lập tức cấp một bút bồi thường!

Hiện tại Cossack xảy ra chuyện, Hạ Tử Tu không phúc hậu mà có điểm vui sướng khi người gặp họa.

“Hạ Tử Tu, trước kia tôi không thích cậu, hiện tại thật ra lại bắt đầu thích cậu, đáng tiếc đã chậm rồi.” nữ chiến sĩ kia nhìn Hạ Tử Tu thở dài một hơi, lại nhìn thoáng qua Ngôn Cảnh Tắc: “Bất quá đối tượng cậu định khế khá tốt đó, chúc cậu hạnh phúc!”

Nữ chiến sĩ này nói xong, hướng qua Hạ Tử Tu huýt sáo một cái mới đi.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Thấy nàng đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc lôi kéo Hạ Tử Tu nói: “Tử Tu, vì chúc mừng cha Phù Phỉ ông ta…… Khụ khụ, anh mua quần áo cho em.”

Nhưng mà Hạ Tử Tu kéo hắn lại: “Anh đã mua cho em rồi, không cần, em mời anh đi ăn cơm!”

Hạ Tử Tu kiên trì muốn mời Ngôn Cảnh Tắc ăn cơm.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc lấy ra máy liên lạc, thao tác một chút.

Đang ở quân bộ tiếp thu hỏi ý, máy liên lạc của Hạ Duy Thừa đột nhiên vang lên.

Cùng Hạ Duy Thừa nói chuyện là quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất, mấy quân đoàn trưởng khác đều núp ở chỗ tối, nhìn Hạ Duy Thừa.

Bọn họ muốn biết thiếu tướng được nguyên soái đại nhân nhìn với con mắt khác này rốt cuộc có chỗ cực kỳ nào.

Nhưng mà Hạ Duy Thừa thoạt nhìn rất bình thường, chỉ là đoạn trải qua lưu lạc đến tinh cầu nguy hiểm có điểm không giống người thường thôi.

Nhưng quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất cũng phát hiện một ít thứ —— thời điểm Hạ Duy Thừa nhắc tới được người cứu thì có điểm khác thường, khi ông nhắc tới “Nguyên soái đại nhân” thì tinh thần lực có dao động…… Cứu Hạ Duy Thừa ra khỏi tinh cầu nguy hiểm hẳn chính là nguyên soái đại nhân.

Nguyên soái đại nhân vừa lúc cùng Hạ Duy Thừa chân trước chân sau tới Thủ Đô Tinh, không phải sao?

Quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất và các quân đoàn trưởng khác đoán được đáp án, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, kết quả lúc này, máy liên lạc Hạ Duy Thừa thế nhưng vang lên!

Phòng này là ngăn cách thông tin, Hạ Duy Thừa ở trong phòng này căn bản không thể liên hệ với bên ngoài, máy liên lạc ông vì sao còn vang được ?

Bảy quân đoàn trưởng cơ hồ đồng thời nghĩ tới một người —— nguyên soái đại nhân!

Chỉ có nguyên soái đại nhân thông tin mới có thể thông suốt trong quân bộ.

Quân đoàn trưởng quân đoàn thứ nhất vội vàng nhìn về máy liên lạc của Hạ Duy Thừa, mấy quân đoàn trưởng đang trốn khác cũng lập tức ra tới —— nguyên soái đại nhân lúc này liên lạc Hạ Duy Thừa, chẳng lẽ là bởi vì biết Hạ Duy Thừa ở chỗ bọn họ, có chuyện muốn nói với bọn họ?

Bằng không nguyên soái đại nhân sao lại liên hệ riêng một thiếu tướng như Hạ Duy Thừa?

Bảy quân đoàn trưởng đều nhìn chằm chằm Hạ Duy Thừa.

Hạ Duy Thừa nhìn đến mấy quân đoàn trưởng trốn đi đột nhiên xuất hiện liền ngốc ra, sau khi bị đông đảo quân đoàn trưởng vây quanh càng động cũng không dám động.

“Xem tin nhắn đi!” Mấy quân đoàn trưởng cùng nhau nói.

Hạ Duy Thừa dưới ý bảo của những người này, click mở tin nhắn dãy số xa lạ kia gửi tới.

Dãy số kia chuyển khoản cho ông một trăm triệu điểm tín dụng, còn mang thêm một câu: “Ba, ba phát cho Tử Tu nhiều tiền tiêu vặt một chút đi! Kẻo em ấy không có tiền tiêu cho con!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook