Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 181:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc có loại xúc động muốn đánh Ôn Hà Nghiên một trận.

Ôn Hà Nghiên trước mắt này, chính là ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, là người cùng Lục Duệ Quần lăn giường bị nguyên chủ bắt được kia, cũng là người Lục Duệ Quần thật tình thích.

Ôn Hà Nghiên là bạn đại học ở cùng phòng của nguyên chủ.

Nguyên chủ là tiêu tiền vào đại học, vào đại học rồi cũng hoàn toàn không dụng tâm học hành, nhưng hắn người này rất am hiểu giao thiệp bạn bè, quan hệ với bạn bè cùng lớp đều không tồi.

Ôn Hà Nghiên gia cảnh không tốt, rất nghèo, nguyên chủ đồng tình cậu ta, liền thường hay đưa mấy thứ mình dùng không được đưa cậu ta, lấy cớ bảo cậu ta giúp mình làm bài tập cho cậu ta thù lao gì đó, dần dà, Ôn Hà Nghiên và nguyên chủ càng đi càng gần.

Nguyên chủ coi Ôn Hà Nghiên là bạn bè, nhưng Ôn Hà Nghiên hiển nhiên không coi nguyên chủ là bạn bè.

Nguyên chủ chung quy là cùng Lục Duệ Quần ở bên nhau, thường hay đi tìm Lục Duệ Quần, Ôn Hà Nghiên cũng liền quen thuộc với Lục Duệ Quần, hai người này còn thông đồng với nhau……

Thông đồng ở bên nhau thì cũng thôi, trước khi gian tình của Ôn Hà Nghiên và Lục Duệ Quần còn chưa đưa ra ánh sáng, Ôn Hà Nghiên thế nhưng còn có mặt mũi ở trước mặt nguyên chủ làm một “tri tâm ca ca”, mỗi lần nguyên chủ và Lục Duệ Quần ồn ào mâu thuẫn, liền giúp đỡ hai mặt khuyên bảo.

Nguyên chủ cũng bởi vậy đối với Ôn Hà Nghiên vô cùng tín nhiệm, còn chủ động để Ôn Hà Nghiên và Lục Duệ Quần cùng nhau đến Lục thị thực tập, làm ơn Ôn Hà Nghiên giúp hắn nhìn chằm chằm Lục Duệ Quần một chút…

Nguyên chủ thật là một tên ngu xuẩn, thế mà dẫn sói vào nhà.

Hắn cũng không nghĩ, hắn và Lục Duệ Quần cáu kỉnh cãi nhau là chuyện của hắn và Lục Duệ Quần, có liên quan gì đến Ôn Hà Nghiên? Ôn Hà Nghiên chung quy thay thế Lục Duệ Quần xin lỗi, cái này gọi là gì?

Ngôn Cảnh Tắc suy nghĩ rất nhiều, nhưng giờ này khắc này, hắn không rảnh phản ứng Ôn Hà Nghiên —— quan trọng nhất vẫn là Lục Kính Tu.

Hắn lạnh lùng mà liếc nhìn Ôn Hà Nghiên một cái, liền đuổi theo Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu đã tận lực đi nhanh, nhưng y không muốn khập khiễng trước mặt người khác, tốc độ cũng nhanh không đến chạy đi đâu.

Y vừa đến cửa văn phòng mình, Ngôn Cảnh Tắc liền đuổi theo, ngăn phía trước y: “Chú Lục……”

“Tránh ra!” Lục Kính Tu mặt không biểu cảm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Chú Lục, chú đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi không phải tới tìm Lục Duệ Quần, tôi là tới tìm chú.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Lục Kính Tu cười.

“Ha… Cậu tới tìm tôi làm cái gì?” Lục Kính Tu cười lạnh nói.

“Cùng chú Lục ăn cơm.” Ngôn Cảnh Tắc triển lãm cho Lục Kính Tu xem hộp giữ ấm trên tay mình.

Ban nãy nhìn thấy hộp giữ ấm này, Lục Kính Tu liền đoán được Ngôn Cảnh Tắc là tới đưa cơm, lúc ấy y còn nghĩ, có thể cố mà ăn một chút, nhưng hiện tại……

Lục Kính Tu đánh thẳng đến cái hộp giữ ấm kia: “Mang đi đi!”

Lục Kính Tu đánh hộp giữ ấm, dùng chính là tay phải cầm gậy chống, vừa dùng một chút lực, y suýt chút nữa đứng không vững.

Bất quá y vẫn ổn định, thật ra Ngôn Cảnh Tắc sợ y bị ngã, theo bản năng đi đỡ, thế nên căn bản không rảnh lo hộp giữ ấm trên tay, kia hộp giữ ấm trực tiếp liền rơi xuống đất.

Nắp hộp ngã bung ra, đồ ăn bên trong cũng rớt ra ngoài, trên mặt đất một mảnh hỗn độn.

Lục Kính Tu nhìn thoáng qua hộp giữ ấm, đẩy Ngôn Cảnh Tắc ra liền vào văn phòng, lại đóng sầm cửa lại.

Lục Kính Tu cảm thấy mình rất đáng buồn, chỉ có Lục Duệ Quần không cần, mới đến phiên y.

Y ngồi xuống trước bàn làm việc, một tay gậy đánh về phía chân trái của mình.

Chân trai y vẫn có tri giác, lúc này rất đau, nhưng cũng làm y tỉnh táo lại.

Tỉnh táo lại rồi, Lục Kính Tu lại hối hận.

Ngôn Cảnh Tắc có nói như thế nào cũng là một đại thiếu gia, hôm nay y không cho hắn mặt mũi như vậy, làm đổ hộp cơm hắn mang đến, người này cho dù yêu sâu sắc Lục Duệ Quần, chỉ sợ cũng không muốn vì Lục Duệ Quần mà tiếp tục lấy lòng y, người cậu âm dương quái khí này.

Nếu đổi lại là trước kia, y sẽ cảm thấy đuổi Ngôn Cảnh Tắc ra xa xa khá tốt, nhưng giờ phút này, y phá lệ khó chịu.

Cho dù đồ ăn kia là chuẩn bị cho Lục Duệ Quần, kỳ thật y cũng có thể ăn, kia rốt cuộc cũng là Ngôn Cảnh Tắc mang đến……

Được rồi, y nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn sẽ không quay lại.

Bởi vì tối qua ngủ đến không tồi, tâm tình không tồi duy trì một buổi sáng hoàn toàn trở nên không xong, Lục Kính Tu mở máy tính, bức bản thân mình làm việc.

Ngoài văn phòng Lục Kính Tu, Ngôn Cảnh Tắc âm thầm thở dài.

Hắn biết Lục Kính Tu nổi giận.

Không trách Lục Kính Tu nổi giận.

Hắn xem qua ký ức nguyên chủ, biết cha mẹ Lục Kính Tu đều thiên vị sủng ái Lục Duệ Quần, lại không quan tâm Lục Kính Tu, Lục Kính Tu đối với Lục Duệ Quần chắc chắn có ý kiến.

Hiện tại cho rằng đồ ăn này là hắn đem cho Lục Duệ Quần, Lục Kính Tu nổi giận không muốn ăn cũng bình thường.

Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía Ôn Hà Nghiên cách đó không xa, lại phát hiện Ôn Hà Nghiên đã chạy.

Chạy trốn thật ra lại rất nhanh!

Nhân viên tầng 28 của văn phòng Lục Kính Tu không một ai đơn giản, chẳng sợ là trợ lý của trợ lý Lục Kính Tu cũng ít nhất là nghiên cứu sinh, Ngôn Cảnh Tắc không tiện sai khiến bọn họ làm việc, cười hỏi: “Mọi người biết cây lau nhà ở đâu không?”

Rất nhanh liền có người nói cho Ngôn Cảnh Tắc đồ vật để nơi nào.

Ngôn Cảnh Tắc tìm được cây lau nhà, rất nhanh liền thu dọn đồ ăn rơi trên đất, lại hỏi: “Đúng rồi, mọi người bình thường ăn cơm là ăn ở đâu?”

“Công ty có cơm hộp, sẽ đưa lên tới, đương nhiên cũng có thể chọn cơm hộp hoặc là đi nhà ăn ăn.”

“Chú Lục thường ăn cái gì?”

“Lục tổng đều ăn cơm hộp.”

Ngôn Cảnh Tắc chớp đôi mắt nhìn bọn họ: “Có thể cho tôi một phần cơm hộp không?”

Công ty Ngôn gia và Lục thị có rất nhiều hợp tác, Ngôn Cảnh Tắc trước kia đã tới Lục thị vài lần, ai không biết hắn là nhị thiếu gia Ngôn gia, là vị hôn phu của Lục Duệ Quần?

Hắn muốn ăn cơm hộp đương nhiên không thành vấn đề.

Vừa lúc, cũng tới thời gian đưa cơm hộp, Ngôn Cảnh Tắc rất nhanh nhận được hộp cơm của hắn, trợ lý sinh hoạt của Lục Kính Tu cũng cầm cơm hộp của Lục Kính Tu, mở cửa văn phòng y ra: “Lục tổng, ăn cơm thôi.”

“Tôi không cần.” Lục Kính Tu nói, y thật sự không có tâm tình ăn cái gì.

“Chú Lục, cho dù ăn uống không ngon, chú cũng nên hoặc nhiều hoặc ít ăn một chút.” Ngôn Cảnh Tắc từ phía sau trợ lý ra tới, cười với Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu ngây ngẩn cả người.

Ngôn Cảnh Tắc cầm cơm hộp của mình đặt trên cái bàn làm việc to rộng ông chủ của Lục Kính Tu, lại dọn cái ghế lại đây, ngồi đối diện Lục Kính Tu: “Chúng ta cùng nhau ăn?”

Lục Kính Tu còn tưởng rằng Ngôn Cảnh Tắc đã đi rồi, không nghĩ tới hắn không đi, thậm chí, Ngôn Cảnh Tắc còn tính toán cùng y ăn cơm.

Ngôn Cảnh Tắc thích Lục Duệ Quần đến như vậy, thích đến nguyện ý ở trước mặt y hạ thấp tư thái như vậy hay sao?

Lục Kính Tu có điểm khó chịu.

Nhưng cho dù như vậy, y cũng không đuổi người đi, thậm chí bởi vậy mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lục Kính Tu tiếp nhận phần cơm hộp của mình, mở ra.

Lục thị cấp cho nhân viên bình thường cơm hộp là hai mặn một chay, món ăn mặn thường có hai loại, chọn một loại. Cơm hộp của quản lý cấp cao thì tương đối xa hoa, không chỉ hai loại món ăn mặn đều có, thức ăn chay còn xào riêng, mà không phải nấu nồi to đồ ăn.

Cơm hộp của Ngôn Cảnh Tắc là chất lượng cao, giống như Lục Kính Tu, bên trong có một khối thịt ba chỉ kho tàu, còn có cái đùi gà.

“Cơm hộp này thoạt nhìn không tồi, thịt thật là thơm.” Ngôn Cảnh Tắc nói, mồm to ăn lên.

Lúc bé Lục Kính Tu đi ăn xin một lần ăn không đủ no, chuyện lục thùng rác tìm thức ăn cũng là đã trải qua.

Thời điểm y ở cô nhi viện, vật tư cũng hoàn toàn không phong phú, nguyên nhân chính là vì như vậy nê năm mười lăm tuổi mới vừa về Lục gia, y ăn đến đặc biệt nhiều.

Kết quả mới vừa ăn xong, mẹ y liền tìm đến y, chuyên môn giảng lễ nghi bàn ăn cho y.

Y đột nhiên liền không nhiệt tình yêu thương với đồ ăn như vậy nữa.

Nhưng những năm sau đó, y ăn cũng không thiếu, thẳng đến mấy năm nay.

Lục Kính Tu rất rõ ràng, chính mình có chút bệnh tật ở phương diện tâm lý, chứng bệnh đó phản ứng trên thân thể y, thế nên hàng năm y không ăn uống mấy, căn bản ăn không vào.



Nhưng giờ này khắc này, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc mồm to ở trước mặt mình ăn cái gì đó, y cảm thấy cơm hộp này…… hình như xác thật cũng không tồi.

Lục Kính Tu chậm rãi ăn cơm hộp trước mặt mình.

Trước kia y thường chỉ có thể ăn một phần ba, nhưng hôm nay, thế nhưng ăn một phần hai, còn ăn cả đùi gà.

Còn khối thịt ba chỉ kia, y liền không chạm vào.

“Chú không ăn à?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Ừm.” Lục Kính Tu nói.

“Vậy chú cho tôi ăn đi.” Ngôn Cảnh Tắc dùng chiếc đũa gắp thịt ba chỉ trong hộp cơm Lục Kính Tu, hai ba ngụm ăn xong.

Cơm hộp này rau củ hương vị cũng bình thường, đùi gà cũng không thể ăn, chỉ có thịt ba chỉ này là nồi to nấu ra tới, đặc biệt thơm!

Lục Kính Tu nhìn nhìn Ngôn Cảnh Tắc, nhìn nhìn lại hộp cơm của mình, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều.

Ngôn Cảnh Tắc…… thật sự là không giận y.

Ngôn Cảnh Tắc cũng cảm giác được Lục Kính Tu tâm tình không tồi, lập tức nói: “Chú Lục, tôi có thể tới công ty mọi người thực tập không? Tôi làm trợ lý sinh hoạt cho chú?”

Hắn cũng làm không được việc khác, nhưng làm trợ lý sinh hoạt cho Lục Kính Tu vẫn là không thành vấn đề.

Lục Kính Tu trước đó liền không muốn ăn cơm…… Có hắn ở, tốt xấu có thể giám sát Lục Kính Tu ăn cơm.

Nhưng mà, sắc mặt Lục Kính Tu biến đổi: “Không được!”

“Chú Lục, tôi ở nhà không có việc gì làm, chú cho tôi đi theo chú đi!” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Đi theo y? Ngôn Cảnh Tắc là thật sự muốn đi theo y, hay là nghĩ đến công ty bồi Lục Duệ Quần?

Lúc trước Lục Duệ Quần tới công ty thực tập, Ngôn Cảnh Tắc liền nghĩ đến Lục thị lấy một chức quan nhàn tản cùng Lục Duệ Quần ở bên nhau, lúc ấy y không chút do dự cự tuyệt, hiện tại cũng không có khả năng đồng ý.

“Mơ tưởng!” Lục Kính Tu nói, nói xong lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Tôi muốn làm việc, cậu đi ra ngoài!”

“Chú Lục.”

“Đi ra ngoài!” Lục Kính Tu nói. Y quyết không cho phép hai người Ngôn Cảnh Tắc và Lục Duệ Quần lui tới dưới mí mắt y!

Ngôn Cảnh Tắc sờ sờ cái mũi không muốn đi, nhưng trợ lý sinh hoạt của Lục Kính Tu đã mở cửa.

“Chú Lục, tôi……”

“Cậu đừng mơ tưởng tiến vào Lục thị!” Lục Kính Tu lại cường điệu một lần.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy bên ngoài có không ít người nhìn mình, này còn chưa tính, cửa văn phòng Lục Kính Tu còn đóng lại.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn nhìn trợ lý và thư ký của Lục Kính Tu dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình, cắn răng nói: “Tôi chắc chắn có thể tiến vào Lục thị!”

“Ngôn nhị thiếu……” Những người đó cạn lời mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ai không biết Ngôn nhị thiếu này không học vấn không nghề nghiệp? Lục đổng bọn họ ghét nhất người như vậy, khẳng định sẽ không để hắn tiến vào Lục thị!

Ngôn Cảnh Tắc cũng không đi, trực tiếp lấy điện thoại ra, liền gọi điện thoại cho cha mình, bảo cha mình hỗ trợ, nói hắn muốn tới Lục thị thực tập, còn muốn đi theo Lục Kính Tu.

Những người trợ lý và thư ký của Lục Kính Tu: “……” Ngôn nhị thiếu không hổ là Ngôn nhị thiếu!

Lại nói tiếp, Ngôn nhị thiếu làm như vậy đều là vì theo đuổi Lục Duệ Quần đúng không? Hắn đối với Lục thiếu gia thật ra nhất vãng tình thâm, nhưng Lục đổng chỉ sợ phải bị tức chết.

Đoàn đội trợ lý và đoàn đội thư ký của Lục Kính Tu thêm lên có không ít người, trong đó còn có người của Lục Duệ Quần, lúc này, đã có người đem tình huống bên này nói cho Lục Duệ Quần.

Lục Duệ Quần biết được tin tức này, tâm tình sung sướng.

Gã thật sự thực chán ghét Ngôn Cảnh Tắc.

Trước khi ông gã lâm chung định ra một hôn sự như vậy cho gã, muốn Ngôn gia làm chỗ dựa cho gã, lúc ấy gã cảm thấy khá tốt, cũng đồng ý.

Mấy năm nay, tất cả mọi người cảm thấy gã dựa vào Ngôn gia…… Nhưng gã chưa từng nhận từ Ngôn gia chỗ tốt gì!

Gã có một nửa cổ phần Lục thị, nhưng thật ra Ngôn Cảnh Tắc căn bản lấy không được một nửa sản nghiệp Ngôn gia, rõ ràng các phương diện gã đều xuất sắc hơn Ngôn Cảnh Tắc, cố tình ở trong mắt người khác, Ngôn Cảnh Tắc cùng gã ở bên nhau là giúp gã.

Gã không phục.

Mấy năm nay Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn quấn lấy gã, càng làm gã bất mãn hơn.

Ngày nào gã còn chưa bắt được Lục thị, ngày đó gã còn chưa dám xé rách mặt với Ngôn Cảnh Tắc.

Từ khi hai người sắp tốt nghiệp đại học, Ngôn Cảnh Tắc liền nhớ thương chuyện kết hôn, gã phiền không thắng phiền mới có thể lừa dối Ngôn Cảnh Tắc đi lấy lòng người cậu kia của gã.

Cậu gã vẫn luôn không thích thấy mặt Ngôn Cảnh Tắc, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc liền không cao hứng, bảo Ngôn Cảnh Tắc đến trước mặt cậu gã lượn có thể làm cậu gã khó chịu, còn có thể làm cậu gã thu thập Ngôn Cảnh Tắc, không phải tốt sao?

Tựa như hôm nay…… Ngôn Cảnh Tắc tới công ty một chuyến, khiến cho cậu gã tức muốn hộc máu.

Bất quá, Lục Duệ Quần vừa mới cao hứng chỉ trong chốc lát, liền lại nhíu mày.

Ngôn Cảnh Tắc muốn tiến vào công ty, chắc chắn là vì tiếp tục quấn lấy gã, nhưng gã cũng không muốn bị Ngôn Cảnh Tắc quấn lấy……

Lục Duệ Quần đang nghĩ, như vậy, di động vang lên, thế mà là cậu gã gọi điện thoại lại đây.

Lục Duệ Quần tiếp bắt điện thoại, liền nghe được giọng của cậu mình: “Lục Duệ Quần, ngày mai cháu đi chi nhánh công ty ở thành phố H đưa tin đi!”

“Cậu? Tại sao?” Lục Duệ Quần nóng nảy, gã cũng không muốn đi chi nhánh công ty!

Gã thật vất vả mới ở bên này tích lũy một chút nhân mạch, lúc này đi chi nhánh công ty, không phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?

“Bảo cháu đi thì cứ đi đi!” Lục Kính Tu nói, trực tiếp cúp điện thoại.

Lục Duệ Quần vội vàng cho người đi hỏi thăm, thế mới biết cha Ngôn Cảnh Tắc gọi điện thoại cho Lục Kính Tu, không biết cùng Lục Kính Tu nói gì đó, sau đó Lục Kính Tu để Ngôn Cảnh Tắc lại.

Nhưng Lục Kính Tu đại khái là tâm tình không tốt, liền lấy gã xì hơi, điều gã đi!

“Mẹ nó!” Lục Duệ Quần thầm mắng một tiếng, gia hỏa Ngôn Cảnh Tắc này, thật biết tìm phiền toái cho gã!

Lục Duệ Quần cảm thấy mình bị Lục Kính Tu giận chó đánh mèo, hoặc là bị Lục Kính Tu lấy để trút giận, trên thực tế cũng không phải.

Sau khi đuổi Ngôn Cảnh Tắc ra khỏi văn phòng, Lục Kính Tu lại một lần nữa hối hận.

Kỳ thật để Ngôn Cảnh Tắc lưu lại bên người y thực tập, cũng khá tốt.

Hiện nay cái thân thể tàn tạ này của y còn không biết có thể sống bao lâu, trước khi chết có thể đặt người mình thích bên cạnh, không phải thật tốt sao?

Cũng chỉ có vấn đề là Lục Duệ Quần, tốt nhất có thể giải quyết hẳn.

Đang nghĩ như vậy, Lục Kính Tu liền nhận được điện thoại của cha Ngôn Cảnh Tắc, cha Ngôn Cảnh Tắc nói là muốn để con trai đi theo y học tập.

Lục Kính Tu đáp ứng, đồng thời cũng hạ quyết tâm —— y trực tiếp cho Lục Duệ Quần đi chi nhánh công ty.

Hạ xuống quyết định này, Lục Kính Tu chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.

Những năm trước đó, y cho dù ghen ghét trong lòng cũng chịu đựng, cái gì cũng không làm, nhưng hiện tại……

Ngôn Cảnh Tắc tự mình hướng đến cạnh y, cũng đừng trách y động thủ chia rẽ bọn họ!

Lục Kính Tu nghĩ nghĩ, lại gọi tới cho trợ lý sinh hoạt của mình: “Cậu cho người mang Ngôn Cảnh Tắc đi ký một hợp đồng như cậu, lại tự mình đưa Lục Duệ Quần đến chi nhánh công ty, chiều nay liền đưa đi đi!”

Y không muốn hai người này tối nay gặp mặt —— Lục Duệ Quần gần đây thường thường về Lục gia ở!

“Vâng ạ.” trợ lý sinh hoạt đáp ứng.

“Nhất định phải nhanh chóng tiễn Lục Duệ Quần đi, nó có yêu cầu gì, chỉ cần không quá phận đều có thể trực tiếp đáp ứng.” Lục Kính Tu lại nói.

Trợ lý lại đồng ý.



Chờ trợ lý đi rồi, Lục Kính Tu cảm thấy tâm tình càng vui sướng.

Y thậm chí bắt đầu chờ mong bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc buồn bực vào ngày mai.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của Lục Kính Tu, hắn chỉ biết gọi điện thoại cho cha mình xong, đã được mang đi ký hợp đồng.

Ký chính là hợp đồng làm trợ lý sinh hoạt cho Lục Kính Tu, về sau hắn được yêu cầu phải ở bên người chiếu cố Lục Kính Tu.

Đây thật sự quá tuyệt vời!

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc vô cùng cao hứng mà ký hợp đồng, đi tìm Lục Kính Tu, phát hiện Lục Kính Tu tâm tình cũng thật không tồi.

Hắn còn lo lắng cho mình dùng cha mình tới bức bách Lục Kính Tu, Lục Kính Tu sẽ không cao hứng, kết quả…… Lục Kính Tu thế nhưng thật cao hứng? Thậm chí còn có vẻ mặt ôn hoà với hắn?

Lục Kính Tu đây là khẩu thị tâm phi tới rồi cái trình độ nào rồi?

Về sau có phải lúc Lục Kính Tu nói “Không cần”, “Không được”, hắn cũng không nên nghe theo hay không?

Ngôn Cảnh Tắc tự hỏi.

Lục Kính Tu thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc vô cùng cao hứng, lại nhịn không được cười lạnh.

Chờ đến ngày mai, Ngôn Cảnh Tắc liền cười không nổi!

Đối với chuyện Lục Kính Tu làm, Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn không biết gì cả, sau khi ký hợp đồng xong, hắn mới phát hiện trợ lý sinh hoạt của Lục Kính Tu biến mất.

Lục Kính Tu luôn cùng trợ lý sinh hoạt này như hình với bóng, Ngôn Cảnh Tắc rất không thích trợ lý sinh hoạt này, hiện tại người này biến mất…… Ngôn Cảnh Tắc càng cao hứng hơn.

“Chú Lục, chú có chuyện gì muốn tôi làm không?”

“Cậu ở bên cạnh đợi là được.” Lục Kính Tu nói, y không trông cậy vào Ngôn Cảnh Tắc có thể làm cái gì, chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc không gây chuyện là được.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Lục Kính Tu lại nói: “Cậu qua bên kia ngồi trên sô pha đi, đừng quấy rầy tôi.”

Lục Kính Tu nói xong liền bắt đầu làm việc, Ngôn Cảnh Tắc rơi vào đường cùng, đành phải ngồi xuống sô pha Lục Kính Tu dùng để đãi khách.

Ngôn Cảnh Tắc đối với năng lực hành động và tiến độ của mình cực kỳ vừa lòng.

Hắn là mới hôm qua xuyên tới, bất quá ngắn ngủn một ngày, hắn liền tiếp cận Lục Kính Tu, trở thành trợ lý tư nhân của Lục Kính Tu!

Lại thêm mấy ngày, hắn có phải là có thể làm bạn trai Lục Kính Tu rồi không?

Được rồi, giờ nghĩ có hơi xa, việc cấp bách vẫn là nên nghĩ làm sao chiếu cố Lục Kính Tu cho tốt.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, cầm điện thoại tra cần làm gì chiếu cố người bệnh gãy xương sau khi khỏi hẳn.

Tin tức trên mạng rất hỗn độn, Ngôn Cảnh Tắc tìm tới tìm lui, cuối cùng thật ra tìm được mấy quyển sách ebook phương diện y học, nhìn xem.

Nguyên chủ là người vừa thấy sách liền sẽ nhịn không được ngủ mất, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vừa nhìn…

Hắn đột nhiên phát hiện có điểm không thích hợp.

Hắn giống như… Đã gặp qua là không quên được?

Sách y học như vậy, hắn kỳ thật rất nhiều thứ xem không hiểu, nhưng sau khi hắn nhìn, thế mà nhớ kỹ toàn bộ.

Ngôn Cảnh Tắc cẩn thận hồi tưởng sách nguyên chủ trong trí nhớ đã xem qua, nhưng căn bản nhớ không nổi nội dung cụ thể, chỉ có thể hồi ức đại khái.

Nhưng còn những thứ ngày này hắn xem qua, hoàn toàn khắc lại trong đầu hắn.

Ngôn Cảnh Tắc cầm điện thoại, một trận mừng như điên nảy lên trong lòng.

Hắn hình như…… Là một thiên tài!

Hắn vậy mà đã gặp qua là không quên được!

Hắn không có ký ức trước kia, nguyên chủ lại quá xuẩn, trước đó hắn cũng ngượng ngùng theo đuổi Lục Kính Tu, nhưng hiện tại……

Hắn là một thiên tài!

Hắn hoàn toàn có thể theo đuổi Lục Kính Tu!

Ngôn Cảnh Tắc vui vẻ mà từ trên sô pha nhảy dựng lên.

Lục Kính Tu công việc rất nhiều, vẫn luôn nhìn Ngôn Cảnh Tắc, vừa lúc thấy một màn như vậy, thấy Ngôn Cảnh Tắc thần thái phi dương vô cùng cao hứng, y cũng nhịn không được liền muốn cười ra tới.

Nhưng y đã thật lâu không cười, trong lúc nhất thời lại là làm không ra cái biểu cảm này.

Càng quan trọng là…… Lục Kính Tu đột nhiên lại ý thức được, Ngôn Cảnh Tắc có thể là vì cùng Lục Duệ Quần vào một công ty mà cao hứng.

Lục Kính Tu siết chặt cây bút trên tay, suýt chút nữa bóp gãy cây bút, lại muốn dùng bút đâm một chút tay trái của mình.

Bất quá y cũng không làm như vậy, bởi vì Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên đi đến trước mặt y: “Chú Lục, tôi đột nhiên cảm thấy mình rất lợi hại.”

Lục Kính Tu liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Cậu đúng là rất lợi hại……”

Y đã lớn như vậy, gặp qua nhiều người như vậy, kết quả chỉ thích người này……

Y cũng cảm thấy bản thân mình trúng tà.

“Chú Lục, về sau tôi nhất định sẽ càng ngày càng xuất sắc, tôi nhất định có thể chiếu cố tốt cho chú, giúp được chú.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói, hắn cân nhắc hắn có thể đi học y, nói không chừng có thể trị khỏi tay chân Lục Kính Tu.

Đương nhiên việc này không nóng nảy.

Việc cấp bách vẫn là theo đuổi Lục Kính Tu.

Cũng không biết có phải phát hiện bản thân mình là một “thiên tài” hay không, Ngôn Cảnh Tắc trong lúc nhất thời tin tưởng tăng lên gấp bội, thậm chí bắt đầu suy xét muốn câu dẫn Lục Kính Tu đặt lên hàng đầu.

Lục Kính Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trái tim lại không biết cố gắng mà nhảy lên.

Nhưng trong giây lát, y lại nghĩ tới một sự kiện.

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc ở trước mặt y vỗ bộ ngực, nói hắn về sau sẽ trở thành một người hữu dụng, bảo y yên tâm giao Lục Duệ Quần cho hắn……

Tim Lục Kính Tu lại trầm xuống, lại lần nữa bảo Ngôn Cảnh Tắc ngồi xuống sô pha.

Có Ngôn Cảnh Tắc ở, Lục Kính Tu hôm nay thời gian bình thường liền tan tầm, ngồi xe Ngôn Cảnh Tắc về nhà.

Y tiến vào xe, đã ngửi được mùi nước hoa mà Lục Duệ Quần thích nhất.

Ngôn Cảnh Tắc căn bản không chú ý tới vấn đề nước hoa: “Chú Lục, về sau chú đi làm tan tầm, đều để cho tôi tới đón chú đi.”

“Đây là cậu nói đấy.” Lục Kính Tu nói.

“Là tôi nói.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Chú Lục chú đồng ý sao?”

“Phía trước quẹo theo cua, bên kia có một chỗ bán xe.” Lục Kính Tu đột nhiên nói.

“Đi chỗ đó làm gì?” Ngôn Cảnh Tắc khó hiểu, Lục Kính Tu nói chỗ bán xe, là chỗ chi nhánh bán siêu xe của tập đoàn nào đó…

Lục Kính Tu nói: “Xe cậu quá kém! Tôi không ngồi!”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” xe này của hắn muốn mấy trăm vạn! So với xe Lục Kính Tu thường ngồi còn muốn đắt hơn một chút, kém chỗ nào chớ?!

Nhưng mà xe này của hắn tương đối thời thượng, Lục Kính Tu có khả năng không thích……

Ngôn Cảnh Tắc mang theo Lục Kính Tu dừng ở chỗ bán xe.

Lục Kính Tu xuống xe, mang theo Ngôn Cảnh Tắc liền đi vào trong: “Cậu muốn xe gì, tự mình chọn đi.”

Trước kia lúc y kiếm tiền, nghĩ tới phải tiêu tiền cho người mình thích, hiện tại mới xem như có cơ hội.

Đáng tiếc chính là, người này không phải của y.

Lục Kính Tu nghĩ như vậy, sắc mặt âm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook