Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 190:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc biết được chứng cứ tới tay, không khỏi vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Lục Kính Tu thấy hắn cao hứng, tâm tình liền cũng không tự giác mà trở nên tốt hơn: “Đi nhanh về nhanh.”

Y nghe được Ngôn Cảnh Tắc gọi ‘ca’, biết là người Ngôn gia có việc tìm Ngôn Cảnh Tắc, nhưng không biết là chuyện gì.

Bất quá Ngôn Cảnh Tắc cao hứng như vậy, hẳn là chuyện vui.

Nghĩ đến người Ngôn gia, Lục Kính Tu có điểm ngượng ngùng.

Y bình thường làm buôn bán, đều là cùng cha Ngôn Cảnh Tắc nói, nhưng hiện tại…… Y quải con trai người ta.

Y cũng không biết về sau nên đối mặt với cha Ngôn Cảnh Tắc thế nào nữa.

“Em nhất định nhanh chóng trở về.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Anh để đồ đạc ở đó, chờ em trở lại rồi dọn.”

Ngôn Cảnh Tắc nói, đi đến bên người Lục Kính Tu, nắm tay Lục Kính Tu một chút, sau đó liền vui sướng mà ra cửa.

Nhìn theo Ngôn Cảnh Tắc ra cửa, ánh mắt Lục Kính Tu lại rơi xuống bao lớn bao nhỏ bị chuyển nhà công ty đặt trên sàn.

Chân trái y không dễ cong gập, liền duỗi sang bên cạnh, sau đó chậm rãi ngồm xổm cơ thể xuống, buông gậy chống ra, tốn chút công phu dùng tay phải mở một cái bao ra.

Bên trong đều là quần áo của Ngôn Cảnh Tắc.

Lục Kính Tu muốn cầm bao y phục này đi vào phòng ngủ, nhưng tay trái y không dùng sức được, kéo đi sẽ làm tay bị thương, nếu dùng tay phải thì… Nếu y đi đường, tay phải là phải dùng để chống gậy.

Nhìn nhìn tay mình, Lục Kính Tu lại đứng lên, nói với bảo mẫu: “Vương a di, phiền toái cô hỗ trợ đem mấy bao đồ này cầm đi phòng ngủ chính.”

“Tiên sinh, đây đều là tôi nên làm, nào cần nói cái gì phiền toái hay không phiền toái.” Vương a di nói, lại hỏi: “Đều cầm đi phòng ngủ chính sao? Bên trong có đồ của Ngôn thiếu.”

Trước đó ở biệt thự, Vương a di là ở tầng dưới cùng, trừ bỏ ban ngày bọn họ không ở nhà giúp đỡ quét tước một chút, cơ bản không lên lầu hai, thế cho nên cũng không biết hai người Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu kỳ thật đã sớm ở chung một phòng.

Lục Kính Tu có chút xấu hổ, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, trầm khuôn mặt nói: “Đúng vậy, đều cầm đi phòng ngủ chính.”

Vừa rồi Lục Kính Tu ôn tồn mà nói phiền toái mình, Vương a di mới dám đưa ra nghi vấn, hiện tại thấy Lục Kính Tu lạnh mặt, cô tức khắc một câu cũng không dám nói.

Cô là quen làm việc nặng, chỉ trong chốc lát, liền đem mấy bao đồ lớn tất cả đều dọn vào phòng ngủ chính.

Lục Kính Tu có chút hâm mộ mà nhìn nhìn cô.

Nếu y chỉ hỏng một chân, hoặc là chỉ hỏng một bàn tay, cũng không đến mức giống như bây giờ cái gì cũng làm không được, cố tình……

Chờ Vương a di đi rồi, Lục Kính Tu chống gậy chống đóng cửa phòng ngủ chính.

Trang hoàng đều là Ngôn Cảnh Tắc phụ trách, trước đó y cũng chưa tới xem, nhưng ảnh chụp của phòng ngủ chính y đã sớm xem qua, cũng nghe Ngôn Cảnh Tắc nói qua an bài của hắn.

Lúc này, y liền cảm thấy phòng ngủ chính rất quen thuộc, tràn ngập cảm giác ấm áp.

Khóe miệng Lục Kính Tu không tự giác mà nhoẻn lên một cái, y ngồi xổm xuống, trước buông gậy chống mở các bao ra, lại chậm rãi lấy từ bên trong ra từng cái quần cái áo, móc vào trong tủ quần áo.

Chuyện này đối với người bình thường mà nói là chuyện đặc biệt đơn giản, nhưng đến phiên y, làm lên liền không dễ dàng như vậy.

Lần lượt mà lấy quần áo rồi treo quần áo kỳ thật rất mệt, nhưng y vẫn là muốn làm.

Đây là nhà của y và Ngôn Cảnh Tắc, gia đình của y, y luôn muốn vì cái nhà này mà làm gì đó.

Lục Kính Tu treo quần áo xong cũng đã ra một thân mồ hôi, tiếp theo,y lại đem ga trải giường đã giặt sạch hong khô, đặt trên giường còn chưa trải giường.

Chờ trải xong giường, Lục Kính Tu nhìn phòng ngủ chính này, từ đáy lòng cảm thấy vừa lòng.

Từ hôm nay trở đi, y cùng Ngôn Cảnh Tắc liền phải ở nơi này.

Lục Kính Tu đang cao hứng, di động vang lên.

Gọi điện thoại lại đây chính là Tôn Thời Văn, Tôn Thời Văn nói: “Kính Tu, cháu ngoại trai kia của cậu mấy ngày nay nhảy nhót rất lợi hại, còn xử lý bớt rất nhiều tài sản trên tay, tôi chung quy cảm thấy cậu ta muốn làm cái gì đó…”

“Nó muốn mua cổ phần trên tay Vương Định Đào.” Lục Kính Tu nói.

“Hóa ra là như vậy. Đúng rồi, hôm nay cậu ta đã trở lại, trộm trở về, nếu không phải tôi tìm người nhìn chằm chằm cũng phát hiện không được.” Tôn Thời Văn nói.

“Cảm ơn.” Lục Kính Tu thực cảm kích.

“Cậu với tôi nói cái gì cảm ơn? Kính Tu, cậu vẫn là phải cẩn thận một chút, Lục Duệ Quần tuy rằng là đứa trẻ trâu, không làm ra cái gì sóng gió được, nhưng cậu ta không phải cùng Ngôn nhị thiếu có hôn ước sao? Ngôn gia khẳng định sẽ giúp cậu ta.”

“Ngôn gia sẽ không giúp nó.” Lục Kính Tu nói.

“Sao lại không? Ngôn Cảnh Tắc để bụng cậu ta lắm a, người bên tôi đi theo ở sân bay nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, hẳn chính là đi đón Lục Duệ Quần ấy.” Tôn Thời Văn nói, nếu không phải bởi vì chuyện này, anh cũng sẽ không chuyên môn nhắc tới Ngôn gia.

“Người của cậu ở sân bay nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc?” Lục Kính Tu sửng sốt.

“Thấy được.” Tôn Thời Văn nói: “Người đó nhận thức Ngôn nhị thiếu, sẽ không nhận sai, hẳn chính là đi đón Lục Duệ Quần.”

“Cũng không nhất định.” Lục Kính Tu nói, lại cùng Tôn Thời Văn hàn huyên vài câu mới cúp điện thoại.

Phòng ngủ chính có một cái ban công lớn, ngăn cách với ban công là cửa kính.

Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, toàn bộ phòng ngủ đặc biệt sáng ngời.

Nhưng giờ phút này, Lục Kính Tu đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời này có điểm quá chói mắt.

Ngôn Cảnh Tắc khẳng định không phải đi đón Lục Duệ Quần, hắn hẳn là có chuyện khác phải làm.

Lục Kính Tu hít sâu mấy hơi thở, làm chính mình bình tĩnh trở lại.

Mấy ngày nay, Ngôn Cảnh Tắc thật sự đối với y thật tốt, những lời thổ lộ đó của Ngôn Cảnh Tắc chung quy không phải là giả, bọn họ còn cùng nhau mua nhà, muốn bắt đầu cuộc sống mới.

Lục Kính Tu nghĩ như vậy, bình tĩnh hơn một chút, y lấy điện thoại ra muốn liên hệ Ngôn Cảnh Tắc, lại phát hiện điện thoại y cơ hồ không có lịch sử trò chuyện với Ngôn Cảnh Tắc.

Bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, thân mật như vậy, cũng không cần liên hệ qua điện thoại, kỳ thật cũng không cần để ý cái này.

Đang nghĩ ngợi tới sự tình, lại có người gọi điện thoại cho Lục Kính Tu.

Lần này gọi điện thoại cho Lục Kính Tu là một cổ đông của Lục thị, cũng chính là người của Lục Kính Tu.

Lục Kính Tu mấy năm nay càng ngày càng không thích Lục Duệ Quần, cũng có quan hệ với người này—— Lục Duệ Quần vẫn luôn muốn được đến người này ủng hộ, mà những việc này, người này đều nói với y.

Ai sẽ thích một người vẫn luôn mơ ước vị trí của mình?

Cổ đông này họ Lương, tên Lương Khải Hải, anh ngoại trừ là cổ đông Lục thị ra, còn giúp Lục Kính Tu quản công ty bên ngoài của Lục Kính Tu.

“Lục đổng, Lục Duệ Quần lại liên hệ tôi.” Lương Khải Hải ở đầu kia điện thoại nói: “Lần này cậu ta tự tin lắm, như là có chuẩn bị mà đến.”

“Anh đi gặp nó, thăm dò nó xem.” Lục Kính Tu nói.

“Lục đổng, cậu đối với cậu ta là thái độ gì?” Lương Khải Hải hỏi.

Lúc ban đầu, Lục Kính Tu đối với Lục Duệ Quần rất dung túng, anh muốn biết Lục Kính Tu hiện tại là thái độ gì.

“Tôi hiện tại không thích nó.” Lục Kính Tu nói.

“Vậy là tốt rồi.” Lương Khải Hải nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại nghĩ tới cái gì đó: “Lục đổng, tôi sẽ gặp mặt cậu ta, cậu có muốn đến xem không?”

“Có việc gì?” Lục Kính Tu nhạy bén mà cảm giác được gì đó.

Lương Khải Hải nói: “Cậu ta nói một chút chuyền về Lục đổng cậu đấy.” Ước chừng là vì muốn được anh ủng hộ, Lục Duệ Quần nói với anh một chút tình trạng thân thể của Lục Kính Tu.

Nói thật, Lục Duệ Quần nói những lời đó, dọa anh muốn chết.

Tình trạng thân thể Lục Kính Tu thật như Lục Duệ Quần nói, vậy quả là không xong…

Lục Kính Tu đã từng giúp anh, anh rất cảm kích Lục Kính Tu, hiện tại phi thường lo lắng.

Nhưng anh và Lục Kính Tu là quan hệ cấp trên và cấp dưới, anh cũng không tiện trực tiếp đi hỏi tình trạng thân thể Lục Kính Tu…… Không bằng khiến cho Lục Kính Tu trực tiếp đi nghe một chút, xem Lục Duệ Quần nói như thế nào.

Mặc kệ thế nào, để Lục Duệ Quần ở bên ngoài nói bậy như vậy, tóm lại là không tốt lắm.

Lục Kính Tu đã thật lâu không thấy Lục Duệ Quần, y nghĩ nghĩ hỏi: “Hai người hẹn ở đâu?”

Lúc Lục Kính Tu ra cửa, Vương a di nói có thể ăn cơm, nhưng Lục Kính Tu không có tâm trạng ăn uống gì, liền không ăn.

Y bảo trợ lý đưa mình đến chỗ Lương Khải Hải.

Lương Khải Hải vừa thấy được Lục Kính Tu, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Anh nghe Lục Duệ Quần nói xong, vô cùng lo lắng cho tình trạng thân thể Lục Kính Tu, sợ Lục Kính Tu như lời Lục Duệ Quần nói, thân thể đã hoàn toàn chống đỡ không được.

Bất quá hiện tại xem ra…… Lục Kính Tu khí sắc không tồi, còn béo hơn một chút, không giống như là thân thể không tốt.

Lương Khải Hải cùng Lục Duệ Quần hẹn bốn giờ chiều gặp mặt, địa điểm hẹn là một cái hội sở bản địa, bên kia có người quen của Lương Khải Hải, Lương Khải Hải chào hỏi, cho người an bài một cái phòng “tai vách mạch rừng”.



Phòng lớn nguyên bản dùng cửa kéo tính chất đặc biệt ngăn cách, người một bên nói là không nhìn được người bên kia, nhưng bên còn lại có thể nghe được âm thanh đối diện rõ ràng.

Lương Khải Hải trước tiên mang Lục Kính Tu qua đó, an bài Lục Kính Tu ở một bên: “Lục đổng, vốn dĩ lấy máy nghe trộm gì đó cũng có thể, nhưng tôi cảm thấy như vậy thoải mái hơn một chút.”

“Đa tạ.” Lục Kính Tu nói, ngồi xuống một cái ghế.

Lục Kính Tu ngồi xuống rồi, qua đại khái nửa giờ Lục Duệ Quần mới đến.

Lương Khải Hải ngồi ở gần cửa kéo bên này, Lục Duệ Quần ngồi ở đối diện Lương Khải Hải, mà Lục Kính Tu ở bên kia cửa kéo.

Lục Kính Tu có thể nghe rõ bọn họ nói chuyện, thậm chí có khe hở, có thể để y nhìn thấy bộ dáng Lục Duệ Quần.

Lục Duệ Quần rất trẻ, thoạt nhìn khí phách hăng hái, nhìn thấy gã, nhìn nhìn lại chân mình, Lục Kính Tu liền có điểm hụt hẫng.

Mà lúc này, Lục Duệ Quần đã bắt đầu nói chuyện với Lương Khải Hải.

Hai người ngươi tới ta đi, ý tứ của Lục Duệ Quần chính là hy vọng Lương Khải Hải có thể ở đại hội cổ đông không lâu sau, ủng hộ gã.

Lương Khải Hải nói: “Tôi đối với quyền quản lý Lục thị không có ý tưởng gì, tôi chỉ lấy nhiều hoa hồng một chút, Lục Kính Tu quản lý công ty vẫn là rất được, tôi vì cái gì phải ủng hộ cậu?”

“Trạng thái tinh thần của Lục Kính Tu vô cùng kém, thân thể sắp dầu hết đèn tắt, hắn căn bản không thể đảm nhiệm chức vị chủ tịch.”

“Cậu xác định?” Lương Khải Hải hỏi.

“Tôi xác định.” Lục Duệ Quần nói: “Tôi bên này còn có báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Lục Kính Tu ba tháng trước.”

Trên tay Lục Duệ Quần có một vài thứ mà quản gia Lục Kính Tu trước kia trộm đi, trong đó bao gồm có báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lục Kính Tu, còn có một ít tư liệu Lục Kính Tu đi tìm bác sĩ tâm lý.

“Lương tổng anh cũng biết đấy, người thân thể tàn tật rất dễ dàng biến thái, Lục Kính Tu chính là như vậy.” Lục Duệ Quần lộ ra một nụ cười khinh thường: “Hắn thậm chí còn tự ngược đãi bản thân.”

Lục Kính Tu biết quản gia bị mẹ mình mua chuộc, nhưng thật đúng là không nghĩ tới, mấy thứ này sẽ tất cả lại rơi vào tay Lục Duệ Quần.

Những thứ riêng tư của y đều bị Lục Duệ Quần mở ra mà nói, hơn nữa rất có khả năng Lục Duệ Quần đã nói qua với rất nhiều người.

Trách không được Lương Khải Hải bảo y tới nơi này nghe.

Lục Kính Tu trong lòng nghẹn gì đó, chung quy cảm thấy có khẩu khí không thể đi lên hạ không xuống.

Lúc này, y nghe được Lương Khải Hải nói: “Nếu thật là như vậy, vậy xác thật không được, chỉ là…… Lục thiếu cậu khẳng định như vậy, cậu có thể bắt lấy Lục thị?”

Lục Duệ Quần và Lương Khải Hải từng có không ít tiếp xúc, Lương Khải Hải vẫn luôn đối với gã không tồi, vài năm trước còn từng giúp gã, gã cũng không hoài nghi Lương Khải Hải và Lục Kính Tu có quan hệ.

“Vương Định Đào muốn bán cổ phần, tôi tính toán mua tới.” Lục Duệ Quần nói.

“Cổ phần của Vương Định Đào cổ phần, hẳn là không ít tiền?”

“Trên tay tôi vẫn có không ít tiền, hơn nữa tôi có Ngôn gia ủng hộ.” Lục Duệ Quần cười cười.

“Cậu xác định Ngôn gia sẽ ủng hộ cậu?”

“Đương nhiên xác định, tôi và Ngôn Cảnh Tắc có hôn ước mà.”

“Ngôn nhị thiếu gần đây không phải vẫn luôn đi theo bên cạnh Lục Kính Tu sao?”

“Cậu ta là vì tôi mới đi theo Lục Kính Tu.” Lục Duệ Quần nói. Phàm là nói chuyện làm ăn liền không thể rụt rè, thậm chí thời điểm tất yếu còn muốn thổi phồng một chút.

Lục Duệ Quần tuy trẻ tuổi, nhưng những việc này cũng rất hiểu biết, lúc này liền tiếp tục nói: “Bằng không, đường đường là Ngôn nhị thiếu, sao lại làm trợ lý cho Lục Kính Tu chứ? Hôm nay tôi trở về chính là cậu ta tới đón.”

Kỳ thật hôm nay Ngôn Cảnh Tắc không có tới đón gã, nhưng gã ở sân bay nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc tới đón cha Ngôn.

Mặc kệ thế nào, để người ta biết gã cùng Ngôn gia quan hệ thân mật, luôn là chuyện tốt.

Bên kia cửa kéo, tay trái Lục Kính Tu run rẩy.

Ngôn Cảnh Tắc nhất định không phải đi đón Lục Duệ Quần.

Y dùng tay phải lấy di động ra, gian nan mà gửi tin nhắn cho Lương Khải Hải: “Hỏi nhiều thêm chút chuyện về Ngôn Cảnh Tắc.”

Lương Khải Hải và Lục Duệ Quần đã nói chuyện khác, đột nhiên nhận được một tin nhắn như vậy, nhưng anh vẫn quanh co lòng vòng, hỏi vài câu.

Lục Duệ Quần thật đúng là nói không ít: “Tôi đã sớm nói cho biết Ngôn Cảnh Tắc tình huống thân thể Lục Kính Tu rồi.”

“Lục Kính Tu điên lên sẽ đánh người, Ngôn Cảnh Tắc nếu không phải nhìn mặt mũi tôi, chắc chắn sẽ không theo hắn.”

“Cổ phần của Vương Định Đào bên kia, Ngôn Cảnh Tắc sẽ giúp tôi mua tới, cậu ta đã đáp ứng rồi.”

……

“Lục đổng còn rất coi trọng Ngôn nhị thiếu, không nghĩ tới……” Lương Khải Hải cảm khái.

“Cậu tôi kỳ thật khá dễ dụ.” Lục Duệ Quần nói, nói xong mới ý thức được mình nói lỡ, vội vàng thay đổi đề tài.

Lục Duệ Quần và Lương Khải Hải hàn huyên thật lâu, Lương Khải Hải không có hồi đáp cho Lục Duệ Quần, nhưng Lục Duệ Quần cảm thấy Lương Khải Hải bên này đã không thành vấn đề, lúc rời đi còn khí phách hăng hái.

Lương Khải Hải tiễn gã đi, đi vào Lục Kính Tu bên kia, liền chú ý tới sắc mặt Lục Kính Tu phi thường tái nhợt.

“Lục đổng?” Lương Khải Hải có chút lo lắng.

Lục Kính Tu nói: “Tôi không sao.”

“Lục đổng, Lục Duệ Quần không nói về cậu như vậy bên ngoài không ít, cậu…”

“Thân thể của tôi cũng không tệ như vậy.” Lục Kính Tu nói.

Bởi vì Ngôn Cảnh Tắc, thân thể y gần đây tốt hơn một chút, chỉ là, nếu Ngôn Cảnh Tắc thật sự giống như Lục Duệ Quần nói, là vì Lục Duệ Quần mới tới tiếp cận mình…

Lục Kính Tu mặt âm trầm, có loại cảm giác bản thân mình đang chìm xuống biển sâu, nước biển chua xót tanh hôi bao vây lấy y, đè ép y, y có làm như thế nào cũng tránh không thoát.

Y không muốn tin tưởng lời Lục Duệ Quần nói.

Lục Duệ Quần nói nhất định là giả, gã nói như vậy chỉ là vì muốn được Lương Khải Hải ủng hộ thôi?

Tuy nghĩ như vậy, nhưng tay trái Lục Kính Tu vẫn là khắc chế không được mà run rẩy.

“Lục đổng cậu không có việc gì là được, Lục đổng, cùng nhau ăn cơm chiều nhé?” Lương Khải Hải mời.

Lục Kính Tu nói: “Không cần, tôi có việc phải đi về.”

Lục Kính Tu uyển chuyển từ chối Lương Khải Hải, bảo trợ lý chở y về.

Trên đường trở về, y chú ý tới di động có một tin nhắn Ngôn Cảnh Tắc gửi tới: “Cục cưng, ba mẹ bảo em ở nhà ăn cơm, em trễ chút sẽ trở về.”

Lục Kính Tu trả lời: “Ừ.”

Trả lời xong, Lục Kính Tu dựa lưng vào ghế sau ô tô, đầu lại kịch liệt đau đớn lên.

Y đột nhiên nhớ tới một chút chuyện.

Lần đó, Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy y đánh quản gia, thế mà một chút cũng không tức giận, ngược lại tới quan tâm y, xong việc cũng không có hỏi tới quản gia kia.

Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cùng quản gia quan hệ không tồi, mỗi lần Ngôn Cảnh Tắc lại đây, quản gia đều sẽ chuẩn bị đồ ăn Ngôn Cảnh Tắc thích ăn……

Bình thường Vương a di có điểm không thoải mái, Ngôn Cảnh Tắc đều sẽ chú ý tới hỏi vài câu, sao tới quản gia bên này, hắn ngay cả nhìn thấy quản gia bị đánh cũng đều không lên tiếng không quan tâm?

Trừ phi hắn đã sớm biết nguyên nhân quản gia bị đánh, còn có tính toán khác.

Rõ ràng một ngày trước Ngôn Cảnh Tắc còn cùng Lục Duệ Quần ở bên nhau, sau một ngày đột nhiên liền bắt đầu đối tốt với y…

Ngôn Cảnh Tắc nói Lục Duệ Quần ngoại tình, cũng chỉ là nói nói mà thôi, y còn định giúp Ngôn Cảnh Tắc đi tra, đi từ hôn, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn không nhắc tới.

Đầu Lục Kính Tu càng ngày càng đau, đột nhiên lại nghĩ tới một sự kiện.

Ngôn Cảnh Tắc lần đầu tiên nói giỡn thổ lộ với y không tính, sau đó trước khi thổ lộ thật sự với y, Ngôn Cảnh Tắc có vẻ như rất thương tâm.

Cho dù thổ lộ xong, lúc ăn cơm, cả người Ngôn Cảnh Tắc cũng có chút không có tinh thần.

Lúc ấy y rất là vui, sau lại bởi vì Ngôn Cảnh Tắc liên tiếp nói lời âu yếm và thân nhiệt nên đã quên chuyện này, nhưng hiện tại quay đầu lại suy nghĩ……

Trong lòng Lục Kính Tu quay cuồng các loại cảm xúc, mà lúc này, xe đã dừng ở gara ngầm nhà mới của y.

Nhà sao? Nơi này vẫn là nhà của y sao?

Lục Kính Tu chống gậy chống lên lầu, tiến vào cửa, Vương a di liền tới đây: “Tiên sinh cậu đã trở lại? Muốn ăn cơm chưa?”

Lục Kính Tu nói: “Tôi ở bên ngoài đã ăn rồi.”

Vương a di không nghi ngờ gì y, lại đi xem TV.

Lục Kính Tu nỗ lực thẳng sống lưng mình, sau khi vào phòng ngủ chính lại lảo đảo một cái, suýt chút nữa không đứng vững.



Y hít sâu một hơi, trước đóng lại cửa phòng, sau đó ngồi xuống sô pha phòng ngủ chính, lấy điện thoại ra, bắt đầu camera của biệt thự Lục gia.

Camera biệt thự Lục gia lag network, đều có lưu trữ lại trên mạng, y tùy thời đều có thể xem.

Lục Kính Tu nhớ rõ chuyện Ngôn Cảnh Tắc thổ lộ ngày đó.

Ngày đó trên đường về nhà, Lục Duệ Quần từng gọi điện thoại cho Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không tiếp, sau khi về nhà, y có điểm mệt mỏi, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, mà Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên đi ra hậu viện xem bể bơi.

Lục Kính Tu qua xe camera ở hậu viện.

Camera ngay từ đầu không có quay đến mặt Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm vào cái bể bơi kia, cả người có điểm không thích hợp, sau đó…… Ngôn Cảnh Tắc nhận một cú điện thoại.

Tiếp nhận điện thoại, Ngôn Cảnh Tắc quay mặt đi, y thấy được biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc.

Biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc rất khó xem, thống khổ hỗn hợp với bi thương, chỉ là, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên dùng tay che khuất mặt, thời điểm buông tay ra, trên mặt liền tràn đầy tươi cười.

Sau đó, chính là lúc Ngôn Cảnh Tắc tiến vào phòng khách, thổ lộ với y.

Lục Kính Tu cảm thấy chính mình phảng phất bị như người đâm mấy kiếm vào ngực.

Trái tim y như bị đâm một lỗ lớn, giờ phút này đang ở lọt gió, lạnh căm căm.

A…… Hóa ra Ngôn Cảnh Tắc còn biến đổi sắc mặt.

Y mặt không biểu cảm, tiếp tục xem phía sau.

Ngôn Cảnh Tắc ôm y lên lầu, dẫn y về phòng……

Chuyện phát sinh trong phòng y còn nhớ rõ ràng, nơi đó cũng không có camera, y liền xem camera theo dõi bên ngoài.

Giữa chừng, Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi phòng y, ra ngoài tắm rửa.

Camera đối diện cửa phòng y rõ ràng quay được biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc.

Mới ra khỏi cửa phòng, tươi cười trên mặt Ngôn Cảnh Tắc liền không còn, khí chất cả người đều thay đổi, nhìn ra được hắn thật không vui.

Cùng y ở bên nhau, Ngôn Cảnh Tắc thật không vui sao?

Lục Kính Tu tiếp tục xem, nhìn đến sáng ngày hôm sau, Ngôn Cảnh Tắc đồng dạng vừa rời khỏi phòng y, liền biến sắc mặt.

Cho nên, ân ái trước đó của y và Ngôn Cảnh Tắc, đều là giả sao?

Cũng làm khó Ngôn Cảnh Tắc, vì Lục Duệ Quần, hao hết tâm tư lấy lòng một ông già tàn phế như y.

Ngôn Cảnh Tắc hẳn là rất phiền đi?

Chính như lời Lục Duệ Quần, y thật sự rất dễ dụ.

Mà y trước kia cho rằng, những chuyện ngọt ngào đó, có lẽ ngay từ đầu chỉ là tính kế.

Tỷ như Ngôn Cảnh Tắc ngủ lại trong phòng y.

Ngôn Cảnh Tắc nếu ngay từ đầu đã biết y mất ngủ nghiêm trọng, có lẽ lựa chọn ngủ lại, chính là muốn thử y.

Y đã để người lại.

Y còn thổ lộ.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn y như thế nào? Có thể cảm thấy y rất ghê tởm hay không?

Lục Duệ Quần tốt đến như vậy sao, đáng để Ngôn Cảnh Tắc trả giá nhiều như vậy sao?

Ngôn Cảnh Tắc thậm chí vì Lục Duệ Quần, còn hôn lên cánh tay dị dạng của y.

Còn chuyện mua nhà, mua xe này nọ… Ngôn Cảnh Tắc là vì muốn y tín nhiệm? Y thật sự thực tín nhiệm Ngôn Cảnh Tắc, cổ phần của Vương Định Đào, y còn tính toán cho Ngôn Cảnh Tắc tiền để Ngôn Cảnh Tắc đi mua.

Ngày hôm qua Ngôn Cảnh Tắc chuyên môn đề cập đến cổ phần này, hẳn là chính là vì tiền trên tay y đúng không?

Ngôn Cảnh Tắc còn chuyên môn xem sách y, là vì càng dễ hiểu biết y hơn? Thật sự làm khó hắn.

Lục Kính Tu nhìn quanh căn phòng ban ngày mình đã tốn không ít thời gian sửa sang lại.

Y vốn tưởng rằng, nơi đây sẽ là nhà y.

Nhưng y đã chú định là không có nhà.

Lục Kính Tu chỉ cảm thấy cả người đều đau, lại cảm thấy chính mình quá mức thất bại.

Y rốt cuộc so ra kém Lục Duệ Quần, hoàn toàn kém.

Còn Ngôn Cảnh Tắc……

Kỳ thật y cũng không thể trách Ngôn Cảnh Tắc.

Người như y, vốn là không làm cho người ta thích được.

Ngôn Cảnh Tắc chính là thích Lục Duệ Quần mà thôi.

Ngôn Cảnh Tắc lừa y, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đối với Lục Duệ Quần là thích thật lòng, hắn tốt với Lục Duệ Quần như vậy, tốt đến làm y ghen ghét.

Đời này của y, đều cùng Lục Duệ Quần thế bất lưỡng lập.

Kỳ thật chuyện này cũng là chính y ngu xuẩn, thế mà dễ dàng như vậy liền tin Ngôn Cảnh Tắc.

Không, kỳ thật tin cũng không có gì, coi như là mơ một giấc mộng đẹp, mà hiện tại đã tỉnh mộng mà thôi.

Vốn dĩ không có khả năng có người yêu y.

Lục Kính Tu nhắm mắt lại, lẳng lặng mà ngồi thật lâu.

Y sẽ không như Lục Duệ Quần mong muốn.

Lục Duệ Quần muốn Lục thị, y càng không để Lục Duệ Quần có được.

Lục thị là của y, cũng chỉ có thể là của y, cho dù Lục Duệ Quần bắt được cổ phần Vương Định Đào thì thế nào? Y có thể lập tức chuyển cổ phần của Lương Khải Hải sang danh nghĩa của mình.

Lục Kính Tu đột nhiên mở mắt, lại nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc không yêu y, nhưng y yêu Ngôn Cảnh Tắc, trước kia hết thảy, chẳng sợ Ngôn Cảnh Tắc là diễn kịch, cũng xác thật mang đến cho y một chút vui sướng.

Vui sướng mà trước kia y chưa bao giờ có.

Mà hiện tại……

Tiền mua cổ phần trên tay Vương Định Đào y còn chưa cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn còn muốn tiếp tục lấy lòng y.

Y có phải nên làm Ngôn Cảnh Tắc trả cái giá lớn hay không?

Ngôn Cảnh Tắc vì Lục Duệ Quần, tới câu dẫn y lấy lòng hắn, khẳng định cũng đã chuẩn bị hiến thân?

Y sẽ đem tiền mà Ngôn Cảnh Tắc muốn cho Ngôn Cảnh Tắc, mà nếu thanh toán tiền, Ngôn Cảnh Tắc chung quy nên làm y hưởng thụ đến.

Y sống hơn ba mươi năm, chưa bao giờ cùng người nào lên giường, về sau phỏng chừng cũng sẽ không có người khác, hiện tại…… Ngôn Cảnh Tắc bên người y, thậm chí cần phải lấy lòng y, y không nên lãng phí cơ hội này.

Chung quy không thể bị người ta lừa không không.

Lục Kính Tu cười lạnh một tiếng, đứng lên, vào phòng tắm.

Còn không phải là tất cả yêu đương mình cho rằng đều là giả sao? Này kỳ thật cũng không có gì.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện như vậy y trải qua, còn tính thiếu sao?

Lục Kính Tu bắt đầu cởi quần áo, lúc mở cúc áo, không chỉ có tay trái y run, tay phải cũng có chút run rẩy, tốn không ít công phu mới cởi bỏ được quần áo.

Y và Ngôn Cảnh Tắc hết thảy, coi như là một hồi giao dịch.

Y đưa tiền, Ngôn Cảnh Tắc cho y vui sướng, sau đó hai người bọn họ liền một đao cắt đứt.

Nếu tình yêu Ngôn Cảnh Tắc dành cho y là giả, y cũng khinh thường muốn.

Chỉ là không biết, chờ về sau Ngôn Cảnh Tắc phát hiện hao tổn tâm cơ lấy lòng y đều là uổng phí sức lực, có thể hối hận hay không.

Lục Kính Tu tỉ mỉ mà đem bản thân mình rửa sạch sẽ, cũng không mặc quần áo, liền nằm ở trên giường.

Ngôn Cảnh Tắc nếu nói trở về, tối hôm nay chắc chắn sẽ trở về, về sau thì nói không chừng……

Y có được người lại nói sau.

Giờ này khắc này, cả người Lục Kính Tu thanh tỉnh nói không nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook