Chương 192:
Quyết Tuyệt
26/09/2021
Lục Kính Tu chỉ mở đèn chính ở phòng ngủ, nhưng ánh đèn cũng đủ sáng ngời, y có thể thấy rõ tất cả biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc.
Ánh mắt người trẻ tuổi 22 tuổi này nhìn y, quả thực như muốn một ngụm nuốt y luôn.
Hơn nữa, trong phút chốc, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã nhảy lên giường.
Giờ phút này, y ngồi trên giường, chăn chỉ che đậy nửa người dưới của y.
Ngôn Cảnh Tắc thì sao? Ngôn Cảnh Tắc mới vừa tắm rửa xong trên người cũng chưa lau khô hết, cho nên…
Lục Kính Tu nhìn ra được, Ngôn Cảnh Tắc là thật sự thực kích động, dù gì Ngôn Cảnh Tắc hiện tại với y mà nói, nhìn một cái không sót gì.
Cảm xúc bi thương trong lòng y sớm đã tan đi, thật ra còn tràn ngập tràn đầy vui sướng, thậm chí có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, trong lúc nhất thời cả người đều có điểm ngốc ra: “Cảnh Tắc……”
Lời tiếp theo y nói, trực tiếp đã bị Ngôn Cảnh Tắc chắn trong miệng —— Ngôn Cảnh Tắc bổ nhào vào trên người y, lại lần nữa loạn gặm một trận trên miệng y.
Lục Kính Tu đều cảm thấy đầu lưỡi mình không phải của chính mình nữa, thành đồ ăn của Ngôn Cảnh Tắc, này còn chưa tính, hiện tại y đẩy Ngôn Cảnh Tắc không ra.
Cũng có thể là không muốn đẩy ra.
“Em từ từ.” y cũng chỉ là tóm được thời điểm Ngôn Cảnh Tắc gặm cổ mình, mới có thể có miệng nói chuyện: “Đừng……”
Ngôn Cảnh Tắc chui vào ổ chăn, không coi Lục Kính Tu chống đẩy để trong lòng.
Lục Kính Tu người này, vẫn luôn đều khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói “Không cần”, “Không được”, trong lòng lại là muốn.
Cứ nói hôm nay, Lục Kính Tu thế mà mang bộ dáng này ở nhà chờ hắn về!
Ngôn Cảnh Tắc chỉ là ngẫm lại, liền cảm thấy máu mũi sắp phải phun ra tới.
Hắn nhất định không thể làm Lục Kính Tu thất vọng.
Chỉ là hắn không có kinh nghiệm gì…… Không có việc gì, lần đầu tiên biểu hiện không tốt, vẫn là có thể có lần thứ hai.
Ngôn Cảnh Tắc lại loạn gặm một hồi, ướt dầm dề đầu tóc đảo qua khắp người Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu: “……”
Lục Kính Tu đã không còn lời nào để nói, cũng không muốn nói chuyện.
Trong đầu y một mảnh hỗn độn, trong lúc nhất thời cái gì cũng nhớ không nổi.
……
“Em vừa rồi biểu hiện có phải không tốt lắm không?”
“Có thể nào quá nhanh không?”
“Anh không thể ghét bỏ em, em đây không phải là không có kinh nghiệm sao, luyện luyện nhiều chắc chắn sẽ tốt!”
“Kính Tu, hôm nay em thật sự đặc biệt cao hứng!”
……
Ngôn Cảnh Tắc nằm bên người Lục Kính Tu, nhắc mãi không ngừng.
Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên nghĩ tới cái gì, khó hiểu hỏi: “Không có kinh nghiệm?” Ngôn Cảnh Tắc cùng Lục Duệ Quần ở bên nhau nhiều năm như vậy…… Không có kinh nghiệm?
“Không có kinh nghiệm thì làm sao? Chẳng lẽ anh có kinh nghiệm?” Ngôn Cảnh Tắc nói, đừng tưởng rằng hắn không biết, Lục Kính Tu vẫn luôn độc thân!
Hơn nữa liền phía trước Lục Kính Tu biểu hiện còn kém hơn hắn kìa.
Lục Kính Tu đương nhiên là không có kinh nghiệm.
Bất quá Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng cũng không có kinh nghiệm…… Lục Kính Tu thò lại gần, hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm.
Ngôn Cảnh Tắc tức khắc đắc ý: “Chú Lục, chú có phải rất vừa lòng với em không?”
Lục Kính Tu: “……” em cũng biết chính mình không có kinh nghiệm, có thể đừng tự tin như vậy hay không?
Ngôn Cảnh Tắc hì hì cười, bắt lấy tay trái Lục Kính Tu, lặp đi lặp lại mà thơm.
Lục Kính Tu đột nhiên hỏi: “Em một chút cũng không chê thân thể của anh?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vì sao phải ghét bỏ?” Nói, hắn vui rạo rực mà lại hôn mấy cái.
Lục Kính Tu lại nói: “Hôm nay một cổ đông của Lục thị nói với anh, nói Lục Duệ Quần đi tìm anh ta…… Lục Duệ Quần nói với những cổ đông đó là anh sống không lâu, không nên làm chủ tịch Lục thị.”
“Sẽ không, Kính Tu anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!” Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt Lục Kính Tu: “Em sẽ chiếu cố anh thật tốt! Không phải gần đây thân thể anh tốt hơn rất nhiều sao?”
Tưởng tượng đến thân thể Lục Kính Tu, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc liền có điểm khó chịu, tâm tình tốt khi mới vừa cùng Lục Kính Tu tiến hành giao lưu thân mật cũng biến mất.
“Lục Duệ Quần hẳn là cũng đã nói tình trạng thân thể của anh với em đi?” Lục Kính Tu hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: “Nói qua rồi.” Phía trước Lục Kính Tu không chủ động nói, hắn suy xét đến tự tôn của Lục Kính Tu, cũng không nên chủ động đề chuyện này với y, hiện tại thì không giống vậy……
Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt Lục Kính Tu: “Anh trước kia quá không coi trọng thân thể của mình, về sau nhất định phải coi trọng biết không? Em cảm thấy em còn có thể sống thêm 80 năm, anh cũng phải bồi em 80 năm, thiếu một năm cũng không được.”
Ngôn Cảnh Tắc nói làm Lục Kính Tu run sợ, Lục Kính Tu hỏi: “Em biết đến khi nào?”
“Chính là hôm có người đến dọn bể bơi Lục gia.” Ngôn Cảnh Tắc nói, nhắc tới bể bơi, trong lòng hắn càng khó chịu.
Đem đầu vùi trên cổ Lục Kính Tu, Ngôn Cảnh Tắc thuận tiện đem một chút nước mắt chảy ra vì đôi mắt chua xót trào ra, bôi vào người Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu cảm giác được.
Cho nên, Ngôn Cảnh Tắc ngày đó cõng y thương tâm như vậy, là bởi vì đã biết tình trạng thân thể y sao?
Trái tim Lục Kính Tu lại một lần nữa bị vui sướng và ngọt ngào lấp đầy, y ôm lại Ngôn Cảnh Tắc, không muốn buông ra.
“Sao em lại thích anh?” Lục Kính Tu lại hỏi: “Bộ dạng anh như vậy…”
“Anh rất tốt, em đã sớm thích anh, nhưng ngay từ đầu em không dám tiếp cận anh, sợ anh sinh khí.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Sau đó em mới phát hiện, anh không giống như em nghĩ.”
Ngôn Cảnh Tắc nói “đã sớm”, kỳ thật là chỉ lúc mình mới vừa xuyên qua tới ấy.
Khi đó lá gan hắn quá nhỏ, cũng không dám thổ lộ……
Nhưng Lục Kính Tu lại lý giải thành thời điểm sớm hơn.
Hơn một tháng này, Ngôn Cảnh Tắc đủ lớn mật, lại trước kia thì không giống thế, khi đó bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm.
Hay là lúc ấy, Ngôn Cảnh Tắc đi theo làm tùy tùng cho Lục Duệ Quần, đã thích y rồi?
Ý thức được điểm này, Lục Kính Tu đều lâng lâng.
“Lúc trước anh đánh quản gia, anh còn tưởng rằng em thấy được sẽ rất tức giận.” Lục Kính Tu nói. Trong lòng y có rất nhiều nghi vấn, phía trước những nghi vấn này y đều đặt trong lòng, không dám đi hỏi, nhưng hiện tại, y muốn toàn bộ hỏi rõ ràng.
Y không thể hiểu lầm Ngôn Cảnh Tắc.
“Anh đánh ông ta khẳng định có nguyên nhân, hơn nữa khi đó anh thoạt nhìn thực thương tâm, rất khó chịu, em đặc biệt muốn ôm ôm anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nói đến cũng quái, em không sai biệt lắm có thể cảm giác ra được anh là thật sự tức giận hay là giả vờ giận. Em phát hiện khi em làm một vài chuyện… với anh, em cảm thấy cũng quá mức, anh cũng không giận, sau đó lá gan của em liền càng lúc càng lớn.”
Trong lòng Lục Kính Tu không còn nghi vấn, giờ khắc này, y có loại cảm giác chính mình thật sự quá mức may mắn.
Y cho rằng Ngôn Cảnh Tắc lừa y, kỳ thật cũng không có, Ngôn Cảnh Tắc là yêu y.
Y có tài đức gì, có thể có được một người như vậy yêu thích?
Y cho rằng chính mình không bao giờ có nhà, nhưng y kỳ thật là có nhà.
Nơi này chính là nhà y.
Trong nhà còn có bạn trai nhỏ của y.
Lục Kính Tu thò lại gần, nhẹ nhàng mà hôn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản còn bởi vì nhớ tới tình trạng thân thể Lục Kính Tu mà khó chịu, bị Lục Kính Tu hôn xong, lại lập tức quên chuyện này.
Hắn tuổi trẻ khí thịnh, lúc này lại hưng phấn lên.
Quan trọng nhất chính là, Lục Kính Tu lại là ôm hắn lại là hôn hắn, có phải còn muốn làm cái gì nữa không? Hắn thật là quá thất bại, thế mà lại muốn Lục Kính Tu chủ động!
Hôm nay còn sớm mà, xác thật không thể lãng phí thời gian.
Ngôn Cảnh Tắc thơm ngược lại Lục Kính Tu, lại đem người áp đảo: “Kính Tu, em thật sự rất yêu anh, hôm nay em thật sự rất vui vẻ.”
“Lần này em nhất định sẽ biểu hiện tốt.”
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ cẩn thận.”
Lục Kính Tu lại hôn hôn hắn, y biết Ngôn Cảnh Tắc nhất định sẽ cẩn thận, lần phía trước đó, y cũng hoàn toàn không bị thương.
Lục Kính Tu đáp lại.
Sau khi đáp lại rồi, Lục Kính Tu liền hối hận.
Ngôn Cảnh Tắc đây là muốn lộng y tan thành từng mảnh!
Chờ rốt cuộc kết thúc, Lục Kính Tu cảm thấy đầu mình không đau, tay trái chân trái cũng bởi vì Ngôn Cảnh Tắc rất cẩn thận một chút cũng không khó chịu, nhưng địa phương khác rất là khó chịu, càng quan trọng là, y đặc biệt đặc biệt đói.
Từ giữa trưa bắt đầu, y cũng không ăn cái gì.
Ngôn Cảnh Tắc còn ở bên cạnh ngây ngô cười, không ngừng thơm y…… Lục Kính Tu rốt cuộc không dậy nổi cảm xúc trìu mến, y đẩy Ngôn Cảnh Tắc ra một phen, liền nói: “Anh đói bụng, anh muốn ăn cái gì đó.”
Y lớn hơn Ngôn Cảnh Tắc mười tuổi, nhất định phải bảo dưỡng thân thể cho tốt, sống lâu hơn một ít năm, bồi bồi Ngôn Cảnh Tắc nhiều.
Nếu y chết sớm, Ngôn Cảnh Tắc đi tìm người khác thì làm sao bây giờ?
Chuyện này tuyệt đối không thể!
Lục Kính Tu trước kia đối với thân thể của mình thực sự không coi trọng gì, rốt cuộc y tồn tại hình như cũng không quan trọng gì.
Nhưng giờ này khắc này, ý tưởng y hoàn toàn thay đổi.
Y nhất định phải đối đãi thân thể của mình cho tốt!
“Em đi lấy gì đó cho anh ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em cũng đói bụng!” hắn tuổi tác ít, tiêu hóa mau, làm một phen “vận động” cũng đói bụng.
Ngôn Cảnh Tắc mặc áo ngủ vào, liền hướng phía ngoài chạy đi, Lục Kính Tu cảm thấy lúc hắn đi đường sắp nhảy cẫng lên rồi.
Chờ Ngôn Cảnh Tắc đi rồi, Lục Kính Tu nằm trên giường, bưng kín mặt mình.
Hôm nay y đã làm cái gì!
Nhưng việc đã đến nước này, không còn gì để nói.
Lục Kính Tu giật giật, nhớ tới rời giường mặc quần áo, nhưng mà trên người thật sự quá không thoải mái, lại là có điểm dậy không nổi, còn phát hiện khăn trải giường cũng ướt một mảng.
Y đã không biết nên nói cái gì bây giờ, chỉ có thể ngưỡng mặt nằm trên giường, hơi hơi nghỉ ngơi.
“Kính Tu, tủ lạnh có hoành thánh Vương a di gói sẵn, em nấu một chén, chúng ta cùng nhau ăn.” Ngôn Cảnh Tắc bưng một tô lớn tiến vào, bên trong tràn đầy hoành thánh.
“Sao lại là một chén?” Lục Kính Tu sửng sốt: “Em còn lấy vào phòng……”
“Chúng ta cùng nhau ăn là được.” Ngôn Cảnh Tắc cầm chén đặt trên tủ đầu giường, lại từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái bàn nhỏ đặt trên giường: “Em đút cho anh!”
Lục Kính Tu: “……” Trong ấn tượng của y, cơ hồ không hề ăn cơm trong phòng ngủ, bị người đút càng không cần phải nói……
Cố tình Ngôn Cảnh Tắc hứng thú bừng bừng, bưng chén đặt ở trên bàn nhỏ, múc một viên hoành thánh liền bắt đầu thổi, thổi nguội còn đút đến bên miệng y……
Lục Kính Tu yên lặng mà ăn.
Cảm xúc không tên kích động trong lòng y, tay trái y lại một lần run rẩy.
Trên đời này, sao lại người đáng yêu như Ngôn Cảnh Tắc vậy? Đáng yêu đến y đặc biệt muốn ôm người này hôn một cái.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn Lục Kính Tu ngoan ngoãn ăn hoành thánh, ý tưởng cũng giống như Lục Kính Tu vậy.
Trên đời này sao lại có người đáng yêu như vậy? Hắn muốn đi thơm Lục Kính Tu!
Nhưng hắn ngồi ở đối diện Lục Kính Tu, hai người cách một cái bàn nhỏ một chén hoành thánh kia kìa……
Thôi, ăn xong lại thơm!
“Đúng rồi, quần áo chúng ta… Là ai thu dọn?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Lục Kính Tu không nói chuyện.
Ngôn Cảnh Tắc thấy y không nói lời nào, liền biết khẳng định là y thu dọn.
Cho nên hôm nay sau khi hắn rời đi, Lục Kính Tu một người thu dọn phòng, còn ở trên giường chờ hắn trở về?
Không được, hắn không thể lại nghĩ tiếp, lại nghĩ tiếp hắn cũng không có tâm tư ăn hoành thánh nữa!
Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu hai người ngọt ngọt ngào ngào mà ăn một chén hoành thánh, sau đó Lục Kính Tu đi tắm rửa, Ngôn Cảnh Tắc thay ga trải giường.
Ga trải giường vừa mới thay này chưa gì đã không dùng được…
Hôm nay thật là một ngày đặc biệt tốt đẹp!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu lên giường ngủ đã hơn 12 giờ khuya.
Đại khái là do mệt mỏi nên lần này Lục Kính Tu ngủ đặc biệt mau, giữa chừng còn không có tỉnh.
Y là buổi sáng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lục Kính Tu mơ mơ màng màng lấy điện thoại qua vừa nhìn, liền cả kinh hoàn toàn hết sạch buồn ngủ.
Y khiếp sợ một là bởi vì…… Thế mà là đã 9 giờ sáng, y chưa bao giờ ngủ một giấc lâu như vậy.
Còn hai là… là bởi vì người gọi điện thoại lại đây, là cha của Ngôn Cảnh Tắc.
Cha Ngôn Cảnh Tắc tìm y làm gì? Lục Kính Tu bắt điện thoại, nỗ lực vững vàng giọng nói của mình: “Xin chào ngài.”
Ánh mắt người trẻ tuổi 22 tuổi này nhìn y, quả thực như muốn một ngụm nuốt y luôn.
Hơn nữa, trong phút chốc, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã nhảy lên giường.
Giờ phút này, y ngồi trên giường, chăn chỉ che đậy nửa người dưới của y.
Ngôn Cảnh Tắc thì sao? Ngôn Cảnh Tắc mới vừa tắm rửa xong trên người cũng chưa lau khô hết, cho nên…
Lục Kính Tu nhìn ra được, Ngôn Cảnh Tắc là thật sự thực kích động, dù gì Ngôn Cảnh Tắc hiện tại với y mà nói, nhìn một cái không sót gì.
Cảm xúc bi thương trong lòng y sớm đã tan đi, thật ra còn tràn ngập tràn đầy vui sướng, thậm chí có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, trong lúc nhất thời cả người đều có điểm ngốc ra: “Cảnh Tắc……”
Lời tiếp theo y nói, trực tiếp đã bị Ngôn Cảnh Tắc chắn trong miệng —— Ngôn Cảnh Tắc bổ nhào vào trên người y, lại lần nữa loạn gặm một trận trên miệng y.
Lục Kính Tu đều cảm thấy đầu lưỡi mình không phải của chính mình nữa, thành đồ ăn của Ngôn Cảnh Tắc, này còn chưa tính, hiện tại y đẩy Ngôn Cảnh Tắc không ra.
Cũng có thể là không muốn đẩy ra.
“Em từ từ.” y cũng chỉ là tóm được thời điểm Ngôn Cảnh Tắc gặm cổ mình, mới có thể có miệng nói chuyện: “Đừng……”
Ngôn Cảnh Tắc chui vào ổ chăn, không coi Lục Kính Tu chống đẩy để trong lòng.
Lục Kính Tu người này, vẫn luôn đều khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói “Không cần”, “Không được”, trong lòng lại là muốn.
Cứ nói hôm nay, Lục Kính Tu thế mà mang bộ dáng này ở nhà chờ hắn về!
Ngôn Cảnh Tắc chỉ là ngẫm lại, liền cảm thấy máu mũi sắp phải phun ra tới.
Hắn nhất định không thể làm Lục Kính Tu thất vọng.
Chỉ là hắn không có kinh nghiệm gì…… Không có việc gì, lần đầu tiên biểu hiện không tốt, vẫn là có thể có lần thứ hai.
Ngôn Cảnh Tắc lại loạn gặm một hồi, ướt dầm dề đầu tóc đảo qua khắp người Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu: “……”
Lục Kính Tu đã không còn lời nào để nói, cũng không muốn nói chuyện.
Trong đầu y một mảnh hỗn độn, trong lúc nhất thời cái gì cũng nhớ không nổi.
……
“Em vừa rồi biểu hiện có phải không tốt lắm không?”
“Có thể nào quá nhanh không?”
“Anh không thể ghét bỏ em, em đây không phải là không có kinh nghiệm sao, luyện luyện nhiều chắc chắn sẽ tốt!”
“Kính Tu, hôm nay em thật sự đặc biệt cao hứng!”
……
Ngôn Cảnh Tắc nằm bên người Lục Kính Tu, nhắc mãi không ngừng.
Lục Kính Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên nghĩ tới cái gì, khó hiểu hỏi: “Không có kinh nghiệm?” Ngôn Cảnh Tắc cùng Lục Duệ Quần ở bên nhau nhiều năm như vậy…… Không có kinh nghiệm?
“Không có kinh nghiệm thì làm sao? Chẳng lẽ anh có kinh nghiệm?” Ngôn Cảnh Tắc nói, đừng tưởng rằng hắn không biết, Lục Kính Tu vẫn luôn độc thân!
Hơn nữa liền phía trước Lục Kính Tu biểu hiện còn kém hơn hắn kìa.
Lục Kính Tu đương nhiên là không có kinh nghiệm.
Bất quá Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng cũng không có kinh nghiệm…… Lục Kính Tu thò lại gần, hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm.
Ngôn Cảnh Tắc tức khắc đắc ý: “Chú Lục, chú có phải rất vừa lòng với em không?”
Lục Kính Tu: “……” em cũng biết chính mình không có kinh nghiệm, có thể đừng tự tin như vậy hay không?
Ngôn Cảnh Tắc hì hì cười, bắt lấy tay trái Lục Kính Tu, lặp đi lặp lại mà thơm.
Lục Kính Tu đột nhiên hỏi: “Em một chút cũng không chê thân thể của anh?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vì sao phải ghét bỏ?” Nói, hắn vui rạo rực mà lại hôn mấy cái.
Lục Kính Tu lại nói: “Hôm nay một cổ đông của Lục thị nói với anh, nói Lục Duệ Quần đi tìm anh ta…… Lục Duệ Quần nói với những cổ đông đó là anh sống không lâu, không nên làm chủ tịch Lục thị.”
“Sẽ không, Kính Tu anh nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!” Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt Lục Kính Tu: “Em sẽ chiếu cố anh thật tốt! Không phải gần đây thân thể anh tốt hơn rất nhiều sao?”
Tưởng tượng đến thân thể Lục Kính Tu, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc liền có điểm khó chịu, tâm tình tốt khi mới vừa cùng Lục Kính Tu tiến hành giao lưu thân mật cũng biến mất.
“Lục Duệ Quần hẳn là cũng đã nói tình trạng thân thể của anh với em đi?” Lục Kính Tu hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: “Nói qua rồi.” Phía trước Lục Kính Tu không chủ động nói, hắn suy xét đến tự tôn của Lục Kính Tu, cũng không nên chủ động đề chuyện này với y, hiện tại thì không giống vậy……
Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt Lục Kính Tu: “Anh trước kia quá không coi trọng thân thể của mình, về sau nhất định phải coi trọng biết không? Em cảm thấy em còn có thể sống thêm 80 năm, anh cũng phải bồi em 80 năm, thiếu một năm cũng không được.”
Ngôn Cảnh Tắc nói làm Lục Kính Tu run sợ, Lục Kính Tu hỏi: “Em biết đến khi nào?”
“Chính là hôm có người đến dọn bể bơi Lục gia.” Ngôn Cảnh Tắc nói, nhắc tới bể bơi, trong lòng hắn càng khó chịu.
Đem đầu vùi trên cổ Lục Kính Tu, Ngôn Cảnh Tắc thuận tiện đem một chút nước mắt chảy ra vì đôi mắt chua xót trào ra, bôi vào người Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu cảm giác được.
Cho nên, Ngôn Cảnh Tắc ngày đó cõng y thương tâm như vậy, là bởi vì đã biết tình trạng thân thể y sao?
Trái tim Lục Kính Tu lại một lần nữa bị vui sướng và ngọt ngào lấp đầy, y ôm lại Ngôn Cảnh Tắc, không muốn buông ra.
“Sao em lại thích anh?” Lục Kính Tu lại hỏi: “Bộ dạng anh như vậy…”
“Anh rất tốt, em đã sớm thích anh, nhưng ngay từ đầu em không dám tiếp cận anh, sợ anh sinh khí.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Sau đó em mới phát hiện, anh không giống như em nghĩ.”
Ngôn Cảnh Tắc nói “đã sớm”, kỳ thật là chỉ lúc mình mới vừa xuyên qua tới ấy.
Khi đó lá gan hắn quá nhỏ, cũng không dám thổ lộ……
Nhưng Lục Kính Tu lại lý giải thành thời điểm sớm hơn.
Hơn một tháng này, Ngôn Cảnh Tắc đủ lớn mật, lại trước kia thì không giống thế, khi đó bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm.
Hay là lúc ấy, Ngôn Cảnh Tắc đi theo làm tùy tùng cho Lục Duệ Quần, đã thích y rồi?
Ý thức được điểm này, Lục Kính Tu đều lâng lâng.
“Lúc trước anh đánh quản gia, anh còn tưởng rằng em thấy được sẽ rất tức giận.” Lục Kính Tu nói. Trong lòng y có rất nhiều nghi vấn, phía trước những nghi vấn này y đều đặt trong lòng, không dám đi hỏi, nhưng hiện tại, y muốn toàn bộ hỏi rõ ràng.
Y không thể hiểu lầm Ngôn Cảnh Tắc.
“Anh đánh ông ta khẳng định có nguyên nhân, hơn nữa khi đó anh thoạt nhìn thực thương tâm, rất khó chịu, em đặc biệt muốn ôm ôm anh.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nói đến cũng quái, em không sai biệt lắm có thể cảm giác ra được anh là thật sự tức giận hay là giả vờ giận. Em phát hiện khi em làm một vài chuyện… với anh, em cảm thấy cũng quá mức, anh cũng không giận, sau đó lá gan của em liền càng lúc càng lớn.”
Trong lòng Lục Kính Tu không còn nghi vấn, giờ khắc này, y có loại cảm giác chính mình thật sự quá mức may mắn.
Y cho rằng Ngôn Cảnh Tắc lừa y, kỳ thật cũng không có, Ngôn Cảnh Tắc là yêu y.
Y có tài đức gì, có thể có được một người như vậy yêu thích?
Y cho rằng chính mình không bao giờ có nhà, nhưng y kỳ thật là có nhà.
Nơi này chính là nhà y.
Trong nhà còn có bạn trai nhỏ của y.
Lục Kính Tu thò lại gần, nhẹ nhàng mà hôn Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản còn bởi vì nhớ tới tình trạng thân thể Lục Kính Tu mà khó chịu, bị Lục Kính Tu hôn xong, lại lập tức quên chuyện này.
Hắn tuổi trẻ khí thịnh, lúc này lại hưng phấn lên.
Quan trọng nhất chính là, Lục Kính Tu lại là ôm hắn lại là hôn hắn, có phải còn muốn làm cái gì nữa không? Hắn thật là quá thất bại, thế mà lại muốn Lục Kính Tu chủ động!
Hôm nay còn sớm mà, xác thật không thể lãng phí thời gian.
Ngôn Cảnh Tắc thơm ngược lại Lục Kính Tu, lại đem người áp đảo: “Kính Tu, em thật sự rất yêu anh, hôm nay em thật sự rất vui vẻ.”
“Lần này em nhất định sẽ biểu hiện tốt.”
“Anh yên tâm, em nhất định sẽ cẩn thận.”
Lục Kính Tu lại hôn hôn hắn, y biết Ngôn Cảnh Tắc nhất định sẽ cẩn thận, lần phía trước đó, y cũng hoàn toàn không bị thương.
Lục Kính Tu đáp lại.
Sau khi đáp lại rồi, Lục Kính Tu liền hối hận.
Ngôn Cảnh Tắc đây là muốn lộng y tan thành từng mảnh!
Chờ rốt cuộc kết thúc, Lục Kính Tu cảm thấy đầu mình không đau, tay trái chân trái cũng bởi vì Ngôn Cảnh Tắc rất cẩn thận một chút cũng không khó chịu, nhưng địa phương khác rất là khó chịu, càng quan trọng là, y đặc biệt đặc biệt đói.
Từ giữa trưa bắt đầu, y cũng không ăn cái gì.
Ngôn Cảnh Tắc còn ở bên cạnh ngây ngô cười, không ngừng thơm y…… Lục Kính Tu rốt cuộc không dậy nổi cảm xúc trìu mến, y đẩy Ngôn Cảnh Tắc ra một phen, liền nói: “Anh đói bụng, anh muốn ăn cái gì đó.”
Y lớn hơn Ngôn Cảnh Tắc mười tuổi, nhất định phải bảo dưỡng thân thể cho tốt, sống lâu hơn một ít năm, bồi bồi Ngôn Cảnh Tắc nhiều.
Nếu y chết sớm, Ngôn Cảnh Tắc đi tìm người khác thì làm sao bây giờ?
Chuyện này tuyệt đối không thể!
Lục Kính Tu trước kia đối với thân thể của mình thực sự không coi trọng gì, rốt cuộc y tồn tại hình như cũng không quan trọng gì.
Nhưng giờ này khắc này, ý tưởng y hoàn toàn thay đổi.
Y nhất định phải đối đãi thân thể của mình cho tốt!
“Em đi lấy gì đó cho anh ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em cũng đói bụng!” hắn tuổi tác ít, tiêu hóa mau, làm một phen “vận động” cũng đói bụng.
Ngôn Cảnh Tắc mặc áo ngủ vào, liền hướng phía ngoài chạy đi, Lục Kính Tu cảm thấy lúc hắn đi đường sắp nhảy cẫng lên rồi.
Chờ Ngôn Cảnh Tắc đi rồi, Lục Kính Tu nằm trên giường, bưng kín mặt mình.
Hôm nay y đã làm cái gì!
Nhưng việc đã đến nước này, không còn gì để nói.
Lục Kính Tu giật giật, nhớ tới rời giường mặc quần áo, nhưng mà trên người thật sự quá không thoải mái, lại là có điểm dậy không nổi, còn phát hiện khăn trải giường cũng ướt một mảng.
Y đã không biết nên nói cái gì bây giờ, chỉ có thể ngưỡng mặt nằm trên giường, hơi hơi nghỉ ngơi.
“Kính Tu, tủ lạnh có hoành thánh Vương a di gói sẵn, em nấu một chén, chúng ta cùng nhau ăn.” Ngôn Cảnh Tắc bưng một tô lớn tiến vào, bên trong tràn đầy hoành thánh.
“Sao lại là một chén?” Lục Kính Tu sửng sốt: “Em còn lấy vào phòng……”
“Chúng ta cùng nhau ăn là được.” Ngôn Cảnh Tắc cầm chén đặt trên tủ đầu giường, lại từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái bàn nhỏ đặt trên giường: “Em đút cho anh!”
Lục Kính Tu: “……” Trong ấn tượng của y, cơ hồ không hề ăn cơm trong phòng ngủ, bị người đút càng không cần phải nói……
Cố tình Ngôn Cảnh Tắc hứng thú bừng bừng, bưng chén đặt ở trên bàn nhỏ, múc một viên hoành thánh liền bắt đầu thổi, thổi nguội còn đút đến bên miệng y……
Lục Kính Tu yên lặng mà ăn.
Cảm xúc không tên kích động trong lòng y, tay trái y lại một lần run rẩy.
Trên đời này, sao lại người đáng yêu như Ngôn Cảnh Tắc vậy? Đáng yêu đến y đặc biệt muốn ôm người này hôn một cái.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn Lục Kính Tu ngoan ngoãn ăn hoành thánh, ý tưởng cũng giống như Lục Kính Tu vậy.
Trên đời này sao lại có người đáng yêu như vậy? Hắn muốn đi thơm Lục Kính Tu!
Nhưng hắn ngồi ở đối diện Lục Kính Tu, hai người cách một cái bàn nhỏ một chén hoành thánh kia kìa……
Thôi, ăn xong lại thơm!
“Đúng rồi, quần áo chúng ta… Là ai thu dọn?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Lục Kính Tu không nói chuyện.
Ngôn Cảnh Tắc thấy y không nói lời nào, liền biết khẳng định là y thu dọn.
Cho nên hôm nay sau khi hắn rời đi, Lục Kính Tu một người thu dọn phòng, còn ở trên giường chờ hắn trở về?
Không được, hắn không thể lại nghĩ tiếp, lại nghĩ tiếp hắn cũng không có tâm tư ăn hoành thánh nữa!
Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu hai người ngọt ngọt ngào ngào mà ăn một chén hoành thánh, sau đó Lục Kính Tu đi tắm rửa, Ngôn Cảnh Tắc thay ga trải giường.
Ga trải giường vừa mới thay này chưa gì đã không dùng được…
Hôm nay thật là một ngày đặc biệt tốt đẹp!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc và Lục Kính Tu lên giường ngủ đã hơn 12 giờ khuya.
Đại khái là do mệt mỏi nên lần này Lục Kính Tu ngủ đặc biệt mau, giữa chừng còn không có tỉnh.
Y là buổi sáng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Lục Kính Tu mơ mơ màng màng lấy điện thoại qua vừa nhìn, liền cả kinh hoàn toàn hết sạch buồn ngủ.
Y khiếp sợ một là bởi vì…… Thế mà là đã 9 giờ sáng, y chưa bao giờ ngủ một giấc lâu như vậy.
Còn hai là… là bởi vì người gọi điện thoại lại đây, là cha của Ngôn Cảnh Tắc.
Cha Ngôn Cảnh Tắc tìm y làm gì? Lục Kính Tu bắt điện thoại, nỗ lực vững vàng giọng nói của mình: “Xin chào ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.