Chương 194:
Quyết Tuyệt
26/09/2021
Tâm tình cha Ngôn phá lệ phức tạp.
Lục Kính Tu tuy rằng thân có tàn tật nhưng không dung khinh thường, thậm chí tuyệt đại đa số người đều cảm thấy y lạnh nhạt đa nghi không dễ chọc.
Cha Ngôn cũng không dám đắc tội y.
Cho nên phía trước Ngôn Cảnh Tắc ở nhà ồn ào nói hắn là thân ở “thượng vị”, cha Ngôn mới có thể lo lắng hắn đắc tội Lục Kính Tu —— Lục Kính Tu nếu phát hiện bản thân mình bị con ông nhớ thương, chỉ sợ muốn nổi giận!
Chờ hôm nay định ngày hẹn Lục Kính Tu, nghe Lục Kính Tu thẳng thắn nói đã cùng con ông ở bên nhau, phản ứng đầu tiên của ông chính là con trai bị Lục Kính Tu lừa gạt, thậm chí có khả năng đã bị Lục Kính Tu ăn sạch sẽ.
Thằng con trai ngốc của ông sợ là bị Lục Kính Tu ăn gắt gao, cho nên mới giúp đỡ Lục Kính Tu, ở trước mặt người nhà đem chuyện này toàn bộ ôm trên người mình, nói là mình muốn theo đuổi Lục Kính Tu.
Làm cha mẹ gặp được loại tình huống này là tuyệt đối không thể thoải mái, cho nên lúc ấy ông liền có điểm sinh khí.
Chỉ là ông mới vừa sinh khí, Lục Kính Tu liền hôn mê.
Hiện tại……
Cha Ngôn đã bị chấn kinh rồi.
Cho nên không phải Lục Kính Tu ăn sạch sẽ con ông, mà là con ông ăn sạch sẽ Lục Kính Tu?
Nói thật, chỉ cần hai người là yêu đương bình đẳng, con ông có thể tìm được bạn trai như Lục Kính Tu, ông liền cảm thấy con ông hẳn là đốt nhang đi đại vận rồi.
Trước đó ông tức giận chủ yếu vì con ông hướng về phía Lục Kính Tu, trái lại còn lừa bọn ông, lại lo lắng Lục Kính Tu là vì muốn được Ngôn gia ủng hộ, lừa gạt con ông.
Bất quá giờ phút này, ông đã một chút cũng không tức giận.
Ban nãy Lục Kính Tu đã thẳng thắn tài sản với ông, căn bản không kém Ngôn gia là bao, nói cách khác Ngôn gia với y mà nói, căn bản không quan trọng đến như vậy.
Còn có bộ dáng này của Lục Kính Tu…
Cha Ngôn nhịn không được ở trong lòng “Đờ mờ” một chút.
Con ông cũng quá lợi hại, thế mà bắt lấy được Lục Kính Tu.
Nhìn Lục Kính Tu như vậy, còn đối với con ông rễ tình đâm sâu.
Cha Ngôn ngồi thẳng thân thể, kính nể mà nhìn thoáng qua thằng con đang lái xe.
Con ông mặt đầy sốt ruột, nhìn cũng bình thường cực kỳ, đứa nhỏ này còn rất ngốc, có hơi ngu ngu.
Lục Kính Tu sao lại coi trọng nó nhỉ?
Bởi vì con ông ngốc sao?
Nghe nói có vài người thông minh thích tìm đối tượng ngốc ấy.
Cha Ngôn vẫn luôn dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn thằng con mình, lúc ngẫu nhiên đi nhìn Lục Kính Tu, ánh mắt tràn ngập từ ái.
Nói thật, con dâu như vậy, ông quá vừa lòng……
Ngôn Cảnh Tắc đưa Lục Kính Tu đi bệnh viện tư nhân Ngôn gia thường đi.
Lúc đến bệnh viện, Lục Kính Tu đã khá hơn nhiều, mơ mơ màng màng mà mở mắt, nhưng cả người nhìn vẫn là không thanh tỉnh bao nhiêu.
“Kính Tu, đến bệnh viện rồi, chúng ta đi xem.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lục Kính Tu mờ mịt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, không nói chuyện.
Trong đầu y một mảnh hỗn độn, lúc này cái gì cũng nhớ không nổi, cũng chỉ là theo bản năng mà vươn tay về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc bế y lên một phen.
Cha Ngôn cười tủm tỉm mà theo phía sau, nói với con mình: “Con cẩn thận một chút, đừng làm Kính Tu ngã đấy.”
Ông thật là càng nhìn Lục Kính Tu càng vừa lòng.
Năng lực cá nhân mạnh còn chưa tính, sinh hoạt cá nhân cũng sạch sẽ, tuổi lớn hơn chút thì lớn hơn chút đi, sẽ biết đau lòng hơn.
Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, con ông từ nhỏ liền không phải biết hại người, nhưng tính tình cũng không tốt, cho nên cùng Lục Kính Tu ở bên nhau, chắc chắn cũng không thiệt thòi được.
Cha Ngôn chậm rì rì mà đi theo phía sau con trai, nhìn con trai mang Lục Kính Tu đi làm kiểm tra, thuận tiện còn gọi điện thoại cho vợ mình, bảo vợ mang chút thức ăn đến bệnh viện, cần thích hợp cho người bệnh ăn.
Trên đường kiểm tra, Lục Kính Tu thanh tỉnh lại.
Sau khi y tỉnh lại, thực sự có chút ảo não, chờ phát hiện mình ở bệnh viện, đầu tiên là ngốc ra, tiếp theo lại lo lắng lên.
Mấy tháng trước y đã làm kiểm tra sức khoẻ, lúc ấy điều tra ra tình huống thân thể y rất kém cỏi, tình huống hiện tại có thể càng kém không? Đột nhiên té xỉu có thể là bị bệnh không?
Y là không thích bệnh viện, nhưng giờ phút này y muốn sống tiếp, đối với bệnh viện cũng không bài xích nữa, liền lo lắng mình sẽ bị kiểm tra ra cái tật xấu gì.
Còn cha Ngôn ……
Lục Kính Tu gậy chống dừng ở tiệm cơm, y được Ngôn Cảnh Tắc đỡ, làm mấy hạng kiểm tra, sau đó liền vào phòng bệnh nằm.
Cũng chính là lúc này, mẹ Ngôn mang theo đồ ăn tới, cha Ngôn đi đón.
Nhìn thấy cha Ngôn, mẹ Ngôn khó hiểu hỏi: “Lục Kính Tu sao lại bệnh viện? Còn muốn tôi lại đây đưa cơm vậy?”
Lục Kính Tu nằm viện, cha Ngôn ở bên này nhìn còn chưa tính, kiểu gì cũng không đến phiên bà đến đây đưa cơm đi?
Cha Ngôn nói: “Là con trai bà lộng con người ta vào nằm viện đấy!”
Kiểm tra này còn rất kỹ càng tỉ mỉ, siêu B gì đó đều làm hết.
Cha Ngôn chú ý tới, Lục Kính Tu một thân “thương tích”.
Còn con ông thật ra lại tung tăng nhảy nhót, phía trước ôm Lục Kính Tu còn có thể chạy nhanh như bay.
Vợ ông đúng là nuôi con ông đến chắc nịch luôn.
“Cảnh Tắc đánh Lục Kính Tu à?” mẹ Ngôn bị hoảng sợ: “Vậy phải làm sao bây giờ đây?”
Cha Ngôn : “…… Không phải đánh.”
“Vậy làm gì mà người ta nhập viện?” mẹ Ngôn hỏi.
Cha Ngôn nói: “Bà nhìn là biết.”
Cha Ngôn mang theo mẹ Ngôn vào phòng bệnh.
Mẹ Ngôn nhìn Lục Kính Tu nằm ở trên giường, mới đầu không nhìn ra cái gì, sau lại……
Lục Kính Tu miệng kia, cổ kia……
Mẹ Ngôn: “!!!” con trai bà không phải là cưỡng bách Lục Kính Tu đấy chứ?
Còn làm người ta nhập viện luôn!
Nhưng này cũng không đúng, phía trước Lục Kính Tu không phải còn hẹn gặp chồng bà sao? Nếu thật là bị con bà gì gì đó, Lục Kính Tu kiểu gì cũng sẽ không chịu hẹn gặp mới đúng?
Mẹ Ngôn nỗ lực duy trì biểu cảm ôn hòa của mình: “Kính Tu, nghe nói con bị bệnh, cô liền tới nhìn con xem, cô có mang theo chút thức ăn, có muốn ăn chút không?”
Lục Kính Tu nói: “Cô…”
“Muốn.” lời Lục Kính Tu nói còn chưa nói xong, Ngôn Cảnh Tắc liền đứng lên, tiếp nhận đồ ăn trên tay mẹ Ngôn, sau khi phát hiện đồ ăn có cháo, càng cao hứng hơn: “Mẹ, cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt quá!”
Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng lấy cháo ra, dùng cái muỗng múc một muỗng liền đút đến bên miệng Lục Kính Tu: “Kính Tu, giữa trưa anh còn chưa có ăn gì, ăn chút đi.”
Lục Kính Tu mặt không biểu cảm mà nằm ở nơi đó, nhưng lúc Ngôn Cảnh Tắc đưa cháo đến bên miệng y, y mở miệng ra.
Mẹ Ngôn: “……” Xem ra con trai bà không có cưỡng bách người ta.
Cha Ngôn liếc mắt nhìn vợ mình một cái, trong lòng thoải mái hơn nhiều —— cuối cùng cũng có người chịu đủ kinh hách như ông rồi.
Lục Kính Tu ăn hai miếng, liền nói: “Cảnh Tắc, em và chú Ngôn cũng không ăn cơm, cũng ăn một chút đi.”
Cha Ngôn bảo riêng mẹ Ngôn mang theo nhiều thức ăn một chút, ngoại trừ cháo sườn thích hợp cho người bệnh ăn ra còn có mấy món khác.
Phòng bệnh này là phòng bệnh tư nhân, bên trong còn có cái bàn, cha Ngôn liền đem đồ ăn ra hết, nói với Lục Kính Tu: “Chú ăn trước, chờ con ăn xong rồi, Cảnh Tắc lại ăn.”
Lục Kính Tu nói: “Con tự mình ăn là được.”
“Cứ để nó chiếu cố con, con nghỉ ngơi cho tốt đi.” cha Ngôn cười đến ôn hòa.
Cháo của Ngôn Cảnh Tắc lại đút tới bên miệng Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu yên lặng mà mở ra miệng.
Y đã phát hiện thái độ cha Ngôn có biến hóa, ngay từ đầu có chút nghi hoặc, sau đó suy nghĩ cẩn thận lại.
Suy nghĩ cẩn thận rồi, y liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sớm biết rằng đơn giản như vậy liền có thể làm thái độ cha Ngôn trở nên tốt hơn, phía trước y đã không cần khẩn trương.
Còn chuyện y nằm dưới này, y cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Y cứ thích như vậy, cũng không có gì không thể nói với người ngoài, càng không cảm thấy như vậy là mình mất mặt.
Mẹ Ngôn mang một phần cháo, Lục Kính Tu chỉ ăn một nửa là đủ rồi.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn y nằm yên, liền bưng cháo còn lại đi đến bên cạnh cha Ngôn mẹ Ngôn, mồm to ăn lên.
Mẹ Ngôn rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Con và Kính Tu……”
“Anh ấy bị con theo đuổi được rồi!” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, có phải con đặc biệt lợi hại không?”
Mẹ Ngôn: “……” con trai bà đúng là rất lợi hại.
Cha Ngôn gõ cái bàn một chút: “Sao hôm qua mày không nói hả con?”
Ngôn Cảnh Tắc đúng lý hợp tình: “Ngày hôm qua ban ngày còn chưa có theo đuổi được mà.”
Cha Ngôn : “……”
Cha Ngôn cũng không biết con trai mình nói là thật hay là giả, nhưng này cũng không có gì để so đo.
Hơn nữa…… Thực sự có có thể là ngày hôm qua con ông mới theo đuổi được người này.
Dù sao con ông mới bắt đầu truy người chưa được bao lâu, hơn nữa bộ dạng thê thảm của Lục Kính Tu hôm nay kia, phỏng chừng chính là trước kia không có kinh nghiệm.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ba, mẹ, nếu ba mẹ đã biết…… Con muốn nhanh kết hôn! Lại qua nửa tháng chính là đại hội cổ đông Lục thị, chờ họp xong, con liền cùng Lục Kính Tu kết hôn, thế nào?”
“Gấp như vậy à?”
“Miễn cho đêm dài lắm mộng.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đến lúc đó mẹ cứ nói với người ta, làm như vậy vì hợp tác hai nhà, con là Lục Kính Tu kết hôn chính là đổi người kết hôn thôi…” trước đó hắn tính toán từ từ mà tới, nhưng hiện tại thật sự chờ không kịp!
Hắn vội vã muốn kết hôn với Lục Kính Tu!
Còn vì sao phải nói như vậy… nói vậy thì thanh danh sẽ dễ nghe hơn một chút.
Cha Ngôn nói: “Có thể.”
“Ba, ba quá tuyệt vời!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tháng sau ngày mười tám là ngày lành đó.”
Này cũng quá nhanh…… cha Ngôn hỏi: “Hai đứa thương lượng qua rồi à?”
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Lục Kính Tu: “Kính Tu, chúng ta mười tám tháng sau mười kết hôn được không?”
Ngôn Cảnh Tắc thoạt nhìn đáng thương vô cùng, giống như nếu mình không đáp ứng hắn liền phải khóc ra tới vậy……
Lục Kính Tu nói: “Được.”
Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía cha mình: “Thương lượng rồi đó.”
Cha Ngôn : “……” đây căn bản không phải là Lục Kính Tu mà ông biết!
Thằng con ông cũng không có gì đặc biệt a, Lục Kính Tu sao lại bị con ông làm cho đầu óc mê muội vậy?
Đang nói chuyện, bác sĩ lại đây.
Lục Kính Tu lần này là quá mức mỏi mệt, phát sốt mới có thể ngất xỉu.
Đồng thời, thân thể y không tốt lắm, cả người hoàn toàn ở vào trạng thái bán khỏe mạnh thôi.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy tờ báo cáo kiểm tra này, lời nói thấm thía mà nói với Lục Kính Tu: “Kính Tu, về sau mỗi ngày anh đều phải làm một chút vận động, cứ bơi lội là được, ngay từ đầu bơi năm phút mười phút là được, chúng ta chậm rãi nâng thời gian dài hơn……”
Lục Kính Tu đáp ứng: “Được.”
Đồng ý rất nhiều, y còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đại khái là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, y lại còn trẻ, hiện tại báo cáo kiểm tra sức khỏe so với ba tháng trước khá hơn nhiều…… May mắn Ngôn Cảnh Tắc nhìn đến không phải báo cáo của ba tháng trước.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc bọn họ ở bệnh viện, Lục Duệ Quần cũng nhận được tin tức Lục Kính Tu té xỉu vào bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân này rất chú trọng riêng tư của bệnh nhân, gã hỏi thăm không được tình hình cụ thể của Lục Kính Tu, nhưng chuyện Lục Kính Tu hôn mê bị cha Ngôn và Ngôn Cảnh Tắc đưa đến bệnh viện, gã có nghe được —— Kim Vực bên kia người đến người đi, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Lục Kính Tu thế mà vào lúc gặp mặt cha Ngôn lại hôn mê… Gã cảm thấy cơ hội thắng Lục Kính Tu ở đại hội cổ đông còn lớn hơn nữa.
Bệnh viện, cha Ngôn mẹ Ngôn đã rời đi, bác sĩ cũng đi rồi.
Ngôn Cảnh Tắc nhào tới trên giường bệnh, cùng Lục Kính Tu nói chuyện: “Anh hôm nay dọa đến em, em về sau nhất định sẽ cẩn thận một chút, không bao giờ như vậy……”
“Cũng không cần……” Lục Kính Tu nói, y sẽ kiên trì rèn luyện, làm thân thể tốt hơn một chút.
Ngôn Cảnh Tắc: “!!!” Ý Lục Kính Tu là muốn hắn về sau còn như vậy nữa?
Lục Kính Tu tuy rằng thân có tàn tật nhưng không dung khinh thường, thậm chí tuyệt đại đa số người đều cảm thấy y lạnh nhạt đa nghi không dễ chọc.
Cha Ngôn cũng không dám đắc tội y.
Cho nên phía trước Ngôn Cảnh Tắc ở nhà ồn ào nói hắn là thân ở “thượng vị”, cha Ngôn mới có thể lo lắng hắn đắc tội Lục Kính Tu —— Lục Kính Tu nếu phát hiện bản thân mình bị con ông nhớ thương, chỉ sợ muốn nổi giận!
Chờ hôm nay định ngày hẹn Lục Kính Tu, nghe Lục Kính Tu thẳng thắn nói đã cùng con ông ở bên nhau, phản ứng đầu tiên của ông chính là con trai bị Lục Kính Tu lừa gạt, thậm chí có khả năng đã bị Lục Kính Tu ăn sạch sẽ.
Thằng con trai ngốc của ông sợ là bị Lục Kính Tu ăn gắt gao, cho nên mới giúp đỡ Lục Kính Tu, ở trước mặt người nhà đem chuyện này toàn bộ ôm trên người mình, nói là mình muốn theo đuổi Lục Kính Tu.
Làm cha mẹ gặp được loại tình huống này là tuyệt đối không thể thoải mái, cho nên lúc ấy ông liền có điểm sinh khí.
Chỉ là ông mới vừa sinh khí, Lục Kính Tu liền hôn mê.
Hiện tại……
Cha Ngôn đã bị chấn kinh rồi.
Cho nên không phải Lục Kính Tu ăn sạch sẽ con ông, mà là con ông ăn sạch sẽ Lục Kính Tu?
Nói thật, chỉ cần hai người là yêu đương bình đẳng, con ông có thể tìm được bạn trai như Lục Kính Tu, ông liền cảm thấy con ông hẳn là đốt nhang đi đại vận rồi.
Trước đó ông tức giận chủ yếu vì con ông hướng về phía Lục Kính Tu, trái lại còn lừa bọn ông, lại lo lắng Lục Kính Tu là vì muốn được Ngôn gia ủng hộ, lừa gạt con ông.
Bất quá giờ phút này, ông đã một chút cũng không tức giận.
Ban nãy Lục Kính Tu đã thẳng thắn tài sản với ông, căn bản không kém Ngôn gia là bao, nói cách khác Ngôn gia với y mà nói, căn bản không quan trọng đến như vậy.
Còn có bộ dáng này của Lục Kính Tu…
Cha Ngôn nhịn không được ở trong lòng “Đờ mờ” một chút.
Con ông cũng quá lợi hại, thế mà bắt lấy được Lục Kính Tu.
Nhìn Lục Kính Tu như vậy, còn đối với con ông rễ tình đâm sâu.
Cha Ngôn ngồi thẳng thân thể, kính nể mà nhìn thoáng qua thằng con đang lái xe.
Con ông mặt đầy sốt ruột, nhìn cũng bình thường cực kỳ, đứa nhỏ này còn rất ngốc, có hơi ngu ngu.
Lục Kính Tu sao lại coi trọng nó nhỉ?
Bởi vì con ông ngốc sao?
Nghe nói có vài người thông minh thích tìm đối tượng ngốc ấy.
Cha Ngôn vẫn luôn dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn thằng con mình, lúc ngẫu nhiên đi nhìn Lục Kính Tu, ánh mắt tràn ngập từ ái.
Nói thật, con dâu như vậy, ông quá vừa lòng……
Ngôn Cảnh Tắc đưa Lục Kính Tu đi bệnh viện tư nhân Ngôn gia thường đi.
Lúc đến bệnh viện, Lục Kính Tu đã khá hơn nhiều, mơ mơ màng màng mà mở mắt, nhưng cả người nhìn vẫn là không thanh tỉnh bao nhiêu.
“Kính Tu, đến bệnh viện rồi, chúng ta đi xem.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lục Kính Tu mờ mịt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, không nói chuyện.
Trong đầu y một mảnh hỗn độn, lúc này cái gì cũng nhớ không nổi, cũng chỉ là theo bản năng mà vươn tay về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc bế y lên một phen.
Cha Ngôn cười tủm tỉm mà theo phía sau, nói với con mình: “Con cẩn thận một chút, đừng làm Kính Tu ngã đấy.”
Ông thật là càng nhìn Lục Kính Tu càng vừa lòng.
Năng lực cá nhân mạnh còn chưa tính, sinh hoạt cá nhân cũng sạch sẽ, tuổi lớn hơn chút thì lớn hơn chút đi, sẽ biết đau lòng hơn.
Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, con ông từ nhỏ liền không phải biết hại người, nhưng tính tình cũng không tốt, cho nên cùng Lục Kính Tu ở bên nhau, chắc chắn cũng không thiệt thòi được.
Cha Ngôn chậm rì rì mà đi theo phía sau con trai, nhìn con trai mang Lục Kính Tu đi làm kiểm tra, thuận tiện còn gọi điện thoại cho vợ mình, bảo vợ mang chút thức ăn đến bệnh viện, cần thích hợp cho người bệnh ăn.
Trên đường kiểm tra, Lục Kính Tu thanh tỉnh lại.
Sau khi y tỉnh lại, thực sự có chút ảo não, chờ phát hiện mình ở bệnh viện, đầu tiên là ngốc ra, tiếp theo lại lo lắng lên.
Mấy tháng trước y đã làm kiểm tra sức khoẻ, lúc ấy điều tra ra tình huống thân thể y rất kém cỏi, tình huống hiện tại có thể càng kém không? Đột nhiên té xỉu có thể là bị bệnh không?
Y là không thích bệnh viện, nhưng giờ phút này y muốn sống tiếp, đối với bệnh viện cũng không bài xích nữa, liền lo lắng mình sẽ bị kiểm tra ra cái tật xấu gì.
Còn cha Ngôn ……
Lục Kính Tu gậy chống dừng ở tiệm cơm, y được Ngôn Cảnh Tắc đỡ, làm mấy hạng kiểm tra, sau đó liền vào phòng bệnh nằm.
Cũng chính là lúc này, mẹ Ngôn mang theo đồ ăn tới, cha Ngôn đi đón.
Nhìn thấy cha Ngôn, mẹ Ngôn khó hiểu hỏi: “Lục Kính Tu sao lại bệnh viện? Còn muốn tôi lại đây đưa cơm vậy?”
Lục Kính Tu nằm viện, cha Ngôn ở bên này nhìn còn chưa tính, kiểu gì cũng không đến phiên bà đến đây đưa cơm đi?
Cha Ngôn nói: “Là con trai bà lộng con người ta vào nằm viện đấy!”
Kiểm tra này còn rất kỹ càng tỉ mỉ, siêu B gì đó đều làm hết.
Cha Ngôn chú ý tới, Lục Kính Tu một thân “thương tích”.
Còn con ông thật ra lại tung tăng nhảy nhót, phía trước ôm Lục Kính Tu còn có thể chạy nhanh như bay.
Vợ ông đúng là nuôi con ông đến chắc nịch luôn.
“Cảnh Tắc đánh Lục Kính Tu à?” mẹ Ngôn bị hoảng sợ: “Vậy phải làm sao bây giờ đây?”
Cha Ngôn : “…… Không phải đánh.”
“Vậy làm gì mà người ta nhập viện?” mẹ Ngôn hỏi.
Cha Ngôn nói: “Bà nhìn là biết.”
Cha Ngôn mang theo mẹ Ngôn vào phòng bệnh.
Mẹ Ngôn nhìn Lục Kính Tu nằm ở trên giường, mới đầu không nhìn ra cái gì, sau lại……
Lục Kính Tu miệng kia, cổ kia……
Mẹ Ngôn: “!!!” con trai bà không phải là cưỡng bách Lục Kính Tu đấy chứ?
Còn làm người ta nhập viện luôn!
Nhưng này cũng không đúng, phía trước Lục Kính Tu không phải còn hẹn gặp chồng bà sao? Nếu thật là bị con bà gì gì đó, Lục Kính Tu kiểu gì cũng sẽ không chịu hẹn gặp mới đúng?
Mẹ Ngôn nỗ lực duy trì biểu cảm ôn hòa của mình: “Kính Tu, nghe nói con bị bệnh, cô liền tới nhìn con xem, cô có mang theo chút thức ăn, có muốn ăn chút không?”
Lục Kính Tu nói: “Cô…”
“Muốn.” lời Lục Kính Tu nói còn chưa nói xong, Ngôn Cảnh Tắc liền đứng lên, tiếp nhận đồ ăn trên tay mẹ Ngôn, sau khi phát hiện đồ ăn có cháo, càng cao hứng hơn: “Mẹ, cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt quá!”
Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng lấy cháo ra, dùng cái muỗng múc một muỗng liền đút đến bên miệng Lục Kính Tu: “Kính Tu, giữa trưa anh còn chưa có ăn gì, ăn chút đi.”
Lục Kính Tu mặt không biểu cảm mà nằm ở nơi đó, nhưng lúc Ngôn Cảnh Tắc đưa cháo đến bên miệng y, y mở miệng ra.
Mẹ Ngôn: “……” Xem ra con trai bà không có cưỡng bách người ta.
Cha Ngôn liếc mắt nhìn vợ mình một cái, trong lòng thoải mái hơn nhiều —— cuối cùng cũng có người chịu đủ kinh hách như ông rồi.
Lục Kính Tu ăn hai miếng, liền nói: “Cảnh Tắc, em và chú Ngôn cũng không ăn cơm, cũng ăn một chút đi.”
Cha Ngôn bảo riêng mẹ Ngôn mang theo nhiều thức ăn một chút, ngoại trừ cháo sườn thích hợp cho người bệnh ăn ra còn có mấy món khác.
Phòng bệnh này là phòng bệnh tư nhân, bên trong còn có cái bàn, cha Ngôn liền đem đồ ăn ra hết, nói với Lục Kính Tu: “Chú ăn trước, chờ con ăn xong rồi, Cảnh Tắc lại ăn.”
Lục Kính Tu nói: “Con tự mình ăn là được.”
“Cứ để nó chiếu cố con, con nghỉ ngơi cho tốt đi.” cha Ngôn cười đến ôn hòa.
Cháo của Ngôn Cảnh Tắc lại đút tới bên miệng Lục Kính Tu.
Lục Kính Tu yên lặng mà mở ra miệng.
Y đã phát hiện thái độ cha Ngôn có biến hóa, ngay từ đầu có chút nghi hoặc, sau đó suy nghĩ cẩn thận lại.
Suy nghĩ cẩn thận rồi, y liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sớm biết rằng đơn giản như vậy liền có thể làm thái độ cha Ngôn trở nên tốt hơn, phía trước y đã không cần khẩn trương.
Còn chuyện y nằm dưới này, y cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Y cứ thích như vậy, cũng không có gì không thể nói với người ngoài, càng không cảm thấy như vậy là mình mất mặt.
Mẹ Ngôn mang một phần cháo, Lục Kính Tu chỉ ăn một nửa là đủ rồi.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn y nằm yên, liền bưng cháo còn lại đi đến bên cạnh cha Ngôn mẹ Ngôn, mồm to ăn lên.
Mẹ Ngôn rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Con và Kính Tu……”
“Anh ấy bị con theo đuổi được rồi!” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, có phải con đặc biệt lợi hại không?”
Mẹ Ngôn: “……” con trai bà đúng là rất lợi hại.
Cha Ngôn gõ cái bàn một chút: “Sao hôm qua mày không nói hả con?”
Ngôn Cảnh Tắc đúng lý hợp tình: “Ngày hôm qua ban ngày còn chưa có theo đuổi được mà.”
Cha Ngôn : “……”
Cha Ngôn cũng không biết con trai mình nói là thật hay là giả, nhưng này cũng không có gì để so đo.
Hơn nữa…… Thực sự có có thể là ngày hôm qua con ông mới theo đuổi được người này.
Dù sao con ông mới bắt đầu truy người chưa được bao lâu, hơn nữa bộ dạng thê thảm của Lục Kính Tu hôm nay kia, phỏng chừng chính là trước kia không có kinh nghiệm.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Ba, mẹ, nếu ba mẹ đã biết…… Con muốn nhanh kết hôn! Lại qua nửa tháng chính là đại hội cổ đông Lục thị, chờ họp xong, con liền cùng Lục Kính Tu kết hôn, thế nào?”
“Gấp như vậy à?”
“Miễn cho đêm dài lắm mộng.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đến lúc đó mẹ cứ nói với người ta, làm như vậy vì hợp tác hai nhà, con là Lục Kính Tu kết hôn chính là đổi người kết hôn thôi…” trước đó hắn tính toán từ từ mà tới, nhưng hiện tại thật sự chờ không kịp!
Hắn vội vã muốn kết hôn với Lục Kính Tu!
Còn vì sao phải nói như vậy… nói vậy thì thanh danh sẽ dễ nghe hơn một chút.
Cha Ngôn nói: “Có thể.”
“Ba, ba quá tuyệt vời!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tháng sau ngày mười tám là ngày lành đó.”
Này cũng quá nhanh…… cha Ngôn hỏi: “Hai đứa thương lượng qua rồi à?”
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Lục Kính Tu: “Kính Tu, chúng ta mười tám tháng sau mười kết hôn được không?”
Ngôn Cảnh Tắc thoạt nhìn đáng thương vô cùng, giống như nếu mình không đáp ứng hắn liền phải khóc ra tới vậy……
Lục Kính Tu nói: “Được.”
Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía cha mình: “Thương lượng rồi đó.”
Cha Ngôn : “……” đây căn bản không phải là Lục Kính Tu mà ông biết!
Thằng con ông cũng không có gì đặc biệt a, Lục Kính Tu sao lại bị con ông làm cho đầu óc mê muội vậy?
Đang nói chuyện, bác sĩ lại đây.
Lục Kính Tu lần này là quá mức mỏi mệt, phát sốt mới có thể ngất xỉu.
Đồng thời, thân thể y không tốt lắm, cả người hoàn toàn ở vào trạng thái bán khỏe mạnh thôi.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy tờ báo cáo kiểm tra này, lời nói thấm thía mà nói với Lục Kính Tu: “Kính Tu, về sau mỗi ngày anh đều phải làm một chút vận động, cứ bơi lội là được, ngay từ đầu bơi năm phút mười phút là được, chúng ta chậm rãi nâng thời gian dài hơn……”
Lục Kính Tu đáp ứng: “Được.”
Đồng ý rất nhiều, y còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đại khái là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, y lại còn trẻ, hiện tại báo cáo kiểm tra sức khỏe so với ba tháng trước khá hơn nhiều…… May mắn Ngôn Cảnh Tắc nhìn đến không phải báo cáo của ba tháng trước.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc bọn họ ở bệnh viện, Lục Duệ Quần cũng nhận được tin tức Lục Kính Tu té xỉu vào bệnh viện.
Bệnh viện tư nhân này rất chú trọng riêng tư của bệnh nhân, gã hỏi thăm không được tình hình cụ thể của Lục Kính Tu, nhưng chuyện Lục Kính Tu hôn mê bị cha Ngôn và Ngôn Cảnh Tắc đưa đến bệnh viện, gã có nghe được —— Kim Vực bên kia người đến người đi, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Lục Kính Tu thế mà vào lúc gặp mặt cha Ngôn lại hôn mê… Gã cảm thấy cơ hội thắng Lục Kính Tu ở đại hội cổ đông còn lớn hơn nữa.
Bệnh viện, cha Ngôn mẹ Ngôn đã rời đi, bác sĩ cũng đi rồi.
Ngôn Cảnh Tắc nhào tới trên giường bệnh, cùng Lục Kính Tu nói chuyện: “Anh hôm nay dọa đến em, em về sau nhất định sẽ cẩn thận một chút, không bao giờ như vậy……”
“Cũng không cần……” Lục Kính Tu nói, y sẽ kiên trì rèn luyện, làm thân thể tốt hơn một chút.
Ngôn Cảnh Tắc: “!!!” Ý Lục Kính Tu là muốn hắn về sau còn như vậy nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.