Chương 201:
Quyết Tuyệt
26/09/2021
U Minh Thần Công của nguyên chủ mới luyện đến tứ trọng, thực lực căn bản so ra kém ảnh vệ thuộc hạ, càng đừng nói những ảnh vệ đó từ nhỏ đã luyện tập làm sao che giấu chính mình, trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết Ảnh Nhất nhà mình trốn đi đâu.
Nhưng hắn biết, Ảnh Nhất là dựa theo thói quen ẩn nấp rồi —— đại bộ phận thời điểm, ảnh vệ đều giấu mình bên cạnh hắn, bảo hộ gần hắn.
“Ảnh Nhất.” Ngôn Cảnh Tắc bất đắc dĩ mà kêu một tiếng.
Một bóng người từ trên xà nhà xoay người xuống, dừng trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung cung kính kính.
Ngôn Cảnh Tắc khó chịu toàn thân nói không nên lời —— người bình thường đều sẽ không muốn nhìn thấy người mình thích quỳ tới quỳ đi trước mặt mình!
“Đứng lên, về sau không cần quỳ với ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói, sau đó liền nhìn thấy Ảnh Nhất đứng lên, cúi đầu đứng trước mặt mình.
“Ngẩng đầu.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Ảnh Nhất ngẩng đầu, nhìn Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt trống rỗng mà lại ngây thơ.
Ảnh vệ hằng ngày đều là mặt na ná nhau, trang phục cách thức cũng đều giống nhau, nguyên chủ trước kia đều phân biệt không được ảnh vệ thuộc hạ của mình, cũng không “quen biết” Ảnh Nhất.
Trong trí nhớ nguyên chủ, Ảnh Nhất chính là người có thực lực mạnh nhất trong các ảnh vệ, phụ trách bảo vệ bên cạnh hắn, nhưng hắn căn bản không biết Ảnh Nhất trông như thế nào.
Ngôn Cảnh Tắc trước đó đầu tiên là tầm mắt mơ hồ, tiếp theo lại tâm tình kích động, tuy nói nhất kiến chung tình với Ảnh Nhất nhưng cũng không đi nhìn bộ dáng y rõ ràng.
Giờ phút này, hắn mới thấy rõ người trước mặt.
Ảnh Nhất là người xuất sắc trong nhóm ảnh vệ đầu tiên mà phụ thân nguyên chủ huấn luyện ra, nhưng y là người nhỏ tuổi nhất trong số đó, y và nguyên chủ cỡ tuổi nhau, bộ dáng cùng Liễu Chỉ Tình nguyên chủ tâm tâm niệm niệm thích Liễu có năm phần tương tự.
Liễu Chỉ Tình tướng mạo cực kỳ xuất chúng, bằng không nguyên chủ cũng không có khả năng bởi vì được cho một chén cơm liền thích người ta —— nếu lúc ấy người đưa cơm cho nguyên chủ đang chỉ là một tên sửu bát quái, nguyên chủ nói không chừng còn ghét bỏ người ta chướng mắt.
Ảnh Nhất nếu giống Liễu Chỉ Tình, diện mạo tự nhiên không kém, cho nên sau đó nguyên chủ mới có thể một lần ngủ tiếp một lần. Bất quá trong mắt Ngôn Cảnh Tắc xem ra, Ảnh Nhất ném xa Liễu Chỉ Tình không chỉ một phố.
Liễu Chỉ Tình cả người mang theo một cỗ nhược khí, Ảnh Nhất lại bất đồng, cao lớn đĩnh bạt, mặt mày anh tuấn.
Đáng tiếc chính là, ánh mắt y là không có ánh sáng.
Y giống như chỉ có một khối thể xác.
Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc không cảm thấy y thật sự cũng chỉ là một khối thể xác.
Y là người, cho dù Minh Giáo dùng phương thức tàn nhẫn làm y nén xuống tính cách của mình, nhưng chỉ cần có cũng đủ kiên nhẫn, nhất định có thể làm y khôi phục lại.
“Cùng ta ăn đi.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào bàn ghế dựa bên cạnh, nói.
Ảnh Nhất vẫn rất nghe lời đứng bên cạnh bàn.
“Ngồi xuống, ăn một chút đi.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Ảnh Nhất lúc này mới ngồi xuống, ngơ ngác mà nhìn những món ăn đó.
Ngôn Cảnh Tắc cho người chuẩn bị đồ ăn đã quên công đạo muốn thức ăn thanh đạm, cũng đã quên nói có hai người ăn, nhưng đồ ăn kia còn chính là phần ăn hai người, trong đó vài món còn rất thanh đạm.
Ngôn Cảnh Tắc hơi suy tư, liền minh bạch là chuyện như thế nào.
Chuyện nguyên chủ coi trọng Liễu Chỉ Tình toàn bộ Minh Giáo không người không biết không người không hiểu, ngay cả nguyên chủ phải hạ thuốc Liễu Chỉ Tình, mọi người cũng đều biết.
Dù sao nguyên chủ căn bản không gạt ai.
Nếu không phải như vậy, tình nhân của Liễu Chỉ Tình – Chúc Liên Anh cũng không có khả năng đổi thức ăn của Liễu Chỉ Tình và nguyên chủ, cuối cùng làm hại nguyên chủ trúng thuốc.
Nguyên chủ cho người hạ thuốc là một loại thuốc hợp hoan vô cùng mãnh liệt, nếu người trúng thuốc không thể hành sự phát tiết sẽ nổ tan xác mà chết.
Nguyên chủ là hạ quyết tâm phải xuống tay với Liễu Chỉ Tình, vì thế thậm chí đuổi đi toàn bộ ảnh vệ vốn phải ẩn nấp bên cạnh hắn, lại không nghĩ cuối cùng người trúng thuốc là chính hắn, có nội ứng trong Minh Giáo hỗ trợ Chúc Liên Anh, còn thừa dịp nguyên chủ trúng thuốc thần chí không rõ, mang Liễu Chỉ Tình đi.
Chúc Liên Anh thực lực kỳ thật ở trên nguyên chủ, nhưng người bên ngoài chỉ biết nguyên chủ là giáo chủ trẻ tuổi của Minh Giáo, thực lực so ra kém giáo chủ tiền nhiệm, lại không rõ ràng lắm tình huống cụ thể, càng đừng nói bên người nguyên chủ còn có một đoàn ảnh vệ……
Cho nên Chúc Liên Anh lúc ấy không tùy tiện động thủ, cũng chỉ là mang Liễu Chỉ Tình rời đi.
Bởi vì sự tình không nháo lớn, giờ phút này giáo chúng Minh Giáo bên ngoài cũng không biết Liễu Chỉ Tình kỳ thật đã không còn trong phòng nguyên chủ.
Lúc ấy cũng chỉ có ảnh vệ phát hiện tình huống, nhưng không có mệnh lệnh của chủ nhân, bọn họ không thể rời khỏi chủ nhân nên đã không đuổi theo, Ảnh Nhất đi xem tình huống nguyên chủ, còn bị nguyên chủ kéo lên giường……
Đồ ăn nhiều thêm chắc chắn là do phòng bếp chuẩn bị cho Liễu Chỉ Tình.
Ngôn Cảnh Tắc đặt cháo thích hợp cho Ảnh Nhất trước mặt y, ôn nhu mà nhìn Ảnh Nhất: “Nếm thử đi.”
Ảnh Nhất nhìn chủ nhân, chung quy cảm thấy trái tim mình lại có chỗ không bình thường, đập đến càng lúc càng nhanh.
Y không biết mình tại sao lại như vậy, cầm lấy chén cháo kia liền trút vào miệng.
Ngôn Cảnh Tắc tay mắt lanh lẹ mà bắt được cái chén kia: “Từ từ!” cháo này nhìn bốc khói, rõ ràng có hơi nóng, sao có thể trực tiếp húp như vậy?
Kết quả, Ngôn Cảnh Tắc mới vừa bắt được chén, Ảnh Nhất lập tức liền quỳ xuống: “Chủ nhân thứ tội.”
Ngôn Cảnh Tắc cầm chén cháo, có loại cảm giác bất lực.
Hắn kỳ thật rất muốn đối xử tốt với Ảnh Nhất một chút, lại tốt thêm một chút, hắn muốn dạy Ảnh Nhất làm một người bình thường, nhưng chuyện này thật không dễ dàng.
Tỷ như hắn yêu Ảnh Nhất, nhưng hiện tại nếu hắn thổ lộ, Ảnh Nhất sẽ tiếp thu, nhưng không nhất định là tiếp thu phát ra từ nội tâm.
Hắn có thể tùy ý hôn môi Ảnh Nhất, hắn muốn Ảnh Nhất và hắn cùng chung chăn gối chỉ cần một mệnh lệnh mà thôi, nhưng bộ dáng này, Ảnh Nhất là thật sự thích hắn sao?
Hắn muốn dạy dỗ Ảnh Nhất học làm một con người, nhưng phải làm như thế nào?
Hắn là chủ nhân của Ảnh Nhất, mỗi một câu hắn nói với Ảnh Nhất đều là mệnh lệnh, như thế này làm sao mà dạy?!
“Lên đi, ta nói rồi, về sau không cần quỳ.” Ngôn Cảnh Tắc kéo người lên.
Ảnh Nhất theo lực đạo Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, có chút không biết làm sao.
Hết thảy chuyện phát sinh hôm nay, tất cả đều nằm ngoài dự tính của y.
Đêm qua, chủ nhân đã bảo y “Đi ra ngoài”, nhưng y không có đi, còn không cho các ảnh vệ khác tiến vào, thậm chí chủ động ôm chủ nhân…… Y rõ ràng hẳn phải chịu trừng phạt, kết quả, chủ nhân không chỉ không có phạt y, còn bôi thuốc cho y.
Lúc ấy y đã hoài nghi mình bị trúng độc, xuất hiện ảo giác.
Người đưa cơm đến y mới thanh tỉnh lại, lập tức đi về chỗ mình hay gác, âm thầm nhớ lại chuyện phía trước —— chủ nhân ôm y.
Y thích chủ nhân ôm y.
Chuyện này thảy với y mà nói giống như đang nằm mơ, y lại nhịn không được chán ghét chính mình —— sao y có thể không nghe lời như vậy? Sao có thể để chủ nhân bôi thuốc cho y?
Y hẳn là phải đi nhận roi trừng phạt, nhưng chủ nhân cũng không cho người đánh y, chủ nhân còn mời y uống cháo.
Y cảm thấy cả người mình đều không đúng lắm, gấp không chờ nổi mà muốn uống chén cháo kia, nhưng chủ nhân lại đột nhiên lại không cho y uống cháo, có phải y làm sai cái gì rồi không?
Hy vọng chủ nhân đừng đuổi y đi……
Y phải cầu xin chủ nhân như thế nào đây?
Ngôn Cảnh Tắc đưa lại chén cháo trên tay cho y, lại nói: “Cháo quá nóng, ngươi dùng chậm một chút.”
Ảnh Nhất tiếp nhận chén cháo, đôi tay nâng chén, một miệng nhỏ một miệng nhỏ mà uống, uống nửa ngày cũng chỉ uống sạch một phần ba.
“Có muốn ăn món khác không?” Ngôn Cảnh Tắc lại đưa cho Ảnh Nhất một đôi đũa.
Ảnh Nhất tiếp nhận đũa, trước tiên nắm trọn nguyên bàn tay, lại nhìn nhìn tư thế của Ngôn Cảnh Tắc rồi mới cầm lại đúng.
Ảnh vệ ăn cơm là không cần đũa, đều dùng tay, y phía trước đều không hề dùng qua đũa, cũng may có thể học được.
Nhưng y không biết mình có thể gắp cái gì tới ăn.
“Ngươi bình thường thì ăn gì?” Ngôn Cảnh Tắc cười hỏi.
Ảnh Nhất há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, theo bản năng lại muốn quỳ xuống, rồi lại nhớ tới Ngôn Cảnh Tắc không cho y quỳ, cả người liền cong đầu gối cương ở đó.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên liền từ trong trí nhớ nguyên chủ, nhớ lại thức ăn của ảnh vệ.
Chính là mấy thứ lung tung rối loạn nấu với nhau, lại thêm một chút muối, bộ dáng không khác gì cơm heo, những người này còn trực tiếp bốc ăn…
Ngôn Cảnh Tắc dùng tay che mặt lại.
Vừa che, hắn đụng phải mặt nạ trên tay mình.
Một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu Ngôn Cảnh Tắc, hắn đột nhiên nhìn về phía ảnh vệ bên cạnh mình: “Ảnh Nhất, ngươi ngồi xuống.”
Ảnh Nhất ngồi trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, y vẫn không nhúc nhích, sống lưng thẳng tắp, nhưng không hiểu sao lại cho người ta một loại cảm giác y rất bất an.
Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc mà nhìn y, tháo mặt nạ trên mặt xuống: “Ảnh Nhất, ta có chuyện muốn ngươi hỗ trợ.”
“Chủ nhân……” Ảnh Nhất nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hôm qua ta ăn phải thuốc, có loại thuốc làm người thoái hóa công, hiện nay nội lực của ta đang dần dần giảm đi, về sau chỉ sợ sẽ biến thành một người bình thường.”
Ảnh Nhất lập tức đứng thẳng thân thể: “Chủ nhân!” nếu chủ nhân y không có nội lực, vậy…… Ảnh Nhất cảm thấy thân thể của mình có một cỗ cảm xúc xa lạ đang đấu đá lung tung.
Chủ nhân y nhất định không thể xảy ra chuyện! Y nhất định phải bảo vệ tốt hắn!
“Chuyện này quyết không thể để người ngoài biết.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Vâng, chủ nhân.” trong mắt Ảnh Nhất hiện lên một đạo hàn quang, chuyện này khẳng định không thể làm người ngoài biết, y sẽ giết chết tất cả những ai biết đến!
“Cho nên, kế tiếp, ngươi tới giả trang ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói xong, liền đem mặt nạ trên tay mang lên mặt Ảnh Nhất: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là giáo chủ Minh Giáo.”
Cả người Ảnh Nhất đều cứng đờ bất động.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Trong chốn võ lâm, những người tự xưng là chính đạo đều muốn giết ta, Minh Giáo chúng ta cũng có một đám người lòng muông dạ thú…… Không thể để những người đó biết ta đã không còn võ công, cho nên ngươi cần thiết phải giả làm ta, đi làm giáo chủ Minh Giáo.
“Chủ nhân, ngài……” Ảnh Nhất nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, y giả trang chủ nhân, chủ nhân thì sao?
Ngôn Cảnh Tắc hơi hơi mỉm cười: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là tiểu công tử giáo chủ Minh Giáo sủng ái nhất.”
Hắn có ký ức nguyên chủ, tự nhiên biết nguyên chủ trông như thế nào.
Về sau, hắn coi như là tiểu tình nhân của giáo chủ Minh Giáo đi.
Bảo Ảnh Nhất giả trang hắn, hắn có thể quang minh chính đại mà dạy dỗ Ảnh Nhất tri thức tương quan, địa vị của bọn họ cũng có thể tương đối ngang nhau.
“Chủ nhân……”
“Đừng gọi ta là chủ nhân, ta tên Ngôn Cảnh Tắc.” tên của bguyên chủ vẫn luôn không ai biết, hiện tại nói ra cũng chẳng sao.
Ảnh Nhất ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi phải làm thế thân của ta thì phải làm tốt…… Gọi ta Cảnh Tắc.”
“Cảnh Tắc.” Ảnh Nhất lên tiếng, trong nháy mắt kia, chung quy cảm thấy có thứ gì không giống bình thường nữa.
Y khắc chế không được mà sợ hãi, y gắt gao nhìn chằm chằm mặt chủ nhân mình, chung quy cứ cảm thấy mình đã làm sai.
Y hẳn là phải chủ động đi lãnh roi.
Nhưng chủ nhân hiện tại xảy ra sai lầm, y không thể lại xảy ra chuyện.
“Đúng vậy, nên như vậy.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi cũng nên có một cái tên…… Ngươi muốn tên gọi là gì?”
Ảnh Nhất há miệng thở dốc, cái gì cũng nói không nên lời.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn y, trong lòng không hiểu sao mà xuất hiện một chữ: “Ngươi không bằng theo họ của ta, gọi là Ngôn Tu.”
Ảnh Nhất lập tức muốn quỳ xuống: “Tạ chủ nhân ban tên.”
Nhưng mà y còn chưa quỳ xuống cũng đã bị Ngôn Cảnh Tắc kéo lại, Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc mà nhìn y: “Nếu ngươi phải làm thế thân ta thì nhất định cũng phải đủ giống, biết không? Ngươi không thể quỳ!”
Ảnh Nhất nói: “Vâng! Chủ nhân!”
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, lại mang theo điểm dụ hoặc: “Gọi ta là Cảnh Tắc.”
“Cảnh Tắc.” Ảnh Nhất nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc chỉ cảm thấy trên người đều mềm mại.
Y là bị bệnh sao?
“A Tu, ngươi giỏi quá.” Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần hôn cằm Ảnh Nhất lộ dưới mặt nạ ra một ngụm. Hắn đã sớm muốn thơm người này như vậy, chỉ là phía trước…… Hắn cảm thấy mình thơm thơm người cứ như cưỡng bách người vậy.
Cả người Ảnh Nhất run lên, trái tim nhanh chóng đập điên cuồng.
Y thật sự có vấn đề rồi.
Nhưng hắn biết, Ảnh Nhất là dựa theo thói quen ẩn nấp rồi —— đại bộ phận thời điểm, ảnh vệ đều giấu mình bên cạnh hắn, bảo hộ gần hắn.
“Ảnh Nhất.” Ngôn Cảnh Tắc bất đắc dĩ mà kêu một tiếng.
Một bóng người từ trên xà nhà xoay người xuống, dừng trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung cung kính kính.
Ngôn Cảnh Tắc khó chịu toàn thân nói không nên lời —— người bình thường đều sẽ không muốn nhìn thấy người mình thích quỳ tới quỳ đi trước mặt mình!
“Đứng lên, về sau không cần quỳ với ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói, sau đó liền nhìn thấy Ảnh Nhất đứng lên, cúi đầu đứng trước mặt mình.
“Ngẩng đầu.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Ảnh Nhất ngẩng đầu, nhìn Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt trống rỗng mà lại ngây thơ.
Ảnh vệ hằng ngày đều là mặt na ná nhau, trang phục cách thức cũng đều giống nhau, nguyên chủ trước kia đều phân biệt không được ảnh vệ thuộc hạ của mình, cũng không “quen biết” Ảnh Nhất.
Trong trí nhớ nguyên chủ, Ảnh Nhất chính là người có thực lực mạnh nhất trong các ảnh vệ, phụ trách bảo vệ bên cạnh hắn, nhưng hắn căn bản không biết Ảnh Nhất trông như thế nào.
Ngôn Cảnh Tắc trước đó đầu tiên là tầm mắt mơ hồ, tiếp theo lại tâm tình kích động, tuy nói nhất kiến chung tình với Ảnh Nhất nhưng cũng không đi nhìn bộ dáng y rõ ràng.
Giờ phút này, hắn mới thấy rõ người trước mặt.
Ảnh Nhất là người xuất sắc trong nhóm ảnh vệ đầu tiên mà phụ thân nguyên chủ huấn luyện ra, nhưng y là người nhỏ tuổi nhất trong số đó, y và nguyên chủ cỡ tuổi nhau, bộ dáng cùng Liễu Chỉ Tình nguyên chủ tâm tâm niệm niệm thích Liễu có năm phần tương tự.
Liễu Chỉ Tình tướng mạo cực kỳ xuất chúng, bằng không nguyên chủ cũng không có khả năng bởi vì được cho một chén cơm liền thích người ta —— nếu lúc ấy người đưa cơm cho nguyên chủ đang chỉ là một tên sửu bát quái, nguyên chủ nói không chừng còn ghét bỏ người ta chướng mắt.
Ảnh Nhất nếu giống Liễu Chỉ Tình, diện mạo tự nhiên không kém, cho nên sau đó nguyên chủ mới có thể một lần ngủ tiếp một lần. Bất quá trong mắt Ngôn Cảnh Tắc xem ra, Ảnh Nhất ném xa Liễu Chỉ Tình không chỉ một phố.
Liễu Chỉ Tình cả người mang theo một cỗ nhược khí, Ảnh Nhất lại bất đồng, cao lớn đĩnh bạt, mặt mày anh tuấn.
Đáng tiếc chính là, ánh mắt y là không có ánh sáng.
Y giống như chỉ có một khối thể xác.
Đương nhiên, Ngôn Cảnh Tắc không cảm thấy y thật sự cũng chỉ là một khối thể xác.
Y là người, cho dù Minh Giáo dùng phương thức tàn nhẫn làm y nén xuống tính cách của mình, nhưng chỉ cần có cũng đủ kiên nhẫn, nhất định có thể làm y khôi phục lại.
“Cùng ta ăn đi.” Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào bàn ghế dựa bên cạnh, nói.
Ảnh Nhất vẫn rất nghe lời đứng bên cạnh bàn.
“Ngồi xuống, ăn một chút đi.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Ảnh Nhất lúc này mới ngồi xuống, ngơ ngác mà nhìn những món ăn đó.
Ngôn Cảnh Tắc cho người chuẩn bị đồ ăn đã quên công đạo muốn thức ăn thanh đạm, cũng đã quên nói có hai người ăn, nhưng đồ ăn kia còn chính là phần ăn hai người, trong đó vài món còn rất thanh đạm.
Ngôn Cảnh Tắc hơi suy tư, liền minh bạch là chuyện như thế nào.
Chuyện nguyên chủ coi trọng Liễu Chỉ Tình toàn bộ Minh Giáo không người không biết không người không hiểu, ngay cả nguyên chủ phải hạ thuốc Liễu Chỉ Tình, mọi người cũng đều biết.
Dù sao nguyên chủ căn bản không gạt ai.
Nếu không phải như vậy, tình nhân của Liễu Chỉ Tình – Chúc Liên Anh cũng không có khả năng đổi thức ăn của Liễu Chỉ Tình và nguyên chủ, cuối cùng làm hại nguyên chủ trúng thuốc.
Nguyên chủ cho người hạ thuốc là một loại thuốc hợp hoan vô cùng mãnh liệt, nếu người trúng thuốc không thể hành sự phát tiết sẽ nổ tan xác mà chết.
Nguyên chủ là hạ quyết tâm phải xuống tay với Liễu Chỉ Tình, vì thế thậm chí đuổi đi toàn bộ ảnh vệ vốn phải ẩn nấp bên cạnh hắn, lại không nghĩ cuối cùng người trúng thuốc là chính hắn, có nội ứng trong Minh Giáo hỗ trợ Chúc Liên Anh, còn thừa dịp nguyên chủ trúng thuốc thần chí không rõ, mang Liễu Chỉ Tình đi.
Chúc Liên Anh thực lực kỳ thật ở trên nguyên chủ, nhưng người bên ngoài chỉ biết nguyên chủ là giáo chủ trẻ tuổi của Minh Giáo, thực lực so ra kém giáo chủ tiền nhiệm, lại không rõ ràng lắm tình huống cụ thể, càng đừng nói bên người nguyên chủ còn có một đoàn ảnh vệ……
Cho nên Chúc Liên Anh lúc ấy không tùy tiện động thủ, cũng chỉ là mang Liễu Chỉ Tình rời đi.
Bởi vì sự tình không nháo lớn, giờ phút này giáo chúng Minh Giáo bên ngoài cũng không biết Liễu Chỉ Tình kỳ thật đã không còn trong phòng nguyên chủ.
Lúc ấy cũng chỉ có ảnh vệ phát hiện tình huống, nhưng không có mệnh lệnh của chủ nhân, bọn họ không thể rời khỏi chủ nhân nên đã không đuổi theo, Ảnh Nhất đi xem tình huống nguyên chủ, còn bị nguyên chủ kéo lên giường……
Đồ ăn nhiều thêm chắc chắn là do phòng bếp chuẩn bị cho Liễu Chỉ Tình.
Ngôn Cảnh Tắc đặt cháo thích hợp cho Ảnh Nhất trước mặt y, ôn nhu mà nhìn Ảnh Nhất: “Nếm thử đi.”
Ảnh Nhất nhìn chủ nhân, chung quy cảm thấy trái tim mình lại có chỗ không bình thường, đập đến càng lúc càng nhanh.
Y không biết mình tại sao lại như vậy, cầm lấy chén cháo kia liền trút vào miệng.
Ngôn Cảnh Tắc tay mắt lanh lẹ mà bắt được cái chén kia: “Từ từ!” cháo này nhìn bốc khói, rõ ràng có hơi nóng, sao có thể trực tiếp húp như vậy?
Kết quả, Ngôn Cảnh Tắc mới vừa bắt được chén, Ảnh Nhất lập tức liền quỳ xuống: “Chủ nhân thứ tội.”
Ngôn Cảnh Tắc cầm chén cháo, có loại cảm giác bất lực.
Hắn kỳ thật rất muốn đối xử tốt với Ảnh Nhất một chút, lại tốt thêm một chút, hắn muốn dạy Ảnh Nhất làm một người bình thường, nhưng chuyện này thật không dễ dàng.
Tỷ như hắn yêu Ảnh Nhất, nhưng hiện tại nếu hắn thổ lộ, Ảnh Nhất sẽ tiếp thu, nhưng không nhất định là tiếp thu phát ra từ nội tâm.
Hắn có thể tùy ý hôn môi Ảnh Nhất, hắn muốn Ảnh Nhất và hắn cùng chung chăn gối chỉ cần một mệnh lệnh mà thôi, nhưng bộ dáng này, Ảnh Nhất là thật sự thích hắn sao?
Hắn muốn dạy dỗ Ảnh Nhất học làm một con người, nhưng phải làm như thế nào?
Hắn là chủ nhân của Ảnh Nhất, mỗi một câu hắn nói với Ảnh Nhất đều là mệnh lệnh, như thế này làm sao mà dạy?!
“Lên đi, ta nói rồi, về sau không cần quỳ.” Ngôn Cảnh Tắc kéo người lên.
Ảnh Nhất theo lực đạo Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, có chút không biết làm sao.
Hết thảy chuyện phát sinh hôm nay, tất cả đều nằm ngoài dự tính của y.
Đêm qua, chủ nhân đã bảo y “Đi ra ngoài”, nhưng y không có đi, còn không cho các ảnh vệ khác tiến vào, thậm chí chủ động ôm chủ nhân…… Y rõ ràng hẳn phải chịu trừng phạt, kết quả, chủ nhân không chỉ không có phạt y, còn bôi thuốc cho y.
Lúc ấy y đã hoài nghi mình bị trúng độc, xuất hiện ảo giác.
Người đưa cơm đến y mới thanh tỉnh lại, lập tức đi về chỗ mình hay gác, âm thầm nhớ lại chuyện phía trước —— chủ nhân ôm y.
Y thích chủ nhân ôm y.
Chuyện này thảy với y mà nói giống như đang nằm mơ, y lại nhịn không được chán ghét chính mình —— sao y có thể không nghe lời như vậy? Sao có thể để chủ nhân bôi thuốc cho y?
Y hẳn là phải đi nhận roi trừng phạt, nhưng chủ nhân cũng không cho người đánh y, chủ nhân còn mời y uống cháo.
Y cảm thấy cả người mình đều không đúng lắm, gấp không chờ nổi mà muốn uống chén cháo kia, nhưng chủ nhân lại đột nhiên lại không cho y uống cháo, có phải y làm sai cái gì rồi không?
Hy vọng chủ nhân đừng đuổi y đi……
Y phải cầu xin chủ nhân như thế nào đây?
Ngôn Cảnh Tắc đưa lại chén cháo trên tay cho y, lại nói: “Cháo quá nóng, ngươi dùng chậm một chút.”
Ảnh Nhất tiếp nhận chén cháo, đôi tay nâng chén, một miệng nhỏ một miệng nhỏ mà uống, uống nửa ngày cũng chỉ uống sạch một phần ba.
“Có muốn ăn món khác không?” Ngôn Cảnh Tắc lại đưa cho Ảnh Nhất một đôi đũa.
Ảnh Nhất tiếp nhận đũa, trước tiên nắm trọn nguyên bàn tay, lại nhìn nhìn tư thế của Ngôn Cảnh Tắc rồi mới cầm lại đúng.
Ảnh vệ ăn cơm là không cần đũa, đều dùng tay, y phía trước đều không hề dùng qua đũa, cũng may có thể học được.
Nhưng y không biết mình có thể gắp cái gì tới ăn.
“Ngươi bình thường thì ăn gì?” Ngôn Cảnh Tắc cười hỏi.
Ảnh Nhất há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, theo bản năng lại muốn quỳ xuống, rồi lại nhớ tới Ngôn Cảnh Tắc không cho y quỳ, cả người liền cong đầu gối cương ở đó.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên liền từ trong trí nhớ nguyên chủ, nhớ lại thức ăn của ảnh vệ.
Chính là mấy thứ lung tung rối loạn nấu với nhau, lại thêm một chút muối, bộ dáng không khác gì cơm heo, những người này còn trực tiếp bốc ăn…
Ngôn Cảnh Tắc dùng tay che mặt lại.
Vừa che, hắn đụng phải mặt nạ trên tay mình.
Một ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu Ngôn Cảnh Tắc, hắn đột nhiên nhìn về phía ảnh vệ bên cạnh mình: “Ảnh Nhất, ngươi ngồi xuống.”
Ảnh Nhất ngồi trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, y vẫn không nhúc nhích, sống lưng thẳng tắp, nhưng không hiểu sao lại cho người ta một loại cảm giác y rất bất an.
Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc mà nhìn y, tháo mặt nạ trên mặt xuống: “Ảnh Nhất, ta có chuyện muốn ngươi hỗ trợ.”
“Chủ nhân……” Ảnh Nhất nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Hôm qua ta ăn phải thuốc, có loại thuốc làm người thoái hóa công, hiện nay nội lực của ta đang dần dần giảm đi, về sau chỉ sợ sẽ biến thành một người bình thường.”
Ảnh Nhất lập tức đứng thẳng thân thể: “Chủ nhân!” nếu chủ nhân y không có nội lực, vậy…… Ảnh Nhất cảm thấy thân thể của mình có một cỗ cảm xúc xa lạ đang đấu đá lung tung.
Chủ nhân y nhất định không thể xảy ra chuyện! Y nhất định phải bảo vệ tốt hắn!
“Chuyện này quyết không thể để người ngoài biết.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Vâng, chủ nhân.” trong mắt Ảnh Nhất hiện lên một đạo hàn quang, chuyện này khẳng định không thể làm người ngoài biết, y sẽ giết chết tất cả những ai biết đến!
“Cho nên, kế tiếp, ngươi tới giả trang ta.” Ngôn Cảnh Tắc nói xong, liền đem mặt nạ trên tay mang lên mặt Ảnh Nhất: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là giáo chủ Minh Giáo.”
Cả người Ảnh Nhất đều cứng đờ bất động.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Trong chốn võ lâm, những người tự xưng là chính đạo đều muốn giết ta, Minh Giáo chúng ta cũng có một đám người lòng muông dạ thú…… Không thể để những người đó biết ta đã không còn võ công, cho nên ngươi cần thiết phải giả làm ta, đi làm giáo chủ Minh Giáo.
“Chủ nhân, ngài……” Ảnh Nhất nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, y giả trang chủ nhân, chủ nhân thì sao?
Ngôn Cảnh Tắc hơi hơi mỉm cười: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là tiểu công tử giáo chủ Minh Giáo sủng ái nhất.”
Hắn có ký ức nguyên chủ, tự nhiên biết nguyên chủ trông như thế nào.
Về sau, hắn coi như là tiểu tình nhân của giáo chủ Minh Giáo đi.
Bảo Ảnh Nhất giả trang hắn, hắn có thể quang minh chính đại mà dạy dỗ Ảnh Nhất tri thức tương quan, địa vị của bọn họ cũng có thể tương đối ngang nhau.
“Chủ nhân……”
“Đừng gọi ta là chủ nhân, ta tên Ngôn Cảnh Tắc.” tên của bguyên chủ vẫn luôn không ai biết, hiện tại nói ra cũng chẳng sao.
Ảnh Nhất ngậm chặt miệng không nói lời nào.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi phải làm thế thân của ta thì phải làm tốt…… Gọi ta Cảnh Tắc.”
“Cảnh Tắc.” Ảnh Nhất lên tiếng, trong nháy mắt kia, chung quy cảm thấy có thứ gì không giống bình thường nữa.
Y khắc chế không được mà sợ hãi, y gắt gao nhìn chằm chằm mặt chủ nhân mình, chung quy cứ cảm thấy mình đã làm sai.
Y hẳn là phải chủ động đi lãnh roi.
Nhưng chủ nhân hiện tại xảy ra sai lầm, y không thể lại xảy ra chuyện.
“Đúng vậy, nên như vậy.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi cũng nên có một cái tên…… Ngươi muốn tên gọi là gì?”
Ảnh Nhất há miệng thở dốc, cái gì cũng nói không nên lời.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn y, trong lòng không hiểu sao mà xuất hiện một chữ: “Ngươi không bằng theo họ của ta, gọi là Ngôn Tu.”
Ảnh Nhất lập tức muốn quỳ xuống: “Tạ chủ nhân ban tên.”
Nhưng mà y còn chưa quỳ xuống cũng đã bị Ngôn Cảnh Tắc kéo lại, Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc mà nhìn y: “Nếu ngươi phải làm thế thân ta thì nhất định cũng phải đủ giống, biết không? Ngươi không thể quỳ!”
Ảnh Nhất nói: “Vâng! Chủ nhân!”
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, lại mang theo điểm dụ hoặc: “Gọi ta là Cảnh Tắc.”
“Cảnh Tắc.” Ảnh Nhất nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc chỉ cảm thấy trên người đều mềm mại.
Y là bị bệnh sao?
“A Tu, ngươi giỏi quá.” Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần hôn cằm Ảnh Nhất lộ dưới mặt nạ ra một ngụm. Hắn đã sớm muốn thơm người này như vậy, chỉ là phía trước…… Hắn cảm thấy mình thơm thơm người cứ như cưỡng bách người vậy.
Cả người Ảnh Nhất run lên, trái tim nhanh chóng đập điên cuồng.
Y thật sự có vấn đề rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.