Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 209:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn cảm thấy mình là một người có tự chủ cao, nếu không phải có tuyệt hảo tự chủ, hắn sao có thể một nhẫn nại suốt một năm?

Nhưng hắn tự chủ có cao, người yêu đã chủ động, hắn cũng nhịn không nổi, cũng cự tuyệt không được.

Mà hắn không cự tuyệt làm Ngôn Tu vui mừng khôn xiết.

Chủ nhân mình đột nhiên “mất trí nhớ”, Ngôn Tu cũng có hoài nghi thật hay giả.

Nhưng chủ nhân không có lý do lúc này giả vờ mất trí nhớ.

Bọn họ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, chủ nhân dù có muốn thăm dò bọn họ, cũng không nên là lúc này.

Hơn nữa chủ nhân nguyên bản mất đi nội lực trong cơ thể, còn xuất hiện một ít nội lực đấu đá lung tung không chịu khống chế……

Chủ nhân y hẳn là thật sự mất trí nhớ, lúc chủ nhân chui vào ổ chăn y, y cũng đã xác định.

Nhưng chủ nhân tuy mất trí nhớ, nhưng đây là do luyện sai công phu tạo thành, rất có khả năng ngày mai chủ nhân đã khôi phục ký ức rồi.

Hiện tại chủ nhân không bài xích y, y nhất định phải nắm chặt cơ hội, bằng không…… Về sau chỉ sợ không còn cơ hội nữa.

Đổi lại là trước đây, Ngôn Tu tuyệt không dám làm loại chuyện này, sợ chủ nhân ghét bỏ y, đổi một ảnh vệ khác tới giả trang giáo chủ…… Y một chút cũng không muốn chủ nhân ôm ấp hôn hít người khác.

Hiện tại thì không giống nữa.

Chờ tới phủ Lương Châu phủ, chủ nhân chắc chắn muốn khôi phục thân phận thật sự, y vốn là không có khả năng lại cùng chủ nhân thân thiết thù vinh, hiện tại tự nhiên phải đi ra ngoài.

Nếu bởi vì y làm chuyện như vậy với chủ nhân, chủ nhân muốn trừng phạt y, y cũng đều cam nguyện, chỉ cần chủ nhân không đuổi y đi là được.

Nếu là chủ nhân muốn đuổi y đi…… Y sẽ nghĩ mọi cách lưu lại.

Ngôn Tu chủ động ngồi xuống trên người Ngôn Cảnh Tắc, nhưng không được bao lâu đã bị Ngôn Cảnh Tắc xoay người áp đảo.

Ảnh vệ ở phòng cách vách, Ngôn Cảnh Tắc sợ bọn họ nghe tiếng bên này, động tác cũng không dám quá lớn, cũng là vì như vậy nên càng thêm có vẻ ôn nhu.

Nhưng, ôn nhu thì ôn nhu, người nhớ thương suốt một năm cuối cùng cũng lên giường mình… Ngôn Cảnh Tắc có hơi không dừng lại được.

Đến cuối cùng, hắn cũng cảm thấy mình có điểm thật quá đáng, lăn lộn người ta lâu như vậy thật sự không tốt lắm.

Nhưng trong đêm tối, đôi mắt Ngôn Tu sáng lấp lánh mà nhìn hắn, một chút chống đẩy cũng không có, hắn chung quy nhịn không được muốn làm gì thì làm.

Ngôn Cảnh Tắc ngay từ đầu nhìn thấy bộ dáng này của Ngôn Tu, chỉ cảm thấy hưng phấn, nhưng chờ hết thảy kết thúc, hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó.

Hắn vẫn luôn kỳ quái, sau khi mình mất trí nhớ, Ngôn Tu lại chủ động. Ngay từ đầu hắn cho rằng Ngôn Tu muốn trả thù, nhưng rất nhanh đã biết là không phải, hắn lại nghĩ có phải là… Ngôn Tu muốn tìm người thư giải?

Nhưng bộ dáng bây giờ của Ngôn Tu, rõ ràng không phải.

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ đến, Ngôn Tu…… có khả năng thích mình.

Ngôn Cảnh Tắc ghé vào trên người Ngôn Tu, đột nhiên hỏi: “Thiếu gia, ta rất thích ngươi, ngươi thích ta không?”

Ngôn Tu ngẩn người, mới nói: “Thích.”

“Ngươi khi nào thì bắt đầu thích ta?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Ngôn Tu trầm mặc, không biết có nên nói hay không, nếu y nói, chờ chủ nhân khôi phục ký ức, có thể cảm thấy bị y nhớ thương rất ghê tởm hay không?

Nhưng chủ nhân hỏi y, y vẫn là nói: “Thật lâu thật lâu trước kia ta đã thích ngươi rồi.”

“Thật lâu thật lâu trước kia là khi nào? Một năm trước? Hai năm trước?” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà thơm y.

Ngôn Tu nói: “Còn sớm hơn trước đó nữa.”

Ngôn Cảnh Tắc ghé vào trên người Ngôn Tu, đầu dựa vào bên đầu Ngôn Tu, cằm gác nhẹ trên vai Ngôn Tu, tận lực thả lỏng chính mình, nhưng trong lòng lại khó chịu nói không ra lời.

Ngôn Tu thật lâu thật lâu trước kia, cũng đã thích nguyên chủ sao?

Khi đó hắn cho rằng Ngôn Tu là không có cảm tình, hóa ra cũng không phải.

Cũng phải, mặc kệ bị tẩy não như thế nào, Ngôn Tu cũng là người, là người sẽ có cảm tình.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, y bị nguyên chủ ngược đãi, bị nguyên chủ thương tổn, toàn thân không có một khối thịt lành lặn, nhưng vẫn bồi ở bên cạnh nguyên chủ như cũ.

Khi đó, nguyên chủ mang theo ảnh vệ rời khỏi Minh Giáo, còn sẽ bảo các ảnh vệ đi làm chút chuyện, những ảnh vệ đó tiếp xúc với người ngoài, dần dần mà “thông suốt” như các ảnh vệ bây giờ cùng hắn, trong đó còn có người tự sát, nhưng Ngôn Tu vẫn luôn không rời không bỏ, y đã yêu nguyên chủ?

Đáng tiếc, nguyên chủ từ đầu tới đuôi cũng không nhìn Ngôn Tu lấy một cái.

Thời điểm hắn xuyên qua, dạy nhóm ảnh vệ học các thứ, rất nhiều người học rất chậm, nhưng Ngôn Tu lại học rất nhanh.



Hắn vẫn luôn cho rằng Ngôn Tu không hiểu cảm tình, không thích mình, kỳ thật đã nghĩ sai rồi.

Ngôn Tu vẫn luôn thích hắn, còn vì sao không biểu hiện ra ngoài…… Ngôn Cảnh Tắc đứng ở chỗ Ngôn Tu ngẫm lại, phát hiện đứng ở góc độ Ngôn Tu, xác thật sẽ không dám thổ lộ.

Hắn là giáo chủ, là chủ nhân Ngôn Tu cho tới nay luôn tán thành, dưới tình huống hắn không chủ động, Ngôn Tu nào dám thổ lộ?

Hai người bọn họ địa vị quá không bình đẳng, cho dù hắn đã không còn nội lực, vẫn không bình đẳng như cũ.

Cho nên hiện tại hắn mất trí nhớ, đã quên chuyện trước kia, Ngôn Tu mới dám yên tâm lớn mật mà nói ra cảm tình của y.

Ngôn Cảnh Tắc vốn dĩ cũng muốn trực tiếp nói ra chuyện mình không mất trí nhớ, nghĩ nghĩ, cuối cùng chưa nói.

Hắn mất trí nhớ liền cùng Ngôn Tu ở bên nhau, Ngôn Tu chắc chắn sẽ càng tự tại hơn một chút, bọn họ cũng có thể bồi dưỡng cảm tình trôi chảy hơn một chút.

“Thiếu gia, ngươi có bị thương không, muốn bôi thuốc không?” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, lại hôn Ngôn Tu một ngụm. Hắn lần này rất cẩn thận, Ngôn Tu hẳn là không bị thương, nhưng hắn sợ Ngôn Tu không thoải mái.

Ngôn Tu nói: “Không cần…… Ngươi gọi ta là A Tu.”

“A Tu.” Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “A Tu, ta yêu ngươi.”

Ngôn Tu ngây dại.

Chủ nhân nói yêu y?

Trong lòng y quả thực vui đến nở hoa, lập tức liền ôm lấy chủ nhân mình, nhưng rất nhanh, y lại ý thức được không đúng.

Chủ nhân mất trí nhớ, tương đương với ngày đầu tiên nhận thức y, sao có thể liền yêu y.

Y phía trước chủ động cùng chủ nhân phát sinh quan hệ, chủ nhân không cự tuyệt, hiện tại lại nói như vậy…… Là bởi vì chủ nhân muốn lấy lòng “Thiếu gia” này sao?

Tâm tình Ngôn Tu phá lệ phức tạp, đột nhiên cảm thấy mình có điểm đê tiện.

Nhưng nếu lại tới một lần, y vẫn sẽ làm như vậy.

Ngôn Tu duỗi tay ra đã dịch Ngôn Cảnh Tắc đến bên người mình, để Ngôn Cảnh Tắc gối lên cánh tay mình: “Ngươi không phải mệt mỏi sao? Đi ngủ sớm một chút.” trước đó chủ nhân có nói mệt mỏi, y thế mà còn câu dẫn chủ nhân, Ngôn Tu càng thêm phỉ nhổ chính mình.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc nhấc cổ mình ra, lại kéo Ngôn Tu ôm vào trong lồng ngực mình.

So với bị người ôm, hắn vẫn càng thích ôm người khác hơn.

Sau khi ôm rồi, Ngôn Cảnh Tắc lại hôn y một ngụm: “Ngủ đi.”

Ngôn Tu bị Ngôn Cảnh Tắc ôm, lại một lần nữa cảm thấy mình đang nằm mơ.

Tâm tình y quá kích động, căn bản là ngủ không được.

Người bên cạnh không ngủ, Ngôn Cảnh Tắc cũng không ngủ được, cuối cùng hai người lại nằm yên một trận, nằm tới hừng đông.

Ngôn Tu sợ mình động, Ngôn Cảnh Tắc sẽ buông mình ra, vẫn không nhúc nhích, Ngôn Cảnh Tắc cũng có ý tưởng đồng dạng, vì thế…… Hai người bọn họ cả đêm không nhúc nhích.

Đến sáng hôm sau, cánh tay Ngôn Cảnh Tắc đã có điểm tê rần.

Vốn dĩ, hắn chỉ cần vận hành một chút nội lực là có thể giảm bớt không khoẻ trên tay, nhưng tối hôm qua Ngôn Tu vẫn luôn dựa gần hắn, hắn không dám vận dụng nội lực……

Sáng sớm, hai nha hoàn liền gõ vang cửa phòng.

Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Tu nguyên bản đang nhắm mắt cùng nhau mở mắt ra, Ngôn Tu nói với hai nha hoàn kia: “Các ngươi chờ.”

Ngôn Tu nói xong, nhanh chóng ngồi dậy, trước tiên mặc vào quần áo của mình, lại lấy quần áo cho Ngôn Cảnh Tắc, còn đi thu dọn giường đệm…

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Ngôn Tu cũng quá có tinh thần, chung quy làm hắn cảm thấy chính mình không đủ nỗ lực.

Nhưng hắn bây giờ đang thiết lập chế độ mất trí nhớ, không có võ công… Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi mặc quần áo.

Chờ hắn mặc xong quần áo, Ngôn Tu đã thu hồi khăn trải giường, lúc này mới để hai nha hoàn tiến vào.

Hai nha hoàn vừa tiến đến, đã ngửi thấy trong phòng có một loại mùi vị không thích hợp.

Các nàng trước đó là hầu hạ trong gia đình giàu có, đắc tội người mới bị bán ra tới, tự nhiên biết đây là mùi gì, nhìn nhìn lại, khăn trải giường cũng bị thu đi rồi… Tối qua, thiếu gia các nàng lăn lộn Cảnh công tử?

Cảnh công tử ngày hôm qua vừa mới mất trí nhớ, thiếu gia cũng không cho người ta nghỉ ngơi một chút sao? Có thể nào quá đáng lắm không?

Ánh mắt hai nha hoàn nhìn Ngôn Tu đều thay đổi.

Ngôn Tu hoàn toàn không ý thức được điểm này, một đường này, Ngôn Cảnh Tắc tuy ngủ khách điếm nhưng dùng khăn trải giường chăn đều là tự mang, nên y thu tất cả vào rương.

Hai nha hoàn vừa cảm thấy Ngôn Tu đối với Cảnh công tử quá kém, giờ lại sửng sốt.



Vị thiếu gia này của các nàng tuy không thông cảm người, nhưng lại đối xử với Cảnh công tử khá tốt, đổi lại là nhà người khác, thiếu gia nào lại đi làm những việc này?

Ngôn Tu vẫn như cũ không biết ý tưởng của các nàng, cất đồ xong, y lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, ngươi có mệt không? Muốn nghỉ ngơi một ngày không?”

“Không cần, chúng ta tiếp tục xuất phát.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lấy nội lực hiện giờ của hắn, chẳng sợ mấy ngày không ngủ cũng sẽ không cảm thấy mệt.

Hơn nữa cho dù muốn mệt cũng không nên là hắn mệt…… Rõ ràng hẳn là Ngôn Tu mệt!

“Được.” Ngôn Tu nói, ánh mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc vô cùng ôn nhu.

Ngôn Cảnh Tắc thích được ái nhân nhìn như vậy, vừa lúc hắn đang dựng đầu tóc mình lên,, liền hỏi: “A Tu, ta đẹp hay không đẹp?”

“Đẹp.” Ngôn Tu không chút do dự —— chủ nhân y tuyệt đối là người đẹp nhất trên thế giới này!

“Cảnh công tử, ngươi là đẹp nhất!”

“Đúng vậy, đẹp nhất!”

“Đẹp nhất chốn võ lâm!”

……

Mấy ảnh vệ xếp hạng phía trên , thực lực cũng mạnh đột nhiên chen vào, sôi nổi khích lệ, bởi vì thật sự không có khiếu văn chương nên tới tới lui lui cũng chỉ biết nói “Đẹp”.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn còn định đùa giỡn Ngôn Tu một chút kia kìa, kết quả cái đám này chặn Ngôn Tu luôn!

“Cảnh công tử, ngươi nhớ ra chuyện trước kia chưa?” có ảnh vệ lại hỏi.

“Chưa.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Không sao, nghĩ không ra thì không nghĩ.”

“Cảnh công tử, bữa sáng có bánh bao và phấn ti ngươi thích đó.”

“Cảnh công tử, xe ngựa ngươi ta giúp ngươi rửa sạch sẽ rồi.”

……

Nhóm ảnh vệ lại tiếp tục vây quanh Ngôn Cảnh Tắc xum xoe.

Bọn họ trước kia chỉ biết nghe lệnh hành sự, sau khi được Ngôn Cảnh Tắc dạy dỗ qua đã hiểu rất nhiều chuyện, đi học sẽ ở trước mặt Ngôn Cảnh Tắc “Tranh sủng”.

Đáng tiếc, bọn họ phía trước có tranh như thế nào cũng tranh không lại Ngôn Tu, nhưng hiện tại bọn họ chủ nhân mất trí nhớ!

Có lẽ bọn họ nỗ lực hơn, chủ nhân đối xử với bọn họ cũng sẽ tốt như đối với Ngôn Tu?

Đôi mắt của nhóm ảnh vệ một đám sáng long lanh, mang Ngôn Cảnh Tắc xuống lầu, đi ăn bữa sáng.

Tới dưới lầu, Ngôn Cảnh Tắc chọn vị trí ngồi xuống, Ngôn Tu lại đi lấy cho Ngôn Cảnh Tắc bánh bao, múc miếng canh.

Trước đó đó Minh Giáo, chủ nhân vẫn luôn bảo y giả làm giáo chủ, vì để y quen, chẳng sợ lúc không có người ngoài cũng muốn y giữ giá, bây giờ đã rời khỏi Minh Giáo… Y cuối cùng cũng có thể giống các ảnh vệ khác, chiếu cố chủ nhân!

Ngôn Tu có chút cao hứng.

Nhưng mà y vừa mới lấy xong bữa sáng ra tới, đã phát hiện trước mặt Ngôn Cảnh Tắc bày đầy đồ ăn, trong đó có rất nhiều món không phải do khách điếm này cung cấp.

Ngôn Tu lạnh lùng mà nhìn về phía các ảnh vệ.

Những ảnh vệ đó đối với đầu lĩnh ảnh vệ như Ngôn Tu vẫn là tương đối tôn kính, thuận tiện tiếp đón một tiếng: “Thiếu gia, mau tới ăn.”

Nhưng tiếp đón xong “Thiếu gia”, bọn họ liền lại đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh công tử, ngươi nếm thử xem, thích cái gì ăn cái đó.”

“Bánh bao này là ta mới vừa mua về, còn nóng hổi luôn.”

“Nếu ngươi muốn ăn cái khác, ta lập tức đi mua!”

……

Ngoại trừ người bên ngoài này, còn có một vài ảnh vệ giấu mình trên xà nhà khách điếm, hoặc là trong một góc, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn kỳ thật muốn ăn món Ngôn Tu lấy cho hắn.

Ngôn Cảnh Tắc phía trước không cảm thấy mấy ảnh vệ này đi theo mình có vấn đề gì, hiện tại mới ý thức được không đúng.

Các ảnh vệ này đặc biệt biết che giấu, chung quy cứ đi theo bên cạnh hắn, còn coi hắn là “cha”, thật sự quá quấy rầy hắn yêu đương!

Hắn cũng hoài nghi, mình và Ngôn Tu lâu như vậy cũng không phá được quan hệ chính là do cái đám này cứ thời thời khắc khắc sát bên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook