Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 221:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Cố Minh Tu rốt cuộc không dám thơm Ngôn Cảnh Tắc.

Y đã lớn như vậy, trong trí nhớ cũng chưa thơm ai, cũng không bị người nào thơm qua, y cũng không biết Ngôn Cảnh Tắc làm sao có thể tự nhiên mà thơm y như vậy.

Người thành phố đều nhiệt tình như vậy sao?

Cố Minh Tu cảm thấy trên người mình rất nóng, đi ra ngoài cửa bị gió lạnh thổi một cái, nhiệt độ trên người y mới giảm xuống.

Nhưng nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, nghĩ đến chỗ trên người mình được thơm qua, y lại nóng lên.

Ngôn Cảnh Tắc cầm đao đốn củi mình mới mua, còn có đao nhỏ của nguyên chủ, cùng mang đến nhà Cố Minh Tu.

Hai người Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan đã chặt về được bảy tám cây trúc, lúc bọn họ về đến nhà, vừa lúc lại kéo hai cây về.

Cố Ngọc Lan vừa thấy Ngôn Cảnh Tắc đã lấy lòng mà cười cười, tranh công nói: “Ngôn thanh niên trí thức, em mượn cưa người, chọn cây trúc tốt nhất cưa, anh xem thử coi có thích hợp hay không.”

“Không tồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Mớ trúc này từng cây đều rất lớn, rất không tồi.

“Ngôn thanh niên trí thức anh thích là được!” tuy Cố Ngọc Lan có tật xấu lén lút, nhưng rất biết nịnh người, người trong thôn đều rất thích nàng.

Nàng bình thường chiếm tiện nghi nhà nước, người trong thôn còn cảm thấy nàng biết cách sinh sống.

“Được rồi, mấy đứa đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi tới giúp anh chẻ trúc.” Ngôn Cảnh Tắc nói, buông xuống đao đốn củi trên tay.

Việc nặng như vậy hắn không làm, cuối cùng lúc bện thì động động tay là được.

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc cầm giỏ tre nhà Cố gia, cẩn thận nghiên cứu.

Loại giỏ tre từng nhà đều có này làm rất phiền toái, ít nhất người thôn Thượng Mộc không ai làm, nhưng hắn tự mình cẩn thận quan sát một chút là có thể nhìn ra nó làm như thế nào, nếm thử nhiều hơn một chút, hẳn là có thể làm ra được.

Mà hắn làm ra các loại trúc chế phẩm, muốn dựa vào nó phát tài là không có khả năng, nhưng lấy tới đổi chút lương thực với người trong thôn, đổi ít phiếu chứng gì đó với người trấn trên, luôn là có thể.

Cố Ngọc Bảo: “……” hôm nay suốt một ngày nó làm việc nhà nông không nói, tan tầm còn lại đổ bồn cầu lại chặt cây trúc, ăn xong cơm chiều còn phải chẻ nhỏ trúc, trên đời này sao lại có người đáng giận như Ngôn Cảnh Tắc chứ!

Ngôn Cảnh Tắc lại không quản nó, cầm giỏ tre kia rồi nhìn về phía Cố Minh Tu: “Phòng em ở đâu?”

Cố Minh Tu mang Ngôn Cảnh Tắc vào phòng y và Cố Ngọc Bảo ở.

Cố gia có tổng cộng bốn gian phòng, một gian là nấu cơm ăn cơm, một gian là phòng trước kia cha kế và mẹ Cố Minh Tu ở, hiện tại bỏ trống, hai phòng khác là Cố Minh Tu và mấy đứa em chia nhau ở.

Trong phòng Cố Minh Tu có hai cái giường, một cái giường thật sự là giường, rất xinh đẹp, một cái giường khác chính là đơn giản dùng tấm ván gỗ trải thôi.

“Em ngủ giường này sao?” Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào cái giường chỉ có tấm ván gỗ, hỏi.

“Đúng vậy.” Cố Minh Tu cúi đầu, giường y thật sự lung tung rối loạn.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Minh Tu, lát nữa anh sẽ giúp em quản giáo em trai em gái của em, đến lúc đó em phải đứng về phía anh, biết không?”

“Được ạ.” Cố Minh Tu gật gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi: “Em có từng đi học không?”

“Đi học được tiểu học, lớp 3.” Cố Minh Tu có điểm xấu hổ.

Trong thôn vẫn luôn đang xoá nạn mù chữ, người cỡ tuổi y trên cơ bản đều sẽ đi học một chút, nhưng phổ biến cũng không nhiều lắm, y như vậy càng không có khả năng học hành nhiều.

“Mấy ngày nay, em và mấy đứa em cùng đi theo anh học tập, đọc sách biết chữ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Người khác không biết, nhưng hắn lại từ trong trí nhớ nguyên chủ biết —— lại qua hai ba năm, toàn bộ thế giới sẽ biến đổi cực lớn, thi đại học cũng sẽ khôi phục.

Chính hắn chắc chắn là muốn đi thi đại học, cũng học thật nhiều thứ—— hiện tại thế giới này, không vào đại học hắn căn bản học không được thứ gì.

Cố Minh Tu thì…… Nếu có thể, Ngôn Cảnh Tắc hy vọng Cố Minh Tu cũng có thể đi học đại học.

Tuy thời gian có hơi gấp, nhưng lúc này trường học dạy mấy thứ đều không khó, Cố Minh Tu vẫn có cơ hội thi đại học, dù cho thi không đậu, học thêm vài thứ cũng tốt.

Còn mấy đứa em của Cố Minh Tu, thuận tay cùng nhau dạy một lượt cũng không sao.

Rốt cuộc Cố Minh Tu không buông được bọn nó.

Trong trí nhớ hắn, bất kể Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan làm sai bao nhiêu chuyện, hiện tại hai đứa nó cũng không làm thương tổn Cố Minh Tu, Cố Minh Tu vẫn coi bọn nó là em trai em gái, cũng coi trọng bọn nó.



Tương lai…… Nghĩ đến chỉ cần bọn nó không làm chuyện gì quá phận, Cố Minh Tu sẽ không dứt bỏ bọn nó.

Đương nhiên, hắn sẽ cẩn thận dạy Cố Minh Tu, những người khác hả…… Hắn sẽ tẩy não bọn nó, khiến bọn nó học được cách tôn kính Cố Minh Tu.

“Em không học biết chữ đâu…” Cố Minh Tu muốn cự tuyệt, y là muốn học biết chữ, làm một kẻ có mắt như mù cũng không tốt, hơn nữa theo y biết, cha ruột y năm đó rất có văn hóa.

Nhưng y không rảnh. Ban ngày y phải bắt đầu làm việc, buổi tối, có rảnh là y muốn đi bắt chút cá tôm về nhà ăn.

Vẫn luôn không dính thức ăn mặn, con người sẽ không có sức lực.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh muốn ôm em, dạy em học.”

Cố Minh Tu cũng không biết sao Ngôn Cảnh Tắc có thể nói ra loại lời nói này, này cũng quá làm người ta thấy thẹn!

Nhưng không thể phủ nhận, nghe được lời này, y thật sự rốt cuộc không dậy nổi ý niệm cự tuyệt.

Ngôn thanh niên trí thức là cao trung sinh, đọc qua rất nhiều sách, nếu y cả chữ cũng không biết đầy đủ, ngày nào đó Ngôn Cảnh Tắc không thích y nữa thì làm sao bây giờ?

Nam và nữ có thể kết hôn sinh con, nam và nam chính là cái gì cũng không được, nếu ngày nào đó Ngôn thanh niên trí thức không cần y, y có thể làm sao bây giờ?

Tưởng tượng như vậy, Cố Minh Tu thật ra lại một chút cũng không bài xích chuyện học hành.

Cùng thời gian, mấy đứa em Cố gia đều đang ăn khoai lang đỏ.

Cố Ngọc Khang có cơm ăn, đổi lại khi khác, Cố Ngọc Bảo nhất định sẽ bất mãn, nhưng hôm nay nó không rảnh truy cứu cái này.

Ngôn Cảnh Tắc còn ở nhà nó, nó cũng chưa có tâm tư ăn cơm.

Cố Ngọc Tiên cũng lo lắng: “Sao đại ca còn chưa tới ăn cơm?”

Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan hai mặt nhìn nhau, đều có điểm lo lắng, Cố Ngọc Bảo giữa trưa gặp được ca ca mình bị đánh, càng chột dạ một trận.

Cố Ngọc Lan rất biết xem sắc mặt người khác, lúc này lập tức hỏi: “Cố Ngọc Bảo, có phải anh biết cái gì không?”

Cố Ngọc Bảo nói: “Anh có thể biết được cái gì?”

“Chắc chắn là anh biết gì đó!” Cố Ngọc Lan nói: “Chiều nay đại ca có chỗ không thích hợp, là bởi vì Ngôn Cảnh Tắc sao?”

Cố Ngọc Bảo nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Giữa trưa hôm nay đại ca bị Ngôn Cảnh Tắc đánh, đại ca còn khóc.”

“Cái gì?” Cố Ngọc Lan cả kinh.

“Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ? Ngôn Cảnh Tắc này quá đáng giận!” Cố Ngọc Bảo nói.

Cố Ngọc Lan trừng mắt liếc nhìn Cố Ngọc Bảo một cái: “Chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Cố Ngọc Bảo, trên tay anh có thứ có thể lấy mạng anh! Nếu không phải tại anh, sao đại ca lại bị đánh?”

“Tao nói kia không phải tao viết, là Ngôn Cảnh Tắc viết!” Cố Ngọc Bảo nói.

“Anh lại gạt người!” Cố Ngọc Lan nói.

Hai người nói liền ồn ào lên.

Đang cãi, Ngôn Cảnh Tắc lại đây: “Mấy đứa rãnh rỗi cãi nhau, chắc ăn no rồi ha… Cố Ngọc Bảo, mày lập tức đi chẻ trúc, Cố Ngọc Lan, em dọn cái giường ván gỗ sang phòng trống kia đi, cho Cố Ngọc Bảo ngủ!”

“Giường ván gỗ kia là anh tôi ngủ mà.” Cố Ngọc Bảo ngốc ra, “Giường tôi là cái giường còn lại ấy.”

Cái giường tốt nhất của Cố gia chính là cái nó ngủ, giường này là của hồi môn của mẹ nó, mang đến từ nhà cha ruột Cố Minh Tu.

Cố Ngọc Bảo đã sớm chiếm trụ giường này, tính toán qua mấy năm thì dùng phòng trống trong nhà và giường này kết hôn cưới vợ.

“Giường kia về sau để anh ngủ.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Về sau anh sẽ ở lại đây, sẽ ngủ giường này.”

“Vậy anh tôi thì sao? Anh ấy ngủ ở đâu?”

“Anh chuyển giường bên nhà anh sang cho cậu ấy ngủ. Cậu ấy ngủ cùng phòng anh, anh muốn một người hầu hạ.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Cố Minh Tu sao…… Đương nhiên là cùng hắn ngủ một giường rồi!

“Anh dựa vào cái gì bắt anh tôi hầu hạ anh?” Cố Ngọc Bảo tức điên.

Bình thường nó xác thật không nghe lời ca ca nói, không coi ca ca mình ra gì, nhưng kia rốt cuộc là anh nó, cảm tình vẫn phải có, lúc này có người ngoài khi dễ anh nó, nó liền nổi giận.

“Dựa vào trên tay anh có nhược điểm của chú mày đấy.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Anh quá vô sỉ!” Cố Ngọc Bảo khó thở.



Kết quả nó mới vừa mắng ra miệng, đã bị Ngôn Cảnh Tắc đạp một chân: “Mau đi làm việc! Nếu anh mà vô sỉ thật, ngày mai anh đi cử báo mày!”

Cố Ngọc Bảo nghĩ đến kết cục sau khi bị cử báo, run run một cái, rốt cuộc vẫn chỉ có thể rưng rưng đi chẻ cây trúc.

Cố gia có một cái bóng đèn, bình thường không cần, nhưng hôm nay dùng tới, Cố Ngọc Bảo liền ở dưới đèn vót cây trúc.

Bên cạnh, Ngôn Cảnh Tắc bắt bẻ không ngừng: “Vót quá mỏng.”

“Cái này lại quá thô.”

“Rốt cuộc mày có thể làm việc được không đó?”

……

Toàn bộ cây trúc là bóng loáng, nhưng nếu là bổ ra lại cũng sẽ có dằm trúc.

Hơn nữa Cố Ngọc Bảo trước nay không làm việc, chỉ trong chốc lát tay đã bị thương, trong lúc nhất thời ủy khuất không chịu được.

Cố tình lúc này, Ngôn Cảnh Tắc còn ngồi ở bên cạnh, lật sách giáo khoa của nó, một bên lật một bên nói: “Mày đã lớn như vậy, thế mà còn không trải qua cuộc sống, anh mày thật sự quá chiều mày.”

“Về sau mày phải chăm chỉ làm việc, kiếm công điểm cho anh.”

“Anh mấy đứa không có nghĩa vụ phải nuôi mấy đứa, về sau cậu ấy kiếm lời, cũng cho anh.”

……

Cố Ngọc Bảo nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa bị tức chết.

Người này quả nhiên giống như nó nghĩ, muốn cả nhà bọn nó hầu hạ hắn!

Thật sự quá đáng giận!

Nhưng nghĩ đến mạng nhỏ mình nằm trong tay Ngôn Cảnh Tắc…… Cố Ngọc Bảo lại túng.

Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên càng là không dám nói nhiều, một đứa dọn giường, một đứa quét dọn cộng thêm chiếu cố Cố Ngọc Khang.

Còn Cố Minh Tu……

Cố Minh Tu cúi đầu, đỏ mặt, đang ngồi ở bàn ăn cơm kế bàn bát tiên, dựa theo Ngôn Cảnh Tắc yêu cầu, chép sách.

Ngôn Cảnh Tắc lời này y nghe được, không cảm thấy có cái gì không đúng.

Nhà bọn họ còn chưa phân gia, nếu y cưới vợ, nên là vợ quản gia đình, cầm tiền người trong nhà kiếm được.

Ngôn Cảnh Tắc hào phóng với y như vậy, cho y ăn cơm thịt heo, khẳng định sẽ không thật sự bị để mấy đứa em y bị đói, hiện tại hẳn đang lập quy củ.

Loại thời điểm này, y chắc chắn phải đứng về phía vợ.

Em trai y đã làm sai chuyện, còn không tôn trọng “đại tẩu” như vậy, bị giáo huấn một chút cũng đúng thôi.

Y không biết làm sao giáo dục em trai em gái, về sau liền nghe Ngôn Cảnh Tắc là được.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của Cố Minh Tu, hắn chọn một đoạn trúc phẩm chất gì đó đều thích hợp, cầm trong tay, làm thước dạy học cũng làm gậy gộc, một khi Cố Ngọc Bảo lười biếng thì quất đùi Cố Ngọc Bảo một chút.

Này còn chưa tính, hắn còn bớt thời giờ sau khi Cố Minh Tu chép xong một bài học, bắt Cố Minh Tu trả bài.

Tuy Cố Ngọc Bảo học được sơ trung nhưng thành tích chẳng ra gì, cũng hoàn toàn không có nhiệt tình yêu thương học tập.

Thậm chí so với học tập, nó vẫn càng thích chạy khắp nơi.

Tóm lại, nó cảm thấy đọc sách là khiến người mệt mỏi.

Hiện tại nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc buộc cái người ca ca mười năm không cầm quyển sách kia của mình học hành… Cố Ngọc Bảo lại bắt đầu đồng tình ca ca.

Nó đang nghĩ như vậy, đã nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cố Minh Tu, bài thơ này hôm nay cậu phải đọc thuộc được, nếu không thuộc được, chờ đến buổi tối… Ha hả!”

Buổi tối hắn liền ôm Cố Minh Tu trả bài!

Chuyện này phía trước Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật đã lén lút nói qua, Cố Minh Tu tức khắc đỏ mặt, đầu càng cúi thấp.

Cố Ngọc Bảo lại nổi giận —— Ngôn Cảnh Tắc muốn làm gì anh nó?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook