Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 227:

Quyết Tuyệt

26/09/2021

Tháng 9 năm 1977, thôn Thượng Mộc.

Nháy mắt, Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua tới thôn Thượng Mộc đã được hai năm.

Đồng thời, chế phẩm trúc của thôn Thượng Mộc đã mở ra nguồn tiêu thụ, Cung Tiêu Xã trấn trên cũng bày rất nhiều chế phẩm trúc của thôn Thượng Mộc.

Chế phẩm trúc giá cả cũng không đắt, nhưng thôn Thượng Mộc thu vào nhiều khoản nhỏ như vậy cũng làm thôn dân tại đây cuối năm thu vào được thêm chút tiền.

Mọi người nhiều phần thu vào, thái độ đối với Ngôn Cảnh Tắc và người Cố gia liền tốt lên, mà cuộc sống Cố gia cũng bằng mắt thường thấy được trở nên tốt hơn.

Sáng sớm hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc ngồi dậy từ trên giường, hôn Cố Minh Tu nằm bên cạnh một ngụm, thơm xong rồi lại cảm thấy không đủ, lại tới cái thứ hai.

Cố Minh Tu thật sự càng ngày càng đẹp!

Cha ruột Cố Minh Tu chính là con trai tuấn tú nhà địa chủ, nhiều thế hệ cải thiện gien mà thành, mẹ Cố Minh Tu tuy là cô thôn nữ cưới sau nhưng cũng là cô gái xinh đẹp nhất thôn, tướng mạo Cố Minh Tu kỳ thật rất xuất chúng.

Nhưng trước đây y thiếu dinh dưỡng, lại cả ngày xuống đất làm việc nhà nông, bất kể là khí chất hay là tướng mạo đều suy giảm lớn.

Hiện tại đã khác.

Dưỡng hai năm, Cố Minh Tu trắng hơn rất nhiều, vóc dáng thậm chí cao lớn lên một chút, eo lưng cũng đĩnh bạt, mỗi ngày đi theo Ngôn Cảnh Tắc học hành…… Hiện giờ y hoàn toàn tựa như một người thành phố.

Cố Minh Tu mở to mắt, cười tủm tỉm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Y cảm thấy mình thật sự quá may mắn, thế mà có thể gặp được Ngôn Cảnh Tắc.

Cuộc sống mấy năm nay là hai năm hạnh phúc nhất từ khi y có ký ức đến nay.

Trước kia y đều là kẻ bị bạc đãi, hiện tại y là người được thiên vị nhất nhà.

Thời điểm hai người rời giường, bữa sáng đã được làm tốt như cũ.

Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên mỗi ngày đều sẽ dậy sớm nấu cơm, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu lại dậy muộn…… Đây thật cũng không phải do bọn họ lười, thật sự là bọn họ ngủ quá muộn.

Ngôn Cảnh Tắc mỗi buổi tối đều sẽ mở tiểu táo* cho Cố Minh Tu, dạy Cố Minh Tu nhiều hơn một vài thứ, mặt khác…… Hai người bọn họ chính là thường sống về đêm!

(*tiểu táo là chế độ ăn của cán bộ cấp cao, ở đây nghĩa là đối xử cao hơn)

Những người khác đều sớm, bảy tám giờ đã ngủ, nhưng hai người bọn họ ít nhất cũng muốn 9 giờ 10 giờ mới ngủ, tất nhiên không dậy sớm được.

Ngôn Cảnh Tắc dậy, đánh ngáp một cái thật to, bưng ly nước đi ra ngoài đánh răng.

Trước kia Cố gia không ai đánh răng, toàn bộ thôn Thượng Mộc cũng không có bao nhiêu người đánh răng, nhưng sau khi Ngôn Cảnh Tắc tới Cố gia đã bắt đầu nhìn chằm chằm bọn họ đánh răng, thế nên hàm răng người Cố gia bây giờ là trắng nhất cả thôn.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đánh răng, Cố Ngọc Lan đang cho bốn con gà trong nhà ăn.

Từng nhà trong thôn, số lượng nuôi gà đều ấn theo đầu người mà tính, mỗi người chỉ có thể nuôi nửa con, đương nhiên nếu là một người thì có thể nuôi một con.

Cố gia năm miệng ăn nuôi ba con, Ngôn Cảnh Tắc một người một con, bọn họ tổng cộng liền có bốn con gà mái già.

Mấy năm nay tình huống trong nhà tốt, gà ăn cũng tốt, chỉ cần không phải mùa đông, buổi sáng đi ổ gà nhìn xem, trên cơ bản đều có thể lấy được hai ba quả trứng gà.

Cố gia buổi sáng húp cháo như thường lệ.

Hiện tại là tháng chín công lập*, khoai lang trong đất còn chưa có thu hồi, lương thực nhà bọn họ lại đủ ăn, húp đến cũng là cháo gạo trắng, trên giá còn chưng dưa muối và da thịt hầm đậu nành tối qua còn dư lại.

(*tức tháng chín theo quy định nhà nước, chắc là dương lịch, trước đây Trung Quốc vẫn dùng Âm lịch)

Đậu nành già hầm mềm thêm một chút da xương heo gì đó kho lên, là một món ăn chính, bởi vì giá cả không đắt nên Cố gia thường xuyên ăn.

Ngôn Cảnh Tắc ngồi vào bên cạnh bàn, đã nhìn thấy trên bàn có hai quả trứng gà luộc.

Hắn lấy tới lột, một quả đặt trong chén cháo mình, một quả đặt trong chén Cố Minh Tu.



Hai người hắn và Cố Minh Tu mỗi ngày buổi sáng đều phải ăn một người một cái trứng gà, chỉ khi gà trong nhà đẻ nhiều trứng, hoặc là có người lấy trứng tới đổi đồ, những người khác mới có cơ hội ăn trứng gà.

Ngôn Cảnh Tắc mẹ kế luôn là đúng lý hợp tình mà làm như vậy.

Ngay từ đầu, Cố Minh Tu cảm thấy ngượng ngùng, nhưng sau lại nhìn thấy một đám em trai em gái mình đều béo lên, đầu tóc khô vàng cũng trở nên đen nhánh nồng đậm, cũng liền không nói gì.

Tuy bọn họ ăn trứng gà, nhưng những người khác cũng ăn da heo nấu đậu nành, không phải sao?

Đổi lại là trước kia, bọn họ vô luận như thế nào cũng ăn không đến mấy thứ này.

Cố Minh Tu đang húp cháo thì thấy Ngôn Cảnh Tắc chia đậu nành, chia cho mình thêm một phần da heo: “Em không cần……”

“Em cần, em ăn nhiều một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại cho bản thân mình thêm một phần da heo.

Đầu năm nay, muốn ăn một tí da heo cũng không dễ dàng!

Trấn trên chỉ có một quầy thịt, sau khi hắn làm chế phẩm trúc lại tự học làm gia cụ, tặng người ta không ít đồ vật mới làm người ta nguyện ý bán mấy phiếu đầu thừa đuôi thẹo không cần cho hắn.

Nếu không phải có hắn, người Cố gia không có cơ hội thỉnh thoảng mà ăn xương cốt da thịt nội tạng heo đâu.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, cho Cố Ngọc Bảo một phần đậu nành một chút heo da cũng không có —— đêm qua cho Cố Ngọc Bảo ăn da heo rồi, hôm nay thì không cần.

Mắt Cố Ngọc Bảo trợn trắng, nhưng không để trong lòng.

Nó đã quen rồi.

Cố Ngọc Bảo tục tằng ngăm đen đổ phần đậu nành kia vào cháo, nhanh chóng ăn lấy.

Hai năm thời gian, Cố Minh Tu bởi vì không thường ra cửa, mỗi ngày ngoại trừ ở học hành ra chính là giúp Ngôn Cảnh Tắc làm một lần chế phẩm trúc nên trở nên trắng hơn nhưng Cố Ngọc Bảo lại cao to đen, bây giờ đi ra ngoài, người khác đều cho rằng nó là anh của Cố Minh Tu.

Ăn xong bữa sáng, mọi người liền bận rộn lên.

Ngôn Cảnh Tắc đưa ra cửa chế phẩm trúc hôm qua đã làm xong, cùng lúc đó, có mấy hộ trong thôn cũng đưa đến một ít chế phẩm trúc bọn họ làm.

Mấy năm nay Ngôn Cảnh Tắc không bủn xỉn dạy người khác làm chế phẩm trúc, trong thôn có mấy người học xong làm ghế tre giỏ tre, chỉ là tay nghề bọn họ so ra kém Ngôn Cảnh Tắc, làm được cũng chậm.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc kiểm tra qua toàn bộ chế phẩm trúc, Cố Ngọc Bảo liền lấy tới đòn gánh, gánh mấy thứ này ra đầu thôn, đặt lên thuyền tiễn đi.

Cố Ngọc Bảo đưa xong đồ trở về, đã nhìn thấy đại ca mình đeo bao tay đang chẻ cây trúc.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không tàng tư, hai năm xuống dưới bọn họ đều học chút tay nghề, Cố Minh Tu cũng học, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thường không cho Cố Minh Tu làm việc, đều bảo y ở bên cạnh đọc sách.

Ngẫu nhiên Cố Minh Tu làm việc, Ngôn Cảnh Tắc cũng bắt Cố Minh Tu nhất định phải mang bao tay, không cho y làm hỏng tay.

Đúng rồi, bản thân Ngôn Cảnh Tắc lúc làm việc cũng mang bao tay.

“Ngôn Cảnh Tắc đâu?” Cố Ngọc Bảo hỏi.

“Anh ấy lên trấn trên.” Cố Minh Tu nói, nhắc tới Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt y đều trở nên nhu hòa.

Ngôn Cảnh Tắc làm việc đặc biệt nhanh, chỉ cần người khác dựa theo hắn yêu cầu chuẩn bị trúc tốt, một ngày hắn có thể làm ra rất nhiều chế phẩm trúc!

Kể từ đó, hắn cũng thường thường có thời gian đi trấn trên, thậm chí còn đi qua huyện thành.

Nếu không phải như vậy, cuộc sống nhà bọn họ cũng không thể tốt như vậy.

“Hắn lại lên trấn trên làm cái gì?” Cố Ngọc Bảo nhíu mày.

“Anh ấy đi sửa tivi cho người ta.” Cố Minh Tu nói: “Ngọc Bảo, anh ấy còn biết sửa tivi! Lần trước anh ấy giúp người ta sửa tivi, người ta cho hai mươi đồng tiền, còn có rất nhiều phiếu.”

Trên mặt Cố Minh Tu tràn đầy tự hào.



Cố Ngọc Bảo nhìn đến buồn bực, đúng lúc này, Cố Minh Tu móc ra từ trong túi mấy viên kẹo, cho Cố Ngọc Bảo một viên, lại cho những người khác một người một viên: “Đây là kẹo hôm qua Cảnh Tắc từ trấn trên mang về tới đó.” Ngôn Cảnh Tắc thường sẽ mua cho y chút vât nhỏ, có vài thứ chỉ mua cho một mình y, còn có một vài thứ bảo y đưa cho những người khác ăn.

Kẹo này chính là Ngôn Cảnh Tắc bảo y chia ra, dựa theo cách nói của Ngôn Cảnh Tắc, trong một cái nhà, chung quy phải có một người diễn vai phản diện một người xướng mặt đỏ*, Ngôn Cảnh Tắc làm kẻ ác, để y làm người tốt.

(*trong hát tuồng mặt đỏ là người trí dũng, nhân vật chính diện)

Cố Ngọc Bảo cầm kẹo, có hơi hụt hẫng.

Kẹo chính là thứ quý giá, đặc biệt là kẹo trái cây như vậy càng không rẻ, mà nhà bọn họ chẳng sợ sinh hoạt ổn định cũng không có cơ hội ăn thứ như vậy.

Phỏng chừng chính là Ngôn Cảnh Tắc mua mấy viên thảo niềm vui anh nó, kết quả anh nó lấy ra cho bọn nó.

Anh nó vẫn luôn là nhớ thương bọn nó.

Mấy năm nay, cuộc sống nhà bọn họ tốt hơn rất nhiều, nhưng anh nó…… Về sau có phải anh nó sẽ tuyệt hậu không?

Nó đau lòng anh nó!

“Ca, anh không cần Ngôn Cảnh Tắc nói cái gì thì nghe cái đó, đề phòng hắn một chút……” Cố Ngọc Bảo nói.

Chân mày Cố Minh Tu cau lại: “Ngọc Bảo!”

Cố Ngọc Bảo dừng lại không nói chuyện nữa.

Cố Minh Tu nói: “Ngọc Bảo, mấy năm nay trong nhà có thể qua ngày tốt đẹp toàn nhờ vào Ngôn Cảnh Tắc, em đừng cứ đối nghịch với anh ấy.”

“Ca, không phải em đối nghịch với anh ta, là anh ta đối nghịch với em!” Cố Ngọc Bảo nói.

“Anh ấy cũng là muốn tốt cho em thôi.” Cố Minh Tu biết Ngôn Cảnh Tắc có chỗ nghiêm khắc với Cố Ngọc Bảo, nhưng kia cũng là muốn tốt cho Cố Ngọc Bảo, không phải sao, hai năm qua, Cố Ngọc Bảo học xong một môn tay nghề không nói, tri thức cao trung cũng tất cả đều học xong.

Cố Ngọc Bảo nghẹn tim cực kỳ.

Anh nó bị tên gia hỏa trong ngoài không đồng nhất Ngôn Cảnh Tắc kia mê hoặc!

Nó rất muốn ngăn cản, nhưng không có cách nào…… Cố Ngọc Bảo cắn chặt răng, ngồi lên cái ghế dựa bên cạnh, trên ghế đặt quyển sách, một bên đọc sách một bên chẻ cây trúc.

Nó muốn học thêm vài thứ!

Tên Ngôn Cảnh Tắc kia chưa bao giờ đọc sách, nó nỗ lực một chút, nói không chừng một ngày nào đó có thể vượt qua hắn!

Rùa thỏ thi chạy kẻ cuối cùng thắng chính là rùa đen!

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, tương lai nó có thể thi đại học —— Ngôn Cảnh Tắc ngầm nói qua vài lần, nói thi đại học sớm hay muộn cũng sẽ khôi phục.

Nghĩ đến đây, Cố Ngọc Bảo lại thay đổi sắc mặt.

Chuyện thi đại học này, Ngôn Cảnh Tắc không chừng là tùy tiện nói thôi, sao nó lại tin ngay chứ? Còn tin tưởng không nghi ngờ.

Cố Minh Tu cũng một bên làm việc, một bên đọc sách.

Y cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng được —— y học hai năm, tiến độ học tập thế mà đã vượt qua Cố Ngọc Bảo.

Thời gian một buổi sáng, hai người Cố Minh Tu và Cố Ngọc Bảo làm không ít việc.

Mà kh itrong bếp truyền ra mùi thơm, Ngôn Cảnh Tắc đã trở lại.

Ngôn Cảnh Tắc ăn mặc kỳ thật rất bình thường, nhưng không biết vì sao, con người hắn nhìn như là một quý công tử.

Giờ phút này hắn từ xa xa đi tới, khóe miệng mỉm cười, trời quang trăng sáng.

Cố Ngọc Bảo cắn chặt răng, lại một lần nữa cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc trong ngoài không đồng nhất.

Hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc trong ngoài không đồng nhất mang theo một khối thịt heo trở về, vào sân liền nói: “Anh mua năm cân thịt heo, hôm nay chúng ta chúc mừng một chút…… Thi đại học đã khôi phục.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook