Chương 229:
Quyết Tuyệt
26/09/2021
Mãi cho đến khi Cố Minh Tu thi đậu cao trung, người thôn Thượng Mộc phát hiện, y bây giờ và trước kia hoàn toàn không giống nhau.
Trước kia Cố Minh Tu chẳng sợ lớn lên tuấn nhìn cũng chỉ là một nông dân bình thường anh tuấn, hiện tại Cố Minh Tu lại bất đồng, y mày kiếm mắt sáng, hào hoa phong nhã, lại là so với người trong thôn trừ Ngôn Cảnh Tắc là thanh niên trí thức ra, càng giống người thành phố.
Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh con ra biết đào động, cha y có bản lĩnh, con trai quả nhiên cũng không kém.
Trong lúc nhất thời, người thôn Thượng Mộc sôi nổi tới cửa chúc mừng.
Tâm tình Ngôn Cảnh Tắc cũng rất tốt, hiện giờ hết thảy thật sự vô cùng thuận lợi.
Cha mẹ hắn năm đó tuy rằng xảy ra chuyện, nhưng bản thân chính là để lại chút nhân mạch, còn từng nghĩ tới muốn nguyên chủ thông qua đề cử đi học đại học.
Hiện giờ, cha mẹ hắn đã sửa lại án xử sai, càng không ảnh hưởng hắn học đại học.
Cố Minh Tu thì sao?
Cha Cố Minh Tu tự sát đều sắp hai mươi năm, lúc ông ta tự sát còn không nháo đến nghiêm trọng như thời gian sau này, sau khi mẹ Cố Minh Tu mang theo Cố Minh Tu tái giá, Cố Minh Tu lại vào hộ khẩu cha kế.
Cho nên, tuy trong thôn ngẫu nhiên sẽ lôi kéo Cố Minh Tu giáo dục một chút, mọi người cũng đều biết Cố Minh Tu thành phần không tốt lắm, nhưng tốt xấu không ảnh hưởng y học đại học.
Phải biết rằng lúc này đây thi đại học, những người thành phần thật sự không tốt, đặc biệt là mảng chính trị có vấn đề, chẳng sợ thi đậu cũng sẽ bị xoát xuống.
Cố Minh Tu tuy cảm thấy thi đại học so với tưởng tượng đơn giản hơn rất nhiều, nhưng y không hiểu biết tình huống của những người khác, vẫn như cũ cảm thấy mình không nhất định có thể thi đậu đại học, thế cho nên lúc bắt được thư thông báo trúng tuyển, cả người đều có điểm ngốc ra.
Y thế nhưng thi vào được đại học rồi!
Trước đó y vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với Ngôn Cảnh Tắc, nhưng y thi vào đại học, hết thảy có phải không giống thế nữa không?
Tâm tình Cố Minh Tu càng ngày càng tốt, y thậm chí lần đầu tiên khống chế không được cảm xúc của mình, ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc trước mặt công chúng.
Người thôn Thượng Mộc tới xem náo nhiệt thấy một màn này, cũng không coi là gì.
Gặp chuyện tốt như vậy, ôm một chút cũng không sao!
Cũng chỉ có Cố Ngọc Bảo run rẩy khóe miệng.
Nó thi đậu đại học cũng rất tốt, nhưng căn bản so ra kém ca ca mình, còn có Ngôn Cảnh Tắc.
Trước đó học tập, bởi vì tiến độ bọn họ không giống nhau, Ngôn Cảnh Tắc đều đơn độc dạy bọn họ, còn luôn cố ý vô tình mà ngăn cách nó và đại ca……
Nó tuy thường nghe Ngôn Cảnh Tắc khen đại ca thông minh, còn nghe nói đại ca đã học xong chương trình học cao trung, nhưng cũng không coi là gì.
Nó cho rằng Ngôn Cảnh Tắc là xem tình huống đại ca là người bên gối, nói lời ngon tiếng ngọt.
Ngôn Cảnh Tắc miệng vẫn luôn thật ngọt không phải sao? Đại thẩm cũng có thể kêu là chị!
Kết quả…… Anh nó thi còn tốt hơn nó!
Nó vậy mà còn nghĩ tương lai muốn ngăn chặn Ngôn Cảnh Tắc, làm Ngôn Cảnh Tắc không thể khi dễ anh nó…… Nó thật sự suy nghĩ nhiều quá! Nó ngay cả anh nó cũng so không bằng!
Cố Ngọc Bảo nản lòng không thôi.
Hai người Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên càng có chút mất mát, rốt cuộc các nàng đều không có thi đậu.
“Không thi đậu không sợ, hai đứa đều tuổi trẻ, hoàn toàn có thể đi học, về sau chậm rãi thi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lần này người tham gia thi đại học đặc biệt nhiều, người mười năm đến nay không có cơ hội vào đại học lần này trên cơ bản toàn bộ đi thi, đầy đủ các tuổi tác, tuy bài thi không khó, nhưng kỳ thật muốn thi đậu khó khăn cũng rất lớn.
Hai người Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên học nhiều thêm mấy năm, hệ thống một chút tri thức cao trung… Đến lúc đó chẳng sợ bài thi có khó, độ khó các nàng thi đậu lại hạ thấp.
Hiện tại bọn họ đầu tiên muốn giải quyết là kế tiếp mọi người nên làm cái gì bây giờ.
Mọi người Cố gia đều nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Mấy năm nay chịu đủ áp bách, đồng thời, bọn họ cũng đã quen nghe Ngôn Cảnh Tắc nói……
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngọc Lan và Ngọc Tiên đều đi trấn trên học sơ trung, sau đó thi cao trung hoặc là trung chuyên, Ngọc Khang tìm một hộ trong thôn gởi nuôi.”
Trấn trên có tiểu học và sơ trung, Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên ở trấn trên học sơ trung là có thể mỗi ngày về nhà.
Một năm này để Cố Ngọc Khang thích ứng ở nhà người khác một chút, về sau Cố Ngọc Lan Cố Ngọc Tiên đi huyện thành học, lại an bài khác với Cố Ngọc Khang, đến lúc đó hắn chắc chắn dàn xếp xong chuyện ở kinh thành, sau đó dù đón Cố Ngọc Khang đi kinh thành hoặc tiêu tiền tìm người hỗ trợ chiếu cố cũng đều có thể.
Em trai em gái Cố Minh Tu, Ngôn Cảnh Tắc chỉ thích một mình Cố Ngọc Tiên, nhưng xuất phát từ trách nhiệm, hắn cũng sẽ chăm sóc tốt cho Cố Ngọc Khang.
Người Cố gia đều không có ý kiến, mà không lâu sau, Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu đã bước lên xe lửa ra bắc.
Đây là lần đầu tiên Cố Minh Tu đi xa nhà.
Quê nhà y chậm rãi bị bỏ lại phía sau, một tương lai mới tinh xuất hiện phía trước… Y cho rằng mình sẽ sợ hãi, nhưng nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc bên cạnh, y một chút cũng không sợ.
Chỉ là có một chút lo lắng —— cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc, có thể không thích y không? Ngôn Cảnh Tắc xuất sắc như vậy, cha mẹ hắn…… Hẳn là rất khó tiếp thu Ngôn Cảnh Tắc thích con trai?
Cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc tuyệt không có không thích Cố Minh Tu.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc sinh hoạt yên ổn xuống đã trằn trọc liên hệ cha mẹ huynh trưởng của mình.
Nhà hắn người xác thật bị một chút khổ, bị đưa đến nông trường cải tạo, nhưng người như bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ, cũng đã sớm làm chuẩn bị, cũng không đến mức sống đến quá kém, ít nhất áo cơm là không thiếu, chỉ là vẫn luôn bị người ta giám thị.
Xác định điểm này, Ngôn Cảnh Tắc không theo chân bọn họ liên hệ quá nhiều, mãi cho đến khi cha mình khởi phục mới gửi một phong thư thật dày, nói mấy năm nay mình đã trải qua.
Ngôn Cảnh Tắc trong thư tỏ vẻ, sau khi mình đi thôn Thượng Mộc, ngay từ đầu dựa vào bán của cải lấy tiền mặt mua các thứ sinh hoạt, sau đó đồ trên tay đã bán hết thì bắt đầu dựa vào vay tiền mà sống, chờ không ai nguyện ý cho hắn vay tiền, hắn đã nghĩ biện pháp ăn vạ Cố Minh Tu.
Trong thư hắn không viết mình dùng biện pháp gì, thậm chí oán giận Cố Minh Tu một phen, oán giận Cố Minh Tu cả ngày buộc hắn học hành……
Một phong thư như vậy, cha Ngôn mẹ Ngôn xem đến xấu hổ không thôi.
Bọn họ vô cùng hiểu biết con trai mình, chuyện trong thư viết xác thật là chuyện con trai họ sẽ làm.
Hiện tại con trai bọn họ vậy mà thi đậu đại học tốt nhất kinh thành, bọn họ kinh hỉ không thôi, cũng đều cảm thấy…… Hẳn là công lao của Cố Minh Tu kia.
Trong lúc nhất thời, bọn họ cảm kích Cố Minh Tu không thôi.
Hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu ngồi xe lửa mấy ngày mấy đêm, cuối cùng xuống xe lập tức đã được Ngôn gia đón.
Chờ tới Ngôn gia, cha Ngôn mẹ Ngôn nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc làn da trắng nõn, trên tay không có vết chai, vừa thấy đã biết không trải qua cực khổ gì, càng coi Cố Minh Tu là đại ân nhân.
Nhà bọn họ người nên nhiều mặt chuẩn bị cũng chưa sống đến quá khổ, nhưng dù vậy, việc nhà nông vẫn phải làm, hiện giờ một đám làn da đen tay cũng thô ráp, mấy vị chị dâu đại mỹ nhân của Ngôn Cảnh Tắc nhìn đều giống thôn phụ, kết quả Ngôn Cảnh Tắc còn một bộ dáng đại thiếu gia.
Cha Ngôn mẹ Ngôn hỏi chuyện bốn năm năm kia, Ngôn Cảnh Tắc càng nói: “Hai năm đầu sống tương đối thảm, sau lại dọn đến Cố gia thì sống không tồi. Có người nấu cơm giặt đồ cho con, còn không cần xuống đất làm việc, khá tốt.”
“Nhóc mày không xuống đất làm việc, ăn cái gì uống cái gì?” cha Ngôn nhíu mày.
“Minh Tu và mấy đứa em làm hàng tre trúc, con làm trợ thủ.” Ngôn Cảnh Tắc tùy ý nói.
Cha Ngôn nhìn thoáng qua tay con mình, con ông một chút cũng không giống lúc người khác làm việc thì trợ thủ cho người ta!
Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy vô tội mà nhìn cha mình, hắn thật sự làm rất nhiều đó! Nhưng hắn có thói quen mang bao tay, còn chú trọng bảo dưỡng, kem người ta dùng để bảo vệ da mặt mà hắn không đau lòng chút nào bôi lên tay, cho nên một đôi tay tương đối non thôi.
Kỳ thật lòng bàn tay hắn cũng có vết chai, chỉ là so với người khác lại không đủ nhìn thôi.
Mẹ Ngôn càng xin lỗi mà nhìn về phía Cố Minh Tu.
Lúc ăn cơm, Ngôn gia có gà có thịt, mấy đứa cháu trai cháu gái Ngôn Cảnh Tắc ăn đến dừng không được, Ngôn Cảnh Tắc cũng bình tĩnh mà ăn: “Vẫn là thức ăn trong nhà ngon hơn, mấy năm nay một tháng nhiều nhất ăn mười ngày thịt, hai mươi ngày còn lại chỉ có thể ăn chút cá tôm, cá tôm kia con ăn mà ngán luôn!”
Cha Ngôn mẹ Ngôn: “……” Một tháng ăn mười ngày thịt mày còn cái gì bất mãn hả con?! Bọn họ tuy không đến mức đói bụng, nhưng một tháng không thấy được ăn thịt một lần!
Tiểu nhi tử bọn họ mạng thật sự tốt quá!
Lại nói tiếp…… Cố Minh Tu kia vì sao đối xử với con trai bọn họ tốt như vậy? Không phải là có ý đồ gì chứ?
Nhà Ngôn gia là một tứ hợp viện, rất lớn, anh chị Ngôn Cảnh Tắc từng người đều có công tác, cũng đều có nhà khác, nơi ở càng thêm rộng mở.
Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu cũng liền ở lại Ngôn gia.
Sau khi mang Cố Minh Tu đến phòng cho khách, cha Ngôn mẹ Ngôn gọi Ngôn Cảnh Tắc vào phòng mình, cẩn thận dò hỏi.
Bọn họ ở thôn Thượng Mộc bên kia không quen biết người nào, chuyện thôn Thượng Mộc trước đó một chút cũng không hiểu biết, chỉ dựa theo lời con trai nói.
Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm: “Ba, mẹ, con có thể sống tốt là bởi vì con phát hiện con rất thông minh, thế mà có thể bắt chước bút tích người khác……”
“Này còn có thể làm con sống tốt à?” cha Ngôn khó hiểu.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cố Minh Tu có một đệ đệ, có chút bướng bỉnh kỳ cục, con đoạt cặp sách nó, bắt chước chữ viết nó viết một vài câu phản động, vậy là bắt được nhược điểm nó…”
Ngôn Cảnh Tắc sinh động như thật mà nói chuyện lúc trước chặn lại Cố Ngọc Bảo và sau đó, còn dưới sắc mặt xanh mét của cha mẹ, triển lộ một chút bản lĩnh nhẹ nhàng học bút tích người khác của mình.
Cha Ngôn mẹ Ngôn: Sao bọn họ lại sinh một thằng khốn như vậy?!
“Thằng em kia của Cố Minh Tu thật không ra gì, bọn họ đều tin tưởng nó xác thật viết thứ này, người nhà bọn họ sợ con đi cử báo, không ai dám đắc tội con…… Từ từ! Ba đừng động thủ! Cố Minh Tu ở cách vách kia kìa!” Ngôn Cảnh Tắc tránh thoát công kích của cha hắn.
Cha Ngôn đè thấp giọng: “Sao mày lại làm ra chuyện khốn nạn này hả? Tao đánh chết mày! Mày đây là hại cả đời người ta mày biết không?”
“Ba, đâu có nghiêm trọng như vậy, em trai Cố Minh Tu vốn dĩ thật không ra gì, bởi vì chuyện con làm, nó còn bị Cố Minh Tu giáo dục một phen, còn thi đậu đại học!” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy vô tội.
Cha Ngôn mẹ Ngôn: “……” Bọn họ thật sự rất xin lỗi Cố gia!
Trước kia Cố Minh Tu chẳng sợ lớn lên tuấn nhìn cũng chỉ là một nông dân bình thường anh tuấn, hiện tại Cố Minh Tu lại bất đồng, y mày kiếm mắt sáng, hào hoa phong nhã, lại là so với người trong thôn trừ Ngôn Cảnh Tắc là thanh niên trí thức ra, càng giống người thành phố.
Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, chuột sinh con ra biết đào động, cha y có bản lĩnh, con trai quả nhiên cũng không kém.
Trong lúc nhất thời, người thôn Thượng Mộc sôi nổi tới cửa chúc mừng.
Tâm tình Ngôn Cảnh Tắc cũng rất tốt, hiện giờ hết thảy thật sự vô cùng thuận lợi.
Cha mẹ hắn năm đó tuy rằng xảy ra chuyện, nhưng bản thân chính là để lại chút nhân mạch, còn từng nghĩ tới muốn nguyên chủ thông qua đề cử đi học đại học.
Hiện giờ, cha mẹ hắn đã sửa lại án xử sai, càng không ảnh hưởng hắn học đại học.
Cố Minh Tu thì sao?
Cha Cố Minh Tu tự sát đều sắp hai mươi năm, lúc ông ta tự sát còn không nháo đến nghiêm trọng như thời gian sau này, sau khi mẹ Cố Minh Tu mang theo Cố Minh Tu tái giá, Cố Minh Tu lại vào hộ khẩu cha kế.
Cho nên, tuy trong thôn ngẫu nhiên sẽ lôi kéo Cố Minh Tu giáo dục một chút, mọi người cũng đều biết Cố Minh Tu thành phần không tốt lắm, nhưng tốt xấu không ảnh hưởng y học đại học.
Phải biết rằng lúc này đây thi đại học, những người thành phần thật sự không tốt, đặc biệt là mảng chính trị có vấn đề, chẳng sợ thi đậu cũng sẽ bị xoát xuống.
Cố Minh Tu tuy cảm thấy thi đại học so với tưởng tượng đơn giản hơn rất nhiều, nhưng y không hiểu biết tình huống của những người khác, vẫn như cũ cảm thấy mình không nhất định có thể thi đậu đại học, thế cho nên lúc bắt được thư thông báo trúng tuyển, cả người đều có điểm ngốc ra.
Y thế nhưng thi vào được đại học rồi!
Trước đó y vẫn luôn cảm thấy mình không xứng với Ngôn Cảnh Tắc, nhưng y thi vào đại học, hết thảy có phải không giống thế nữa không?
Tâm tình Cố Minh Tu càng ngày càng tốt, y thậm chí lần đầu tiên khống chế không được cảm xúc của mình, ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc trước mặt công chúng.
Người thôn Thượng Mộc tới xem náo nhiệt thấy một màn này, cũng không coi là gì.
Gặp chuyện tốt như vậy, ôm một chút cũng không sao!
Cũng chỉ có Cố Ngọc Bảo run rẩy khóe miệng.
Nó thi đậu đại học cũng rất tốt, nhưng căn bản so ra kém ca ca mình, còn có Ngôn Cảnh Tắc.
Trước đó học tập, bởi vì tiến độ bọn họ không giống nhau, Ngôn Cảnh Tắc đều đơn độc dạy bọn họ, còn luôn cố ý vô tình mà ngăn cách nó và đại ca……
Nó tuy thường nghe Ngôn Cảnh Tắc khen đại ca thông minh, còn nghe nói đại ca đã học xong chương trình học cao trung, nhưng cũng không coi là gì.
Nó cho rằng Ngôn Cảnh Tắc là xem tình huống đại ca là người bên gối, nói lời ngon tiếng ngọt.
Ngôn Cảnh Tắc miệng vẫn luôn thật ngọt không phải sao? Đại thẩm cũng có thể kêu là chị!
Kết quả…… Anh nó thi còn tốt hơn nó!
Nó vậy mà còn nghĩ tương lai muốn ngăn chặn Ngôn Cảnh Tắc, làm Ngôn Cảnh Tắc không thể khi dễ anh nó…… Nó thật sự suy nghĩ nhiều quá! Nó ngay cả anh nó cũng so không bằng!
Cố Ngọc Bảo nản lòng không thôi.
Hai người Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên càng có chút mất mát, rốt cuộc các nàng đều không có thi đậu.
“Không thi đậu không sợ, hai đứa đều tuổi trẻ, hoàn toàn có thể đi học, về sau chậm rãi thi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lần này người tham gia thi đại học đặc biệt nhiều, người mười năm đến nay không có cơ hội vào đại học lần này trên cơ bản toàn bộ đi thi, đầy đủ các tuổi tác, tuy bài thi không khó, nhưng kỳ thật muốn thi đậu khó khăn cũng rất lớn.
Hai người Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên học nhiều thêm mấy năm, hệ thống một chút tri thức cao trung… Đến lúc đó chẳng sợ bài thi có khó, độ khó các nàng thi đậu lại hạ thấp.
Hiện tại bọn họ đầu tiên muốn giải quyết là kế tiếp mọi người nên làm cái gì bây giờ.
Mọi người Cố gia đều nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Mấy năm nay chịu đủ áp bách, đồng thời, bọn họ cũng đã quen nghe Ngôn Cảnh Tắc nói……
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngọc Lan và Ngọc Tiên đều đi trấn trên học sơ trung, sau đó thi cao trung hoặc là trung chuyên, Ngọc Khang tìm một hộ trong thôn gởi nuôi.”
Trấn trên có tiểu học và sơ trung, Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên ở trấn trên học sơ trung là có thể mỗi ngày về nhà.
Một năm này để Cố Ngọc Khang thích ứng ở nhà người khác một chút, về sau Cố Ngọc Lan Cố Ngọc Tiên đi huyện thành học, lại an bài khác với Cố Ngọc Khang, đến lúc đó hắn chắc chắn dàn xếp xong chuyện ở kinh thành, sau đó dù đón Cố Ngọc Khang đi kinh thành hoặc tiêu tiền tìm người hỗ trợ chiếu cố cũng đều có thể.
Em trai em gái Cố Minh Tu, Ngôn Cảnh Tắc chỉ thích một mình Cố Ngọc Tiên, nhưng xuất phát từ trách nhiệm, hắn cũng sẽ chăm sóc tốt cho Cố Ngọc Khang.
Người Cố gia đều không có ý kiến, mà không lâu sau, Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu đã bước lên xe lửa ra bắc.
Đây là lần đầu tiên Cố Minh Tu đi xa nhà.
Quê nhà y chậm rãi bị bỏ lại phía sau, một tương lai mới tinh xuất hiện phía trước… Y cho rằng mình sẽ sợ hãi, nhưng nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc bên cạnh, y một chút cũng không sợ.
Chỉ là có một chút lo lắng —— cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc, có thể không thích y không? Ngôn Cảnh Tắc xuất sắc như vậy, cha mẹ hắn…… Hẳn là rất khó tiếp thu Ngôn Cảnh Tắc thích con trai?
Cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc tuyệt không có không thích Cố Minh Tu.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc sinh hoạt yên ổn xuống đã trằn trọc liên hệ cha mẹ huynh trưởng của mình.
Nhà hắn người xác thật bị một chút khổ, bị đưa đến nông trường cải tạo, nhưng người như bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ, cũng đã sớm làm chuẩn bị, cũng không đến mức sống đến quá kém, ít nhất áo cơm là không thiếu, chỉ là vẫn luôn bị người ta giám thị.
Xác định điểm này, Ngôn Cảnh Tắc không theo chân bọn họ liên hệ quá nhiều, mãi cho đến khi cha mình khởi phục mới gửi một phong thư thật dày, nói mấy năm nay mình đã trải qua.
Ngôn Cảnh Tắc trong thư tỏ vẻ, sau khi mình đi thôn Thượng Mộc, ngay từ đầu dựa vào bán của cải lấy tiền mặt mua các thứ sinh hoạt, sau đó đồ trên tay đã bán hết thì bắt đầu dựa vào vay tiền mà sống, chờ không ai nguyện ý cho hắn vay tiền, hắn đã nghĩ biện pháp ăn vạ Cố Minh Tu.
Trong thư hắn không viết mình dùng biện pháp gì, thậm chí oán giận Cố Minh Tu một phen, oán giận Cố Minh Tu cả ngày buộc hắn học hành……
Một phong thư như vậy, cha Ngôn mẹ Ngôn xem đến xấu hổ không thôi.
Bọn họ vô cùng hiểu biết con trai mình, chuyện trong thư viết xác thật là chuyện con trai họ sẽ làm.
Hiện tại con trai bọn họ vậy mà thi đậu đại học tốt nhất kinh thành, bọn họ kinh hỉ không thôi, cũng đều cảm thấy…… Hẳn là công lao của Cố Minh Tu kia.
Trong lúc nhất thời, bọn họ cảm kích Cố Minh Tu không thôi.
Hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu ngồi xe lửa mấy ngày mấy đêm, cuối cùng xuống xe lập tức đã được Ngôn gia đón.
Chờ tới Ngôn gia, cha Ngôn mẹ Ngôn nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc làn da trắng nõn, trên tay không có vết chai, vừa thấy đã biết không trải qua cực khổ gì, càng coi Cố Minh Tu là đại ân nhân.
Nhà bọn họ người nên nhiều mặt chuẩn bị cũng chưa sống đến quá khổ, nhưng dù vậy, việc nhà nông vẫn phải làm, hiện giờ một đám làn da đen tay cũng thô ráp, mấy vị chị dâu đại mỹ nhân của Ngôn Cảnh Tắc nhìn đều giống thôn phụ, kết quả Ngôn Cảnh Tắc còn một bộ dáng đại thiếu gia.
Cha Ngôn mẹ Ngôn hỏi chuyện bốn năm năm kia, Ngôn Cảnh Tắc càng nói: “Hai năm đầu sống tương đối thảm, sau lại dọn đến Cố gia thì sống không tồi. Có người nấu cơm giặt đồ cho con, còn không cần xuống đất làm việc, khá tốt.”
“Nhóc mày không xuống đất làm việc, ăn cái gì uống cái gì?” cha Ngôn nhíu mày.
“Minh Tu và mấy đứa em làm hàng tre trúc, con làm trợ thủ.” Ngôn Cảnh Tắc tùy ý nói.
Cha Ngôn nhìn thoáng qua tay con mình, con ông một chút cũng không giống lúc người khác làm việc thì trợ thủ cho người ta!
Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy vô tội mà nhìn cha mình, hắn thật sự làm rất nhiều đó! Nhưng hắn có thói quen mang bao tay, còn chú trọng bảo dưỡng, kem người ta dùng để bảo vệ da mặt mà hắn không đau lòng chút nào bôi lên tay, cho nên một đôi tay tương đối non thôi.
Kỳ thật lòng bàn tay hắn cũng có vết chai, chỉ là so với người khác lại không đủ nhìn thôi.
Mẹ Ngôn càng xin lỗi mà nhìn về phía Cố Minh Tu.
Lúc ăn cơm, Ngôn gia có gà có thịt, mấy đứa cháu trai cháu gái Ngôn Cảnh Tắc ăn đến dừng không được, Ngôn Cảnh Tắc cũng bình tĩnh mà ăn: “Vẫn là thức ăn trong nhà ngon hơn, mấy năm nay một tháng nhiều nhất ăn mười ngày thịt, hai mươi ngày còn lại chỉ có thể ăn chút cá tôm, cá tôm kia con ăn mà ngán luôn!”
Cha Ngôn mẹ Ngôn: “……” Một tháng ăn mười ngày thịt mày còn cái gì bất mãn hả con?! Bọn họ tuy không đến mức đói bụng, nhưng một tháng không thấy được ăn thịt một lần!
Tiểu nhi tử bọn họ mạng thật sự tốt quá!
Lại nói tiếp…… Cố Minh Tu kia vì sao đối xử với con trai bọn họ tốt như vậy? Không phải là có ý đồ gì chứ?
Nhà Ngôn gia là một tứ hợp viện, rất lớn, anh chị Ngôn Cảnh Tắc từng người đều có công tác, cũng đều có nhà khác, nơi ở càng thêm rộng mở.
Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu cũng liền ở lại Ngôn gia.
Sau khi mang Cố Minh Tu đến phòng cho khách, cha Ngôn mẹ Ngôn gọi Ngôn Cảnh Tắc vào phòng mình, cẩn thận dò hỏi.
Bọn họ ở thôn Thượng Mộc bên kia không quen biết người nào, chuyện thôn Thượng Mộc trước đó một chút cũng không hiểu biết, chỉ dựa theo lời con trai nói.
Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm: “Ba, mẹ, con có thể sống tốt là bởi vì con phát hiện con rất thông minh, thế mà có thể bắt chước bút tích người khác……”
“Này còn có thể làm con sống tốt à?” cha Ngôn khó hiểu.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cố Minh Tu có một đệ đệ, có chút bướng bỉnh kỳ cục, con đoạt cặp sách nó, bắt chước chữ viết nó viết một vài câu phản động, vậy là bắt được nhược điểm nó…”
Ngôn Cảnh Tắc sinh động như thật mà nói chuyện lúc trước chặn lại Cố Ngọc Bảo và sau đó, còn dưới sắc mặt xanh mét của cha mẹ, triển lộ một chút bản lĩnh nhẹ nhàng học bút tích người khác của mình.
Cha Ngôn mẹ Ngôn: Sao bọn họ lại sinh một thằng khốn như vậy?!
“Thằng em kia của Cố Minh Tu thật không ra gì, bọn họ đều tin tưởng nó xác thật viết thứ này, người nhà bọn họ sợ con đi cử báo, không ai dám đắc tội con…… Từ từ! Ba đừng động thủ! Cố Minh Tu ở cách vách kia kìa!” Ngôn Cảnh Tắc tránh thoát công kích của cha hắn.
Cha Ngôn đè thấp giọng: “Sao mày lại làm ra chuyện khốn nạn này hả? Tao đánh chết mày! Mày đây là hại cả đời người ta mày biết không?”
“Ba, đâu có nghiêm trọng như vậy, em trai Cố Minh Tu vốn dĩ thật không ra gì, bởi vì chuyện con làm, nó còn bị Cố Minh Tu giáo dục một phen, còn thi đậu đại học!” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy vô tội.
Cha Ngôn mẹ Ngôn: “……” Bọn họ thật sự rất xin lỗi Cố gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.