Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 58:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc ở trong cung làm rất nhiều chuyện, Sở Đình Tu ở ngoài cung cũng gặp không ít người.

Trong triều có rất nhiều người bất mãn bị tên vũ phu như y “ức hiếp”, thường có người tham tấu y trên triều, y mỗi ngày kì thật trôi qua không tốt lắm, những tướng sĩ Trấn Bắc quân đi theo y lưu lại kinh thành cũng sống không vui vẻ lắm.

Y vừa ra cung, liền đi ra quân doanh ngoài thành, gặp thủ hạ tướng sĩ của mình.

“Tướng quân, khi nào chúng ta mới có thể trở về?” Phó quan hỏi Sở Đình Tu.

Bọn họ phần lớn là người sinh trưởng ở đất phương bắc, người nhà cũng ở bắc địa, vẫn luôn nhớ thương suy nghĩ phải trở về.

“Ta cho các ngươi an bài một chút, các ngươi từng nhóm trở về thăm người thân.” Sở Đình Tu nghĩ nghĩ nói.

Y vốn định để bọn họ đón người nhà tới đây, nhưng nghĩ đến mình và hoàng đế dây dưa với nhau, về sau không biết có kết cục gì, liền không dám ra quyết định như vậy.

Phó quan Sở Đình Tu hoàn toàn không biết gì cả, thật sự rất cao hứng.

Binh mã Sở Đình Tu lưu lại kinh thành chỉ có mấy ngàn người, nhưng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Y ở quân doanh trong chốc lát, cưỡi ngựa hồi phủ.

Lúc trở lại Sở gia đã là buổi chiều.

Sở Đình Tu dừng lại trước cửa, nhìn vào đại môn, có điểm không dám đi vào.

Gia gia y là một cô nhi, nhiều năm trước Thái tổ hoàng đế cho gia gia y một con gà nướng, khiến gia gia y đi theo Thái Tổ hoàng đế đánh khắp thiên hạ.

Những năm chiến loại, gia gia y từng có mấy người phụ nữ, sinh qua mấy hài tử, nhưng sống sót cũng chỉ có một mình phụ thân y, mà phụ thân y chỉ có hai đứa nhỏ, một là y, một là muội muội y.

Trước đó phát hiện chính mình thích nam nhân, y liền cảm thấy thẹn với liệt tổ liệt tông Sở gia.

Hiện tại loại cảm giác này càng sâu sắc hơn.

Y đã cùng bệ hạ ở bên nhau, việc này nếu để người khác biết, y chỉ sợ muốn trên lưng bêu danh thiên cổ, trở thành nịnh hạnh.

Nếu ngày nào đó bệ hạ phiền chán y, y càng không có kết cục tốt, người trong nhà nói không chừng cũng sẽ bị y liên lụy.

Huống chi, muội muội Đình Lan cũng thích Ngôn Cảnh Tắc.

Sở Đình Tu đang rối rắm, liền thấy được muội muội mình.

Sở Đình Lan tối qua một đêm không ngủ, hôm nay buổi sáng tuy có nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng nghe nói ca ca ra khỏi cung, liền lập tức chờ, không nghĩ Sở Đình Tu đi qua quân doanh, qua ban ngày mới trở về.

Bởi vì chờ đến nóng lòng, Sở Đình Lan trong lòng có chút bốc hỏa khắc chế không được, bất quá chờ nhìn thấy Sở Đình Tu, nàng vẫn làm ra một bộ dáng kiều kiều nhược nhược “Ca ca, ngươi rốt cuộc đã trở lại.”

“Ừm.” Sở Đình Tu lên tiếng, hổ thẹn lại lần nữa nảy lên trong lòng.

“Ca ca, tối hôm qua ngươi một đêm chưa về, ta rất lo lắng.” Sở Đình Lan lo lắng mà nhìn Sở Đình Tu.

Sở Đình Lan cùng ca ca Sở Đình Tu này, cảm tình cũng không thâm hậu.

Mẫu thân của nàng là thế gia tiểu thư, vốn có ái nhân thanh mai trúc mã, kết quả tiên đế ra một đạo thánh chỉ, đem mẫu thân nàng tứ hôn cho phụ thân vừa mới có thê tử qua đời.

Mẫu thân nàng bị bắt gả nơi bắc địa xa xôi, ở nơi đó ba năm, sinh hạ nàng.

Nàng lúc sinh ra thân mình rất yếu, mẫu thân rốt cuộc tìm được cái cớ, mang nàng trở lại kinh thành sống, lúc sau các nàng cũng chưa đi về lại bắc địa.

Từ khi nàng có ký ức, chỉ gặp qua phụ thân một lần, cùng ca ca nàng một năm rưỡi trước gặp nhau, tự nhiên khó có thể huynh muội tình thâm.

Hiện giờ nàng chú ý huynh trưởng như vậy, chỉ là muốn vì người yêu mình làm chút gì đó.

Ba năm trước đây, lúc huynh trưởng nàng ở bên ngoài khắp nơi chinh chiến, một tên ăn chơi trác táng Chu thị theo dõi nàng, Thái Hoàng Thái Hậu vì mượn sức huynh trưởng, còn định chỉ hôn nàng cho tên ăn chơi trác táng kia.

Tên ăn chơi trác táng tai to mặt lớn chọc người sinh ghét, nàng đương nhiên là không muốn, không nghĩ đến vào hội nguyên tiêu, nàng cùng bạn thân đi ra ngoài dạo hội đèn lồng, thế nhưng bị bạn thân lừa tới thuyền tên ăn chơi trác táng kia, suýt nữa bị lăng nhục.

Là Bình Vương cứu nàng.



Khi đó Thái Hoàng Thái Hậu còn ở, Bình Vương tự thân khó bảo toàn mà vẫn tận lực vì nàng chu toàn, để nàng có thể không gả cho tên ăn chơi trác táng.

Một lòng nàng liền dừng lại trên người Bình Vương.

Bình Vương và kim thượng đều là tiên đế chi tử, Bình Vương xuất sắc hơn so với kim thượng nhiều, cuối cùng lên làm hoàng đế lại là kim thượng, kim thượng còn vì Bình Vương xuất sắc mà nhìn Bình Vương không vừa mắt……

Biết được Bình Vương muốn được huynh trưởng nàng duy trì, nàng liền xung phong nhận việc muốn giúp Bình Vương, đáng tiếc huynh trưởng chỉ muốn độc tài quyền to, không muốn phản ứng Bình Vương, còn ở trên triều đình nhằm vào Bình Vương.

Huynh trưởng thậm chí còn định đem nàng gả cho kim thượng.

Mẫu thân của nàng đã qua đời, không thể vì hôn sự của nàng làm chủ, nàng chỉ có thể nghe huynh trưởng nói…… Nàng nghĩ, nếu huynh trưởng muốn nàng gả cho kim thượng, vậy nàng liền gả là được! Nàng thậm chí nghĩ, nàng nếu có thể giết kim thượng, cuối cùng thiên hạ này chính là của Bình Vương!

“Ta không có việc gì.” Sở Đình Tu nói.

“Đại ca, trước đó ngươi vãn hồi về nhà đã bị thương, lần này……” Sở Đình Lan tựa hồ vẫn chưa được trấn an.

Sở Đình Tu càng thêm áy náy.

“Có phải bệ hạ làm gì rồi không?” Sở Đình Lan hỏi.

Sở Đình Tu nói: “Bệ hạ cái gì cũng chưa làm. Đình Lan, hôn sự ngươi ngẫm kĩ lại đi, nếu có người yêu thích thì nói cho ta.”

Trước đó Sở Đình Tu đã nói qua chuyện này, hiện tại lại nhắc tới…… Sở Đình Lan nói: “Đại ca, ngươi không phải muốn ta gả cho bệ hạ sao?” Trước đó rõ ràng là huynh trưởng muốn nàng gả cho bệ hạ, nàng mới thuận nước đẩy thuyền, nói mình thích bệ hạ.

“Ta muốn bao giờ?” Sở Đình Tu sửng sốt. ngay từ đầu, y không nghĩ tới để bệ hạ và muội muội y thành thân, chỉ là người chung quanh đều kiến nghị như vậy, muội muội cũng thích bệ hạ, y chỉ có thể nhận.

Sở Đình Lan không biết Sở Đình Tu vì sao sửa lại quyết định, có chút nôn nóng, rồi lại nhịn không được nói: “Ta đây nếu là muốn gả cho Bình Vương thì sao?”

Sở Đình Tu mày nhăn lại: “Bình Vương không phải người lương xứng.”

Sở Đình Tu đối với Bình Vương ấn tượng không tốt, y có thể cảm giác được trên tay Bình Vương có một cỗ thế lực, những người này còn đối xử với Ngôn Cảnh Tắc không tốt, càng quan trọng là Bình Vương tuy chưa cưới Vương phi, nhưng đã có trắc phi.

Sở Đình Lan cúi đầu, không nói.

Sở Đình Tu lại nói: “Đình Lan, ngươi ngẫm lại cho kĩ…… Nếu ngươi nguyện ý, kén rể cũng không sao.” Ở bắc địa, nữ tử chiêu phu tới cửa, tự lập môn hộ cũng không hiếm thấy, còn tự tại.

Sở Đình Lan bị tức muốn cười, nàng kén rể có thể tìm người như thế nào? Ca ca nàng là không muốn nàng sống tốt!

Sở Đình Lan tức giận rời đi.

Sở Đình Tu đứng tại chỗ, không rõ nguyên do.

Tới buổi tối, Sở Đình Tu vốn định tiến cung, nghĩ nghĩ rồi lại không đi.

Y ngày ngày ngủ lại trong cung, đối với thanh danh bệ hạ sẽ không tốt.

Sở Đình Tu không tiến cung, vì thế Ngôn Cảnh Tắc chuẩn bị một bàn đồ ăn, cuối cùng chỉ có thể một mình hưởng dụng ăn hết.

Chờ ngày mai, hắn nhất định phải xử đẹp Sở Đình Tu!

Ngày thứ hai phải lâm triều.

Ngôn Cảnh Tắc ngồi trên long ỷ, nhìn chằm chằm vào Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu bị nhìn chằm chằm đến vạn phần không được tự nhiên.

Thương nghị chính sự đại đồng tiểu dị, thậm chí chuyện hôm trước thương thảo qua rồi, lại bị các đại thần lấy ra thương thảo tiếp, cuối cùng vẫn là Sở Đình Tu dao sắc chặt đay rối, định ra chương trình.

Sau đó…… Triều thần lại bắt đầu nói chuyện lập hậu.

Sở Đình Tu trước đó nhắc tới chuyện này hoặc là không nói một lời, hoặc là sau khi rất nhiều người đề nghi, y đi theo khuyên vài câu.

Nhưng hôm nay……

Mới vừa có người nói ra, Sở Đình Tu liền nói: “Bệ hạ còn trẻ, việc lập hậu không vội.”



Sở Đình Tu lời này vừa ra, mọi người đều sửng sốt.

Bệ hạ còn trẻ? Hắn trẻ chỗ nào?!

Bệ hạ đã hai mươi mốt rồi! Trừ phi là trong nhà nghèo khó cưới không nổi thê tử hoặc là muốn giữ đạo hiếu, bằng không nam tử tuổi này cơ bản đều đã thành hôn!

Năm bệ hạ mười bốn mười lăm, cũng đã có người đề qua muốn lập hậu cho hắn, Thái Hoàng Thái Hậu ngăn đón mới không thành, kết quả hiện tại Thái Hoàng Thái Hậu không còn nữa, Sở Đình Tu lại ngăn đón?

Trong triều rất nhiều đại thần trợn mặt giận dữ nhìn Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu cũng mặc kệ bọn họ, theo sát nói: “Lập hậu là đại sự, không thể dễ dàng định ra!” Trước kia không cùng bệ hạ ở bên nhau, vì tốt cho bệ hạ, y tất nhiên hy vọng bệ hạ lập hậu, hiện tại đã bất đồng.

Chỉ cần bệ hạ không thay đổi chủ ý, y liền sẽ cực lực ngăn lại.

Nếu ngày nào đó bệ hạ sửa lại chủ ý, lại muốn lập hậu…… Đến lúc đó phải dùng tội danh “Ngăn đón không cho bệ hạ lập hậu” như vậy tới xử trí y, y cũng không có lời gì để nói.

Tóm lại cũng là con đường mình đã chọn.

Y chỉ nghĩ mấy ngày này sống cho thống khoái một chút.

“Sở tướng quân, ngươi không cho bệ hạ lập hậu, có rắp tâm gì!” Có người phẫn nộ mà nhìn về phía Sở Đình Tu.

Ngôn Cảnh Tắc vào lúc Sở Đình Tu nói chuyện cũng đã tâm hoa nộ phóng, lại cảm thấy Sở Đình Tu có điểm ngốc, y nói như vậy, dễ dàng bị người ta vây công……

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng dùng ánh mắt ý bảo Vương Trung.

Vương Trung lại đi ý bảo người khác.

Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc, những đại thần đó cũng chưa chú ý, lúc này, mặc kệ là đế vương đảng, hay là Bình Vương đảng, hay là Thái Hoàng Thái Hậu đảng, đều nhìn chằm chằm Sở Đình Tu, phân tích ý tứ của Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu đứng ở nơi đó, không nói một lời.

Đúng lúc vào lúc này, một tiểu thái giám chạy vào, quỳ rạp xuống đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Bệ hạ, Thái Hoàng Thái Hậu…… Băng hà rồi.”

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng đứng lên, thương tâm nói: “Hoàng tổ mẫu……”

Thân hình hắn quơ quơ, sau đó thuận thế bị người đỡ lấy, lại ngồi xuống, cũng chỉ dùng tay áo che mặt, miễn cho người ta nhìn thấy trên mặt hắn một chút biểu cảm bi thương cũng không có.

Mỗi người đều biết hắn và Thái Hoàng Thái Hậu thù sâu như biển, nhưng thời đại này chú ý hiếu đạo, hắn cần phải diễn kịch, rất không thú vị……

Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, liền nghe được Bình Vương đã khóc thành tiếng: “Hoàng tổ mẫu……”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Người này còn diễn sâu hơn hắn.

Thái Hoàng Thái Hậu xui xẻo, kỳ thật từ buổi sáng cũng đã không còn.

Người báo tang này là Ngôn Cảnh Tắc an bài riêng, hắn vốn muốn cho người báo tang lúc lâm triều, sau đó thuận lý thành chương giữ đạo hiếu, tạm thời không đề cập tới chuyện lập hậu, Sở Đình Tu đột nhiên nhảy ra không cho hắn lập hậu, hắn thật sự bất ngờ.

Mà hiện tại, quả nhiên không ai nói chuyện lập hậu nữa.

Thái Hoàng Thái Hậu chết quá đột nhiên, thậm chí làm rất nhiều đại thần nhìn Thái Hoàng Thái Hậu phong cảnh vài thập niên có loại cảm giác không chân thật, nhưng lại cảm thấy xác thật hẳn là như thế —— Thái Hoàng Thái Hậu tuổi không còn nhỏ.

Mặc kệ Thái Hoàng Thái Hậu trước đó đã làm gì, bà rốt cuộc vẫn là Thái Hoàng Thái Hậu, hiện tại bà đã chết, hoàng đế cũng phải túc trực bên linh cữu bà, cùng lúc đó, các quan viên đều phải bận việc lu bù, làm tang sự cho bà.

Những việc này, Ngôn Cảnh Tắc lấy cớ thương tâm muốn chết, thân thể không khoẻ, hoàn toàn không tham dự.

Hắn còn đem Sở Đình Tu kêu đi: “Ngươi thật khờ, hôm nay thế nhưng ở trên triều đình nói như vậy…… Ngươi xem, bị mắng rồi kìa!”

Sở Đình Tu không nói chuyện.

“Hiện tại Thái Hoàng Thái Hậu đã chết, ta tính toán giữ đạo hiếu ba năm, ba năm này không cần phản ứng những người bắt ta lập hậu kia nữa. Chờ ba năm sau, ta muốn nhìn xem còn ai dám không nghe ta nói.”

Tiền triều có hoàng đế mười năm không thượng triều, còn có hoàng đế đoạt thê tử người khác vào cung, còn có người bắt chước làm theo.

Chỉ cần hắn xử lý phần tử không yên ổn như Bình Vương, ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, hắn cũng không tin người khác còn dám nghi ngờ hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook