Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 63:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc biết được Sở Đình Tu ra khỏi cung, không khỏi buồn bực.

Tướng quân nhà hắn không phải giữa trưa “ăn” no rồi, buổi tối liền chạy đấy chứ?

Bất quá Sở Đình Tu lo lắng hãi hùng cả đêm, giữa trưa còn mệt như vậy, muốn về nhà nghỉ ngơi một chút cũng bình thường.

Ngôn Cảnh Tắc có chút buồn bực mà tiếp tục bận rộn.

Sau khi người nên bắt đều đã bắt, liền có rất nhiều quan viên tiến cung thỉnh an Ngôn Cảnh Tắc, tỏ lòng trung thành.

Tuy rằng phiền, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, Ngôn Cảnh Tắc gặp các quan viên đó.

Tối hôm qua dù sao cũng là động đao thương, tuy những cấm vệ quân đó đã sớm đầu hàng, Trấn Bắc quân chỉ trói bọn họ lại, nhưng trong đó có vài người biết mình bị bắt thì phải chết không nghi ngờ, dựa vào hiểm yếu chống lại, bị Trấn Bắc quân đương trường chém chết.

Trong hoàng cung tràn ngập một mùi máu tươi nhàn nhạt, quan viên tiến cung tuy cũng có người trải qua không ít sóng to gió lớn, lúc này bình thản ung dung, nhưng đây rốt cuộc chỉ là số ít.

Tuyệt đại đa số quan viên đều im như ve sầu mùa đông.

Bọn họ theo đội chậm rãi đi về phía trước, chờ rốt cuộc đi đến gần Ngôn Cảnh Tắc, liền lập tức quỳ gối, trong đó có vài người còn không ngừng run rẩy.

“Chúng ái khanh bình thân.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Những quan viên đó sôi nổi đứng dậy, nhưng phần lớn không dám ngẩng đầu.

Thừa tướng Thôi Tuân không phải lần đầu tiên gặp được sự tình như vậy, thật ra lại dám ngẩng đầu, ông ngẩng đầu nhìn đến đế vương ngồi ở ngôi vị hoàng đế kia, cả kinh.

Vị bệ hạ này, thật sự thay đổi quá nhiều!

Không, cũng không phải hắn thay đổi quá nhiều, mà là hắn che giấu quá tốt.

Ai có thể nghĩ đến, hoàng đế bị Thái Hoàng Thái Hậu đè nặng cả ngày phải niệm Phật kinh, bộ dáng mềm yếu kia tất cả đều là giả vờ?

Hắn giả vờ đến thật sự quá tốt, thậm chí ngay cả ông cũng không nhìn ra có gì khác thường.

Thôi Tuân tiến lên, cùng Ngôn Cảnh Tắc thương lượng các loại sự vụ.

Lúc này, quan viên khác mới nhẹ nhàng thở ra, mới dám đi nhìn người nọ trên long ỷ.

Thanh niên mặc long bào thần khí đã hoàn toàn khác với trước kia, cũng đúng, Thái Hoàng Thái Hậu không còn, Bình Vương cũng không còn, hắn đã không cần phải che giấu nữa.

Từ từ…… Còn có một người.

Vị bệ hạ này có thể từ tay thuộc hạ Thái Hoàng Thái Hậu chạy thoát là dựa vào Trấn Bắc quân, lần này có thể bắt giữ được Bình Vương, đồng dạng cũng là dựa vào Trấn Bắc quân.

Được chim bẻ ná, được cá quên nơm, vị bệ hạ này có thể bao dung Sở Đình Tu được không?

Những quan văn này phần lớn đều không vui gì Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu bất quá là một võ tướng, trước đó lại cầm giữ triều chính, không coi bọn họ ra gì, bọn họ hận không thể để Sở Đình Tu xui xẻo mới hả dạ.

Nhưng giờ này khắc này, bọn họ đột nhiên có điểm đồng tình với Sở Đình Tu.

Dương thái phó chính là đế sư, trong cung xảy ra chuyện như vậy, ông cũng tới, lúc này ông đối Sở Đình Tu càng tiếc hận.

Sở Đình Tu là một tướng tài, đáng tiếc bị cuốn vào đấu tranh quyền lực của hoàng gia!

Ông kiến thức rộng rãi, biết được người giống như đương kim bệ hạ, trước kia bị người áp bách mười năm, tất nhiên chịu không nổi tiếp tục bị áp bách.

Trước đó bệ hạ vẫn chưa triển lộ ra, ông cũng đã vì Sở Đình Tu mà thở dài, cảm thấy Sở Đình Tu hơn phân nửa sẽ có kết cục thê lương, chờ hiện tại……

Sở Đình Tu tuyệt đối là người tiếp theo vị bệ hạ này muốn thu thập.

Nếu Sở Đình Tu thông minh, sớm giao ra binh quyền, bệ hạ nói không chừng sẽ phóng cho y một con ngựa, nếu Sở Đình Tu không nhận rõ tình thế……

Dương thái phó trong lòng thầm than.

Khoa khảo chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, cũng không dễ dàng, cho nên các quan viên ở đây đều là ngàn dặm mới tìm được một nhân vật, rất thông minh, lúc này người có cùng suy nghĩ như Dương thái phó cũng không phải số ít.

Mà bọn họ đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Sở Đình Tu tới.



Quan viên muốn yết kiến bệ hạ đều phải có người thông báo, nhưng Sở Đình Tu tiến vào thế mà không ai thông báo…… Y cứ như vậy trực tiếp vào được!

Thống lĩnh thị vệ phụ trách bảo hộ Ngôn Cảnh Tắc: Bệ hạ luôn cứ công đạo muốn hắn đối đãi với Sở Đình Tu như bệ hạ vậy, hắn nào dám ngăn đón Sở Đình Tu?

Quan viên trong triều càng đồng tình Sở Đình Tu. Sở Đình Tu có thể như vậy, hoặc là chính y tâm lớn, vậy tất nhiên khiến cho bệ hạ bất mãn, hoặc là chính là…… Bệ hạ phủng sát.

Bản thân Sở Đình Tu cũng có chút không quen với đãi ngộ này.

“Thần tham kiến bệ hạ……” Sở Đình Tu đang muốn quỳ xuống hành lễ, Ngôn Cảnh Tắc đã đứng dậy đem kéo y lại.

Hắn đối với việc bắt tướng quân nhà mình hướng tới mình quỳ xuống không có hứng thú, nhưng thật ra rất vui lòng tướng quân nhà hắn quỳ gối trên giường. Ừm, tướng quân nhà hắn quỳ gối phía trước, hắn quỳ gối phía sau cũng có thể đấy.

Ngôn Cảnh Tắc trong lòng nghĩ đến chuyện không thể miêu tả, sau đó cho người dọn ghế dựa lại đây.

Sở Đình Tu cả đêm không ngủ, giữa trưa còn làm lụng vất vả, nên nghỉ ngơi một chút.

Thừa tướng Thôi Tuân tuổi cũng không nhỏ đều đứng, bệ hạ thế nhưng cho người dọn ghế dựa cho Sở Đình Tu…… Phía trước còn cảm thấy nói không chừng là Sở Đình Tu là người có dã tâm, lúc này coi như thấy rõ —— bệ hạ đây là phủng sát!

Sở tướng quân nếu hiểu chuyện, lúc này nhất định phải chối từ!

Mọi người nghĩ như vậy, đều nhìn về phía Sở Đình Tu.

Kết quả Sở Đình Tu thoải mái hào phóng mà ngồi xuống.

Những quan viên đó: “……” Sở Đình Tu sợ là không đọc qua sách sử, y bộ dáng này…… Trừ phi có thể đem đế vương kéo xuống ngựa, bằng không tuyệt không có kết cục tốt.

Bọn quan viên trong lòng thầm than, Ngôn Cảnh Tắc lại chỉ nghĩ phải nhanh chóng đuổi mấy quan viên này đi.

Hắn trước đó cũng không sốt ruột, hết sức chăm chú mà bắt đầu xử lý sự tình, cũng không nghe Thừa tướng chậm rãi giảng thuật, mà là tự mình nhanh chóng ra quyết định.

Chờ xử lý xong tất cả những việc cần làm, Ngôn Cảnh Tắc lập tức cho những quan viên đó rời đi.

Thôi Tuân mang theo người chậm rãi lui ra, khi bước qua ngạch cửa, ông quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy vị bệ hạ kia hướng đi qua chỗ Sở Đình Tu.

Ngôn Cảnh Tắc đi về phía Sở Đình Tu, liền hỏi: “Đình Tu, thân thể ngươi như thế nào?” Hắn và Sở Đình Tu trước đó chừng một tháng đã không làm, hôm nay giữa trưa lại làm…… Sở Đình Tu ngay từ đầu tựa hồ có điểm không thoải mái.

“Ta không có việc gì.” Sở Đình Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ còn có việc phải làm sao?”

“Đều đã xử lý tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sở Đình Tu cười nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ đêm qua không ngủ, hẳn là phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngôn Cảnh Tắc cũng cười rộ lên: “Ngươi bồi ta nghỉ ngơi?”

Sở Đình Tu nói: “Được.”

Ngôn Cảnh Tắc lôi kéo Sở Đình Tu liền đi, lại cho người đi chuẩn bị cơm chiều. Hai người ăn xong, liền sớm lên giường.

Ngôn Cảnh Tắc nói muốn nghỉ ngơi, là thật sự tính toán nghỉ ngơi, nhiều nhất là ôm ái nhân thoáng ôn tồn một chút, kết quả Sở Đình Tu thò qua chỗ hắn, liền tới thân thiết hắn, đôi tay cũng không an phận……

Sở Đình Tu rõ ràng là đang cầu hoan!

Ngôn Cảnh Tắc nuốt một ngụm nước miếng, bắt được tay Sở Đình Tu: “Ngươi không sợ bị thương à?” Hắn tìm riêng Hồ thái y hỏi qua, chuyện phòng the quá nhiều sẽ bị thương thân thể người nằm dưới.

Sở Đình Tu nói: “Cảnh Tắc……”

“Hôm nay không được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Ngôn Cảnh Tắc rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng biện pháp cũ —— dùng chăn đem Sở Đình Tu bao lại, rồi ôm ngủ.

Nếu không làm như vậy, hắn sẽ chịu không nổi dụ hoặc.

Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ*.

(*một nhân vật quân tử gặp sắc dục mà tâm không bị nhiễu loạn)

Sở Đình Tu có chút mất mát, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cùng y ôm nhau mà ngủ, cũng đã làm y cực kỳ thỏa mãn.

Không biết mỗi ngày như vậy còn có được mấy ngày nữa.

Sở Đình Tu cười cười, hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm, nhắm hai mắt lại.

Y sớm đã muốn đi, chỉ nghĩ muốn quý trọng khoảng thời gian cuối cùng này, rồi cũng sẽ không thương tâm nữa, cũng chỉ quyết định mặc kệ là chuyện gì, muốn làm thì cứ làm thôi.



Thời điểm Sở Đình Tu hôn lại một cái, Ngôn Cảnh Tắc còn chưa ngủ, thiếu chút nữa liền thò lại gần, thân đầy đầu đầy cổ Sở Đình Tu.

Nhưng nghĩ đến tự chủ của mình khi đối mặt với Sở Đình Tu đáng thương…… Hắn nhịn.

Hai người tối qua cũng chưa ngủ, rất nhanh liền cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai có triều hội.

Cả đêm qua đi, triều thần đã tiếp thu chuyện phát sinh trước đó, cũng không giống trước đó không dám nói lời nào như vậy, ở trên triều đình đem người một hệ của Bình Vương mắng đến máu chó phun đầy đầu.

Càng có người định ra một vài tội trạng của Bình Vương, nói Bình Vương thành một tên khốn tội ác tày trời.

Rõ ràng không lâu trước đây, những người này còn khen ngợi Bình Vương.

Thắng làm vua thua làm giặc, cũng không ngoài như vậy.

Đồng thời, lại có người khóc lóc thảm thiết, hoặc là xin tha, hoặc là cầu ân.

Trương thái phó có mấy nhi tử đi lại rất thân với Bình Vương, run rẩy trên mặt đất, cầu Ngôn Cảnh Tắc buông tha con của ông.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải thích giết hại người, nhưng loại tình huống này nếu hắn không xử trí một vài người, sợ là sẽ làm người ta cảm thấy hắn dễ khi dễ.

Ngày ấy quan viên cùng Bình Vương tiến cung, Ngôn Cảnh Tắc một kẻ cũng chưa buông tha, nhưng nhi tử Trương thái phó chỉ là đi lại gần gũi Bình Vương, đối với Bình Vương chỉ duy trì nhưng vẫn chưa tham dự tạo phản, hắn cũng không giết hết, chỉ là sao gia sản, biếm quan ngoại phóng.

Đoạt hết tiền người ta, còn đem chi thứ đến địa phương khổ hàn làm quan, tuyệt đối làm người ta khó chịu, nhưng giờ này khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy bệ hạ thật sự nhân từ.

Rốt cuộc những người này mang tội danh…… Dù có đưa bọn họ ra cửa chém hết cũng hoàn toàn không quá đáng.

Trước mắt bọn họ tuy không có gia sản, nhưng vợ con còn sống, nếu ở nơi khổ hàn kia làm ra một phen sự nghiệp, nói không chừng còn có thể khởi phục, đây là một con đường sống.

Trương thái phó liền quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, mang ơn đội nghĩa.

Ngôn Cảnh Tắc cho người đỡ ông xuống, lại bắt đầu xử lý những người khác.

Những cấm vệ quân không biết nội tình, chỉ nghe lệnh hành sự, hắn toàn bộ sung quân ra bắc địa, để bọn họ trấn thủ bắc địa, thật ra còn giữ lại những tướng sĩ Trấn Bắc quân.

Nguyên bản tướng lãnh Trấn Bắc quân được lãnh chức quan của cấm vệ quân, được ban phủ đệ. Còn binh lính quân sĩ bình thường nhất Trấn Bắc quân, Ngôn Cảnh Tắc cũng ban bọn họ không ít tiền tài, cho phép bọn họ có thể mang người nhà đến kinh thành.

Tướng sĩ Trấn Bắc quân nguyên bản không muốn lưu tại kinh thành, chỉ là bởi vì người nhà không ở kinh thành, hiện giờ có thể đem người nhà đón tới…… Bọn họ tất nhiên nguyện ý lưu kinh thành phồn hoa này!

Chuyện khác không nói, nhi tử bọn họ lưu lại kinh thành liền có thể đi học, nói không chừng còn có thể dựa vào khoa cử thay đổi địa vị, mà nữ nhi bọn họ tương lai gả ở kinh thành không lo ăn uống, chung quy so với gả ở bắc địa, dãi nắng dầm mưa tốt hơn nhiều.

Tướng sĩ Trấn Bắc quân sôi nổi lãnh chỉ tạ ơn.

Quan viên trong triều nhìn thấy tình hình này, lại đồng tình thêm với Sở Đình Tu vài phần.

Thủ hạ tướng lãnh củ y được hoàng ân như vậy, về sau nào còn coi y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó?

Bọn họ đang nghĩ như vậy, liền nghe được Ngôn Cảnh Tắc theo sát đó phong thưởng cho Sở Đình Tu, nói Sở Đình Tu bình định có công, phong làm Sở Vương, lại cho đủ loại ưu đãi, tỷ như có thể thấy đế vương mà không quỳ.

Sở Đình Tu trước đó là Hầu gia, lại đứng đầu võ quan, đã hết sức vinh sủng, không nghĩ tới bệ hạ lại muốn phong y làm Vương gia!

Đại Tề cho tới nay chưa bao giờ từng có vương gia khác họ, mặc dù Sở Đình Tu quyền cao chức trọng không thể tiến thêm một bước, cũng không nên phong vương!

Đây tuyệt đối là phủng sát! Cũng không hợp quy củ.

Lập tức liền có quan viên quỳ xuống nói: “Bệ hạ, việc này trăm triệu lần không thể!”

“Trẫm ý đã quyết.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn kỳ thật càng muốn phong Hoàng Hậu…… Nhưng vẫn phải chờ thôi.

Các đại thần khuyên không được Ngôn Cảnh Tắc, liền đều nhìn Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu chỉ cần không ngu ngốc là sẽ không đồng ý.

Nhưng mà Sở Đình Tu cũng không quỳ xuống, trực tiếp lãnh chỉ: “Thần lãnh chỉ tạ ơn.”

Bệ hạ nếu muốn cho y nhiều tội danh hơn một chút, y ứng cũng không sao.

Có thể đứng nhìn bệ hạ, kỳ thật cũng khá tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook