Chương 74:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
“Chu Văn Tu quả nhiên tới!” cô gái mỹ lệ bên người Ngôn Cảnh Tắc hưng phấn nói, lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, lát nữa phải làm phiền anh phối hợp diễn kịch rồi.”
Diễn kịch? Diễn cái gì? Đầu Ngôn Cảnh Tắc hiện lên nghi vấn, đầu choáng một cái, một vài ký ức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Đó là ký ức thuộc về nguyên chủ.
Nguyên chủ…… Chính là tên cặn bã!
Hắn thế mà lại xuyên thành một kẻ cặn bã!
Người Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua này cũng tên Ngôn Cảnh Tắc, là người địa phương thành phố H.
Gia cảnh hắn không tồi, là độc đinh trong nhà, từ nhỏ được cha mẹ, ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại vô cùng sủng ái, muốn gì có nấy.
Nhưng hắn không bị nuôi thành tiểu bá vương, hắn bị nuôi thành…… Một đóa kiều hoa.
Nguyên chủ khi còn nhỏ không thích đi đường, người trong nhà liền ôm, không muốn tự mình ăn cơm, người trong nhà liền đút, không mặc quần áo không xỏ giày, người trong nhà liền giúp đỡ.
Việc đi học người trong nhà vẫn nuông chiều hắn, hắn học không được vẫn có người chiếu cố, thậm chí hắn học đại học cũng là học trường gần nhà, cha hắn mỗi ngày đón hắn về nhà!
Càng kì diệu hơn chính là, hắn còn lớn lên rất đẹp!
Mọi người đối với người đẹp trai đẹp gái thường luôn có ưu đãi, khi hắn còn nhỏ giống như đứa bé bằng bạch ngọc, lão sư bạn học đều thích hắn, sau khi trưởng thành càng anh tuấn tiêu sái, thế cho nên chẳng sợ hắn cái gì cũng không biết làm, chỉ cần đứng ở đó, cũng có vô số nữ sinh tre già măng mọc giúp hắn làm việc, tặng đồ cho hắn.
Tóm lại, chỉ bằng người nhà sủng ái cùng một gương mặt đẹp, 21 năm trước đó của hắn qua thuận buồm xuôi gió, năm tháng về sau…… Nếu mạt thế không tới, có lẽ cũng sẽ không quá kém.
Hắn học tập chẳng ra gì, chỉ ở thành phố H tốt nghiệp được đại học chính quy, nhưng hắn lớn lên đẹp miệng còn ngọt, đồng thời bởi vì quá lười, sau khi tốt nghiệp không muốn đi làm, từ đó hắn bắt đầu làm phát sóng trực tiếp trên internet.
Hắn trên phát sóng trực tiếp cùng người ta tâm sự mỗi ngày, dỗ dành mấy cô bé cô gái xem phát sóng trực tiếp, liền mỗi ngày có thể lấy được một đống tiền thưởng, sau lại bắt đầu làm trang mỹ phẩm làm đẹp, fan càng ngày càng nhiều.
Tuy rằng hắn thích hưởng thụ, thích mua sắm các loại hàng xa xỉ, nhưng kiếm tiền và người nhà trợ cấp thêm cũng đủ tiêu.
Hắn thậm chí còn câu được một cô bạch phú mỹ, tính toán cùng bạch phú mỹ kết hôn, về sau cho bạch phú mỹ nuôi.
Nguyên chủ đem nhân sinh bản thân quy hoạch thật hoàn hảo, chuẩn bị nhẹ nhàng qua cả đời, đáng tiếc…… Mạt thế tới.
Nguyên chủ tuy đang học đại học, nhưng mỗi đêm đều về nhà, thời điểm mạt thế tiến đến, hắn cùng cha mẹ cùng với gia gia nãi nãi, đều ở trong nhà.
Bọn họ một nhà năm người đều không biến thành tang thi, đây là một sự kiện đáng được ăn mừng, nhưng muốn sinh tồn tiếp, cũng không dễ dàng như vậy.
Đặc biệt là nguyên chủ từ nhỏ nhận hết sủng ái, sau khi mạt thế đến, cũng chỉ biết muốn ăn muốn uống, cái gì cũng không muốn làm.
Hắn một tên con trai hơn hai mươi căn bản không dám cũng không chịu ra cửa, vẫn luôn là cha nguyên chủ hơn năm mươi tuổi ra ngoài tìm thức ăn.
Ngay từ đầu tang thi không nhiều lắm, lại bởi vì thời gian bùng nổ là buổi tối, rất nhiều tang thi bị nhốt trong phòng, cha nguyên chủ có thể lấy về không ít đồ ăn, nhưng thời gian dài, trên thị trường đồ ăn biến chất, tang thi lại càng ngày càng nhiều……
Ngày nọ, cha nguyên chủ đi ra ngoài tìm thức ăn, rốt cuộc không trở về nữa.
Nguyên chủ vẫn không ra khỏi cửa.
Mẹ nguyên chủ sợ đồ ăn trong nhà ăn xong sẽ hết, bắt đầu ra cửa tìm thức ăn… Bà lúc đầu trở về tìm được một ít thức ăn, nhưng sau lại… Bà lần nọ ra ngoài, cũng không trở về.
Ngày đó nguyên chủ kỳ thật nghe được dưới lầu truyền đến tiếng mẫu thân kêu rên, nhưng hắn trốn tránh, nhìn cũng không dám đi nhìn một cái.
Trong nhà đồ ăn không nhiều lắm.
Ông nội bà nội nguyên chủ sau khi mạt thế tới, vì tiết kiệm đồ ăn nên vẫn ăn uống thiếu thốn, đã sớm da bọc xương chỉ còn chút hơi tàn, bọn họ ra ngoài tìm thức ăn căn bản không thấy thì không nói, hoàn toàn chính là đưa đồ ăn cho tang thi…
Vì không lãng phí đồ ăn, không liên lụy cháu trai, lão phu thê này sau khi con dâu chậm chạp không trở lại, liền nhảy lầu.
Nguyên chủ…… Như cũ không ra khỏi cửa.
Trước đó trong nhà đồ ăn còn sung túc, nguyên chủ kỳ thật trộm giấu đi một ít ăn, hơn nữa trong nhà còn dư lại đồ ăn, nguyên chủ thế mà lại căng qua một tháng.
Lúc này, mạt thế đã bắt đầu suốt một năm.
Cũng là nguyên chủ vận khí tốt, hắn trước khi đói chết gặp đoàn đội ra ngoài tìm vật tư của Chu Văn Tu dẫn dắt, bị đưa tới căn cứ Đại Học Thành, bởi vì đủ tuổi trẻ, hắn còn có được một phần công việc.
Nguyên chủ…… làm không được.
Trước mạt thế, nguyên chủ là người được nuông chiều từ bé làm không được sống không xong, một năm này hắn còn tránh trong nhà không ra khỏi cửa, cơ bắp bắt đầu héo rút, có khả năng gì?
Làm không đến nửa giờ, nguyên chủ liền nằm sấp xuống.
Cuộc sống như vậy đối với nguyên chủ mà nói quá thống khổ, hắn lập tức quyết định phải tìm kim chủ, nhưng đây là mạt thế, dù có là cường giả, cũng đều không muốn nuôi một phế vật. Càng đừng nói nguyên chủ đối với yêu cầu sinh hoạt còn không thấp.
Tìm không thấy kim chủ, nguyên chủ sắp muốn đi bán thân, lúc này, hắn lại gặp được Chu Văn Tu được chúng tinh phủng nguyệt*.
(*vì sao vây quanh mặt trăng, ý bảo người được nhiều người vây quanh ngưỡng mộ)
Ý thức được Chu Văn Tu rất có quyền thế, nguyên chủ bằng bất cứ giá nào, hắn đi lên liền thổ lộ với Chu Văn Tu, nói mình rất thích Chu Văn Tu, nguyện ý vì y làm bất luận chuyện gì.
Nguyên chủ bất quá là thử một chút, kết quả Chu Văn Tu thế mà thật sự tiếp nhận, đem hắn mang về nhà.
Nguyên chủ ở nhà Chu Văn Tu, đã ở bốn tháng.
Chu Văn Tu rất bận, không thường về nhà, nhưng đối nguyên chủ thật sự rất tốt, nguyên chủ cũng không cần làm việc, liền có ăn có dùng.
Chu Văn Tu là áo cơm cha mẹ của nguyên chủ, nguyên chủ đối với Chu Văn Tu, cũng vẫn luôn cung phụng, thẳng đến khi nguyên chủ tìm được một kim chủ khác.
Nửa tháng trước, đám người căn cứ Thiên Long ở đầu khác thành phố H đi ào căn cứ Đại Học Thành, mà trong đám người này có một cô gái dị năng giả hệ thủy, là bạn học cùng cao trung trước kia của nguyên chủ.
Năm đó, cô gái này còn từng theo đuổi nguyên chủ một đoạn thời gian rất dài. Khi đó nguyên chủ thu không ít quà của người ta, nhưng chướng mắt người ta, không đáp ứng kết giao, nhưng lần này liền không giống!
Nguyên chủ không thích đàn ông, thích phụ nữ, hắn đối với Chu Văn Tu kỳ thật rất ghét bỏ.
Hắn cảm thấy Chu Văn Tu không hiểu xử lý dung mạo của mình, quá xấu, cũng cảm thấy Chu Văn Tu không có tình thú sinh hoạt, đối với chuyện mình có khả năng phải bị Chu Văn Tu đè, càng khó có thể tiếp thu.
Tóm lại nếu có một cô gái điều kiện ngang ngửa trước mặt, nguyên chủ chắc chắn chọn cô gái, thậm chí có một cô gái điều kiện không bằng Chu Văn Tu trước mặt, nguyên chủ cũng sẽ chọn cô gái đó.
Hiện tại, có cô gái tới trước mặt nguyên chủ!
Bạn học cũ của nguyên chủ này tên là Khuất Uyển Uyển, nàng ở căn cứ Đại Học Thành gặp được nguyên chủ, liền bắt đầu trộm cùng nguyên chủ tiếp xúc, hướng nguyên chủ biểu đạt hảo cảm, thậm chí tỏ vẻ nguyện ý mang nguyên chủ đi căn cứ Thiên Long, cùng nguyên chủ kết hôn.
Nguyên chủ lập tức liền hưng phấn.
Nguyên chủ đem những gì hắn biết và chuyện có liên quan với Chu Văn Tu, tất cả đều nói cho Khuất Uyển Uyển, còn đồng ý cùng Khuất Uyển Uyển rời khỏi căn cứ Đại Học Thành.
Khuất Uyển Uyển nói với hắn, vì tránh cho Chu Văn Tu tức giận giết chết tất cả bọn họ, bảo hắn làm bộ như bị bắt cóc, như vậy bọn họ có thể dùng hắn uy hiếp Chu Văn Tu bắt Chu Văn Tu lui về… Điểm này nguyên chủ cũng đáp ứng rồi.
Vì thế, người căn cứ Thiên Long hôm nay rời khỏi căn cứ Đại Học Thành, nguyên chủ phối hợp với người căn cứ Thiên Long, để lại hiện trường bị trói đi, sau đó liền vui vui vẻ vẻ mà rời đi.
Bọn họ rời đi không lâu, Chu Văn Tu liền đuổi theo.
Lúc ấy nguyên chủ đã bị xe điên mà đầu óc choáng váng, sau khi Chu Văn Tu tới, hắn đã bị Khuất Uyển Uyển bắt lấy, dùng để uy hiếp Chu Văn Tu.
Chu Văn Tu ném chuột sợ vỡ đồ, không dám công kích, lúc này, Khuất Uyển Uyển lại bắt Chu Văn Tu lấy ra “thiên thạch” tới trao đổi lấy nguyên chủ, nói nếu Chu Văn Tu không muốn, liền giết nguyên chủ.
Nguyên chủ lúc này đã ý thức được không thích hợp, nhưng vẫn phối hợp với Khuất Uyển Uyển diễn kịch, khóc lóc nói với Chu Văn Tu là yêu y, bảo Chu Văn Tu không cần lo cho hắn.
Hắn càng nói như vậy, Chu Văn Tu càng không thể mặc kệ hắn.
Chu Văn Tu cuối cùng đáp ứng yêu cầu của đám người Khuất Uyển Uyển, dùng “thiên thạch” tới trao đổi nguyên chủ.
Kết quả, chờ thiên thạch tới trên tay Khuất Uyển Uyển, Khuất Uyển Uyển thế nhưng nói: “Chu Văn Tu, Ngôn Cảnh Tắc là chủ động đi theo bọn ta…… Có phải hay không, Ngôn Cảnh Tắc?”
Nguyên chủ cảm thấy hắn sắp phải cùng Khuất Uyển Uyển rời đi, hơn nữa cả người còn bị Khuất Uyển Uyển khống chế, cười tủm tỉm mà đáp hẳn là, sau đó đã bị người đàn ông bên cạnh Khuất Uyển Uyển xách lên, ném về phía Chu Văn Tu…
Này còn chưa tính, người bên Khuất Uyển Uyển thế mà còn thừa dịp Chu Văn Tu ngây người, phát động công kích với Chu Văn Tu.
Chu Văn Tu mang theo nguyên chủ, tiêu phí không ít công phu mới thoát khỏi đuổi giết của người căn cứ Thiên Long, trốn về căn cứ, nhưng lúc ấy Chu Văn Tu đã thân mang trọng thương.
Y không giết nguyên chủ, nhưng đuổi nguyên chủ ra khỏi cửa nhà, tự mình đi dưỡng thương.
Nguyên chủ từ đây sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng, mà chờ gặp lại Chu Văn Tu lần nữa, đã là một tháng sau.
Một tháng sau, tang thi đánh sâu vào căn cứ an toàn Đại Học Thành, Chu Văn Tu bị thương chưa khỏi đi ngoài thành nghênh địch, chết trên tay tang thi.
Sau khi Chu Văn Tu chết, căn cứ an toàn bị tang thi công phá, nguyên chủ cũng không có kết cục tốt, đồng dạng chết trên tay tang thi.
Ngôn Cảnh Tắc tiếp thu xong ký ức, càng thêm cảm thấy nguyên chủ vừa ngu vừa độc.
Hắn trơ mắt mà nhìn cha mẹ của chính mình và gia gia nãi nãi đi tìm chết thì thôi, là Chu Văn Tu cứu hắn, sau lại nuôi hắn, kết quả hắn hoàn toàn không cảm kích Chu Văn Tu, xoay người liền đem người bán sạch sẽ!
Hắn thế mà lại xuyên thành loại người này!
Xuyên thành loại người này thì thôi, hắn thế mà còn đang…… trên đường tư bôn*!
(*tư bôn là bỏ nhà theo tình nhân, kiểu mấy cô hồi xưa bỏ nhà theo trai ý, nguyên chủ bỏ nhà theo gái)
Từ từ, hắn vẫn có thể cứu vớt một chút, hiện tại Chu Văn Tu không biết hắn là tư bôn, còn tưởng rằng hắn bị bắt cóc, đây là tới cứu hắn!
Hắn nhất định phải ngon lành mà bị cứu trở về mới được!
Lại nói tiếp, nguyên chủ đó là cái phẩm vị gì? Hắn thế mà lại cảm thấy Khuất Uyển Uyển đẹp, cảm thấy Chu Văn Tu khó coi…… Rõ ràng Chu Văn Tu mới là người đẹp trai nhất kìa!
Xe máy Chu Văn Tu vô cùng linh hoạt, tốc độ đi tới ngược lại càng nhanh, lúc này đã đến gần đoàn xe, đoàn xe cũng ngừng lại.
Khuất Uyển Uyển thấy thế ánh mắt sáng lên, nắm một cái đã bắt được cổ áo Ngôn Cảnh Tắc, liền kéo Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài xe.
Ngôn Cảnh Tắc vốn đang khó chịu, hiện tại bị lôi kéo như vậy, càng muốn phun ra hơn…
Hắn cũng không đành lòng, ngược lại đầu lưỡi cuốn lên, phun ra luôn.
“Ọe!” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Khuất Uyển Uyển, phun ra.
Diễn kịch? Diễn cái gì? Đầu Ngôn Cảnh Tắc hiện lên nghi vấn, đầu choáng một cái, một vài ký ức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu hắn.
Đó là ký ức thuộc về nguyên chủ.
Nguyên chủ…… Chính là tên cặn bã!
Hắn thế mà lại xuyên thành một kẻ cặn bã!
Người Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua này cũng tên Ngôn Cảnh Tắc, là người địa phương thành phố H.
Gia cảnh hắn không tồi, là độc đinh trong nhà, từ nhỏ được cha mẹ, ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại vô cùng sủng ái, muốn gì có nấy.
Nhưng hắn không bị nuôi thành tiểu bá vương, hắn bị nuôi thành…… Một đóa kiều hoa.
Nguyên chủ khi còn nhỏ không thích đi đường, người trong nhà liền ôm, không muốn tự mình ăn cơm, người trong nhà liền đút, không mặc quần áo không xỏ giày, người trong nhà liền giúp đỡ.
Việc đi học người trong nhà vẫn nuông chiều hắn, hắn học không được vẫn có người chiếu cố, thậm chí hắn học đại học cũng là học trường gần nhà, cha hắn mỗi ngày đón hắn về nhà!
Càng kì diệu hơn chính là, hắn còn lớn lên rất đẹp!
Mọi người đối với người đẹp trai đẹp gái thường luôn có ưu đãi, khi hắn còn nhỏ giống như đứa bé bằng bạch ngọc, lão sư bạn học đều thích hắn, sau khi trưởng thành càng anh tuấn tiêu sái, thế cho nên chẳng sợ hắn cái gì cũng không biết làm, chỉ cần đứng ở đó, cũng có vô số nữ sinh tre già măng mọc giúp hắn làm việc, tặng đồ cho hắn.
Tóm lại, chỉ bằng người nhà sủng ái cùng một gương mặt đẹp, 21 năm trước đó của hắn qua thuận buồm xuôi gió, năm tháng về sau…… Nếu mạt thế không tới, có lẽ cũng sẽ không quá kém.
Hắn học tập chẳng ra gì, chỉ ở thành phố H tốt nghiệp được đại học chính quy, nhưng hắn lớn lên đẹp miệng còn ngọt, đồng thời bởi vì quá lười, sau khi tốt nghiệp không muốn đi làm, từ đó hắn bắt đầu làm phát sóng trực tiếp trên internet.
Hắn trên phát sóng trực tiếp cùng người ta tâm sự mỗi ngày, dỗ dành mấy cô bé cô gái xem phát sóng trực tiếp, liền mỗi ngày có thể lấy được một đống tiền thưởng, sau lại bắt đầu làm trang mỹ phẩm làm đẹp, fan càng ngày càng nhiều.
Tuy rằng hắn thích hưởng thụ, thích mua sắm các loại hàng xa xỉ, nhưng kiếm tiền và người nhà trợ cấp thêm cũng đủ tiêu.
Hắn thậm chí còn câu được một cô bạch phú mỹ, tính toán cùng bạch phú mỹ kết hôn, về sau cho bạch phú mỹ nuôi.
Nguyên chủ đem nhân sinh bản thân quy hoạch thật hoàn hảo, chuẩn bị nhẹ nhàng qua cả đời, đáng tiếc…… Mạt thế tới.
Nguyên chủ tuy đang học đại học, nhưng mỗi đêm đều về nhà, thời điểm mạt thế tiến đến, hắn cùng cha mẹ cùng với gia gia nãi nãi, đều ở trong nhà.
Bọn họ một nhà năm người đều không biến thành tang thi, đây là một sự kiện đáng được ăn mừng, nhưng muốn sinh tồn tiếp, cũng không dễ dàng như vậy.
Đặc biệt là nguyên chủ từ nhỏ nhận hết sủng ái, sau khi mạt thế đến, cũng chỉ biết muốn ăn muốn uống, cái gì cũng không muốn làm.
Hắn một tên con trai hơn hai mươi căn bản không dám cũng không chịu ra cửa, vẫn luôn là cha nguyên chủ hơn năm mươi tuổi ra ngoài tìm thức ăn.
Ngay từ đầu tang thi không nhiều lắm, lại bởi vì thời gian bùng nổ là buổi tối, rất nhiều tang thi bị nhốt trong phòng, cha nguyên chủ có thể lấy về không ít đồ ăn, nhưng thời gian dài, trên thị trường đồ ăn biến chất, tang thi lại càng ngày càng nhiều……
Ngày nọ, cha nguyên chủ đi ra ngoài tìm thức ăn, rốt cuộc không trở về nữa.
Nguyên chủ vẫn không ra khỏi cửa.
Mẹ nguyên chủ sợ đồ ăn trong nhà ăn xong sẽ hết, bắt đầu ra cửa tìm thức ăn… Bà lúc đầu trở về tìm được một ít thức ăn, nhưng sau lại… Bà lần nọ ra ngoài, cũng không trở về.
Ngày đó nguyên chủ kỳ thật nghe được dưới lầu truyền đến tiếng mẫu thân kêu rên, nhưng hắn trốn tránh, nhìn cũng không dám đi nhìn một cái.
Trong nhà đồ ăn không nhiều lắm.
Ông nội bà nội nguyên chủ sau khi mạt thế tới, vì tiết kiệm đồ ăn nên vẫn ăn uống thiếu thốn, đã sớm da bọc xương chỉ còn chút hơi tàn, bọn họ ra ngoài tìm thức ăn căn bản không thấy thì không nói, hoàn toàn chính là đưa đồ ăn cho tang thi…
Vì không lãng phí đồ ăn, không liên lụy cháu trai, lão phu thê này sau khi con dâu chậm chạp không trở lại, liền nhảy lầu.
Nguyên chủ…… Như cũ không ra khỏi cửa.
Trước đó trong nhà đồ ăn còn sung túc, nguyên chủ kỳ thật trộm giấu đi một ít ăn, hơn nữa trong nhà còn dư lại đồ ăn, nguyên chủ thế mà lại căng qua một tháng.
Lúc này, mạt thế đã bắt đầu suốt một năm.
Cũng là nguyên chủ vận khí tốt, hắn trước khi đói chết gặp đoàn đội ra ngoài tìm vật tư của Chu Văn Tu dẫn dắt, bị đưa tới căn cứ Đại Học Thành, bởi vì đủ tuổi trẻ, hắn còn có được một phần công việc.
Nguyên chủ…… làm không được.
Trước mạt thế, nguyên chủ là người được nuông chiều từ bé làm không được sống không xong, một năm này hắn còn tránh trong nhà không ra khỏi cửa, cơ bắp bắt đầu héo rút, có khả năng gì?
Làm không đến nửa giờ, nguyên chủ liền nằm sấp xuống.
Cuộc sống như vậy đối với nguyên chủ mà nói quá thống khổ, hắn lập tức quyết định phải tìm kim chủ, nhưng đây là mạt thế, dù có là cường giả, cũng đều không muốn nuôi một phế vật. Càng đừng nói nguyên chủ đối với yêu cầu sinh hoạt còn không thấp.
Tìm không thấy kim chủ, nguyên chủ sắp muốn đi bán thân, lúc này, hắn lại gặp được Chu Văn Tu được chúng tinh phủng nguyệt*.
(*vì sao vây quanh mặt trăng, ý bảo người được nhiều người vây quanh ngưỡng mộ)
Ý thức được Chu Văn Tu rất có quyền thế, nguyên chủ bằng bất cứ giá nào, hắn đi lên liền thổ lộ với Chu Văn Tu, nói mình rất thích Chu Văn Tu, nguyện ý vì y làm bất luận chuyện gì.
Nguyên chủ bất quá là thử một chút, kết quả Chu Văn Tu thế mà thật sự tiếp nhận, đem hắn mang về nhà.
Nguyên chủ ở nhà Chu Văn Tu, đã ở bốn tháng.
Chu Văn Tu rất bận, không thường về nhà, nhưng đối nguyên chủ thật sự rất tốt, nguyên chủ cũng không cần làm việc, liền có ăn có dùng.
Chu Văn Tu là áo cơm cha mẹ của nguyên chủ, nguyên chủ đối với Chu Văn Tu, cũng vẫn luôn cung phụng, thẳng đến khi nguyên chủ tìm được một kim chủ khác.
Nửa tháng trước, đám người căn cứ Thiên Long ở đầu khác thành phố H đi ào căn cứ Đại Học Thành, mà trong đám người này có một cô gái dị năng giả hệ thủy, là bạn học cùng cao trung trước kia của nguyên chủ.
Năm đó, cô gái này còn từng theo đuổi nguyên chủ một đoạn thời gian rất dài. Khi đó nguyên chủ thu không ít quà của người ta, nhưng chướng mắt người ta, không đáp ứng kết giao, nhưng lần này liền không giống!
Nguyên chủ không thích đàn ông, thích phụ nữ, hắn đối với Chu Văn Tu kỳ thật rất ghét bỏ.
Hắn cảm thấy Chu Văn Tu không hiểu xử lý dung mạo của mình, quá xấu, cũng cảm thấy Chu Văn Tu không có tình thú sinh hoạt, đối với chuyện mình có khả năng phải bị Chu Văn Tu đè, càng khó có thể tiếp thu.
Tóm lại nếu có một cô gái điều kiện ngang ngửa trước mặt, nguyên chủ chắc chắn chọn cô gái, thậm chí có một cô gái điều kiện không bằng Chu Văn Tu trước mặt, nguyên chủ cũng sẽ chọn cô gái đó.
Hiện tại, có cô gái tới trước mặt nguyên chủ!
Bạn học cũ của nguyên chủ này tên là Khuất Uyển Uyển, nàng ở căn cứ Đại Học Thành gặp được nguyên chủ, liền bắt đầu trộm cùng nguyên chủ tiếp xúc, hướng nguyên chủ biểu đạt hảo cảm, thậm chí tỏ vẻ nguyện ý mang nguyên chủ đi căn cứ Thiên Long, cùng nguyên chủ kết hôn.
Nguyên chủ lập tức liền hưng phấn.
Nguyên chủ đem những gì hắn biết và chuyện có liên quan với Chu Văn Tu, tất cả đều nói cho Khuất Uyển Uyển, còn đồng ý cùng Khuất Uyển Uyển rời khỏi căn cứ Đại Học Thành.
Khuất Uyển Uyển nói với hắn, vì tránh cho Chu Văn Tu tức giận giết chết tất cả bọn họ, bảo hắn làm bộ như bị bắt cóc, như vậy bọn họ có thể dùng hắn uy hiếp Chu Văn Tu bắt Chu Văn Tu lui về… Điểm này nguyên chủ cũng đáp ứng rồi.
Vì thế, người căn cứ Thiên Long hôm nay rời khỏi căn cứ Đại Học Thành, nguyên chủ phối hợp với người căn cứ Thiên Long, để lại hiện trường bị trói đi, sau đó liền vui vui vẻ vẻ mà rời đi.
Bọn họ rời đi không lâu, Chu Văn Tu liền đuổi theo.
Lúc ấy nguyên chủ đã bị xe điên mà đầu óc choáng váng, sau khi Chu Văn Tu tới, hắn đã bị Khuất Uyển Uyển bắt lấy, dùng để uy hiếp Chu Văn Tu.
Chu Văn Tu ném chuột sợ vỡ đồ, không dám công kích, lúc này, Khuất Uyển Uyển lại bắt Chu Văn Tu lấy ra “thiên thạch” tới trao đổi lấy nguyên chủ, nói nếu Chu Văn Tu không muốn, liền giết nguyên chủ.
Nguyên chủ lúc này đã ý thức được không thích hợp, nhưng vẫn phối hợp với Khuất Uyển Uyển diễn kịch, khóc lóc nói với Chu Văn Tu là yêu y, bảo Chu Văn Tu không cần lo cho hắn.
Hắn càng nói như vậy, Chu Văn Tu càng không thể mặc kệ hắn.
Chu Văn Tu cuối cùng đáp ứng yêu cầu của đám người Khuất Uyển Uyển, dùng “thiên thạch” tới trao đổi nguyên chủ.
Kết quả, chờ thiên thạch tới trên tay Khuất Uyển Uyển, Khuất Uyển Uyển thế nhưng nói: “Chu Văn Tu, Ngôn Cảnh Tắc là chủ động đi theo bọn ta…… Có phải hay không, Ngôn Cảnh Tắc?”
Nguyên chủ cảm thấy hắn sắp phải cùng Khuất Uyển Uyển rời đi, hơn nữa cả người còn bị Khuất Uyển Uyển khống chế, cười tủm tỉm mà đáp hẳn là, sau đó đã bị người đàn ông bên cạnh Khuất Uyển Uyển xách lên, ném về phía Chu Văn Tu…
Này còn chưa tính, người bên Khuất Uyển Uyển thế mà còn thừa dịp Chu Văn Tu ngây người, phát động công kích với Chu Văn Tu.
Chu Văn Tu mang theo nguyên chủ, tiêu phí không ít công phu mới thoát khỏi đuổi giết của người căn cứ Thiên Long, trốn về căn cứ, nhưng lúc ấy Chu Văn Tu đã thân mang trọng thương.
Y không giết nguyên chủ, nhưng đuổi nguyên chủ ra khỏi cửa nhà, tự mình đi dưỡng thương.
Nguyên chủ từ đây sống cuộc sống nước sôi lửa bỏng, mà chờ gặp lại Chu Văn Tu lần nữa, đã là một tháng sau.
Một tháng sau, tang thi đánh sâu vào căn cứ an toàn Đại Học Thành, Chu Văn Tu bị thương chưa khỏi đi ngoài thành nghênh địch, chết trên tay tang thi.
Sau khi Chu Văn Tu chết, căn cứ an toàn bị tang thi công phá, nguyên chủ cũng không có kết cục tốt, đồng dạng chết trên tay tang thi.
Ngôn Cảnh Tắc tiếp thu xong ký ức, càng thêm cảm thấy nguyên chủ vừa ngu vừa độc.
Hắn trơ mắt mà nhìn cha mẹ của chính mình và gia gia nãi nãi đi tìm chết thì thôi, là Chu Văn Tu cứu hắn, sau lại nuôi hắn, kết quả hắn hoàn toàn không cảm kích Chu Văn Tu, xoay người liền đem người bán sạch sẽ!
Hắn thế mà lại xuyên thành loại người này!
Xuyên thành loại người này thì thôi, hắn thế mà còn đang…… trên đường tư bôn*!
(*tư bôn là bỏ nhà theo tình nhân, kiểu mấy cô hồi xưa bỏ nhà theo trai ý, nguyên chủ bỏ nhà theo gái)
Từ từ, hắn vẫn có thể cứu vớt một chút, hiện tại Chu Văn Tu không biết hắn là tư bôn, còn tưởng rằng hắn bị bắt cóc, đây là tới cứu hắn!
Hắn nhất định phải ngon lành mà bị cứu trở về mới được!
Lại nói tiếp, nguyên chủ đó là cái phẩm vị gì? Hắn thế mà lại cảm thấy Khuất Uyển Uyển đẹp, cảm thấy Chu Văn Tu khó coi…… Rõ ràng Chu Văn Tu mới là người đẹp trai nhất kìa!
Xe máy Chu Văn Tu vô cùng linh hoạt, tốc độ đi tới ngược lại càng nhanh, lúc này đã đến gần đoàn xe, đoàn xe cũng ngừng lại.
Khuất Uyển Uyển thấy thế ánh mắt sáng lên, nắm một cái đã bắt được cổ áo Ngôn Cảnh Tắc, liền kéo Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài xe.
Ngôn Cảnh Tắc vốn đang khó chịu, hiện tại bị lôi kéo như vậy, càng muốn phun ra hơn…
Hắn cũng không đành lòng, ngược lại đầu lưỡi cuốn lên, phun ra luôn.
“Ọe!” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Khuất Uyển Uyển, phun ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.